Phải nói là hiếm lắm mới thấy một ngày mát trời trong cái hè nóng bức này, tuy vẫn còn những tia nắng chiếu xuống nhưng chẳng cần phải lo vì đã có nhưng cây phượng trong trường che chắn. Những cái cây này cũng đã tồn tại hơn một thập kỉ, gắn liền với biết bao tuổi học sinh.
Cùng với chiếc ghế đá tuy nhỏ bé nhưng lại là nơi chứa đựng nhiều kỉ niệm đẹp nhất, là nơi không bao giờ có thể quên.
Nhiều khi học hành bí bách quá, đám học sinh lại rủ nhau chạy ra ghế đá ngồi nói chuyện, cùng cười đùa với nhau cả tiếng đồng hồ.
Việt vừa mới đến trường, nó còn chưa đi vào lớp cất cặp mà đã ngồi xuống cái ghế đá gần đấy, ngửa cổ lên trời rồi nhắm mắt lại
Mấy tia nắng chiếu xuống đã bị tán cây to lớn che lại nên nó cảm thấy rất thoải mái, thậm chí là nó có thể ngủ một giấc ngon lành ở đây luôn cũng được.
Nốt ngày hôm nay thôi là chúng nó sẽ không còn đến ngôi trường cấp 2 này nữa, và còn 1 ngày nữa là kì thi tuyển sinh vào 10 diễn ra rồi.
Sân trường ngày càng đông hơn, có hai đứa con gái lớp bên đi qua chỗ Việt, thấy bạn ngồi đấy là chúng nó sáng hết cả mắt lên, người gì đâu mà đẹp trai quá đáng thế?
: Mày ơi đẹp trai vãi..
: Tao muốn lấy anh này làm chồng
: Thế thì mày phải chịu khiếp chồng chung rồi
: Sao lại thế?
: Mày không biết à? Thằng Việt đấy nổi tiếng với danh " không thay người người như thay áo mà chỉ mặc nhiều áo" à?
: Là như nào?
: Sao mày ngu thế?
Hai cô bạn đấy vừa đi vừa nói chuyện tiếp với nhau, cũng xa tầm tai của Việt rồi nên nó chẳng nghe thấy cuộc trò chuyện đấy nữa, chỉ biết mỉm cười thôi... biết anh đây đẹp trai là tốt rồi.
: Việt!
Hân hớt hả chạy lại chỗ Việt đang ngồi, nó ngồi xuống thở một lúc rồi mới có sức hỏi Việt
: Mày xem confession chưa Việt?
: Chưa
: Mở ra xem đi nhanh lên, hay lắm
: Nhưng mà tao lười lắm, điện thoại để trong cặp lại phải lấy ra
: Vãi, cái gì cũng đến tay tao
Hân lấy điện thoại ra vào Page confession của trường, lướt lướt mấy cái rồi đưa ra cho thằng bạn xem
: Mày đọc đi nhanh lên!
: Từ từ rồi bố đọc
Việt cầm lấy điện thoại, nó càng đọc thì hai bên lông mày của nó càng sát lại gần nhau hơn
#1356 Mình thấy Phúc Việt có cái gì đâu mà hot thế? Biết là không tốt sao mọi người cứ phải đâm đầu vào cho nó khổ ra thế nhỉ?
#1357 Xin in4 chị đeo kính, tóc ngắn đứng ở sân bóng chiều nay ạ
#1358 Có ai pass máy tính giá hạt rẻ không ạ?
#1359 Sao lại có một người yêu nhiều người cùng một lúc được nhỉ? Không thấy tội lỗi hay sao?
#1360 Mấy anh chị khối 9 cố lên nha!!
#1361 Các cậu nghĩ sao về anh Việt? Tớ thấy anh ấy có rất nhiều người thích, à mà cái tin anh ý yêu nhiều người cũng lúc là thật á hả?
#1362 Trường mình có ai bán mèo không ạ? Mình muốn nuôi một bé ý, chấm mình ib nha
# 1363 Quanh chỗ mình có quán nào bán thịt xiên ngon không mọi người?
#1364 Em mới cập nhật được thông tin, hình như anh Việt lại mặc thêm áo nữa rồi hay sao ý mọi người ạ
Việt đọc xong thì cái mồm nó tự động giật giật liên tục, may Hân ngăn lại kịp không là cái điện thoại thân yêu ra đi mãi mãi rồi
: Đừng đừng, bình tĩnh Việt ơi, điện thoại của tao, Việt ơi đừng làm tổn thương nó
Nhưng nghĩ lại mấy cái confession đấy Hân lại ngồi cười như điên, Việt chỉ biết nhăn mặt nhìn con bạn bên cạnh
: Rồi buồn cười chỗ nào?
