[Creepypasta] 15 Năm Tỉnh Giấc
Chương I: Khủng hoảng
Aurora Smirnoff
Bây giờ có người đến và nói với cậu rằng họ đã từng chết một lần
Aurora Smirnoff
Cậu tin không?
Người cầm dao cười khanh khách, trước ánh nhìn kinh hãi đâm xuống một đường
Moi sạch nội tạng và chừa về cơ thể rách nát chẳng còn máu
Dạo này Mỹ có hơi náo loạn
Sau chiến tranh, nạn đói, nạn khát hoành hành kéo theo sau nhiều hậu quả
Xác chết phân hủy thành núi, ruồi bâu kín
Sự thật thì là sự thanh trừ dân số mất kiểm soát
Và còn lòi đâu ra những kẻ chung cuộc bắt đầu nổi lên khắp nơi, lợi dụng tình huống hỗn loạn chỉ để thỏa mãn tâm trí lệch lạc
Những kẻ tham gia vào tiền tuyết quen với việc cầm súng ngứa ngáy tay chân
Chung quy lại, là đòi hỏi tới việc giết người
Bạo lực là chất gây nghiện, cũng là một vấn đề
Có nhiều gã còn lo lắng hơn về nạn sát này
Và ngạc nhiên là, gần đây có lắm người than phiền rằng nếu mình không sinh ra ở thời chiến thì tốt
9 phần trong số họ là tay sai của gã khổng lồ theo truyền thuyết đô thị
Phần duy nhất còn lại là của chính gã Slenderman
Dr. Smiley
Cơ mà ông không thấy việc mình còn sống qua là may lắm rồi à?
Tách cà phê pha vội còn lợn cợn cặn bẩn
Chưa kịp nhíu mày nhìn kĩ, vai áo Blouse trăng ngay lập tức bị chộp lấy, xoay người
Bóng người với nước da xám không mặn không nhạt cười một cái, ánh vàng như rực cháy
Dr. Smiley
Này...cậu không thấy gần quá à-
Như ngay lập tức nhăn nhó, hắn cao giọng
The Puppeteer
Thật ra thì chúng ta đang sắp chết rồi quý ngài bác sĩ
Homicidal Liu (Sully)
Người ngủ nhiều hơn thức như mày chắc chẳng nắm được tin tức gì thì phải rồi
Cơ thể nặng trịch chì xuống sofa cót két vụn gỗ cũ
Sully hơi hơi chớp mắt né khỏi làn khói thiêu tử thi thoáng bay qua trên đỉnh đồi
Homicidal Liu (Sully)
Thà chết thẳng còn đỡ, nơm nớp lo sợ như thế này buồn cười bỏ mẹ
The Puppeteer
Ý của cậu là không được nhắm mắt à?
Homicidal Liu (Sully)
Mày thì cút thẳng ra ngoài mà chơi, còn 2 ngày thì liệu hồn đi thằng dở
Kẻ múa rối nhúng vai, cũng bật cười
The Puppeteer
Còn Smiley, mày đi hỏi Sally ấy, còn mỗi con bé là rảnh rỗi đôi chút thôi
Trong chiến tranh thì bao nhiêu người chết?
Không có thống kê cụ thể, chỉ là nhiều thôi
Lẫn trong số họ có ai mà muốn chết
Lạc trong số họ, có ai mà muốn sống?
Tức cười thay những kẻ lay lắc hiện thân mình qua sinh tử
Aurora Smirnoff
Muffle, tao nghe nói là thế giới này có linh hồn
Aurora Smirnoff
Tao không biết chúng có tồn tại
Tay nắm chặt cán súng, lạch cạch tiếng gài mìn
Người hất mái tóc dài thượt khỏi vai, mắt cong lên như khuyết nguyệt
Aurora Smirnoff
Tao sẽ tái sinh người sống bằng linh hồn đã chết vạn lần
Chương II: Nỗi
Dân đói, dân khát, họ lầm than
Trỗi dậy, dứt khoát, tay cầm dao, cầm kiếm
Họ muốn thoát ra ngoài, khỏi gông cùm này cản bước họ níu giữ đến tự do hoàn hảo
Jane
Chúng mày có thấy cái gì hài vãi không?
Còn người bình thản cười trên hi vọng tồi tàn
Chính phủ tuyên bố độc lập hòa bình, dân lại nổi loạn
Lạch cạch dao đũa muỗng, ả cười đậm thêm
Có lý do Jane biết vì sao họ không thêm nhiều lời như xưa như cũ
Mà là vì thế thời đang đổi xoay mục lủng
Mấy kẻ như sát nhân cũng vin vào xã hội để tồn tại
Slenderman có chăng khác gì?
Vì đây là chuyện buồn cười không kể xiết nên cứ để dành vậy
Jane
Không phải là lần đầu trải qua
Jane
Nên cũng đừng lo lắng
Tay đặt dao cắt thịt, hơi nghiêng đầu
Chắc gì đời mình đã sống qua hôm nay
Bình minh cuối ngày tàn lụi trong đáy mắt
Đó là hôm ả bâng khuân về Nga trong những ngày hiếm hoi cơn đau không tìm đến
Chắc bọn chó săn không biết mẫu vật duy nhất chạy thoát khỏi cái buồng giam khí đang trốn chui nhủi ở Mỹ
Hoặc thời thế loạn lạc này lây đến tận cái đất nước ấy rồi
Chết là cách duy nhất để nỗi âm ỉ dừng lại
Nên quyết định mang vũ khí trở về quê hương
....Dù sao thì ả cũng từng bị lừa đi mà
Chiến trường, tù binh, thí nghiệm, không thể ngủ
Kết quả của nó là một cơ thể không còn giống như con người
Chương III: Thù
Tụi mình tìm đường về nhà dẫu trắc trở
Và tụi mình lạc nhau giữa muôn vàng trắc trở ấy
Kẻ múa rối kể với Slenderman từ hồi đầu gã tới đây
Rằng gã từng có một mục tiêu hệt như một người bạn
Ngục tù Nga vào năm chiến tranh ẩm thấp và đầy bọ
Lách cách tiếng song va chạm, dùi cui cùng máu cứ kêu vang
Thà rằng em chưa từng được sinh ra
Rồi uất hận căm phẫn bu kín đầu như lũ ruồi nhặng
Đến nỗi người đã quên mất tên của chính mình
Jeff
Tao không biết là có thật không
Kẻ lắc lư qua lại trên ghế trống
Thì thầm ủy mị, lời rách nát vỡ tan trăm lần
Jeff
Ở Nga năm trước, có mấy cái thí nghiệm cực tởm
Người ngả nghiêng với ly nước trắng đục
Jeff
Cỡ như tao trong mắt mày
Jane
Thí nghiệm cỡ nạn diệt chủng à?
Jeff
Chưa chắc, tao trong mắt mày là tận thế?
Người liếc mắt, chẳng khác gì
The Puppeteer
Vậy thí nghiệm?
Nghiêng qua vai, khẽ lắc đầu
Mấy cái khí gas, rồi độc dược, rồi kim tiêm
Jeff
14 ngày thao láo như cú
Jeff
Chúng mày tin đến lúc lôi ra rồi, bọn mẫu vật ấy trông như đội mồ mà dậy
Đâu ai lại kể mấy cái truyện đồn thổi trong tình huống thế này
Jeff
Mày không hỏi tụi nó chết cả rồi?
Jeff
Tao không nhớ rõ, nhưng tù binh thí nghiệm thuộc chính cường quốc ấy còn sống
Download MangaToon APP on App Store and Google Play