Đứng trước vực thẳm sâu vạn trượng, Điền Hi Vy thẫn thờ nhìn về hướng làn sóng trôi dạt vào đất liền, mùi hương biển cả thoang thoảng bên mũi.
Gương mặt tiều tụy của thiếu nữ lộ rõ, vóc dáng gầy guộc khiến người khác thương cảm.
Dù vậy đường nét xinh đẹp trên gương mặt thiếu nữ không hề bị lu mờ, nàng mệt mỏi ngồi xuống, đôi chân đung đưa ở không trung nơi vực sâu.
Ánh mắt không hề lộ vẻ sợ hãi mà thập phần tuyệt vọng, tại sao vậy?
"Ông ơi... liệu con chết đi, con có thể trở về bên ông không?"
Giọng nói Điền Hi Vy thủ thỉ lại nghẹn ngào, khóe mắt thiếu nữ cũng đã rưng rưng. Mọi sự đau buồn của quá khứ liên tục ùa về trong tâm trí nàng.
Nàng nức nở: "Ông ơi... con nhớ ông, con không muốn trở về căn nhà đó..."
Ngồi độc thoại một mình, Điền Hi Vy cảm thấy bản thân mình thật cô đơn.
Cô khẽ nhắm mắt lại và bắt đầu nhớ lại những kí ức năm xưa.
Ngày tròn sinh nhật tuổi 16 của mình, Điền Hi Vy vui vẻ cầm lấy chiếc bánh kem nhỏ. Nhìn qua ông nội đang gục mặt xuống đầu gối run run cô nhẹ giọng.
"Ông ơi, ông sao thế ạ?"
Ông nội ngẩn đầu lên đôi mắt đã đẫm lệ, ông dang đôi tay ôm lấy đứa cháu gái nhỏ của mình: "Ông xin lỗi, ông đã không lo được cho con..."
Nhận rõ sự bất thường của ông nội Điền Hi Vy ban đầu hơi ngạc nhiên nhưng rồi vỗ vai ông dỗ dành.
"Ông đừng khóc... có chuyện gì làm ông buồn sao."
Ông nội im lặng nhẹ buông nàng ra: "Con à! Thật ra con là con ruột của Điền Gia... ngày mai con phải trở về nhà của con rồi..."
Lời nói của ông tựa như sét đánh ngang tai Điền Hi Vy, nàng khóe mắt ướt đẫm liên tục lắc đầu.
"Không! Con không đi đâu... con chỉ muốn ở bên ông nội thôi."
Nhưng cuối cùng Điền Hi Vy cũng phải thỏa hiệp với lời nói của ông, sau hôm đó thật sự đã có một chiếc xe hơi đến đón nàng trở về.
Ông nội đã mua cho cô một bộ đồ sạch sẽ nhất, ông đứng nhìn nàng lên chiếc xe hơi mà nở một nụ cười an tâm.
Điền Hi Vy biết, đi theo họ sẽ sống một cuộc sống sung túc nhưng còn ông nội thì sao?
Nàng không muốn bỏ ông lại.
Nhưng... Điền Vô Cận, anh trai của nàng không cho phép.
Sau khi trở lại nhà của bố mẹ ruột, trước mắt nàng là cô em gái bị bế nhầm của mình. Trước mặt bố mẹ cô ấy tựa như một ánh trăng nhỏ nhẹ nhàng mà lấy lòng. Nhưng khi ở riêng với Điền Hi Vy thì cô ấy như một con rắn độc.
Điền Hiểu Nhi nói rằng nàng chỉ là người dư thừa trong nhà này, cô ấy nói nàng nên biết thân biết phận. Nàng biết, Điền Hi Vy chỉ im lặng... trên trường nàng bị bạo lực học đường.
Hạ Sênh... cậu ấy tựa như ánh sáng chói chang soi sáng nơi tăm tối của nàng, Điền Hi Vy lại càng biết rõ bản thân đã hoàn toàn rung động trước cậu...