: Rất nhiều chỗ nhé, rất là buồn cười. Mày thấy này nổi như cồn không? Confession có 9 cái mà mày chiếm hẳn 4 cái rồi
Việt nhăn mặt, nó cứ lẩm bẩm than oan. Mà nó oan thật, trong sạch như này mà lại đi nói nó như thế là không được rồi.
Nó đang ế ẩm vãi ra, nhưng thật ra là cũng có nhiều người theo đuổi Việt nhưng nó gạt qua hết, bảo là muốn tập trung vào việc học nên chưa muốn dính vào tình yêu, các em nghe thế thì " em đợi được" nên tin đồn này ngày càng lan ra xa hơn.
Trống đánh vào lớp, Việt cả Hân đứng dậy rồi đi vào lớp, cô chủ nhiệm đứng trên bục giảng mà mắt còn rưng rưng
: Cô cũng chẳng biết nói gì...chúc các em sẽ hoàn thành thật tốt bài thi của mình và đỗ vào ngôi trường cấp 3 mình mong muốn nhé
: Vâng ạ
Cô chủ nhiệm của chúng nó sắp khóc đến nơi mà đứa nào ngồi ở dưới cũng nhe răng ra cười, chỉ chờ tiếng trống là chúng nó ào ạt kéo ra ra sân trường ném bóng nước
Chẳng đứa nào chịu thua đứa nào nên người ai cũng ướt sũng, có đứa chơi hăng quá còn làm gẫy cả kính...đến nỗi mà bác bảo vệ phải bất lực vì độ quậy của bọn nó.
Trường của Yến đã cho nghỉ từ ngày hôm qua rồi, hôm cuối lớp nó rủ nhau chơi ném bóng nước nhưng Yến không tham gia. Ở lại chụp với cô chủ nhiệm tấm ảnh rồi nó về luôn.
Từ lâu nó đã luôn thế rồi, lớp học trong mắt nó chỉ có cô bạn cùng bàn tên Vy, thầy cô giáo và chiếc bảng
Từng là một con bé luôn tin tưởng nhất định vào tình bạn nhưng qua nhiều năm cắp sách đi học, nó dần chẳng còn tin vào cái thứ giả tạo đấy nữa
Ngày đấy Yến siêu nhiều bạn bè xung quanh, nó chẳng bao giờ lo nghĩ là mình không có ai chơi cùng cả. Nó cứ thế chìm đắm trong cái thứ gọi là tình bạn nhưng rồi nó dần nhận ra những người bạn xung quanh nó chẳng đứa nào là thật lòng cả
Nó từng bị cả lớp nói xấu trong buổi đi chơi dã ngoại với lớp, nó thật sự rất sốc khi nghe những lời của bạn bè nói về mình
: Eo, con Yến giàu mà ngu vãi
: Chuẩn, tao ăn được bao nhiêu tiền rồi
: Chúng mày cũng thế à? Tao cũng vậy
: Mới đầu tao còn thắc mắc là sao chúng mày chơi với nó nhiều thế, bây giờ tao mới hiểu đấy
: Bố mẹ nó làm kinh doanh, giàu thì thôi rồi luôn
: Đúng. hôm trước tao đi qua nhà nó mà tưởng cái biệt thự
: Con đấy ngoài giàu ra thì có được cái gì đâu?
: Công nhận
: Học thì cũng bình thường mà suốt ngày ra vẻ ta đây học giỏi lắm
: Đúng, tao ghét thái độ của nó vãi
Chúng nó cứ vừa nói rồi vừa cười, Yến nghệt mặt ra nhìn lên bầu trời toàn mây... trong lòng nó hình như có mưa
Lau giọt nước mắt trên má, Yến chạy thật nhanh đến một nơi không có bóng người. Nó ngồi một mình trên chiếc ghế đá, ánh mắt thẫn thờ nhìn vào tán cây xanh
: Yến!
Vy chạy lại, nó ngồi xuống cạnh Yến
: Mày làm tao tìm nãy giờ, đi vệ sinh về cái chẳng thấy mày đâu
: ...
