Lý Hoài Triết!
Trước ngôi nhà cũ kỹ, trên tường bám đầy rong rêu xanh, màu sơn đã nhạt dần theo năm tháng. Vương Tư Hạ trên tay xách theo một chiếc vali, ánh mắt kiên định nhìn về phía bên trong ngôi nhà.
Không một lời hồi đáp.
Tuy cửa lớn đã bị đóng chặt, nhưng cô biết hắn vẫn đang ở bên trong.
Cô hít một hơi thật sâu, nắm chặt bàn tay, cổ họng có chút nghẹn ngào, lớn tiếng gọi.
- Lời hứa cùng nhau đến Vạn Xuyên hi vọng cậu sẽ thực hiện được.
Cô tiếp tục nói.
- Tôi biết cậu đang ở bên trong. Tôi sẽ ở thành phố Vạn Xuyên chờ cậu.
Lý Hoài Triết ngồi co ro một góc trong nhà, hắn cắn chặt tay để nén đi tiếng khóc, đau thương chẳng nói nên lời.
Không ai ngờ từ một người hoạt bát đầy nhiệt huyết như hắn lại phải trải qua giai đoạn khủng khiếp nhất trong cuộc đời khi chỉ mới 17 tuổi.
Thanh xuân là khoảng thời gian tươi đẹp nhất, nơi lưu giữ ký ức vui vẻ, nông nổi, tiếc nuối và cũng có những đau thương chẳng thể chữa lành.
Mùa hè năm 2003, thành phố Giang Châu.
Lần đầu cô đặt chân đến nơi này, một vùng đất xa lạ, mới mẻ. Và cũng chính nơi đây đã để lại cho cô một kỉ niệm khó mà quên được.
Sau khi kết thúc trận bóng, cậu thanh niên lật đật đạp xe rời đi. Trong lúc băng qua con đường ven bờ biển lại bắt gặp một cô gái. Vốn dĩ chẳng có gì, cho đến khi cô gái đột ngột nhảy xuống biển. Cậu thanh niên vội vã ném luôn chiếc xe đạp sang một bên, lao nhanh như một cơn gió chạy ù ra phía biển rồi nhảy luôn xuống dưới để cứu cô gái.
Ùm!
- Này, nguy hiểm lắm. Cậu có không vui cũng đừng trong phút nông nổi làm chuyện ngu ngốc này chứ!
Cậu thanh niên bắt được cô gái, gấp rút lên tiếng trách vấn.
Cô gái khó chịu gỡ bỏ cánh tay của hắn ra khỏi người mình, hậm hực đáp.
- Ai bảo cậu là tôi muốn tự tử hả?
Cậu thanh niên liền đáp.
- Nếu không phải tự tử thì cậu nhảy xuống đây để làm gì?
- Tôi làm rơi điện thoại nên mới nhảy xuống nhặt lại mà thôi. Hơn nữa mực nước ở đây chỉ ngang vai, ai lại đi chọn nơi này để nghỉ quẩn chứ?
Lúc này hắn mới nhìn đến mực nước biển, quả thật chỉ ngang vai mà thôi. Biết bản thân mình đã hiểu lầm, khi không lại đi lo chuyện bao đồng, chẳng nghe được lời cảm ơn còn bị mắng tơi tả.
Cô gái kia lập tức bỏ đi ngay sau đó.
Mặt trời đã bắt đầu lặn, nhìn bộ quần áo ướt đẫm của mình hắn chỉ biết lắc đầu thở dài.
Sau này tốt nhất không nên lo chuyện bao đồng nữa thì hơn.
Trường trung học Đông Phong thành phố Giang Châu.
- Lý Hoài Triết cố lên, cố lên!
- Tiểu Triết cố lên!
Những âm thanh reo hò cứ thế vang dội, đám nữ sinh bắt đầu di chuyển quanh sân trường để xem trận đá bóng của phú nhị đại thành phố Giang Châu.
Danh xưng phú nhị đại này không phải tự nhiên mà có.
Lý Hoài Triết, cậu thanh niên khiến đa số học sinh đều phải ganh tị. Từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, bố lại là ông chủ của một hãng xe ô tô, dáng người cao ráo, từng đường nét trên gương mặt đều rất hài hòa,... Nói chung, ông trời quá ưu ái cho hắn.
Cú sút ngoạn mục tưởng chừng có thể phá lưới của đối thủ, ai lại ngờ bay thẳng đến phía cô bạn đang đi phía trước.
Cô ngã ra đất, tay ôm lấy mũi, đau đến hai mắt ửng đỏ.
Cả đám đông mắt chữ O mồm chữ Ô bất ngờ nhìn về phía cô.
Lý Hoài Triết lật đật chạy thật nhanh đến.
- Tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi. Cậu không sao chứ? Hả?
Hắn đỡ lấy cô đứng dậy, gương mặt tội lỗi luôn miệng hỏi thăm.
- Cậu không có mắt hả? Đá bóng kiểu gì thế.
Cô đẩy hắn ra, không cần đến sự giúp đỡ của hắn, bực tức mắng cho hắn một trận.
Nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ, rồi lại có ít máu chảy ra từ bàn tay cô, hắn hốt hoảng lên tiếng.
- Mũi... Mũi của cậu chảy máu rồi.
Cô không thèm đoái hoài đến, một mạch bỏ đi.
Dù vậy, Lý Hoài Triết vẫn lẽo đẽo chạy theo phía sau, thuyết phục cô đi cùng mình đến phòng y tế.
- Tôi thật sự không cố ý, chúng ta đến phòng y tế đi.
Lúc này hắn mới nhận ra cô gái trước mặt hoá ra là người quen cũ vừa gặp vài ngày trước.
- Là cậu.
- Cậu phiền thật đấy, tôi không sao và tôi cũng không muốn gặp lại cậu. Làm ơn đừng đi theo tôi nữa được không?
