Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Chốn Phồn Hoa Yêu Một Người

CHƯƠNG 1/

Mùa hạ nắng hoe vàng nhuộm cả thành phố Mộc Hóa, chiếc lá xanh cũng muốn lìa bỏ cành rơi xuống con đường nóng bức. Màn đêm phủ xuống, thoáng bên ngoài vẫn nghe được từng hồi lá đổ.

Sau khi dùng bữa tối xong, Vĩ Cầm liền chán nản nằm vật ra giường. Cô đảo mắt quanh căn phòng được sơn màu trắng sữa, phụng phịu hai má nhìn lên trần nhà suy tư. Mỗi một ngày trôi, không có lúc nào cô không nghĩ đến người ấy.

Mười năm trước, Vĩ Cầm cô vốn là đứa bé lên chín rong ruổi ngoài đường bán từng viên kẹo, cái tên Viên Viên được hình thành từ đó. Khi ấy ở độ tuổi của cô, bao nhiêu đứa trẻ khác ai cũng đều chơi đùa, ấm áp bên gia đình ba mẹ, riêng cô thì ngược lại, chỉ biết nhìn và ghen tị.

Cứ ngỡ cuộc đời này chỉ ban cho cô là mảng màu u tối, nhưng cô thầm cảm ơn ông trời không quá khắc nghiệt với cô, còn cho cô một chút ân huệ nhỏ - gặp được Vĩnh Khương.

Lần đầu tiên khi cô gặp Vĩnh Khương, trong mắt cô là hình ảnh một nam thanh niên hai sáu tuổi vô cùng đẹp. Khuôn mặt bắt sáng, đường nét cân đối hài hòa như khuôn mẫu. Sống mũi cao, thẳng như nét núi mùa xuân. Đôi mắt dài trông như mắt phượng, vừa nhìn toát lên một thần khí vô cùng thu hút.

Dáng người anh cao, cứ mỗi đêm ở góc phố đánh đàn, cất lên những câu hát nhẹ nhàng như ngọn gió mùa thu. Làm lay động một trái tim non bé nhỏ.

Viên Viên chìm đắm với hình ảnh trước mắt, còn cảm tưởng rằng nơi mình đứng chính là chốn bồng lai tiên cảnh.

Chớp hàng mi đen, thực tại quay về.

Vĩ Cầm giãy đành đạch trên giường, lăn qua lăn lại rồi ngồi bật dậy, phồng má lên thổi một hơi. Sau đó lại vò đầu bứt tóc, tự chỉ tay vào mặt mình rồi trách móc thành tiếng:

– Vĩ Cầm, sao mày…sao mày lại m-ất mặt như vậy chứ?

Cô liền rên lên vài tiếng rồi úp mặt vào đống chăn, tay không ngừng vò chặt chăn trong tay. Miệng không ngừng gào thét như trút xả hết những gì khó chịu ở trong lòng.

Nhớ lại khi đó, không biết một thế lực nào mãnh liệt đã khiến xui một đứa trẻ chỉ mới lên chín như cô, miệng còn thơm mùi sữa, mà lại dám mạnh miệng thốt ra những câu từ cưa cẩm. Lúc đó cô chỉ mới gặp Vĩnh Khương một lần, mà đã hiên ngang gọi anh là chồng. Còn thản nhiên tuyên bố rằng “Viên Viên nhất định sau này sẽ cưới chú.”

Ôi cái gì vậy, không thể tin là cô lại có thể ngông cuồng như thế!

Lỡ sau này khi gặp lại anh, Vĩnh Khương có nghĩ cô là một cô gái dễ dãi? Rồi anh lại nghĩ cô cũng sẽ buông những lời này với người khác?

Vĩ Cầm liền lắc lắc đầu, tự chấn an bản thân đó là một Viên Viên ấu trĩ. Bây giờ gặp lại Vĩnh Khương, cô đã là thiếu nữ mười chín tuổi xuân, mang một dáng vẻ tiểu thư của nhà họ Đỗ, nghiễm nhiên sẽ khác.

Nhưng thoáng đôi giây cô rũ mí mắt, hướng nhìn xuống đôi tay trắng trẻo đang cấu xé của mình. Cô bứt rứt, chẳng hay cô không tìm được Vĩnh Khương? Nhỡ như anh đã kết hôn rồi thì sao?

Nhưng rất nhanh cô liền gạt phăng đi những suy nghĩ đó, cô tin rằng anh sẽ trọng lời hứa, anh sẽ không kết hôn, sẽ không biến sự chờ đợi này chỉ là cơn gió thoảng.

Vĩ cầm mím chặt môi, hai mắt sáng bừng hùng vĩ niềm tin. Cô gật gật đầu, rồi trườn mình xuống giường lặng lẽ tiến đến bàn trang điểm. Nhẹ mở lọ kem dưỡng ẩm thoa lên làn da sữa trắng hồng, nhắm mắt mà tận hưởng tinh chất thơm lan tỏa. Trong lòng thầm khen lọ mỹ phẩm thương hiệu Xuân Trần, không hổ danh là công ty nổi tiếng hàng đầu về làm đẹp.

