*Chát*
- Mày tưởng mày quyến rũ được Quân Hạo ca sao con điếm. Mày nhìn lại mày xem, xấu xí như thế mà đòi bò lên giường Quân Hạo ca sao?
Xấu? Chẳng phải khuôn mặt này vì cứu hắn và ả mà để lại sẹo sao?
Ả bóp chặt cằm của Hạ Vũ:
- Để tao nói cho mày biết. Tai nạn lần trước là ý của Quân Hạo ca đấy. Vốn muốn đâm chết mày không ngờ mày phúc lớn mạng lớn vẫn còn sống lay lắt đến tận bây giờ. Chết đi, mau chết đi. Chết đi thì tập đoàn Hạ thị mới thuộc về bọn tao.
Người đàn bà khuôn mặt méo mó vừa nói vừa dùng dao đâm liên tục vào Hạ Vũ. Máu bắn lên tung tóe khắp căn phòng. Những vết thương chi chít trên người không ngừng chảy máu đến đáng sợ, hai chân thì bị phế không thể đứng dậy được. Hạ Vũ chỉ có thể nằm đó hứng chịu tất cả những cái đâm của Di Giai. Tiếng hét vì đau đớn của cô không những không có được sự thương hại mà còn làm cho ả cảm thấy hứng thú hơn nữa. Sau cùng đến lúc chán chê thì ả vứt con dao rời đi mặc cho Hạ Vũ đang hấp hối.
Haha. Hạ Vũ cười một cách tuyệt vọng, nước mắt lăn dài, là mắt cô mù đã nhìn nhầm. Một người là người cô đã yêu say đắm, một người là đứa em cô nhận về nuôi và hết mực yêu thương.
Haha. Đúng là ông trời không có mắt mà. Nếu như có cơ hội Hạ Vũ cô chắc chắn sẽ khiến nợ máu trả máu, khiến cho bọn họ thảm hại hơn cô cả trăm nghìn lần.
Ước gì... Ước gì có thể quay trở lại...
Máu cứ từ từ chảy, mắt của Hạ Vũ cũng từ từ nhắm lại chôn sâu cùng tuyệt vọng và oán hận sâu thẳm của cô. Oán hận mà chỉ có ăn tươi nuốt sống hai kẻ phản bội kia thì mới hả giận.
Không lẽ mọi chuyện cứ như vậy mà kết thúc sao?
Không Quân Hạo, Di Giai,... Tôi không cam tâm.
Hơi thở của Hạ Vũ dần dần tắt. Căn phòng tĩnh lặng không một tiếng động.
1 phút. 2 phút… 5 phút sau. Cánh cửa lại lần nữa được mở ra. Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào thân thể Hạ Vũ nhuốm máu đang nằm trên sàn.
Ai đó dần dần bước vào thở dài một hơi rồi ôm lấy Hạ Vũ đem đi. Cánh cửa phòng lại đóng chặt lại.
Không một ai biết người đó rốt cuộc là ai? Quan trọng hơn là hắn bước vào như thế nào mà tất cả vệ sĩ đều không hề phát hiện ra. Thân thủ thật kì lạ y như một bóng ma vậy. Và hắn mang thi thể Hạ Vũ đi để làm gì?
Di Giai vui vẻ hớn hở chạy đến quán rượu đã hẹn với Quân Hạo.
Nhìn thấy anh ta thì cô ta vui vẻ chạy nhanh đến. Hí hửng hỏi:
- Quân Hạo ca. Anh đang đợi em sao?
Quân Hạo mặt vô cảm không trả lời câu hỏi của Di Giai mà hỏi vấn đề khác:
- Chết chưa?
Hai chứ ngắn gọn nhưng cũng đủ cho Di Giai hiểu là đang ám chỉ đến ai. Cô nhanh nhẹn lấy lòng:
- Dạ em đã xử lý sạch sẽ rồi. Anh phải thưởng cho em đó.
Hừ. Chỉ cần con ả kia biến mất thì ánh mắt của Quân Hạo ca sẽ hướng về phía mình, vị trí phu nhân sẽ có thể nắm chắc trong lòng bàn tay.
