Vào một buổi tối nọ, có một chiếc xe hơi sang trọng đang lướt trên con đường dài. Không khí mang chút hơi lạnh của mưa, cũng có hơi lạnh từ người đàn ông trên chiếc xe đó tỏa ra. Không thể nhìn rõ mặt anh ta vì trời khá tối, chỉ có thể cảm nhận được đôi mắt lạnh lẽo của anh ta đang nhìn mọi vật trước mắt mình. Bỗng nhiên:
“Kétttt.....”
Tài xế Ngô đột ngột thắng gấp làm người đàn ông có chút tức giận. Nhận thức được tình hình, tài xế Ngô nhanh chóng nói lý do với anh ta
“Thưa thiếu gia, có người bất ngờ băng qua đường, tôi xin lỗi ạ. Người có làm sao không ạ?”
Người tài xế vừa giải thích, vừa xem sắc mặt của anh ta...thật đáng sợ
“Xuống xe xem thế nào”
“Dạ”
Nhìn biểu cảm trên mặt anh ta lúc này, tài xế có chút thở phào. Vừa nghe anh ta nói xong, tài xế Ngô nhanh chóng bước xuống xe xem tình hình
Ông đi nhanh về phía mũi xe thì nhìn thấy một cô gái trẻ đang ngồi trên mặt đường, cả người ướt sũng vì trời mưa, hình như cô gái ấy không có ô.
“Cho hỏi, cô có sao không? Có cần đến bệnh viện kiểm tra không?”
“À xin lỗi chú, cháu không...” Chưa kịp nói hết câu đã nhìn thấy cô gái ngất lịm đi. Tài xế giật mình không biết nên làm sao thì bỗng nghe thấy tiếng gọi
“Tài xế Ngô” Người tài xế nghe thấy liền bước nhanh về phía người đàn ông đang gọi mình. Ông ta cẩn thận che chắn cho người đàn ông đó xuống xe không bị dính nước mưa, vừa cẩn trọng đi theo phía sau anh ta.
Đi đến chỗ cô gái, anh ta nhìn một lượt mọi thứ xung quanh. Đầu xe không có dấu hiệu va chạm, vậy chắc chắn cô gái này không phải bị thương mà ngất đi. Vậy thì khả năng là từ chính sức khỏe của cô ta.
Anh ta vốn có thể rời đi thì đó không phải là lỗi của anh ta. Tất nhiên, bình thường anh ta sẽ làm như thế. Nhưng lần này, anh ta không biết thế nào lại đứng trầm ngâm nhìn cô gái đang nằm ở đó một lúc.
Cô gái đó thân người khá cao, khoảng tầm 1m70, người khá ốm, mái tóc đen dài...do trời mưa nên anh ta không thể nhìn rõ mặt cô gái đó. Tài xế Ngô đứng bên cạnh nhìn thấy, ông rất lo cho cô gái đó, cũng không thể để cô mãi nằm dưới trời mưa thế được. Ông định lên tiếng nhưng lại nhìn thấy người thiếu gia cao cao tại thượng của ông đang chuẩn bị bế cô gái đó lên.
Ông nhìn thấy thế liền hoàn hồn, nhanh chân bước theo che ô che anh ta, nhanh chóng mở cửa xe cho anh ta bước vào trong. Anh ta đặt cô gái ngồi dựa đầu bên cửa sổ xe, cởi áo vest của mình đắp lên người cho cô gái đó. Người tài xế thấy vậy liền không biết nên đi đâu nên nhẹ giọng hỏi anh ta
“Thiếu gia, bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Về nhà”
“Dạ” Tài xế Ngô nghe thấy thế liền không dám chậm trễ nhanh chóng chạy đi. Ông ấy cũng không quên nhắn cho Quản gia Cố ở nhà chuẩn bị…
Người đàn ông đó từ khi đưa cô gái lên xe cũng không biết tại sao mình lại hành động như vậy. Anh ta không nói gì, cũng không nhìn cô gái, anh ta đang rơi vào một thế giới của riêng mình.
