Đừng vội lướt đi, hỡi những con người, hãy cho tôi một phút thôi, để tôi kể bạn nghe về những huyền thoại đã từng tại vị trong truyền thuyết, để bạn không bao giờ có thể quên khi đã nghe câu chuyện này dù chỉ một lần. Bạn có biết tới nơi ở của các vị Thần? Một cung điện tuyệt đẹp với ánh sáng rực rỡ được gọi là "Thiên Cung". Hay nơi trú ngụ của lũ Ma Quỷ? Một nơi đầy rẫy sự căm phẫn và ngột ngạt được gọi là "Quỷ Vực"? Bạn có biết về hai món binh khí trấn giữ hai nơi đó, gọi là "Thương Thần" và "Quỷ Kiếm" hay không?
Không sao nếu bạn không biết, vì đó đã là truyền thuyết. Nhưng hãy để tôi cho bạn hình dung về bốn con người thậm chí còn vĩ đại hơn những điều tôi vừa kể. Bạn có biết một kẻ trốn chui trốn lủi trong suốt cuộc đời hắn vì năng lực có thể "bẻ cong" cả không gian, năng lượng và vật chất của vũ trụ được gọi là "Khống Vũ Tội Nhân" không? Hay một kẻ được xưng tụng là "vũ khí tối thượng" vượt trên cả "Thương Thần" và "Quỷ Kiếm" tôi vừa nói ban nãy chỉ vì hắn sở hữu một cái đầu thông minh đến rợn người, được gọi là "Tri Huyền Thiên Sứ"? Hoặc ít nhất bạn cũng có thể biết về một kẻ mang trong mình dòng máu tối thượng của Thiên Cung, có sức mạnh đủ "lật bàn" cả vũ trụ, được ca tụng là "Huyết Thánh Thiên Vương"? Và kẻ cuối cùng, cũng là "nhân vật chính" trong câu chuyện của tôi ngày hôm nay, một kẻ đấu được ngang ngửa với bất kì ai trong ba kẻ kia, là một con người, nhưng lại được biết đến với cái tên..."Huyết Quỷ Ma Quân". Vâng! Hãy tiếp tục câu chuyện tôi kể bạn nghe về "Bộ Tứ Quyền Năng" bậc nhất trong truyền thuyết về vũ trụ này, đó chính là cách một truyền thuyết được lưu truyền cho hậu thế.
Theo dòng thời gian Quỷ - Nhân - Thần sắp chuẩn bị cho một Ngày Tận Thế có thật, sẵn sàng hủy diệt những mầm sống duy nhất trong vũ trụ, hay ít nhất là trong cả tỉ năm ánh sáng trở lại đây trong vũ trụ...Phá vỡ sự bình yên đã kéo dài từ thuở khai thiên lập địa cho tới giờ...Mà theo đó sự trở lại của các thế lực tà ma thần thánh cũng như sức mạnh của họ là thứ mà con người hoàn toàn không hiểu gì.
...
- Chết tiệt thật...- Một chàng trai mình khoác áo choàng đen, cả người vóc dáng mảnh khảnh, cậu lau đi chút máu ở khóe miệng và nghiến răng với những vết thương đầy mình.
Trước mắt cậu bây giờ là một đội quân hùng hậu, ma có, thần có, nguyên khí, oán khí rừng rực ngút trời. Nhưng thứ cậu thanh niên này nhìn chỉ là người con gái đang bị đặt trong lồng kính ở cách đó rất xa, cậu muốn tới đó cứu cô, muốn cứu cô càng sớm càng tốt, thế nhưng ở trước mặt bây giờ đúng là một đạo quân không thể tưởng tượng nổi mà một người muốn đánh bại, chính gọi là một mình đối đầu với tất cả. Thế nhưng với đội quân khủng khiếp như vậy, không có ai ở bên cạnh chàng trai này cả và anh chỉ có một mình.
- Đúng là nguy nan thật đấy, dù đã tính đến cái tình huống tồi tệ nhất là mình phải phản bội lại đồng thời cả Thiên Cung và Quỷ Vực, nhưng đến khi việc này xảy ra thật thì vẫn là một vấn đề nan giải! - Cậu ta cười nửa miệng, máu vẫn chảy ra nơi khóe môi, không phải do miệng cậu bị chấn thương hay gì mà đó là nội thương bên trong cơ thể.
Chàng thanh niên gồng mình nhẹ một cái, cả người bao phủ bởi một màn khí đen huyền, từ làn khí đó một thanh đao được hội tụ thành, nằm chễm chệ trên tay phải của anh, lưỡi đao được bao phủ bởi một lớp khí màu đen xen kẽ đỏ cháy âm ỉ, tại lưỡi đao có những dải màu đen trông như rễ cây bám vào. Ngay trên mặt cậu, một vết sẹo trông giống hoa văn ở dưới mắt trái sáng tựa như một dòng sông máu, một dòng dung nham hay bất cứ một thứ gì chảy mãnh liệt mà người ta có thể nghĩ ra, bên dưới vết sẹo có những dòng khí đỏ lưu chuyển, con mắt đỏ tươi rực lửa như bao quát cả một thời đại...
