Không biết từ lúc nào, bất hạnh của cô bắt đầu.
Là từ khoảnh khắc gặp hắn, khởi điểm cho tất cả?
Hay ngược dòng xa hơn nữa, lúc cô được người khác giới thiệu cho gặp gỡ thiếu gia Hạ Ngôn Chinh - Một người từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng muỗng bạc lớn lên của Hạ gia, thế gia đã muốn thống trị cả cái đảo quốc trù phú, nơi cô hướng tới từ khi còn ngồi trên giảng đường.
Sau khi học xong đại học, lại ra ngoài lăn lộn đến mức mài mòn cả nhiệt huyết, lúc im lặng bình tâm lại cô vẫn nhìn nơi đó với một ánh mắt nồng cháy tràn ngập lửa nóng.
Cho nên cô liền làm ra một quyết định không có lý trí cùng khí khái nhất trong cuộc đời mình. Đó là vứt bỏ tất cả bằng cấp, dấn thân vào Hồ Hởi làm một người quản gia trong một tòa lâu đài nằm trên đảo quốc đó. Không mong tiền lương cao ngất trời, chỉ mong được tận mắt nhìn xem toàn bộ khung cảnh tuyệt vời ở nơi đó. Bãi cát trắng tinh, mặt biển như pha lê...
Cô được bạn bè giới thiệu, quen biết Hạ Ngôn Chinh, người đàn ông mà mãi đến sau này cô vẫn không khỏi cảm thán anh là một người đàn ông ôn nhu, si tình, ôn nhuận hơn cả cái gia thế đứng đằng sau mình. Sau đó cô được anh nửa thuê nửa nhờ vả giúp anh trông coi ngôi biệt thự anh ta được thừa kế nằm ở phía đông đảo quốc - Mân Côi.
Đối với Tiệp Linh, bất cứ nơi nào của Hồ Hởi giống như cái tên của nó đều hấp dẫn ánh mắt của cô. Việc được tự do thăm thú tòa lâu đài của Hạ Ngôn Chinh, được tự ý đi lại lãnh địa của anh ta là một hạnh phúc ông trời ban cho. Mãi đến lúc nó thành lồng giam cô cả đời, cô cũng không nỡ đối với nó sinh ra oán hận.
Mà câu người đàn ông kia thường nói nhất mỗi khi bắt được cô sau mỗi lần cô lại bỏ trốn chính là: "Không phải em thích nơi này sao? Sao còn muốn chạy?"
Hắn không biết, cô chỉ là muốn chạy trốn khỏi hắn.
Không, hắn biết. Nhưng hắn mới không thèm quan tâm.
"Tiệp Linh, xin lỗi. Nếu có thể tôi cũng không muốn làm ra quyết định như vậy."
Bên kia chiếc bàn dài phong cách Âu Cổ màu trắng tinh tươm bằng đá hoa cương, người đàn ông thân cao thước tám, ngũ quan xuất sắc, dáng vẻ chân thành bày tỏ.
Kể cả là lúc không nói gì, hoặc chỉ là cười nhẹ một cái, đuôi mắt vẫn mang theo sự nhu tình chết người. Thời điểm Tiệp Linh giới thiệu bạn thân Mặc Thu Hân của mình với người đàn ông này cô đã nghĩ trước sau gì bạn mình cũng đổ bởi anh.
Nhưng cái cô không nghĩ tới là người đàn ông này cũng đổ bởi bạn của cô.
Rốt cuộc là duyên mệnh thế nào...
Tiệp Linh không rõ, bên trong sự bất đắc dĩ lại có một tia hâm mộ nhưng không phải ganh ghét. Bởi vì cô biết Mặc Thu Hân thật sự vui vẻ khi yêu anh ta, cho dù bởi vì quen biết anh ta mà cô nàng có thể bị bó lại cánh chim.
Cô im lặng thuần thục xếp lại những chiếc khăn trắng tinh dùng để trang trí trên bàn ăn cho dù là trong những bữa ăn bình thường nhất ở nơi này, bên tai vẫn còn nghe anh giải bày: "Tôi thật sự rất yêu cô ấy."