20p sau, Biệt thự riêng của Trịnh Thành Khải
Phải, người đàn ông đó tên Trịnh Thành Khải. Năm nay anh ta đã 29 tuổi nhưng vẫn chưa kết hôn. Anh ta là Phó Chủ tịch của Công ty AJN, là một trong 3 công ty tài chính lớn nhất khu vực. Được mệnh danh là thiên tài tài chính khi anh ta chỉ mới 15 tuổi.
Khi xe vừa tới nơi, trời cũng vừa tạnh mưa. Người tài xế nhanh chóng xuống xe mở cửa, Quản gia Cố đang đứng trước cửa nghênh đón cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho hốt hoảng
Trịnh Thành Khải bế cô gái ấy ra khỏi xe, nhanh chóng bước vào nhà. Anh ta đi đến một căn phòng dành cho khách, đặt cô xuống giường liền ra lệnh.
“Lau người, thay đồ, gọi bác sĩ kiểm tra”
Nói rồi, anh ta không nán lại mà nhanh chóng bước chân lên lầu về phòng của anh ta. Quản gia Cố cũng rất nhanh chóng sắp xếp người lo cho cô gái đó, ông liền xoay người ra ngoài gọi bác sĩ
“Alo, cậu Thành Hàn, phiền cậu đến đây một chút được không?”
10p sau, người bác sĩ tên Thành Hàn đó đã tới, anh ta kiểm tra một lượt cho cô gái đó. Anh ta không nói gì, chỉ im lặng bước lên phòng tìm Thành Khải
“Cốc cốc....là tôi”
Thành Hàn nói rồi liền bước vào phòng, cũng không cần được Trịnh Thành Khải đồng ý, dường như đã rất quen thuộc với nơi đây.
Vừa vào phòng, Thành Hàn đã nhìn thấy Trịnh Thành Khải đang ngồi bắt chéo chân trên bộ ghế đắt tiền, vừa thưởng thức ly rượu đỏ trong tay.
“Thế nào?”
“Cô gái đó và cậu có mối quan hệ gì?”
Không vội trả lời Trịnh Thành Khải, Thành Hàn tò mò về cô gái đang nằm ở phía dưới hơn.
“Không có”
“Không có? Có hỏi cậu thêm thì chắc chắn cũng không nói thêm câu nào.”
Thành Hàn là bạn từ nhỏ của Thành Khải, tính tình cậu ta thế nào anh là người hiểu rõ nhất. Cậu ta bình thường không thích nói quá nhiều, chỉ cần một ánh mắt là cũng đủ để đối phương im bật.
“Cô ấy bị sốt, có lẽ là vài hôm rồi. Có thể là bị ướt mưa nên sốt cao và bị ngất. Tuy nhiên...tôi nhìn thấy trên người cô gái đó có rất nhiều vết thương, tôi đoán có thể là bị bạo hành.”
Trình Thành Khải nghe thấy, gương mặt liền có chút nghiêm túc nhìn Thành Hàn
“Những vết thương đó có to, có nhỏ, cũng do rất nhiều vật gây nên...kinh nghiệm của tôi phán đoán thế. Nhưng cậu và cô ấy cũng không có chút quan hệ gì nên cũng không cần quan tâm lắm đâu. Thôi cũng trễ rồi, tôi về đây”
“Ừ”
Thành Hàn nghe thấy thế cũng không nói gì nữa, anh nhanh chóng xuống nhà, bước lên chiếc xe của mình rồi rời đi. Trịnh Thành Khải ngồi trầm ngâm một lúc, anh đứng dậy đi xuống lầu.
Quản gia Cố nhìn thấy anh đi xuống thì có chút bất ngờ vì bình thường khi anh quay trở về nhà vào buổi tối, tắm rửa xong anh thường sẽ ở trên phòng không xuống. Cho dù là thức ăn nhẹ cho buổi tối cũng có người mang lên phòng cho anh.
