13 năm… Để lại…
"Kiera, giờ con đang ở đâu? Con đi chơi mà giấu mẹ ư? Sao không cho mẹ đi chung với chứ!"
Kiera để cái điện thoại ra xa khỏi tai một chút, giọng nói trong điện thoại cứ liên tục phát ra như đang bắn rap khiến ai trong tàu điện cũng nhìn nàng.
"Mẹ, con đang từ Tochiga về. Hay là lát nữa con điện lại cho mẹ nhé."
Không để người phụ nữ ở đầu dây bên kia trả lời, nàng liền cúp máy. Lại nhìn giờ trên điện thoại, không khỏi thở dài thườn thượt. Có lẽ đến tối nàng mới về đến Tokyo.
Chuyến tàu ngừng lại, mọi người ồ ạt ra khỏi cửa. Nàng kéo theo chiếc vali của mình đi trên hành lang dọc đường ray, rẽ ra đường lớn. Người đi đường nườm nượp, bước chân họ đều đều, đế giày nhịp nhàng va chạm với mặt đường phủ lớp nhựa đen tạo nên tiếng cạch cạch hoà vào âm thanh xe cộ. Khung cảnh náo nhiệt, đông đúc làm nàng có chút bồi hồi khó tả.
Không thể để làn da của mình tiếp tục chịu đựng sự hành hạ từ cái nắng chói chang của buổi chiều, nàng quyết định ghé vào một quán cà phê gần đó. Sau khi yên vị trên ghế ngồi và gọi đồ uống, Kiera bấm dãy số quen thuộc trên điện thoại rồi đưa lên tai. Một cách nhanh chóng, người kia đã bắt máy.
"Con đây, mẹ có khỏe không?"
"Khỏe không khỏe cái gì, đừng có đánh trống lảng Con đột nhiên biến mất làm mẹ rất lo lắng đó."
"Chà, con đã đi được ba ngày rồi mà đến giờ mẹ mới điện, chẳng lẽ mẹ mới phát hiện chuyện con đột nhiên biến mất sao?"
Một khoảng không yên lặng.
"À, tại mấy hôm nay mẹ bận quá, nhưng mẹ thật sự rất lo lắng cho con mà."
"Thế mà con cứ tưởng do con không cho mẹ đi cùng nên mẹ mới giận chứ."
Lại một khoảng không yên lặng.
"Con… Con dám bắt nạt mẹ…"
Người ở bên kia điện thoại ấm ức lên tiếng, khiến cho cô gái không khỏi bật cười thành tiếng.
"Haha, thôi được rồi, không chọc mẹ nữa. Do mấy ngày trước Toka-san có rủ con cùng đi đến công viên quốc gia Nikko tham quan nên con đã đồng ý. Ở đó thật sự rất đẹp, Toka-san dẫn con đi viếng tất cả các đền ở đó luôn. Nhưng mẹ đừng lo, khoảng tối nay con sẽ về đến."
"Cái gì? Con bé đó dám rủ con đi mà không rủ mẹ sao!"
"Vì biết mẹ bận lắm nên con bảo khỏi rủ, nhưng Toka-san nói sẽ cùng với Hinano-san và các anh chị khác đến thăm mẹ vào hôm sinh nhật sắp tới, con cũng đã chuẩn bị quà cho mẹ rồi."
Vừa nói, tay nàng vừa mân mê hộp quà trong tay, nàng đã phải rất vất vả mới có thể mua được nó đó.
"Hihi, có quà à, không ngờ con vẫn còn nhớ đến sinh nhật của mẹ đó."
"Con luôn nhớ, chỉ có mẹ là quên sinh nhật của con thôi."
"Được rồi được rồi, mẹ hứa năm nay sẽ... Gì cơ... Được, tôi sẽ đến ngay. Xin lỗi con, Kiera, mẹ có việc bận rồi, tối nay mẹ sẽ đợi con ở nhà nhé, yêu con."
Tút tút tút.
Kiera đối với cách tắt điện thoại đột ngột như thế này chẳng còn gì lạ lẫm. Nhưng không hiểu sao, lần này lòng nàng lại cảm thấy mất mát kì lạ, như thể… Một dự cảm không lành về điều tồi tệ nào đó sẽ xảy đến.