Bước chân của cô chậm dần rồi dừng hẳn, suýt nữa thì Lý Hoài Triết đã đụng phải cô. Cũng may, hắn kịp thời dừng lại, bốn mắt nhìn thẳng vào nhau gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở dồn dập của đối phương.
Hắn vội vã đảo mắt đi nơi khác luôn tiện lùi lại vài bước chân.
- Tôi... Tôi thấy lo cho vết thương của cậu mà thôi.
Hắn đáp.
Cô không thèm để tâm đến nữa, chỉ ném cho hắn ánh mắt lạnh như băng rồi lập tức xoay người rời đi.
Từ khi bước vào lớp học hắn cứ mãi suy nghĩ đến những chuyện đã xảy ra, hắn không hiểu tại sao cô lại ghét mình đến như vậy trong khi cả hai chỉ gặp nhau hai lần. Đồng ý hắn chính là người đã gây ra tai nạn cho cô, nhưng dù sao thì bản thân cũng đã xin lỗi và hơn thế nữa đã ngỏ ý muốn cô đến phòng y tế.
Trong lúc Lý Hoài Triết còn đang mơ hồ hoài niệm về những chuyện xảy ra thì chủ nhiệm Trương đã vào lớp, chẳng những thế còn đưa theo cả bạn mới đến.
- Các em, thầy giới thiệu bạn mới đến lớp chúng ta.
Chủ nhiệm Trương vừa dứt lời thì bóng dáng bạn học mới nhanh chóng xuất hiện.
Tưởng ai xa lạ hoá ra lại là người quen.
Bóng dáng xinh xắn ấy lại khiến bao nhiêu bạn nam trong lớp không khỏi trầm trồ.
- Cậu ấy xinh đẹp quá!
Một bạn nam gần đó cảm thán.
Lý Hoài Triết thuận mắt nhìn theo, hắn không thể phủ nhận rằng cô gái đó rất xinh đẹp, một gương mặt không thể lu mờ.
- Chào mọi người, tớ đến từ thành phố Vạn Xuyên. Họ Vương tên Tư Hạ, rất vui vì được gặp mọi người.
Đợi cô giới thiệu xong, chủ nhiệm Trương quan sát một lúc rồi thuận tay chỉ về phía cuối góc lớp.
- Tạm thời em cứ ngồi cạnh Lý Hoài Triết nhé. Em yên tâm, thầy sẽ sắp xếp lại vị trí chỗ ngồi dựa vào thành tích học của mỗi người.
Lúc này cô mới để mắt đến cậu thanh niên cuối lớp. Tuy bất ngờ nhưng cô vẫn cố giữ bình tĩnh mỉm cười đáp.
- Vâng, thưa thầy.
Hắn rất muốn đưa tay phản biện nhưng nhìn quanh đi quẩn lại trong lớp ngoài chỗ của mình ra thì ai cũng đều có bạn cùng bàn. Hắn chỉ đành ngậm ngùi chấp nhận.
Suốt cả buổi học chẳng ai nói với ai câu nào cho đến khi hắn không nhịn được tò mò mà lên tiếng hỏi.
- Cậu... Không sao chứ?
Lúc này Vương Tư Hạ mới liếc mắt nhìn về phía hắn.
- Tôi chỉ là cảm thấy áy náy chuyện ban sáng, cậu nhìn...
- Lý Hoài Triết, lên bảng giải bài tập.
Còn chưa kịp nói hết câu đã bị cô Tô gọi lên bảng. Hắn gãi đầu rồi nhanh chóng kéo ghế dưới ánh mắt của biết bao nhiêu người trong lớp.
Giờ giải lao, đột nhiên hôm nay ngoài cửa lại đông đúc hơn hẳn, đặc biệt chỉ toàn là nam sinh. Không nói cũng biết, bọn họ đang cố ý đến xem nhan sắc của hoa khôi vừa mới chuyển đến.
- Ở trường cũ,... Cậu cũng nổi tiếng như thế này sao?
Lý Hoài Triết một tay ôm quả bóng chuẩn bị đến sân tập, chỉ vì không ngăn được hiếu kỳ mà dại dột lên tiếng hỏi.
- Liên quan đến cậu sao?
Cô hời hợt hỏi.
- Không, đương nhiên là không rồi.
Xinh đẹp thì có đấy, nhưng lúc nào cũng trưng ra bộ mặt lạnh lùng ấy. Hắn gượng cười rồi co chân bỏ đi.
- À đúng rồi, ở bãi biển rất nguy hiểm. Cậu có đến đó thì tốt hơn hết về trước mặt trời lặng sẽ an toàn hơn.
Nhắc nhở cô vài câu xong, hắn ôm lấy quả bóng rồi nhanh chóng rời đi cùng đám nam sinh kia.
Lúc này, Vương Tư Hạ mới nâng mắt nhìn về phía dáng người ấy, khoé môi lộ ra nụ cười.
Buổi tối, cô cùng bà Vương trang hoàng lại nhà cửa một lúc. Thấy con gái dường như có tâm sự, bà Vương thấp giọng hỏi.
- Con làm sao vậy? Trường mới có vấn đề gì sao?
Cô khẽ lắc đầu, để bà yên tâm hơn cô đáp.
- Không ạ, mọi thứ rất tốt. Chỉ là...
Như biết ý định của con, bà Vương vội vã tìm một việc gì đó để né tránh.
- Những việc ở đây cứ để mẹ làm được rồi, con mau về phòng nghỉ ngơi đi.
Cô biết bản thân cô và mẹ sẽ chẳng thể nào làm chủ được cuộc sống của mình. Cô chỉ là không cam lòng nhìn thấy mẹ bị đối xử như vậy, những năm qua chưa được một danh phận vậy mà bà ấy vẫn không than trách.