Nhưng trái ngược với trí tưởng tưởng phong phú kia của Di Giai thì Quân Hạo vẫn đối xử lạnh nhạt với cô:
- Cầm thẻ này muốn mua gì thì mua.
Quân Hạo ném lại chiếc thẻ đen của mình, uống nốt ly rượu rồi khoác áo rời đi trước sự ngơ ngác của Di Giai.
Sau khi Quân Hạo đi khỏi thì Di Giai nhảy cẫng lên tức giận giậm chân. Chết tiệt, con đàn bà kia đã chết rồi cơ mà. Tại sao Quân Hạo vẫn không thèm nhìn cô ta. Bản thân cô ta đi theo làm trợ thủ cho anh suốt bao nhiêu năm qua mà chẳng lẽ không bằng con đàn bà mỏng manh như liễu kia sao.
Hạ Vũ thì có gì hơn cô chứ? Đã thế cô ta còn bị tàn phế, dung mạo thì bị hủy.
Di Giai nhận ra được rằng sau khi giết được Hạ Vũ thì dường như Quân Hạo càng toát lên vẻ lạnh lùng hơn. Đi theo anh ta thời gian dài thì cô biết thừa mỗi lúc như vậy thì anh ta đang rất tức giận. Anh ta tức giận cái gì chứ? Chẳng phải mục đích đã hoàn thành rồi sao.
Nghĩ nhiều đau đầu, Di Giai nhanh chóng gọi điện thoại cho hội bạn thân rồi cầm lấy chiếc thẻ đen đi dạo phố. Nhiệm vụ hoàn thành thì phải tiêu xài một chút hưởng thụ cuộc sống.
Trong một căn phòng bí mật ẩn sâu ở đâu đó. Trông giống như một phòng thí nghiệm hơn bởi vì khắp căn phòng đều là những thiết bị vô cùng kì dị. Nói là thiết bị y tế nhưng nhìn kĩ lại thì chẳng giống lắm. Những máy móc này chưa từng được xuất hiện, còn hiện đại hơn rất rất nhiều. Khắp trên những bức tường treo đầy bức tranh hoa bỉ ngạn màu đen khác nhau tạo không khí trong phòng u ám đến đáng sợ. Máy móc thì cứ kêu liên hồi tít tít...
Rùng rợn hơn, trong căn phòng này, hình ảnh người đàn ông mặc đồ đen, đúng hơn là bộ đồng phục bác sĩ màu đen hắc ám vô cùng quỷ dị đang loay hoay trên xác người nằm trên giường.
Nửa năm sau.
Cô gái dần dần mở đôi mắt nặng trĩu của mình ngắm nhìn khung cảnh xung quanh. Ánh sáng chói chang làm cô vội nheo mắt lại, dường như không có sự quen thuộc. Thật sự rất lạ lẫm. Cũng chỉ là một ánh sáng từ chiếc đèn trên trần nhà đã làm cho cô phải khó khăn đến mức như vậy. Rốt cuộc cô đã ngủ bao lâu rồi?
Hạ Vũ chớp chớp mắt mãi mới có thể làm quen với ánh sáng, tính ngồi dậy nhưng cơ thể không có chút sức lực nào. Tay khó cử động còn chân thì ... À quên, chân cô vốn cũng có thể đi lại được nữa đâu, đã mất cảm giác rồi. Làm gì có chuyện ngủ một giấc dậy thì có thể lành lặn mà đi được. Đúng là ảo tưởng mà.
Nhưng mà, đây là đâu?
Tại sao cô lại ở đây?
Kí ức cuối cùng mà cô còn nhớ đó chính là bản thân đã chết rồi, chết thảm dưới những nhát dao điên cuồng của Di Giai.
Vậy chẳng lẽ đây là thiên đường sao? Không. Không. Làm gì có thiên đường nào như thế này. Đây chính là một phòng thí nghiệm kín.
- A!
Nghĩ loạn xạ cả lên làm đầu nhói đau. Hạ Vũ lập tức ôm đầu khó chịu.
Tiếng bước chân bỗng nhiên xuất hiện đi đến kèm theo giọng nói vô cùng quen thuộc.
