Chập choạng tối, trong một khu rừng sâu, chàng thiếu niên mười lăm tuổi bị trói chặt tứ chi bằng những sợi dây thừng cứng ngắc. Đã mấy ngày liền không có gì cho vào bụng, khiến cơ thể cậu cạn kiệt sinh khí, lay lắt dựa vào bức tường loang lổ cũ kĩ của căn nhà bỏ hoang xập xệ.
Vào lúc cậu tưởng mình sắp phải bỏ mạng ở tại nơi hoang vu hẻo lánh này, thì một thiên thần áo trắng đột nhiên xuất hiện cứu rỗi cậu, dẫn cậu thoát khỏi sự tuyệt vọng và đau đớn.
Cô bé trạc tuổi cậu, gương mặt trái xoan bầu bĩnh, thân hình nhỏ nhắn đáng yêu, mặc chiếc đầm màu trắng tinh, tết hai bím tóc hai bên vô cùng xinh xắn. Cô bé có nụ cười rạng rỡ, tựa như ánh nắng mặt trời chiếu thẳng vào mắt cậu, khiến cậu dần dần thức tỉnh.
Thấy cậu định lên tiếng, cô bé liền đưa tay lên miệng ra hiệu cho cậu im lặng. Cậu ngoan ngoãn nghe lời, lặng thing chờ cô bé cởi trói giúp mình. Đôi mắt cô bé to tròn đen nháy, vừa chuyên chú cởi nút thắt dây thừng vừa ngó nghiêng để ý đến động tĩnh của mấy kẻ bắt cóc bên ngoài cửa.
Sau khi gỡ bỏ xong sợi dây thừng cuối cùng buộc trên cổ chân cậu, cô bé liền nắm chặt tay, dắt cậu rời khỏi nơi tối tăm ẩm thấp đó.
Chân cậu bước đều theo phía sau, mắt chăm chăm nhìn nửa gương mặt cô bé, trong một khoảnh khắc nào đó, trái tim cậu bất giác thổn thức vì vẻ đẹp khuynh thành của mỹ nhân trước mặt.
Tuổi mười lăm, cái tuổi mới lớn đầy đam mê khám phá, nhất là khi lần đầu tiên được nắm tay một cô gái.
Đáng tiếc, do trời tối nên trên đường trở về khiến cậu bị ngã, từ đó cậu đã mất đi một phần kí ức, hình ảnh cô bé năm ấy đã trở nên mờ nhạt.
Cậu chỉ nhớ, trước lúc mình ngất đi đã đưa cho cô bé một sợi dây chuyền có mặt đá saphia xanh lục bảo, cùng lời hứa hẹn đầy chắc chắn: “Đây là vật đính ước tớ tặng cậu, sau này bất kể cậu ở đâu chỉ cần có nó tớ sẽ nhận ra cậu. Nếu như lần này tớ có thể thoát chết thì phần đời còn lại tớ hứa sẽ bảo vệ cậu…”
************
Thẩm Thiên Duật giật mình tỉnh lại, lúc này máy bay đang chuẩn bị hạ cánh. Anh đưa tay day day trán, hoá ra chỉ là nằm mơ, lúc này trên trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi. Đúng lúc, tiếp viên đi ngang qua tiện tay đưa cho anh một miếng khăn giấy. Anh chìa tay nhận lấy, gật đầu ngỏ ý cảm ơn rồi đưa lên lau mồ hôi đi.
Sau nhiều ngày công tác chuyển máy bay liên tục, anh vẫn cảm thấy choáng váng, cơ thể rũ rời mệt mỏi, lại thêm dự án xảy ra nhiều lỗi khiến khách hàng có phản hồi không tốt, nên anh phải cật lực xử lý, dẫn tới tình trạng mất ngủ kéo dài.
Lần này quay về anh phải nghỉ ngơi cho thật tốt mới được.
Thẩm Thiên Duật vừa mới ra khỏi sân bay, đang đi xuống bãi đỗ xe, lại nhận được cuộc gọi từ trợ lý Phương Ức Quân thông báo buổi tối có một bữa tiệc thương nghiệp quan trọng, không thể nào vắng mặt được.