Trong phòng ngột ngạt nên cô quyết định ra ngoài hóng gió. Vì lần đầu đến đây, đường xá còn rất mới mẻ. Hơn nữa, cô cũng muốn ra khỏi nhà để đi tản bộ một chút cho khuây khoả đầu óc.
Màn đêm yên tĩnh, gió thổi nhè nhẹ khẽ lây vài sợi tóc vương trên má.
Vương Tư Hạ vừa bước chân ra khỏi cửa hàng tiện lợi trên tay còn mang theo một túi nước ngọt và một số thứ vặt vãnh.
- Trùng hợp vậy?
Âm thanh này nghe rất quen tai, cô ngẩn người nhìn về phía trước thì Lý Hoài Triết đã đứng đó tự bao giờ, ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn đường tuy yếu ớt nhưng vẫn không lu mờ đi từng đường nét thanh tú trên gương mặt hắn.
Nụ cười hồn nhiên vô tư mang đầy năng lượng trên môi hắn khiến Vương Tư Hạ ngưng đọng vài giây.
- Này! Cậu ngây người gì thế?
Lý Hoài Triết ôm quả bóng đi đến, một tay quơ qua lại trước mặt cô cố tình tạo chú ý.
Vương Tư Hạ ngượng ngùng lùi về phía sau vài bước.
Lúc này hắn mới theo phản xạ ngửi lấy mùi cơ thể của bản thân.
- Không phải đâu, tôi không phải có ý này.
Lý Hoài Triết nhìn thấy vẻ mặt bối rối của cô, bật cười trêu chọc.
- Bộ dạng này của cậu như sợ tôi giận nhỉ?
Cô bị hắn chọc đến hai má ửng hồng, vội vã bỏ đi.
Hắn mỉm cười nhanh chân lẽo đẽo theo phía sau cô.
- Cậu khác hẳn với những người con gái mà tôi gặp.
- Cậu có ý gì?
Cô thuận miệng hỏi.
- Vì cậu rất lạnh lùng, như tảng băng trôi vậy, mỗi lần cậu không hài lòng vấn đề gì đó thì mắt của cậu xếch lên, nghĩ đến nỗi hết cả da gà ấy.
Lý Hoài Triết không một chút e dè nói ra hết những suy nghĩ của mình. Nhưng hắn nói không sai, cô chính là có dáng vẻ khác hẳn với những cô gái khác.
Còn tưởng cô sẽ nổi trận lôi đình mắng cho mình một trận, ai lại ngờ cô chỉ mỉm cười, còn hỏi ngược lại hắn.
- Cậu cũng là người đặt biệt trong số nam sinh tôi gặp.
Lý Hoài Triết cau mày, tò mò hỏi.
- Vì sao?
- Vì cậu lại dám nói ra câu này trước mặt tôi.
Nhìn thấy nét mặt nghiêm túc của cô, hắn lập tức lên tiếng.
- Đấy, chính là biểu cảm này.
Vương Tư Hạ thở dài, lấy từ trong túi xách ra một chai nước ném cho hắn.
- Cho tôi sao?
Hắn kinh ngạc hỏi.
- Không thích à?
Lý Hoài Triết không chần chừ nhanh tay vận nắp chai nước, uống liền một mạch.
- Vừa hay tôi cũng đang cần, cảm ơn nhé.
Ánh mắt cả hai bắt đầu bị thu hút bởi một tấm biển quảng cáo phía trước. Trên biển là hình ảnh một chú cá heo đang biểu diễn trò đội bóng trên đầu.
- Ở Giang Châu năm nào cũng có những ngày hội kiểu này, không chỉ là xem cá heo biểu diễn bên cạnh đó còn rất nhiều thứ hay ho.
Thấy Vương Tư Hạ chăm chú nhìn tấm biển, hắn hỏi.
- Sao vậy? Cậu muốn đi thử không?
Vương Tư Hạ khẽ gật đầu.
Dù sao ngày mai là cuối tuần, bọn họ không phải đến trường.
- Cậu sẽ đi cùng tôi sao?
Lý Hoài Triết do dự một lúc, đáp.
- Coi như trả ơn cậu chai nước này.
Theo như lời hẹn trước đó, cả hai đã có mặt xem cá heo biểu diễn. Rất nhiều người hô hào, cổ vũ cho chú cá heo nhỏ đang nhào lộn trên mặt nước, đây là lần đầu tiên cô được đi xem những buổi hội như thế này, đúng là rất mãn nhãn.
Người đến dần đông đúc hơn, Lý Hoài Triết vì sợ cô bị người ta đụng phải nên lặng lẽ đứng ra phía sau che chắn tiện thể bảo vệ chỗ cho cô.
Ở khoảng cách gần như vậy, hương thơm thoang thoảng từ mái tóc của cô vô cũng dễ chịu.
Người ngày một đổ xô đến, chen lấn nhau để xem những tiết mục hấp dẫn, lại có những người không biết trước sau, cứ thế mà đùn đẩy. Vương Tư Hạ cũng vì thế mà bị đẩy suýt nữa ngã ra đất, may mắn có Lý Hoài Triết đỡ lấy.
- Không sao chứ?
Cô lắc đầu, ngượng nghịu rời khỏi lồng ngực rắn rỏi của hắn.
- Tôi... Tôi xem xong rồi, chúng ta đi thôi.
- Xong rồi sao?.
Cô gật đầu thay cho câu trả lời.
- Vậy, chúng ta đi thôi.
Nhìn đồng hồ còn rất sớm, cả hai cũng đã thấy đói nên quyết định đến cửa hàng bán hoành thánh để lấp đầy bụng.
- Cảm ơn cậu hôm nay đã đi cùng tôi.