“Thiếu gia, ngài cần gì ạ?”
Trịnh Thành Khải không nói gì, anh chậm rãi bước vào phòng của cô gái đó. Mọi người trong phòng được một phen há hốc kinh ngạc, nhanh chóng báo tin cho bà chủ.
Anh vào phòng, bước lại gần nhìn xem gương mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng vì sốt cao. Bỗng nhiên lúc đó anh nhận ra rằng cô thật sự rất xinh đẹp. Không phải vẻ đẹp kiều diễm, đó chỉ là vẻ đẹp đơn thuần, thiện lương, khiến người ta càng nhìn lại càng thấy thích.
Anh bỗng nhiên đưa mắt tới phía bên kia tủ đang treo bộ đồ lúc nãy cô mặc. Là đồng phục của nhân viên một cửa hàng tiện lợi, nhìn cô cũng còn rất trẻ, chắc cũng chỉ là học sinh hay sinh viên.
Chính anh cũng không hiểu được hành động của mình là tại sao lại đưa cô về đây. Nhưng anh cũng không mấy quan tâm về hành động của mình, cũng cảm thấy bản thân thật phí phạm thời gian vào những việc thế này.
➡️➡️➡️👍👍👍❤️❤️❤️
Sáng sớm hôm sau, Lâm Ánh Hy mở đôi mắt trĩu nặng của mình nhìn mọi thứ xung quanh. Cô vẫn còn sốt cao nhưng có tiếng nói đang thoi thúc nói cô nhanh chóng đi về nhà. Nhà sao? Vậy cô đang ở đâu?
Cô mở mắt nhìn mọi thứ trong căn phòng xa lạ, cô nhìn thấy bộ đồ tối qua mình mặc đang treo ngay ngắn phía cuối giường. Cô nhìn lại bản thân, cũng không biết ai đã thay cho cô bộ đồ này. Lâm Ánh Hy không nghĩ ngợi nhiều, liền cố gắng nhanh tay thay bộ đồ cũ của mình vào.
Cô nhìn thấy túi xách của mình trên bàn liền nhanh chóng kiểm tra rồi mở cửa đi nhanh ra ngoài. Bây giờ trời vẫn còn sớm chỉ mới 5h sáng nên người làm chưa nhiều, mọi người đều tất bật chuẩn bị bữa sáng nên không ai nhìn thấy cô đi ra.
So với tối hôm qua cô vẫn chưa hạ sốt, hiện tại là 38.5 độ. Mắt cô nhìn không rõ phía trước nhưng cô muốn nhanh chóng đi về nhà mình. Vì cô đã đi cả đêm như thế, không cần nói cô cũng biết được hậu quả mình phải nhận lấy.
Khi cô vừa đi tới cửa cổng, một chiếc xe sang trọng đậu ngay trước mắt cô. Một người phụ nữ trung niên nhưng cực lỳ xinh đẹp bước ra khỏi xe. Bà ấy là Lý Nhã Thi, là mẹ của Trịnh Thành Khải.
Tối qua nghe tin báo là có một người phụ nữ xuất hiện trong nhà Trịnh Thành Khải bà đã rất muốn tới ngay nhưng bị ông Trịnh giữ lại, nên bà mới đến đây vào lúc sáng sớm thế này. Vừa nhìn thấy bà, Lâm Ánh Hy giật mình liền nhanh chóng chạy đi.
Bà định đuổi theo nhưng nghĩ lại thì không nên. Trịnh Gia bà muốn tìm người đâu phải là chuyện khó. Nghĩ vậy bà liền nhanh chóng bước vào nhà tìm con trai của mình.
“Khải à, mẹ tới rồi đây”
...----------------...