- Mệt quá đi mất, mình chẳng nhớ nổi đã hạ bao nhiêu lũ tiểu quỷ và lũ thần tiên rồi nữa...- Chàng thanh niên quay đầu lại phía sau nhìn, cảnh tượng bày ra chỉ có vô số lũ ma quỷ và thiên thần đang ngấp ngoải, số lượng trải kín cả khu vực bình địa rộng lớn này, cậu nhìn lại trước mắt, ngước lên nhìn quân đoàn phía trước, có cả tỷ những người khổng lồ và cả những con quái vật đang hằm hè về phía cậu.
Nhanh chóng biết bản thân sẽ phải đi đến đâu và làm gì, phía bên kia, cách cậu không biết là xa đến nhường nào đang có một cô gái ở đó chờ cậu tới. Và trước mắt một con người nhỏ bé lại là những vị Thần nhìn cậu với thái độ đằng đằng sát khí, song song với họ là một chân trời đầy rẫy quái thú. Đứng trước cậu thanh niên bây giờ, những kẻ từng là đối địch cũng có, bạn bè cậu cũng có, người thân cậu cũng có,...nhưng chỉ càng đau đớn thêm khi mà tất cả đều đang hợp lực chống lại một chàng trai duy nhất dám quay lưng với cả thế giới như thế này.
- TRẢ CÔ ẤY LẠI ĐÂY!!!!!!!!!!!! - Một đao chàng thanh niên vung ra như bão tố quét mạnh về phía quân đoàn kia, không mảy may một phút do dự, cậu lao thẳng vào quân đoàn kinh khủng nhất mọi thời đại ở trước mặt, cậu hét lớn đến mức toàn chiến trường đều có thể nghe rõ - Ta là "Huyết Quỷ Ma Quân" Hắc Vương Hi!!!! Và ta thề sẽ quét sạch đám bọn bây, đến đây hết một lượt đi lũ Quỷ Thần hèn hạ kia!!!!!
...
HẮC HỎA YÊU THẦN KÍ (THE DARK FLAME): HUYẾT CHIẾN (BLOOD WAR)
...
Mọi thứ bắt đầu từ một ngôi làng ven biển, cách xa thành thị huyên náo, phía sau bao bọc bởi núi rừng và những cánh đồng xanh mướt trải rộng đến bát ngát.
Ở nơi đây, người dân trong làng không hiểu biết khoa học quá nhiều, họ tất nhiên không phải lũ dị hợm hay hò hét, ăn tươi ở trần. Tuy luận về khoa học, tầm hiểu biết của họ không nhiều, nhưng ông trời đã không hề bất công với họ. Có thể không ai tin nổi, nhưng mỗi người trong làng đều có một khả năng đặc biệt riêng. Chính điều đó biến họ thành những con người sống với lời tiên tri của một nhà ngoại cảm, với danh Hạc Quả Phụ, rằng không có ai khác, dù cho thế giới này có thông minh đến bao nhiêu, cũng không thể bì trí khôn với họ, những người lực nhất cũng không mạnh bằng họ, tuy rất ít nhân số nhưng chính tộc Tiêu Linh đây sẽ trở lại hưng thịnh và làm bá chủ của vạn vật - những điều vốn dĩ thuộc về họ...
Ngôi làng này có tên là Tiêu Linh Hải Sơn Trấn, song song tồn tại 2 tộc Tiêu và Linh. Con gái lớn của tộc Tiêu tên là Tiêu Kim và con trai trưởng của tộc Linh tên là Hắc La Kì ngay từ khi trong bụng mẹ đã có đính ước qua lại của hai tộc.
Nhưng...đó lại là chuyện mà Hắc trưởng lão (thủ lĩnh tộc Linh) ra mặt đồng ý, đưa sính lễ. Và vì thế nên ông ta ngại nhìn mặt bà vợ của mình - Hắc phu nhân chưa bao giờ đồng ý hôn sự này, bà ta càm ràm, khó chịu với quyết định của Hắc trưởng lão. Bà vốn không hề ưa tộc Tiêu hèn mọn thấp kém, mãi đến tận bây giờ mới có chút của cải. Song bà cũng lo nhỡ mai này Tiêu Kim lớn lên có thể sẽ không xinh đẹp, nết na, không xứng với con trai bà, nên vì thế mà Hắc trưởng lão đau đầu với mụ vợ ghê gớm lắm:)
Một ngày nọ đầu Thu, trời mây trôi lởn vởn xanh ngắt. Dưới gốc cây Phượng lớn, Hắc trưởng lão ngồi chơi cờ với một tướng đắc lực của ông tên là Ám Tĩnh. Từ đâu, Hắc phu nhân lân la đi đến bên cạnh Hắc trưởng lão. Thấy ván cờ không được tốt cho lắm, bà đoán chứng tỏ Hắc trưởng lão đang có tâm sự. Bởi bình thường cao thủ cờ tướng trong làng có mấy ai bì kịp được Hắc trưởng lão đâu, bởi vậy đích thị có nội tình gì trong lòng đây. Bà nghĩ bụng thế, xong nói:
- Đưa Mã lên đi không là thua bây giờ đó, chàng để tâm trí chơi cờ của chàng đi đâu rồi?
