NIỀM TIN [ENGLOT]
Chap 1
Engfa và Charlotte đã yêu nhau từ rất lâu rồi, từ khi Engfa còn học cấp 3 lúc đó Charlotte là giáo viên dạy tiếng Anh cũng là giáo viên chủ nhiệm của lớp cô
Trong khoảng thời gian đó Engfa và Charlotte phải đối mặt với sự khó khăn lớn nhất đó chính là ba mẹ của Charlotte. Ba mẹ của Charlotte làm ăn ở dưới quê thuộc hộ khá giả. Họ sống ở quê nên việc nhìn nhận thức nữ nữ yêu nhau còn chưa có, khi hay tin Charlotte dẫn bạn gái về họ một mực phản đối. Engfa đã cố gắn rất nhiều để có thể làm xiêu lòng được ba mẹ của Charlotte
Khi Engfa đã tốt nghiệp vì phải tiếp nối gia đình mình,nên Engfa đành phải đi du học bên Mỹ và cả hai phải yêu xa 5 năm trời rồng rã. Trước khi đi Engfa có hứa rằng khi trở về sẽ kết hôn với Charlotte
Và Engfa đã thực hiện được lời hứa đó, danh chính ngôn thuận rước Charlotte về làm vợ. Charlotte nghỉ việc làm giáo viên theo lời Engfa sẽ nuôi mình chỉ cần ở nhà làm vợ và chăm con. Hiện tại bây giờ họ cũng có một đứa con 2 tháng tuổi
Nhưng cuộc sống mà Charlotte vốn nghĩ nó là màu hồng mãi hạnh phúc hoà thuận với cuộc hôn nhân mình đã lựa chọn. Tuy nhiên mọi thứ dần dần có sự thay đổi, sự thay đổi này xuất phát từ Engfa mà ra.
Engfa khi mới nhận chức Chủ tịch thì thời gian dành cho Charlotte có ít đi. Charlotte cũng nghĩ thoáng vì biết Engfa rất bận rộn khi quản lý cả một tập đoàn EW.
Nhưng biểu hiện của Engfa càng ngày càng đi xa suy nghĩ của Charlotte. Rõ ràng nhất chính là Charlotte mang thai và sinh con. Engfa uống say xỉn, làm việc thì đi sớm về khuya có khi còn qua đem ở bên ngoài. Charlotte có hỏi thì Engfa cũng chỉ thờ ơ trả lời có khi còn lớn tiếng khó chịu
Nhiều lần Charlotte tủi thân mà ôm con từ khi còn trong bụng mà khóc một mình. Trước đây bao lời yêu thương dỗ ngọt của Engfa dành cho Charlotte đều biến mất thay vào đó là sự thờ ơ lạnh nhạt
Và hôm nay Charlotte đã quyết định sẽ làm rõ mọi chuyện không thể nhẫn nhịn được nữa thẫm chí còn chuẩn bị cả giấy ly hôn chỉ đợi Engfa về
Không ngoài dự đoán của Charlotte, Engfa lại tiếp tục say xỉn
Engfa Waraha (cô)
*loạng choạn vào nhà*
Charlotte Austin (nàng)
*nhìn thấy thở dài*
Charlotte Austin (nàng)
Em lại uống say như vậy nữa hả? *lại đỡ cô*
Engfa Waraha (cô)
Buông...ra..hức *gằn tay*
Engfa Waraha (cô)
*loạn choạng nằm lên sofa*
Charlotte Austin (nàng)
*mím môi*
Charlotte Austin (nàng)
*ngồi xuống cạnh cô*
Engfa Waraha (cô)
Daeng...đâu..hức..*mơ màng hỏi nàng*