Quả nhiên…
Nàng không có đủ tiền mặt để trả tiền nước, trong khi ở đây chỉ có thể thanh toán bằng phương pháp này, không quẹt thẻ hay chuyển khoản.
Thế là nàng đành giao hết tài sản cá nhân để thế chấp, gồm: một chiếc vali đựng quần áo, máy tính cùng vài vật dụng cá nhân và một cái túi xách có giấy tờ tùy thân với cái điện thoại. Rồi ba chân bốn cẳng chạy đi tìm cái máy rút tiền nào đó gần đây để rút tiền mặt. Sở dĩ họ cho nàng đi là vì một ly nước và một cái bánh so với quần áo, điện thoại, máy tính, giấy tờ tùy thân thì cái nào giá trị với nàng hơn. Đến kẻ ngốc cũng hiểu…
Sau một hồi lằng nhằng mệt mỏi, khi bước ra khỏi tiệm cà phê, Kiera quyết định đi thẳng đến ngân hàng gần đó để rút một khoảng tiền mặt lớn. Nàng không muốn trường hợp này xuất hiện một lần nữa đâu.
...----------------...
Trời lúc này đã nhá nhem tối. Ở cuối chân trời, mặt trời dần lặn sau những tòa nhà cao ốc, chỉ để lại vài vạt mây cam hồng. Rất nhanh, màn đêm dần bao trùm tất cả, trên nền trời tím huyền bí vô tận là một mặt trăng to, tròn trịa, tỏa ánh sáng dịu dàng. Nhưng sau đó, bầu trời đã hoàn toàn trở thành một màu đen kịt.
Có vẻ như sắp có mưa rồi.
Dưới mặt đất, những con phố bắt đầu lên đèn. Ánh sáng từ xe cộ, đèn đường, các hàng quán hay toà nhà đều đang điểm xuyến cho một thủ đô Tokyo diễm lệ.
Kiera kéo vali rảo bước trên vỉa hè với chiếc ô trên tay, trời cứ mưa rỉ rả không ngừng, những hạt mưa rơi lộp bộp lên chiếc ô nhỏ. Rồi nàng đứng lại trước một tiệm cà phê sắp đóng cửa để đợi xe Taxi đến rước mình. Hiện tại nàng đã ở Tokyo, nhưng vẫn còn cách nhà khá xa.
Ánh đèn từ quán cà phê chiếu ra, Kiera thấy bóng mình đổ dài trên con đường nhựa. Dù thuộc thành phố thủ đô nhưng không hiểu sao con đường này lại ít xe cộ qua lại. Tạo nên một khung cảnh vô cùng thanh bình.
Đó là nếu nàng không thấy một chị gái tóc hồng đang gấp gáp băng qua đường dưới cơn mưa tầm tã, trong khi có một chiếc xe ô tô đang lao với tốc độ nhanh đến.
Nàng mở to mắt nhìn, chưa kịp nhận thức chuyện gì thì phát hiện cái cơ thể ngu ngốc này đã bỏ lại vali và ô để chạy phía người phụ nữ đó. Không còn cách nào khác, nàng cố phi thật nhanh đến, vươn tay kéo mạnh chị gái kia vào trong lề, còn mình cũng nhanh chóng xoay người lách ra khỏi đường xe chạy.
Cơ mà, không hiểu sao lúc nào đến không đến, lại đến ngay vào lúc này. Trong khi xoay người, chân trụ của Kiera bỗng trượt, khiến nàng mất thăng bằng ngã xuống, nhưng còn chưa kịp chạm đất thì đã bị chiếc xe đó tông trúng.
Kiera thề rằng, nàng cảm nhận được mình đã bay lên không trung rồi đáp đất một cách đầy thô bạo.
Mưa đổ xuống mặt đường lạnh lẽo, đổ xuống cơ thể đang nằm giữa vũng máu đỏ tươi cũng dần lạnh buốt. Nàng khẽ rên lên một tiếng, cơn đau đã truyền ra khắp người, cơ thể kiệt quệ, nặng nề như đeo chì. Nghe thấy tiếng rồ ga, Kiera nâng mí mắt vốn đã nặng trĩu lên, đôi đồng tử vô cảm nhìn chằm chằm xuyên qua lớp kính vào vị chủ nhân bên trong chiếc xe gây tai nạn đang chuẩn bị bỏ trốn.