: Đi vào kia chơi đi!
Vy đứng dậy kéo tay Yến vào trong nhưng Yến vẫn ngồi đấy, nó chầm chậm nói
: Vy này..
: Hả?
Yến quay sang nhìn Vy, rồi lại đưa ánh mắt hướng về phía trước
: Mày có ghét tao không?
: Điên à? Nói cái gì đấy?
Yến bật cười, cuộc đời này đúng là đang trêu ngươi nó mà. Nó cứ nghĩ rằng mình giảng những bài mà mình hiểu cho mọi người là việc tốt chứ...sao lại thành ra thế này? Nó thật sự quý mọi người trong lớp nên nó chẳng tiếc ai cái gì cả...chỉ là mọi người lợi dụng nó thôi
Cả lớp, chỉ có mình Vy là thật lòng với Yến. Nó cảm động lắm, ôm trầm lấy Vy mà khóc nức nở...nó sẽ không để mọi chuyện cứ diễn ra như vậy đâu.
Tự hỏi tại sao bầu trời hôm nay lại rực rỡ đến thế? Đến cả những tia nắng cũng mang theo mình một vẻ đẹp riêng
Chắc vì bầu trời hôm nay mang theo niềm tin, mang theo hi vọng và cả ước mơ của những em học sinh mang trên mình chiếc áo sơ mi trắng
Dù là bây giờ, logo trường trên cánh vai trái của các em có khác nhau nhưng chỉ cần sau một mùa hè nữa thôi, logo trường Trung học phổ thông A sẽ theo các bạn học sinh này thêm ba năm cấp 3 nữa
Dưới sân trường rộng lớn, Việt và Yến đều đang bước chân đi tìm phòng thi của mình, rẽ sang bên trái...bên phải
Thấy rồi! Chúng nó bước chân vào phòng thi số 31 với nhiều cảm xúc trong lòng
- Nguyễn Phúc Việt
Nguyện vọng 1 - THPT B
Nguyện vọng 2 - THPT A
...
- Giang Hạ Yến
Nguyện vọng 1 - THPT A
...
Chúng ta đã từng bước qua nhau và liệu có thể đứng lại lâu thêm chút nữa không?
Tiếng trống vang lên một hồi, Hạ Yến đọc đề văn với khuôn mặt chẳng một cảm xúc, nó chỉ biết rằng con chữ trong đầu nó ngày càng nhiều lên... cầm bút rồi viết lia lịa kín cả tờ giấy thi
Phúc Việt thì có vẻ khó khăn hơn, nó cứ viết được một vài dòng rồi lại ngồi cắn bút trong sự khó chịu... cô coi thi để ý nó từ nãy, chỉ biết phì cười vì cô nhìn cái mặt là biết bị tủ đè rồi
Còn 10 phút nữa là hết giờ văn, Việt đóng nắp bút lại rồi đặt xuống bàn... nó khoanh tay trước ngược nhìn cây bàng qua cửa sổ, nét tự tin vẫn còn rất rõ trên khuôn mặt của nó
Yến vẫn đang miệt mài viết bài, có thể thấy lượng mực trong bút của nó đã giảm đi đáng kể. Tiếng trống đánh báo hiệu hết giờ thi cũng là lúc Yến đánh giấu chấm hết bài, nó nở một nụ cười mãn nguyện trên môi...
Học sinh ào ra như lũ lụt, tụm năm tụm bảy lại thành một nhóm để bàn nhau về đề thi văn năm nay. Sân trường này đúng là một phiên chợ lớn
: Toang tao rồi mày ơi
: Đề cứ bị dễ ý
: Tao viết lia lịa luôn, cầm 8 điểm trên tay rồi
: Khó vãi, tao ngồi vắt cả não ra mới viết được mấy từ đấy
: Cô trông phòng tao cứ nhìn nhìn là tao sợ vãi chưởng, chẳng dám ngó ngang ngó dọc
: Câu này mày làm như nào?
...
Yến đi một mạch từ phòng thi của mình ra cổng trường, mới ra đã thấy anh trai nó đứng đợi từ bao giờ
Trung đưa Yến cái mũ rồi bắt đầu đi xe
: Làm bài được không?
: Tất nhiên là được rồi
: Áng chừng được bao nhiêu điểm?
