Thanh xuân của mỗi người luôn có những điều mà chúng ta luôn trân quý , điều đó làm tô điểm cho cuộc sống của chúng ta trở nên có màu sắc hơn. Tôi thừa nhận cuộc sống ba năm cấp ba của tôi sẽ rất nhàm chán nếu không có sự xuất hiện của đối phương, chính cậu ấy giúp cho tôi cảm thấy: À, hóa ra thanh xuân chính là như vậy.
Thanh xuân là gì vậy? Thanh xuân là một khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời của chúng ta , tuy chỉ là một danh từ nhưng nó là thứ mà chúng ta phải trải qua trên con đường trưởng thành. Thanh xuân tươi đẹp đơn thuần và ngây ngô , thanh xuân hạnh phúc với biết bao kỉ niệm. Thật tuyệt làm sao nếu chúng ta trải qua một tuổi thanh xuân ngọt ngào, một tuổi thanh xuân rực rỡ ánh sáng và vô cùng đáng nhớ.
Vào mùa hè tháng 8 năm 2021, tại thị trấn S.
Mùa hè năm nay vẫn nóng bức như mọi năm, ánh nắng sáng sau cơn mưa đêm qua hắt xuống mặt đường càng khiến cho không khí trở nên khó chịu. Xung quanh mọi người đang làm những công việc thường ngày, người thì vội vã đi làm, người thì đang ngồi bán hàng còn những bạn học sinh của ngôi trường gần đó đang sánh bước cùng nhau đi vào trường.
Sau ba tháng nghỉ hè, cuối cùng các bạn học sinh cũng phải quay lại trường học chuẩn bị một năm học mới, dẹp bỏ du lịch bay nhảy qua một bên. Có lẽ dư âm nghỉ hè vẫn ở đó, các bạn học không ngừng bàn tán kể chuyện của mình về mùa hè của bản thân.
Dương Hà Anh đi vào trường, cô lúng túng nhìn xung quanh không biết phải xử lí thế nào, hôm nay là ngày đầu tiên cô chuyển đến trường mới một nơi tương đối xa lạ với cô. Tại đây, không ai quen biết, không khí mới lạ càng khiến cho Hà Anh hồi hộp, lúng túng hơn.
Cô đứng đực ở giữa sân trường nhìn xung quanh. Cô âm thầm muốn khóc, đi đường nào bây giờ? Lớp mới đâu mất rồi?
Đang trong tình trạng mất phương hướng, vô tình có cuộc hội thoại của hai bạn nữ lọt vào tai cô.
“Mấy hôm trước tao vừa từ Phú Quốc về, ở đó đẹp vãi mày ạ. Thấy ảnh tao đăng trên story chưa ?”
“Thấy rồi, sao mày về sớm thế ? một tuần đi cơ mà”
“Đang chơi vui thì bố tao có việc nên về sớm, chán ghê luôn”
“Lên lớp đi mày, lớp b1 có hai bạn học sinh mới đó, một trai một gái. Tao nghe nói cậu con trai mới đến đẹp trai lắm luôn”
“Thật á? Đi. Đi ngắm trai”
Nói đến đây hai bạn nữ kéo tay nhau đi. Đến khi khuất bóng, Hà Anh nhìn theo chỉ thở dài.
Không biết ở đây cô có kết bạn nổi không nữa? Hay chỉ cô đơn lẻ bóng một mình như hiện tại?
Nếu như chuyển trường nhưng vẫn ở nhà Hà Anh sẽ không cảm thấy thế nào cả, đây vừa chuyển trường lại còn phải ở riêng. Khó tránh khỏi việc cảm thấy cô đơn.
Mà bố mẹ đã tính trước việc này rồi, họ đã cho cô một bất ngờ khiến cô không đỡ được.
Nhà Hà Anh cách trường mới gần 20 km, bố mẹ không yên tâm việc cô đi lại đến trường nên họ bảo cô ở riêng. Căn nhà gần trường mới mà bố mẹ mua năm ngoái hoàn toàn để cho Hà Anh ở đó. Hóa ra bố mẹ đã rúc rích muốn cô ở đây từ năm ngoái, nhưng rồi lại để đến cuối năm học lớp 10 mới nói chuyện này cho cô biết. Nhưng đây không phải là điều bất ngờ nhất với cô, điều bất ngờ đó chỉ khiến cho Hà Anh lập tức muốn biểu tình.
“Xin chào bạn, mình là học sinh mới”
Bước lên cầu thang đến cái lớp ngay đầu hành lang Hà Anh cúi chào một cậu con trai đeo kính đang đứng ở trước cửa chờ ai đó, có thể là đang đợi hai bạn học sinh mới và cô giáo chủ nhiệm.
“Bạn đến rồi sao? Bạn vào lớp đi, ở bàn số 5 dãy trong còn chỗ đó.” Cậu con trai ấy thân thiện cười với Hà Anh không quên tận tình chỉ chỗ ngồi cho cô.
“Mình cảm ơn”
Có thể bạn này là lớp trưởng của lớp này và đã được cô giáo chủ nhiệm yêu cầu chờ cô ở cửa để chỉ vị trí ngồi.
Hà Anh đi vào lớp, chân cô chỉ muốn rụng rời vì quá ngượng, những cặp mắt tò mò của đám học sinh bên trong khiến cô vừa lo sợ vừa xấu hổ. Cô nhắm tịt mắt lại đi một mạch đến chỗ bàn số 5 dãy trong ấy. Đến nơi cô muốn bật ngửa ra vì quá bất ngờ, miệng chỉ muốn văng tục chửi cái người đang ngồi chình ình ở ghế thản nhiên bấm điện thoại. Cậu con trai đó nhìn thấy cô thì lập tức ra ngoài hất đầu bảo cô vào, đã thế còn châm chọc nói:
“Tôi đang định đi tìm cậu đây. Mò được đường rồi à? Cậu vào đi tôi ngồi ngoài cho”
Ai đây? Là cái thằng chuyển đến cùng cô chứ còn ai vào đây nữa. Làm cô tìm đến mệt cả hơi, hóa ra nó ở đây.
Vừa rồi ở phòng hiệu trưởng cô có gặp cậu ta. Sau khi gặp cô chủ nhiệm, cả hai đứa cùng lên lớp với nhau. Cô đã nhắc cậu ta đợi cô với nhưng do bất cẩn cả hai đều lạc nhau, Hà Anh đi khắp nơi tìm cậu ta mãi không thấy thế là mặc kệ luôn. Cô nghĩ nếu cậu ta lạc thì kiểu gì cũng biết đường mà mò về có còn là trẻ con nữa đâu.
Đến giờ nhìn thấy cậu ta cô thấy cô không khác gì con bò đần, đi khắp nơi tìm người ta lại còn nghĩ người ta đi lạc, cuối cùng thành ra mình mới đi lạc lại còn phải để người ta đi tìm.
Vừa yên vị vào chỗ cô đã nghe được giọng nói cợt nhả khích tướng của cái tên bên cạnh:
“Bạn bò đần đừng nghĩ quẩn quá, lần sau mình sẽ dắt bạn, bạn không lo bị lạc nữa đâu” nói xong cậu ta cười ha hả trông như thằng điên.
Hà Anh nhìn cậu ta chằm chằm, nói như muốn vả vào mặt người ta ý thằng dog. Cô nhịn cơn tức của mình xuống cô cười cười như không có gì với cậu bạn kia nói:
“Bạn tốt, mình đã rất lo cho bạn đó. Vừa rồi bạn vẫn còn đang ở cạnh mình, thế mà mình quay đi một cái bạn đã chạy mất rồi. Mình phải chạy khắp nơi, trèo đèo lội suối để tìm bạn. Rồi bạn xem xem, sao bạn lại nỡ lòng nào làm tổn thương mình như vậy”
Ôi thôi! Diễn sâu rồi. Kịch bản này không nằm trong suy tính của cô, có ai nghe thấy không thế ? nếu có thì mất mặt quá đi, đừng có cười cô à nha.