- Phu nhân đấy à? - Ngài quay sang - Tại ta đang nghĩ chút việc trong làng nên đầu óc lơ mơ quá. Dạo này tình hình trong làng không được ổn cho lắm! Nàng tìm ta có chuyện gì không?
Bà ta ngồi xuống bên cạnh, nói:
- Thiếp có đôi điều muốn tâm sự, ngài có thể dành chút thời gian ngồi nghe ta không?
Hắc trưởng lão dừng nhìn bàn cờ, ngài quay sang nói:
- Nàng là vợ ta, ta không nghe nàng thì nghe ai bây giờ. Nàng cứ nói, không cần phải ấp úng gì cả!
- Vậy...- Ám Tĩnh đứng dậy - Hẹn ngài khi khác, phu nhân cứ từ từ tâm sự, ta còn có chuyện phải làm!
Hắc trưởng lão khoát khoát tay, gật đầu ra hiệu đã hiểu, bảo ông ta lui rồi quay sang bà vợ...thích tâm sự tuổi 35+ của ông ta, hỏi:
- Nào! Nàng có gì muốn nói với ta nào?
- Thiếp muốn nói về chuyện của La Kì!
- La kì? Thằng bé thì có thể có chuyện gì cơ chứ? Nó ốm sao?
- Không! Kì nhi khỏe mạnh hơn người, ốm thế nào được? Thiếp muốn nói tới đính ước cơ!
- Lại là đính ước à? - Ngài uống nhanh tách trà rồi đặt xuống bàn, ánh mắt tối sầm lại một cách khó hiểu, nhìn Hắc phu nhân - Rốt cuộc nàng còn muốn nói bao nhiêu lần nữa? Ta đã quyết rồi, lời ta đã nói, sính lễ ta đã trao, ta tuyệt đối không rút lại đâu!
Bà ta tỏ vẻ khó chịu, bức bối cãi lại:
- Ngài là tộc trưởng, lời ngài nói không ai dám bỏ ngoài tai. Từ trước tới nay tộc ta phân thành đủ họ chi tộc, không hề thiếu mĩ nhân, tộc Linh cũng như tộc Tiêu vốn không liên quan tới nhau, như nước với lửa. Tại sao bây giờ đoàng một cái lại có lời hứa liên hôn từ trên trời rơi xuống thế này? Lại còn là dòng họ thấp kém đó nữa chứ!
- Nàng ăn nói cho cẩn thận. Dựa vào cái gì nàng chê tộc họ thấp kém? Họ có tiền của không thua gì tộc Linh ta. Đúng! Họ từng rất nghèo, nhưng bây giờ tộc Tiêu đã khác xưa rất rất rất nhiều rồi. Họ đã vùng lên từ gian khổ, họ xứng đáng được tôn trọng, và họ không đáng bị đối xử như vậy!
- Nhưng tộc Tiêu...
- Đủ rồi! - Hắc trưởng lão giơ tay - Dừng cuộc cãi vã ở đây, nàng về nghỉ đi. Mấy ngày tới ta vô cùng bận, không tiếp nàng được đâu!
Bà ta đứng phắt dậy, chỉ vào mặt Hắc thủ lĩnh nói không kịp vuốt mặt:
- Đồ phi quân tử!! Chỉ vì vợ của Tiêu Nghi ( mẹ của Tiêu Kim hiện tại) từng là người yêu của ông nên ông ra sức chiếu cố cho tộc Tiêu chứ gì? Sau này tôi sẽ nói với La Kì, cha nó là thỏ đế nhu nhược cho ông biết tay!
- Vậy cũng nói luôn bà là vợ thỏ đế đi, nhá!!! - Hắc trưởng lão lại rót trà và nhìn đi nơi khác, vẻ mặt vô cùng giận dữ.
Hắc phu nhân quay gót ra đi, Hắc trưởng lão nghiến răng, tay bóp nát cả tách trà. "Nếu không phải vì mụ sinh được cho tộc Linh ta một đứa con trai thì mụ nghĩ mụ còn an phận được ở vị trí đó sau tất cả những chuyện đã làm với tộc Tiêu sao? Đúng là trò cười thiên hạ!
Hắc phu nhân trở về, lúc này Hắc La Kì đang nằm trong nôi, ngủ say. Bà ta tiến đến gần đứa con yêu dấu của mình, vuốt ve thằng bé, rồi cười. " Con sau này phải trở thành trang quân tử, chớ có noi theo lão già mất dạy nhà con nghe chưa?"
Bà vừa dứt lời, định quay đi thì nghe tiếng đứa bé khóc thét lên rất to. Bà ẵm nó lên, cả người La Kì nóng hừng hực như lửa đốt, dỗ thế nào cũng không yên.