Vương Tư Hạ đẩy bát hoành thánh nóng hổi đưa đến cho hắn.
- Ở đây còn rất nhiều chỗ thú vị. Ăn xong tôi đưa cậu đến nơi này, bảo đảm cậu sẽ thích.
Lý Hoài Triết chính là người bạn đầu tiên ở thành phố Giang Châu. Ban đầu, cô cảm thấy hắn khá phiền phức nhưng tiếp xúc lâu dần suy nghĩ cũng đã thay đổi. Lý Hoài Triết là người mang đầy năng lượng, ở bên hắn thật sự rất vui vẻ.
- Cậu như bây giờ dễ thương hơn so với nét mặt ủ dột ngày đầu tôi gặp.
- Cậu muốn chết hả?
Cô nghiến răng hâm doạ.
Tình bạn này diễn ra cũng rất bất ngờ, từ đôi oan gia gặp nhau là gây gổ. Giờ đây lại có thể cùng nhau thoải mái chuyện trò, đúng là rất diệu kỳ.
Lý Hoài Triết đưa cô đi rất nhiều nơi, tỉ mỉ giới thiệu từng chỗ một. Đến khi ánh nắng bắt đầu yếu dần trả lại bầu không khí dịu nhẹ cho buổi chiều yên ả, hắn đưa cô đến một cánh đồng hoa cỏ dại với vô số màu sắc đan xen nhau.
- Tuy là hoa cỏ dại, nhưng chúng có sức sống rất mãnh liệt. Ở thành phố Giang Châu này không giống với nơi cậu sống trước đây, nhưng là một nơi đáng đến.
- Phú nhị đại Giang Châu, dùng để gọi cậu sao?
Vương Tư Hạ mỉm cười, hỏi.
- Tôi là Lý Hoài Triết, là một cậu học sinh bình thường với mong muốn tài năng bóng đá của mình sẽ vương tầm quốc tế.
Hắn lên tiếng bát bỏ.
Từ đầu đến cuối Lý Hoài Triết ăn mặc rất giản dị, quần jean áo phông, khoác vội bên ngoài thêm một chiếc áo sơ mi nữa là xong, giày cậu ta đang đi cũng rất bình thường, chẳng giống như lời đồn đại của đám học sinh trong trường.
- Về thôi, 5 giờ tôi còn có trận bóng.
Hôm nay hắn đã bỏ ra không ít thời gian chỉ để đi cùng cô. Vương Tư Hạ đối với thành ý này của hắn cũng lấy làm vui vẻ.
- Cảm ơn cậu vì ngày hôm nay.
- Mọi người ở đây rất thân thiện, tôi có thể là một ví dụ điển hình. Nếu cậu có khó khăn gì cứ tìm tôi, tôi rất tốt bụng đấy.
Lý Hoài Triết bật cười đùa giỡn.
Ngày hôm nay là một ngày rất nhiều niềm vui đối với cô. Đây cũng là lần đầu tiên cô ra ngoài đi dạo cùng với một người bạn khác giới.
- Hạ Hạ, con không ăn cơm, suy nghĩ gì thế?
Nhìn thấy con gái suốt bữa cơm tối cứ ngẩn người mơ tưởng, bà Vương gắp một ít thức ăn vào bát cho cô, lo lắng hỏi.
- Không ạ, không có gì đâu ạ.
- Đi cả ngày hôm nay có mệt lắm không con.
- Mẹ ạ, nơi này rất nhiều cảnh đẹp. Hôm nào rảnh, chúng ta ra ngoài chơi đi.
Thấy con gái hào hứng như vậy bà cũng rất vui, ít ra cô không còn giống như những ngày trước vừa mới dọn đến, suốt ngày cứ ủ rũ không vui, luôn miệng muốn trở về thành phố Vạn Xuyên.
- Cậu bạn đó xem ra rất hợp tính với con nhỉ.
Bà Vương mỉm cười hỏi.
- Trên người cậu ấy lúc nào cũng toả ra nguồn năng lượng tích cực.
- Trông mặt mũi tuấn tú, lại còn lễ phép. Không biết con cái nhà ai khéo dạy dỗ thế không biết.
Nhìn sắc mặt của bà Vương cũng đủ biết bà có thiện cảm rất tốt với Lý Hoài Triết, chỉ là lúc chiều hắn tiện đường đưa cô về nhà lại gặp được bà Vương trước cổng, trò chuyện qua lại vài câu đã để lại ấn tượng cực kỳ tốt với bà.
Buổi tối trước khi đi ngủ, cô cứ ngắm mãi chiếc vỏ sò trên tay mình rồi lại bất giác mỉm cười.
Từ sau hôm đó, khoảng cách của cả hai cũng dần được rút ngắn.
Hôm nay đến lớp còn nhận được món quà bất ngờ. Cụ thể chính là trong lúc nhét vở vào ngăn bàn lại phát hiện một chiếc hộp được gói rất cẩn thận. Cô theo bản năng tò mò liền mở ra xem, bên trong lại là một chiếc kẹp tóc đơn giản nhưng lại rất xinh xắn.
Cả sân vận động bắt đầu náo nhiệt, người đến ngày một đông, còn có cả tiếng tung hô cổ vũ.
- Cậu không thích đến những nơi đông người như vậy mà, sao khi không lại muốn đến đây xem bóng đá thế.
Cô bạn Hiểu Hiểu đứng bên cạnh tò mò hỏi.
- Chẳng phải cậu bảo mình đến xem cùng sao?
Vương Tư Hạ thản nhiên trả lời.
Hiểu Hiểu tròn xoe hai mắt.
- Mình sao?
- Lý Hoài Triết là nam sinh ưu tú nhất lớp chúng ta, cậu ấy chính là gương mặt của lớp. Chúng ta phải có trách nhiệm đến cổ vũ cho cậu ấy. Cậu nói đúng không, Hạ Hạ.