Tại Lâm gia
Ông Lâm đang ngồi uống cafe trong phòng khách. Ngồi cạnh ông là vợ ông, cũng là mẹ lớn của Lâm Ánh Hy, Dương Ngọc Bích. Bà ta cũng đang nhàn nhã uống cafe chờ xem kịch vui từ đứa con gái mà bà ta coi là chẳng ra gì làm ra.
Mẹ của Lâm Ánh Hy, bà Phan Kim Châu đang rất lo lắng cho đứa con gái nhỏ của mình. Bà không liên lạc được với cả, chẳng những thế cô còn đi cả một đêm không về nhà.
Bà Phan Kim Châu vốn dĩ xuất thân chỉ là một người giúp việc trong nhà ông Lâm Gia Thành. Năm đó, sau một lần ông ta uống say nên làm điều không phải với bà mới khiến bà mang thai.
Khi bà Dương phát hiện, mẹ Phan cũng đã mang thai ba tháng nên không thể làm gì. Bà Dương luôn bênh vực chồng mình một cách mù quáng và đổ mọi tội lỗi lên người mẹ Phan. Nhưng thật sự ông Lâm là người đã ngoại tình với rất nhiều người phụ nữ, đối với ông ta, phụ nữ chỉ là người sinh con đẻ cái.
Nhưng bà Dương đối với ông ta thì khác. Nhờ bà Dương, ông Lâm mới có được địa vị như ngày hôm nay. Ông ta rất rất coi trọng sĩ diện của bản thân nên mới giữ gìn gia đình này, vì vậy ông ta không công khai Lâm Ánh Hy ra bên ngoài. Mọi người chỉ biết ông có một cô con gái út nhưng không biết cô là ai.
Từ khi cô được sinh ra, mẹ cô đã mang cô rời đi về nhà bà ngoại của cô sinh sống. Nhưng khi cô 8 tuổi, bệnh tình bà chuyển nặng, mẹ cô phải mang cô đến nhà ông ta cầu xin giúp đỡ. Lúc đầu tất nhiên ông ta không đồng ý nhưng mẹ cô đã uy hiếp ông ta rằng sẽ công khai những chuyện ông đã làm với bà thì ta mới đồng ý giúp đỡ.
Vì vậy mà mười năm nay, cô và mẹ đã sống khổ sở trong căn nhà này. Bà cô cũng đang ở bệnh viện điều trị. Nhưng dù có tủi thân, có uất ức, có đau lòng đến đâu cô cũng chưa bao giờ nói ra. Vì cô có mẹ bên cạnh. Cũng như mẹ cô vẫn còn có bà cô vậy.
Những năm này cô vẫn được đi học nhưng tiền học đều do mẹ cô xoay sở. Dần dần khi cô học cao hơn thì chi phí cũng ngày càng cao hơn. Cô phải vừa học vừa tranh thủ đi làm thêm kiếm thêm tiền để học tiếp đại học. Bây giờ cô đang là sinh viên năm 3. Rất nhiều lần cô muốn từ bỏ nhưng mẹ Phan đã động viên cô cố gắng. Vì chỉ có học mới có thể hy vọng một ngày được rời khỏi đây, bà của cô cũng sẽ không cần đến sự hỗ trợ của nhà họ Lâm...
“Thưa ông chủ, cô Ánh Hy đã quay về” Thình lình, quản gia bước vào thông báo. Ông Lâm cũng bỏ ly cafe đang uống dỡ xuống bàn nhìn ra cửa thì thấy cô đang bước vào.