Charlotte Austin (nàng)
Con đã ngủ rồi *nhìn cô*
Charlotte Austin (nàng)
Chị lau người cho em nhé? *đi lấy chậu nước cùng khăn lau*
Engfa Waraha (cô)
*nằm im*
Charlotte Austin (nàng)
*quay lại*
Charlotte Austin (nàng)
*nhúng khăn rồi bắt đầu lau*
Engfa Waraha (cô)
*nhíu mày*
Engfa Waraha (cô)
Khỏi cần ...lau...hức *hất văng chiếc khăn ra*
Charlotte Austin (nàng)
Em...Em quá đáng lắm rồi đó *nổi nóng*
Engfa Waraha (cô)
Ồn ào quá...đi chổ khác đi.. hức...*nhăn nhó khó chịu*
Charlotte Austin (nàng)
*cầm thau nước tạt thẳng vào mặt Engfa*
Engfa Waraha (cô)
Aiiii....LÀM CÁI QUÁI GÌ VẬY HẢ?? *Bật dậy quát nàng*
Charlotte Austin (nàng)
Tôi làm gì hả? Tôi giúp em tỉnh ra đó! *không thể nhịn được nữa*
Engfa Waraha (cô)
Tỉnh cái gì?? Chị bị điên à? *vuốt mặt*
Charlotte Austin (nàng)
Em bị làm sao vậy hả? Từ lúc em nhận chức ở tập đoàn cho đến khi tôi mang thai và cả bây giờ tôi sinh con ra...em không còn quan tâm yêu thương tôi như trước nữa...*lời nói nghẹn đi vì đã khóc*
Engfa Waraha (cô)
Tôi...thay đổi cái gì.. hả? *vẫn chưa tỉnh rượu*
Engfa Waraha (cô)
Tôi vì..chị vì con nên mới bán mạng cho...tập đoàn.. hức...chị chả làm cái gì ăn không ngồi đó hưởng...còn ở đó mà la hét..hức *lèm bèm không kiểm soát được lời nói*
Charlotte Austin (nàng)
*đơ người ra*
Charlotte Austin (nàng)
Tôi không làm gì...tôi ăn không ngồi hưởng...*sốc vì lời cô vừa nói*
Engfa Waraha (cô)
*nhắm mắt lại*
Charlotte Austin (nàng)
*lau nước mắt*
Charlotte Austin (nàng)
Đây là những điều mà em luôn nghĩ về tôi như vậy đúng không? *thờ ơ hỏi cô*
Engfa Waraha (cô)
Ừ đó...thì sao tôi nói sai cái gì hả...phiền phức..chỉ biết dựa dẫm..hức
Charlotte Austin (nàng)
Được...tôi thật sự hối hận khi đã yêu một người có thể thay đổi từ một cô bé đáng yêu bướng bĩnh theo đuổi tôi bây giờ lại bảo tôi phiền toái dựa dẫm....*nén lại cơn đau ở lòng ngực*
Engfa Waraha (cô)
IM LẶNG ĐI...*đạp cái chậu không*
Charlotte Austin (nàng)
*giật mình*
Daeng Waraha
Oa...oa...oa *khóc lớn*
Charlotte Austin (nàng)
*đi vào phòng bế con ra dỗ*
Daeng Waraha
oa...oa...oa...*không nín*
Engfa Waraha (cô)
*nghe thấy liền khó chịu*
Engfa Waraha (cô)
Có im đi không hả? *quát*
Daeng Waraha
*khóc lớn hơn*
Charlotte Austin (nàng)
ui...ui...con ngoan đừng khóc*ra sức dỗ*
Charlotte Austin (nàng)
Sao em lại quát con như thế? *gằn giọng lại*
Engfa Waraha (cô)
Có đứa con thôi mà...cũng không dỗ được...làm mẹ cái kiểu gì vậy không biết?