Nghe xong cuộc điện thoại đó, sắc mặt Thẩm Thiên Duật lập tức sa sầm lại, giống như chỉ hận không thể thiêu đốt cả thế giới vậy!
Cứ như thế anh sải những bước chân thật dài, mà không hề hay biết có một người vẫn đang chú ý tới mình.
********
Trình Lạc Lạc đang tỉ mỉ cắt tỉa những nhành hoa thuộc nhiều chủng loại khác nhau, sau đó cẩn thận bó thành những bó lớn nhỏ, một số đặt lên kệ trưng bày, số còn lại sẽ cắm vào xô chậu để giữ cho nó được tươi.
Đang lúc cô bần thần ngắm nhìn khóm hoa Bách Hợp trên tay thì bị giật mình bởi tiếng lách cách của người nào đó đang kéo vali đi tới gần.
Thấy Lục Nhiên đã trở về, hai mắt Trình Lạc Lạc lập tức phát sáng, khoé môi bất giác mỉm cười: “Cuối cùng cậu cũng chịu về rồi…”
Cửa hàng hoa này vốn là của Lục Nhiên, nhưng vì dạo gần đây cô ấy nổi hứng đi du lịch nên đã nhờ Trình Lạc Lạc trông hộ.
Lục Nhiên tay vẫn cầm vali, vẻ mặt vô cùng vội vã, uống nhanh cốc nước rồi mở miệng nói: “Cậu biết ban nãy mình gặp ai trên máy bay không?”
Trình Lạc Lạc liếc nhìn Lục Nhiên một cái, sau đó điềm nhiên hỏi lại: “Ai thế?”
“Là nam thần mà cậu yêu thầm hồi trung học đó…” Lục Nhiên đáp lại với ngữ khí khá phẫn khích.
“Hả?” Trình Lạc Lạc kéo dài âm cuối, lập tức bất bình kêu lên: “Cậu vậy mà chịu chi ngồi hạng thương gia luôn sao?”
Vẻ mặt Lục Nhiên lập tức chùn xuống, nhíu mày nhìn Trình Lạc Lạc như quái vật ngoài hành tinh vậy: “Đó là trọng tâm à?”
Kỳ thực Trình Lạc Lạc không phải không hiểu Lục Nhiên muốn nói gì, chỉ là hiện tại cô không muốn ai đó nhắc về Thẩm Thiên Duật trước mặt mình.
Càng lớn lên, con người ta mới dần ngộ ra một điều, biết nhiều hơn một chuyện thì sẽ phải suy nghĩ nhiều hơn một chuyện, vì thế cứ tĩnh lặng mà sống, phải chăng như thế sẽ bớt đau khổ đi vài phần.
Trình Lạc Lạc về đến nhà thì ngoài trời đã tối hẳn, cô chậm rãi khép cửa lại, đưa mắt nhìn quanh căn nhà lạnh lẽo vào trống trải của mình, rồi đi thẳng một mạch lên phòng ngủ.
Đây là căn nhà tân hôn của cô và Thẩm Thiên Duật, nhưng dường như chỉ mình cô là thường sống ở đây, còn anh thì có khi dăm bữa nửa tháng mới về một lần, hoặc có khi phải hai hay ba tháng gì đó.
Cuộc hôn nhân giữa hai người vốn dĩ chỉ là liên hôn thương mại, chỉ vì chịu sự ép buộc của gia tộc nên anh mới cưới cô.
Vì thế cô buộc phải học cách chấp nhận cuộc sống đơn độc như hiện tại.
Nửa đêm, Trình Lạc Lạc bị tiếng chuông cửa đánh thức, cô mặc áo ngủ, tóc bù xù đi ra mở cửa.
Thẩm Thiên Duật cảm thấy có chút ngà ngà chếnh choáng, anh dựa lưng vào tường: “Sao lâu vậy?”