"Nếu đã biết cô ấy cũng yêu tôi, lại còn biết chỉ có giữ cô ấy ở bên cạnh mình mới là sự bảo vệ tốt nhất cho cô ấy thì không lý nào tôi để cô ấy đi cả."
"Linh Linh, cô có thể hiểu không?"
Chậc, Tiệp Linh không nhịn được cảm thán trước sự thành khẩn đến đa tình của người đàn ông này.
Anh hỏi cô hiểu không, Tiệp Linh có thể muốn nói không hiểu. Bởi vì đứng dưới lập trường của một người bạn thân, cho dù phải đắc tội với một trong những chủ nhân tương lai của đảo quốc thì cô vẫn sẽ giúp bạn mình thoát ra chỉ cần Mặc Thu Hân muốn. Cho dù sức của cô thật nhỏ bé.
Cho nên cô bình tĩnh ngẩng đầu lên nhìn anh nói: "Tôi tôn trọng suy nghĩ của Thu Hân."
Là cô đã mang cô nàng đến đây, giới thiệu cô nàng làm quen với Hạ Ngôn Chinh, cô phải chịu trách nhiệm cho tất cả.
Giống như nhìn thấu được suy nghĩ trong đôi mắt kiên định của cô, Hạ Ngôn Chinh - Người đàn ông hào hoa tràn ngập tự tin từ trong xương đều không nhịn được bất lực thở dài. Dáng vẻ sa sút lại khiến người ta không nỡ nói tiếng chối từ, anh vừa nâng ly sâm panh đỏ rực, sắc đỏ mê người sóng sánh trong ly thủy tinh như một ngọn lửa được anh ung dung đưa lên nhấp một ngụm đến hết. Lúc đặt nó xuống bàn, anh khẽ buông một câu đầy cố chấp: "Tôi sẽ không buông tay cô ấy."
"Đừng lo, Linh Linh. Tôi không trách cô, cũng sẽ không giận chó đánh mèo."
Trước lúc quay lưng đi lên lầu anh còn buông một câu đó.
Quả thật là một câu hứa hẹn đầy tính tự sướng, tự đắc đến mù quáng, vô lí.
Thời điểm nghe thấy nó cô không phải rất tin tưởng. Sau này lúc cô dây dưa chẳng rõ nhân quả với người đàn ông kia cô càng chẳng tin hơn.
Đàn ông nhà họ Hạ, chủ nhân của đảo quốc Hồ Hởi chẳng có ai là hiền lành, cho dù chỉ là một thiếu gia không nằm trong số những người thừa kế chính thống của Hồ Hởi như Hạ Ngôn Chinh cũng đã có sẵn sự bá đạo âm tàn trong xương.
Còn người đàn ông kia... Hắn chính là nhân chung chi vương*.
*Vua trong loài người. Ý chị nhà đang nói độ hung tàn của anh nhà đứng đầu Hạ gia.
Đi ngược về một chút, lúc này cách thời điểm Tiệp Linh giới thiệu Mặc Thu Hân đến Hồ Hởi du lịch đã là ba tháng. Mối quan hệ tình yêu dây dưa giữa Hạ Ngôn Chinh và cô nàng cũng đã tròn ba tháng có chẵn. Thế nhưng mỗi lần ngẫm lại Tiệp Linh đều không biết có nên hối hận hay không.
Sở dĩ mọi chuyện nghe thật chẳng tốt lành như bây giờ nguyên nhân là vì Hạ Ngôn Chinh có một vị hôn thê do gia đình định ra, mặc dù anh chưa có đồng ý. Nhưng sau khi cô nàng kia biết đến sự tồn tại của Mặc Thu Hân thì... Nói tóm lại chính là kết quả của sự ghen tuông chiếm hữu không màng đầu óc và đạo nghĩa... À không, ở đảo quốc này làm gì có đạo nghĩa. Chỉ cần có địa vị là được.
Khổ nổi thân là người ngoài, cả cô và bạn cô đều không có năng lực chống chọi, Mặc Thu Hân mém thì mạng ném biển Nam.