Dường như lời Engfa vừa nói đã khiến cho sự nhẫn nhịn của mình bấy lâu nay trong phút chóc đã tan biến. Nó đã đánh vào lòng tự ái niềm khiêu hãnh cuối cùng của Charlotte dập tắt
Khi đã dỗ được con nín khóc và ngủ trở lại. Đặt con trên giường,rồi Charlotte lấy giấy ly mình đã chuẩn bị không do dự mà ký vào. Sau đó đặt lên tủ kệ giường
Tiếp đó Charlotte đã soạn hành lý và bồng con rời đi ngay lập tức
Trước khi đi Charlotte còn luyến tiếc nhìn người mình yêu sâu đậm người khiến cho một người khô khang như Charlotte hiểu tình yêu là gì giờ đây nó chỉ là quá khứ. Mọi thứ đã kết thúc rồi vì người mà từng nói yêu nói thương nàng so với hiện tại nó đã cách xa nhau lắm rồi
Charlotte Austin (nàng)
*cố gắn kiềm nước mắt*
Charlotte Austin (nàng)
*rời đi*
Charlotte sang nhà ba mẹ chồng mình,cho người đưa thư sau đó rời đi nhanh nhất có thể
Chap 2
Engfa Waraha (cô)
*tỉnh dậy*
Engfa Waraha (cô)
*xoa xoa đầu*
Engfa Waraha (cô)
*nhìn mớ hỗn độn trước mắt*
Engfa Waraha (cô)
Có chuyện gì xảy ra vậy? *ngơ ngác*
Engfa Waraha (cô)
Charlotte!!!
Engfa Waraha (cô)
Charlotte!! *tiếp tục gọi*
Engfa Waraha (cô)
Đi đâu vậy chứ...?
Engfa Waraha (cô)
Hay là lại cãi nhau...Haiz chắc lại về nhà ba mẹ rồi
Engfa nghĩ đơn giản là Charlotte về nhà ba mẹ cô. Vì lần nào cãi nhau xong Charlotte đều sang bên đấy vài hôm liền về
Engfa sửa soạn lên công ty tiếp tục công việc hàng ngày
Mãi cho tới một tuần hơn Engfa vẫn không thấy Charlotte đâu
Engfa gọi điện cho Charlotte không được nhắn tin chẳng có hồi âm. Đành phải gọi cho ông bà Waraha
Engfa Waraha (cô)
📱: Ba, Charlotte có bên đấy không vậy?
Ông Waraha
📱: Bây giờ mới nhớ tới con bé sao, tìm con bé làm gì?
Engfa Waraha (cô)
📱: Sao ba lại nói vậy, chị ấy là vợ con mà!
Ông Waraha
📱: Vợ...hừ...con còn biết con bé là vợ con hả?
Engfa Waraha (cô)
📱: Ba nói gì nãy giờ con không hiểu!
Ông Waraha
📱: Khỏi cần tìm, con bé nói là không thể sống cùng con nữa nên đã rời đi rồi
Engfa Waraha (cô)
📱: Ba để chị ấy đi như vậy hả? *hoảng*
Ông Waraha
📱: Sao không, con đừng tưởng những chuyện con làm với Charlotte ta và mẹ con đều không biết, con bé đi là phải rồi
Engfa Waraha (cô)
*im lặng*
Ông Waraha
📱: Ta thật thất vọng về con, ta biết ăn nói sao với ông bà xui gia đây hả?