Một cô bạn khác chạy đến chen vào cuộc hội thoại của hai người.
Trong đám đông có một cô gái cứ mãi nhìn về phía Lý Hoài Triết, cô gái đó có nét đẹp rất ưa nhìn, nước da trắng trẻo, nhìn cũng rất dịu dàng.
Trận bóng vừa kết thúc, đội của Lý Hoài Triết vinh quang giành được thắng lợi.
Hoà lẫn trong đám đông, bóng dáng của Vương Tư Hạ đang mỉm cười nhìn về phía mình.
Hắn rất vui vì sự xuất hiện này của cô.
Khoảnh khắc nhìn thấy hắn lướt ngang qua khiến cô có chút mơ hồ cho đến khi người con gái ấy xuất hiện thì cô cũng chỉ biết miễn cưỡng cười trừ rồi lặng lẽ bước đi.
Từ lúc trái tim bắt đầu lệch nhịp cũng chính là lúc cô phải học cách chấp nhận chôn chặt tình cảm của mình.
- Này, Hạ Hạ. Cậu làm sao vậy, khi không lại bỏ đi.
Cô bạn Hiểu Hiểu lẽo đẽo chạy theo sau, hỏi.
- Tớ thấy không được khoẻ, hai cậu cứ mặc kệ tớ.
Cô đáp.
- Đang xem vui vẻ khi không lại xuất hiện Hứa Mộng Đình kia, đúng là mất cả hứng thú.
Tiểu Dao vừa đi bên cạnh vừa càu nhàu, nhắc đến cô gái Hứa Mộng Đình có vẻ như không hài lòng.
- Cậu đang nói gì vậy?
Cô thuận miệng hỏi.
- Cậu mới đến nên không biết đó thôi. Hứa Mộng Đình là bạn gái của Lý Hoài Triết, cả hai người họ là thanh mai trúc mã. Vài tuần trước Hứa Mộng Đình có cuộc thi múa nên tạm thời không đi học, cậu ta cứ tưởng mình hoàn hảo lắm không bằng. Tớ ghét nhất chính là bộ dạng tiểu thư của cậu ta, vậy mà Lý Hoài Triết cũng thích, đúng là mắt có vấn đề.
Vương Tư Hạ im lặng một lúc không đáp trả gì rồi lập tức bỏ về lớp.
Ở bên này, đôi chim ri ríu rít kể chuyện. Lý Hoài Triết và Hứa Mộng Đình lớn lên bên nhau, tình cảm gắn bó, hai bên gia đình cũng rất thân thiết.
- Triết, sau khi tốt nghiệp cậu và tớ cùng đi Anh du học được không? Tớ đã quen có cậu bên cạnh, nếu như không có cậu thì thật sự tớ rất buồn.
Lý Hoài Triết xoa đầu cô bạn, dịu giọng đáp.
- Chỉ sợ khi đó cậu lại chê tớ phiền, không cần tớ nữa.
Hứa Mộng Đình mỉm cười tựa đầu vào vai hắn, đôi tay nhỏ nhắn ôm lấy cánh tay hắn.
- Cậu chính là tình đầu của tớ, cậu luôn đối với tớ rất tốt, rất dịu dàng. Triết, cảm ơn cậu.
Vương Tư Hạ mang một nét đẹp đầm thắm, trầm lắng, tuy lạnh lùng nhưng lại sống rất tình cảm. Còn Hứa Mộng Đình lại mang nét đẹp kiêu sa, ngọt ngào dịu dàng khiến người khác muốn bảo vệ.
Không ai giống với ai.
Trở về lớp, từ đầu đến cuối đều không nói câu nào, cho đến khi Lý Hoài Triết không chịu được nữa mà lên tiếng hỏi.
- Tôi chọc giận cậu việc gì sao?
Vương Tư Hạ trầm mặc không đáp cho đến khi hắn đưa tay gấp lại quyển sách mà cô đang đọc dang dỡ.
- Nói chuyện đi.
Hắn nghiêm giọng đề nghị.
- Cậu muốn nói gì?
Cô hời hợt hỏi.
- Khi không lại khó chịu thế?
Chẳng hiểu sao bây giờ nhìn thấy mặt của hắn lại khiến cô bực đến phát cáu.
Ánh mắt Lý Hoài Triết bắt đầu chú ý đến chiếc kẹp trên tóc cô.
- Chiếc kẹp rất hợp với cậu, trông dịu dàng lên hẳn.
Một câu khen ngợi của hắn lại có thể khiến cả lồng ngực như bị một phen vỗ sóng. Vương Tư Hạ hai má dần trở nên ửng hồng, lại nghĩ đến chuyện sáng nay khiến cô không thể không giận.
- Này, kể cậu nghe một chuyện.
- Lý Hoài Triết, cô Tô gọi cậu có việc, nhanh lên đấy!
- Tôi biết rồi.
Bên ngoài, một cậu bạn chạy đến thông báo.
Chuyện vẫn còn chưa nói xong đã phải dừng lại. Hắn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với cô, nhưng vì cô Tô gọi đến, hắn không thể không nghe. Nhìn cô một cái rồi lập tức bỏ đi.
- Này, cậu và Lý Hoài Triết trở nên thân từ khi nào vậy?
- Ai thân với cậu ta chứ.
Cô lạnh nhạt đáp.
Hiểu Hiểu tò mò hỏi tiếp.
- Nhìn cách Lý Hoài Triết nói chuyện với cậu cho thấy... Cậu ta rất để tâm đến cảm xúc của cậu.
Vương Tư Hạ im lặng không đáp, cô lặng lẽ nhìn về phía chỗ ngồi bên cạnh như một thói quen.
