Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Mùa Tuyết Tan: Ước Nguyện Đêm Sao Sau Mưa

Chap 1: Hệ thống.

“Tên.” Âm thanh trong trẻo vang lên, ngữ điệu khá mềm mại và dễ nghe đang dò hỏi lấy người trước mặt.

Pha lẫn giữa mềm mụp lười biếng là cảm giác như không kiên nhẫn cùng sự gấp gáp muốn làm cho xong việc.

Bối cảnh nơi này là một căn phòng hiện đại, một vài tủ kính có chứa sách và vài đồ vật trang trí khác lạ, không gian không phải quá rộng lớn.

Quan sát quanh một hồi, bao gồm ghế sofa êm ái và bàn trà thường thường không có gì đặc biệt.

Trước mặt hai người còn có một ly trà nghi ngút khói tỏa ra hương thơm thơm lừng, thiếu niên vừa lên tiếng hỏi, đến ngước lên nhìn cũng không làm, mà ở trong tay đang cầm một cái gì đó bằng phẳng và lướt lướt.

“Thời Tất Thanh.” Người đối diện đáp, hắn một thân trường bào sang quý, lụa gấm xinh đẹp được thêu bằng chỉ bạc các loại tỉ mỉ tinh xảo. Cùng với một đầu tóc dài thúc lên, tựa thác truyền được rũ trên ghế sofa, kim cạp lóe nhẹ tia sáng dưới ánh đèn trần trắng tản quang.

Nam tử này, xuất hiện ở đây cực kỳ tương phản và không thích hợp với nơi hiện đại hóa như vậy, nhưng Thời Tất Thanh vẫn nghiêm túc ngồi thẳng thân.

Khác với thiếu niên kia, cậu ta ngã nhoài ở sofa, giống như một con mèo mềm mụp nằm nghỉ, thiếu một cái đuôi lả lướt là rất giống. Anh tùy ý dựa lưng vào sofa phía sau, tiếng lạch cạch gõ phím vang ra những âm thanh rất nhỏ, có tiết tấu nhất định, nhịp nhàng cùng âm nhỏ tiếng hít thở khe khẽ.

Nó phá lệ rõ ràng ở gian phòng này.

Thời Tất Thanh rất tò mò không biết thứ trong tay đối phương, nó là gì, hắn nhìn, rồi dời mắt đến phục trang thiếu niên đang mặc.... ân.

Rất kỳ quái.

Màu xanh, mỏng manh vải vóc dán thân sát vào da thịt, quần áo hỗn loạn, còn lộ một ít thịt bụng trắng nõn, tóc rối.

Mặt kính cận cũng đeo lệch, hơi sương trên đó không có bị lau đi, bừa bãi nhếch nhác đến câu nhân, Thời Tất Thanh ho khẽ, hắn xem quần áo thiếu niên, có chút không nỡ nhìn thẳng, theo hắn biết.... đó hình như là áo trong.

Bởi vì so sánh với thời đại của hắn.

Y phục cổ đại bao gồm nhiều nhiều lớp lớp vải để tạo thành một thân, da thịt bị vây đến kín mít, ngay cả cổ áo cũng chỉ lộ một chút, chưa nói tới Thời Tất Thanh còn là kẻ cũ kỹ trong tu chân giới, một thân đoan trang tao nhã, khó có thể nhìn được người trước mặt như vậy.

Không quá đứng đắn.

Phi lễ chớ nhìn.

Thời Tất Thanh thầm nghĩ, rồi dời mắt đi nơi khác.

“Tuổi, bao nhiêu.” Thiếu niên lại hỏi hắn.

“687.” Thời Tất Thanh đáp.

“Vậy thì vì sao anh lại đến được đây, chết như thế nào? Trước khi chết có dị tượng gì không?” Câu hỏi mang theo sự nhếch nhác lười biếng, chậm rì rì pha lẫn giọng mũi, giống như tùy tùy tiện tiện, cũng tự cho là thân thuộc đến độ chẳng coi Thời Tất Thanh là người ngoài.

Nhưng hắn cùng thiếu niên không có sự quen biết, bộ dạng lúc này như vậy, được cho là không hề có sự tôn trọng ở đây.

Thời Tất Thanh nhíu mày, không tỏ ý trách móc gì, mà là tự hỏi là, hắn thế nào không biết hắn đã chết?

“Sao vậy?” Thấy hắn không có trả lời, thiếu niên lúc bấy giờ mới ngước lên, đôi mắt màu lam kia như biển sâu không chiếu đến ánh sáng.

Thời Tất Thanh sửng sốt, hắn sớm đã không có vật gì để vào mắt, nhưng khi đối diện với đôi mắt xinh đẹp này, hắn lời muốn nói hơi khựng chốc lát.

Vừa rồi thiếu niên đi vào, một chút đều không thèm nhìn đến hắn, cậu ta rũ mắt, hàng mi nồng đậm rũ xuống, chăm chăm mà nhìn vào vật trong tay. Mỗi hành động lại mau lại thuần thục đi rót cho chính mình tách trà nóng vốn đã có từ trước ở trên bàn.