Thật là, muốn chạy lấy thân sao, khiến nàng thất vọng quá đi. Nếu đã vậy, nàng cũng phải để lại một chút ấn tượng gì đó trong mắt người ta, nhỉ?
Đôi mắt nàng dần thay đổi, vốn đã mờ đục giờ càng trở nên không thấy gì, sâu hun hút, cứ như thể chỉ cần một khắc bất cẩn thì sẽ bị nó nuốt chửng. Giữa màn mưa mờ ảo, đôi mắt ấy sáng lên như mắt mèo, vẫn thủy chung nhìn vào người trong xe, xoáy sâu vào đôi đồng tử đang run rẩy vì sợ hãy ấy. Rồi, gã như bị dịch chuyển vào không gian khác, và trước mặt gã là một con mãnh thú huyền thoại - PHƯỢNG HOÀNG. Đôi mắt nó đỏ như máu, nhìn gã một cách đáng sợ khiến đôi chân gã nhũn ra không đứng vững, mồ hôi tuôn ra như suối.
Tất cả chỉ diễn ra trong vài giây, chiếc xe nhanh chóng chạy mất. Nhân viên trong quán vội lao ra, một bên gọi cấp cứu, một bên đỡ cô gái tóc hồng dậy. Chị gái kia có vẻ chỉ bị trầy da chút ít, không có gì đáng lo ngại, chị ta sau khi lấy lại tỉnh táo liền lập tức chạy về phía nàng. Một nữ nhân viên cũng chạy đến, che ô, cổ vũ nàng phải cố lên, phải cố gắng đợi xe cấp cứu đến.
"Này, ai bảo em lao ra cứu tôi thế! Này, có nghe tôi nói không? Tỉnh táo lên, xe cấp cứu sắp đến rồi!"
Chị gái tóc hồng ngoài mặt thì cứ la mắng nàng, nhưng tay thì lại thoăn thoắt dịu dàng nâng đầu nàng lên, đặt lên đùi chị ấy, tay không ngừng vỗ nhẹ mặt nàng để nàng không ngủ quên.
Kiera thở hắt ra một hơi nặng nhọc, khẽ mỉm cười.
"Tôi cũng không hiểu… bản thân tại sao lại cứu chị nữa, có lẽ là ý trời đi…"
Đúng vậy, nàng sẽ không tuỳ tiện mà cứu một ai, nhưng không hiểu vì sao mà vào thời khắc ấy, bản thân lại không tự chủ được mà phóng tới, kéo chị gái này ra khỏi lưỡi hái tử thần, không hiểu tại sao…
"Đồ ngốc! Còn nhỏ như vậy mà… Em tên gì… Chị là Sakura."
Không biết vì mưa lạnh hay sao mà giọng chị gái lại run run.
"…Kiera…"
Kiera hít sâu một hơi, nàng biết, hoặc là sinh mạng nàng bây giờ sẽ kết thúc ở thế giới này, hoặc là nàng may mắn nên sẽ tỉnh lại ở bệnh viện. Nghe may rủi nhỉ, nhưng cuộc đời nàng vốn là vậy. Chỉ là, nếu nàng chết thì sao? Mười ba năm qua là quãng thời gian sống yên bình nhất mà 'nàng' được trải qua, nàng luyến tiếc, không nỡ rời xa nơi này, không nỡ rời xa cha mẹ, nàng thật sự mong muốn có thể sống cùng họ cho tới cuối đời. Những tưởng chuyện sinh ly tử biệt đã sớm trở nên quen thuộc đối với 'nàng', nhưng nghĩ đến cha mẹ của mình, lòng nàng đau nhói, thê lương và chua xót đến kì lạ. Tại sao ông trời cứ bắt nàng phải cảm nhận những đau đớn chia ly như thế này.
Nhờ Sakura lấy từ túi sách của mình cái điện thoại, nàng thì thào.
"Viết lên màn hình chữ 'cha' giúp tôi."
Chị gái làm như lời nàng nói thì phát hiện ra, dù điện thoại đang khóa vẫn tự động gọi cho một số máy khác, hóa ra là phương pháp gọi khẩn cấp. Sakura đưa điện thoại lại gần nàng, sợ trời mưa to khó nghe còn chu đáo bật loa lớn. Người ở đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, nhưng chưa kịp để nàng nói gì thì một giọng nói trầm ấm từ điện thoại đã lên tiếng trước.