Cậu con trai kia không cảm thấy khó chịu, cũng không thấy khó hiểu ngược lại còn xuýt nữa ôm bụng lăn ra cười, cậu ta nhìn Hà Anh đôi mắt đen láy đó như muốn nhìn xoáy vào cô. Cậu ta hứng thú nhìn cô nói:
“Bạn ạ, lần sau mình mang theo sợi xích, mình sẽ xích bạn lại để bạn không thể chạy khỏi mình”
Hà Anh nhìn cậu ta với cặp mắt rất ghét bỏ.
Cậu con trai kia mặt nổi hắc tuyến, cậu ta nhìn Hà Anh bất mãn nói:
“Cậu hay lắm, dám nhìn tôi với cặp mắt này”
“Cậu nói dị ấy chứ, không thể không ghét bỏ được” Hà Anh vẫn giữ nguyên cái cặp mắt đó, rồi cô cũng thu lại. Hà Anh nhìn cậu ta hỏi:
“Cậu lên đây được bao lâu rồi?”
Cậu con trai kia buông điện thoại ra, mắt lơ đãng nhìn lên trên bục giảng vu vơ đáp:
“Tôi lên được 10 phút thì cậu cũng lên” cậu con trai đó gục mặt xuống bàn rồi quay đầu qua nhìn Hà Anh thì thầm: “Tôi thấy hai đứa mình là học sinh mới mà lắm mồm thật đấy nhỉ? Bình thường là người mới đến sẽ không liên mồm làm hề như hai chúng mình đâu”
Hà Anh cũng nhận ra điều đó, cô cảm nhận được ánh mắt tò mò của bạn học nhìn cả hai. Trời! vừa là học sinh mới đã lại còn thoải mái nói chuyện như không có gì ngại cả, nhưng mà tụi nó sẽ không quan tâm việc này, không ai cấm mình nói chuyện cả. Cái mà mọi người quan tâm là tại sao hai đứa này lại thản nhiên nói chuyện với nhau như thế? Quen biết trước? hay là đang yêu nhau?
Mọi chuyện kể ra cũng không ngắn mà cũng chẳng dài, bắt đầu từ buổi sáng ngày hôm qua…
“Ơ? Đây chẳng phải là số nhà 23 sao? Sao lại có người ở đây? Chẳng phải đây là nhà mua cho mình sao?”
Dương Hà Anh vừa xuống xe, cô chào tạm biệt bố rồi khệ nệ kéo vali vào trong cổng nhà. Lục tìm chìa khóa, Hà Anh phát hiện cửa đã có dấu hiệu được mở ra rồi. Cô sợ xanh mặt trong đầu hiện ra muôn vàn câu hỏi.
Nghĩ đến việc có trộm đột nhập Hà Anh lại càng sợ hơn, cô lấy hơi hít thở thật sâu sau đó mở cửa đi vào. Trên tay cô thủ sẵn một cái dép, hùng hùng hổ hổ đi nhanh vào tóm trộm.
Bước vào thì Hà Anh suýt nữa xịt cả máu mũi, trước mặt cô là một ‘tên trộm’ siêu đẹp trai cậu ta đang đứng ở cửa bếp tròn mắt nhìn cô.
Hà Anh quên đi nhiệm vụ hiện tại của mình, cô nhìn cậu trai đó chăm chú không rời mắt có lẽ vì bất ngờ trước nhan sắc hút hồn đó của cậu ta nên cô không thể phản ứng được.
Cậu con trai đó thấy cô liền lên tiếng đánh tan đi không khí im lặng:
“Là cậu? Dương Hà Anh”
Hà Anh giật mình đáp lại:
“Hoàng Tuấn Anh? Cậu làm tôi tưởng cậu là trộm đấy”
Phải rồi. Ở riêng không có nghĩa là cô phải ở một mình, cô ở cùng cậu con trai này chính là con trai của bạn của mẹ cô – Hoàng Tuấn Anh. Căn nhà này không phải chỉ có bố mẹ cô mua mà còn có cả bố mẹ cậu ta nữa.
Và hôm nay, cô với cậu ta cùng đi lên nhận lớp mới. Hai đứa cô đều cùng chuyển chung vào một lớp nên mới đi với nhau đấy.
Cô giáo chủ nhiệm đi vào lớp nhắc nhở lớp một số điều cần lưu ý của năm học mới, giới thiệu học sinh mới rồi cuối cùng là phân chia lại chỗ ngồi. Hà Anh ngồi chung với Tuấn Anh và một bạn nữ vô cùng xinh đẹp nữa, cô chỉ ngồi im như pho tượng không dám động đậy.
Đến cuối giờ Hà Anh ở lại nhận vở ghi và đồng phục, khi đã nhận xong cô nhìn quanh lớp tìm bóng dáng của Hoàng Tuấn Anh nhưng lại không thấy ở đâu cả, cô hậm hực trong lòng: đã nói là nhớ đợi người ta về chung mà cái tên đáng ghét này. Hà Anh tính bỏ về luôn thì từ đâu có mấy bạn nữ đi tới hỏi han cô.
Dương Hà Anh bối rối, cô cố gắng trả lời những câu hỏi của các bạn, cô cố gắng để được tự nhiên và lịch sự nhất để không làm mất lòng các bạn. Có bạn nhìn cô chòng chọc rồi reo lên như nhớ ra chuyện gì đó đã từng nằm trong trí nhớ của cô nàng:
“Chính là cậu. Cậu là một trong ba học sinh ở trường T đạt giải trong thi học sinh giỏi năm ngoái. Không ngờ lại được gặp cậu ở đây”
Hà Anh không nhớ là mình đã từng gặp mấy bạn này, đúng là năm ngoái cô nằm trong đội tuyển Huyện S đi tham gia thi học sinh giỏi Tỉnh và có được giải đấy, nhưng việc từng gặp mấy cô bạn này không hề nằm trong trí nhớ của cô. Đơn giản là năm ngoái có mấy bạn ở Huyện đã tẩy chay cô và hai đứa bạn cùng lớp cô, đáng buồn hơn nữa là mấy cô mấy thầy của phòng giáo dục còn đối xử bất công với bọn cô. Năm đó đúng là hạnh phúc và rất khó quên nhưng nghĩ đến khoảng thời gian thi tỉnh ấy Hà Anh chỉ muốn xóa trí nhớ của mình đi.
“Không ngờ bạn cao nhanh như thế, body của bạn cũng đẹp thật đấy nhìn ghen tị ghê luôn”
“mình thấy cậu lúc trước lùn lùn mập mập rất dễ thương, sao cậu lại phải giảm cân thế?”
Hà Anh chỉ đáp lại thật cẩn thận rồi khéo léo đánh bài chuồn luôn.
Đi đến sân trường, Hà Anh lơ đãng nhìn về phía sân bóng rổ ở đó có mấy anh trai đang chơi bóng. Từng đường bóng đẹp mắt cộng với tiếng reo hò của người chơi và người cổ vũ khiến cho sức trẻ trở nên thật rực rỡ và đặc biệt.
Lý do để Hà Anh buộc phải thay đổi bản thân chỉ là cô muốn để cô trở nên ngày càng tốt hơn, tự tin hơn khi đối diện với những hoài bão phía trước. Nếu không thay đổi bản thân thì tương lai sẽ thật là đen tối.
Bộp.
Một quả bóng rổ từ hướng mấy người kia bay đến gần chân Hà Anh. Cô ngơ ngác nhìn theo quả bóng đó rồi cô ngước lên nhìn thấy mấy anh trai đang nhìn cô, một vài anh đẹp trai vẫy tay với cô nhờ.