Nói không hợp phép, cũng không phải, bởi vì dù trông như không tôn trọng hắn, thiếu niên ấy lại không quên mời hắn uống trà, rồi đến câu hỏi về tên như vừa rồi.

* Tách! – Âm thanh búng tay phá không mà vang, khiến Thời Tất Thanh bừng tỉnh khỏi cơn mê.

“Nói chuyện, anh thất thần về điều gì? Chính bản thân anh không biết nguyên do cái chết à?” Thiếu niên vẫn chưa thu hồi cánh tay, là tiếng búng khẽ vừa rồi do thiếu niên tạo ra.

Thời Tất Thanh đã bừng tỉnh, từ thất thần trung mà mò ra, hắn lắc đầu, tự nhiên thu hồi ý nghĩ muốn nhìn nhiều đôi mắt xinh đẹp này thêm vài giây.

“Không phải, bổn tọa chỉ đang nhớ lại thời điểm cuối cùng bổn tọa đang làm gì.” Thời Tất Thanh bình tĩnh trả lời, đối với thái độ của anh thấy mà không trách.

“Xưng tôi.” Thiếu niên bâng quơ nhắc nhở.

Thấy Thời Tất Thanh vẻ mặt mơ hồ nhìn chính mình, anh bỉu môi, “Ở nơi này và về sau, xưng hô cần thiết nhớ rõ, bình đẳng, tại lúc này về cấp bậc, anh dưới và tôi trên.”

Sợ rằng Thời Tất Thanh không hiểu hết, thiếu niên dừng vài giây để ngẫm nghĩ, mới nói “Anh hiện tại là người mới, cũng như đệ tử mới gia nhập tông môn chẳng hạn.”

Xem như miêu tả trừ tượng quá mức, anh xua tay, “Thôi vậy! Không nói về cái này, anh biết thế là được, một lát nữa nhận hệ thống, sẽ có kẻ đến giải thích cho anh hiểu sau.”

“Không phải chết nói....” Anh quan sát đối phương trên xuống, “Là dùng nguyên thân cùng hồn phách thoát ly, miêu tả xem. Nguyên nhân anh đến đây là gì?”

Thời Tất Thanh cố nhớ ra.

* Sột soạt.

Âm thanh cử động nhẹ, thiếu niên lúc này đã ngồi dậy, tuy rằng lưng vẫn dựa vào ghế, ích nhất lúc này trông lịch sự nhã nhặn hơn vừa rồi.

Thời Tất Thanh có chút khát nước, hắn vươn tay, chậm rãi thổi nhẹ tách trà nóng, uống một ngụm rồi mới nói “Phi thăng, phát hiện một lỗ hổng có dấu vết thiên kiếp. Có lẽ xuất phát từ tò mò nên tôi bước vào.”

“Sau đó có một thứ âm thanh máy móc nói rằng muốn hay không tham quan thế giới bên ngoài vị diện, và rồi.... tôi ở đây.”

Thích ứng về xưng hô còn khá nhanh.

Thiếu niên vừa ý mà gật đầu, môi cong lên, khẽ mỉm cười, nhưng nghe ra nguyên nhân Thời Tất Thanh đến được nơi này liền ngạc nhiên nói, “Phi thăng à....? Đúng là tìm chết mà!”

Cảm thán xong, thiếu niên tiếp tục gõ gõ ngón tay, lẩm nhẩm nói, “Hiếm khi thấy kẻ nào phi thăng lại mạo hiểm thoát ly thế giới giống như anh, có lẽ là một kí chủ không tầm thường đâu. Rất có tiềm năng cho tổng bộ, còn thích ứng được hay không, cái này chưa nói trước được.”

“Thoát ly?” Thời Tất Thanh đầu óc trì trệ vài giây, hắn nghe không hiểu những thuật ngữ chuyên môn mà thiếu niên đang nói, “Ý cậu là.... đây không phải tiên giới?”

“Chỗ này giống tiên giới chỗ nào?” Thiếu niên vẻ mặt dở khóc dở cười, đã buông lỏng vẻ mặt câu có của mình, nhẹ nhàng tựa cằm lên IPad và hỏi hắn, “Anh nghe câu mời chào kia có giống nơi thiên giới chào mừng hay không?”

Thời Tất Thanh bây giờ đảo mắt nhìn quanh đây, thêm với câu mời chào mà thiếu niên nhắc đến, Thời Tất Thanh nhớ lại một câu băng lạnh, tự xưng hệ thống, mặc dù vẫn xưng hô tôn kính, biết thân biết phận hắn là tiên tôn, nhưng chú ý kỹ càng mới thấy rằng nó không hề nói rằng nơi này là tiên giới.

Thời Tất Thanh ngẩng ngơ đáp, “.... đúng là không giống.”

Tạm dừng vài giây, và hắn tiếp tục nói “Cậu cũng vậy.”

“Hơ....” Thiếu niên ngữ khí quái lạ, hỏi thêm Thời Tất Thanh vài câu, hắn cũng theo đó trả lời, tuy rằng không biết để làm gì.

