Vô Cùng Hối Hận Khi Yêu Anh.
#1: Năm Tháng Yên Bình
Buổi Sáng Yên Bình trên thành phố Mộc Lạc, ở đất nước nước Feeran.
Tại Con Đường Số 43. Trên Thành Phố.
Trong một căn phòng người Thiếu Niên 17 tuổi đang chùm chăn nằm ngủ. Trên giường êm ái của mình.
Cạch!! Cánh cửa phòng nhẹ nhàn mở ra, bóng dáng người đàn ông cao ráo bước vào. Kéo chăn ra.
Lâm Gia Hạc ( Papa của Hạc Hiên)
Dậy đi con, sắp trễ học rồi...
Hàn Hạc Hiên
Cho con thêm 5 phút đi Papa.
Hạc Hiên vừa nói vừa nắm lấy chăn trùm lại. Quay người sang một bên.
Trước hành động của Hạc Hiên, Lâm Gia Hạc đứng đó nhắm mắt lại.
Lâm Gia Hạc ( Papa của Hạc Hiên)
Con mà không dậy thì sẽ trễ học đó.
Hạc Hiên nghe vậy với tay lấy cái đồng hồ trên tủ đầu giường. Mở con mắt ra nhìn vào chiếc đồng hồ đó. Xem xong, cậu ngồi bật dậy.
Hàn Hạc Hiên
6: 30 rồi... * Nhìn sang Gia Hạc*
Hàn Hạc Hiên
Sao Papa không gọi con sớm hơn.
Lâm Gia Hạc ( Papa của Hạc Hiên)
Ta gọi mà con cứ bảo 5 phút, 10 phút, rồi cứ ngủ tiếp như thế.
Hàn Hạc Hiên
Ha... thì papa cũng phải làm cách nào đó để con dậy chứ?
Lâm Gia Hạc ( Papa của Hạc Hiên)
* Lắc đầu* Con vào trong vệ sinh cá nhân đi, rồi xuống ăn sáng.
Lâm Gia Hạc ( Papa của Hạc Hiên)
Bữa sáng ta đã làm xong rồi.
Lâm Gia Hạc ra khỏi phòng, Hạc Hiên cũng rời khỏi giường, xếp gọn chăng gối ngay ngắn rồi đi đến mở tủ lấy quần áo nhanh chóng vào nhà vệ sinh tắm gội.
Hạc Hiên sách cặp đi xuống, dĩa samwich đã được đặc trên bàn.
Lâm Gia Hạc ( Papa của Hạc Hiên)
Bữa sáng đó, con ăn đi.
Hạc Hiên ngồi xuống ăn bữa sáng của mình.
Lâm Gia Hạc thì đang chẩn bị cơm trưa cho cậu. Ăn xong cậu đem dĩa đi rữa sạch và úp lên kệ ngay ngắn. Rồi tiến ra cửa đeo giầy vào.
Lâm Gia Hạc ( Papa của Hạc Hiên)
Bữa trưa của con đây.
Hàn Hạc Hiên
* Cầm lấy* Cảm ơn Papa.
Hạc Hiên lấy trong túi áo khoát ra một số tiền, đó là tháng lương của cậu làm thêm tại quán Bar.
Hàn Hạc Hiên
Hôm qua quản lý mới đưa cho con đó ạ.
Hàn Hạc Hiên
Có lẽ nó sẽ đủ để papa đi tái khám và lấy thuốc ở bệnh viện đó ạ.
Lâm Gia Hạc cầm lấy ánh mắt chợt buồn bã. Anh không muốn con mình phải đi làm nữa
Lâm Gia Hạc ( Papa của Hạc Hiên)
Tiểu Hiên... Con đừng đi làm ở đó nữa.
Hàn Hạc Hiên
Tại sao ạ? Khó khăn lắm con mới kiếm được công việc mà.
Lâm Gia Hạc ( Papa của Hạc Hiên)
Ta không muốn con làm ở đó nữa. Lỡ con có chuyện gì thì sao?
Hàn Hạc Hiên
Công việc ở quán Bar chỉ đơn giản là bưng bê thôi mà. Chứ con đâu...
Lâm Gia Hạc ( Papa của Hạc Hiên)
Ta biết là như thế nhưng mà...
Lâm Gia Hạc ( Papa của Hạc Hiên)
Ta chỉ có mỗi mình con thôi, con mà có chuyện gì thì ta làm sao sống nổi đây?
Hàn Hạc Hiên
Papa an tâm đi, sẽ ổn thôi, anh quản lý ở đó rất tốt và rất yêu thương nhân viên của mình mà.