Tất cả những sản phẩm của công ty Xuân Trần đều lọt top những sản phẩm bán chạy nhất năm, lợi nhuận họ thu về không phải là con số nhỏ.

Nói tới đây cô liền nghiêng đầu thấy lạ, rõ là một công ty hàng đầu như vậy, mà Tổng Giám đốc lại rất ít khi xuất hiện trên các mặt truyền thông, người biết tới hình dạng anh ta chắc chỉ tính có vài người. Trợ lý và những người thân cận. Nếu lên mạng search chắc cũng vỏn vẹn vài ba dòng.

Gia đình ba mẹ cô vốn cũng có một công ty mỹ phẩm, tuy nhỏ nhưng mấy năm nay thu nhập cũng khá ổn, cũng có danh tiếng trên thương trường. Mang so với Xuân Trần thì Hương Thuỵ nhà cô cần phải chống cằm lên một bậc.

Mấy hôm đang dùng bữa, cô có nghe loáng thoáng mẹ cô có nhắc đến một gia đình họ Trần. Nghe đâu gia đình cô với nhà họ cũng có một chút thâm giao khá tốt. Mẹ cô không ngớt lời khen ngợi Trần Mạnh Xuyên - người quản lý công ty Xuân Trần hiện giờ. Nào là luôn miệng khen anh ta không chỉ về nhan sắc và còn tâng bốc gọi là “Ông hoàng thương doanh”. Những lúc nghe mẹ nhắc đến anh ta, Vĩ Cầm liền xua tay tỏ vẻ không hứng thú, sau đó lấy một miếng táo trên bàn chạy luôn lên phòng.

Trong tâm trí cô bây giờ chỉ một Vĩnh Khương, sẽ không ai thay thế được vị trí đó trong lòng cô.

Năm đó cô được ba mẹ nhận nuôi, rồi phải chuyển qua thành phố Lương Hà sinh sống. Nói thế nào đi chăng nữa, lúc ấy trong lúc vội vàng cô đã kịp chạy đến nhét vào tay Vĩnh Khương một chiếc kẹp hình cái kẹo, khó khăn mới cất giọng ra hỏi:

– Viên Viên còn cơ hội gặp lại chú không?

Câu nói cứ ứ nghẹn ở cổ họng rất lâu mới thốt lên được, rõ ràng là cô rất muốn ở cạnh anh không muốn phải rời đi. Nghe thấy câu nói luyến tiếc, mong chờ trong đôi mắt đầy tầng nước của Viên Viên, Vĩnh Khương thấp người đưa tay vén đi một lỏm tóc rối, bảo:

– Còn cơ hội mà, Viên Viên mau ăn chóng lớn mười năm sau chúng ta gặp nhau ở đây nhé.

Cũng chính câu nói dỗ dành ấy của Vĩnh Khương, thế mà cô lại cho đó là lời định ước. Thâm tâm ôm tương tư, quyết lòng sẽ chờ đến được cái “ngày” của mười năm.

Bây giờ xem như mười năm qua cô đã chờ đợi được, bất giác mỉm cười khi nghĩ tới anh.

Vĩ Cầm đang hình dung dáng vẻ của Vĩnh Khương sau mười năm, khi hai người gặp lại. Sẽ là một nam thanh mái tóc đen mượt, đôi mắt thâm tình, đôi môi phát ra thanh âm âm ấm. Cô không chịu nổi, khi cảm tưởng ra cảnh tượng ấy.

Nhưng chắc chắn đó là một ngày cực kỳ tươi đẹp nhất trong đời cô! Cũng chính vì anh, vì một ngày gặp lại mà trong suốt mười năm qua cô vẫn thấy mình chờ đợi là hạnh phúc.

Vẫn như thường ngày, sáng nào Vĩ Cầm cũng một mắt nhắm một mắt mở mà bước xuống giường, nhiều khi cô không cẩn thận là vấp ngã ngay dưới sàn. Cũng vì lý do đó mà người cô lúc nào cũng có những vết bầm khó hiểu. Do cái tính hậu đậu, vụng về ông trời ban cho này, mà sáng nay vừa đến lớp cô đã bị cô bạn thân Tiểu Vy nhấn đầu một cái trách mắng.

Cũng không biết từ khi nào Vĩ Cầm cô lại có hai người mẹ nữa, cứ khi nào cô bị đau hay có phiền muộn chính Tiểu Vy là người lo lắng lải nhải suốt bên tai cô. Vĩ Cầm muốn xoa dịu cơn dỗi vu vơ của cô bạn thân, chỉ biết nhẹ túm lấy tay áo người bên cạnh cười chớp chớp mắt:

– Thôi mà! Gà bông Tiểu Vy của tôi, đừng giận tôi nữa mà được không?

