Dưới cái nắng oi bức giữa trưa, Ân Mặc Dao thật đáng thương khi bị trói cả tay lẫn chân rồi giam vào kho chứa đồ cũ của Ân gia.
Nơi đây đầy bụi bẩn, chuột, gián cứ chốc lát lại bò qua, chạy lại, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến người ta cảm thấy kinh sợ. Nhưng với cô thì không, cô xem chúng là bạn, mỉm cười với chúng vì cảm thấy ít ra một con vật còn được tự do hơn là số phận bi hài của chính mình.
Kiếp con vợ lẻ, năm tuổi mẹ qua đời vì bạo bệnh, ba không thương. Sống ở đây, cô luôn là cái gai trong mắt mẹ ghẻ và người chị cùng cha khác mẹ. Cũng chính vì luôn bị ghét bỏ, nên cô mới có kết cục như ngày hôm nay.
Két...kẹt...
Âm thanh kẻo kẹt từ chiếc cửa cũ đang thu hút cô gái đáng thương, ánh sáng từ bên ngoài hắt vào khiến cô chói mắt và đôi lông mày chíu chặt chỉ giãn ra khi nhìn thấy rõ ràng người đến là Phương Quảng Trọng.
Gặp hắn, cô vui mừng khôn xiết.
"Quảng Trọng, anh đến cứu em đúng không?"
Cô rất phấn khích khi thấy bạn trai mình xuất hiện, tin chắc rằng bản thân sẽ được cứu, cho đến khi nhìn thấy phía sau hắn còn có chị gái Ân Hiên Viên, thì nét mặt hân hoan dần chuyển hoang mang.
"Sao mà cứu cái loại lăng loàn trắc nết như mày được đây, Ân Mặc Dao? Trong khi tội của mày, là ăn nằm với người đáng tuổi cha chú, làm mất hết thể diện gia đình."
"Không. Em bị hại mà, em không biết gì hết. Chị nói ba tha cho em đi chị." Mặc Dao bật khóc.
"Haha..." Ân Hiên Viên sau khi chứng kiến dáng vẻ thê thảm của cô, thì lại khoái chí bật cười.
"Mày biết làm sao được, khi người cố tình đưa mày vào bẫy là tụi tao. Quảng Trọng, anh mau nói cho nó biết chúng ta đến đây để làm gì đi."
Thái độ của họ, mối quan hệ này, lẽ nào...
"Chúng tôi đến không phải để cứu, mà là thuận theo ý muốn của ba em, giúp em "thoát kiếp".
"Dao Dao, xin lỗi em nha! Em phải chết, thì chị mới là người độc nhất thừa hưởng toàn bộ gia sản, cũng cảm ơn em đã đưa một người đàn ông tốt như Quảng Trọng đến trước mắt chị.
Chúc em lên đường bình an, haha..."
Giọng cười nham nhở đó vang vọng trong phòng, rồi dần dần nhỏ đi khi người đã đi khuất. Ân Mặc Dao chết lặng trên mặt đất khi nhận ra bản thân đã bị chính người yêu phản bội, thậm chí đẩy vào đường chết.
Sau đó, mùi xăng nồng nặc xuất hiện khiến cô hoảng sợ...
"Đừng mà, đừng thiêu chết tôi. Tôi không cam tâm, tôi phải trả thù... Phương Quảng Trọng, Ân Hiên Viên, tôi nhất định sẽ trả thù... Đừng, đừng châm lửa...đừng mà..."
Tiếng khóc oán than đầy phẫn uất dù có vang lên lồng lộng cũng chẳng khiến lửa kia vụt tắt... Trước lúc bị ngọn lửa vô tình kia nuốt chửng, Ân Mặc Dao vẫn luôn thều thào bốn chữ "tôi không cam tâm".
Kiếp này cô chết oan ức, chết tức tưởi, thề rằng nếu có kiếp sau nhất định sẽ khiến tra nam tiện nữ nếm lấy hậu quả.