- Người đâu, Việt tử sốt rồi, mang nước qua đây cho ta!!!! Người đâu!!!
Bà ta lại vừa ẵm vừa dỗ tiếp sau khi nghe tiếng dạ ran ngoài cửa của lũ nô tì. Nhưng La Kì khóc ngày một to, Hắc trưởng lão ngồi tít ngoài vườn vẫn nghe rõ mồn một, vội vàng chạy vào, hỏi:
- La Kì làm sao thế này?
- Thiếp không biết, người nó giống như có lửa vậy?
Bất giác, cả hai người nhìn thằng bé. Một vết cháy sém đang dần dần hiện lên giữa trán của thằng bé, làm nó bị bỏng, cũng chính là nguyên nhân làm La Kì khóc lên khóc xuống.
Một lát sau, khăn ướt và nước nhanh chóng đưa đến nơi, nhưng không kịp nữa rồi, ở ấn đường thằng bé đã cháy sém trước con mắt kinh ngạc và bất lực của cả 2 vợ chồng. La Kì sau đó lại chìm sâu vào giấc ngủ, hết khóc, người cũng ấm dần đi.
Và từ đó, La Kì giống như chìa khóa khai mở cho một kỉ nguyên hoàn toàn mới của con người.
------- Còn tiếp--------
Thoáng chốc, thời gian trôi nhanh như thổi, 22 năm trôi qua, cả La Kì và Tiêu Kim đã trở thành những thanh niên đẹp nhất, mạnh mẽ nhất trong hai tộc Tiêu-Linh.
Và quả đúng như lời Hắc phu nhân đã nói 22 năm trước. Hắc La Kì từ nhỏ đã thông minh hơn người, lớn lên trí tuệ càng khó có ai sáng bằng. Và La Kì có khả năng đặc biệt gọi là Thiên Lực: Mỗi lần anh lên rừng, cả vạt rừng đốn đổ rạp, anh đi ra khơi, cá đầy ắp ghe, nhưng mà La Kì luôn phàn nàn với mọi người rằng đây chỉ là sức khỏe đơn thuần của anh, và năng lực đặc biệt thật sự của anh có lẽ vẫn chưa thức tỉnh hết khi mà anh luôn nghe thấy những giọng nói của một linh hồn vua chúa nào đấy bên tai, anh cho rằng đó mới là năng lực đặc biệt của mình. La Kì có kiến thức uyên bác, hiểu rõ khoa học vật lí bên ngoài nên trong 2 tộc không còn ai có thể đọ với anh được nữa. Thế nhưng, sức mạnh, trí tuệ là thế, nhan sắc của La Kì lại không được tuấn tú cho lắm vì năm xưa đã bị vết sẹo đen trên trán hủy hoại dung nhan. Hắc phu nhân cũng vì vết sẹo này mà tiêu hao bao nhiêu tiền dụ thầy cúng cơm về. Mời trăm người thì cả trăm đều nói rằng đây không phải sẹo bình thường, vết sẹo đen trên ấn đường là biểu hiện cho tương lai La Kì sẽ có một quyết định gì đó rất khủng khiếp, và nó hoàn toàn không thể biểu hiện cho sự may mắn. Chính điều đó khiến La Kì có đôi chút tự ti về mình mặc dù người trong làng Tiêu Linh đều hiểu và thông cảm.
Trái với La Kì, Tiêu Kim lớn lên vô cùng xinh đẹp, trang nhã, nết na, tốt bụng. Người ta so sánh nàng với mặt trăng trên trời, trăng còn phải e thẹn, nói tóc nàng như suối mây, suối mây cảm thấy sung sướng, lời nói tựa như ngàn tiếng chim, dáng điệu như rồng phượng uốn lượn trên trời. Đặc biệt ánh mắt thanh tú, sâu thẳm mà không đáng sợ, long lanh mà không ưu phiền, khi nàng cười thì ngàn hoa đua nở, mây mù tan hết. Nàng có khả năng đặc biệt là tạo ra một lớp bảo vệ bản thân xung quanh trong phạm vi bán kính 2m, nhất thời có thể cản được vô vàn sát thương trong 3 giây. Ngoài ra, trí tuệ, học bác của nàng không phải vào dạng xuất sắc, nhưng bù lại nàng có tài cầm kì thi họa, nữ công gia chánh đều giỏi, cũng được coi là mĩ nhân toàn diện.
Một hôm, Hắc trưởng lão và Tiêu trưởng lão đại diện hai tộc đến đình làng nói chuyện, và tất nhiên hai ông này không mang phu nhân theo rồi (há há!!), tốt nhất nên để hai người đàn ông lo liệu cho nhanh, dẫn theo hai bà vợ mất công có chiến tranh.
- Hắc huynh à! - Tiêu trưởng lão nói - Ta đã mời thầy pháp đến xem bát tự của hai đứa nhà chúng ta rồi, tháng 9 năm nay có ngày mùng 10 rất đẹp đó, huynh có đồng ý...