Engfa Waraha (cô)
*cúp máy*
Engfa Waraha (cô)
*nắm chặt điện thoại*
Engfa Waraha (cô)
Chó chết...*chửi rủa*
Engfa Waraha (cô)
Chị có giỏi thì đi luôn đi *bực dọc đá ghế*
Những ngày sau đó Engfa không lao đầu vào công việc thì cũng đi bar nhậu nhẹt, hiện tại nhìn Engfa chẳn khác gì mấy tên nghiện ngập
Được một hôm Engfa tỉnh táo trở về nhà từ tập đoàn, tinh thần uể oải. Bước vào nhà nhìn căn nhà yên ắng đến đáng sợ
Engfa Waraha (cô)
*đứng chưng hửng ở cửa*
Engfa Waraha (cô)
*nhớ lại*
Charlotte Austin (nàng)
Ahhh...chồng về rồi hả...có mệt lắm không? *ôm cô*
Engfa Waraha (cô)
Có vợ ôm một cái là em khoẻ re liền...có thể đi làm tiếp được luôn á *ôm nàng vào lòng*
Charlotte Austin (nàng)
Không muốn đâu... người ta nhớ em lắm em nỡ lòng nào bỏ người ta nữa *nũng nịu*
Engfa Waraha (cô)
Thôi mà em giỡn...ai lại nỡ để cũng cưng một mình chứ *hôn môi yêu chiều*
Engfa Waraha (cô)
*hít thở sâu bước vào nhà*
Engfa Waraha (cô)
*ngồi thẫn thờ trên sofa*
Charlotte Austin (nàng)
Chồng...vợ muốn ăn nho *nằm trên đùi Engfa*
Engfa Waraha (cô)
Đây em đút vợ nè *mỉm cười nựng má nàng*
Charlotte Austin (nàng)
Yêu chồng nhất*moa*
Engfa Waraha (cô)
Hì hì...em cũng yêu vợ lắm*moa*
Cứ vậy những điểm trong nhà Engfa đưa mắt nhìn sang thì những dòng ký ức ngọt ngào của cô và nàng liền xuất hiện trong tâm trí Engfa
Engfa Waraha (cô)
*nhìn thấy camera được đặt trong nhà*
Engfa Waraha (cô)
*loé lên một ý nghĩ*
Engfa Waraha (cô)
*mở loptop lên*
Engfa truy cập vào Camera nhà mình, xem lại những bản ghi gần nhất là một tháng
Engfa Waraha (cô)
*im lặng xem*
Những gì Engfa xem được tóm gọn lại là sự thờ ơ lạnh nhạt của bản thân dành cho Charlotte hết sức tệ bạc
Engfa nhìn thấy Charlotte vừa chăm con vừa nấu ăn,dọn nhà cửa,có khi còn bê cả thùng đồ nặng
Engfa Waraha (cô)
Sao...sao chị ấy bê được cả thùng to như vậy? Trước đây không phải thể lực rất yếu sao? *sốc*
Engfa Waraha (cô)
*nhớ lại*
Charlotte Austin (nàng)
Engfa bê phụ chị với *thấy cô bước ra liền lên tiếng kêu giúp*
Engfa Waraha (cô)
Em còn có việc phải đi gấp...chị để đó đi khi nào về em bê cho*chạy vội đi*
Charlotte Austin (nàng)
*nhìn theo thở dài*
Charlotte Austin (nàng)
*gắn sức bê đi*
Engfa Waraha (cô)
*vuốt mặt*
Engfa Waraha (cô)
Không lẽ từ những lần đó mình không giúp mà chị ấy lại...mày làm cái quái gì vậy Engfa *tự trách bản thân*
Engfa tiếp tục xem, đến cái ngày mà Engfa chắc chắn nó là ngày mà Charlotte rời đi
Tự mình xem lại toàn bộ, còn cả cuộc hội thoại đó Engfa không tài nào tin vào tai mình
Engfa Waraha (cô)
Cái quái gì vậy?Mình nói với chị ấy như vậy thật ư? *hoảng loạn*
Engfa Waraha (cô)
Chết tiệt...mày điên rồi Engfa *vò đầu*
Engfa Waraha (cô)
Phải làm sao đây? *thấy rượu trên kệ bếp*
Engfa Waraha (cô)
Aisss..cũng tại chúng mà để đánh mất lý trí như vậy... Còn lạnh nhạt với chị ấy nữa điên thật mà ....*quăn gối tứ tung*
Engfa Waraha (cô)
*lấy điện thoại điện Charlotte*