Nếu thật sự có kiếp sau, Ân Mặc Dao cô có thật sự thay đổi cục diện, rửa sạch hận thù không?
Có, nhất định có...
...
Ân Mặc Dao bàng hoàng tỉnh dậy trong căn phòng mờ tối chẳng ánh đèn. Hoang mang phóng tầm nhìn quan sát mọi thứ và từ từ nhận định lại từng chuyện một.
Chuyện gì xảy ra vậy? Rõ ràng trước đó Ân Mặc Dao cô đã bị đôi tra nam tiện nữ Phương Quảng Trọng và Ân Hiên Viên thiêu sống, lẽ nào ông trời thật sự thương xót, cho cô được tái sinh lần nữa sao?
Vội vã tìm điện thoại xem lại ngày tháng, Ân Mặc Dao hoàn toàn sửng sốt khi nhận thấy bản thân đã thật sự xuyên không trở về thời gian một tuần trước. Cái đêm cô bị đôi tiện nam nữ gài bẫy, tâm cơ sắp xếp đưa cô lên giường một lão già háo sắc đáng tuổi cha chú. Sau đó, sẽ đến lượt Ân Doãn và Phương Quảng Trọng đích thân chạy đến bắt gian tại trận, để rồi ông ta lôi cô về nhà, đánh đập, giam cầm suốt gần tuần lễ, đỉnh điểm là còn nhẫn tâm thiêu sống cô.
Nhưng không sao. Ông trời có mắt, đã cho cô trùng sinh sống lại lần nữa, còn có tâm giúp cô một vé xuyên không đúng lúc chưa bị người ta làm hại thân thể thế này, đương nhiên cô phải tận dụng cơ hội nghịch tập cho thật tốt.
Lấy lại được tinh thần, Ân Mặc Dao liền mang theo điện thoại và nhanh chóng rời đi. Đúng lúc vừa ra khỏi cửa, chẳng biết trời xui đất khiến thế nào, lại để cô va phải một người đàn ông, tệ hơn là còn ngã hẳn vào lòng anh ta.
Giây phút đó, ánh mắt hai người giao nhau. Người kinh ngạc, kẻ mông lung, nhưng tầm mắt phóng tới cô gái lại chứa đầy dục vọng.
Nếu cô nhớ không lầm, thì người đàn ông này chẳng phải chú út của tên bạn trai cũ của cô sao? Phương Cảnh Đình, người thừa kế tập đoàn Phương thị trong tương lai.
Bỗng lúc này, trong đầu Ân Mặc Dao liền lóe lên một ý tưởng táo bạo. Cô biết, muốn đối phó với đôi tra nam tiện nữ kia, trước tiên cần phải có một chỗ dựa vững chắc từ địa vị, cho tới gia thế. Nay ông trời cho cô va vào lòng một người có đầy đủ những thứ cô cần như Phương Cảnh Đình, thì tất nhiên phải biết nắm bắt cơ hội cho thật tốt.
Ân Mặc Dao vừa nghĩ xong, cũng đúng lúc bị người đàn ông kéo vào căn phòng cô vừa chạy khỏi ở ngay đó. Phối hợp khóa trái cửa, đến lúc bị anh ta đè xuống giường, cô vẫn giữ vững thần thái bình tĩnh.
Cơ thể anh rất nóng, thời tiết rõ lạnh nhưng trán lại đổ đầy mồ hôi, Phương Cảnh Đình liên tục nuốt nước bọt kể từ khi bắt gặp hình ảnh Ân Mặc Dao, rõ ràng anh đã bị trúng thuốc. Suy cho cùng, đó cũng là chuyện riêng của anh, cô chỉ quan tâm người đàn ông ấy có giúp cô đạt được mục đích hay không?
"Anh là ai? Anh... anh muốn làm gì tôi?" Ân Mặc Dao giả vờ ngây thơ, khẽ khàng hỏi.