Thời Tất Thanh thành thật trả lời toàn bộ, không có nửa điểm che giấu ý tứ, hơn nữa, mấy câu hỏi này cũng không xâm phạm gì riêng tư của hắn. Càng không có ý tìm hiểu sâu về công pháp hay đò xét sâu, Thời Tất Thanh cũng không có gì cần phải che giấu.

Ví dụ như là miêu tả cảnh cuối cùng hắn thoát ly thế giới chẳng hạn.

Thêm cảnh giới và kể về bản thân thế nào.

“Ừm.... Hoàng tử vương triều thịnh thế, gia nhập tông môn Giới Đạo Thanh lúc chưa nhược quán, thời gian cụ thể không rõ, sau đó vượt qua khảo hoạch, trở thành đệ tử nội môn.”

“Là đại đệ tử chân truyền của Trường Sinh đạo nhân, dùng cả đời chuyên tâm tu luyện, không gặp trở ngại gì mấy, đạo tuyệt tình, tốt, cảm ơn anh đã hợp tác. Lát nữa sẽ có hệ thống phụ trách đến trợ giúp anh.”

“Không vui khi gặp và không hẹn gặp lại, tôi đi trước!” Thiếu niên nói xong, nhìn trên màn hình của ipad hiện lên số liệu cùng thông tin của Thời Tất Thanh.

Sau khi liên kết với thế giới cũ của hắn, mắt anh chỉ lướt qua đánh giá và không hứng thú gì mấy.

Biết nhiệm vụ được giao của mình đã xong, thiếu niên liền nói một câu “Xin phép”, tạm biệt với hắn, và sau đó là vụt chạy mất hút luôn.

Giống như một vị giáo viên ham chơi thấy chuông tan học, đúng giờ liền phóng đi để lại học sinh ngơ ngác nhìn mình.

Thời Tất Thanh “....?”

Hắn nghiêng đầu, khe khẽ bật cười với tư thái phóng khoáng như vậy của thiếu niên kia, hắn lại ngồi đó, nhấm nháp ly trà ấy. Hương thơm và vị đậm đà, hình như còn khá ngọt ngào lạ kỳ, hắn chờ đợi một chén trà nhỏ.

Khá ngắn hạn, quả nhiên có một thứ khác đến tiếp đón hắn, so với thiếu niên kỳ kỳ quái quái không đứng đắn vừa rồi, được gọi hệ thống phụ trợ giải thích qua về nơi này cùng những kiến thức cơ bản cho hắn nghe.

Chính quy “công ty”, công nhân và nhiệm vụ.

Hắn còn biết được chính mình trước kia là mục tiêu ác ma của nhiệm vụ công lược.

Thời Tất Thanh ngạc nhiên, nhìn bãi trước mắt nguyên nhân những năm gần đây xuất hiện những kẻ quấy phá hắn tu luyện, giận cực phản cười, hắn híp híp mắt, trầm ngâm xoa chính mình cằm, cuối cùng hứng thú muốn gia nhập tổng bộ.

﹝Vậy.... tiên tôn, hệ thống mà tổng bộ phân phối chọn lựa cho ngài là 073. Chỉ dẫn ở đây ạ, đi theo bản đồ này là đến!﹞Phụ trợ hệ thống đẩy hướng về Thời Tất Thanh một tấm thẻ bài đen.

Hắn nhận lấy, lờ mờ nhận ra đãi ngộ của bản thân không mấy thay đổi, còn giống trước kia được cẩn thận đối đãi, Thời Tất Thanh thở dài một hơi, gương mặt không biểu hiện cảm xúc gì, uống cạn ly trà và rời đi căn phòng.

Hệ thống 073, có vẻ như là đồng hành cùng hắn.

Đi theo bản đồ chỉ dẫn, Thời Tất Thanh đứng trước cửa phòng, hắn đúng là cảm thấy bộ máy nơi này thật thần kỳ, còn nhiều phòng như vậy, nhìn sang bên cạnh, xa xa mới thấy một cánh cửa khác, rộng rãi làm sao.

Thời Tất Thanh đặt chiếc thẻ lên mặt khóa.

* Tít.

* Cạch.

Cửa không gian mở ra, cả hai mắt đối mắt với nhau, hắn nhìn đến vẻ mặt vừa quen vừa lạ lẫm này, không.... phải nói là vẻ mặt cau có đến trầm mặc của thiếu niên.

Thời Tất Thanh còn khá mới lạ, hắn ngẩn ra, không biết vì sao lại chột dạ, “Cậu là.... 073?”

Hắn không chắc chắn lắm, khẽ gọi “Hệ thống?”

“Im mồm!” Thiếu niên sắc mặt không tốt, nhìn Thời Tất Thanh, “Quả nhiên là anh ha, a ~! Xin chào, kí - chủ! ”

Ngữ khí nghiến răng nghiến lợi, như hận không thể hóa sói nhào đến cắn chết hắn vậy.

Thời Tất Thanh “....” Hắn chọc gì cậu thiếu niên này?

Chap 2: Hợp tác.

Thời Tất Thanh đứng đơ ở cửa, hắn không biết có nên tiến vào bên trong hay không, chỉ loáng thoáng nghe thiếu niên lại phát ra điểm âm thanh hừ lạnh.