Buổi tối, cô ngồi một góc trong thư viện cặm cụi đọc sách. Chẳng hiểu sao hôm nay lại không có nỗi tâm trạng đọc sách, cố gắng xem đến đâu đi nữa cũng không thể tập trung.
Cô bất lực gấp lại quyển sách, hơi ngẩn người người ra ngoài cửa sổ.
Cũng may chỉ là chút tình cảm chớm nở mà thôi, cô tin rằng bản thân sẽ sớm quên được.
Ngồi trầm tư một lúc cũng đến giờ thư viện đóng cửa. Giờ này cũng đã hơn 8 giờ, cũng nên trở về nhà vì sợ bà Vương sẽ lo lắng.
Lang thang trên con đường dần trở nên quen thuộc, bất chợt phía sau có tiếng người gọi mình. Bước chân của cô mỗi lúc một nhanh hơn, dường như có ý định phớt lờ đi, mặc kệ người kia mãi gọi.
- Cậu gặp ma sao?
Lý Hoài Triết nhanh chân đi đến, hỏi.
- Tôi không nghe thấy cậu gọi.
Cô tìm một lý do nào đó để biện bạch.
- Thật sự không nghe thấy?
Hắn tiếp tục hỏi.
- Phải, không nghe thấy.
Từ đầu đến cuối ánh mắt của cô không nhìn đến hắn dù chỉ một lần.
- Từ ngày hôm qua cậu đã như vậy, tôi làm gì khiến cậu không vui sao?
Vì thái độ xa lạ này của cô khiến hắn khó chịu nên lên tiếng hỏi cho ra lẽ.
- Không có.
Hắn cũng không phải loại người không có tự trọng. Nếu cô đã hời hợt với mình như thế thì hắn cũng không ở lại thêm nữa.
- Tôi về trước đây, cậu đi đường cẩn thận.
Nói rồi hắn lập tức rời đi bỏ lại Vương Tư Hạ đứng ngây người ra đó nhìn theo bóng lưng của hắn khuất dần trong con hẻm.
Dù trong lòng có buồn bã, có khó chịu đến mấy cô vẫn phải nén ngược vào trong.
Triết, qua đây.
Bà Lý vừa đi shopping về mua toàn là quần áo đắt tiền. Nhìn thấy con trai về đến bà liền đưa tay gọi hắn đến ngồi cạnh.
- Mẫu đồng hồ vừa mới ra mắt, mau mang thử xem con thích không.
Bà biết hắn rất thích sưu tập đồng hồ nên khi mỗi lần có mẫu mới bà đều nhanh tay mua về cho hắn.
Bà Lý xưa nay đã quen tay với việc mua sắm. Cũng phải, ngay từ nhỏ đã sống trong sung sướng, lớn lên lại được gả cho ông Lý, ngày ngày chỉ cần chưng diện thật đẹp, thi thoảng đi làm đẹp, buồn chán thì mua sắm... Cuộc sống như vậy biết bao nhiêu phụ nữ mơ ước.
Tuổi đời chỉ mới hơn 40 nhưng bà vẫn rất trẻ trung và xinh đẹp, chẳng thấy già đi một chút nào.
- Hàng thời trang, phải thay đổi thường xuyên mới đẹp chứ.
Bà cẩn thận mở hộp đồng hồ rồi chu đáo đeo vào tay con trai, không quên khen gợi.
- Triết à, nhìn này. Trông đẹp và tinh xảo hơn những chiếc trước đó nhỉ.
Bây giờ bà mới để ý đến nét mặt u ám của hắn. Đoán biết con trai có chuyện không vừa lòng, bà lên tiếng hỏi.
- Con làm sao vậy? Không vui sao?
Hắn thở dài một cách mệt nhọc rồi ngã người ra sofa điều tiết tâm trạng.
- Con và Mộng Đình cãi nhau sao?
Bà Lý tò mò hỏi.
- Mẹ này, có phải tất cả phụ nữ đều có những ngày mưa nắng thất thường vậy không ạ?
Hắn nghiêm túc nhìn bà, hỏi.
- Con chọc giận con bé sao?
- Không phải Đình Đình.
Hắn trả lời.
- Không phải Đình Đình?
- Hai mẹ con đang nói chuyện gì thế?
Ông Lý từ ngoài bước vào, hôm nay ở cửa hàng có vài chuyện cần ông đến xử lý nên về hơi muộn.
- Bố mới về ạ.
Hắn lễ phép thưa.
- Lão Lý, ông qua đây xem tôi có mua loại trà rất ngon. Để tôi pha một ít cho ông nếm thử nhé!
Bà Lý hào hứng đi đến kéo ông ngồi xuống ghế, bản thân bà cũng lật đật mang số trà vừa mua được xuống phòng bếp pha một ít.
- Việc đấy bà cứ để người làm lo là được, cần gì phải tự thân làm cho mắc công chứ.
Ông Lý không muốn để vợ phải đụng vào bất cứ công việc gì bèn lên tiếng nói.
Trước khi cưới bà, ông đã từng hứa sẽ cho bà một cuộc sống mà người khác phải ganh tị. Và ông đã thực hiện được lời hứa của mình, không để bà phải vất vả ngày nào, công việc không cần phải đụng đến.
- Một chút việc vặt, tôi làm được mà. Ông và con cứ ngồi đấy chờ tôi, xong ngay thôi.
Nhìn bố và mẹ hạnh phúc bên nhau như thế hắn rất vui. Cuộc sống gia đình như này ai lại không mơ ước kia chứ.
- Con bé Mộng Đình đã nói với con chưa?
Ông Lý trầm giọng hỏi.
Lý Hoài Triết còn đang mơ hồ, một lúc sau mới trả lời.
- Con... Con không biết ý bố muốn nói chuyện gì ạ.
Ông Lý liếc mắt nhìn hắn rồi thở dài.