Cô vừa nói vừa lung lay tay áo Tiểu Vy, nhưng mà cô ấy lại chẳng thèm bận tâm là mấy. Tay vẫn cầm cây bút mải mê viết bài, thi thoảng lại liếc liếc nhìn sắc thái Vĩ Cầm. Vĩ Cầm thấy vậy cười trừ một cái, buông tay Tiểu Vy ra rồi lên giọng vu vơ:

– Rồi là không muốn đi ăn tối với tao đúng không? Nay tao mới để ý có nhà hàng mới mở ở giữa trung tâm thành phố, muốn bao mày một chầu mà….

Chưa hết lời, Tiểu Vy nhấp nháy cười khanh khách giọng điệu thay đổi nhanh chóng. Tay liền khoác lên vai Vĩ Cầm rồi ngước mặt lên thoả mãn:

– Được, được. Vậy thì tha tội cho mày đó, chúng ta ăn gì nhỉ? Gà rán hay ăn lẩu….

Vĩ Cầm chỉ biết nhìn Tiểu Vy với hành động lắc lắc đầu phì cười.

Cô và Tiểu Vy quen biết nhau từ năm cấp 2, đến nay hai người chơi thân nhau cũng gần mười năm rồi. Có thể nói điều gì Vĩ Cầm cũng không giấu chia sẻ tất với Tiểu Vy, thậm chí ngay cả chuyện cô đang ôm ấp một bóng hình nam nhân - Vĩnh Khương, Tiểu Vy cũng rất rõ.

Sau khi buổi học kết thúc, theo như đã định hai cô nàng đưa nhau tới nhà hàng.

Được nhân viên dẫn vào một hậu viên rộng rãi, thoáng mát. Vĩ Cầm nhìn một lượt nơi đây, với cách trang trí nổi bật bằng đèn sắc với gam màu lá khô phía trên, xung quanh có cây lá hoa tươi giúp không gian càng thêm hài hòa thu hút.

Mặc dù nhà hàng này mới mở nhưng chất lượng cũng không kém cạnh gì nơi những sang trọng. Vừa ngồi vào bàn chưa ấm nóng, Tiểu Vy đã rời khỏi ghế đi vào vệ sinh.

Thức ăn đã mang ra, Vĩ Cầm ngồi phụng phịu chống tay lên cằm đợi Tiểu Vy ra. Hơn 30 phút rồi, người như m-ất tích. Không thể chờ được nữa cô đi vào trong tìm người, vừa tới hành lang cô đã loáng thoáng nghe qua tiếng Tiểu Vy.

Hình như có chuyện gì đó thì phải, tiến tới phía trước Vĩ Cầm thấy Tiểu Vy đang đôi co với một nam nhân trẻ tuổi nhìn cũng khá sáng láng. Vĩ Cầm nhăn mặt vẻ chua chát nhanh chóng chạy đến kéo Tiểu Vy về phía mình hỏi nhỏ, không quên đưa mắt nhìn người trước mặt:

– Này, sao mày lại ở đây lớn tiếng với tên này vậy? Có chuyện gì sao?

Tiểu Vy thấy Vĩ Cầm như cá có thêm nước, liền tỏ vẻ ấm ức kể lể. Cô vừa nói vừa đưa mắt liếc tên đàn ông ở trước mặt đang đứng ung dung đúc tay vào túi quần mình:

– Cầm, mày nói xem tao vừa từ nhà vệ sinh đi ra thì gặp tên này mắt mũi không biết để đâu rồi tự dưng va vào tao. Mày nhìn này, cặp sách của tao vương vãi hết ra ngoài sàn rồi. Hắn ta còn không thèm xin lỗi tao, tính phủi tay rồi rời đi.

Tiểu Vy vừa nói vừa chỉ tay xuống dưới sàn gạch, đống đồ trong túi bị rơi hết ra ngoài. Nghe đến đây Vĩ Cầm liền mím môi cười thầm, cô mới nghe liền đã hiểu rõ vấn đề. Với tính cách không bao giờ chịu thiệt, đương nhiên Tiểu Vy sẽ không để cho anh ta dễ dàng rời đi, trừ khi nơi đây xảy ra động đất.

CHƯƠNG 2/

Vĩ Cầm không bận thân cúi nhẹ người xuống nhặt từng món đồ rơi dưới sàn cho vào trong túi, Tiểu Vy đứng bên cạnh phụng phịu giật giật gấu áo cô. Tỏ rõ lên ý “tại sao phải nhặt đồ làm gì, người nhặt đồ phải là tên kia chứ?”

Vĩ Cầm liền nháy mắt lắc nhẹ đầu, sau đó cô đứng thẳng trước mặt người đàn ông kia, không nhanh không chậm nói:

– Xin lỗi anh vì bạn tôi đã làm phiền đến anh, nhưng mà buổi sau mong anh có thể để tâm một chút tránh gây hại đến người khác nhé.

Anh ta im lặng dáng vẻ dường như cũng không hề chấp nhất. Cứ nghĩ anh ta im lặng và rời đi là vấn đề được giải quyết, nhưng chẳng rõ từ đâu trong nhà vệ sinh bật ra một thanh vọng:

– Hà Cảnh Phong, tôi thuê cậu về công ty là để làm việc chứ không phải ở đây để cãi nhau với mấy đứa nhóc.