Trong khi đó, trước mắt Phương Cảnh Đình lúc này đã mờ rõ mông lung không cố định. Chất kích thích trong người anh đang càng lúc hoành hành dữ dội, khi nhìn vào vùng cổ trắng mịn noãn nà của cô gái, anh lại bất giác nuốt nước bọt, yết hầu nam tính chuyển động một cách nóng bỏng, cuối cùng cũng đến lúc không kìm chế được nữa mà phải tháo bỏ cà vạt, mở liền mấy chiếc cúc áo, rồi bất chấp hậu quả lao vào thân xác kiều diễm ấy.
Cùng lắm thì bốc bánh trả tiền, anh chỉ kịp nghĩ có vậy là đã đem cơ thể Ân Mặc Dao ra làm chất giải thuốc.
Đối với Phương Cảnh Đình, anh xem cô là giao dịch trao đổi. Chứ với Ân Mặc Dao, thì từ khi va chạm đã quyết định sẽ dính chặt vào anh không buông.
Bẫy trong bẫy, để rồi xem cái bẫy này úp sọt được ai?
30 năm rồi. 30 năm Phương Cảnh Đình gìn giữ, không ngờ một phút sơ ý lại bị mẹ ruột tính kế.
Anh không cam tâm.
Vẫn là không gian cũ trong phòng ngủ tại khách sạn, nhưng người đàn ông nằm bên cạnh Ân Mặc Dao lúc này không phải lão già háo sắc như bối cảnh cũ trước khi cô được trùng sinh trở về, mà là một nam nhân có thân hình đặc biệt "ngon", nhan sắc cũng phải gọi là trên cả tuyệt vời.
Tuy đêm qua bị anh ta "hành" đến khuya, rồi cả hai mới lăn ra ngủ, nhưng sáng nay Mặc Dao vẫn dậy từ rất sớm. Dậy sớm để vừa ngắm trai đẹp, vừa chờ đợi kịch hay sắp tới.
Nhìn lại đồng hồ, Ân Mặc Dao liền chủ động quay qua ôm lấy người đàn ông bên cạnh, mắt nhắm và bắt đầu đếm ngược.
"Một...hai...ba."
Rầm...
Chính xác như dự đoán, đúng khung giờ cũ, Ân Hiên Viên đưa theo Phương Quảng Trọng và Ân Doãn cùng xông vào, bắt tại trận Ân Mặc Dao cô lên giường với đàn ông.
Tiếng động lớn vừa rồi cũng khiến Phương Cảnh Đình mơ hồ tỉnh dậy. Nhưng anh còn chưa kịp phản ứng gì, thì Ân Doãn đã lao tới, trực tiếp nắm tóc Ân Mặc Dao kéo dậy, mà lúc này cô cũng bật ngay chế độ diễn suất trình làng.
"Cái con nhỏ hư thân mất nết, tại sao mày dám làm ra chuyện mất hết thể diện gia đình này hả?"
Ân Doãn lôi Mặc Dao xồng xộc xuống giường, may mắn cô kịp thời kéo theo tấm chăn để che thân và cũng may cho Phương Cảnh Đình, khi tối qua xong việc đã dùng chút tỉnh táo còn lại để mặc quần.
"Đau, ba buông tôi ra." Ân Mặc Dao đanh thép cất giọng.
"Đau hả? Vậy cái lúc mày ăn nằm với cái thứ bá dơ ngoài đường, rồi có từng nghĩ tới mặt mũi của người làm ba này không?"
"Ô, ông cũng biết mình là ba của tôi hả? Vậy tự ông nghĩ kỹ lại xem, suốt hai mươi mấy năm qua, ông có từng xem tôi là con, có từng đối xử tốt với tôi được một ngày nào chưa, mà đứng đây xứng đáng nói ra từ ba?"
"Mày..." Ân Doãn tức giận, vừa mắng xong đã giơ tay muốn đánh người.
"Làm loạn vậy đủ chưa?"