Thiếu niên với dáng vẻ vẫn lười nhác không nghĩ động đậy gì đấy, trừng hắn một ánh mắt, xong rồi nằm về ghế và tiếp tục xem màn ảnh đang trình chiếu.

Thời Tất Thanh đứng như thế này quá biệt nữu, hơn nữa, hắn hình như không cần thiết phải kiêng dè lắm với thiếu niên, hoặc lúc này nên gọi anh là hệ thống của hắn.

Thời Tất Thanh do dự vài giây, vẫn là đi vào.

Thiếu niên xé gói bim bim, như đoán được ý định, không có ngăn cản Thời Tất Thanh tiến vào, chỉ là nhắc nhở “Nhớ thay dép.”

Thời Tất Thanh hành động hơi cứng nhắc, hắn cúi đầu nhìn chân mình, lại nhìn cái kệ ở bên cạnh, thấp đến đầu gối, có hai đến vài chục đôi dép mang màu trắng. Mao nhung như những con thỏ đáng yêu, Thời Tất Thanh loay hoay một lúc, cuối cùng thì lấy xuống thay đi và xỏ chân vào.

Mềm mềm, êm.

Thời Tất Thanh cực nhanh nhận xét.

Hắn ngước lên, chính thức đi quan sát căn phòng mới này, những kiểu kiến trúc mới lạ, gọn gàng và có cả mấy thứ thiết bị thật kỳ quái, hắn xem một vòng mới thôi không tò mò nữa, nhìn về phía hệ thống, và hình ảnh đang trình chiếu.

Một bộ kịch gì đó, không giống hí hịch, kinh kịch hay những gì Thời Tất Thanh từng xem qua, mà nó là đang tái hiện lại một khung cảnh nào đó được ghi lại, chân thật và chết chóc, hắn chậm rãi đi đến ghế, dò xét thiếu niên hay không khó chịu.

Đối phương hoàn toàn làm lơ hắn, đôi mắt dán chăm chú nhìn tràng diễn đang đến khoảng khắc cao trào.

Máu cùng tiếng ai oán thét lên, chiến giáp bị nhuốm một màu máu tươi, chính giữa màn ảnh, gã nam nhân thân mang chiến bào, ôm lấy thân hình nhỏ gầy của thiếu nữ.

Thời Tất Thanh đã từng là hoàng tử trong hoàng tộc, hắn đương nhiên biết đây là có chuyện gì, giữa mày hắn khẽ nhíu lại. Chiến trường.... sao có thể xuất hiện nữ tử chứ?

Thời Tất Thanh không nghĩ muốn xem, nhưng nó quá có sự tồn tại.

“Hệ thống! Hệ thống!! Ngươi ra đây!! Mau lên!!” Giọng gã tướng quân ấy nói gằn lên, như xé rách thời không, thê lương và thật khó nghe.

Thời Tất Thanh có thể nghe được cảm xúc mất khống chế của gã, hận thù đan xen lẫn vào cái thứ thanh âm khàn khàn, tiếng nói ấy, nó như chất chứa sự tuyệt vọng cùng cực.

Một bóng người gia nhập màn ảnh, Thời Tất Thanh bất ngờ, đôi mắt hắn hơi mở to, trộm nhìn sang thiếu niên cùng người đang xuất hiện bên trong.

Gương mặt ấy, y đúc hệ thống không khác nhau bao nhiêu.

Nếu nói có điểm gì khác nhau, thì chắc hẳn là quần áo và sắc thái gương mặt đi.

Vạt áo đen trong gió hơi nhếch khẽ lên, lung lay như đứng ở núi tuyết lồng lộng gió, đôi chân thon dài dẫm trên nền cát vươn vãi máu tươi. Mỗi bước chân tao nhã và vững vàng, bộ dạng này ở chiến trường, như thần minh được kêu gọi đến vậy.

Cố Doãn giơ chân bước qua, ánh mắt sương lạnh như mặt hồ ở Giang Nam, nhuốm một sự tĩnh lặng chết chóc, anh tránh đi những cái xác chết mang binh phục nằm la liệt trên mặt đất.

Thiếu niên ấy tiến đến phía đại tướng quân đang thê lương gào thét.

Thời Tất Thanh ngưng khí, hắn nhìn nước mắt gã tướng quân ấy vẫn chảy dài, mà cậu ta, đang đưa tay lau đi.

Gương mặt ấy rất nghiêm túc, nghiền ngẫm như đang ngắm nhìn một tạo tác hoàn mỹ vô khuyết bị vỡ vụng, một lúc sau, nụ cười khẽ giơ lên, âm thanh dễ nghe là một con dao đòi mạng, anh chậm rãi hỏi, “Kí chủ? Anh muốn làm giao dịch gì với tôi nào?”

Khóe miệng vị tướng quân mấp máy, Thời Tất Thanh không nghe rõ gã đang nói gì.

* Phựt ── !

Màn hình đột ngột bị cắt đứt, trở nên đen ngòm đi.