Tiệp Linh nghĩ tới đây thì không nhịn được lắc đầu cười khổ, cái khăn trong tay cô lại không chút trở ngại bị cô nhéo thành hình dáng của một chiếc ốc quế có ba cạnh nhọn hoắc hướng lên trời. Đó là công việc bình thường của cô trong tòa lâu đài Mân Côi này nên việc tạo nên nó như thể một thói quen. Đến lúc cô nhận ra mình vừa làm gì thì chiếc khăn vừa mới được giặt sạch đã bị cô làm nhăn mất.
Lúc này mà tháo ra thì sau đó cũng không dùng lại được, cho nên cô đành tìm một cái ly thủy tinh cổ cao sạch sẽ, đem chiếc ốc quế bằng lụa vô cùng khó bị nhăn kia cắm vào.
Sau khi đặt nó ở nơi vừa ý trên chiếc bàn dài thênh thang, bên cạnh bình hoa bách hợp màu vàng kiêu sa cùng giá đựng đèn ba chân bằng bạc sang quý, lại xếp gọn những chiếc khăn còn lại đặt vào đúng nơi nó nơi ở cô mới tắt đèn lớn trong phòng, chỉ để lại một ngọn đèn màu vàng cam rồi rời khỏi đó.
Thời điểm này trở lại phòng cô có thể đánh một giấc trước khi màn đêm buông xuống.
Hạ Ngôn Chinh nói rằng hôm nay trong nhà có khách, muốn cô buổi tối chuẩn bị chu đáo, tránh làm phật ý khách nhân.
Nghe giọng điệu của Hạ Ngôn Chinh, đối phương không phải là người tầm thường, mà chính anh cũng phải cung kính tiếp đãi. Lúc đó anh cũng nói đối phương chỉ là có việc đến tá túc vài ngày, bảo cô đừng có áp lực. Tiệp Linh nghe, trong lòng lại vẫn mười phần để tâm, tránh đắc tội người ta.
Nhưng cô không nghĩ mặc cho bản thân đã rất chú ý, kết quả vẫn là thoát không khỏi số mệnh...
Thời điểm cô đang chuẩn bị bước lên lầu đi nhìn bạn cô một cái...
Cộc cộc cộc...
Cô nghe thấy tiếng đế giầy nặng nề nệm trên mặt sàn trơn bóng xa xỉ vang lên phía sau cô.
Theo bản năng Tiệp Linh đứng ở trên cầu thang quay đầu nhìn lướt qua.
Nhưng cũng chỉ là một cái lướt qua, cô gần như là theo bản năng cất tiếng hỏi: "Anh vừa mới ra ngoài?"
Không phải chứ.. Lúc nãy Hạ Ngôn Chinh đi đâu nhỉ, không phải lên lầu sao?
Đổi lại là những ngày đầu mới tới đây, Tiệp Linh nhất định không mắc phải sai lầm cấp thấp như vậy mà thản nhiên nói chuyện với chủ nhân căn nhà thế đâu. Nhưng sau khi đã trải qua rất nhiều chuyện, tại thời điểm này cô một là chỉ nhìn thoáng qua liền cho rằng người kia là Hạ Ngôn Chinh vừa mới cùng cô nói chuyện, không có cẩn thận nhìn lại nữa, còn tự nhiên dò hỏi.
Cho dù là lúc đối phương chỉ nhàn nhạt ừm một tiếng đáp lại cô, trong lòng Tiệp Linh lúc đó không để ý lắm cũng chỉ ngờ vực một chút rồi tiếp tục bước chân lên lầu sau khi đối phương hờ hửng thả một câu: "Cô cứ làm việc của mình đi."
Cô cũng chỉ nghĩ cái gì vừa mới kích thích người đàn ông tốt tính kia, khiến anh trở nên khó gần như vậy.
Rồi lại chỉ cho rằng đó là do tính tình đại thiếu gia giấu sẵn trong xương của mỗi một người đàn ông trong thân chảy xuôi dòng máu nhà họ Hạ tái phát. Hạ Ngôn Chinh ít bày ra nhưng không phải anh không có.