Giọng nói ấy có một chút gì đó lạnh lẽo như muốn đóng băng mọi thứ, nhưng lại một chút gì đó mang hơi ấm quen thuộc của Hồ Vĩnh Khương. Chính vì điều ấy đã khiến cho Vĩ Cầm phải ngây người ra một lúc. Trong lòng cô chợt hẫng đi một nhịp, cả người cô trở nên nóng ran một cách lạ thường. “Liệu người trong kia có phải là Vĩnh Khương không? Hai người gặp nhau trong hoàn cảnh này có phải quá tuyệt vời không? Liệu anh có nhận ra cô là Viên Viên của mười năm trước?”

Những suy nghĩ ấy liên tục bung ra trong tâm trí Vĩ Cầm, bất giác cô nắm chặt lòng bàn tay mình, cứ thế ngón cái cấu mạnh vào da thịt mình.

Da đầu cô lúc này cũng căng cứng hơn, đôi mày sắp nhíu chặt lại. Sống mũi đã có chút hơi cay, khóe mi sớm lấm thấm ẩm ướt. Tiếng bước chân ngày một rõ ràng hơn từ nhà vệ sinh nam bước ra, lúc này hai mắt cô đang rũ mi nhìn xuống chân mình. Cô biết lúc này người đó đang đứng ngay trước mặt, chỉ cần cô đủ mạnh mẽ ngước lên là có thể xác minh mọi suy nghĩ trong lòng. Nhưng Vĩ Cầm vẫn do dự, sau đó hít một hơi thật sâu lấy hết can đảm từ từ nhìn lên. Một ánh mắt lạnh như băng ghim thẳng vào mặt cô.

Bất giác Vĩ Cầm rùng mình, trời không nổi gió nhưng nơi đây thấy lạnh. Tuyết rơi vào mùa hè sao?

Khi xác nhận người đàn ông trước mắt không phải là Vĩnh Khương mà cô tìm kiếm, trong lòng bỗng nhiên nhói lên. Cô có cảm giác như bản thân mình vừa bỏ lỡ đi một thứ gì đó quan trọng, vừa hụt hẫng vừa khó chịu vô cùng.

Qua vài giây Vĩ Cầm cũng nhanh chóng lấy lại tâm lý, định lên tiếng nhưng bị người đàn ông đó ngắt lời, anh vừa đi vừa phủi phủi vai áo:

– Hai nhóc về nhà đi, đừng ở đây quậy lung tung nữa.

Vĩ Cầm cong môi nhỏ nhại lại anh ta “Hai nhóc về đi đừng quậy lung tung nữa” còn lặng lẽ bước theo dấu chân anh. Mắt kia vừa quay lại, cô đã đứng mỉm một nụ cười khách khí. Hai người kia vừa quay lưng ở đây Vĩ Cầm cũng tức khắc thu nụ cười lại.

– Gì mà hai nhóc chứ, hai người bọn tôi đây đã mười chín rồi. Đủ tuổi kết hôn kể cả chuyện sinh đẻ, tôi nhìn chú mới là già mới nên về nhà mà…

Cô vừa bước theo sau anh vừa có chút đanh đá nói, đột nhiên anh dừng lại theo quán tính cô liền đập mạnh vào lưng anh. Vĩ Cầm vừa nhăn nhó vừa đưa tay xoa xoa lên đầu.

Người phía trước dõng dạc quay lại thấp người xuống, hạ tầm mắt mình nhìn vào đôi mắt tròn xoe của cô, lạnh lẽo hỏi.

- Đi theo tôi làm gì?

Chả rõ tại sao tim cô đập nhanh như trống, giãn nở đôi đồng tử nhìn anh, phía dưới miệng mấp ma mấp máy không nói thành lời. Vốn anh ta chỉ muốn hỏi chứ chẳng muốn nghe cô trả lời, nhạt lạnh bỏ đi.

Mặc cho bộ dạng đứng đến đơ người của cô ở đó, hai má của Vĩ Cầm cứ thế mà đỏ ửng lên như quả cà chua, da đầu cũng giật giật nhẹ. Cho đến khi Tiểu Vy khẩy vào vai cô, Vĩ Cầm mới tỉnh giác kéo tay Tiểu Vy rời đi.

Ăn ở nhà hàng xong, hai cô nàng chia tay tạm biệt nhau!

Về đến nhà, Vĩ Cầm cứ thế cuộn chăn bông trên giường, ngẫm nghĩ về người đàn ông ở nhà hàng. Hai mắt cô nheo lại, nghĩ mãi cũng không tài nào hiểu rõ vì sao người đó lại có thanh âm rất giống với Hồ Vĩnh Khương. Cả dáng người cao cao, chỉ có điều khuôn mặt ấy không phải. Tuy diện mạo không bằng Vĩnh Khương của cô, nhưng cũng gọi là phong nhân tuấn tú.