Bây giờ thần trí cô không được tỉnh táo, cô lại sốt cao hơn rồi. Cô lảo đảo bước vào nhà. Mẹ Phan thấy thế liền nhanh chóng đỡ lấy cô
“Ánh Hy, con có sao không?” Bà lo lắng ôm lấy cô, bây giờ cả người cô nóng ran, bà bối rối không biết nên làm gì tiếp theo thì ông Lâm lên tiếng
“Quỳ xuống”
Lâm Ánh Hy không phản kháng cũng không nói gì, cô quỳ xuống trước mặt ông ta. Chuyện thế này đã quá quen thuộc trong căn này rồi. Mẹ Phan định lên tiếng giải vây cho cô nhưng bà Dương đã lên tiếng trước
“Bà né ra một bên đi, không khéo con bà bị đánh nhiều hơn là do sự có mặt của bà đó. Hoặc là không may...bà bị đánh trúng thì đừng có than khóc đó”
Bà Dương nói bằng một giọng điệu cực kỳ mỉa mai, nhìn mẹ Phan bằng nửa con mắt. Lâm Ánh Hy nghe thấy thế liền sợ mẹ Phan bị thương liền nói
“Mẹ ơi, con không sao. Mẹ qua bên kia đứng đợi con một lát nhé” Mẹ Phan nghe thấy đau lòng rơi nước mắt, đứa con gái này của bà hiểu chuyện đến đáng thương.
Bà Dương thấy mẹ Phan cứ chần chừ không đi liền ra lệnh cho hai tên vệ sĩ đứng trước cửa kéo mẹ Phan ra một bên
“Đừng, các người buông tôi ra, Ánh Hy...”
“Tối qua đi đâu không về?”
Lâm Gia Thành nhìn cô, ánh mắt không một chút hơi ấm. Lâm Ánh Hy không trả lời, cô nhìn vào ông, nhìn vào đôi mắt ông đang nhìn cô. Cô đã nhìn rất nhiều, rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ cô cảm nhận được một chút hơi ấm nào từ người mà cô gọi là cha này.
Lâm Gia Thành nhìn cô liền biết cô vẫn như những lần trước, một chữ cũng không nói, liền cầm lấy cây roi để ở bên cạnh ông liên tục đánh vào người cô.
Từng đòn roi rơi xuống người cô, nỗi đau cắt da cắt thịt cô đã nếm trải không biết bao nhiêu lần. Cô đau đớn dùng tay ôm chặt lấy miệng để không phát ra tiếng la nào. Nước mắt cô chảy dài ướt đẫm gương mặt nhỏ. Mẹ cô đứng một bên đau lòng không thể làm gì, bà lớn tiếng cầu xin ông Lâm
“Ông tha cho con một lần này đi mà, tôi cầu xin ông, đừng đánh nó nữa mà...”
Mặc kệ tiếng la hét cầu xin từ mẹ Phan, ông Lâm vẫn liên tục đánh từng đòn roi lên người cô. Lâm Ánh Hy cứ nghĩ rằng mình sẽ không thể nào vượt qua được lần này thì bỗng có một tiếng nói của một người đàn ông phát lên
“Ngừng tay lại...”
➡️➡️➡️👍👍👍❤️❤️❤️
“Ngừng tay lại”
Tiếng một người đàn ông vang lên làm cho tất cả mọi sự chú ý đều đổ dồn vào đó.
Người người đàn ông tuổi còn khá trẻ, thân hình cao lớn. Trên người đang mặc bộ áo vest đắt tiền, tay đang kéo vali. Bà Dương nhìn thấy người đàn ông đó liền lộ ra vẻ mặt vui mặt ngay.
Anh ta là Lâm Chính, là anh cả Lâm Ánh Hy. Anh ta năm nay 32 tuổi, vẫn chưa lập gia đình. Anh ta là người điều hành chính của các tập đoàn con cho nhánh nước ngoài của công ty gia đình nhà họ. Lần này anh ta về nước nghỉ phép, không ngờ vừa về tới nhà đã nhìn thấy cảnh tượng này.
“Bố ngừng tay lại đi, đã đủ lắm rồi.”
Giọng Lâm Chính trầm ổn vang lên, gương mặt có chút tức giận. Ông Lâm nghe thấy thế thì cũng ngừng tay vì anh chính là người thừa kế của gia đình này. Người duy nhất có thể khiến ông ta nhượng bộ đó là đứa con trai này.