Mãi cho đến lúc tiếng bước chân nặng nề như đánh vào lòng vô đuổi theo phía sau, cùng cô lên lầu... Mãi cho đến khi sau gáy của cô bất thình lình bị một bàn tay vừa lớn vừa nóng, khớp xương rõ ràng cách một lớp vải nơi cổ áo nắm lấy, khẽ bóp một cái đầy ám muội khiến cô giật cả mình. Tại nơi bị bóp lấy như thể có một dòng điện đem tứ chi bách hải của cô rửa sạch một lần, toàn thân tê dại đến mức khiến cô không nhịn được rùng mình ngây ngẩn lại kinh dị quay đầu nhìn người phía sau.
Thế nhưng người kia cũng chỉ là nhàn nhạt hạ cái tay vừa rời khỏi cổ cô xuống, như thể không có chuyện gì liếc cô một cái đầy ẩn ý rồi thản nhiên vượt qua Tiệp Linh đang ngẩn người đi lên lầu.
Bỏ lại Tiệp Linh một phần là kinh ngạc bởi những khó hiểu trong lòng, một phần là chưa hoàn toàn thoát khỏi xúc cảm bản thân mới trải qua. Trong lòng cô mãi đinh ninh Hạ Ngôn Chinh người này tự nhiên bị làm sao, vì cớ gì làm ra hành động kỳ quái như vậy đối với cô. Mãi một lúc mà cảm giác khiến cô nổi da gà kia vẫn chưa tan biến hết...
Bởi vì chỉ mãi lo chìm đắm trong suy nghĩ của mình nên cô không biết người đàn ông kia đã đem tất cả phản ứng dù nhỏ nhưng đặc biệt hấp dẫn, vậy mà khơi dậy hứng thú gần như là tà ác trong lòng người đàn ông thu vào trong đôi mắt như ưng sắc bén của mình.
Đó là bắt đầu cho cơn ác mộng không có lối thoát...
Cho dù lúc đó Tiệp Linh đã có một suy nghĩ tỉ như đối phương không phải là Hạ Ngôn Chinh, cùng lắm chỉ hao hao giống, bởi vì ánh sáng không đủ, cô không nhìn kỹ nên lầm tưởng. Thì đó cũng là đã muộn.
Đứng ngẩn người trên cầu thang hồi lâu Tiệp Linh mới thoát khỏi cái cảm giác rùng mình kia. Người đàn ông đi trước cô đã sớm mất hút ở đâu cô không rõ, nhưng thật ra Tiệp Linh cũng không để ý lắm. Cho dù cô nhìn lầm thì đối phương nhìn giống Hạ Ngôn Chinh như vậy, chắc phải là một người nhà Hạ gia, không phải kẻ trộm. Vậy cô càng không cần quan tâm.
Nhấc chân tiếp tục lên lầu, Tiệp Linh vẫn còn nhớ mục đích của mình trước đó.
Cạch...
Ai biết cô vừa đến đầu cầu thang tầng hai thì một âm thanh thật khẽ đã vang lên bên tai. Bên trong nó mang theo hương vị rụt rè như sợ người ta nghe thấy khiến cô giật mình.
Theo bản năng ngẩng đầu, Tiệp Linh nhìn thấy Mạc Thu Hân thậm thụt thậm thò ló ra khỏi cách cửa vừa mới mở.
Cô ngẩn ra, sau đó là cười khổ.
"Suỵt!"
Mạc Thu Hân thấy cô ban đầu thì cũng giật mình không kém, sau đó vội vàng đưa một ngón tay lên môi ý bảo cô giữ im lặng.
Cộc cộc...
Nhưng khi cô nàng định tiếp cận cầu thang thì giữa biệt thự bỗng vang lên một loạt tiếng bước chân như xa như gần, theo cầu thang dạng xoắn óc tỏa ra bốn phương tám hướng của biệt thự, dọa cho cô nàng hoảng sợ rụt người chạy ngược vào phòng nhanh như chóp.