"Cha hiện tại đang họp, một lát nữa sẽ gọi lại cho con sau…"
Tút tút tút.
Không gian im lặng đi, mọi người lấy làm đau lòng nhìn cô gái, người cha chỉ vì công việc mà không biết rằng đây có thể là lần cuối để được nói chuyện với con gái của mình.
"Ông ta có phải là cha của em không thế, để chị gọi lại lần nữa."
Sakura phẫn nộ lên tiếng, nhưng nàng lại lắc đầu, có vẻ nàng chả buồn để tâm, chỉ nhờ Sakura nhắn tin nhắn thoại.
Nàng cố gắng điều chỉnh hơi thở, cảm thấy cơ thể đang lạnh dần do mất máu quá nhiều, rõ ràng là bản thân sẽ không còn trụ được bao lâu nữa nhưng Kiera vẫn nói chuyện rất từ tốn khi gửi tin nhắn thoại cho cha mình.
"Cha, hai ngày nữa là đến sinh nhật của mẹ rồi. Cha hãy tặng cho mẹ một bó bông hồng đỏ thật đẹp, rồi dẫn mẹ… đến ăn tối ở nhà hàng Bulgary, mẹ thích món ăn ở đó lắm, sau đó thì dẫn mẹ đi dạo phố. Nhớ đừng để công việc xen vào, nếu không mẹ sẽ lại nổi giận... hộc... hộc..."
Lúc này, nàng dường như không thể thở nổi. Mắt nhòe đi, chỉ còn thấy thấp thoáng ánh sáng của đèn đường. Nhưng vì còn chưa nói xong nên Kiera vẫn cố gắng hớp lấy hớp để vài ngụm không khí, mặc kệ hành động gấp gáp đó khiến phổi nàng đau đến mức tưởng chừng nổ tung. Giọng nói run rẩy, nhỏ dần.
"…Có lẽ năm nay… con… không dự sinh nhật cùng mẹ được rồi. Nhưng hãy nói với mẹ rằng… hộc… con yêu mẹ lắm nên mẹ đừng buồn, mọi chuyện sẽ ổn thôi… cả cha cũng vậy… Kiera thật sự… mong hai người có thể sống vui vẻ hạnh phúc…"
Nói tới đây, một mùi tanh tưởi xộc thẳng lên miệng, máu từ đó cũng chảy ra khiến nàng không thể nói được nữa. Chị gái tóc hồng vội vàng gửi tin nhắn đi rồi quay xuống vuốt lưng cho nàng.
Mọi người đều bị làm cho cảm động, trong lời nhắn, nàng hoàn toàn không nói rằng mình bị tai nạn. Chỉ cố gắng dùng chút hơi tàn cuối cùng này để dặn dò những thứ mà nàng còn lo lắng.
13 năm... Để lại... Một dòng tin nhắn... Chứa tất cả sự hiếu thảo của một người con...
--------------------daisy.nguyen--------------------
Đã quá mệt mỏi, hô hấp đứt đoạn khó khăn khiến nàng ngày càng muốn nhắm mắt.
Tiếng còi xe cứu thương vang vọng một vùng, inh ỏi và khó chịu, không ai lại thích nghe thứ âm thanh tang thương này cả, ít nhất nàng của hiện tại là như vậy.
Phải chăng ông trời cảm nhận được sự bức xúc của nàng, như thi triển một phép ngưng đọng thời gian, tất thảy những tạp âm khi nãy đều biến mất, chỉ còn không gian im ắng dị thường, đến cả cơn đau thấu xương kia cũng như bốc hơi.
Có lẽ nàng đã chết rồi, và cái ý thức chết tiệt này vẫn sẽ tỉnh táo cho đến khi chào đời lần nữa.
Kiera cứ đinh ninh như thế cho đến khi xuất hiện tiếng bước chân khuấy động cả không gian. Rồi sau đó, nàng bị xốc lên một cách không hề thương hoa tiếc ngọc.
Ôi chao, hóa ra nàng chưa chết, mà từ khi nào nhân viên y tế lại mạnh bạo như vậy?
Tiếp theo, nàng cảm nhận được cả nàng lẫn người xốc nàng lên đều ngã ra đường. Trời ạ, nàng là người sắp chết đó, có thể tôn trọng người sắp ra đi một chút được không.