Engfa Waraha (cô)
Bắt máy...bắt máy đi mà.. Charlotte..bắt máy đi *lèm bèm*
Cả chục cuộc vẫn không gọi được
Engfa Waraha (cô)
*thất thần lê cái thân vào phòng ngủ*
Engfa Waraha (cô)
*nằm uỳnh xuống giường*
Engfa Waraha (cô)
*tiếp tục gọi cho Charlotte*
Đột nhiên Engfa thấy cái gì đó sáng đèn trên kệ tủ
Engfa Waraha (cô)
*bật dậy nhìn*
Hoá ra là điện thoại Charlotte để lại không mang đi
Engfa Waraha (cô)
Cả điện thoại cũng bỏ lại, chị muốn cắt đức liên hệ với em à..*bất lực*
Engfa Waraha (cô)
*nhìn xuống trên kệ*
Engfa Waraha (cô)
*cầm tờ giấy lên xem*
nội dung tờ giấy "ĐƠN LY HÔN*
Engfa Waraha (cô)
*trợn mắt*
Kèm theo đó là chữ ký của Charlotte
Engfa Waraha (cô)
*đứng không vững*
Engfa Waraha (cô)
Chuyện này...chị ấy...không thể nào*đổ mồ hôi liên tục*
Engfa cầm lấy cái đơn, tức tốc chạy sang nhà ba mẹ
Engfa Waraha (cô)
BA ƠI....MẸ ƠI...*hét lớn*
Ông Waraha
Cái gì mà kêu um xùm vậy hả? *ngồi ở phòng khách*
Engfa Waraha (cô)
Ba...ba làm ơn cho con biết Charlotte đang ở đâu đi *chạy lại quỳ rạp xuống chân ông Waraha*
Ông Waraha
Mau đứng dậy có gì từ từ nói *thấy cô như vậy cũng giật mình*
Engfa Waraha (cô)
Không..con không đứng lên đâu, trừ phi ba nói cho con biết chị ấy đang ở đâu *mếu máo cầu xin*
Bà Waraha
Fa à...mau ngồi lên đây từ từ để ba nói *kéo cô ngồi lên ghế*
Engfa Waraha (cô)
*nghe lời,ngồi lên*
Ông Waraha
Sao bây giờ mới hối hả vác cái mặt đến đây hả? *nghiêm túc*
Ông Waraha
Con...con cái gì?Con hành xử với vợ với con của mình như vậy đó hả?
Engfa Waraha (cô)
Chỉ tại..công việc quá áp lực..và...
Ông Waraha
Và rượu bia lôi con vào cái mớ hỗn độn đó hả *biết tổng*
Engfa Waraha (cô)
*im lặng gật đầu*
Ông Waraha
Hừ...thật sự ta không còn gì để nói với con nữa!
Ông Waraha
Trước đây, con hùng hổ tuyên bố nhất định sẽ cưới Charlotte hứa hẹn yêu thương chăm sóc cho con bé trước mặt ông bà Austin như thế nào hả? *gằn giọng*
Engfa Waraha (cô)
Con... con thật sự biết lỗi rồi...ba mau nói cho con biết chị ấy đang ở đâu đi...con nhất định sẽ nhận lỗi với chị ấy mà...*lại quỳ xuống tha thiết cầu xin*
Bà Waraha
Fa...aisss ông mau cho con biết đi không là con nó quỳ suốt bây giờ*kéo cô hết được*
Ông Waraha
Haiz...tự con xem đi*đưa phong thư cho Engfa*
Engfa Waraha (cô)
*nhận lấy, mở ra đọc*
Thư của Charlotte: "Ba mẹ, con xin lỗi, bây giờ con không thể làm trọn trách nhiệm của một người con dâu nữa rồi. Con không thể chịu đựng được nữa, hiện tại Engfa đã thay đổi không còn như trước, em ấy không yêu con nữa, em ấy cảm thấy con phiền và là gánh nặng của em ấy. Con viết lá thư vội này gửi cho ba mẹ mong ba mẹ đừng trách con mà hãy đồng thuận với con. Con cũng xin phép được đưa Daeng đi, con sẽ về quê nhà của con. Ba mẹ không cần nói với Engfa đâu vì giờ đây em ấy không còn quan tâm con nữa Con đã khiến ba mẹ thất vọng rồi, tạm biệt ba mẹ!"
Engfa Waraha (cô)
*rơi nước mắt*
Engfa Waraha (cô)
Ba mẹ...bây giờ con phải làm sao đây?