Ngay lúc đó, một chất giọng lạnh lùng, đầy quyền lực vang lên, ngay lập tức khiến Ân Doãn khựng lại.
Cùng lúc, Phương Quảng Trọng và Ân Hiên Viên cũng biến sắc khi nhìn thấy người trên giường là Phương Cảnh Đình.
"Chú út, sao chú lại ở đây?" Phương Quảng Trọng bàng hoàng cất câu hỏi.
Bấy giờ, Ân Doãn mới để mắt tới người đàn ông ấy. Ân Mặc Dao cũng đồng thời nhanh chóng quay trở về bên cạnh anh ta, chủ động nép sát vào người đối phương, cầu được bảo vệ.
Sau đó, là một lời cảnh báo được thỏ thẻ thật khẽ bên tai anh:
"Đêm qua là anh đã lợi dụng tôi để giải thuốc, giờ thì hay rồi, anh nhất định phải chịu trách nhiệm giải cứu tôi, không được để bọn họ đưa tôi đi. Nếu không, có chết tôi cũng không tha cho anh. Chó cùng rứt dậu, anh tự nghĩ cho kỹ đi."
Mảnh ký ức mập mờ được Ân Mặc Dao khơi gợi, giúp Phương Cảnh Đình nhanh chóng nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra trong tối qua.
Anh nhớ mình đã bị chuốc thuốc, trên đường trở về phòng, thì vô tình va phải cô gái này, và sau đó...
"Ân Mặc Dao, sao em lại lên giường với chú út của tôi vậy hả? Còn chú nữa, trên đời này hết phụ nữ rồi hay sao, mà cứ phải là bạn gái của cháu chứ?" Phương Quảng Trọng tỏ ra bất mãn, bắt đầu lớn tiếng trách cứ.
Suy cho cùng thì cũng là một con rắn đực tâm cơ, muốn cùng tiểu tam gài bẫy bạn gái thôi, chẳng qua không ngờ kẻ được hưởng lợi lại là chú của mình, nên tuyệt nhiên bất mãn.
"Quảng Trọng, con nói đây là Phương Cảnh Đình?" Ân Doãn ngạc nhiên khi nhìn ra thân thế của người đang bên cạnh đứa con gái chưa bao giờ được ông công nhận.
"Đúng rồi đó ba. Không ngờ em gái lại xấu xa như vậy, trước mặt thì luôn miệng bảo yêu thương Quảng Trọng, sau lưng lại lên giường với chú của anh ấy. Một chân muốn đạp cả hai thuyền, thật khiến Ân gia ta mất mặt mà." Ân Hiên Viên cũng lên tiếng góp lời đay nghiến.
Nếu Ân Mặc Dao cô cứ tiếp tục im lặng, thì thật là lãng phí cơ hội vả mặt tra nam tiện nữ.
"Chứ không phải chính chị với anh ta thông đồng với nhau, định dâng tôi cho một lão già khú đế à? Sáng nay còn kéo nhau tới sớm như vậy, là muốn bắt gian tại trận, nhưng không ngờ người bên cạnh tôi lại là anh ấy, nên bây giờ đành mượn nước đẩy thuyền.
Ai xấu xa? Ai một chân đạp tận hai thuyền, tôi nghĩ các người sẽ hiểu rõ hơn tôi."
"Ân Mặc Dao, ý em là sao hả?"
"Ý tôi là muốn cắt đứt toàn bộ quan hệ với anh đấy, đồ tra nam khốn kiếp. Đừng tưởng tôi không biết sau lưng tôi, anh dan díu với ai. Mồm bảo thương cô em, khuất mặt liền lên giường cô chị, còn thông đồng nhau hại tôi. Cái loại bốn cẳng biết nói tiếng người như anh hơn ai mà giở giọng chất vấn ở đây chứ?"
Phương Quảng Trọng bị đáp trả tới mức cứng họng. Đang định lao tới chỗ Mặc Dao, nhưng chưa kịp làm gì đã thấy Phương Cảnh Đình đưa tay ra chắn phía trước cho cô.