Mặc dù cô cực kì chán ghét mùi rượu xen lẫn mùi nước hoa nồng nặc trên người anh, nhưng vẫn ân cần đi tới đỡ anh vào nhà: “Cẩn thận chút, sao anh uống nhiều thế?”
Anh lạnh lùng nâng cằm cô lên, trong mắt ẩn hiện vẻ châm chọc: “Sao? Hôm nay lại muốn quản tôi cơ à?”
Cô vùng vẫy muốn thoát khỏi anh: “Em đi chuẩn bị nước tắm cho anh…”
Đột nhiên anh lại ôm chặt cô hơn: “Tôi muốn…”
“Buông ra…” Cô cố gắng phản kháng trong vô vọng.
Lại bị anh trực tiếp xoay người, ôm chặt eo từ đằng sau, lè lưỡi liếm nhẹ trên mang tai cô, cất lên thanh giọng trầm khàn: “Cô không có quyền từ chối…”
Lời nói đó khiến Trình Lạc Lạc cứng đơ người, sau đó bị anh vác lên như bao tải đưa về phòng, cửa bị anh dùng chân đóng lại.
Cơ thể nhỏ bé của Trình Lạc Lạc cứ như thế bị Thẩm Thiên Duật khống chế, đè chặt trên tường, hai tay trói qua đầu, tấm lưng mỏng manh dựa sát vào trong lồng ngực anh. Bao giờ cũng thế, mỗi lần anh động dục sẽ giống như dã thú hắc hoá, điên cuồng và mạnh bạo cấu xé con mồi một cách thô bạo. Hơn nữa, anh luôn bất ngờ từ phía sau đâm sâu vào trong cơ thể cô, chỉ tới khi chìm đắm trong mị hoặc, anh mới bắt đầu xoay người cô lại, ném lên giường, nhưng cũng rất ít khi nhìn thẳng vào mắt cô.
Sau khi thoả mãn, Thẩm Thiên Duật ngủ một mạch đến tận trưa hôm sau mới thức dậy, lúc anh kéo chăn ra, Trình Lạc Lạc sớm đã rời khỏi giường, vị trí trống trải bên cạnh anh sớm đã không còn chút hơi ấm nào của cô sót lại nữa. Anh có chút hoảng hốt, nhớ lại đoạn ký ức lộn xộn lúc trước. Quen biết với cô mấy năm, nhưng anh mới chỉ thấy cô khóc đúng một lần. Thế mà đêm qua, khi cô bị anh cưỡng bức làm tình, chỉ có thể cự tuyệt trong vô vọng, mãi đến khi anh cảm thấy hài lòng mới chịu buông ra. Tay anh vừa buông cô lập tức lao thẳng vào nhà tắm, giống như bị quái vật truy đuổi, sợ chậm một chút thôi sẽ không còn mạng nữa.
Anh trở dậy, mở cửa nhà tắm đi vào trong, thấy cô đang thất thần đứng dưới vòi nước chảy. Dòng nước chảy xuống rất nhanh nhưng vẫn không che giấu được giọt lệ đọng nơi khoé mắt. Gương mặt cô vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng sâu trong đôi con ngươi chim ưng của cô đã sớm nhuốm đầy những ngổn ngang. Có lẽ đây mới chính là con người thật của cô, đằng sau lớp nguỵ trang điềm nhiên mạnh mẽ là một cô gái với những tâm tư thầm kín sâu xa. Bình thường cô sẽ che giấu rất kĩ, chẳng hiểu sao hôm nay lại không thể kiểm soát được cảm xúc của chính mình.
Thấy cô cứ ngẩn ngơ đứng đó, Thẩm Thiên Duật đi tới bế cô đặt vào buồng tắm, xả nước cẩn thận, sau đó đằm mình dưới vòi hoa sen tắm rửa xong xuôi mới trở về phòng ngủ, nhưng lúc ấy thần thức đã tỉnh táo phân nửa, không cách gì ngủ tiếp được nữa.