Hừm, sao Kiera lại cảm thấy cơ thể đau nhức trở lại rồi nhỉ?
Người nào đó lay lay bả vai nàng, liên tục kêu nàng tỉnh dậy, kêu một người bị tai nạn xe cộ văng xa cả thước, mất máu cả lít, hôn mê bất tỉnh dậy. Kiera cảm thấy dịch vụ chăm sóc bệnh nhân như thế này sẽ giết chết ngành y tế của nước nhà mất thôi. Người kia vẫn kiên nhẫn gọi nàng mà không có dấu hiệu sẽ ngừng. Vì muốn cứu bộ não suy kiệt khỏi sự lải nhải tra tấn tinh thần này, nàng rung rung đôi mi rồi từ từ mở mắt.
...----------------...
Kiera ngơ ngác ngồi trong quán cà phê, miệng nhâm nhi cốc đồ uống...
Ừ phải, nàng chính là cô gái vừa bị tai nạn giao thông khi nãy đấy, ảo diệu lắm chứ gì?
Đối diện nàng là chàng thanh niên đồng trang lứa đã tốn một lít nước bọt để gọi Kiera tỉnh lại. Theo như lời cậu ấy nói thì cậu trai tên là Isogai Yuuma, hôm nay vì một số lí do cá nhân nên cậu đã tăng ca về trễ, do đó phát hiện nàng đang bất tỉnh và nằm dài trên đường. Túi xách, ô, vali đều xuất hiện đầy đủ ở vỉa hè gần đó. Vì thấy có một chiếc xe tải đang lao nhanh đến nên cậu này đã gấp gáp chạy tới bế nàng lên tránh khỏi chiếc xe.
Isogai Yuuma là là một chàng thanh niên cao ráo, rất ưa nhìn và có sức hút, mái tóc có màu đen, nhọn ở đuôi tóc và trên đỉnh đầu có hai cọng tóc nhô lên như hai sợi râu. Hai con ngươi có màu vàng nhạt như màu nắng.
Bỏ qua việc đó, nàng còn nhớ như in vừa nãy bản thân đã nhiễm đầy máu tươi, mạch tượng yếu dần và cơ thể đã lạnh đi, khó mà tránh khỏi cái chết nếu không được mang đi cấp cứu kịp thời. Sự đau đớn từ tứ chi đó không thể nào là giả được. Thế mà giờ Kiera lại lành lặn đến đáng sợ, quần áo sạch sẽ đến đáng sợ, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Lại nhìn ra ngoài đường, dù có chút thay đổi, nhưng nàng vẫn có thể nhận ra con đường đó là nơi mình gặp tai nạn. Rốt cuộc lại là chuyện quái quỷ gì vậy?
"Đây là đâu?"
"À, ừm, đây là Tokyo... Nhật Bản?"
Quả nhiên nàng vẫn ở tọa độ này, chỉ là...
"Năm nay là năm nào, cả ngày tháng nữa?"
"Ngày 8 tháng 10 năm XXXX."
Kiera hơi mở to mắt.
"Năm XXXX ư?"
Khi nhận được cái gật đầu khó hiểu từ cậu chàng, nàng liền không kiềm được mà đưa tay xoa nhẹ thái dương đau nhức.
Bây giờ thì Kiera đã hiểu rồi.
Cứ ngỡ rằng nàng sẽ lại bắt đầu một kiếp sống mới nhưng hóa ra nàng vẫn chưa kết thúc sinh mạng ở thế giới này, vì nàng đã tỉnh lại ở mười bảy năm trước. Nói đơn giản, nàng đã bị dịch chuyển về quá khứ, cách thời điểm hiện tại mười bảy năm.
Mà chẳng hiểu nổi, đi ngược thời gian chi cho lắm thế, còn tới tận bốn năm nữa nàng mới thật sự được sinh ra.
Nhìn làn da chỉ dính chút bụi cát, thậm chí không có một vết bầm nào còn sót lại từ vụ tai nạn khiến nàng không thể lý giải nổi vì sao các vết thương đều biến mất.
Lúc này, một giọng nói trung niên cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng.
"Cháu tên gì, nhà ở đâu? Đã trễ lắm rồi tại sao vẫn còn ở đây, và sao lại nằm ở giữa đường thế kia, rất nguy hiểm."
