Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Xuyên Không Thành Sát Thủ, Yêu Người Trong Hư Vô

Chương 1

Tôi là nữ sinh trung học vì tính tình có chút kì quái nên dĩ nhiên bạn học không ai muốn chơi với tôi.

Cũng may tôi không bị bạo lực về thể xác nhưng thay vào đó là bạo lực ngôn từ.

Có lẽ do vậy mà tôi hình thành thói quen đeo tai nghe lúc nào không hay.Đó cũng là lí do tôi mất trong vụ tai nạn cách đây mấy tháng trước vì không nghe rõ tiếng còi xe.

Ông trời quả nhiên rất tốt với tôi, tôi vậy mà không chết.

Mở mắt ra tôi chợt nhận ra trước mắt mình là căn phòng kì lạ, kiểu trang trí này rất giống với các bộ phim cổ trang mà tôi đã xem.

Giây phút ấy ,tôi nhận ra mình đã xuyên không rồi.

1.

"Kẹt" -Cánh cửa bất ngờ mở ra, ngay sau đó, một người đàn ông bước vào.

Hắn ta khoác một lớp áo choàng đen, phía trên còn đeo mặt nạ hình đầu lâu trông rất doạ người, trên vai hắn là thanh đao trải dài những vết nứt màu đỏ sẫm.

Tuy vậy, nhưng dáng người của hắn lại đầy vẻ thư sinh. Hắn quay sang nhìn tôi, tiện tay vứt cho tôi bộ đồ: "Giao cho ngươi chút việc, ngươi làm cũng không xong, nuôi người như ngươi quả là phí sức"-Giọng của hắn vừa trầm đặc lại pha lẫn tức giận làm tôi trong lòng có chút sợ hãi.

Người này là ai ? Nếu tôi không làm hài lòng hắn, liệu hắn có giết tôi không?

Tôi vơ vội bộ quần áo rồi nhanh chóng mặc lên người. Đồ của người cổ đại đúng là rất khó mặc.

Ô hay! đây chẳng phải là đồ cho nam hay sao?Hay là hắn đưa nhầm cho tôi?Tôi sờ thử vào ngực mình ,tuy hơi nhỏ nhưng vẫn là nữ mà ,vả lại sao trên người tôi lại chằng chịt vết thương thế này.

Vừa trong phòng thay đồ ra ngoài ,bỗng tôi nghe thấy tiếng ai đó gọi vọng lại: "Sư ca a sư ca ".

Không đợi tôi kịp định thần lại, cánh cửa lúc này lại bị đạp tung, một nữ tử xinh đẹp hốt hoảng chạy vào: "Huynh vẫn còn sống, tốt quá rồi, ta còn tưởng... "Cô ấy nói được một đoạn lại khóc nấc lên.

Nữ tử này lại sao nữa đây? Sao lại gọi tôi là sư ca? Không lẽ tôi là nữ cải nam trang sao?Nhưng tại sao lại phải cải trang? Rốt cuộc lý do là gì?. Phải khéo léo hỏi cô ấy thêm thông tin mới được.

Tôi nhẹ nhàng lau nước mắt trên khuôn mặt mĩ miều kia: "Ta đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng lắm sao ?Muội xem ,ta bị thương nặng quá, đến lí do ta ra nông nỗi này cũng không nhớ nổi nữa"-Tôi bày ra vẻ mặt ngây ngô.

"Huynh đúng là bị thương đến phát ngốc luôn rồi. Hôm đó nếu sư phụ không đến kịp e là cái mạng nhỏ này của huynh cũng chẳng giữ nổi".

Sư phụ sao? Chẳng lẽ là người áo đen đó?:

"Ngày hôm đó có chuyện gì sao?".

Tiểu sư muội nhìn tôi: "Huynh còn hỏi nữa, sư phụ sai huynh đi ám sát công chúa vậy mà huynh không cẩn thận lại rơi vào bẫy của cô ta. Ai cũng biết cô ta tâm địa hiểm ác mà huynh lại không chút đề phòng".

Tôi bày ra dáng vẻ lo lắng, đĩ đi lại lại trong phòng, thỉnh thoảng còn cầm tay áo muội ấy thành khẩn:"Ây za, chuyện quan trọng như vậy sao ta có thể quên được chứ? Sư phụ nhất định sẽ phạt ta".

Tôi không thể tin người mà lúc trước hốt hoảng lo lắng cho tôi nay lại bày ra nụ cười châm chọc:

"Ha ha ,ai bảo ngày trước huynh luôn miệng chê ta ngốc còn gõ đầu ta, huynh xem, gõ đến lõm luôn một chỗ rồi"-Sư muội vừa nói vừa chỉ về phía đầu mình.

Không phải chứ ,tôi trước nay rất tôn trọng phụ nữ mà ,sao có thể lúc nào cũng gõ đầu người ta.