Một lúc sau, Trình Lạc Lạc cũng kéo cửa bước ra, trên người cô mặc chiếc đầm ngủ bằng ren khá mỏng manh và mềm mại để lộ rõ hõm eo cong cong và bộ ngực căng tròn, mái tóc hơi bết dính do chưa được sấy khô hẳn buông thõng qua vai, gương mặt hình trái xoan hơi nhợt nhạt do không trang điểm nhưng vẫn không thể làm nhoè đi vẻ đẹp của thiếu nữ.
Cô đi đến bên ghế sô pha, đứng phía sau lưng anh, nhẹ nhàng hỏi: “Có đói không? Tôi muốn đi làm cơm…”
Thẩm Thiên Duật nghe thấy âm thanh thì hơi nghiêng đầu, chăm chú nhìn cô rất lâu, sau đó mới gật đầu.
Trình Lạc Lạc lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ, đi xuống nhà bếp chuẩn bị nguyên liệu, nhanh chóng bắt tay vào nấu nướng. Từ trước tới nay, mặc dù cô không nói ra nhưng vẫn luôn âm thầm chuẩn bị những món ăn mà anh thích. Cô nhớ anh không ăn rau thơm, nên những lúc có anh ăn cùng sẽ không bỏ vào một sợi rau thơm nào trong thức ăn, dẫu cho cô rất thích ăn. Cô biết anh thích uống một bát canh trứng gà nấu với cà chua, cho nên bao giờ cũng đặt sẵn một nồi canh nóng hôi hổi ngay trước mặt anh. Chỉ cần là những món anh không thích, cô sẽ không mua, dẫu cho phải từ bỏ những thứ mà trước kia cô cực kì cực kì thích.
Mỗi ngày đều trôi qua như thế, lặng lẽ và bình yên, Trình Lạc Lạc âm thầm ghi nhớ hết mọi sở thích và thói quen của anh, khi cần dùng đến sẽ bài biện tất cả chúng một cách hoàn mỹ, nhưng dường như anh chưa từng nhìn thấy công sức và dụng ý của cô.
Giống như hôm nay cũng vậy, Thẩm Thiên Duật ngồi vào bàn ăn với vẻ mặt có chút khó chịu, chắc là do công việc gần đây khá bận rộn khiến anh mệt mỏi.
Trình Lạc Lạc gắp một miếng rau cho vào miệng, chậm rãi nhai, lưỡng lự một lúc mới lên tiếng hỏi: “Công việc của anh dạo này bận lắm sao?”
Thẩm Thiên Duật vẫn luôn duy trì thái độ không lạnh không nhạt đáp: “Khá bận…”
“Sắp tới là sinh nhật em, anh có thể nghỉ một ngày đón cùng em không?” Giọng Trình Lạc Lạc hơi run run, có lẽ có chút lo sợ.
Bất giác anh ngẩng mặt lên nhìn cô, ánh mắt sâu như chim ưng, khiến người đối diện tuyệt nhiên không nhìn ra tâm tư gì bên trong đó. Anh chớp chớp mi, lẳng lặng quan sát gương mặt trái xoan trắng trẻo nhưng có hơi nhợt do thiếu son môi của cô. Mặc dù bình thường cô cũng không trang điểm đậm, chỉ dùng một vài thao tác cơ bản, nhưng đối với vẻ đẹp trời sinh ấy của cô, thêm một chút son sẽ phơi phới tựa như cánh hồng rơi trong gió, mỏng manh nhưng sắc sảo khiến người nhìn vô thức bị hút hồn, không cách gì thoát khỏi trầm mê ý loạn.
Không biết qua bao lâu, Thẩm Thiên Duật mới trầm khàn đáp lại: “Được…”
Mặc dù không thể hiện ra mặt nhưng trong lòng Trình Lạc Lạc cảm thấy rất vui, rất mong chờ.