Nhưng rồi mọi thứ hoàn toàn sụp đổ khi nàng bị em gái hại cho đôi tay của nàng bị thương nặng, cũng vì vậy mà từ đó Điền Hi Vy hoàn toàn không còn khả năng vẽ tranh được nữa
Hạ Sênh cũng không biết vì sao mà thay đổi, cậu không còn nói chuyện với nàng nữa, cậu nói nàng không còn xứng với cậu.
Cha mẹ bênh vực cho em gái, anh em trai cũng vì em ấy mà đuổi nàng ra khỏi nhà.
Điền Hi Vy tựa như rơi vào trong hố đen, hoàn toàn tuyệt vọng.
Giờ đây nàng ngồi nơi bờ vực thẳm mang một tâm trạng nặng nề nhắm mắt hưởng thụ khoảng thời gian cuối cùng của cuộc đời, thời khắc này Điền Hi Vy hoàn toàn muốn gieo mình xuống biển.
Xuống làn nước lạnh lẽo, muốn hoàn toàn hòa làm một với nơi biển khơi.
Nàng dang đôi tay lớn, thân thể xê dịch hoàn toàn rơi từ độ cao xuống dưới: "Ông ơi, con đến với ông đây..."
Dần dần bóng hình nhỏ hoàn toàn biến mất sâu trong lòng đại dương mênh mông.
Em đi rồi, mang theo bao vương vấn, mang theo nỗi buồn, mang theo những đau thương và tuyệt vọng hòa mình vào biển cả.
Chìm vào đại dương sâu thẳm, nước biển không ngừng tràn vào mũi và cổ họng nàng khiến nàng cảm thấy có chút đau.
Điền Hi Vy lại nhìn đâu đó trước mắt, một ánh sáng nhỏ chiếu đến trước mắt. Trước mặt nàng là một nữ nhân gương mặt hoàn toàn giống nàng như đúc ra từ một khuôn, nàng ta thế mà không bị gì chậm rãi tiến gần đến Điền Hi Vy.
Nàng không sợ hãi, vươn tay hướng đến bóng dáng mờ ảo kia.
Khoảnh khắc bàn tay hai người chạm nhau một ánh sáng cói lóa lóe lên khiến nàng hoàn toàn chìm vào giấc.
“Chúng ta là một, kí ức cũng nên trở về với chủ nhân thật của chúng.”
Điền Hi Vy tỉnh lại ở một khoảng không vô định, những đợt kí ức ồ ạt kéo đến gợi nhớ toàn bộ hồi ức đã qua.
Điền Hi Vy nàng cuối cùng cũng trở lại, nàng gõ nhẹ lên vòng tay nhẹ giọng: “Hệ thống! Ra đây.”
[Chúc mừng kí chủ thành công chuyển kiếp, hệ thống xin hoàn trả toàn bộ công năng cho kí chủ... Cá Koi đại nhân hãy sống thật tốt!]
Nàng mỉm cười: “Cảm ơn, hệ thống…”
Một lần nữa ánh sáng chói lóa lại xuất hiện cuốn theo nàng rời khỏi khoảng không vô định trước mắt.
Điền Hi Vy từ trong mơ tỉnh lại một lần nữa.
Nàng nhìn căn phòng đơn sơ quen thuộc trong những năm tháng dày vò tại Điền Gia này, bên cạnh đèn ngủ là một tấm ảnh chụp gia đình.
Trong bức ảnh sáu người nhà họ Điền tựa như một gia đình thực thụ, duy nhất chỉ có mỗi mình nàng cô đơn một góc không ai quan tâm.
Nàng dù sao cũng đã hoàn thành đợt chuyển kiếp lần này, mọi cảm xúc gia đình đối với Điền Gia cũng đã được hệ thống hoàn toàn triệt tiêu không còn một mảnh nào.
“Hệ thống, mi đâu rồi?”
Vừa dứt câu trước mặt nàng xuất hiện một tấm bảng màu xanh lam nhạt hiện lên một dòng chữ.
[Sứ mệnh của hệ thống đến đây là kết thúc, mọi thần lực của người đều được hoàn trả. Chúc Cá Koi Đại Nhân vạn sự như ý…]
Bảng hệ thống dần mờ nhạt đi rồi hoàn toàn biến mất và trở thành một thực thể không còn tồn tại.