- Tỉnh rồi à? Thêm chút xíu nữa là thôi không cần tỉnh nữa. Ta chuẩn bị sẵn quan tài cho con rồi. Thật là tốn tiền.
Hạ Vũ ngẩng đầu lên nhìn kĩ người đang đứng trước mặt. Vẻ mặt không thể tin nổi rồi giây sau những giọt nước mắt bắt đầu không ngừng chảy xuống cái gò má gầy gò đó. Những giọt nước mắt uất ức đã không thể kìm nén được nữa, cô ôm chầm lấy người đó, chôn sâu vào ngực anh ta không ngần ngại mà khóc lớn một trận. Vừa ôm vừa cảm nhận hơi ấm trên người đối phương. Thật sự đã rất lâu lắm rồi cô mới có thể cảm nhận được sự ấm áp.
Hạ Vũ vừa khóc gọi mấy tiếng “Chú”. Không hề nhắc đến những tủi thân mà mình đã trải qua từ việc bị đối xử ghẻ lạnh đến bị phản bội. Người này tuy không phải là chú ruột của cô nhưng mà bởi vì là huynh đệ kết nghĩa của cha cô nên như người một nhà. Khải Lâm hơn cô 8 tuổi nhưng bởi vì bảo dưỡng da tốt mịn như mông em bé nên làm gì có ai tin hắn mới 30 cơ chứ, trông trẻ măng như trai 18 ấy. Ôi niềm ao ước của mọi phụ nữ trên thế giới a.
Khải Lâm thở dài vỗ vỗ vai của Hạ Vũ để cho cô khóc hết ra một lần. Cứ đè nén trong lòng mãi sẽ rất khó chịu, khóc ra sẽ thoải mái hơn. Khóc xong mới có thể tìm cách giải quyết mọi chuyện được.
Sau một hồi, Hạ Vũ mới nín khóc. Cô giật mình phát hiện ra điều gì đó mà muốn gào thét trong lòng.
“Chết rồi. Ướt hết rồi. Phải làm sao đây?”
Khải Lâm vốn là một người thích sạch sẽ, ừm đúng hơn là bác sĩ lại còn mắc bệnh sạch sẽ thế nếu dính máu thì sao ta?
Lúc Hạ Vũ ôm Khải Lâm khóc đã làm áo của anh ta ướt một mảng lớn. Chiếc áo khoác hàng hiệu cứ vậy mà bị ướt lại còn có chút dính dính hình như có cả nước mũi của cô.
“A A A. Toi rồi. Tiền đâu trả bây ơi?”
Hạ Vũ ngước lên thấy mặt Khải Lâm đang đen thui bởi vì anh đã nhìn xuống thấy chiếc áo yêu quý của mình ướt nhèm nhẹp.
- Chú…
- Khóc đủ chưa
Hạ Vũ mặt đỏ hoe tỏ vẻ đáng thương mà trốn tội:
- Do cháu nhớ chú quá nên ... có hơi không kiếm chế được.
- Chiếc áo này giá 50tr à còn tiền chữa bệnh giá khá cao là 20 tỷ nữa. Cháu tính trả chú thế nào đây?
Nghe con số làm Hạ Vũ sửng sốt kêu trời:
- Những 20 tỷ cơ á? Chú đi ăn cướp à hay bảo cháu đi cướp ngân hàng thế?
Khải Lâm nhếch mép cười đểu:
- Cháu tưởng cứu người từ cõi chết mà rẻ hả, 20 tỷ này là giảm giá cho cháu vì là người nhà đấy.
Dừng một hồi, Khải Lâm đột nhiên nghĩ ra một việc gì đó:
- À mà ý tưởng cướp ngân hàng cũng hay, cho chú đi cùng với.
- Chú thiếu tiền vậy sao?
- Tất nhiên, luôn luôn thiếu.