Những ngày sau đó, Thẩm Thiên Duật hầu như đều bù đầu vào chuyện của công ty, trở về nhà khá muộn, vì thế Trình Lạc Lạc chỉ đành ăn ngủ một mình trước. Cũng có khi cô cầm di động lên muốn gọi cho anh hỏi xem tình hình thế nào, nhưng lại sợ làm phiền khiến anh khó chịu, sau mấy lần ngập ngừng cuối cùng cũng không gọi nữa.
Thực ra tự bản thân cô hiểu rõ, Thẩm Thiên Duật vẫn luôn tỏ ra khách sáo với cô chính là muốn sống chung bình yên qua ngày, bình thường anh vẫn luôn tỏ ra quan tâm cô, dịp lễ tết đều chuẩn bị quà cho cô, nhưng tất cả đều không phải dựa vào sở thích của cô, mà là dựa trên kinh nghiệm của anh với người cũ.
Cho dù vậy, Trình Lạc Lạc vẫn vui vẻ nhận lấy, không hề oán trách nửa lời.
Cho tới ngày hôm đó, Thẩm Thiên Duật đột nhiên trở về nhà sớm, đúng lúc nhìn thấy Trình Lạc Lạc đang lục tìm đồ ở trong thư phòng của anh, trên tay vẫn còn cầm một bức ảnh hơi xỉn màu do năm tháng để lại.
“Ai cho cô tự ý lục lọi đồ của tôi?” Thanh giọng khàn khàn mang đầy tức giận vang lên, đánh tan hoàn toàn sự yên tĩnh, khiến tin Trình Lạc Lạc rơi “bộp” một tiếng.
Trước lúc xem được nội dung bức ảnh, Trình Lạc Lạc đã bị ngữ khí của Thẩm Thiên Duật doạ sợ, bất cẩn đánh rơi bức ảnh xuống sàn.
Điều đó càng khiến anh phẫn nộ hơn.
Anh chậm rãi đi tới nhặt bức ảnh lên, vô thức phủi đi bụi bặm bên trên đó, ánh mắt hiện lên tia dịu dàng và nâng niu, nhưng lúc quay sang nhìn cô lại tràn đầy lạnh lẽo và có ý muốn cắn nuốt người.
Trình Lạc Lạc cười chua xót, cô lại thua một bức hình rồi…
Nhưng không đợi cô định thần lại, giọng nói trầm khàn của Thẩm Thiên Duật chợt vang lên, phá tan chút phòng bị lỏng lẻo của Trình Lạc Lạc còn sót lại: “Ngay bây giờ cùng tôi trở về nhà họ Trình…”
Quả nhiên, Thẩm Thiên Duật lại dùng cách này để trừng phạt cô…
Đối với Trình Lạc Lạc mà nói, nhà họ Trình chưa bao giờ là gia đình của cô cả.
Vì anh trai Trình Chất điều hành công ty thua lỗ nên cha cô Trình Lỗi và mẹ cô Khương Thu Hoạ đã bắt cô liên hôn với nhà họ Thẩm. Ban đầu Trình Lạc Lạc kiên quyết cự tuyệt, nhưng sau khi nghe nói Thẩm Thiên Duật đã gật đầu, cô cũng không làm loạn nữa, không mấy nguyện ý mặc váy cưới gả cho anh.
Trong ngày cử hành hôn lễ, Thẩm Thiên Duật không những tới muộn mà mặt mày còn xệ xuống giống hệt như đưa đám, mặc dù thế nhưng Trình Lạc Lạc vẫn cảm thấy có chút mãn nguyện. Trong lòng cô biết rõ, anh không hề muốn cưới cô, bởi vì trái tim anh đã thuộc về người khác, nhưng cô vẫn muốn đặt cược một lần, nếu lần này thua thì cô chấp nhận từ bỏ.
Sau khi cưới, nhà họ Trình tìm đủ mọi cách để hút máu Thẩm gia, mặc dù Thẩm Thiên Duật không nói ra mặt nhưng cô hiểu trong lòng anh vẫn luôn khinh thường mình. Nhưng cô có thể làm được gì, đó là cha mẹ thân sinh ra cô, cũng không thể quá tuyệt tình, mỗi lần nhìn thấy họ chật vật lại mủi lòng thương xin giúp đỡ, mà những lần như thế cô đều phải đánh đổi bằng thể xác của chính mình.