“Em ơi, ném qua đây giúp bọn anh với”
Hà Anh không nói gì, cô đi qua quả bóng đó nhặt lên rồi tung qua chỗ mấy anh trai đó. Khoảng cách không quá xa ném qua đó vẫn rất ổn, quả bóng được một anh trai đẹp trai nhất trong số đó tớp được, anh chàng đó nhìn Hà Anh cười vui vẻ nói:
“Cảm ơn em nhé, phiền em quá rồi”
Hà Anh chỉ cúi đầu lịch sự đáp lại rồi bỏ đi về nhà. Thật sự ở đó toàn những anh chàng đẹp trai, được họ chú ý đến mình cảm giác rất hạnh phúc và khoái, thế nhưng Hà Anh lại thấy họ cũng tạm ổn với cô thế này chưa quá đẹp trai, người mà cô thấy thật sự đẹp trai mê li là người đó. Chính là Hoàng Tuấn Anh tên đáng ghét đang đứng ở cổng trường, giương cặp mắt cáu kỉnh nhìn cô.
Cô nhìn thấy liền hất mặt lên và giành cho cậu ánh nhìn khó hiểu:
“Sao vậy bạn tốt?”
Cô nhấn mạnh chữ ‘bạn tốt’ để cho cậu ta biết cô đang rất bức xúc. Về thì về mẹ đi, còn đợi làm quái gì?
“Về thôi nhỉ?” Hoàng Tuấn Anh thờ ơ nói rồi bỏ đi trước.
Dương Hà Anh tức anh ách mà không thể làm gì được. Cô dậm chân đầy tức tối rồi cũng lủi thủi theo sau.
Hoàng Tuấn Anh đi đằng trước, thi thoảng cậu có nhìn lại để ý Hà Anh. Nhìn thấy cô nàng đang thở dài, biểu cảm trên gương mặt hiện lên vẻ cô đơn, không nỡ thấy cô đang cô đơn cậu cố ý đi chậm lại để đi cùng với cô. Đi sánh bước cạnh cô thấy cô không nói gì cậu bèn mở lời.
“Lúc nãy tôi vào nhà vệ sinh một lúc, thấy lên lớp mất thời gian nên tôi ra cổng trường đợi cậu”
Hà Anh rũ mắt xuống đáp:
“Vậy à?”
Rồi lại không nói gì thêm. Hai đứa mới gặp nhau hôm qua, chỉ giành thời gian làm quen nhau chưa thể thoải mái luôn được, không khí rất ngượng ngạo khách xáo cảm giác này thật xa lạ. Hà Anh buồn rầu nhắm mắt lại, cúi mặt xuống nhìn đường rồi lại mở mắt ra ngắm nhìn bầu trời đang nắng chói chang.
Hoàng Tuấn Anh nhìn bộ dạng chán nản của Hà Anh mà chẳng nói gì, cậu gõ nhẹ vào vai cô rồi nói:
“Chút nữa về tôi nấu cơm cho, cậu cứ nghỉ đi”
Hà Anh bất ngờ nhìn Tuấn Anh, cô buồn cười nói:
“Đồ phá hoại nhà cậu ngoài báo tôi ra chẳng biết làm gì nữa à? Để đấy tôi nấu cho”
Tuấn Anh không vui, cậu bĩu môi giận dỗi:
“Chưa đến nỗi nổ bếp mà, cậu đừng nói quá như thế chứ?”
Cậu ta phải đợi đến khi nào nổ nhà nổ bếp mới gọi là báo à? Hà Anh vẫn cứ không tin tưởng cậu cô lấy ra dẫn chứng không thể nào thuyết phục và hợp lý hơn:
“Chiều hôm qua tôi với cậu ngồi nhà vệ sinh một tiếng rưỡi vẫn chưa đủ sao? Hơn nữa, cậu đã từng nói là: ‘lần sau mình éo nấu cơm nữa’. Nài nài, cấm được chối cậu đã nói thế thật”
Tuấn Anh đang định lên tiếng bào chữa liền bị Hà Anh ngăn chặn lại mục đích đó, cô lại nói tiếp:
“Tôi rất yêu cái bụng của tôi à nha”
Tuấn Anh hiện lên vẻ mặt bối rối khác với cái người kiêu ngạo mà cô gặp hôm qua, tuy không thấy mặt vì cậu đang đeo khẩu trang nhưng cô thừa biết mặt cậu ấy đang đỏ tưng bừng vì xấu hổ.
Nghĩ đến ngày hôm qua Hà Anh chỉ muốn lăn ra mà cười. Đúng là có bất ngờ khi gặp cậu ấy là thật nhưng Hoàng Tuấn Anh thật sự rất biết cách làm thân với người khác, buổi trưa cậu ấy trổ tài nấu ăn Hà Anh để ý thấy không ổn liền lớn tiếng đuổi cậu phắn khỏi bếp mặc dù trước đó cô rất ngại. Hoàng Tuấn Anh còn bày ra cái bản mặt bất mãn mang chút không tình nguyện mặc dù trước đó cậu còn lạnh lùng không thèm nhìn cô một cái. Một ngày ở chung cả hai đứa đã hầu hết nắm được thông tin của đối phương và loáng thoáng hiểu lí do phụ huynh lại đẩy hai đứa ở chung, vốn cả hai đứa đều không thích phải nghĩ quá nhiều nên cũng coi đối phương như người bạn ở chung.
“Mà này, sắp cuối tuần rồi đấy có đi chợ lấp tủ lạnh không?” Tuấn Anh ho khụ khụ cho qua rồi hỏi cô.
“Cậu cần mua gì sao?” Hà Anh hỏi.
Tuấn Anh bực bội đáp:
“Lấp tủ lạnh chứ làm sao, nhìn nó trống trải làm tôi xót ghê á”
Hà Anh à lên một tiếng như đã hiểu ý, cô lấy điện thoại ra xem vì nghe thấy có thông báo vừa lướt vừa nói:
“Đồ ăn tôi mang từ nhà xuống chắc vẫn đủ đến hôm đó đấy, để tôi lên danh sách cần mua. Cậu thiếu gì cứ bảo để tôi ghi lại”
Tuấn Anh nhìn cô lướt điện thoại bất chợt nhận ra điều gì đó, cậu lấy điện thoại của mình từ trong túi quần ra mở máy lên rồi bảo với cô:
“Cậu đọc số điện thoại của cậu cho tôi đi”
Hà Anh bất ngờ nhìn Tuấn Anh không thể tin được nói:
“Cậu cũng có ngày lại đi xin số điện thoại gái ư?”
Trong ấn tượng của cô (theo hướng xấu) thì Hoàng Tuấn Anh là người vừa kiêu ngạo lại còn chảnh, luôn cho bản thân là thượng đẳng. Ngoài mấy cái này ra thì tính cách cậu ấy cũng không tệ, ban đầu có hơi lạnh lùng khó ưa nhưng tiếp xúc lại thấy cậu ấy rất ấm áp, kiểu tsundere đó. Và Hà Anh rất thích kiểu con trai này, đáng yêu cực kì.
Hoàng Tuấn Anh không nhịn được cốc đầu cô:
“Cậu bị ngốc à? Tôi với cậu ở chung cần phải có số điện thoại để liên lạc chứ”
Hóa ra là vậy. Hà Anh hiểu ý xong liền đọc số cho cậu, chờ Tuấn Anh nháy đến xong cô lặng lẽ lưu số cậu lại. Tuấn Anh đang lướt qua danh bạ của mình rồi hỏi cô:
“Cậu có mạng xã hội không? Facebook, Zalo, Instagram?”
“Tất cả đều dùng” cô gật đầu.