Engfa Waraha (cô)
*chậm rãi đưa đơn ly hôn ra*
Ông Waraha
*nhìn thấy liền trợn mắt*
Bà Waraha
Trời ơi...Fa ơi cái này *hốt hoảng cầm lấy xem xét*
Engfa Waraha (cô)
*rụt cổ*
Ông Waraha
Con...ta thật sự không thể hiểu nổi con nữa...*tay run run chỉ cô*
Engfa Waraha (cô)
Con...cũng không thể hiểu được chính mình..là con bức chị ấy đi đến bước đường này *nước mắt lả chả*
Fah Plaifa (P'Daad)
Chuyện gì mà ai khóc lóc kể lễ thế...*bước từ cầu thang xuống*
Chap 3
Engfa Waraha (cô)
*quay lại nhìn*
Fah Plaifa (P'Daad)
Ồh...hoá ra đứa em đáng đồng tiền bát gạo đây mà *lại ghế ngồi*
Engfa Waraha (cô)
Chị về khi nào vậy? *lau nước mắt*
Fah Plaifa (P'Daad)
Mới hôm qua thôi!. Sao hả chị mày về mà mày không vui hả mà ngồi đó khóc *chọc ghẹo*
Engfa Waraha (cô)
Tôi khóc thì liên quan gì đến chị!
Fah Plaifa (P'Daad)
Nghe nói có đứa vì rượu chè bê tha mà dám quát mắng cả vợ khiến vợ bỏ đi cái một ư...haiz tệ quá tệ sao tôi là có đứa em như thế này chứ? *lắc đầu ngao ngán*
Bà Waraha
Được rồi, Daad không có chọc em!
Ông Waraha
Fa, con mau đi đi tự giải quyết chuyện của con đi, lần này ta và mẹ không giúp được gì cả?
Engfa Waraha (cô)
Nhưng còn tập đoàn....*đang nói*
Ông Waraha
Giờ này mà còn tập đoàn? Giờ tập đoàn quan trọng hơn hay vợ với con quan trọng hơn hả?
Engfa Waraha (cô)
Dạ vợ với con quan trọng*cúi mặt*
Fah Plaifa (P'Daad)
Ráng mà năn nỉ em dâu về đó, tập đoàn cứ để tao lo. Còn không thì khỏi về nhà nhé *xoa đầu cô giống như cảnh cáo vậy*
Engfa Waraha (cô)
Ơ...*quay qua ba mẹ*
Engfa Waraha (cô)
*nuốt nước bọt*
Engfa Waraha (cô)
Được con biết rồi, con sẽ đi đây
Engfa Waraha (cô)
*rời đi*
Engfa Waraha (cô)
*đột nhiên quay lại*
Engfa Waraha (cô)
Xử lý cái đó giúp con*chỉ đơn ly hôn*
Fah Plaifa (P'Daad)
*giơ tay ký hiệu ok*
Fah Plaifa (P'Daad)
*bật dậy*
Ông Waraha
Lẹ lẹ lên Daad nhanh lấy hột quẹt đốt nó đi...*hối hả*
Fah Plaifa (P'Daad)
Dạ con biết rồi *cũng gấp gáp theo*
Ông Waraha
Sao nó lại xuất hiện trên đời này vậy chứ!