Ánh mắt của Cố Doãn sâu thẳm, khẽ ngồi lên, anh vứt qua một bên bao bì đã trống không, tùy tiện rút lấy mảnh khăn giấy lau miệng cùng ngón tay bị dính gia vị của bim bim.

Anh nhìn Thời Tất Thanh, “Giới thiệu một chút, tôi là 073, bắt đầu từ hôm nay trở đi, là hệ thống của anh.”

“Thời Tất Thanh, cậu đã biết lúc nãy, vậy điều tôi cần làm là gì.” Hắn hỏi.

Thiếu niên khẽ ngáp nhẹ, cầm lấy ipad của mình, vừa bắt đầu giải trình, vừa nói “Tôi là hệ thống ước nguyện, chỉ cần người ủy thác – tức nguyên thân gửi yêu cầu thác ước, tôi là người lựa chọn nhiệm vụ phù hợp yêu cầu giúp anh.”

“Đưa ra đường lối, hướng đi đúng đắn cho anh, gợi ý có lợi, chúng ta là đồng hành cùng tiến, anh hoàn thành nhiệm vụ, tôi có khen thưởng điểm trưởng thành.” Tuy đã không cần lắm.

Hệ thống trong lòng phân thượng tự nhủ.

Thời Tất Thanh gật đầu “Minh bạch.”

073 không xem hắn nữa, đối với thái độ của Thời Tất Thanh, Cố Doãn xem như hài lòng, anh bắt đầu chọn lọc thông tin cá nhân của Thời Tất Thanh, vẫn không hiểu lý do vì sao bản thân lại phải dẫn dắt kẻ này.

Từ rất lâu rồi, sau khi danh hiệu sát hại kí chủ của 073 được lưu danh trên dưới toàn tổng bộ, thì về sau cấp trên đều không dám để người mới đến dưới trướng hắn.

Chỉ có kí chủ trung cấp và cao cấp, nhưng những kẻ đó hợp tác cùng Cố Doãn không lâu, đều chết trong nhiệm vụ, phúc lợi và di sản để lại đều rơi vào tay anh. Tích phân cùng vật phẩm cấp hiếm nhiều đếm không xuể, bây giờ Cố Doãn có thể xem là tổng bộ lớn nhất thương thành.

Chức nghiệp của Cố Doãn càng lớn, tương đương đó, tiếng xấu và nhiệm vụ càng khó, nhiều lần hợp tác dẫn dắt dẫn đến thất bại, không sớm cũng như vậy, và dần dà, kí chủ nào của bản thân cũng nhận kết cục thất bại, không chết trong nhiệm vụ cũng bị thanh trừng.

Cố Doãn cùng tổng bộ cao tầng cũng chết lặng rồi.

Anh không còn mong chờ gì việc được xuyên qua các thế giới, tài sản của kí chủ chết đều nhập vào tài khoản, nhiều đến mức, không cần lo nghĩ và bán mạng làm nhiệm vụ.

Với cái túi thương thành di động là anh, bán cho các kí chủ khác cũng đủ nuôi sống được bản thân.

Nói đến đây, Cố Doãn ngưỡng mộ chính mình tài năng, anh dưỡng lão lâu rồi, chán quá mới phụ trợ dẫn dắt, rồi tiếp tục bãi lạn nghỉ ngơi, đột ngột bị cấp trên đẩy cho một người mới, còn là dân cổ đại bản xứ, 073 đau đầu không thôi.

Nếu là người hiện đại thì giải thích còn rõ, hiểu mau về hệ thống và cách làm nhiệm vụ, nhưng như này.....

Hệ thống lộ ra biểu cảm bất mãn, sầu khổ biểu tình, đôi mắt chợt dừng ở sơ yếu lý lịch của Thời Tất Thanh. Cố Doãn lúc này mới đọc rõ lại những ghi chép kia, ngạc nhiên, anh nhìn hắn một cách quái lạ “Kí chủ, anh là gay sao?”

“Thứ gì?”

Hệ thống rất có kiên nhẫn giải thích, “Theo cách gọi của cổ nhân các anh, hẳn là đoạn tụ!”

Thời Tất Thanh “???”

Tuy Thời Tất Thanh lấy tu luyện làm mục tiêu hàng đầu, nhưng không phải không biết nhân gian nhàn thoại, đoạn tụ cũng không ngoại lệ. Hắn nghĩ cũng không cần nghĩ, bác bỏ điều hệ thống đang gán cho hắn “Ta không phải.”

“Kí chủ, kỳ thật anh không cần ngượng ngùng đâu, đúng thì cứ nhận đi nè, tôi không chê cười anh đâu, đây là chuyện bình thường mà thôi.” Cố Doãn một bộ mặt không tin lời của hắn, vẫn đang cố thuyết phục Thời Tất Thanh, nhìn dòng chữ miêu tả hắn còn là trai tân.

Thông qua bao nhiêu kế hoạch công lược vẫn chưa từng động lòng, không thích nữ nhân, thì chẳng phải gay sao?