: Cái này á...khó lắm...tại em đang phân vân 9 cả 9,25
Trung bĩu môi
: Thôi đi, hồi đấy anh mày thi được có 6 rưỡi điểm văn
: Đấy là anh, em khác nhé...em đương nhiên phải hơn anh mấy điểm rồi
: Á à mày ngon!
Im lặng được một đoạn thì Trung lại hỏi em gái ngồi đằng sau
: Chiều thi anh à?
: Đúng rồi, về nhà nhanh thôi em thèm cơm mẹ nấu lắm rồi
: Không nhanh đấy
: Nhanh đi mà
: Không, tao thích đi chậm
Mồm nói thế thôi chứ Trung sợ em gái đói nên nhanh chóng đi về nhưng vẫn đảm bảo an toàn tuyệt đối...chứ bình rượu mơ của bố Dũng bị làm sao thì chắc đầu Trung rời khỏi thân luôn quá
Tối hôm đấy Khang sang nhà Việt ngủ, nó cầm điện thoại chơi game từ nãy giờ nên chán lắm, thấy Việt đi vào thì hỏi
: Hôm nay mày làm được anh không?
: 10 điểm
: Oai đấy
: Nói chung là dễ như ăn cháo ý mà
: Gáy đi, xong ra 5 điểm tao cười
: Không bao giờ có chuyện đấy!
Việt nằm xuống giường, tay với lấy cái điện thoại rồi vào game
Khang thở dài
: Tự nhiên lại để nguyện vọng khác bọn tao
: Sống phải có trải nghiệm với vui chứ
: Chả thấy vui, mày một trường tao cả Tú một trường...tự nhiên tách ra thì vui chỗ nào?
: Tao thấy vui là được...tao vào game rồi mời tao đi
Khang tắt điện thoại, đứng dậy tắt đèn rồi trèo lên giường chùm chăn lại
: Tao đi ngủ, mày đi mà chơi một mình
: Vãi cả 8 giờ ngủ?
: Có vấn đề gì à? Mai còn dậy thi nốt toán nữa chứ đã xong hết đâu
Việt nhún vai
: Không chơi thì thôi, bố mày chơi một mình
Sáng hôm sau, sau khi nạp xong năng lượng cho buổi sáng thì Khang chạy sang nhà Tú rủ nó đi thi chung vì nguyện vọng 1 của chúng nó đều giống nhau còn Việt thì đi lối khác
Vừa đi đến trường Tú vừa cầm mấy quyển sách tranh thủ ôn lại mấy dạng toán
Khang đưa hai tay ra sau gáy, nó thản nhiên nói
: Mày siêu vãi, chứ gần thi tao mà học là chẳng vào đầu được cái gì
: Tranh thủ thôi
: Hôm qua tao còn làm mấy trận game
: Vãi, hôm qua tao ngồi ôn sơ qua hết mà nhưng vẫn cố đi ngủ sớm để hôm nay thi cho tỉnh táo nhưng tao sợ đề khó quá...không làm được chắc tao khóc luôn ở đấy mất
: Không sợ, làm như mình hay làm đề thôi
: Sợ vào mấy dạng tao ngu không biết làm ý
: Đã bảo không sợ rồi mà, anh em mình làm quả cao điểm hơn thằng Việt luôn chơi không?
Tú gật đầu
: Chơi!
Khang thi trên tầng hai, đến cầu thang chúng nó chào nhau rồi Tú đi sang dãy bên cạnh. Nó không để ý nên lỡ va phải Yến
: Mình xin lỗi, mình không để ý
Yến lắc đầu rồi bỏ đi luôn, Tú nhìn theo bóng lưng của Yến mà ngơ hết cả người
: Xinh vãi
Đang ngơ người ra thì Tú nghe thấy người gọi mình từ phía đằng kia, là thằng Tú học cùng trường hồi cấp 2 đây mà...hôm nay nó lại đi sớm hơn cả Cẩm Tú đây cơ
: Gọi gì anh hả em?
: Anh Cẩm Tú đã ôn được cái gì chưa?
: Anh đây thì sương sương thôi em ạ
: Mẹ, tao học mà chẳng hiểu cái gì...chắc thi xong về lấy vợ
: Con lạy bố, đừng có làm khổ con nhà người ta
Thằng Tú cười hì hì
: Đùa tí thôi, chứ tí cố mà làm thôi chứ sao giờ
: Ừ, cố lên
....