Khi ấy bất ngờ nghe thấy âm thanh, cô cứ nghĩ bản thân mình đã gặp được người trong mộng. Tiếc là...! Nhưng cũng phải hiểu thôi, phàm trên đời này ông trời chẳng dễ dàng vì chiều lòng người. Vĩ Cầm cứ thế trằn trọc suốt đêm, bản thân kiệt sức cũng dần chìm vào giấc ngủ.

Tạm biệt ánh trăng đêm, bình minh dần hé dạng dưới tầng nhà, một ngày mới lại đến.

Vĩ Cầm bừng tỉnh dậy bởi chiếc đồng hồ báo thức, những lúc như thế cô chỉ muốn vùi đầu vào ngủ thêm một chút.

Muốn cũng không được, dù sao việc học cũng quan trọng hơn việc ngủ lười. Hôm nay Vĩ Cầm tan học xong cô đi thẳng về nhà không tụ họp chuyện ăn uống nữa.

Vừa bước vào nhà cô vừa tháo giày ra để vào ngăn tủ, đánh mắt nhìn quanh phòng khách qua nhà bếp như đang tìm kiếm gì đó. Cô liền chẹp miệng một cái, ngó vào nhà bếp ậm ừ hỏi người làm:

– Bác Tiều ơi, mẹ với ba cháu đi đâu rồi ạ? Không có ở nhà sao, không khí nhà yên ắng quá.

Bác Tiều cúi nhẹ người:

– Dạ đúng rồi, hôm nay ông chủ và bà chủ có việc bận nên có lẽ cả ngày hôm nay không dùng bữa ở nhà đâu. Tiểu thư, cô có muốn dùng một cốc sữa nóng không, tôi mang lên cho cô nhé!

Vĩ Cầm xua tay lắc nhẹ đầu, bày ý từ chối rồi bước thẳng về phòng.

Cũng lạ thật đấy, bình thường mẹ cô chỉ quán xuyến việc gia đình, có mỗi ba cô là người thường xuyên lui tới công ty. Khi đi học về cô hay dùng cơm với mẹ, hôm nay hai người đều cùng nhau bận rộn không về nhà. Thầm tự hiểu chắc chắn là có việc gì đó quan trọng hai người mới cùng tham gia.

Cô nhìn vào tờ lịch trên bàn học, được khoanh tròn bằng nét mực nhằng nhịt ở đấy, vừa thở dài vừa mong chờ. Ngày 18 tháng này, là ngày cô có thể gặp lại Vĩnh Khương, chỉ còn ba ngày nữa thôi.

Mấy ngày trước mỗi lần đi học về cô lại ghé qua nơi ấy. Nơi mà cô và anh hẹn gặp nhau ở đó, cô chỉ sợ anh tới nơi hẹn sớm trước mấy ngày không gặp được cô lại thất vọng.

Cô trong lòng vừa hồi hộp vừa xoắn xuýt, đưa hai tay đặt lên lồng ngực mình nhộn nhạo con tim. Cô không biết từ bao giờ mình đã sớm tưởng tượng ra biết bao nhiêu cảnh tượng giữa cô và Vĩnh Khương. Biết đâu chốn phồn hoa rộng lớn hai người gặp nhau rồi nên duyên với nhau?

Tối đến, ba mẹ cô về sớm hơn dự tính nên cả ba người đều có bữa cơm gia đình khá vui vẻ. Bình thường dù công việc của ba cô có bận đến đâu, dù buổi trưa không về được, buổi tối ông cũng luôn sắp xếp công việc để trở về nhà.

Ông nói để giữ ấm một gia đình luôn hạnh phúc chính là bữa cơm cả nhà ngồi bên nhau quây quần ăn!

Sau bữa tối, cả ba người ngồi ở phòng khách cùng xem chương trình trên tivi. Ba cô là một người khá yêu thích tin tức nên sau mỗi bữa ăn ông đều chăm chú đọc báo mải miết. Mẹ cô thì ngồi bên cạnh ông nhưng xem những chương trình nấu ăn.

Vĩ Cầm lúc nào cũng muốn nán lại giành một vị trí trên sofa để trò chuyện cùng hai người, thi thoảng vừa ăn hoa quả nhâm nhi vừa xem chương trình cùng mẹ. Cứ thế thói quen ấy cứ mãi tiếp diễn trong gia đình cô suốt cả chục năm nay.

Vĩ Cầm đang thò tay bóc múi quýt, vừa cho vào miệng một bên má vẫn còn phập phồng thì mẹ cô liền cất giọng thăm dò:

– Vĩ Cầm, con năm nay cũng đã 19 rồi. Không biết là con gái yêu của mẹ có người nào trong lòng chưa?

Nghe đến đây, đôi mắt cô đảo ngang đảo dọc, khuôn miệng vẫn đang nhai miếng quýt một cách gượng gạo. Ngay lúc này tâm trí cô liên nghĩ đến một người, cô liền ngập ngừng không biết có nên nói cho mẹ và ba nghe không. Nhưng rồi cô thấu đáo gạt bỏ không nói, chờ sau này cô và người trong lòng thành đôi khi đó có nói cũng không muộn. Cô ho nhẹ một tiếng, nắm lấy bàn tay mẹ mình ngập ngừng bảo.