Thực ra, cô vẫn luôn khao khát được ở bên Thẩm Thiên Duật, nhưng không phải theo kiểu cưỡng cầu như vậy! Mỗi lần anh hành xử cũng rất lạnh nhạt đối với cô, chưa từng quan tâm rằng cô muốn hay không, mà hiển nhiên chỉ làm để thoả mãn nhu cầu của bản thân anh.
Những lúc cô nhắc đến chuyện sinh con, anh liền hung hăng đáp trả: “Tôi không thích trẻ con, tốt nhất là cô đừng mang thai, nếu không tôi sẽ tự tay mình phá bỏ…”
Trong khi Trình Lạc Lạc đang miên man suy nghĩ thì xe đã sớm dừng lại trong biệt thự nhà họ Trình.
Mặc dù Thẩm Thiên Duật thường ngày vẫn tỏ ra lạnh nhạt với Trình Lạc Lạc nhưng cứ hễ về tới Trình gia là anh lại tỏ vẻ ân cần chu đáo. Cô biết là anh cố ý khiến người nhà họ Trình nghĩ rằng tình cảm vợ chồng họ rất tốt, từ đó tham lam mà vòi vĩnh thêm nhiều lợi ích từ anh. Cũng chỉ có những lúc như thế, cô mới chịu cúi đầu trước mặt anh, chủ động cởi bỏ quần áo nhào vào lòng anh.
Thẩm Thiên Duật không thể không thừa nhận, cơ thể Trình Lạc Lạc rất quyến rũ, mỗi khi lên giường đều khiến anh đê mê, không kiềm chế nổi ham muốn của bản thân.
Trình Lỗi niềm nở chạy từ phòng khách ra sân vườn: “Hai đứa về rồi đó à?”
Ở trước mặt Thẩm Thiên Duật, Trình Lỗi luôn tỏ ra yêu thương và nâng niu cô con gái của mình, nhưng sau lưng thì chỉ mình Trình Lạc Lạc mới hiểu.
“Bố vợ, Lạc Lạc nhớ nhà nên con đưa cô ấy về thăm bố mẹ…” Thẩm Thiên Duật khách sáo nói.
Sau khi vào nhà, Trình Lỗi cố ý giữ chân Thẩm Thiên Duật trò chuyện ở phòng khách, để Trình Lạc Lạc cùng Khương Thu Hoạ vào trong bếp gọt hoa quả.
Cửa vừa khép lại, Khương Thu Hoạ liền nói: “Anh trai con gần đây có làm dự án Hải Đảo, cần mấy tỷ tiền vốn, con xem có thể hỏi mượn con rể một ít không?”
Trình Lạc Lạc lặng người đứng im nhìn chăm chăm Khương Thu Hoạ, đáy mắt có chút phức tạp, cổ họng khô khan không thốt được nên lời.
Mỗi lần cô về nhà, không ai trong họ hỏi xem cô sống có tốt không, mà hết người này tới người khác đều lấy danh nghĩa người nhà đòi tiền cô. Họ chưa bao giờ nghĩ tới cảm nhận của cô, nếu như cô không đồng ý lại đưa bệnh tình của bà ngoại ra ép buộc, bắt cô làm theo. Từ nhỏ đến lớn, chỉ mỗi bà ngoại là thương cô, cô được một tay bà chăm bẵm khôn lớn, mãi tới khi cô hai mươi tuổi nhà họ Trình mới đón cô về, bắt cô học hết những lễ nghi phức tạp của giới nhà giàu, biến cô trở thành một thiên kim tiểu thư đài các, kể từ đó trở đi cô không còn được là chính mình nữa.
Thấy cô im lặng không nói gì, Khương Thu Hoạ liền vỗ vào vai cô thúc giục: “Nói gì đi chứ? Sao lại im lặng vậy hả?”