Nhìn mảnh vỡ hệ thống từ từ tan biến trong tay Điền Hi Vy trong lòng thập phần không nỡ, từ khi nàng nhận lệnh chuyển kiếp nàng chỉ có duy nhất hệ thống bầu bạn với mình.
Bây giờ đã trôi qua chín mươi chín kiếp nạn, chuyển kiếp thành công cũng là lúc hệ thống hoàn thành sứ mệnh của mình.
“Chúc ngươi một lần nữa được đầu thai chuyển kiếp…”
Buông bỏ những kí ức đau thương, nàng bước xuống giường liền cảm nhận được một cỗ lực lượng hắc ám ẩn sâu dưới gầm giường của nàng.
Không biểu hiện một sự sợ hãi nào, nàng tiếp tục đeo dép bông rồi đi cách chiếc giường hai mét.
“Yêu nghiệt! Còn không mau xuất hiện?”
Từ trong gầm giường chui ra một linh hồn hắc ám, ước chừng đã bị người khác luyện hóa thành quỷ binh.
{Khà khà… con người, không ngờ ta lại bị phát hiện nhanh đến thế.}
Chỉ là một quỷ binh nhỏ bé lại trước mặt nàng lộ ra khí tức như thế này, Điền Hi Vy cũng chẳng muốn nhiều lời trước quỷ binh.
Nàng phất tay một cái liền đem quỷ binh kia hoàn toàn đánh cho hồn phách tan rã.
[…]
Trung Hoa Sương.
“Phụt.”
Ở bàn tế là một nữ đạo sĩ ước chừng đã hơn năm mươi phun một ngụm máu lớn liền hoàn toàn bỏ mạng.
Đến lúc học trò đến đã vội vàng chạy đến: “Sư phụ! Có chuyện gì thế này.”
Cậu học trò nhìn đến con rối trên bàn đã hoàn toàn tan nát khiến không thể không khiếp sợ.
[…]
Giải quyết xong vụ việc, Điền Hi Vy không có nhiều tâm trạng để ý đến kẻ đứng sau.
Bởi lẽ nàng biết rõ người đó là ai.
Hôm nay, khác với mọi ngày Điền Hi Vy không còn mặc theo phong cách đáng yêu, khỏe khoắn của cô em gái kia nữa.
Nàng diện cho mình một bộ váy xanh lam tôn lên dáng người mềm mại cùng với khí chất trang nhã của chính mình.
Bước xuống dưới nhà, một gia đình quay quần bên nhau cùng dùng bữa, mọi người trò chuyện vui vẻ đến mức đứng từ trên lầu cũng nghe được.
Nhìn gia đình hài hòa trò chuyện càng khiến nàng trở nên tách biệt với họ, nói trắng ra chính là một kẻ dư thừa.
Mà người ngồi trung tâm của bàn ăn lại chính là vị con nuôi nhỏ của gia đình họ Điền.
Cô gái có vẻ đã nhìn thấy nàng liền vội kêu lên: “Chị Hi Vy! Mau mau lại đây cùng cả nhà ăn tối nè.”
Sớm đã biết rõ vẻ mặt giả tạo của cô ta, nàng cũng chẳng muốn thân thiện như trước kia mà đáp lại thẳng thắn: “Không cần, tôi hôm nay không muốn ăn.”
Chẳng hiểu tại sao nữ nhân kia lại nhiều nước mắt đến như vậy, nàng ta hai mắt đọng nước uất ức đáp: “Có phải chị đang giận em không? Em biết… bản thân mình chỉ là con nuôi của Điền Gia thôi nhưng mà em cũng muốn chị chấp nhận em như một người trong nhà.”
Cha mẹ cùng với anh cả chắc chắn đã bị những giọt nước mắt kia lay động, mẹ nàng ôm lấy cô con nuôi nhỏ của mình rồi lên tiếng trách mắng.
“Đủ rồi! Hi Vy, dù sao cha mẹ cũng đã đón con về cho con một ngôi nhà rồi sao lại ganh tị với em gái chứ? Em gái từ nhỏ đã không còn cha mẹ, con phải thông cảm cho em chứ!”