Bà Waraha
Cũng tại đứa con cưng của ông đó hừ
Ông Waraha
Chắc con mình tui
Bà Waraha
Ông cãi không *đánh*
Fah Plaifa (P'Daad)
Hahaha ba mẹ trẻ con quá *cười ngả nghiêng*
Engfa bên đây thì chạy về nhà gôm đồ vô một cái vali nhỏ, sau đó bắt chuyến bay về quê của Charlotte mất khoảng nữa ngày mới đến nơi
Bà Austin
Con gái ơi dậy chưa con
Charlotte Austin (nàng)
Rồi mẹ ạ *nói vọng ra*
Bà Austin
*mở cửa bước vào*
Bà Austin
Aya cháu ta đang bú sữa hả? *lại ngồi xuống ngắm nhìn*
Charlotte Austin (nàng)
Daeng cũng vừa thức nên đói rồi mẹ *âu yếm đứa con*
Bà Austin
Khiến con phải khổ rồi, sao này có ba mẹ lo không cần con bé đó nữa
Charlotte Austin (nàng)
Không sao đâu mẹ, là do con quyết định con không trách ai cả *dặn lòng sẽ cố quên đi nhưng lại rất khó*
Bà Austin
Ba con khi hay tin đã rất giận đấy
Charlotte Austin (nàng)
*im lặng*
Bà Austin
Haiz...trước đây ngăn cấm con là chúng ta sai nhưng bây giờ nhìn con như vậy ba con thật sự đã giận đến mức muốn bay lên thành phố kiếm ông bà xui rồi may mà mẹ cản lại
Charlotte Austin (nàng)
Con lại khiến ba mẹ lo lắng rồi *ủ rũ*
Bà Austin
Được rồi không trách con, mau xuống ăn sáng nhé
Charlotte Austin (nàng)
Dạ
Khi về đến đây Charlotte cảm thấy rất yên bình,mọi phiền lo cũng vơi dần đi. Charlotte bắt đầu phụ ba mẹ chăm sóc các vườn hoa là phần nhẹ nhất
Ba mẹ thì đảm nhiệm ruộng đất, thú nuôi
Kể ra gia đình Charlotte cuộc thuộc dạng khá giả ở cái quê này rồi
Trước đi Charlotte vì thực hiện ước mơ làm giáo viên của mình đã từ chối việc làm chủ trang trại này nhường nó lại cho em gái là Rin Austin
Rin Austin (em)
Ah chị hai *chạy lại ôm nàng*
Charlotte Austin (nàng)
Rin em về rồi hả *ôm lấy*
Rin Austin (em)
Dạ, nhớ chị quá đi *dụi dụi*
Charlotte Austin (nàng)
Lớn rồi mà như con nít*vỗ đầu em*
Charlotte Austin (nàng)
Em đảm nhiệm công việc của ba mẹ em thấy sao rồi hả
Rin Austin (em)
Ưm...có hơi vất vả nhưng vui lắm chị ạ *cười tươi*
Charlotte Austin (nàng)
Vậy thì tốt *cười*
Rin Austin (em)
À mà chuyện của chị và chị dâu em đã biết rồi, chị hai ổn chứ *e dè hỏi*
Charlotte Austin (nàng)
Chị ổn, không sao cả, sau này em cũng đừng gọi là chị dâu nữa
Charlotte Austin (nàng)
Bọn chị ly hôn rồi*buồn buồn*
Ông Austin
Hai đứa vào ăn cơm tối thôi, mẹ làm đồ ăn xong rồi*gọi lớn*
Charlotte Austin (nàng)
Dạ
Rin Austin (em)
Vào thôi chị, trời cũng sắp mưa rồi *kéo Charlotte đi*
Charlotte Austin (nàng)
*có linh cảm gì đó*
Engfa Waraha (cô)
VỢ ƠI!!!!! *gọi lớn*
Rin Austin (em)
Hử *quay lại nhìn xem ai*
Charlotte Austin (nàng)
*khỏi nhìn cũng biết là ai*
Rin Austin (em)
Úi là chị dâu....à không là chị Engfa kìa *kéo kéo tay áo Charlotte*
Charlotte Austin (nàng)
*nghiến răng, bỏ đi vô nhà*
Rin Austin (em)
Kìa..chị hai đợi em *đi theo*
Engfa Waraha (cô)
Ơ...VỢ ƠI...ĐỢI EM VỚI *vừa chạy vừa kéo Vali*
Vì chật vật nên Engfa chạy không nhanh được. Chạy tới thì Charlotte đã đóng cửa mất rồi
Engfa Waraha (cô)
*đập cửa*
Engfa Waraha (cô)
Vợ ơi...mở cửa cho em đi vợ *vừa kêu vừa đập cửa*
Engfa Waraha (cô)
Vợ...*đập cửa*
Engfa Waraha (cô)
Vợ...à con chào ba *rén ngang*
Ông Austin
Hừ...tôi không phải ba của cô mà ở đây cũng không có ai là vợ cô đâu, đi về giùm cho *đóng mạnh cửa*
Engfa Waraha (cô)
Kh...khoan đã ba...con*tiếp tục đập cửa*
Bà Austin
Hai đứa mau ăn đi, cơm nguội hết rồi nè Char..