Một hành động bảo vệ đúng người, đúng thời điểm, khiến hắn ta tức điên người mà chẳng dám sấn tới.
"Cô ta là bạn gái cháu."
"Bạn gái của ngày hôm kia, hôm kìa, chứ từ tối qua đến thời khắc này thì hoàn toàn chấm dứt." Ân Mặc Dao kiên định đáp trả.
"Nghe rõ rồi chứ?" Phương Cảnh Đình phối hợp nhấn mạnh thêm một câu nhắc nhở.
Thấy tình thế rơi vào ngõ cụt, Ân Hiên Viên liền nhìn sang Ân Doãn, nũng nịu lên tiếng:
"Ba, chẳng lẽ ba định để nó tiếp tục làm xấu mặt Ân gia ta hả?"
Nghe con gái lớn nói xong, Ân Doãn liền giương đôi mắt tức giận nhìn sang Ân Mặc Dao, vừa định mở miệng đã bị Phương Cảnh Đình chặng họng.
"Người của tôi, để xem ai dám động vào."
Chỉ cần là Phương Cảnh Đình trầm giọng lên tiếng, ba người Ân Doãn, Ân Hiên Viên và Phương Quảng Trọng dù muốn hay không cũng phải hậm hực chấp nhận xuống nước.
"Ân Mặc Dao, có giỏi thì đừng bao giờ trở về Ân gia nữa. Loại con gái không ra gì như mày, tốt nhất nên chết ngoài đường cho đỡ phiền người khác, hừm." Mắng xong, Ân Doãn mới chịu ra về.
Phương Quảng Trọng và Ân Hiên Viên cũng không khá hơn là bao, dạ muốn nói mà miệng chẳng dám. Cuối cùng cũng phải mang theo cơn tức rời đi.
Khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Ân Mặc Dao lập tức tạo ra khoảng cách với người đàn ông, kèm câu nói:
"Coi như anh biết điều đó."
Hơ, lần đầu tiên Phương Cảnh Đình gặp phải một cô gái ma giáo, bạo gan như Ân Mặc Dao đấy. Thái độ vắt chanh bỏ vỏ của cô, khiến anh không giấu được nụ cười khinh bỉ.
"Coi như không ai nợ ai." Nói xong, anh liền bước xuống khỏi giường.
"Không ai nợ ai gì chứ? Nếu anh không lợi dụng tôi để giải quyết cơn khó chịu đêm qua, thì tôi cũng chẳng gặp phải vấn đề phiền phức này rồi. Huống hồ lần đầu tiên của tôi còn bị anh "ăn" sạch sẽ, chỉ dựa vào bấy nhiêu đó chuyện anh làm cho tôi mà đủ sao?"
Phương Cảnh Đình đang mặc áo vào người. Nghe cô nói, mà thâm tâm chỉ càng thêm khinh thường.
Những kiểu phụ nữ chuyên bày kế để đòi trách nhiệm, anh đâu phải chưa từng gặp qua, nhưng cũng chưa lần nào để bản thân phải lọt lưới, nếu không phải lần này người ra tay bẫy anh vào tròng là mẹ ruột, thì càng không phải va vào một kẻ ngang ngược, mặt dày như Ân Mặc Dao.
"Vậy nói đi, muốn bao nhiêu?"
Thấy người cao ngạo phải thỏa hiệp, Mặc Dao liền mỉm cười đắc ý, phong thái vẫn còn đó sự điềm nhiên như thường lệ, mà nói:
"Tôi không cần tiền, ngược lại có thể giúp anh kiếm thêm tiền, kể cả việc thoát khỏi cuộc hôn nhân mai mối do Phương phu nhân sắp đặt."
Có vẻ như người phụ nữ này hiểu rất rõ bối cảnh của Phương Cảnh Đình. Hiểu cũng đúng thôi, vì căn bản cô là bạn gái cũ của Phương Quảng Trọng, những vấn đề liên quan đến Phương gia, ít nhiều cũng phải biết được đôi chút. Và giờ là lúc áp dụng sự hiểu biết với miệng lưỡi của mình.