- Haha! Tốt, rất tốt! Ta còn mong sớm hơn nữa là. Vậy không biết huynh như vậy rồi còn phu nhân huynh thì như thế nào? Liệu phu nhân có đồng ý với quyết định này không?
- À, ban đầu bà ấy cũng có chút lưỡng lự, dù gì cả nhà ta cũng chỉ có một đứa con gái, bà ấy lấn cấn là đương nhiên, ta cũng thuyết phục được bà ấy rồi. Trai lớn lấy vợ, gái lớn theo chồng, không thể giữ nó ở mãi bên mình được, riết rồi bà ta cũng đồng ý rồi. Mà huynh phải biết, ta tốn nước bọt lắm đấy, họng đã khát khô rồi đây này. Haha!!
- Đội vợ lên đầu là trường sinh bất tử mà! Haha! Vậy hôm nay chúng ta chén một bữa, không say không về!
- Được! Được!
La Kì từ nhỏ đã được nghe về nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành của Tiêu Kim. Cứ mỗi lần nhìn thấy nàng là như bị hút hồn, cảm giác như thần lực mất hết, tâm trí rối bời. Vì thế La Kì từ lâu đã yêu Kim rồi. Còn Tiêu Kim cũng vô cùng tinh tế, nàng thấy được nhan sắc bên ngoài chỉ là thứ tạm bợ, nên bao nhiêu công tử tuấn tú đến cầu thân, đều bị từ chối, "Ít ra, ta cũng không đem những kẻ phá gia chi tử để vào mắt". Vì thế nàng mến mộ La Kì vô cùng.
Tháng 9 năm đó, lễ cưới của hai tộc Tiêu - Linh vang vọng vài ngày đêm, cá dưới nước cũng phải giật mình, thú trong rừng không ngủ nổi một giấc, chè chén no say,...
Niềm hạnh phúc của đôi vợ chồng trẻ không kéo dài được bao lâu. Hai năm sau, Tiêu Kim vẫn không thể có con, điều này làm Hắc phu nhân tức giận vô cùng, những cuộc cãi vã cũng từ đây mà ra.
- Kì Nhi! Việc chính trị trong làng con chưa gánh đến, thì lí do gì lại không thể cho ta một đứa cháu để ta bầu bạn. Có phải con đi chơi bời lêu lổng bên ngoài, bỏ mặc vợ của con ở nhà lạnh lẽo không, hả? Muốn ta tức chết rồi mới sinh cháu đúng không?
- Mẹ quá đáng vừa chứ! Con cũng cố gắng mà. Con ra ngoài đi hiểu rõ về bên ngoài để nắm bắt tình hình tộc ta chứ có chơi bời lêu lổng gì chứ? Vẫn còn rất nhiều gia tộc cần giúp đỡ vì họ khó khăn, gian khổ. Sau này con sẽ là thủ lĩnh kế nhiệm của tộc Linh đó, không lấy lòng dân rồi con quản lợn trong chuồng chắc?
- Hay! Hay cho tên nhóc con bất hiếu này. Được, cứ cho là con đúng, vậy thì lỗi là nằm ở con vợ vô dụng của con. Nếu đã vậy, nó không sinh được cháu cho ta, ta sẽ kén vợ khác cho con để nó tiếp tục nuôi dòng máu Linh tộc!!
Tiêu Kim ngồi trong phòng khâu vá, nghe được tường tận cuộc nói chuyện của La Kì và mẹ chồng thì không cầm được nước mắt. Không phải vì lo sợ hay nhục nhã, nàng vốn đã rất thương chồng rồi, Tiêu Kim không màng danh lợi, dù có bị đuổi đi cũng không sao, nhưng rồi tiếng xấu sẽ đi về đâu. Tộc Tiêu? Cha nàng? Hay mẹ nàng? Hỡi ôi! Ai thấu được chữ "tâm" đâu?
Như nghĩ ngợi một lát, nàng lau nước mắt khi La Kì đi vào. Hắc phu nhân đã về. Thấy Tiêu Kim ngồi khóc nức nở, La Kì vội vàng ghé đến:
- Nàng...nàng nghe thấy rồi sao?
- Vâng! Thiếp nghe rồi, và cũng hiểu rồi!
- Đừng tin lời mẹ ta, bà ấy dọa suông vậy thôi. Nào, nàng nghỉ ngơi đi, mấy hôm nay nàng tiều tụy lắm rồi, đừng gắng sức!
Tiêu Kim nhìn La Kì, rồi nàng nói bất chợt:
- Thiếp vô dụng! Điều đó là thật, nhưng không thể làm ảnh hưởng tới chàng được. Nếu thiếp không sinh được con trai, sớm muộn gì cũng bị trục xuất khỏi tộc Linh thôi. Thiếp có ý này, mong chàng sẽ chấp thuận!
- Nàng nói đi!
- Thiếp muốn nhờ tới sự giúp đỡ của các thế lực Thần Linh! Thiếp muốn tới Địa Đạo Thần giới! Chàng sẽ cho ta đi chứ?