Cố Doãn cảm khái, trước kia anh nghe ra bên khu công lược có một đối tượng rất khó chinh phục, có người tiêu tốn cả đống gia tài để mượn thân xác sư muội, sư tỷ, sư thúc tổ để gặp được mặt mục tiêu. Nhưng lâu rồi vẫn bắt không được 1 tia hảo cảm.

Có người thảm hơn, tích phân không đủ, đến mặt đối tượng còn không thấy qua, nói gì là công lược?

Cố Doãn híp mắt, thuần túy là trong sáng mà nhìn Thời Tất Thanh.

Hắn khẽ thở dài, ôn tồn hỏi anh, “Ta vì cái gì là đoạn tụ?”

“Bởi vì anh không thích nữ nhân a!” Thiếu niên rất đương nhiên trả lời, rồi ánh mắt chợt lóe lên, cậu cảnh giác nhìn Thời Tất Thanh, nửa trêu đùa nữa thật sự cảnh cáo “Tuy hệ thống tôi đây đẹp thật, nhưng kí chủ đừng có si tâm vọng tưởng, chúng ta là không thể!”

Thời Tất Thanh “???”

“Ta không có!” Hắn sao có thể để thanh danh một đời của mình bị hệ thống tát một thùng lớn nước bẩn, nhẫn nại mà giải thích “Tu luyện tuyệt tình đạo, không gần nữ sắc, không phạm sắc dục, giới nghiêm hồng trần sa đọa, ta.....”

Không phải đoạn tụ, càng không có khả năng thích ngươi!!

Hắn chưa kịp nói câu cuối cùng kia.

“Vậy sao?” Hệ thống ánh mắt nhìn hắn càng sáng, lấp la lấp lánh như nhặt được bảo vật tham lam ác long, gật gù với giọng điệu hài lòng vô cùng “Hóa ra là thầy chùa!”

Thời Tất Thanh nghẹn họng “.....”

Không đúng, cũng không sai biệt lắm.

Hệ thống của hắn, giống như có bệnh, không nhẹ đâu.

Thời Tất Thanh lại khuyên nhủ, “Đâu ra những lời như vậy, vô tình đạo, quyết nói: tuyệt tình, là đoạn tuyệt tình ái.”

“Chính là tuyệt dục!” Cố Doãn gật đầu, chốt lại quyết định cuối cùng.

Thời Tất Thanh “.....” Lời miêu tả này càng ghê gớm.

Hắn từ bỏ, không muốn chấp nhặt vấn đề này với Cố Doãn nữa.

“Haha! Kí chủ! Hợp tác vui vẻ nha, mong rằng trong nhiệm vụ, anh sẽ không động lòng mà phá giới a.” Hệ thống bỏ qua cái nhìn của Thời Tất Thanh, khe khẽ nói, âm giọng bây giờ rất nhẹ nhàng.

Nhưng ánh mắt nhìn Thời Tất Thanh trong đó có mong chờ cùng hi vọng, đôi đồng tử mê ly kia ánh lên một tầng mờ nhạt hơi nước, long lanh xinh đẹp.

Thời Tất Thanh nhìn đôi mắt 073, mọi cảm xúc của anh đều hiện lên trên đó, rõ ràng thấy được hệ thống khác thường, hắn không rõ vì sao lại như vậy.

Nhưng đối với đạo tâm của mình, hắn thập phần chắc chắn, nhớ lại biểu cảm của thiếu niên trong màn ảnh, khi đó thiếu niên ấy cười lên rất chế giễu, lại khiến hắn cảm thấy đau lòng.

Vậy nên đối diện với thiếu niên dùng sự sạch sẽ ấy nhìn hắn, Thời Tất Thanh khẽ nói, “Sẽ không, hợp tác vui vẻ”

“Ừm! Cốt truyện đã đến rồi, tiến vào thế giới đi.”

“Được” Thời Tất Thanh đáp ứng hệ thống.

Chap 3: Thế giới 1: Xin hỏi, Hạ tổng hôm nay đã truy thê hỏa táng tràng chưa?

Một bạch quang lóa mắt bao trùm tầm nhìn của Thời Tất Thanh.

Hắn nhắm mắt, lại trộm mở ra nhìn, ở bên tai vẫn là âm thanh của hệ thống nhắc nhở hắn nên thả lỏng, đừng kháng cự với loại huyền phù truyền tống này.

Thời Tất Thanh nghe vậy, theo lời thiếu niên thả lỏng, hắn có một mức độ tin tưởng ở 073 nhất định, và vượt quá nhận thức của chính hắn.

Đến thật lâu về sau, hắn mới mơ hồ nhận ra đây gọi là vừa gặp đã yêu, ngay từ khoảng khắc này, hắn đã từ bao giờ, dâng hiến cả tính mạng mình vào tay Cố Doãn.

Thời Tất Thanh vừa rồi nghạnh sinh sinh nhìn lấy màu trắng sáng kia chói đến. Hắn trong màu trắng, nhìn được vài thứ đáng để tâm, khẽ miêu tả được dạng phù văn của tổng bộ dùng để đoạt hồn chiếm xác trong thức hải, nhưng hắn còn chưa vẽ xong, còn một dạng giao dịch dư lại thì hắn không thấy rõ nữa.