Tiếng trống vang lên
: Các em dừng bút, xem lại mình đã ghi đầy đủ thông tin và số báo danh chưa, các em ngồi tại chỗ cô đi thu bài
Việt và Yến bước ra khỏi phòng thi 31, đứa sang bên trái đứa sang bên phải... về nhà ngay lập tức nằm xuống giường rồi lăn qua lăn lại
Cảm giác này thật là thích quá đi!
Hai ngày thi cũng đã trôi qua, cho đến tận bây giờ cảm giác vẫn cứ lâng lâng... chẳng ai tin được là nó đã kết thúc rồi cả
Tú ngồi trong nhà Việt, cứ bần thần như người mất hồn suốt mấy ngày hôm nay
: Ê vậy là xong rồi hả mày?
: Chứ mày muốn như nào nữa?
: Tao không tin luôn đấy, vậy là nay không phải đi học thêm ôn thi nữa hả...không phải dậy sớm, không phải đi in đề để làm nữa...và quan trọng là anh em mình được nghỉ hè rồi à?
: Ừ
: Vãi, tao chưa kịp cập nhật xong Việt ơi
: Tao thì cập nhập xong từ lâu rồi, đứng dậy ra ngoài đi chơi ngay bây giờ nào!
Với nụ cười trên môi, Việt cả Tú lao ra khỏi nhà rồi chạy ra công viên gần đấy. Đã lâu lắm rồi mới thấy được cảm giác tự do này...từ bây giờ có thể chơi hết ga mà không cần lo về chuyện học nữa rồi
Đúng là thời gian có bao giờ đợi một ai đâu, việc của chúng mình bây giờ là chơi bù lại những ngày tháng ôn thi mệt mỏi đấy thôi. Bây giờ cứ ngồi nghĩ ngợi mình có làm được hay không, có làm tốt hay không làm gì nữa cho nặng đầu vì đã quá muộn màng rồi
Có được bước chân vào ngôi trường cấp 3 đấy lần nữa hay không thì chính bản thân của mình cũng phải biết. Sự nỗ lực của mình đến đâu, cao hay thấp thì nó cũng sẽ ra kết quả xứng đáng
Vậy nên hãy tận hưởng một mùa hè đúng nghĩa nào!
Ngày hè năm ấy, có những nụ cười hạnh phúc và cũng có những giọt nước mắt dưới cái nắng chói chang
Cẩm Tú với nụ cười tươi rói trên môi, nó chạy một mạch sang nhà thằng bạn thân với một tinh thần cực kì vui
: Việt ơi!
Việt giờ mới ngủ dậy, nó đi đá bóng về mệt quá nên tắm xong là lăn ra giường nằm ngủ luôn...cho đến tận bây giờ nó vẫn chưa biết ngoài kia đã xảy ra điều gì
Tú chẹp miệng, dồn lực vào tay rồi đánh vào lưng một cái đau điếng cho Việt tỉnh, tay lung lay vai của nó
: Nhanh lên, mẹ mày vào tra điểm đi
Việt nghe câu nói vừa rồi thì tỉnh cả ngủ, nó trợn tròn mắt lên nhìn Tú
: Có...có điểm rồi á?
: Ừ, có lâu lắm rồi anh ạ, nhanh lên vào mà xem đi cho nó nóng
Việt với cái điện thoại rồi nhanh tay tra số bao danh của mình, nó cả Tú đều hồi hộp chờ đợi...một dòng chữ đỏ hiện lên làm Việt phát bực
: Vãi cả web lỗi ạ
Chuyện này thì chẳng còn xa lạ, web báo điểm phải sập vì số lượng người truy cập vào quá đông. Ai ai cũng run run ngồi trước màn hình chờ xem điểm của mình
Tú chẹp miệng
: Đương nhiên rồi, bao nhiêu người vào xem không sập web mới lạ ý, mày thử lại đi xem nào
: Đây để tao ấn lại
Số điểm hiện lên trên màn hình máy tính, Việt thấy xong thì vừa mừng lại vừa lo...không biết năm nay THPT B có lấy điểm cao không nữa
Tú sốc
: Vãi...mày quái vật à Việt...làm bài kiểu gì mà được hẳn 44,5 điểm thế?
: Thì làm kiểu làm chứ làm kiểu gì
: Năm ngoái trường B lấy 43, không biết năm nay lấy bao nhiêu nhỉ? Nhưng tao nghe nói học sinh đăng kí vào đấy nhiều vãi luôn... tỉ lệ chọi căng đấy
: Biết rồi, thế tao mới sợ đây...à mà mày bao nhiêu điểm?