Charlotte Austin (nàng)
*bần thần ngồi trên ghế*
Charlotte Austin (nàng)
Dạ..con ăn ngay *hoàn hồn lại*
Charlotte Austin (nàng)
*lâu lâu lại liếc nhìn ra cửa*
Ông Austin
Con nhìn làm gì?Con nghĩ xem nó làm bao nhiêu điều tồi tệ với con, con còn quan tâm đến nó? *nghiêm nghị*
Charlotte Austin (nàng)
*cúi mặt ăn cơm*
Engfa gọi không được nữa, đành ngồi sụp xuống trước cửa nhà may mà có máy hiên tuy ướt một chút nhưng không sao
Engfa Waraha (cô)
Phải ráng thôi, đêm nay coi như giữ nhà giùm ba mẹ vợ vậy*bó gối ngồi nhìn trời mưa*
Charlotte ở trên phòng chăm con cũng có lo lắng cho cái người kia
Charlotte Austin (nàng)
Quan tâm làm gì, mưa thì kiếm chổ trú ai khùng mà ngồi đó *gạt bỏ cái suy nghĩ đó*
Charlotte Austin (nàng)
Ngủ thôi
Engfa thì cứ chập chờn ngủ gật lên gật xuống, thêm cái bụng đói từ trưa giờ nữa
Engfa Waraha (cô)
Cái giá của mày phải trả....*ngồi kiểm điểm bản thân*
Engfa Waraha (cô)
Úi...hời ơi gì vậy? *quéo*
Engfa Waraha (cô)
Áh...hết hồn *bật dậy*
Rin Austin (em)
Hélô chị dâu *nói nhỏ*
Engfa Waraha (cô)
Là em hả, làm chị hết hồn *cười hoà*
Rin Austin (em)
Lạnh không, em đem chăn ra nè *đưa cho cô*
Engfa Waraha (cô)
Charlotte bảo em đưa hả? *mỉm cười, nhận lấy*
Rin Austin (em)
Không có, chị hai và bé Daeng ngủ rồi
Engfa Waraha (cô)
Ò...ngủ được thì tốt *cười cười*
Rin Austin (em)
Chị đói không? *hỏi*
Engfa Waraha (cô)
Có một chút...
Rin Austin (em)
Nè chị ăn đi ráng kiên trì nha em chỉ chấp nhận mỗi chị là chị dâu thôi đó, em nghe nói mấy ngày gần đây có cái tên Jim gì đó cứ kiếm cớ lại nhà hoài à *nói cho cô biết*
Engfa Waraha (cô)
À..ờ *hơi hoang mang nhẹ*
Rin Austin (em)
Em vô đây bye chị *đi vào nhà*
Engfa Waraha (cô)
Cám ơn em
Engfa Waraha (cô)
"chết toi...mới có mấy ngày mà sắp mất vợ rồi"
Rin Austin (em)
Dạ...ba chưa ngủ ạ?
Ông Austin
Định ngủ rồi, mà nghe ai đó xì xầm to nhỏ mới thức dậy *đứng dưới bếp uống nước*
Rin Austin (em)
Hì hì...con hỏi thăm chị dâu xíu thôi à, thôi con lên ngủ đây ba ngủ ngon*dọt lẹ*
Ông Austin
Haiz...*về phòng*
Bà Austin
Ông định như thế nào với con bé Fa đây *nằm trên giường*
Ông Austin
Tôi thì quyết định được gì, chỉ chờ con gái bà thôi *nằm xuống*
Ông Austin
Để xem con bé kiên trì được bao lâu, qua đến sáng mai xem đã *ngủ*
Download MangaToon APP on App Store and Google Play