– Tuổi con vẫn còn phải lo chuyện tương lai, học hành. Vào thời điểm này con chưa nghĩ đến ai cả.

– Vậy là vẫn chưa có người trong lòng? Nhưng con gái của mẹ xinh đẹp như vậy, chắc chắn phải tìm một người xứng đáng.

Bà ấy nói như ẩn ý một chút gì đó. Vĩ Cầm nghe đến không nghĩ gì bởi bà yêu thương cô vô điều kiện, nghiễm nhiên sẽ không muốn cô tìm người không tốt.

Hiện giờ trong lòng cô sớm chả để ai vào trong tầm nhìn, xung quanh cô dù có nhiều chàng trai tốt đến mấy thì cô cũng chẳng có chút rung cảm nào. Cô luôn cố gắng thay đổi bản thân rất nhiều để thật xứng đáng với anh. Hi vọng sau này Vĩnh Khương không để sự chân thành này của cô bị đối xử tệ. Nếu không cô sẽ chẳng biết dáng vẻ bản thân mình trở nên thảm hại ra sao.

Vĩ Cầm liền cười hì hì đứng dậy tiện tay đặt múi quýt trên tay xuống dưới bàn rồi mỉm cười gượng gạo.

– Xin phép ba mẹ con về phòng đây, hai người cũng nhớ đi ngủ sớm nhé!

Vĩ Cầm vội cúi người hôn vào má mẹ một cái, sau đó chạy tót lên phòng. Ngồi lại đây thêm, cô chỉ sợ sẽ không giấu nổi mẹ mình.

Đợi Vĩ Cầm đi khỏi lên phòng, bà liền đưa mắt nhìn ông chồng một cách uỷ khuất. Hai người nhìn nhau cũng thầm gật gật đầu hiểu, xem ra có một chuyện nào đó hai người vẫn chưa tiện nói ngay bây giờ chỉ là đang âm thầm sắp xếp.

CHƯƠNG 3/

Sáng nay ở trên lớp, Vĩ Cầm trở nên trầm lắng kỳ lạ, chỉ một sắc thái chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ mà thở dài. Tiểu Vy ngồi cạnh thấy cô như vậy không đành lòng cau mày khó chịu lên tiếng.

– Vĩ Cầm, cả buổi hôm nay mày bị cái gì thế? Hết thở dài rồi thẫn thờ không chịu chú ý ghi bài gì hết.

Vĩ Cầm chả thèm đáp lại Tiểu Vy, vừa mím môi vừa bấm bút trên tay ngơ ngẩn. Đến người ngồi cạnh đã giận dỗi bỏ đi, cô lặng yên càng không hay biết.

Tối qua cũng khá muộn rồi, cô rời khỏi phòng định xuống bếp pha một ly nước ấm mang lên phòng. Nhưng chân vừa đi ngang qua phòng ngủ của ba mẹ, cánh cửa chỉ hé nhỏ vừa đủ lọt qua vài khe sáng. Vĩ Cầm vốn không có tính tò mò hay nghe lén chuyện của người lớn. Nhưng cô lỡ nghe thấy ba cô nhắc đến cái tên “Trần Mạnh Xuyên”. Chả hiểu sao khi ấy cô lại phát tính tò mò muốn biết về anh ta, cố nán lại nghe thêm.

Vốn lúc đầu cô chỉ nghe được ba cô bảo, Trần Quang Thái là ba của Trần Mạnh Xuyên sớm đã qua đời. Trước khi m-ất, ba anh ta có gửi lời hứa với gia đình cô. Nghe tới đây Vĩ Cầm nhướng mày nhàm chán, bĩu môi định rời về phòng. Nhưng ngờ đâu giây sau Vĩ Cầm lại nghe thấy ba cô nhắc đến tên mình, cô lại tò mò muốn biết hết câu chuyện. Lời hứa đó chỉ là lời hứa giữa hai người bạn kinh doanh, trong lời hứa đó của người lớn, cô có liên quan gì?

Nán lại nghe một lúc Vĩ Cầm dần hiểu rõ ra mọi chuyện.

Trước kia trên thương trường làm ăn, ba cô và ông Quang Thái từng hỗ trợ lẫn nhau. Lúc đó biết ba cô có con gái, bên nhà họ có con trai, tuy đám trẻ tuổi tác hơi chênh lệch nhưng vì hảo cảm mà hai bên lập ra chuyện liên hôn. Thời gian trôi qua, ba cô chuyển tới Lương Hà sinh sống, ông Thái m-ất chuyện liên hôn này cũng bị vùi lấp. Vốn cũng sẽ chẳng ai bận tâm đến, nếu như hôm nay gia đình cô không nhắc đến.

Do một phần dạo gần đây nhà cô làm ăn thua lỗ, giá cổ phiếu liên tục giảm cứ trên đà này chẳng mấy chốc Hương Thuỵ nhà cô sẽ sớm tiêu tan. Hương Thụy và cả cơ ngơi ba cô một đời gầy dựng, sẽ không nỡ đứng nhìn mọi thứ sụp đổ trước mắt. Chính vì thế ba mẹ cô liền nhớ tới chuyện liên hôn ngày xưa, không có cách nào khác chỉ còn cách lấy việc này để cứu vãn nội tình.