Lâm Chính đưa vali cho ông quản gia mang lên phòng mình, còn anh thì nhanh chóng đến kiểm tra tình hình của Lâm Ánh Hy. Bà Dương đang vui vẻ vì con trai mới về nước nhưng lại nhìn thấy hành động của anh thì liền đanh mặt lại.
Lâm Ánh Hy xoay đầu nhìn thấy anh, liền mỉm cười gọi một tiếng “anh cả” rồi ngất đi. Lâm Chính thấy vậy liền bế cô vào phòng, không quên dặn dò quản gia gọi bác sĩ đến. Mẹ Phan thấy vậy liền vùng người ra khỏi hai tên vệ sĩ nhanh chóng đi theo phía sau.
Sau khi tất cả mọi thứ đã lo liệu xong anh trở ra phòng khách
“Thưa ba con mới về”
“Con định ở lại bao lâu?”
“Con chưa biết. Con muốn về nước nghỉ ngơi một thời gian, có lẽ sẽ khá lâu”
“Ừ”
Bà Dương ở bên cạnh nghe thấy thế liền quên đi chuyện vừa nãy, bà cực kỳ vui vẻ vì câu nói lúc nãy của Lâm Chính. Bà vội đi tới ôm anh vào lòng, dù anh có lớn thế nào cũng là đứa con bà đứt ruột sinh ra mà. Vì chuyện lần trước mà anh tức giận bỏ đi liền 5 năm, hôm nay mới quay trở lại. Bà phải tranh thủ thuyết phục anh, không để anh đi nữa.
“Mau, con mau lên phòng nghỉ ngơi đi, trưa xuống ăn cơm với mẹ, mẹ nấu cơm cho con.”
“Dạ”
Nói rồi Lâm Chính nhanh chóng đi lên phòng mình. Mặc dù rất không thích việc bố và mẹ làm với đứa em gái út và mẹ nhỏ của mình nhưng anh cũng hiểu rõ một điều là chuyện trong gia đình không phải anh đều có thể can thiệp vào tất cả mọi chuyện.
Sau khi được quản gia thông báo tình hình rằng Lâm Ánh Hy chỉ bị sốt, hiện tại đã hạ sốt, Lâm Chính cũng an tâm hơn. Anh dặn dò quản gia để mắt tới cô và chuẩn bị đồ ăn cho cô thì mới an tâm nghỉ ngơi.
Đối với Lâm Chính, mặc dù Lâm Ánh Hy chỉ là em gái cùng cha khác mẹ, nhưng anh lại không hề có sự phân biệt đối xử nào với cô. Anh nhìn thấy quá trình Lâm Ánh Hy trưởng thành, càng nhìn thấy rõ sự thiện lương trong ánh mắt, trong suy nghĩ, trong tâm hồn của cô. Anh không thể bảo vệ cô cả đời, anh sẽ tìm cho cô một người ông có thể chở che cho cô cả một đời. Có lẽ đây là điều duy nhất anh có thể cho đứa em gái nhỏ của mình.
Tại nhà riêng của Trịnh Thành Khải
Sau khi náo động một hồi lâu, Trịnh Thành Khải mới chịu đi xuống lầu. Anh thật sự không thể hiểu nổi mẹ mình. Hôm nay rõ ràng là ngày nghỉ của anh mà mẹ anh lại đến đây gây ồn ào. Phụ nữ thật khó hiểu
Nhìn thấy Trịnh Thành Khải đi xuống, mẹ Lý vui vẻ ra mặt. Bà liền gọi anh
“Tiểu Khải. Nhanh, mau xuống đây”
Trịnh Thành Khải thật sự không thích mẹ mình gọi như thế. Anh đã 29 tuổi rồi mà bà còn gọi anh như thế sao
“Mẹ, con không thích mẹ gọi con như vậy”
“Con là con trai của mẹ. Mẹ gọi con bằng gì cũng cần được con cho phép sao.”