Vừa đúng lúc về đến nhà, Tuấn Anh đưa ra yêu cầu.
“Thế được rồi, vào nhà tụi mình kết bạn nhé”
______
Mùa hè năm đó cuộc đời tôi bước sang một trang mới, tôi như mở mang tầm mắt với thế giới. Cậu ấy đã trở thành thanh xuân từ lúc mà tôi nhìn thấy cậu ấy.
Điều bí mật của YangYing.
Câu chuyện bắt đầu vào ngày Tuấn Anh và Hà Anh gặp nhau.
Một ngày trước…
Trong một chiếc xe ô tô màu đen có một người đàn ông trẻ trung phong độ, tay cầm bánh lái đôi mắt hướng ra phía trước tập chung lái xe. Người đàn ông đó đang nói chuyện điện thoại, vì khi nghe đầu dây bên kia nói gì đó gương mặt người đàn ông hiện lên vẻ bất ngờ:
“Hai cậu đưa Tuấn Anh đến rồi sao?”
“Phải, bọn tôi mới đi thôi, bây giờ đang trên đường về nhà. Lúc nữa đưa con bé đến cậu có về không? Qua nhà tôi anh em làm một bữa”
“Thôi bạn tôi, để tối đi. Tôi còn đi làm mà, có nhiều thời gian như ông giám đốc nào đó đâu chứ?” Người đàn ông kia lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối, ngay sau đó ánh mắt hiện lên vẻ ghen tị với người bạn của mình.
“Nào nào, nói vậy là không được rồi. Cùng lắm tôi chỉ được nghỉ một tháng thôi, lâu lâu anh em mới gặp nhau đừng có bơ nhau như thế chứ? Tôi xin mãi vợ tôi mới cho tôi nhậu đấy” Đầu dây bên kia lập tức nói lại.
“Vợ cậu vẫn cấm cậu nhậu đấy à? Cậu sợ vợ chẳng khác gì ngày xưa nhỉ?” người đàn ông tỏ ra khinh bỉ.
“Tôi sợ vợ tôi buồn thôi, không phải như cậu nghĩ đâu”
“Tởm quá đó bạn, anh bạn vẫn sến như ngày nào”
“…”
Câu chuyện vẫn chưa kết thúc. Dương Hà Anh ngồi ở ghế lái phụ tập chung nhìn ra bên ngoài cửa, cô đeo tai nghe phiêu theo giai điệu của Nhậm Nhiên không quan tâm đến việc người đàn ông bên cạnh (tức bố cô) đang thao thao nói chuyện điện thoại.
Cảm xúc của cô hiện tại rất mông lung không có điểm rơi rõ ràng, ánh mắt mơ màng nhìn những hàng nhà, hàng quán trôi qua tầm mắt, con đường trở về ngày càng lùi xa hơn.
Cô bỏ tai nghe ra không muốn nghe nhạc nữa thì nghe được giọng của bố gọi cô:
“Hà Anh”
“Dạ” cô đang đút cái tai nghe vào túi áo, nghe thế liền ngước lên nhìn bố mình.
Người đàn ông này là bố của Hà Anh, tên bố là Dương Văn Hoàng năm nay cũng gần 40 tuổi rồi nhưng nhìn bố vẫn rất trẻ trung phong độ (nói là chưa có vợ con khéo khối người còn tin đấy chứ). Bố là một phó giám đốc của một công ti khá lớn của tỉnh, và là người lo phần lớn về tài chính trong nhà cô. Là một người đàn ông của gia đình, yêu vợ thương con lại vô cùng có trách nhiệm, hình mẫu người chồng lí tưởng của biết bao người vợ trong xóm.
Hôm nay ông ấy lái xe đưa cô đến căn nhà mới. Lúc gần đến nơi bố có dặn dò cô mấy lời, bố cô từ trước đến giờ luôn là một người đàn ông điềm đạm, nghiêm túc rất ít khi bày tỏ những cảm xúc yếu đuối ra bên ngoài, nhưng mà giờ đây bố suýt chút nữa bật khóc, bố vừa nói vừa sụt sùi:
“Con ở xa nhà nhớ giữ gìn sức khỏe, không cần lo lắng gì về tài chính cả, chỉ cần con học tập tốt, vui vẻ khỏe mạnh là bố mẹ vui rồi. Bố mẹ không muốn nhìn con chịu đựng khổ sở để đánh mất ước mơ của mình, con nghe lời bố mẹ nhé hãy cố gắng lớn lên và trưởng thành ở bên bố mẹ. Bố rất sợ con sẽ rời bỏ bố mẹ mà đi”
Chiếc xe màu đen dừng bánh trước cổng một căn nhà không to cũng chẳng nhỏ, chỉ có đúng một tầng nhưng nhìn vào cũng khá rộng, sân căn nhà rất thoáng đãng, sạch sẽ vừa đủ cho hai cái ô tô đỗ ở bên trong.
Hà Anh hiểu bố nói như vậy là có ý gì. Hơn tuần trước cô đã có ý định tự tử nhưng rồi bị bố mẹ phát hiện, bố mẹ rất hoảng sợ khi cô một mực chỉ muốn chết, họ phải khuyên nhủ và dỗ dành cô rất nhiều. Chờ Hà Anh bình tĩnh lại thì họ mới hỏi lí do tại sao, cô nói ra hết uất ức của mình cho họ nghe, rồi bố mới nói với cô là sẽ cho cô chuyển trường và ở riêng ra để giúp cho cô bình tĩnh hơn và họ mong Hà Anh sẽ đồng ý chuyện này.
Nhìn bố đôi mắt màu cà phê long lanh nhưng đầy kiên định mạnh mẽ, trên môi nở nụ cười nhẹ nhàng, giọng nói ngọt ngào dễ nghe đó cất lên:
“Con biết rồi ạ, con không làm bố mẹ thất vọng đâu. Khiếp, bố khóc như thế làm con tưởng con sắp đi lấy chồng rồi vậy”
Bố Hoàng bật cười, ông dang tay ra muốn ôm lấy cô, Hà Anh hiểu ý liền xà vào lòng của bố mình. Bố vừa xoa tóc cô vừa nói:
“Con gái lấy chồng bố sẽ không khóc thế này đâu, đây là giọt nước mắt tin tưởng con gái sẽ vượt qua mọi áp lực cuộc sống mà mạnh mẽ trưởng thành. Con sẽ không làm bố mẹ thất vọng đúng không? Hãy nhớ lời bố nói nhé?”
Hà Anh không nói cô chỉ gật đầu.
Sau khi lấy đồ đạc, Hà Anh chào tạm biệt bố rồi đứng ở giữa cổng một mình, ngước nhìn căn nhà màu trắng đằng trong cô liền kéo vali và xách theo cái túi vào cổng. Đứng trước cửa, rút chiếc chìa khóa ở túi áo ra cha vào ổ cô phát hiện cửa đã được mở rồi. Ban đầu cô đã nghĩ là trộm nhưng rồi cô mới nhận ra là cô không hề ở một mình. Còn có một người nữa cơ.
Mở cửa ra, ánh mắt cô chạm vào ánh mắt đen của cậu con trai phía trong. Cậu con trai đó đang đứng ở cửa bếp và nhìn Hà Anh chằm chằm, Hà Anh cũng bất ngờ khi nhìn thấy cậu ấy.
Mỹ nam nào đây? Gương mặt đẹp không góc chết mang một chút vẻ baby, mái tóc đen tuyền để kiểu ngắn thẳng tự nhiên (kiểu tóc quốc dân của mấy cậu học cấp ba) đặc biệt là da cậu ấy rất trắng, trắng hơn con gái. Suýt nữa làm rớt hết cái liêm sỉ, cô vội tem tém lại tỏ ra thân thiện chào cậu:
“Chào Tuấn Anh, cậu đến sớm thế? Cứ tưởng là tên trộm nào đột nhập vào nhà cơ”
Thì đúng là tên trộm thật, trộm đi trái tim của mọi cô gái.