Chương 2

"Sư huynh, sư huynh nghĩ gì thể ? Có phải huynh thấy không khoẻ ở đâu không ?"-Sư muội xua xua tay trước mặt tôi.

Tôi gạt tay sư muội:"Ta không sao. Ngày mai để ta đưa muội đi chơi coi như chuộc lỗi được không ?"

Trên khuôn mặt ngấn lệ kia bày ra biểu cảm vui sướng: "Được, được chứ sư huynh nhất định phải giữ lời đấy".

Nói xong tiểu sư muội liên chạy ra ngoài :"Huynh nghỉ ngoi cho tốt đi ta phải ra ngoài làm nhiệm vụ rồi".

Bỏ mặc ta còn ngơ ngẩn đứng đó muội ấy đã đi xa từ lâu.

"Hazz"Thật là, tôi còn chưa biết tên muội ấy nhưng trông quá có vẻ khá đáng yêu.

Thôi bỏ đi mãi mới không phải nghe những lời không hay không phải đi học tôi phải tránh thủ ngủ chút đã. Đối với con lười như tôi ngủ đương nhiên là chân ái rồi

Trời vừa hửng sáng tôi đã nghe thấy tiếng gọi của tiểu sư muội: "Sư ca, sư ca chúng ta mau đi thôi"kèm theo đó là tiếng gõ cửa liên tục.

Tôi bị muội ấy đánh thức đang còn mắt nhắm mắt mở đi ra mở cửa:" Sớm như vậy mà muội đã tới rồi sao ? Vội gì chứ dù sao thì hôm nay ta cũng đồng ý đi chơi với muội cả ngày mà".

"Dù sao thì lâu lắm chúng ta mới đi chơi cùng nhau cũng không nên lãng phí thời gian như thế".

Nói xong muội ấy lại đẩy tôi vào phòng:"Ây za huynh mau nhanh lên chút vào thay y phục đi, muội chờ ngoài này".

Ngày hôm đó tôi và muội ấy rất vui vẻ chúng tôi còn mua rất nhiều thứ nữa có trâm mà muội ấy thích còn có cả rất nhiều đồ ăn.

Tôi thật sự thích nơi này vì không có phương tiện giao thông không khí rất trong lành, không có thiết bị điện tử còn người cũng gần nhau hon.

Giữa lúc tôi đang tận hưởng sự bình yên nơi đây, có một con ngựa từ đầu lao tới, trên lưng là người thiểu nữ cùng một đám người hầu chạy phía sau.

"Đẹp quá"-Tôi bị nhan sắc của cô gái trên lưng ngựa thu hút lỡ miệng mà nói ra hai từ sau đó tôi phải đứng hình mất 3s.

Tiểu sư muội giống như trước kia khua tay trước mặt tôi, chân còn dậm vài cái lớn tiếng coi chừng giận giữ lầm: "Đạii.. Su..huynh

Tôi nghe muội ấy gọi giật mình gãi đầu:"A không có gì không có gì"

"Huynh có biết người vừa rồi là kẻ thù của chúng ta không là ả hại huynh đó vậy mà huynh còn khen cô ta. Ta giẫm chết huynh".-Muội ấy đuổi theo đánh tôi.

"Đừng, đừng, ta biết lỗi rồi muội đừng đánh nữa, người ta nhìn kìa"-Tôi lấy tay che đầu.

Thấy mọi người xung quanh đang nhìn mình muội ấy cũng không đánh tôi nữa :"Cô ta vì cuộc sống xa hoa của mình mà hại rất nhiều người. Đem nam nhân trong thiên hạ chỉ cần có chút tài sắc đều phải hầu hạ cô ta. A là ác nữ, nếu không giết ả bách tính lầm than".- Muội ấy nói xong rồi quay người bỏ đi trước.

"Muội à, đợi ta chút, trời gần tối rồi muội đi một mình sẽ không sợ đấy chứ"-Tôi chạy vội theo sau.

Tối hôm đó ,tôi không ngủ được, trong đầu toàn là dáng hình người con gái cưỡi ngựa kia.

Cô ta độc ác vậy sao? Quả thực không nên nhìn mặt bắt hình dong mà, không ngờ đằng sau khuôn mặt thiên thần của cô ta lại là dòng máu ác quỷ.

Nhưng mà không thể phủ nhận cô ta quá xinh đẹp,so với sư muội thì có phần hơn nhiều. Nhất là ánh mắt của cô ta lúc nào cũng to tròn lấp lánh động lòng người, cộng thêm dáng người thon thả có thể nói là nữ nhân khuynh quốc, khuynh thành.

Chương 3

Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa, bỏ đi, nếu đã gây hại cho nhân dân thì phải đền mạng cũng đáng lắm.

Tròn một tháng sau, chuỗi ngày nhàn rỗi của tôi cũng kết thúc.