- Địa Đạo...Thần giới!
La Kì trong vài giây mặt cắt không còn giọt máu. Nhưng trấn tĩnh lại, chàng phản đối quyết liệt:
- Không được! Tuy nói đó là nơi của Thần nhưng có khác gì địa ngục đâu. Một sai sót nhỏ cũng có thể vạn kiếp không siêu sinh. Từ trước tới nay chưa có ai vào đó mà an toàn đi ra cả. Nàng có hiểu không đó? Đó không phải nhà mà muốn vào là vào thích ra là ra đâu. Không được, ta phản đối, quá nguy hiểm!
- Vậy nếu thiếp đem theo pháp sư thì sao?
- Pháp sư cũng không được! Pháp sư có thể đánh lại thần sao? Pháp sư thì không phải người à?
Tiêu Kim bặm môi, không nói gì thêm. Nhưng Hắc trưởng lão từ đâu bước vào, đã nghe được cuộc nói chuyện của hai vợ chồng.
- Cha!
- Hửm! - Hắc trưởng lão giơ tay ra hiệu đã hiểu - Ta nghe hết rồi. Tiêu Kim, con cũng là con của ta, an nguy của con ta rất lo. Đây không phải chuyện đùa đâu. Con suy nghĩ kĩ đi, ta có thể xem xét!
- Xem xét gì chứ? - La Kì nói - Không thể được đâu ạ!
- Ta đang nói chuyện với con dâu ta, ngươi ở đâu xen vào?
La Kì im bặt. Ra hiệu cho Tiêu Kim từ chối. Nhưng ánh mắt của nàng lại cương quyết hơn bao giờ hết, nàng đứng dậy.
- Thưa cha, con nghĩ rất kĩ rồi! Đây không phải con đường mà con có thể chọn. Thà con chết ở Địa Đạo Thần giới cũng còn đỡ hơn là bị đuổi khỏi tộc, làm tiếng xấu muôn đời. Con cũng chỉ là phận nữ nhi, con cũng sợ lắm chứ, nhưng từ nhỏ con đã được dạy rằng khi không còn ngã rẽ nào nữa, con đường phía trước ta không có quyền sợ. Vì thế con phải đi!
- Ôi trời ạ! - La Kì ôm mặt - Sao mình vô dụng thế này?
Hắc trưởng lão cười, xoa đầu Tiêu Kim nói:
- Chỉ cần con dâu ta thích. Ta sẽ tìm người đưa con đi! Vậy hai ngày nữa lúc mặt trời chưa lên, con đến sau Khu luyện thuốc gặp ta, ta sẽ bảo một pháp sư tài giỏi nhất đi cùng con. Nên La kì, con cũng yên tâm đi. Đánh lại Thần là điều không thể, nhưng nhất thời Thần cũng không làm gì được ông ta đâu. Vị pháp sư này ta mời được ở tộc Tiêu sát chân núi, ông ta đã ở giữa cảnh giới của người và Thần rồi, con có thể yên tâm.
La Kì miễn cưỡng gật đầu, nhìn vợ mình chàng lại thở dài.
Địa Đạo Thần giới - Nơi ở của sáu vị thần trụ cột trong vũ trụ Kim Thần, Mộc Thần, Hỏa Thần, Thủy Thần, Thổ Thần và vị thần mạnh nhất trong số đó: Vĩnh Hằng Đại La Thần (Thần Chết). Địa Đạo Thần Giới có một Tế Đàn bằng phẳng, rộng bằng nửa sân bóng đá quốc tế, hình lục giác, cao hơn mặt đất 2m, nằm sâu trong khu rừng Tiêu Sơn, được bao bọc bời sương mù và rừng rậm bạt ngàn. Không có con thú nào dám sống ở đó. Âm khí nặng nề, lại có Phù thủy canh giữ khu rừng, nếu nói là Thần giới thì đúng mà nói là lối vào Quỷ Môn cũng không hề sai...
------------- Còn tiếp---------------
Sáng tinh mơ hai ngày sau đúng như lời hẹn, mặt trời còn chưa ló một tia sáng nào, gió thốc giá lạnh, sao trên trời mập mờ như ánh sáng đom đóm giữa cơn gió...
Tiêu Kim dậy từ sớm hơn nếu không muốn nói là nàng thức trắng đêm. Bây giờ Kim ngồi trước bàn trang điểm của mình, cô gỡ từng chiếc trâm cài đầu, ngay cả những món mà La Kì tặng cô. Tất cả những gì cô còn lại đó là chiếc nhẫn cưới bằng vàng trên tay, cô cũng đành lòng tháo nó xuống. Kim cởi bỏ bộ xiêm y, lấy trong tủ ra chiếc áo choàng đen có mũ rộng, dài, nàng khoác lên người, mái tóc dài xõa đều sau lưng. Trông Tiêu Kim bây giờ chẳng khác gì một con người hoàn toàn biệt lập, nếu không biết là cùng một người thì chẳng có gì giống nhau để khẳng định là cùng một người đâu.