Hoàng Tuấn Anh vẫn cứ nhìn Hà Anh bằng nửa con mắt, chắc muốn nói:
"Chậm chạp quá đấy, còn không mau vào đây"
Chắc là vậy.
Đột nhiên cậu ấy đứng dậy, vòng qua cái bàn phòng khách đến chỗ cô nhận lấy chiếc túi to và nặng trên tay Hà Anh không nói một lời nào mà giúp cô mang nó vào phòng của cô. Vào đến phòng đặt chiếc túi xuống đất Tuấn Anh mới lên tiếng:
“Có hai phòng ngủ, tôi chọn phòng bên ngoài cậu ở phòng này nhé”
Hà Anh bất ngờ khi nghe được giọng nói của cậu ấy, một chất giọng đậm chất trai Thủ đô mang vẻ trap boy lừa gái nhưng lại cực cuốn. Cô lúng túng đáp lại:
“Tôi biết rồi, cảm ơn cậu”
Tuấn Anh không nói gì rồi lặng lẽ đi ra ngoài, Hà Anh nhìn theo chỉ thầm cảm thán trong lòng: Lạnh lùng quá rồi đó nha, lại còn cái kiểu ne né người ta nữa chứ. Ủa alo? Bạn làm như kiểu mình sắp vồ vập bạn đến nơi rồi vậy.
Sắp xếp xong đồ đạc cẩn thận, nhìn đồng hồ điện thoại đã đến gần trưa rồi. Hà Anh lắng tai muốn nghe xem bên ngoài có tiếng gì không, để xem Hoàng Tuấn Anh đang làm gì. Cô loáng thoáng nghe thấy tiếng của nồi xoong dưới bếp liền tò mò mở cửa ra đi xem.
“Cậu đang làm cái gì đấy?” Hà Anh đứng ở cửa bếp nhìn thấy cậu đang ‘vặt rau’
Mặt Hà Anh méo xệch khi nhìn thấy mấy cọng rau cải to tổ bố được Hoàng Tuấn Anh vặt thành đến hình dạng nhìn không ra luôn, căn bếp sạch sẽ nay không khác gì một bãi chiến trường, cô đi vào bếp nhìn cậu ta ánh mắt không thể tin được. Hoàng Tuấn Anh mặc dù không nói gì nhưng cậu cảm thấy khá xấu hổ khi bị nhìn chòng chọc như thế.
Vẫn cố giữ lại chút sĩ diện cậu lạnh lùng nói:
“Tôi đang nấu ăn, cậu cứ ra ngoài đi”
Từ trước đến giờ Tuấn Anh không thích ở chung với con gái, hay đứng gần con gái. Đối với cậu con gái là sinh vật khó hiểu nhất trên đời, nói một nghĩ mười và còn rất phiền phức. Đã vậy con gái chỉ toàn mấy bọn hám trai đến mức rớt hết liêm sỉ, tụi nó có thể giành mọi thời gian rảnh để đi ngắm trai, tán trai.
Hà Anh chỉ à ờ nhưng ánh mắt cô vẫn cứ nhìn chằm chằm nồi gì đó trên bếp đang bốc khói nghi ngút, Tuấn Anh nhìn theo ánh mắt cô liền chạy đến tắt cái bếp ga đi ngay sau đó ngó vào cái nồi xem.
“Ái chà chà, gần cháy mất rồi” Hà Anh đã đi đến gần cậu cô cũng ngó vào nhìn rồi chậc lưỡi. Hoàng Tuấn Anh giật nảy lên lùi ra khỏi cô, Hà Anh dùng ánh mắt khinh bỉ mang vẻ trêu nghẹo để nhìn cậu, ngay sau đó cô cất giọng làm cho cậu rén ngang luôn:
“Ra ngoài”
Hoàng Tuấn Anh bất đắc dĩ đi ra khỏi bếp trông bộ dạng khá tàn tạ, cậu ngồi ở sofa ánh mắt hằn học liếc vào bếp nhìn cô gái bên trong đang thoăn thoắt tập trung vào công việc, ánh mắt cậu nhìn cô dịu đi vài phần.
“Hoàng Tuấn Anh!!! Cậu nấu cơm từ lúc nào? Sao lại không bật nút hả???” giọng Hà Anh the thé từ bếp vọng ra làm cậu giật mình.
Sao giọng của con nhỏ này lại chanh chua như vậy chứ? Cái giọng ngọt ngào như mía vừa rồi đâu?
Do ngồi ngoài hơi chán nên Tuấn Anh mò vào bếp hỏi cô xem có gì cần cậu giúp không? Hà Anh không do dự gì mà đuổi cậu ra ngoài:
“Cậu ở yên một chỗ là tôi vui rồi, đừng có động vào gì cả”
Tuấn Anh cũng nghe lời, cậu ngồi xuống cái ghế bàn ăn và nhìn cô.
Cô gái trước mặt cậu rất xinh xắn và khá cao ráo (cũng ngang ngang cậu chứ đùa), tính cách theo cậu nhận xét qua vài câu bắt chuyện là khá là hiền, nhưng toát lên vẻ nghiêm túc chững chạc, nói chuyện rất biết để ý đến người khác. Và quan trọng là cô nàng này không tỏ ra hám trai.
(Đùa, dĩ nhiên là có rồi nhưng phải tem tém lại chứ đúng không)
Hôm qua mẹ cậu video call cậu đã nói chuyện với cô mấy câu rồi, thấy tính cách cô khá ok lại còn khá hợp tính với cậu nữa. Tuấn Anh chống tay lên cằm nhìn cô rồi hỏi:
“Trước đây cậu học trường nào thế?”
Hà Anh đang cắt thịt ra từng miếng, cô tập trung làm việc của mình nhưng vẫn trả lời câu hỏi của cậu:
“Tôi à. Tôi học trường THPT A ở xã M. Còn cậu thì sao?”
“THPT Chuyên Amsterdam ở Hà Nội” Cậu đáp.
“Wào, đỉnh ghê. Thế nhà cậu ở chỗ nào Hà Nội thế?”
“Tây Hồ”
“Gần Hồ Tây à?”
“Ừ”
Hai đứa còn hỏi nhau thêm rất nhiều thông tin của nhau nữa thì cũng đến giờ ăn cơm rồi, Tuấn Anh nhìn những cái món mà cậu làm hỏng đã được Hà Anh chữa cháy lại mà thán phục, cậu đã nghĩ nó không thể sửa nổi cơ nhất là món thịt luộc bóng đêm (nguyên do mà Tuấn Anh bị đuổi khỏi bếp) đã được cô chữa lại bằng một món khác trông rất đẹp mắt và ăn rất ngon. Cậu hỏi cô đã chữa nó như thế nào, cô nói:
“May cho cậu là miếng thịt chỉ bị cháy đít thôi, cắt bỏ phần đó đi vẫn ăn được” nói rồi Hà Anh chú ý đến một cái đĩa thịt khác được xào lẫn với những cái thứ trời ơi đất hỡi gì đó như là: vỏ chanh, hành lá, tương ớt… và món này cô không hề làm nó, vậy ai làm? Hoàng Tuấn Anh chứ còn ai vào đây nữa. Cô nghiêng đầu ngó ngang ngó dọc tìm ra một điểm ăn được của món này, vì từ nãy đến giờ Hoàng Tuấn Anh thi thoảng cũng gắp mấy miếng cho vào miệng ăn như nó ngon lắm, cô nhìn mà nghi ngờ nhân sinh liền hỏi cậu: “Cậu thấy vị của nó như thế nào?”