Nàng im lặng nhìn cha và anh cả không nói gì biểu thị cho sự đồng tình của hai người.
“Ha… một giọt máu đào không bằng ao nước lã.”
Nàng càng nói cô ta lại càng khóc nhiều hơn, cuối cùng lại đáp: “Nếu chị không thích… em… em có thể rời đi, xin chị đừng ghét cha mẹ.”
Điền Hi Vy không nói, khoanh tay dựa vào tường nhìn con người tự biên tự diễn kia mà cười lạnh: “Có giỏi thì mang hành lý rời đi, tôi không cần gia đình này như cô.”
Lời nói này nằm ngoài mong đợi của cô ta khiến cô ta không biết phải trả lời như nào, nhưng rồi anh cả cũng không chịu được nữa mà lên tiếng.
“Điền Hi Vy! Đừng tưởng cô là con ruột của gia đình này muốn làm gì thì làm. Trong mắt tôi, cô vĩnh viễn đừng hòng chiếm được vị trí của em ấy.”
Nàng cười nhạt tiến từng bước đến gần anh, ngón tay mảnh khảnh nhấn mạnh lên tim hắn: “Anh nghĩ tôi cần tình thương của anh sao? Đừng ảo tưởng bản thân quá.”
“Chát!”
Điền Hi Vy nhận một cái tát của anh cả mà nghiêng mặt sang một bên, nàng ngước mặt lên nhìn anh rồi rời đi.
“Mình… đã làm gì vậy…”
Rời khỏi biệt thự Điền Gia, tâm trạng của Điền Hi Vy tốt lên nhiều.
Nàng ngoái đầu nhìn lại căn nhà vốn không phải của mình, trong lòng một cỗ chua xót từ kiếp trước nổi lên nhẹ nhàng đánh vào lồng ngực nàng.
Mọi ân oán kiếp trước đều được xóa bỏ từ bây giờ, trong mắt nàng Điền Gia đã không còn là nhà.
Bơ vơ một mình trên hàng ghế đá ở công viên, trước mắt nàng là một gia đình nhỏ đang vui đùa trên bãi cỏ.
"Cha ơi, sao chị kia ngồi một mình thế ạ?"
Mẹ của đứa bé cũng để ý nhìn về phía nàng, cô ấy dịu dàng xoa đầu đứa nhỏ: "Chị có lẽ có chuyện buồn, con có thể tặng cho chị ấy một cây kẹo an ủi được không nào?"
Đứa nhỏ hai mắt sáng rực cầm kẹo lon ton chạy về phía nàng, cô bé nở một nụ cười rạng rỡ.
"Chị ơi, chị đang buồn ạ? đừng buồn nữa, bé cho chị kẹo nè."
Có lẽ cảm thấy hơi ngại nên cô bé vội dúi cây kẹo nhỏ vào tay nàng rồi lon ton chạy về phía cha mẹ.
Điền Hi Vy sững người trong giây lát nhìn cây kẹo dẻo nhỏ trong tay trong lòng không khỏi ấm áp, nàng nhận ra rằng một người ngoài còn tốt hơn nhiều với chính gia đình ruột thịt của mình.
"Cảm ơn bé con nha."
Nàng mỉm cười nói vọng về phía gia đình nhỏ, cô bé ban đầu hơi ngại ngùng cũng nở một nụ cười rạng rỡ đáp lại: "Vâng ạ!"
Cũng được một lúc lâu gia đình nọ cũng dắt tay nhau về nhà.
Điền Hi Vy nhìn hào quang công đức trên gia đình nhỏ đang sáng rực rồi ngẫm ra được thứ gì đó.
"Quả nhiên là ở hiền gặp lành."
Ngồi ở ghế đá một lúc thân thể nàng sớm đã trở nên uể oải, có lẽ đây là lần nàng chuyển kiếp có thân thể yếu ớt đến thế.
“Có lẽ nên rèn luyện lại thân thể yếu ớt này.”
Vừa nảy ra ý định Điền Hi Vy trực tiếp muốn thực hiện, nàng quyết định chạy bộ một chặng dài để xem giới hạn của thân thể này như thế nào.