Ngay lúc Hạ Vũ đang đau đầu ko biết đào đâu ra số tiền khủng 20 tỷ đây. 2 năm nay cô ở cạnh Quân Hạo chỉ như làm công ăn lương mà thôi thì làm gì tích trữ được nhiều tiền như thế, còn "nơi đó" hiện tại cô không có mặt mũi nào mà quay về. Hạ Vũ muốn vò đầu bứt tai, cô biết thừa nếu trong thời gian ngắn mà không nộp đủ tiền cho Khải Lâm thì cô sẽ bị ăn tươi nuốt sống luôn đó. Tên này là cái tên yêu tiền như mạng a.
Khải Lâm đi đến một cánh cửa gần đó, nhấn mật khẩu. Cánh cửa dần dần mở ra. Ôi mẹ ơi! Một căn phòng toàn vũ khí. Hạng gì cũng có. Hắn tính làm khủng bố à. Ờm… Hình như hắn vốn là khủng bố mà nên vũ khí gì cũng có không phải là điều khó hiểu.
Súng đủ các kiểu, lựu đạn cũng có, dao găm,… Thật chói lóa. Này có khác gì một mỏ vàng đâu.
Khải Lâm cầm lên một khẩu rồi quay sáng Hạ Vũ ra lệnh:
- Đi thôi
- Đi đâu ạ?
- Đi cướp chứ đi đâu. Nãy bảo rồi mà.
Hạ Vũ gào thét trong đầu:
- What??? Đi cướp ngân hàng thật à?
Nhưng tay chân vẫn nhặt lên một khẩu súng nhỏ và dao găm chạy theo chân Khải Lâm
Tôi đính chính lại là Khải Lâm đi cướp thật các bạn ạ, nhưng không phải đi cướp ngân hàng mà đi cướp của những tên đi cướp ngân hàng, tiền không phải của ngân hàng mà tiền của những tên cướp ngân hàng. Hiểu không mọi người?
Đúng. Chính xác là vậy đấy. Quay đi quay lại thì cũng chỉ là đi ăn cướp mà thôi. Mấy tên đi cướp ngân hàng không phải chỉ do nghèo mà phải đi cướp đâu, chúng nó buôn ma túy, buôn người đủ các kiểu. Mà Khải Lâm là đi cướp tiền từ công việc buôn bán phạm pháp của bọn họ. Rồi thì rốt cuộc Khải Lâm có làm việc phạm pháp không thì cô cũng không biết.
Khải Lâm là một cánh tay phải đắc lực của Đắc Vũ. Nước Z có bốn tổ chức lớn nhất kiềm chế lẫn nhau mà Đắc Vũ là một trong số đó nên việc đi cướp chỉ là một vấn đề cỏn cỏn như ăn cơm. Cái việc cướp nhỏ nhoi như thế này chắc không bõ kẽ răng. Tên này toang đi cướp của các tổ chức khác trên biển cơ, giống cướp biển \=\=".
Nhắc đến, Quân Hạo cũng là thiếu gia của một trong bốn tổ chức là Vĩnh Nhuệ ngang hàng với Đắc Vũ.
Thấy Hạ Vũ đang đứng đực cả người ra nghĩ linh tinh nên Khải Lâm tiến đến gõ vào đầu cô một cái thật đau:
- Nghĩ cái gì đấy. Mau tập trung đi.
- Chú à. Cháu nhớ là chú cầm đầu một đội gì đó lớn lắm cơ mà. Sao lần này đi mỗi hai chú cháu mình vậy. Cháu còn là một người bệnh nữa, này chẳng phải chú đang bóc lột sức lao động của bệnh nhân sao?
- Bệnh nhân nợ nần chồng chất thì phải lo kiếm tiền mà trả đi.
Nghĩ đến cái gì đó bỗng hai mặt Hạ Vũ sáng sực lên. Nếu chỉ có hai người đi cướp thì chẳng phải số tiền sẽ chia được nhiều hơn hay sao, nhưng mà không biết là Khải Lâm sẽ chia cho cô bao nhiêu phần.
- Chú ơi. Thế lợi nhuận chia thế nào?
- 9 - 1.
Hạ Vũ giận giữ:
- 5 - 5
- 9 - 1
- 4 - 6 được không?
- 9 - 1.
- Vậy thì 3- 7?
Được rồi được rồi. 9 - 1 thì 9 - 1. Chú đúng là không chỉ cướp của người ngoài mà còn cướp cả của người nhà.