“Cũng được”
Không, nó đéo được chút nào. Kinh khủng tởm. Tuấn Anh âm thầm gào thét trong đầu, nhưng vì sĩ diện và vì tác phẩm đầu tay cậu cố ăn nó.
“Thế à?” cô nhíu mày hỏi.
“Dĩ nhiên rồi cậu ăn thử đi” vừa dứt lời Tuấn Anh liền gắp một miếng khá to cho vào mồm cô.
Cái vị kinh tởm đó Hà Anh chỉ muốn nhè ra nhân tiện dành tặng cho Hoàng Tuấn Anh một vả vì tội tự tiện, nhưng chưa kịp làm gì thì cô đã nghe thấy cái giọng đe dọa của cậu:
“Mau nuốt”
Hà Anh cố nhai cái miếng thịt trộn đủ ngũ vị hương của nhân gian rồi nuốt nó, cô cầm lấy cốc nước bên cạnh tu một mạch rồi nói:
“Tôi với cậu mà bắn pháo hoa là tại cậu”
“Kinh quá rồi đó, đừng nói như thế trong giờ ăn cơm chứ” Tuấn Anh cười ha hả khi nhìn cái mặt nhăn nhó của cô.
Tuấn Anh ước gì giá mà Hà Anh đừng nói thế.
Mé! Miệng lưỡi xui xẻo, quả đúng là buổi chiều cả hai đứa đều bị đau bụng. Thật may mắn là nhà có hai nhà vệ sinh nên không có vấn đề gì cả. Hà Anh ăn ít nên không quá đáng lo, nhưng Tuấn Anh không được như thế cậu ngồi nhà vệ sinh với khoảng thời gian khá lâu. Đến lúc đi ra ngoài chân cũng muốn nhũn ra rồi, cậu tàn tạ lết từng bước ra miệng thì nói:
“Lần sau mình đéo vào bếp nữa”
Dương Hà Anh đứng ngay gần đó cô ôm bụng vì cười quá nhiều.
Bây giờ còn ai có suy nghĩ là trai đẹp không đi vệ sinh không? Chứ cô là cô không nghĩ vậy đâu nha, đẹp đến đâu thì vẫn thế thui à.
___
“Từ ngày hôm đó trở đi tôi đã dần quen thuộc với sự xuất hiện của cậu ấy rồi”
Điều bí mật của Yangying.
“Nàng của anh, anh cũng vậy”
Lời thú nhận của anh Bột.
Một ngày mới lại đến, vì ba ngày nữa mới vào học nên là cả hai đứa vẫn ở nhà. Hiện tại thì Tuấn Anh và Hà Anh đang ngồi cùng nhau trên sofa bàn bạc, phân chia công việc.
“Đây, cậu xem có hợp lý không?” Hà Anh giơ tờ giấy mình vừa viết cho Tuấn Anh xem.
Hoàng Tuấn Anh nhận lấy chăm chú nhìn rồi phán một câu:
“Chữ cậu xấu quá”
Hà Anh cọc:
“Mặc kệ tôi”
Tuấn Anh không muốn trêu cô thêm nữa nên cũng tập trung xem. Cô nàng này khá biết phân công việc, không hề để ai chịu thiệt luôn nhưng mà Tuấn Anh vẫn nhiệt tình góp ý.
“Mà này, tôi với cậu phân chia buổi nấu ăn nhé? Theo tôi thấy tôi cũng nên tự nấu một bữa, chứ lại phụ thuộc vào cậu quá cũng không được”
“Cậu muốn chị đây dạy nấu ăn thì nói toẹt ra đi, màu mè làm cái gì?” Hà Anh buồn cười. Vừa nói cô vừa nhận tờ giấy trên tay cậu: “Thế này đi, cậu cùng tôi nấu ăn trong lúc ấy tôi khác dạy cậu. Đương nhiên nếu theo ý cậu thì cậu phụ trách bữa trưa, bây giờ tôi vẫn sẽ nấu cùng cậu đến khi mà cậu nấu ok rồi thì thôi. Cậu đồng ý với tôi không?”
Tuấn Anh nghĩ một hồi rồi cũng đồng ý, cậu lại nhìn cô đang viết thêm cái gì đó vào một tờ giấy được trang trí khá bắt mắt, vì không hiểu cô đang viết cái gì nên cậu hỏi:
“Cậu đang viết gì đấy?”
Hà Anh không trả lời mà hỏi lại cậu:
“Tuấn Anh cậu dị ứng những gì? Và không thích ăn gì nhất”
Tuấn Anh xoa cằm cố nhớ lại xem là những cái gì, vừa nghĩ vừa nói:
“Mấy món đắng đặc biệt là mướp đắng, mấy món quá cay là tôi không thích. Còn dị ứng thì tôi dị ứng với ớt ngọt, mấy món tái, cua, thịt vịt, nấm sò”
Cô cẩn thận ghi chép lại, khi nghe cậu nói cậu dị ứng với thịt vịt cô ngước lên nhìn cậu rồi nói:
“Cậu giống tôi, tôi cũng dị ứng với thịt vịt”
Tuấn Anh ngạc nhiên:
“Vậy sao?”
Hà Anh gật đầu rồi lại cúi xuống tiếp tục viết, vừa viết vừa nói:
“Tôi phát hiện ra là tôi với cậu có nhiều điểm giống nhau ghê luôn á. Trùng hợp đến mức nhiều khi tôi ảo tưởng rằng chúng ta sinh ra là giành cho nhau” nói xong cô cười nhạt. Nhiều khi ảo tưởng quá cũng không tốt, nhìn cậu ấy xem, một người có đầy đủ tinh hoa của đất trời hội tụ, cô chỉ là một đứa binh thường không hề xứng với cậu.
Tuấn Anh bất ngờ nhìn cô rồi cậu cũng cười nhưng không hề phản bác hay tỏ ra không đồng tình, dường như cậu cũng đồng ý với điều này.
Cảm thấy không khí không đúng lắm Tuấn Anh bèn phá bỏ không khí bằng cách hỏi cô:
“Thế còn cậu thì sao? Cậu không thích ăn gì? Dị ứng những món nào?”
“Tôi á?” Hà Anh ngạc nhiên rồi đáp: “Tôi cũng giống cậu không thích ăn mấy món đắng, mấy cái quá cay hay quá mặn. Ngoài dị ứng thịt vịt ra tôi cũng bị dị ứng với các loại đậu đỗ”
“Đỗ nào cũng dị ứng à?”
“Không có. Đỗ giá, đậu đũa, đậu nành là có thể ăn được” Cô đáp
Tuấn Anh buồn cười vì kiểu dị ứng của cô nên chọc:
“Đây là kiểu kén cá chọn canh à?”
“Ai biết. Cơ thể tôi nó quyết định cả mà” Hà Anh quay lại tiếp tục với tờ giấy.
Tuấn Anh nhìn tờ giấy trên tay cô rồi cậu cũng ngó qua xem cô viết. Hà Anh đang cố gắng note ra tờ giấy nhỏ từng hàng một để phân biệt ai với ai, khi viết xong thấy còn trống giấy nàng nhà ta còn tiện tay vẽ mấy hình bông hoa với trái tim để trang trí, cậu hết nói nổi luôn:
“Nàng ơi, trang trí làm gì cậu tính dán nó ở đâu?”
“Ngay cửa vào bếp á, để khi vào bếp nhìn vào còn nhớ, tôi não cá lắm bạn ơi” Hà Anh ngại ngùng cười khì khì nói.
Hà Anh là có ám ảnh rất lớn với việc trang trí, khi viết xong một cái gì đó cô không kiềm chế được việc mà phải vẽ một hình trang trí cho bắt mắt. Người khác nhìn vào những hình vẽ của cô đều khen cô vẽ đẹp, trang trí rất sinh động và cô cũng rất thích việc đó.