Vậy là với bộ độ vướng víu trên người Điền Hi Vy đã chạy được một tiếng đồng hồ, mà cơ thể dường như cũng đã đạt đến cực hạn.
Nàng không cảm thấy mệt mỏi, bởi lẽ những thứ nhỏ nhặt này không cực khổ bằng những thế giới mà nàng đã trải qua khi lịch kiếp.
Có lúc trở thành nữ hiệp, lúc thì nữ tiên tôn chịu hàng trăm thiên lôi giáng thân. Có kiếp trở thành quân cờ trong tay người khác bị vận mệnh chia phối và….
Điền Hi Vy không muốn nhớ lại những năm tháng cực nhọc đó, bây giờ nàng đã hoàn thành sứ mệnh của mình và đây là lúc nàng được tận hưởng một thế giới không có sứ mệnh.
Bởi đang mãi trầm tư vào suy nghĩ Điền Hi Vy không biết có người đang bên cạnh chạy bền chung với mình cho đến lúc người đó mở lời.
“Chúng ta có thể làm quen không? Tôi thấy cô đã chạy suốt một tiếng vẫn chưa dừng lại.”
Giọng nói trầm đặc của nam nhân đã lôi kéo nàng thoát khỏi suy nghĩ của mình, chỉ vừa nhìn anh ta nàng liền nhận ra.
“Anh là xã hội đen?”
Gương mặt nam nhân thoáng trở nên âm trầm, giọng nói lạnh lẽo mang theo lời cảnh cáo: “Cô đã biết cái gì?”
Mặc kệ lời nói hàm ý đe dọa của đối phương, Điền Hi Vy nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Ấn đường của anh biến đen, tôi khuyên anh tốt nhất trong ba ngày tới đừng tham gia gì vào hoạt động của tổ chức. Họa sát thân…”
Dừng lại một lúc nàng liền lấy trong túi một cái danh thiếp nhỏ đặt vào lòng bàn tay hắn: “Đã gặp nhau xem như người có duyên… nếu có tai ương khó lí giải có thể gọi đến cho tôi.”
Điền Hi Vy chuẩn bị rời đi liền bị một bàn tay to lớn của nam nhân kéo lại, vì mất đà mà nàng liền ngã thẳng vào lòng nam nhân.
“Khụ… xin lỗi.”
Nàng ngại ngùng đẩy hắn ra.
“Tôi là Thượng Quan Vũ, làm thế nào tôi có thể tin lời nói của cô?”
Nàng im lặng, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn: “Vậy chúng ta lập một giao ước, tôi sẽ giúp anh thoát khỏi những thứ kia quấn thân và ngược lại anh phải giúp tôi rời khỏi Điền Gia.”
Nàng không muốn nói rõ với hắn bởi lẽ với thân phận của mình, Thượng Quan Vũ muốn biết thông tin gì ắt sẽ có được.
“Được.”
Nam nhân cười lạnh buông tay nàng ra.
“Hi vọng những điều cô nói không phải lừa gạt, nếu phải tôi không chắc cô còn yên ổn ở cái quốc gia này đâu.”
Nói xong Thượng Quan Vũ rời đi, nhìn bóng lưng hắn lên xe nàng cũng thở phào nhẹ nhõm, nàng chính là đang đánh cược, một vụ cược một trăm phần trăm sẽ thắng.
Điền Hi Vy hiện tại chỉ muốn rời khỏi Điền Gia, vĩnh viễn là như thế.
Nhưng cũng lấy làm lạ, tại sao vận khí của hắn vốn là Cửu Ngũ Chí Tôn một mệnh cách đại vận khí lại trở nên méo mó đến thế. Hơn nữa tử khí quấn thân thích hợp cho nàng bồi bổ nguyên căn của mình.
Một cuộc giao dịch không hề thua lỗ.
Trời đã khuy, Điền Hi Vy lại không muốn về Điền Gia. Nàng quyết định vào một quán lẩu nào đó ăn uống thả ga rồi sẽ trở về căn nhà đó sau.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play