Chủ quán cà phê vừa hỏi vừa la. Bỗng nhiên, mặt của Kiera trở nên buồn bã…
"Cháu tên là Kiera, là trẻ mồ côi ạ. Do chủ thuê nhà tìm được người thuê mới trả nhiều tiền hơn cháu nên bà ấy đã đuổi cháu ra khỏi nhà trọ, lúc đứng bên đường thì chóng mặt quá nên cháu đã ngất xỉu, và mọi chuyện thành ra thế này."
Ừ thì, toàn là bốc phét cả thôi.
Chứ ai đời lại bảo rằng mình đến từ tương lai, có khi Kiera được chở vào nhà thương điên luôn mất. Vả lại nàng cũng không dễ dàng tin tưởng những người lạ mới gặp này được, ai biết liệu họ có lợi dụng việc nàng đến từ tương lai hay không chứ.
"Vậy giờ cháu không có nhà để ở sao?"
"…Dạ, cháu vẫn còn đủ tiền để thuê nhà trọ thêm vài hôm, nhưng sau đó thì…"
Cậu Isogai nãy giờ im lặng không nói gì thì giờ lên tiếng.
"Thôi thì cậu hãy ở lại nhà tớ vài hôm đi, dạo này tiền thuê nhà trọ đắt lắm."
"Đúng đó, ta biết gia đình của thằng nhóc này, nhà nó có mẹ và hai em nhỏ nữa, cũng ở gần đây, thôi thì cháu hãy ở tạm nhà nó đi."
"Thật sao ạ, nhưng nếu vậy thì sẽ làm phiền gia đình cậu ấy lắm…"
"Không sao đâu, nhà tớ dù hơi nghèo, nhưng dẫu sao cũng còn chỗ để ở và tớ cũng còn có mẹ. Chắc cuộc sống của cậu trước đây cực lắm nhỉ."
A, ra là do hoàn cảnh mà nàng bịa ra có phần tương đồng với cuộc đời của cậu ta nên mới đồng cảm mà cho nàng ở nhờ nhà. Ây da, tự nhiên cảm thấy bản thân quá khốn nạn khi lừa người ta như vậy, nàng không khỏi liếc về chiếc vali đựng hơn 1 tỷ yên của mình.
Thật ra thì, thực tế một đứa bé gái chỉ mới mười ba tuổi đi lang thang giữa lòng thủ đô này vào ban đêm là điều hết sức nguy hiểm. Nhưng không phải vì thế mà chúng ta có thể dễ dàng trao niềm tin của mình cho những kẻ mới gặp chỉ vài phút. Họ có thể là người tốt, nhưng nếu không phải thì sao? Dẫu sao, để bảo vệ bản thân thì cẩn thận không bao giờ là thừa thải cả.
Thế nhưng đó là đối với người bình thường, còn nàng thì lại khác, nàng vốn không sợ bị hai người này lừa. Xui rủi lắm thì nàng bị cướp tiền cướp sắc rồi diệt khẩu, hoặc bị cho lên xe buôn người, hay bị móc nội tạng ra bán. Nếu thế thì trước khi bọn họ làm vậy, nàng chỉ cần bẻ gãy hết tay chân rồi đưa họ tới một nơi vắng vẻ cho tự sinh tự diệt là được rồi.
Không cần phải sợ khi bản thân luôn là người có năng lực nắm quyền làm chủ trong thế cục.
Thế là Kiera đi cùng Isogai về nhà của cậu chàng để ở nhờ, nàng quyết định sau khi mình có việc làm và thu nhập tạm ổn thì sẽ nhanh chóng chuyển ra ngoài thuê nhà riêng.
Nhưng hình như có một số việc đi lệch dự tính của nàng thì phải...
--------------------daisy.nguyen--------------------
Một năm đã trôi qua và nàng vẫn đang ở ké nhà của gia đình Isogai.
Dự định ban đầu của nàng không phải vậy. Nhưng lại có một rắc rối ngoài ý muốn khiến nàng khó xử mà không thể rời đi.