Tú khoanh hai tay trước ngực, hãnh diện nói
: Tao á? Tao được 38 điểm đấy oai không?
: Kinh, giỏi phết nhờ?
: Tao thì đương nhiên phải giỏi rồi, mày chỉ được cái nói đúng mà nói to
: À mà không biết thằng Khang...
Việt còn chưa nói xong câu, cửa phòng của nó đột nhiên mở tung ra...cái mặt của thằng Khang xuất hiện
Khang hét loạn lên
: Chúng mày ơi!!!
: Hú hú
: Tao đỗ rồi, tao chắc chắn đỗ
: Tao sướng từ nãy
: Chúng mày ơi tao đỗ rồi!
: Thích vãi chúng mày ơi!
Việt nhanh chân đứng dậy bịp mồm Khang lại, nó sợ hàng xóm bên ngoài nghe được lại tưởng nó vác khỉ đột về nuôi thì chết
: Bao điểm?
: Tao 37,75
Việt thấy ai cũng cao nên mừng rồi, đỡ phải lo nên lập tức rủ rê
: Làm bữa lẩu ăn cho sướng mồm đi
: Nhưng mà tao ăn rồi
: Thế mai ăn
: Mai giỗ bà tao, không ăn được đâu
: Thế ngày kia
: Chốt
4 năm cấp 2 giờ thành một thước phim đẹp đẽ, đâu ai nghĩ rằng nó lại kết thúc nhanh như vậy chứ...chỉ mong rằng cấp 3 sẽ càng tốt đẹp hơn
.
Nguyễn Phúc Việt ngồi một chỗ, cho đến tận bây giờ nó vẫn không tin được vào mắt mình
Không thể nào như thế được...chắc chắn là có sai lầm gì đấy
Nguyễn Tường Vy đẩy cửa phòng anh trai bước vào, nó đứng dựa vào tường rồi đưa hai tay ra sau mông trông như bà cụ non
: Mẹ gọi anh xuống ăn cơm mấy lần rồi đấy, em cũng phải gào lên gọi anh hơn chục lần rồi mà chẳng thấy hồi đáp, anh không nghe thấy thật à?
: Anh biết rồi, xuống trước đi rồi anh xuống
: Không được, mẹ bảo là em phải đi cùng anh xuống cầu thang không anh đi một mình sẽ ngã lăn từ đầu xuống dưới mất
Việt quay ra nhìn em gái, nó nhếch một bên mép lên
: Được rồi anh đi
Vy đợi anh trai đi trước rồi mới đi theo sau, nhìn cái dáng vẻ thất thần của người đi trước mà nó chỉ biết lắc đầu
: Cãi nhau với mẹ khàn cả họng xong cuối cùng vẫn phải làm theo ý mẹ...anh có thấy anh tốn công vô ích không
Việt chẳng nói gì, nó nhức đầu lắm rồi. Nguyễn Tường Vy là em gái của Việt, nó mới học lớp 5 thôi nhưng mở mồm câu nào là đạo lí câu đấy
Nhiều khi Việt thấy sự trải đời của Vy còn hơn của mình nưa , nó bao giờ cũng như một bà cụ non càn nhằn về tất cả mọi thứ
Cô Phan Ngọc Ly để bát canh xuống bàn, thấy con trai đi xuống thì nhiệt tình đẩy ghế ra cho nó ngồi
Vy phồng má lên
: Mẹ kéo cho anh mà không kéo cho con..
: Đây đây để mẹ kéo cho Vy
Ngồi xuống bàn ăn, bên trái thì cô Ly với Vy ăn uống vui vẻ lắm...Vy khen mẹ hôm nay nấu ăn cực ngon
: Tất nhiên rồi, hôm nay mẹ chiến thắng mà
Bên phải, Việt cúi gằm mặt xuống và ăn trong sự tức giận...nó vẫn tin đây chỉ là một giấc mơ thôi
Một lúc sau Việt đứng dậy, nó quay lưng đi lên phòng, cô Ly thấy thế thì nói theo
: Ngày mai trường tuyển hồ sơ, con nhớ đến mà nộp đấy nhé
Việt tức, tức chứ! Nó lên phòng lấy mấy đồ dùng cần thiết rồi nhét hết vào cặp, nó đi xuống dưới nhà
: Con sang nhà ở với bố mấy hôm, con chào mẹ
: Đi đâu thì đi, nhớ mai đi nộp hồ sơ là được
Việt đạp xe sang một khu phố khác, nó dừng lại tại ngôi nhà xung quanh toàn những bông hoa xinh xắn
Nguyễn Minh Quang đang chơi mấy đồ chơi ô tô mới được bố mua cho, thấy anh trai nó mừng lắm. Nhảy cẫng lên rồi chạy ra ôm vào chân anh
: Anh Việt!