Tuấn Anh không kiềm chế được mà gõ đầu cô, Hà Anh ôm lấy đầu bất mãn cô phồng má lên đạp cậu một cái vào chân.
“Làm gì đấy?”
Cậu đáp lại một câu rất ngang ngược:
“Tôi thích”
___
Vào buổi tối, sau khi ăn cơm xong dọn dẹp xong xuôi, cả hai đứa ngồi ngoài phòng khách làm việc riêng của mình. Hà Anh thì ngồi đọc sách, Tuấn Anh thì lướt tik tok.
Những năm gần đây tik tok đã xâm chiếm trên khắp các mặt trận, có mười người thì có chín người có tik tok. Ăn lướt tik tok, ngủ lướt tik tok thậm trí đi wc cũng lướt tik tok. Tuấn Anh thì chưa đến mức nghiện nhưng cậu cũng có xem, mấy năm trước thấy bọn bạn cùng lớp mỗi khi lên lớp hết “học tiếng mèo kêu” rồi lại “tchu tcha tcha” rồi đủ trò nữa, lúc ấy Tuấn Anh khá có định kiến về cái ứng dụng này vì con em họ của Tuấn Anh cũng chơi tik tok cậu có cùng nó xem một lúc và thấy “sao nó ung thư quá vậy?”. Đầu năm nay Tik Tok nổi lên với biết bao nhiêu nội dung mới, cậu xem trên facebook thấy cũng hay hay nên tải thử và chơi đến giờ luôn.
Rồi cậu để ý đến Hà Anh, cô nàng này là cô nàng kì lạ nhất mà Tuấn Anh biết. bình thường con gái rất thích chụp ảnh đăng story facebook, intasgram các thứ thế nhưng nàng này thì lại khác, Tuấn Anh đã hỏi cô tại sao cô lại không thích làm mấy cái đó, cô nói là mất thời gian thay vì thế cô thường có xu hướng lên facebook đọc truyện hơn là đi like hay bình luận lung tung. Hiện giờ không ngoại lệ, cô nàng này đang đọc truyện (dù là sách hay là truyện thì nó vẫn là sách).
Từ lúc ở chung với Hà Anh cậu rất thích nói chuyện với cô, thấy cô im lặng cậu cứ thấy nó thế nào ý không được quen lắm, thế nên phải nói chuyện với cô nó mới bớt đi cái cảm giác nhộn nhạo ấy. Tuấn Anh bèn gợi chuyện:
“Này, Dương Hà Anh”
“?” Hà Anh ngước mắt lên nhìn cậu.
“Mai đi chợ không?” cậu hỏi.
“Cậu cần mua gì à?” cô nhìn cậu hỏi.
Tuấn Anh gật đầu đáp:
“Mua thêm đồ để lấp tủ lạnh, đồ trong tủ lạnh cũng gần hết rồi với lại cậu đã mua đồ dùng học tập chưa?”
Hà Anh ngơ ngác một hồi rồi à lên:
“Tôi chưa mua, sách còn chưa có đủ nữa đúng là đãng trí mà”
“Tôi vừa xem trên zalo nhóm lớp rồi, đầu tuần sau vào học vẫn còn thời gian để chuần bị”
Hà Anh gập quyển sách lại đặt lên bàn rồi sau đó cô lấy một miếng bánh Nabati phô mai lên và cắn một miếng, cả người ngả ra sofa đôi mắt hướng lên nhìn trần nhà và không nói gì cả. Tuấn Anh thì nhìn cô và cũng không nói gì.
Đột nhiên Hà Anh ngồi dậy cô đẩy cái gói bánh trên bàn ra phía cậu nói:
“Cậu ăn đi, đừng ngại gì cả”
Tuấn Anh còn lâu mới ngại. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng cậu không từ chối mà lấy một cái ăn, cái hương vị ngọt gắt này là sao chứ? Cắn miếng đầu thấy khá ngon rồi đến miếng thứ hai rồi thứ ba lại thấy ngọt quá.
“Hay là tôi với cậu mua vở ngoài mà viết, mua mấy quyển có độ dày vừa đủ để không phải thay vở nhiều. Mấy môn phải viết nhiều như Toán, Văn, Anh thì phải đầu tư đấy” Tuấn Anh nói.
“Vở trường có mà việc gì phải tốn tiền mua vở ngoài”
“Một năm cậu đầu tư cho Toán Văn Anh bao nhiêu quyển vở”
“À thì? Toán 4 quyển, hai quyển viết bài trên lớp đại số và hình học, hai quyển bài tập cho môn đó. Văn 2 quyển, một viết một soạn. Tiếng Anh tôi mất hai quyển một viết một ghi từ vựng. Chưa kể đến thay vở thì tôi đầu tư cho ba môn này cũng phải hơn chục quyển”
Tuấn Anh chán không buồn nói, Hà Anh lại kể tiếp:
“Chưa kể đến Vật Lý, Hóa, Lịch sử tôi mất tận 2 quyển cho mỗi môn đây là những môn tôi hay phải thay vở nhất( ngoài Toán Văn Anh)”
Tuấn Anh chỉ muốn gõ cho cô một cái cho bõ ghét thế nhưng cậu lại không làm thế.
“Thế nên mới bảo cậu nên mua vở ngoài, từ lúc học cấp hai vở trường của tôi chỉ để tôi viết những môn không quan trọng và rất ít phải thay vở, như vậy những môn quan trọng chỉ gói gọn trong một quyển mỗi khi muốn xem lại kiến thức cũ chỉ cần lật lại là xong”
“Tôi hiểu ý của cậu, nhưng mà tôi hơi sợ bị nổi bật quá ý” Hà Anh hơi bẽn rẽn nói.
Ồ. Cậu hiểu rồi.
Tuấn Anh khẽ lắc đầu:
“Không có đâu”
[…]
Hôm sau, Hoàng Tuấn Anh bê từ ngoài về một cái hộp lớn. Hà Anh vừa từ trong bếp đi ra cô nhìn thấy Hoàng Tuấn Anh đang lấy con dao rọc lớp băng dính trên cái hộp, cô đi tới hỏi cậu:
“Cái gì đây?”
“Vở ghi. Cậu lấy mấy quyển đi tôi thấy là tôi cũng không dùng hết được đống này” Tuấn Anh mở cái hộp ra rồi lấy ra một tập 10 quyển đưa cho cô.
Hà Anh nhìn cậu mà không biết phải nói gì, Tuấn Anh không để ý đến cô. Cậu cứ lôi mấy đồ dùng trong thùng ra, hết vở ghi chép rồi lại bút viết các kiểu, nhìn vậy thì chắc Tuấn Anh cũng không phải đi mua thêm đồ dùng học tập làm gì dùng đến năm sau khéo còn không hết. Cô đi lại vào bếp rồi không quên nói với cậu:
“Mà nè, chiều nay bọn mình đi mua đồ nhá? Tôi lười với cái việc đi chợ nhiều lắm”
Tuấn Anh nghe vậy cũng chỉ “Ừ” nhưng vẫn tiếp tục tập trung vào đống đồ của mình.
[…]
Vào buổi chiều ngày hôm đó cả hai đứa cùng đi chợ, Tuấn Anh đèo Hà Anh trên con xe điện mới cứng của mình cả hai cùng lượn vòng khắp trốn mặc dù là Hà Anh có biết đường nhưng Hoàng Tuấn Anh vẫn cứ lượn đi lượn lại, Hà Anh mặc dù rất cay cú nhưng lại không biết phải làm thế nào bởi vì sinh mạng bé bỏng của cô đang được quyết định bởi tên khốn này. Phải nhịn phải nhịn, không được nổi giận.