Vào chín tháng trước, trong khoảng thời gian ở nhờ nhà Isogai, ngoài việc tìm chỗ ở thì nàng còn gấp rút ứng tuyển công việc làm thêm. Vốn mọi chuyện sẽ dễ dàng và thoải mái hơn nhiều nếu nàng chịu động vào số tiền mặt có trong vali. Nhưng vì không biết được bản thân sẽ kẹt trong quá khứ này bao lâu, không thể cứ tùy tiện tiêu xài đống tiền đó được, lỡ xui rủi làm sao mà nàng vừa vặn ăn sạch hết tiền rồi nhưng vẫn chưa thể trở về được thì khi ấy chỉ có nước cạp đất để sống thôi. Sau khi xin được việc trong tiệm cafe mà lần đầu nàng xuyên tới đây đã đến, nàng liền nhắm đến một căn hộ cho thuê gần đấy, không thể nào cứ ăn nhờ ở đậu nhà người ta mãi.
Kiera định sau khi thu dọn xong hành lí thì sẽ đến đó đặt cọc rồi kí hợp đồng với chủ thuê luôn. Nhưng trước đó, nàng cần phải nói một tiếng với chủ nhà cái đã.
"Cô ơi, cháu đã tìm được một căn hộ phù hợp để sống rồi ạ. Cháu định hôm nay sẽ đến đó để thuê luôn, dù sao cũng không thể cứ làm phiền gia đình cô mãi được."
"Làm phiền gì chứ, mọi người đã coi cháu là thành viên trong gia đình rồi mà."
"Nhưng tốt hơn thì cháu vẫn nên chuyển ra ngoài ạ. Cháu rất cảm kích vì đã được gia đình cô giúp đỡ trong suốt mấy tháng qua."
Cô Kio - Mẹ của Isogai Yuuma, chỉ mỉm cười dịu dàng và không nói gì nữa. Mi mắt đen dài cụp xuống che đi tia sáng đang lóe lên bên trong. Thấy biểu cảm này, nàng mơ hồ phát giác ra có điều gì đó bất thường, nhưng còn chưa kịp phản ứng thì hai cái bóng đen nhỏ đã nhào tới, nước mắt nước mũi tèm lem đều chùi hết vào người nàng. Trong lúc đó, cô Kio đã rời khỏi phòng khách tự bao giờ, tao nhã đến bên chiếc điện thoại và gọi cho một số nào đó. Mà nàng lúc này còn bận vật lộn với hai tiểu tổ tông mít ướt, không có tâm trạng để ý đến cô Kio.
"Không, em không muốn Kiera-neesan đi đâu, không muốn đâu!"
"Em cũng vậy! Không muốn, không muốn, không muốn!!
"Kiera-neesan, chị mà đi thì em cũng đi theo chị đó!!!"
"Chị đi thì ai chơi với em, huhuhu…"
Hai đứa em nhỏ của Yuuma tên là Nanami và Ren, chúng đang gào khóc thảm thiết như thể nàng đang bạo hành chúng nó vậy.
"Thôi nào hai đứa, chị hứa sẽ đến thăm hai đứa thường xuyên mà, mỗi lần đến sẽ mang thật nhiều bánh kẹo nữa, được chứ?"
Dường như bé Nanami đã bị lời hứa đầy tính cám dỗ này làm lung lay, nhưng bé Ren rất nhanh chóng mà kịp thời kéo lại lí trí của chị mình.
"Không được neesan, không được để bị lừa, không phải mẹ đã dặn rồi sao, phải đợi đến lúc niisan về."
Thằng bé nói câu này khiến Kiera ngỡ ngàng tại chỗ.
Vốn dĩ lần này nàng đã tính sẵn, đợi khi Yuuma đi học mới dám thông báo việc dọn ra ngoài, khi đó thì rào cản nàng phải vượt qua chỉ còn cô Kio và lũ trẻ. Vừa nãy nàng cũng nghi vấn sao cô Kio lại có biểu cảm như thể đang giăng bẫy như vậy, hóa ra là để lũ trẻ cầm chân nàng lại, câu giờ giúp anh của hai chúng nó.
Ban đầu là nàng tính kế đánh nhanh rút gọn trước, giờ lại bị họ gài ngược lại. Nàng đã quá khinh thường người ta rồi.
Kiera nhanh như cắt quay người kéo hành lí ra ngoài, thấy cô Kio đã đứng ở đó đợi sẵn, thật là, rừng càng già càng cay. Gia đình này ai cũng thông minh cả, nhưng giỏi nhất vẫn là giả ngây ngô.
Nàng qua loa nói lời tạm biệt rồi tiến nhanh về phía cửa chính.