Như một phản xạ không điều kiện, khiến Tiệp Linh càng thêm bất đắc dĩ. Mặc dù cô cũng bị dọa giật mình không kém.
Bất lực càng nhiều là do cô đã đoán được ý định của Mạc Thu Hân. Còn không biết quyết định này là tốt hay xấu.
Đợi âm thanh vang vọng bởi vì khả năng phản âm của căn nhà ngừng lại hoàn toàn Mạc Thu Hân mới ló đầu ra lần nữa. Cô nàng giống như kẻ trộm đưa mắt nhìn khắp nơi, xác định không có người xuất hiện trong tầm mắt mình rồi vẫn chưa chắc ăn, còn đưa mắt nhìn cô dò hỏi.
Tiệp Linh theo bản năng lắc đầu.
Đó là cử chỉ do thân thể tự chủ ý thức làm ra, sau đó lý trí cũng phản hồi lại y chang cho nên Tiệp Linh không lại tiếp tục suy nghĩ thêm. Bởi cô làm sao cũng không ngờ đến tình huống đó là do người ta cố tình ngụy tạo, khiến cho cô phán đoán sai lầm.
"Linh Linh, mình không muốn ở đây nữa!"
Thả nhẹ bước chân chạy xuống chỗ cô, Mạc Thu Hân không kiềm được vội vã nắm tay cô nói cho cô biết ý nghĩ trong lòng.
Biểu tình của cô nàng thành khẩn đáng thương, khiến người nào cũng không nỡ chối từ. Mặc cho quyết định này là do tính cách lạc quan của cô nàng tạo nên. Cô nàng vẫn chưa trải qua cái gọi là hiện thực tàn khốc cho nên chưa biết nó đáng sợ thế nào.
"Cậu quyết định?"
Tiệp Linh gần như là than thở nhìn cô bạn, cũng không có khuyên giải hay gì.
Đối phương không chút chần chừ gật đầu thật mạnh để chứng minh cho quyết tâm của mình.
"Vậy đi thôi."
Chẳng còn gì để nói nữa, Tiệp Linh thả nhẹ một câu rồi dẫn đầu đi xuống cầu thang.
Bởi vì cấu tạo của căn nhà, trừ khi họ là một con mèo, đi đường không phát ra tiếng động thì bất kể họ có đi chậm cỡ nào cũng sẽ tạo thành tiếng vang. Cho nên Tiệp Linh không có phí thời gian vào việc giảm nhẹ tiếng ồn do bước chân gây nên mà quyết định nhanh chóng đưa Mạc Thu Hân ra ngoài mới tốt. Cho dù bản thân cô nghĩ chỉ cần một khắc Mạc Thu Hân còn ở trên đảo thì cô vẫn có khả năng bị bắt lại. Mà họ không thể trong phút chốc rời khỏi đảo được.
Có điều Tiệp Linh không nói, Mạc Thu Hân trong lòng hiểu rõ nhưng vẫn muốn đi, hai người ăn ý mà thử một lần.
Tựa như sau này, Tiệp Linh đã vô số lần chạy trốn trong vô ích nhưng cô vẫn chạy.
Bên trong hành lang căn biệt thự nhất thời toàn là tiếng bước chân nện trên mặt sàn bằng đá Oganit sáng bóng như thể một tấm gương được cọ rửa không ngừng.
Âm thanh đó nện vào lòng người, khiến trái tim run sợ đập từng hồi như sấm.
Cộc cộc cộc...
Vốn dĩ đã rất hồi hộp rồi, thời điểm âm thanh vốn xen lẫn vào tiếng bước chân của hai người nhưng khác biệt rõ ràng, bởi vì hai người ngừng lại mà nó trở thành duy nhất hiện rõ bên tai không chút ngoại lệ khiến hai người sợ nhảy dựng.
Nhưng khác với lần trước, lần này âm thanh kia kéo dài mãi không dứt, như thể có người đang bình tĩnh đi xuống cầu thang... Gần như là một phản xạ, cả hai cùng ngẩng đầu nhìn lên.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play