"Thằng nhóc đó có hiếu với cô quá nhỉ?" Phương Cảnh Đình tựa chút khinh thường.
"Nhiêu đó đã là gì, tin chắc rằng Ân Hiên Viên còn biết nhiều hơn tôi." Ân Mặc Dao nhàn nhã cười.
Bấy giờ, Phương Cảnh Đình cũng cảm thấy hứng thú với cô gái tâm cơ này, nên chấp nhận nán lại vài phút bằng thần thái ung dung, kiêu ngạo trên chiếc ghế sofa.
"Muốn lợi dụng tôi để trả thù Phương Quảng Trọng? Ân Mặc Dao, cô cũng tự tin quá trớn rồi."
"Biết sao giờ, khi tôi đoán chắc anh nhất định sẽ đồng ý hợp tác. Nói dễ hiểu một chút là thế này, tôi với anh sẽ ký một bản hợp đồng hôn nhân thời hạn hai năm. Trong khoảng thời gian này, tôi sẽ giúp anh có được những bản thiết kế sáng giá nhất của Song Khiết, lợi nhuận chia theo ba - bảy, tất nhiên anh bảy, tôi ba. Ngoài ra, tôi sẽ phối hợp tận tâm, hết sức trong mỗi tình huống anh cần, với điều kiện là anh phải khiến Ân thị phá sản khi tôi muốn."
Một âm mưu đã sớm được sắp xếp rõ ràng từ trước, khiến người đàn ông lại nhếch mép cười nhạt. Đối với loại phụ nữ thông minh, mạnh mẽ thế này, thật ra luôn được anh đánh giá cao hơn so với số đông người khác, Ân Mặc Dao là trường hợp điển hình đầu tiên.
Cô biết nắm bắt vấn đề rất chính xác. Chuyện khiến anh nan giải mấy tháng nay, là việc bị mẹ giục cưới, ép đi xem mắt liên tục, tệ nhất còn xuống tay gài bẫy anh khi bà đã chọn được mục tiêu hài lòng. Nếu một cuộc hôn nhân thương mại có kỳ hạn kết thúc rõ ràng, có khả năng giúp anh thoát khỏi kiếp nạn ép hôn, thì sợ gì không thử.
"Thế phải xem sự tự tin này có đủ sức thuyết phục được Phương phu nhân không đã."
"Anh chỉ cần tạo cơ hội cho tôi được ở bên cạnh bà ấy một ngày, rồi tự khắc sẽ rõ." Vẫn thái độ tự tin đó, khiến người đàn ông lại cong môi hứng thú.
"Cho cô cơ hội thể hiện vào ngày mai." Phương Cảnh Đình đồng ý một cách tùy hứng.
Thật ra anh không tin cô gái này có thể khiến người mẹ khó tính của anh hài lòng. Phải biết, yêu cầu của bà ấy rất cao, nếu bản lĩnh có hạn, thì đừng mong đạt được mục đích.
Thấy chuyện đã xong, lúc này Phương Cảnh Đình cũng đứng dậy định ra về, thì lại nghe Ân Mặc Dao lên tiếng:
"Quần áo của tôi bị anh xé rách rồi, nhà cũng không có để về nữa, lẽ nào anh nỡ nhẫn tâm bỏ mặc đối tác của mình mà đi thế à?"
Ân Mặc Dao cũng thật biết cách lợi dụng thời cơ đòi hỏi.
Nhưng không sao, Phương Cảnh Đình hiện vẫn đang bình thản lắm. Tay anh đút túi quần, khóe môi gợi cảm khẽ nhếch nhẹ, rồi mới cất lời trào phúng:
"Ngoan ngoãn ở yên một chỗ, rồi sẽ có người đến đáp ứng những thứ cô cần."
Download MangaToon APP on App Store and Google Play