Khải Lâm suy tư cái gì đó rồi cũng nói một câu đầy ẩn ý:
- Cái gì cũng có thể cướp nhưng riêng một thứ thì đang để dành.
Hạ Vũ tò mò hỏi:
- Chú mà cũng có cái để dành sao?
- Nhiều chuyện.
Khải Lâm quát thẳng vào mặt Hạ Vũ rồi rời đi trước. Phản ứng này của Khải Lâm đã làm cho Hạ Vũ phải cười hì hì khẳng định chắc chắn là có chuyện gì đó mờ ám như phụ nữ chẳng hạn. Khải Lâm cũng là lão già 30 tuổi đầu rồi nên kiếm bạn đời thôi không lại ế mất.
Hai người ra khỏi căn phòng thí nghiệm, phóng xe đến ngân hàng A. Thấy xung quanh vẫn yên tĩnh thì Hạ Vũ thắc mắc hỏi:
- Lúc nào bắt đầu vậy ạ?
- Sắp rồi, khoảng mười lăm phút nữa. Thân thủ của cháu hiện giờ có theo kịp không?
- Không ngờ chú cũng quan tâm cháu đấy. Yên tâm, nhờ chú mà hiện tại cháu vẫn di chuyển được, chỉ là hình như không thể bắn súng được thôi.
- Vô dụng
Hạ Vũ câm luôn, chỉ chờ lúc Khải Lâm quay lưng lại thì giơ nắm đấm lên giả vờ đấm một cái cho bõ tức chứ có đấm thật được đâu.
Hai người đỗ xe vào một góc để quan sát. Mười lăm phút trôi qua đã thấy đối tượng khả nghi. ã
Một đám người bước vào cửa ngân hàng một cách tự nhiên. Nhưng hai cái vali đang kéo kia chắc chắn là súng. Hừm... là hàng khủng nha.
Hạ Vũ cảm thấy hơi lo lắng nên quay sang hỏi Khải Lâm:
- Chú à. Thật sự chỉ có mỗi hai người chúng ta thôi sao. Bọn họ có tận 15 người luôn đấy.
Khải Lâm nói một cách ngây ngô:
- Ừ thì có mỗi hai người. Sau xe có ai hả? Ma???
Hạ Vũ chửi tục luôn:
- Mẹ nó. Cái bản mặt nghiêm túc như vậy mà nói ra vẻ ngây thơ nhìn ngứa cả mắt chỉ muốn đấm.
Nhưng cô nào dám chửi thật, cô mà chửi thật thì không biết ngày mai thời sự đưa tin xác của cô đang trôi nổi ở đoạn nào đâu. Không nên mạo hiểm, phải giữ mồm giữ miệng. Chắc là tên khốn này đã có kế hoạch gì rồi chứ nào dám xông vào như thế. Hạ Vũ tự nhủ lẩm nhẩm trong đầu rằng mình phải tin tưởng vào chú yêu.
- Chắc chắn chú đã có kế hoạch rồi.
Nhưng câu trả lời của Khải Lâm lại như đánh sập cô xuống vực thẳm:
- Không có.
What??? Đi cướp mà có mỗi hai người trong khi đó một người thì đang bệnh. Tôi nói thật với chú là một người thực vật vừa tỉnh như tôi không có giai đoạn phục hồi mà đi được như thế này là may lắm rồi đấy thế mà giờ tôi còn đang đi cướp??? Giờ bảo tôi đi đánh nhau với một tên trong đó thì xin lỗi bà đây xin rút nhá. Tôi ngỏm luôn ngay chiêu đầu đấy, đến súng còn chưa chắc đã bắn được đây này. Người mềm như bún ấy …
Một đống câu chửi trong đầu của Hạ Vũ đã lược bớt. Khuôn mặt đỏ lên thở phì phò vì tức. Này có khác gì bảo cô đi bán mạng đâu chứ. Có khi lát nữa hắn còn lấy cô làm tấm đỡ đạn chứ đùa à. Ôi khổ thân tôi, vừa từ cõi chết về lại chết lần nữa à.
Hừ, lát có chết cô cũng kéo hắn theo cùng.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play