- Việc con đến Anh du học, con bé rất muốn cùng con đến đó. Ý con ra sao?
Hoá ra là chuyện này, hắn còn tưởng hôm đó là lời nói ngẫu hứng của Hứa Mộng Đình mà thôi. Không ngờ cô ấy lại đi nói với bố và mẹ của hắn.
Hứa Mộng Đình từ nhỏ đã được ông bà Lý rất yêu thích và xem cô ấy như một thành viên của gia đình. Thậm chí thích đến mức còn hứa hôn cho hắn và Hứa Mộng Đình.
- Tương lai sau này con được phép chọn lựa, bố mẹ luôn ủng hộ con. Bóng đá là môn thể thao con yêu thích, nhưng riêng chuyện con muốn phát triển nó hơn nữa thì bố không cho phép. Lý gia sau này thuộc về con, bố hi vọng con sẽ cân nhắc và biết đâu mới là cái con cần quan tâm đến.
Lý gia chỉ có một mình hắn, cả gia nghiệp mà ông Lý đang cố gắng gầy dựng mai sau chỉ để lại cho hắn. Hắn không có lựa chọn nào khác.
Lý Hoài Triết cười trừ, đáp.
- Vâng, con hiểu rồi thưa bố.
Từ sau buổi tối ngày hôm đó, Lý Hoài Triết cũng không còn bám lấy cô như trước kia nữa, lời nói cũng kiệm đi hẳn.
- Hai bạn một nhóm cùng nhau thảo luận, từng nhóm phát biểu, cô sẽ lấy điểm đó để làm điểm cho bài kiểm tra 15 phút. Được chưa.
Sau khi cô Tô vừa giao bài tập, tất cả mọi người đều tập trung để hoàn thành. Nhưng hai kẻ đang ngồi cuối góc lớp dường như có chút vấn đề nan giải.
- Lý Hoài Triết, Vương Tư Hạ! Hai em có vấn đề gì sao?
Khi cô Tô hỏi, cả hai lập tức đồng thanh trả lời.
- Không ạ.
- Vậy mau làm bài đi, chỉ có 15 phút thôi đấy.
Dù không muốn cách mấy nhưng vì con điểm nên cả hai buộc phải hoàn thành.
- Cậu viết sai rồi, làm lại đi.
- Cậu mới là người cần phải xem lại đấy.
- Lý Hoài Triết!
Vương Tư Hạ gằng giọng, nghiêm túc nhìn về phía hắn.
- Sao?
Đối với ánh mắt chết chóc này hắn không còn sợ nữa, vẫn nhởn nhơ như không có gì.
Tuy trong quá trình làm bài có rất nhiều ý kiến trái chiều, thi thoảng còn cãi vã qua lại, không ai chịu ai. Nhưng cuối cùng vẫn hoàn thành rất tốt bài tập.
- Triết!
Bên ngoài cửa, Hứa Mộng Đình đã đứng chờ ở đó.
Lý Hoài Triết không thèm đoái hoài đến cô cứ vậy mà một mạch đi về phía cô ta.
- Cũng may Hứa Mộng Đình không học cùng lớp, bằng không chúng ta hằng ngày phải chứng kiến bọn họ bên nhau, cẩu lương không muốn ăn cũng phải bị ép cho vào miệng. Nghĩ đến thôi đã nỗi hết da gà.
Tiểu Dao ngồi gần đó nhúng vai bỉu môi chế giễu. Cô bạn này có vẻ như là một antifan chính hiệu của Hứa Mộng Đình.
- Cậu nói bớt chút đi, Hạ Hạ dường như đang có tâm sự đấy!
Khi nghe Hiểu Hiểu nói, Tiểu Dao mới để mắt đến Vương Tư Hạ ngồi cuối góc lớp vẻ mặt u ám.
- Cậu ấy làm sao vậy?
- Tớ không biết, suốt cả tuần nay đều như vậy, cứ như người thất tình.
- Thất tình sao? Cậu thôi đi, cậu ấy để mắt đến ai lại thất tình chứ. Chúng ta mau qua đó chơi với cậu ấy đi.
Lý Hoài Triết cùng Hứa Mộng Đình đến nhà ăn của trường để cùng nhau dùng bữa sáng.
- Mặt tớ dính gì sao?
Nhận thấy ánh mắt của Hứa Mộng Đình cứ dính lấy người mình, Lý Hoài Triết ngẩn đầu,hỏi.
- Không có, tớ thích nhìn cậu ăn như này mà thôi.
Hứa Mộng Đình mỉm cười, đáp.
- Ai lại có sở thích kỳ quái như cậu. Cậu còn không mau ăn thì tớ ăn luôn chỗ của cậu đấy!
Lý Hoài Triết trêu chọc.
- Tối nay tớ có buổi biểu diễn ở phòng tập, cậu có thể đến xem không?
- Đương nhiên rồi.
- Chỉ có cậu lúc nào cũng tốt với tớ nhất, tốt với tớ vô điều kiện.
Hứa Mộng Đình vui vẻ gấp luôn thức ăn của mình sang cho hắn.
- Triết.
- Sao vậy?
Cách gọi này của Hứa Mộng Đình dường như có chuyện muốn nói với hắn. Lý Hoài Triết tò mò hỏi.
- Lớp của cậu vừa có người chuyển đến, tớ nghe mọi người nói cậu ấy rất xinh.
- Ừ, đúng là có chuyện đó.
Thấy Lý Hoài Triết vẫn vô tư trả lời khiến cô ta có vài phần buồn bã. Trong mắt hắn, người xinh xắn nhất chỉ có Hứa Mộng Đình, nhưng hôm nay cô ta cố tình hỏi như thế hắn lại không phản ứng gì, thậm chí còn ngầm khen ngợi.
- Cậu ấy...