“Thôi không nói nữa. Cô gái đó tên gì, nhà ở đâu, là con nhà ai, hai đứa đã có gì chưa?...”
Mẹ Lý liên tục hỏi làm anh lắc đầu chán nản. Anh liền liếc mắt đến những người làm trong nhà này, cả gan dám báo lại chuyện của tôi các người gan lắm
Những người làm nhận được ánh mắt sắt bén như dao găm đang nhìn mình thì hoảng sợ đổ mồ hôi. Thôi chết rồi
“Không biết, không có liên quan”
“Cái gì mà không có liên quan. Mẹ thấy con bé đi từ trong này ra, mà con chính là người đưa con bé đó về đây tối qua mà, định lừa mẹ à. Con đừng hòng. Mẹ chấm con bé đó rồi, nó sẽ là con dâu của mẹ.”
“Con không đồng ý”
“Mẹ đồng ý là được”
“Con vô tình đâm xe trúng người ta nên mới mang về đây, không tin thì mẹ đi hỏi cô ta.”
“Hỏi làm sao. Mới sáng sớm cô gái ấy đã đi mất rồi, chờ mẹ điều tra rõ thân thế sẽ tổ chức lễ cưới cho con.” Bà nhất quyết sẽ không khoan nhượng nữa, bây giờ không cưới thì đợi đến khi nào.
“Mẹ. Mẹ muốn có con dâu, có cháu bế đến hồ đồ rồi sao? Con sẽ không cưới người con không yêu.”
Trịnh Thành Khải tức giận, không thể hiểu nỗi lý lẽ của mẹ mình
“Vậy thì con gái nhà họ Lâm, bố mẹ đã thống nhất như vậy. Hoặc là cô gái này, hoặc là con gái nhà họ Lâm. Một trong hai, con chọn đi.”
“Không ai hết!”
Trịnh Thành Khải tức giận đi thẳng ra ngoài, lên chiếc siêu xe đậu ngoài sân rồi chạy đi. Mẹ Lý thấy vậy thì tức giận không thôi.
“Được, con đợi đó đi, tiểu tử.”
Một tuần sau, sức khỏe của Lâm Ánh Hy đã hồi phục lại hoàn toàn. Những chỗ cô đi làm thêm đều không nhận cô đến làm lại. Không cần nói cũng biết là do ông Lâm đã làm. Cô cũng không lấy gì làm lạ. Tạm thời chưa có việc mới, cũng đang đợi kết quả thi nên cô ở nhà phụ giúp mẹ cô làm việc nhà. Bất thình lình có một giọng nữ gọi cô, là bà Dương
“Lại đây”
Bà Dương vẫn nhìn cô bằng nửa con mắt. Lâm Ánh Hy không nói gì liền tiến lại gần bà, tất nhiên là có chút khẩn trương. Vì cô vẫn sợ trong lòng, sợ bà Dương sẽ đánh cô hay lại làm khó cô
“Dạ thưa mẹ lớn gọi con” Cô nắm chặt hai tay, đầu cũng cúi thấp không dám ngẩng mặt nhìn bà.
“Hôm nay nhà có khách, cô ở yên dưới nhà sau cho tôi. Dám bén mảng lên nhà chính thì đừng có trách.”
“Dạ con nhớ rồi.”
Nghe thấy vậy bà Dương cũng không còn chuyện gì liền rời đi, trong lòng vẫn tỏ vẻ chán ghét vô cùng.
Lâm Ánh Hy nghe bà Dương nói thế thì mới biết hôm nay nhà có khách nên mọi người mới chuẩn bị tất bật đến thế. Cô không chậm trễ liền nhanh chóng đi ra nhà sau.
➡️➡️➡️👍👍👍❤️❤️❤️
Download MangaToon APP on App Store and Google Play