Về sau vẫn còn nhiều cơ hội chiếm đoạt, Thời Tất Thanh nhắm lại đôi mắt đau nhói của mình, khi thả lỏng sau.

Lập tức như cá chìm vào biển nước sâu, cùng cảm giác vài trăm năm trước không quá khác biệt, lạnh thấu mát lạnh, nhưng không hề tồn tại thứ áp lực nước khiến hắn sợ hãi từ bản năng.

Cảm giác sau đó quay cuồng, như là bị nhét vào một khuôn khổ nào đó, hắn bắt đầu thích ứng với hoàn cảnh hiện tại, mi mắt lúc này nặng trĩu, cơ thể cũng vậy.

Vô lực nan kham đến chật vật, khiến kẻ cao cao tại thượng bước đi thanh thoát là hắn cảm giác không quen.

Giống như thái tử một chốc trở thành dân thường.

Khác biệt quá lớn.

“Ha.... ức!” Tiếng thở dốc thật dày đặc, Thời Tất Thanh mạnh mẽ trợn to mắt.

Thân thể nóng đến lạ kỳ, áo ở trước ngực còn bị mở toang, cơ thể nóng rực tiếp xúc với không khí lạnh lẽo, hắn càng mong muốn nhiều hơn. Muốn vùi mình vào dòng nước lạnh để xua tan nhiệt độ.

Thời Tất Thanh hô hấp phập phồng, động đậy tay mình, lý trí hắn thanh tỉnh nhiều một chút. Phát hiện ra bản thân bị trói chặt trên giường, cơ thể vô lực này bị tạo thành do thứ nhiệt độ bất thường này gây ra.

Chẳng lẽ là phát sốt sao?

Hắn tự hỏi.

Cơ thể vừa mệt vừa nóng, hắn muốn vùng dậy, trong phòng nhiều hơn một người, Thời Tất Thanh nâng mắt nhìn, thiếu niên kia một thân áo ngủ, hoạt họa mèo nhỏ đáng yêu trêu đùa cuộn len, ống tay dài chưa đến khuỷu tay.

Gương mặt nghiền ngẫm không có dư thừa cảm xúc, lại tạo nên loại đang vui sướng khi người gặp họa dạng này, thiếu niên ôm tay nhìn trạng thái giẫy giụa bất lực của hắn vài giây.

Khuỷu tay nâng đỡ cánh tay phải đặt ở cằm.

Thời Tất Thanh càng khó chịu hơn, nhất là ở phía dưới, đũng quần truyền đến loại trướng đau bị vây hãm, thân thể hắn cọ quậy, co giật rất nhỏ.

Thời Tất Thanh không thấy người nọ động đậy gì cả, hắn nhìn thiếu niên như là sợi dây cứu mạng của mình “Hệ thống, cứu ta....”

“Giải, khai....hô!!”

Thiếu niên không ai khác, đương nhiên là hệ thống 073.

﹝Bị chuốc thuốc động dục à?﹞Cố Doãn hứng thú bừng bừng nói, lại không đầu không đuôi mà quan sát biểu cảm của hắn, hàm ý có tự hỏi, cũng là chắc chắn.

Hệ thống có lẽ lâu rồi không nói chuyện với thế giới loài người, cách dùng từ hơi chút dị hợm.

Lại nhìn trạng thái Thời Tất Thanh, anh liền kiên định hơn với ý nghĩ đó, biết nó là điều gì.

Đồng tử Thời Tất Thanh hơi mở lớn, động tác của hắn càng gấp gáp hơn, điều lúc này hắn nghĩ đến nhanh nhất là phải rời khỏi nơi này ngay lập tức, nếu còn ở lại, thì sau đó rất có thể làm hắn khó khống chế được.

﹝Kí chủ, anh còn khỏe không?﹞ Thiếu niên nhìn kí chủ nhà mình càng kịch liệt lắc lư, trông không khác gì một con đuông dừa cả, rất ác liệt mà trêu đùa hắn.

“Ít nói...ha...ô, mấy lời vô nghĩa, mau đến giúp ta!!” Thời Tất Thanh gằng giọng, âm thanh hắn lúc này khản đặc, như cố ý quyến rũ vậy, mồ hôi trên người hắn rất nhiều, nó khiến mái tóc dính vào gương mặt.

Đường cong dung mạo được ánh đèn mờ ảo chiếu sáng.

Cố Doãn chẳng có vẻ gì là đứng đắn, anh cười nhẹ,﹝Nguyên chủ hảo soái a, kí chủ, anh đừng quằn quại nữa, nào, yên vị, để tôi ngắm chốc lát!﹞

“Hệ thống!!!” Thời Tất Thanh giận mắng, càng quay mặt đi không muốn Cố Doãn xem, dù cho có xem, cũng không phải gương mặt của kẻ này mới đúng. Hắn bình tĩnh lại, khẽ đả tọa hít thở, chống chọi lại lửa nóng đang xâm lấn lý trí.