“Mẹ à… Thẩm Thiên Duật không phải là cây ATM đâu! Nếu như anh con có khả năng thì hãy làm dự án, nếu không có thì bỏ đi.” Trình Lạc Lạc run rẩy nói từng chữ một, mặc dù âm thanh khá nhỏ nhưng nghe rất rõ: “Con cũng là con gái mẹ mà, tại sao lần nào cũng là con hi sinh để giải quyết tàn cục cho anh ấy chứ!”
“Mày mang họ Trình chính là người nhà họ Trình, mà anh trai mày là gia chủ tương lai của Trình gia, không hi sinh mày chẳng lẽ lại hi sinh cả nhà họ Trình sao?”
Những lời Khương Thu Hoạ nói tựa như những lưỡi dao sắc lẹm xuyên sâu vào trong lòng Trình Lạc Lạc, vẻ mặt lạnh lùng điềm tĩnh thường ngày của cô trong phút chốc tiêu biến, cô ảo não đáp lại: “Nhưng con không có khả năng như thế! Thiên Duật… anh ấy vừa mới đầu tư cho nhà ta năm trăm triệu cách đây không lâu, sao con còn mặt mũi đòi thêm nữa chứ!”
“Đâu phải là nhà chúng ta không trả đâu!” Khương Thu Hoạ tỉnh bơ nói tiếp: “Sau khi dự án hoàn thành chúng ta sẽ hoàn trả cả gốc lần lãi mà…”
Trình Lạc Lạc cúi thấp đầu, lặng lẽ rơi nước mắt, khoảnh khắc đó chỉ mình cô biết, lòng mình quặn thắt như thế nào.
Vậy mà Khương Thu Hoạ vẫn không có ý bỏ qua cho cô, thấy nịnh nọt không có ích, bà ta liền đanh thép đe doạ: “Nếu mày không ngoan ngoãn nghe lời thì đừng trách tao cắt tiền viện phí của bà ngoại mày…”
“Bà có còn là con người nữa không thế? Bà ngoại cũng là mẹ của bà mà…” Lúc Trình Lạc Lạc ngẩng đầu lên, trong mắt đã in hằn mấy vết tơ máu.
“Tao mặc kệ…” Khương Thu Hoạ khua tay: “Vì con trai tao có thể làm tất cả mọi thứ!”
Hay cho câu “vì con trai tao có thể làm tất cả mọi thứ!” Vậy còn cô thì sao, cô cũng là người được bà sinh ra cơ mà, vì sao lại vứt bỏ cô?
Sau một hồi cãi vã, cuối cùng Trình Lạc Lạc đành phải khuất phục gật đầu đồng ý.
Thời điểm rời khỏi nhà họ Trình đã khá muộn, ngoài trời bóng tối bao trùm khắp thành phố, khiến cho những ngọn đèn lep càng thêm lung linh ảo mộng. Nhưng trong mắt Trình Lạc Lạc mọi thứ trở nên đơn điệu và xa xỉ biết bao.
Cô lặng thing ngồi ở ghế sau, đưa mắt chiêm ngưỡng cảnh đêm của thành phố, nét mặt có phần hiu hắt, lại có phần âm u.
Thẩm Thiên Duật vừa lái xe vừa liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu, thấy sắc mặt cô nhợt nhạt, trong lòng bỗng trồi lên tia áy náy. Do anh quá tức giận nên đã làm ra chuyện bốc đồng như thế, khiến cô bây giờ giống như người mất hồn mất vía vậy.
“Có chuyện gì sao?” Thẩm Thiên Duật đột nhiên hỏi, đánh vỡ đi sự yên tĩnh trong xe.
Trình Lạc Lạc ủ dột lắc đầu, nụ cười trên đầu môi cô còn khó coi hơn cả khóc: “Không… không có gì…”
Sau đó, Thẩm Thiên Duật cũng im lặng, nhưng lồng ngực anh bất chợt thắt lại trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nào đó, nhìn thấy gương mặt phờ phạc suy tư của cô, lòng anh chợt trào lên cảm giác chua xót không tên.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play