Tiêu Kim tiến đến gần giường của La Kì đang ngủ say. Ánh đèn lập lòe chỉ đủ hiện mỗi khuôn mặt của anh, cô không dám từ biệt anh, sợ nếu vậy thì sẽ chẳng có muốn đi nữa. Kim hôn nhẹ lên trán của La Kì, nàng đã khóc một chút, một chút vương vấn nhẹ hơi chùn chân. Nhưng rồi nàng đứng dậy, nhìn La Kì lần cuối và quay đi không dám ngoảnh lại nữa.
Theo lời Hắc trưởng lão dặn, Kim vòng qua cửa sau, nhẹ nhàng ẩn vào bóng tối đi đến chỗ hẹn. Khi nàng tới thì thấy Hắc trưởng lão và một người nữa đang đứng đó rồi.
- Cha, Pháp sư!- Kim nói.
- Con cuối cùng cũng đến thật rồi! Đây chính là vị pháp sư ta nói với con, có tiềm năng đặc biệt lớn và kinh nghiệm với Địa Đạo Thần giới, sẽ làm hộ pháp cho con trong cả cuộc hành trình này!
- Phu nhân! Lão nô xin được làm người dẫn đường. Ta đã hứa với Hắc trưởng lão chắc chắn sẽ đưa được người đi, thì chắc chắn cũng sẽ đưa được người về!
Trong trang phục màu đen viền vàng, vị pháp sư như hòa vào làm một với bóng tối. Tay ông ta lăm lăm cây trượng dài, đầu trượng có một cái đầu lâu có cặp sừng dài uốn cong về phía sau, Tiêu Kim chưa từng thấy đầu con vật nào như thế. Đính giữa trán của cái đầu lâu ấy chính là một viên kim cương đen hình lục giác trông bóng vô cùng, giống như được tái tạo mỗi ngày. Ông già này có chòm râu dài, dưới ánh đèn mập mờ, khuôn mặt ông ta hiện lên rõ nét với da mặt đầy nếp nhăn, ánh mắt sắc lạnh nhưng không nguy hiểm, ông ta chứng tỏ mình là một người từng trải. Có lẽ cũng không hề dưới 90 tuổi, nhưng tâm cơ vững chắc, cả người tiên khí toát ra cũng khiến Kim yên tâm phần nào.
- Dọc đường đi mong được pháp sư chỉ bảo!
- Lão già! - Hắc trưởng lão nói với pháp sư - Ta giao con dâu ta cho ông bảo vệ. Nếu không thể giúp nó cầu xin các vị thần thì hãy cố gắng về càng nhanh càng tốt, tránh đêm dài lắm mộng. Không được thất bại, hiểu chưa?
- Già đã rõ!
Hắc trưởng lão quay sang Kim:
- Con phải nhớ: ở trong đó không được làm càn, luôn theo sát pháp sư, khi không cần thiết đừng dùng năng lực đặc biệt của con. Nó dẫn dụ quá nhiều hàn khí. Và quan trọng hơn là phải luôn bình tĩnh, làm càn hỏng chuyện, dục tốc bất đạt, nhưng cũng đừng nán quá lâu! Bây giờ cũng sắp sửa trời sáng rồi, con và pháp sư mau đi ngay, nếu để lính canh nhìn thấy thì không hay đâu. Ta sẽ kiếm cớ để trong thời gian này con không cần lộ mặt trong tộc, bây giờ thì đi mau đi!
Tiêu Kim gật đầu quay mặt rảo bước theo pháp sư đi trước, hướng thẳng đến Cổng trời. Tiêu Kim còn quay lại nhìn, dường như vẫn còn lưu luyến, Hắc trưởng lão khoát khoát tay ra hiệu đi nhanh lên. Ông đứng đó nhìn cho tới khi chiếc áo choàng đen lẫn vào bóng tối. Sẽ phải tìm một lí do gì đó để lấp liếm đi khoảng thời gian Kim vắng mặt, có Chúa mới biết sẽ có chuyện gì nếu như nói nó đi đến Thần giới.
- Đi tìm sâm ngàn năm, nghe mà đến mình còn tự thuyết phục mình nữa là.- Ông cười.
Đến gần bìa rừng, bãi biển đã cách xa đến mức không còn nghe được tiếng sóng nữa. Một màn sương nhẹ phủ lên cánh rừng. Bây giờ có lẽ đã là trưa rồi, nhưng mà vẫn không thể thấy mặt trời. Điều này khiến Kim hơi e ngại khi nghĩ về độ dày thực sự của màn sương mù "mỏng" này. Cô hỏi pháp sư:
- Pháp sư à! Nãy giờ ta cứ nghe có tiếng thở phì phò ở đâu đó, không phải có con gì đang ở đây đấy chứ? Mà nếu vậy chắc nó to lắm nhỉ?