Thiếu niên hừ khẽ, dùng ngón út móc móc tai,﹝Chán thật, không biết thế giới này có gì mới lạ nhỉ.﹞

Bình thản thổi nhẹ ngón tay không hề chứa một tia bụi bẩn, anh dặn dò hắn,﹝Xem tình hình, đừng gấp.﹞

﹝Anh tiếp thu một chút kí ức của nguyên chủ đi, nghe theo chỉ dẫn của tôi, chịu khó một hồi, đối với anh đảm bảo có lợi. Tin tôi đi.﹞Hệ thống vừa nói, vừa chỉ đạo hắn tiếp thu và xem xét kí ức của nguyên chủ, tuy rằng lúc này đây là tình huống không thích hợp.

Nhưng có hệ thống đảm bảo, cùng sự điềm tĩnh, âm thanh của 073 khiến hắn tin tưởng nhất vào lúc này.

 Thời Tất Thanh ngậm chặt miệng, dùng mũi để hít thở, tinh thần lực của hắn so người thường mạnh mẽ, vẫn cố gắng nén nhịn dục hỏa bốc người đang cào cấu.

Tiếp thu xong kí ức nguyên chủ, hắn đại khái cũng đoán được tình huống lúc này của bản thân rồi.

“Hệ thống, giúp ta, gỡ thứ này xuống.” Thời Tất Thanh nói.

073 lắc đầu﹝Điều thứ nhất, hệ thống chỉ có thể giám sát và cho kí chủ lời khuyên, không thể trực tiếp chen vào và giúp đỡ kí chủ.﹞

﹝Thứ hai, kí chủ cùng tôi tinh thần liên kết khế ước, bình đẳng, có thể không cần nói ra, dùng suy nghĩ để giao tiếp cùng tôi là được ﹞

Thời Tất Thanh choáng váng, ‘Vậy ta cần phải làm thế nào....’

Còng tay rõ ràng được chế thành từ một chất liệu của vạn vật, so sánh với cơ thể phàm nhân, còn bị chuốc thuốc, rõ ràng đang đưa Thời Tất Thanh vào thế bị động, gân xanh trên trán hắn khẽ giật, tức giận lại vô lực làm sao.

Còn để hệ thống thấy được một mặt chật vật của hắn. Thời Tất Thanh càng gấp.

﹝Lát nữa kí chủ sẽ biết, nghe tôi chỉ đạo là được, chứng cứ tiếp theo rất quan trọng, anh đừng để lỡ mất cơ hội thu thập chứng cứ quan trọng này. Đây sẽ là mấu chốt để anh phản sát, giết ngược đối thủ đấy.﹞

‘Là sao?’

﹝Diễn kịch, hiểu không, anh ngẫm xem tính cách nguyên chủ thế nào mà phản kháng, anh có 10 phút để nghĩ.﹞

﹝Đừng mất bình tĩnh để rồi mất đạo tâm.﹞

﹝Cố lên, động não đi.﹞

﹝Bắt đầu đếm ngược.﹞

﹝Thời Tất Thanh, tôi tin anh làm được mà.﹞

Từng câu 073 nói luôn mang một loại bỡn cợt không đứng đắn, Thời Tất Thanh theo không kịp tình huống hiện tại, cũng như sự bất lực khiến hắn hoảng hốt không yên. Trong tai quanh đi quẩn lại tiếng Cố Doãn gọi tên hắn, chợt im bặt đi.

Tơ máu trong mắt khiến Thời Tất Thanh mỏi mệt, gân xanh gắng gượng trên thái dương rõ ràng khẽ giật một chút ‘Ta làm sao giả dạng kẻ khác!!’

‘Hệ thống, nói rõ ràng....’

Thiếu niên khoanh tay, lựa chọn một góc tối tăm mà dựa vào, âm thanh tràn ngập ác thú vị trêu chọc và thúc giục Thời Tất Thanh﹝Kí chủ còn 9 phút, anh tận dụng thời gian chút.﹞

‘Ngươi!!’

﹝Lại giảm rồi.﹞

‘....’ Thời Tất Thanh nghe vậy không rảnh nói nữa, đành thôi không cùng hệ thống giằng co, thời khắc này hắn chỉ đành đánh cược. 073 sẽ không hại hắn, trông cậy và tin tưởng vào nó, hẳn là không sao.

Thời Tất Thanh cố vận động suy nghĩ, muốn phân tích xem ý của hệ thống là gì.

Cũng lật lại kí ức kỹ càng để truy vết, nguyên chủ cùng hắn có điểm nào khác nhau, thoạt nhìn thoáng qua thì, nguyên chủ - Hạ Cảnh Xuyên, tính cách cùng hắn không sai biệt lắm.

Cùng là kẻ đứng trên đỉnh kim tự tháp, Thời Tất Thanh vừa xem vừa thầm than, một ngạc nhiên về thế giới, mười khó chịu vì xuyên suốt luôn tạo cho hắn cảm giác nội tâm bị nhiễu loạn, thật phiền.

Thời Tất Thanh phiên lật từng đoạn kí ức không tha một đoạn nhỏ nào, cũng biết bản thân bị làm sao.

Không phải phát sốt.

Thật bị chuốc thuốc.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play