: Quang ở nhà với bố có ngoan không?
: Ngoan nắm ạ
Một chú chạc 40 tuổi bước từ ngôi nhà nhỏ bằng gỗ ra, bất ngờ hỏi
: Việt mới sang đấy à con?
: Vâng ạ, con mới sang
: Cái Vy có sang không?
: Không ạ, Vy nó ở nhà
: Thế vào đây ăn cơm với bố
: Thôi bố cứ ăn đi, con ăn ở nhà rồi...con ngồi đây chơi với Quang tí
: Được rồi
Việt dắt xe đi cất, nó ngồi xuống cái xích đu trong vườn nhìn em trai chơi đồ chơi
: Anh buồn quá Quang ơi
: Sao anh nại buồn?
Nhìn cậu em trai mới 6 tuổi, cái giọng ngọng líu ngọng lô làm Việt không nhịn được cười, nó lại bắt đầu cái giọng theo em trai
: Anh buồn nà vì anh không vui
: Thế thì anh vui nên, đừng có buồn lữa
: Nhưng mà anh chẳng vui nên được
: Thế thì anh buồn tiếp đi
: Ơ
Tối hôm đấy Việt đang ngủ với Quang, điện thoại gieo lên liên tục làm nó tỉnh giấc. Việt mắt nhắm mắt mở cầm điện thoại đi ra ngoài vườn nghe để không làm tỉnh giấc của Quang
: Gọi gì tao giờ này? Đang ngủ ngon mà cứ gọi làm anh đây tỉnh cả giấc
: Mới 8 rưỡi mà mày đã ngủ hả Việt?
: Kệ đi, có chuyện gì nói luôn
Khang ngập ngừng, giọng nó có vẻ như đang nhịn cười
: Mai tao cả Tú đi nộp hồ sơ, mày đi cả bọn tao nhé
Việt tỉnh bơ nói
: Không
: Sao lại không? Chả lẽ mày lại mang hồ sơ ra trung học phổ thông B hả Việt...thôi mà đừng có cố chấp nữa, nửa điểm cũng là một vấn đề rồi nên là thôi, về học với bọn tao đi
: Xàm chó
Việt tắt máy luôn, nó thở dài rồi đi vào nhà, thấy bố vẫn đang ngồi làm việc
: Bố chưa ngủ ạ?
: Còn sớm mà, bố tranh thủ làm tí nữa
Việt với áo khoác vắt trên ghế, nó mặc vào rồi xin phép bố
: Con ra ngoài một lúc, tí con về ạ
: Ừm, đi cẩn thận nhé
: Vâng ạ
Việt định lấy xe đạp đi nhưng lại thôi, nó đi bộ xung quanh khu phố...mọi thứ ở đây vẫn thế, vẫn chẳng thay đổi gì qua từng đấy năm
Thấy một con bé đang ngồi ở cái ghế bên đường, Việt thấy nó quen quen mà cũng lạ lạ, hình như là gặp ở đâu rồi thì phải nhưng chẳng nhớ ra
Yến ngồi đọc sách ở đấy, hôm nay biết điểm trường lấy nó cũng chẳng bất ngờ lắm vì nó biết chắc mình sẽ đỗ rồi
Chẳng hiểu sao mà nó có cảm giác gì đấy, theo phản xạ quay đầu sang bên trái thì thấy một cậu bạn đang nhìn mình
Việt thấy con bé đấy quay ra thì giật mình, nó sợ bị hiểu lầm nên bỏ đi luôn mà đâu biết hành động đấy của nó càng bị hiểu lầm
Yến nghiêng đầu, nó nhìn bóng lưng của cậu bạn kia...nhớ rồi. Là người mà nó gặp hôm đi học thêm về, cái người mà cầm quả bóng nghịch nghịch ý
Rõ ràng là cậu ấy vừa nhìn mình mà.
Có chuyện gì nhỉ?
Download MangaToon APP on App Store and Google Play