“Cậu tính lượn lờ đến khi nào nữa thế? Gần tối rồi đó”
Hà Anh ngồi sau xe cậu, cô chán nản lên tiếng. Đã đi cả chiều nhưng vẫn chưa mua được cái gì cả, chẳng hiểu sao Tuấn Anh lại muốn đi lượn xe không muốn đi mua sắm chút nào, Hà Anh chán đến mức lười nói. Mặc dù người cầm lái là Tuấn Anh nhưng mà trông cậu còn có vẻ muốn lướt thêm mấy vòng nữa. Tuấn Anh phấn khích đến mức cậu cười khanh khách rất vui vẻ, cậu liếc qua chỗ cô một cái vừa cười vừa nói:
“Lúc nữa vào Vin* đi, nếu thiếu gì thì mai đi cũng được mà đằng nào mai cũng là ngày chợ, cậu vội cái gì” (*Vinmart)
Cậu nói vậy cô cũng không còn gì để phản bác nữa. Thôi kệ, thế cũng được.
Nói xong cậu táp vào quán nước lề đường khiến cho Hà Anh khó hiểu, vừa dừng xe xuống cô hỏi:
“Dừng đây chi vậy?”
“Ngồi nghỉ một tí đã rồi đi mua đồ sau, lượn xe từ nãy đến giờ tôi mệt lắm rồi” Tuấn Anh đáp. Vừa nói cậu vừa cởi cái áo dài tay ra cho bớt nóng, xong rồi đi tới cái ghế ngay đó và ngồi xuống.
“Cậu mà cũng biết mệt à?” Hà Anh châm biếm nhìn cậu.
Giọng nói quýnh lên nghe rất chanh chua, Tuấn Anh nghe xong thấy hơi khó chịu nhăn mặt hỏi:
“Ý gì?”
Hà Anh dùng vẻ mặt ngây thơ vô tội đáp:
“Đâu có!”
Tôi còn tưởng cậu tính lượn lờ đến tối cũng không biết mệt cơ đấy. Hà Anh chỉ nghĩ trong lòng rồi cô cũng đi tới ngồi chung với cậu.
Cả hai người cùng ngồi với nhau nói chuyện một hồi thì có một cậu con trai đi tới hỏi:
“Hai bạn dùng gì ạ?”
Nghe thế cả hai đứa ngớ người ra là mải nói chuyện quá nên chưa gọi gì cả, Tuấn Anh nhìn qua cậu bạn đó vội nói:
“À, cho bọn mình xin lỗi. Bạn lấy cho mình 1 cốc trà đá là được” nói xong cậu nhìn Hà Anh “Cậu thì sao?”
“Lấy mình nước lọc thôi ạ” Cô đáp.
Cậu con trai kia ghi lại rồi hỏi lại cả hai:
“Hai bạn có cần ăn kèm thêm gì không ạ?”
Tuấn Anh cười một cái không thể thương mại hơn đáp:
“Không cần đâu, bọn mình uống nước xong lập tức đi ngay”
Cậu kia gật gù rồi đi vào trong.
Sau khi cậu phục vụ vừa đi thì Tuấn Anh chống tay lên cằm nhìn cô. Cái gương mặt đẹp trai chết người đó làm cho Hà Anh thoáng chốc điêu đứng, không biết cậu ta bỏ khẩu trang ra lúc nào nhưng mà mỗi khi nhìn cậu cô đều không kiềm chế được muốn ngắm nhìn cậu thật lâu. Ôi mẹ ơi! Đẹp trai! Đẹp trai vãi linh hồn!
Hoàng Tuấn Anh vốn dĩ đang muốn trêu cô thế mà khi nhìn thấy cô cứ nhìn mình chằm chằm với cặp mắt rất biến thái, cậu buồn cười hỏi:
“Sao vậy? Đẹp quá à? Sao cứ nhìn hoài vậy?”
Giọng của trai thủ đô luôn là cái gì đó nghe rất cuốn, trầm trầm ấm ấm có chút ngọt ngọt nghe nó êm cái gì đâu, mỗi lần nghe là nghiện. Mà người nói càng gây nghiện hơn nữa: Cái giọng mê li, nụ cười đẹp điên…chậc… hết nước chấm.
Trai đẹp không đáng sợ, đáng sợ là khi người ta biết là mình đẹp và vận dụng hết một trăm phần trăm cái đẹp của bản thân để xử lý trong mọi tình huống. Hoàng Tuấn Anh cũng nằm trong số đó.
Hà Anh cũng không giấu diếm gì mà thừa nhận:
“Cậu biết đó, đến cậu còn không chịu được nhan sắc của bản thân mình, nói gì đến một đứa con gái như tôi. Cậu mà là người yêu tôi tôi sẽ lập tức lao vào vồ vập cậu ngay” Nói đến đây Hà Anh tủm tỉm cười , Hoàng Tuấn Anh thoáng xấu hổ nhưng cậu vẫn cố tỏ ra là mình ổn cậu cũng cười rồi buông ra một câu sặc mùi thính:
“Có giỏi thì cứ lao vào đây, tôi không phản kháng đâu, cậu làm gì thì làm”
Vừa nói xong Hoàng Tuấn Anh dang tay ra ý để xem cô có lao vào mình không, ai ngờ Hà Anh chỉ nhìn cậu với cặp mắt phán xét. Cô bĩu môi:
“Ai đó từng nói chưa từng có người yêu, tán gái nghệ thế này, bốc phét rồi”
Tuấn Anh thản nhiên đáp:
“Tôi phải cảm ơn trình độ tán gái của bố tôi rồi”
Cũng nhờ việc ngày nào cũng nghe bố mẹ tán tỉnh nhau mệt tai, đến giờ cậu mới được thẩm thấu một tí kiến thức.
Hà Anh: “À”
Một lúc sau, nước cũng có cả hai đứa cảm ơn cậu bạn phục vụ. Rồi đột nhiên cậu trai đó reo lên:
“Thảo nào tớ thấy hai bạn quen quen, hóa ra hai bạn là học sinh mới lớp tớ”
Cả hai đứa không hiểu gì quay qua nhìn cậu ta, Tuấn Anh hỏi:
“Là sao? Bọn tôi đâu có biết cậu”
Cậu con trai đó bất lực “ài” một tiếng rồi ngồi xuống cái ghế bên đó giải thích:
“Thì đúng rồi, các cậu mới chuyển đến chúng ta còn chưa nói chuyện với nhau cơ mà. Tớ ngồi ở dãy bên hai cậu đó, nên quen dần đi. À mà giới thiệu một chút, tớ tên là Khánh”
Nói xong cậu ta cũng cười hì hì muốn bắt tay với Tuấn Anh và Hà Anh.
Tuấn Anh lịch sự bắt tay lại rồi cũng đáp:
“Tôi tên Tuấn Anh”
“Mình là Hà Anh” Hà Anh cũng đáp.
Khánh cười cười xua tay nói:
“Hai cậu khỏi giới thiệu tớ cũng biết mà, hôm nhận lớp tớ có nghe thấy rồi”
Rồi cả ba ngồi nói chuyện với nhau một hồi thì Tuấn Anh và Hà Anh phải về.
[…]
“Các cậu biết không cái hôm đó tớ cảm tưởng là cái lưỡi của Hoàng Tuấn Anh không hề có xương luôn, u là trời! dẻo miệng lắm luôn. Cậu ấy nói như thế làm cho tớ chỉ muốn lao vào ôm cậu ấy ngay thôi. Nhưng mà hãy tỏ ra là một mỹ nữ lạnh lùng an tĩnh, cẩn thận không bị đánh giá đóa //-//”
***Điều bí mật của Yangying***
“Ey nàng ơi, lúc ấy anh mà như bây giờ thì đâu cần em phải suy nghĩ, anh sẽ là người ôm em trước thôi”
***Lời thú nhận của Anh Bột***.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play