Buổi tối hôm đó sư phụ gọi tôi và sư muội đến thư phòng.

"Một tháng qua hai người các ngươi nghỉ ngơi nhiều rồi, nay đã đến lúc nhiệm vụ cần được hoàn thành"-Sư phụ vừa nói vừa lắc lư cốc trà trên tay.

"Trần Bạch à! (1) nhiệm vụ lần trước đã bị ngươi phả hỏng, lần này ,ta muốn ngươi nhập cung làm thái dám tìm cơ hội giết chết công chúa . À ,phải rồi,tên thái tử đó cũng không nên giữ lại nữa ".

"Vâng, sư phụ "Tôi cúi đầu khẽ thưa

(1) Góc giới thiệu : Tên kiếp này của tôi là Trần Bạch, kiếp trước của tôi là A Dao. Còn sư muội tôi tên Tiểu Thanh.

Nói rồi sư phụ chỉ tay về phía Tiểu Thanh: "Còn ngươi làm cung nữ hỗ trợ cho Trần Bạch. Ngày mai ta giúp các ngươi nhập cung ".

Khoan đã, nếu tôi nhập cung làm thái giám chẳng phải thân phận nữ nhi này sẽ bị lộ sao?:"Sư phụ..sư phụ ..vậy..chuyện đó.."

"Ngươi đừng lo lắng bọn họ đều bị ta mua chuộc rồi , sẽ không kiểm tra ngươi đâu."-Người vừa thưởng trà vừa nói với ta.

Nhìn kĩ một chút ,tôi có hơi ngạc nhiên,dù trong phòng chỉ có chút ánh sáng mờ ảo nhưng cũng đủ để tôi nhìn thấy khuôn mặt hoàn hảo kia của sư phụ.

Không thể nào,giọng nói của sư phụ khàn đặc như thế ít nhất cũng qua bốn mươi rồi.Vậy mà khuôn mặt này không có đến một nếp nhăn ,hơn nữa còn rất tuấn tú, chạc chỉ hơn tôi vài tuổi.

Tôi cố dụi mắt vài lần nhìn lên sư phụ lần nữa. Vẫn là dáng vẻ thiếu niên đó ,tôi không nhìn nhầm.

Phát hiện ra tôi chăm chú nhìn người , khuôn mặt ấy trở nên biến sắc ,giận giữ :" Còn nhìn nữa ta sẽ móc mắt ngươi, mau cút ra ngoài ".

Nhìn sư muội ở bên có phần sợ hãi ,tôi lắp bắp :"Không...không phải ...con không cố ý nhìn người....Đồ đệ ..cút..cút ngay đây"-Nói rồi ta nắm lấy tay tiểu sư muội chạy ra ngoài.

Sư muội lúc này mới thở phào :"Doạ chết muội rồi ,doạ chết muội rồi ."

Quả thực đối diện với khí tức lúc nãy của sư phụ chân tay tôi cũng nhũn hết ra .Ánh mắt ấy sắc lạnh như dao tưởng chừng có thể xé xác tôi bất kì lúc nào.

"Sao huynh có thể quên mất sư phụ ghét người khác nhìn vào mặt mình chứ .Lần trước có thuộc hạ lén nhìn người đã bị giết chết rồi."-Muội ấy vừa nói vừa không ngừng run rẩy.

"Hắn chết như thế nào? Muội bình tĩnh chút, không phải chúng ta đều là sát thủ sao ? Chỉ là một xác chết thôi mà."-Ta nắm chặt lấy tay muội ấy.

"Chết rất thảm ,mắt hắn rơi trên đất .Gân tay ,gân chân đều bị cắt đứt .Ngay cả ...ngày cả ... Nội tạng cũng bị moi ra. Mà ta phát hiện điều này đều được thực hiện khi hắn còn sống ".

Muội ấy siết lấy tay tôi :"may quá, vừa nãy sư phụ không làm hại đến huynh .Chắc vì chúng ta là do ông ấy nuôi từ nhỏ ".-Muội ấy bước lên phía trước ngẩng đầu ngắm trăng.

Nếu đúng như muội ấy nói ,chẳng phải tôi vừa thoát được một kiếp rồi sao?

Tôi cũng bất giác ngẩng đầu ngắm trăng ,bên tai còn nghe tiếng Tiểu Thanh :"Trăng thật đẹp ,muội muốn giống như trăng vậy ,lúc nào cũng luôn toả sáng ,không gắt gao như mặt trời ,soi đường cho huynh lúc đêm tối ".

Tôi mỉm cười nhìn muội ấy ,vì tôi phát hiện có thứ còn đẹp hơn mặt trăng đêm nay , thứ đó chẳng phải đang ở bên tôi hay sao.

"Còn ta thì không muốn muội như ánh trăng vô tri vô giác đó"

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play