Ba mẹ cô chỉ mong cô hiểu cho nỗi khổ của hai người gật đầu thuận ý.

Riêng về Mạnh Xuyên, ba mẹ cô nghĩ, anh sẽ đồng ý mối hôn sự này. Bởi trước khi ông Thái m-ất, đây chính là di nguyện cuối cùng của ông nói với con trai mình mong anh hoàn thành.

Cũng vì lý do đó mẹ Cầm mới thăm dò lòng con gái, nếu như cô có người trong lòng bà cũng sẽ nghĩ cách rẽ chia. Nhưng khi đó bà hỏi, cô đã nói dối là không. Bà không có nỗi lo nào, lòng cảm thấy mừng thầm.

Nhưng nào ngờ Vĩ Cầm cô sớm đã có người trong mộng, còn trải qua thời gian tận mười năm để ôm ấp.

Lúc đầu cô cứ nghĩ chỉ cần bản thân mình quyết liệt phản đối thì ba mẹ cô sẽ không ép, ba cô tài giỏi như vậy sẽ có cách đưa công ty về lại trạng thái ban đầu. Nhưng xem ra chuyện này không thể do cô tự quyết, cũng không thể vì cô mà chiều ý, trong hoàn cảnh hiện giờ Hương Thụy và gia đình cô như đang ngồi trên núi lửa.

Không liên hôn được với nhà họ Trần xem như không thể cứu nổi tình hình.

Cứ như vậy mà Vĩ Cầm rầu rĩ nguyên cả ngày, nhưng rồi cô cũng sớm cân bằng cảm xúc cá nhân để không làm ảnh hưởng đến cuộc sống mình.

Chớp mắt là ngày 18, tính tới thời điểm cô rời khỏi Mộc Hóa tới Lương Hà sinh sống, ngày hôm nay vừa tròn mười năm!

Trong suốt thời gian mười năm cô đong đếm từng ngày để mong tới ngày này, ngày cô sẽ gặp lại Vĩnh Khương!

Sáng sớm cô đã đứng trước tủ đồ của mình nghiêng đầu qua trái, nghiêng đầu qua phải chọn đồ. Chả hiểu sao trong tủ có rất nhiều đồ nhưng thật khó để cô chọn một bộ đồ đẹp. Bộ nào khi ướm lên người cũng đều thấy không phù hợp, đến cuối cùng cô chọn một chiếc váy màu trắng, trên tóc cài một chiếc kẹp hình cái kẹo giống như chiếc năm đó mà cô nhét vào tay Vĩnh Khương.

Vĩ Cầm cài lên tóc rồi đứng ở nơi đó từ rất sớm để chờ người, thi thoảng cô lại mỉm cười rồi đưa tay lên chạm vào chiếc kẹp trên tóc. Hi vọng rằng, khi Vĩnh Khương tới đây, chỉ cần nhìn vào chiếc kẹp tóc, anh có thể nhận ra cô là Viên Viên của mười năm trước.

Nhưng rồi thời gian trôi qua thật nhanh đổi lại cô chờ rất lâu, hai chân tê cứng thiếu điều không đi được. Khóe mắt sớm hoen đỏ do cô đứng ngược chiều với gió, phần khác cô cảm được nỗi thất vọng dâng tràn. Dẫu nhận thấy được sự thật, chính là người không đến cô vẫn đứng chờ cho đến lúc trái tim đau thắt lại.

Cô luôn là người nhớ, cũng luôn là người tự tạo ra điều hy vọng, còn anh ngay cả một lời hứa nhỏ cũng chẳng màng mà giữ lời. Cũng phải thôi, vốn từ đầu là do chính cô ảo tưởng, ấu trĩ tin vào câu nói bừa của anh. Đến sau cùng chỉ có mình cô luỵ, một mình cô ôm vọng mị với một người chẳng chút bận tâm.

Sống mũi cay nồng lên, cô chợt cười rơi nước mắt.

Vậy mà trong suốt mấy năm qua cô luôn từ chối tất cả những chân tình của người khác, chỉ để thủy chung với một người - một người chưa từng nhớ đến cô. Có phải cô quá khờ, hay do cô khi biết yêu đã mù quáng? Mười năm qua cứ ngỡ rằng hoa sẽ nở cho dù có gió đông, nhưng hoa chỉ nở vào mùa xuân nắng ấm.

Cô không phải là nắng ấm, cũng chẳng phải là gió xuân sao phải chấp niệm bản thân mình.

Vĩ Cầm ngồi sụp xuống gối chân khóc oà lên thành tiếng, khiến người qua lại ai cũng ngoái đầu nhìn vào cô kỳ lạ. Hiện tại đầu óc cô trống rỗng, tâm tư dày vò, trái tim ấm ức muốn vỡ tan.

- Tất cả sẽ không còn hy vọng nào nữa sao? Hồ Vĩnh Khương, tại sao anh lại không đến gặp em chứ?