- Đình Đình à, tớ có việc tớ đi trước nhé. Buổi tối đến xem cậu biểu diễn, cố lên đấy.
Không chờ Hứa Mộng Đình nói hết câu Lý Hoài Triết đã nhanh chóng bỏ đi. Suýt nữa thì quên mất việc Hạ Minh Phong đang chờ ở nhà thi đấu.
Giờ thể dục cũng đến, cả lớp tập trung xếp thành bốn hàng ngay ngắn ngoài sân vận động.
Cả bọn nam sinh di chuyển đến nhà thi đấu để chơi bóng chuyền, nhóm nữ còn lại tiếp bước theo sau.
- Các bạn nữ xếp thành hàng dọc chuẩn bị phác bóng.
Lớp trưởng theo sự chỉ đạo của thầy Phó bắt đầu điều hành lớp.
Đám nữ sinh lần lượt thay phiên nhau phác bóng vào rổ, nhưng rất ít người làm được.
- Mọi ngày thấy cậu hay lẩn quẩn quanh Vương Tư Hạ, sau hôm nay lại lạ thế.
Hắn đùa nghịch quả bóng trên tay, hời hợt đáp.
- Người ta không thích, tôi mặt không đủ dày.
Nói đến đây, hắn lại nhớ đến câu hỏi ban nãy của Hạ Minh Phong.
- Khoan đã, lẩn quẩn quanh Vương Tư Hạ? Tôi như vậy bao giờ chứ?
- Tôi còn chưa thấy cậu bám lấy Hứa Mộng Đình như vậy bao giờ.
Hạ Minh Phong nở nụ cười ma mãnh, đáp lại lời hắn.
- Lý Hoài Triết, Hạ Minh Phong, Chu Thiên Duật, mau đến đây hướng dẫn các bạn đi.
Thầy Phó lên tiếng gọi ba học sinh ưu tú nhất nằm trong đội bóng của trường đến phụ trách hướng dẫn từng bạn.
- Tư Hạ, để Lý Hoài Triết hướng dẫn cậu nhé, hai cậu là bạn cùng bàn, lại hợp tính nhau dù sao cũng dễ hơn những người khác.
Cũng phải, tính đến thời điểm hiện tại chỉ có Lý Hoài Triết là nam sinh duy nhất tiếp cận được với Vương Tư Hạ. Vậy nên, nhiệm vụ lần này do hắn phụ trách là điều đương nhiên.
- Lớp trưởng, cậu có thể sắp xếp cho tớ một người khác không?
- Sao vậy?
Lê Tâm Nghi tò mò hỏi.
- Cậu ấy đùa thôi, cậu tin làm gì.
Còn chưa để Vương Tư Hạ nói lý do thì Lý Hoài Triết đã nhanh chóng xen vào, tiện tay kéo theo cô đến nơi khác.
- Cậu có vấn đề cứ nói với tôi là được, cậu nói với cậu ấy chẳng khác nào chạy đến loa của trường thông báo.
Lê Tâm Nghi chính là người miệng mồm khó giữ, chỉ sợ chuyện hai người bọn họ giận nhau phút chốc cả trường đều biết.
- Cậu nói nhiều thật đấy. Thế có định dạy tôi hay không?
Thấy cô đã trở lại trạng thái ban đầu, trong lòng hắn không hiểu sao lại nhẹ hơn rất nhiều, cứ như gỡ bỏ được gánh nặng suốt mấy hôm qua.
Lý Hoài Triết lườm cô một cái, mỉa mai.
- Cậu nhờ vả người ta kiểu này sao?
- Chỉ có cậu mới được như thế.
Giọng điệu này nói ra cứ như được dạy cho cô chính là phúc phần kiếp trước hắn tích được.
Nhưng dù sao hắn cũng rất vui vì hai người bọn họ có thể trở lại mối quan hệ như trước đây.
- Được, xem như tôi may mắn. Đại tiểu thư, nhặt bóng lên rồi bắt đầu thôi.
Cô và hắn dù sao cũng là bạn cùng bàn, Lý Hoài Triết giúp cô rất nhiều việc. Cô đâu thể chỉ vì chút tư tình cá nhân lại cư xử lạnh nhạt với hắn. Thích một người không nhất thiết phải được đền đáp, chỉ cần cả hai vui vẻ, thoái mái trò chuyện cùng nhau cũng đủ lắm rồi.
- Lý Hoài Triết!
- Đến ngay đây.
Nhìn thấy động tác phác bóng của Vương Tư Hạ có hơi chướng mắt, Lý Hoài Triết lắc đầu ngán ngẫm. Hắn không suy nghĩ gì nhiều, lập tức đi đến đứng gần cô hơn, bàn tay thuần thục sửa lại cách cầm bóng, từ đầu đến cuối không một động tác thừa.
Đối với hắn chỉ đơn giản là hướng dẫn, nhưng lại vô tình gieo lên mầm xanh trong lòng Vương Tư Hạ.
- Tập trung.
Nhận thấy ánh mắt của Vương Tư Hạ hơi thất thần, hắn nghiêm túc nhắc nhở.
- Tôi, tôi vẫn đang tập trung đấy thôi.
Cô lúng túng giải thích.
- Tôi không tính phí thì cậu cũng nên biết điều học hành tử tế một chút. Lý Hoài Triết rất có tiếng tăm trong lĩnh vực bóng chuyền đấy, đừng làm thầy của mình phải bẽ mặt chứ.
- Đồ khoác lác.
Cô lườm hắn rồi giở giọng chế giễu.
- Nếu không phải Lý Hoài Triết thích Hứa Mộng Đình, tôi còn tưởng cậu ta có ý với Hạ Hạ đấy.
Hiểu Hiểu đứng gần đó không xa, nhìn đôi gà bông trai tài gái sắc không khỏi tiếc nuối.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play