- Phu nhân đúng là thính giác hơn người. Đó là tiếng của rất nhiều con Sát Giáp Thú đang trốn quanh đây, mà nhiệm vụ của chúng là bảo vệ Cổng trời, bất cứ ai đến gần Cổng trời sẽ bị chúng tấn công, xé xác đến lúc chỉ còn hồn phi phách tán! Người chết ở Cổng trời rất nhiều, mà người vào được Cổng trời lại càng không có bao nhiêu!
- Sát Giáp Thú? Bảo vệ Cổng trời ư? Thế không phải chúng ta chết chắc rồi ư?
- Ta bảo vệ phu nhân, đó là trách nhiệm của ta, mấy con Sát Giáp thú này cũng chưa là gì cả, chúng ta cứ đi như bình thường thôi. Cứ tin ở ta!
- Ừm...- Kim đứng nép người vào Pháp sư một chút, cảm giác như có trăn nghìn con mắt đang nhìn cô, chỉ chờ lao ra xé xác vậy.
Cổng trời cao sừng sững trước mặt hai con người nhỏ bé. Chọc xuyên cả tầng sương dày trên trời bằng hai cây cột trụ rất rất rất lớn. Chúng đã tồn tại quá lâu đến nỗi dây leo quấn đầy thân cột, rêu mốc phủ xanh. Mà hùng vĩ hơn nữa đó là hai cánh cửa của Cổng trời. Dù đã bị bụi và gió bào mòn ít nhiều, nó vẫn rất to lớn, chạm trổ rồng phượng trên hai cánh cửa. Đứng dưới này Kim mới cảm thấy so với các vị thần con người quá nhỏ bé, thực sự là vậy. Bỗng dưng ở phía sau cô vang lên tiếng động, cả hai bên cũng thế. Nuốt nước miếng "ực", rồi cô nhìn sang, tá hỏa khi thấy một đàn Sát Giáp Thú đang vây lấy hai người. Trông chúng giống hệt Thằn lằn nhưng lớn như con bò mộng, cả người có vảy xám, mắt ánh lên những tia máu và cái lưỡi không ngừng thè ra như đánh hơi.
- Nó cao cũng phải 2m ấy chứ! - Kim run cầm cập - Con này mà táp một phát chắc lên nóc tủ ngắm gà luôn!
- Phu nhân đừng lo, trong vòng 20 bước chân chúng sẽ không dám lại gần chúng ta dù là một centimet.
- Tại sao thế?
- Hahaha! Chiếc đầu lâu này chính là đầu lâu của rồng chưa trưởng thành. Hơn triệu năm trước, tổ tiên của chúng là Giáp Lân thú làm bá chủ mặt đất ngang nhiên thách thức Rồng trên trời, muốn uống máu rồng để có sức mạnh. Nào ngờ bị quật thê thảm suýt chết tại chỗ, từ đó con cháu của Giáp Lân thú là Sát Giáp thú cứ thấy bất cứ thứ gì thuộc về Rồng là đều kinh hồn bạt vía!
- Vậy là Rồng có thật?
- Chỉ là nó hơi khác trong tưởng tượng một chút. Bây giờ muốn tìm được một con Rồng có tuổi từ Triệu năm trở lên hoàn toàn khó hơn lên trời. Rồng là loài vật duy nhất đi ngược lại Thiên Địa. Sống càng lâu càng mạnh, nếu như không có thứ gì giết chúng thì chúng sẽ bất tử cùng thời gian. Cái đầu lâu này là một con rồng 2 ngày tuổi đã chết do bị các con dã thú khác tấn công, lão phu vô tình tìm thấy được!
- Ta muốn biết nhiều nữa!
- Vào trong trước đã rồi nói tiếp! Phu nhân chờ ta ở đây! Yên tâm, mấy con dã thú đó không dám làm càn đâu!
Pháp sư đến gần cánh cổng, miệng đọc thần chú. Lúc pháp sư đọc xong, liền lấy ngón trỏ và ngón giữa truyền một luồng khí đỏ vào cánh cổng. Lập tức hai cánh cửa mở ra từ từ, làm rung động cả đất trời. Cát dưới chân trượt vèo vèo, nhảy lên không khí. Kim đứng không vững bị ngã xuống, lũ Sát Giáp thú điên cuồng bỏ chạy không dám ngoái đầu lại, biển cũng bị chấn động theo. Cánh cổng lớn mở hoàn toàn, chấn động kết thúc, cây cối đổ ngả nghiêng. Pháp sư vẫn đứng vững, còn Kim thì ăn cả đống cát, vẫn còn choáng, đứng chưa vững nữa.
- Phu nhân! Người không sao chứ? Người đứng được không?
- Khụ khụ ( ho )!! Hóa ra cát cũng chỉ nhạt hơn muối một tẹo! Ta không sao!
- Chúng ta mau vào trong thôi, cửa sẽ đóng rất nhanh.
Kim đứng dậy, phía sau cánh cửa là một khu rừng rậm rạp, sương dày đặc và lạnh thấu xương, tối tăm không một ánh sáng...
Download MangaToon APP on App Store and Google Play