Nhưng đã trễ mất rồi.
"Yuuma-kun… tớ tưởng hôm nay cậu có lịch trực nhật."
Nàng ngỡ ngàng nhìn Yuuma đã đứng trước cửa mà không biết rằng ba mẹ con nhà Isogai đã giơ ngón tay cái về phía này.
"À, thật ra ngày mai mới đến phiên tớ trực. Mà cậu đi đâu vậy, tớ có mua bánh kem về nè, vào nhà ăn thôi."
Yuuma nói là nói vậy thôi nhưng hôm nay đúng là ngày cậu phải trực nhật, cơ mà vì phải làm một số chuyện quan trọng hơn nên...
Không để Kiera kịp nói gì, cậu đẩy nàng lại vào trong nhà, sẵn tiện kéo luôn cái vali vào trong.
Kế hoạch chuyển nhà: Thất bại.
Không ai để ý, sau lưng Yuuma còn có một người nữa, mà đến Yuuma cũng phải bất ngờ khi nhận ra.
"Tớ là Maehara Hiroto, là bạn cùng lớp của Yuuma, cũng là bạn thân của cậu ấy, thế sao tớ không biết nhà cậu ấy còn có một cô gái nhỉ?"
Maehara Hiroto là chàng trai khá cao khi so với một học sinh cấp hai, với bề ngoài khá thu hút nên thành ra tính cách cũng hơi… lăng nhăng. Cậu ấy có mái tóc ngắn màu cam nâu, mái được chia ra hai bên. Đôi mắt cùng màu với tóc.
Thật ra, Maehara cũng chẳng rảnh rỗi đến nỗi đi rình Yuuma, nhưng là: Yuuma vốn dĩ là người rất có trách nhiệm, luôn luôn trực nhật khi đến phiên của mình, thế mà sau khi nhận được một cuộc điện thoại, liền chạy thẳng đến chỗ lớp phó xin trực giúp mình một ngày, hứa hôm sau sẽ trực bù lại. Ai không để ý, chứ Maehara là bạn thân của Yuuma, không khỏi cảm thấy bất thường. Thế là cậu ta đã chạy theo Yuuma một quãng đường dài, từ tiệm bánh về đến nhà, cậu ta đã phải vất vả lắm mới đuổi kịp cái tốc độ như bay của Yuuma. Thấy bạn mình gấp gáp về nhà như vậy, tưởng có chuyện gì, ai dè cậu lại phát hiện một cô gái lạ trong nhà Yuuma.
"Tớ là Kiera, rất vui được gặp cậu, Maehara-san. Tớ chỉ vừa mới chuyển đến đây khoảng ba tháng thôi."
Trong phòng khách chỉ còn lại nàng, Yuuma và Maehara thôi. Cô Kio và hai đứa nhỏ đã vào bếp cắt bánh kem rồi.
"Thì ra là vậy, nếu đã gọi Yuuma là Yuuma-kun thì Kiera-chan cứ gọi tớ là Hiroto-kun cũng được, ngày mai cậu có muốn đi chơi với tớ không?"
Hiroto dường như chẳng quan tâm đến việc tại sao nàng lại ở trong nhà Isogai mà chỉ bày ra bộ mặt sát gái cưa cẩm nàng.
"Hiroto, cậu vừa vừa thôi, đừng có giở thói ở đây."
Yuuma còn không quen với cách hành xử của cậu bạn thân hay sao?
Kiera gượng cười, không ngờ thanh niên nghiêm túc như Yuuma lại có người bạn thân như thế này.
Thế là sau sự kiện gần một năm trước thì giờ nàng đã có thêm một người bạn. Và nàng để ý rằng, người bạn này từ sau khi phát hiện ra nàng như phát hiện ra một kì quan thế giới mới, tần suất đến thăm nhà Isogai trở nên dày đặc hơn.
"Kiera-chan ơi, tớ có mua bánh cho cậu đây, cậu làm bạn gái tớ nhé?"
Nàng thản nhiên hướng ánh mắt khinh bỉ của mình về phía khác trong khi miệng vẫn cười mỉm.
"Không nhé."
Sau đó, Yuuma phải đến để giúp Kiera đuổi cái tên này ra khỏi nhà.
--------------------daisy.nguyen--------------------
Download MangaToon APP on App Store and Google Play