Dưới góc đường người qua xe lại, chốn đông đúc người con gái ngồi khóc như một kẻ vô hình. Không ai nhìn thấy, cũng chẳng có người quan tâm, hoà lẫn trong dòng người phũ bạc.

Bỗng một vòng tay ấm áp từ người nào đó bao lấy cô, trong vô thức cô ngẩn lên gọi Vĩnh Khương. m thanh vừa phát ra, xen cùng là khủng hẫng, người trước mắt không phải người cô cần mà chính xác là Mạnh Ngôn.

Cô lại chẳng màng đến tâm tình càng thêm đả kích, dòng lệ không ngăn đi được còn tổn thương lòng. Bàn tay lớn Mạnh Ngôn dịu dàng xoa nhẹ tấm lưng nhỏ bé, kéo đầu cô vào lòng mình khẽ dịu an. ( Truyện của tác giả Tiêu Mộng Dy fb Tiêu Mộng Dy)

Không thể chịu được nữa, cơn đau nhói trong tim dường như đang phát tán khắp cơ thể. Tay cô bấu víu vào hai vạt áo của Mạnh Ngôn khóc đến hoe hai mắt. Từng dòng nước lăn trên gò má, không chỗ đọng trượt ngay xuống dưới cằm. Chẳng biết nước mắt đổ ra là bao mà cổ áo Mạnh Ngôn sớm đã ướt đẫm đi rồi.

Giọng cô lạc nhạt đi mà chẳng cất rõ thành lời, vừa nấc vừa khuất uất nghẹn ngào.

– Mạnh Ngôn à, anh ấy…anh ấy không đến. Anh ấy đã quên tôi rồi…

Vĩ Cầm ấp úng nói xong liền úp mặt vào nơi lồng ngực nam nhân, Mạnh Ngôn nhìn người mình thích đau lòng liền không kìm được mà lòng nóng ran lên. Trái tim cũng thắt lại, sống mũi có hơi cay xộc lên trên khiến nơi hốc mắt anh đỏ rực như m-áu.

Tới tối Mạnh Ngôn vì không an tâm nên muốn đích thân đưa cô trở về, vừa thấy bóng dáng cô bước vào an toàn anh thở dài như trút mọi tâm tư quay gót rời đi.

Mười năm trước, khi cô được nhận nuôi và chuyển đến thành phố Lương Hà sinh sống. Đó cũng là lần đầu tiên cô được đặt chân tới trường, Mạnh Ngôn và Tiểu Vy là người bạn trước và sau mà cô quen biết.

Lúc đặt nguyện vọng vào trường đại học, Vĩ Cầm đã chọn trường ở thành phố Mộc Hóa chỉ vì muốn tiện cho việc tìm kiếm và gặp lại Vĩnh Khương. Tiểu Vy thì vốn đã được ba mẹ định hướng sẵn phải học ở ngôi trường này vì ông nội cô là hiệu trưởng. Riêng Mạnh Ngôn anh chọn ngôi trường này để học chính là một lý do chẳng có mục đích gì lợi ích. Phải chăng đó là Vĩ Cầm, vì tình yêu lặng thầm anh chưa tiện nói.

Thời điểm Vĩ Cầm còn là cô bé chín tuổi, lần đầu tiên cô gặp được Mạnh Ngôn, trong suy nghĩ cô không khỏi vướng mắc một chuyện. “Tại sao khi nhìn Mạnh Ngôn lại có nét gì đó hao hao giống Vĩnh Khương.”

Lúc ban đầu cô chỉ cho rằng có thể là do người giống người bình thường, nhưng khi anh tròn 17 tuổi, càng lớn càng rõ nét một Hồ Vĩnh Khương phiên bản thiếu niên. Cũng vì điều đó mà trong suốt mười năm qua cô chưa từng quên đi khuôn mặt của Vĩnh Khương ngày ấy.

Vào nhà Vĩ Cầm không dám ngước mặt lên nhìn ba mẹ, cô cố tình cúi thấp mặt xuống trốn tránh. Rõ ràng là cô đang cố ý che đi đôi mắt đang sưng húp lên vì đã khóc quá nhiều. Bước chân đi cũng nhanh chóng hơn, vừa đến phòng cô đã vứt cặp sách xuống ghế, lao đầu vào trong đống chăn khóc tiếp.

Rõ ràng mười năm qua cô luôn nhớ, luôn chờ đợi anh không ngày dừng lại. Mỗi một mùa thu đi qua, cô xếp lá nhặt vào trong tay đếm. Mười chiếc lá tương ứng với 3650 ngày, 130 tháng và 521 tuần cô đã luôn thấp thỏm về anh.

Dẫu biết rằng sự chờ đợi của cô có thể là vô nghĩa, nhưng tận sâu trong trái tim cô không oán không hối bao giờ. Có thể là một lý do nào đó đột xuất anh không tới được, hoặc anh vô tình quên đi ngày của mười năm. Chắc chắn là như vậy, chắc chắn rồi!

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play