Hàn Hạc Hiên
Với lại con đâu đi làm một mình còn có cả Tử Đằng nữa mà. Papa an tâm đi.
Lâm Gia Hạc ( Papa của Hạc Hiên)
Tiểu Hiên à...
Hàn Hạc Hiên
Thôi, con đi học đây, không thì trễ mất.
Hàn Hạc Hiên
Hôm nay con hứa sẽ đi làm về trước 10 :00.
Hạc Hiên lên tiếng cắt ngan lời Lâm Gia Hạc. Cậu bước đi một đoạn rồi quay lại mỉn cười vẫy tay chào tạm biệt Lâm Gia Hạc
Lâm Gia Hạc đứng đó, nhìn theo bóng dáng của đứa con trai đang dần khuất xa. Khẽ nhắm mắt, Quay vào nhà. Rồi ho ra một ích máu...
Lâm Gia Hạc ( Papa của Hạc Hiên)
Đúng là thảm hại, ta xin lỗi đã không chăm sóc con... Mà ngược lại, khiến con lo lắng cho ta...
Hình ảnh của một người Nam Nhân lạnh lùng hiện lên trong đầu Gia Hạc. Phúc chốc nước mắt không hiểu sao lại rơi.
Lâm Gia Hạc ( Papa của Hạc Hiên)
Đã mấy năm rồi nhỉ? Anh sống có tốt không? Có hạnh phúc bên người anh đã mù quán tin tưởng.
Lâm Gia Hạc ( Papa của Hạc Hiên)
Nếu sau này gặp lại, em cũng sẽ không dễ dải mà tin anh thêm lần nữa...
Lâm Gia Hạc ( Papa của Hạc Hiên)
Em cũng sẽ không để Hạc Hiên, con của em gọi anh là Ba. Anh không xứng làm ba của nó.
____________________________
#2: Gặp Gỡ Tại Quán Bar ( 1 )
Sau khi chào tạm biệt Lâm Gia Hạc. Hàn Hạc Hiên chạy bộ trên con đường quen thuộc từ nhà đến trường. Hàng cây xanh rì, ánh nắng mặt trời buổi sáng chiếu rọi xuống. Nhẹ cười với cảnh tượng trước mắt. Hạc Hiên giảm dần tốc độ chạy lại...
Hàn Hạc Hiên
Dòng sônh xưa xanh biếc vẫn mãi trôi dẫu qua bao nhiêu năm tháng.
Hàn Hạc Hiên
Từng âm thanh êm thấm, quyện với nhau vẽ nên một khung trời đẹp xinh.
Hàn Hạc Hiên
Chợt vương vào bênmá, làn gió bay tới nơi hoài xa khuất.
Hàn Hạc Hiên
Lòng nghe như xao xuyến, từng phút giây nhói đau tựa như đã quay về~
Tử Đằng
Hạc Hiên!! Hạc Hiên !!!
Đến đây, cậu ngưng hát, quay lại nhìn về phía sau, cậu muốn xem là ai đang gọi tên mình.
Từ phía xa, Tử Đằng chạy đến trước cậu, thở hổn hển, có vẻ như Cậu bạn Tử Đằng này đã đuổi theo cậu một đoạn rất xa.
Tử Đằng
Cậu... Ha, hà... Chạy... nhanh thật... đó... * Thở *
Hàn Hạc Hiên
Nhanh ư? * Cười * Làm gì có.
Tử Đằng
Còn nói vậy nữa, từ nãy giờ tớ đuổi theo cậu... mệt muốn đức hơi...
Hàn Hạc Hiên
Thôi nào, đi thôi.
Tử Đằng
* Níu tay * Ấy... Đừng chạy nữa được không? Tớ mệt...
Hàn Hạc Hiên
Ừm... Không chạy thì không. Vậy đi bộ thôi.
Tử Đằng và Hạc Hiên là bạn thân từ hồi cấp 2 đến giờ. Tính cách cũng như thói quen, sở thích của Hạc Hiên, Tử Đằng đều biết rõ. Cậu ấy còn biết cả ngày sinh nhật của Hạc Hiên Nữa cơ.
Tử Đằng
Nè, Hôm nay cậu cũng đem cơm theo chứ?
Hàn Hạc Hiên
Ân... có, ngày nào chả thế. Cậu cũng vậy chứ?
Tử Đằng cầm hộp cơm ra cho Hạc Hiên xem. Hạc Hiên mỉn cười vui vẻ trước hành động đó của Tử Đằng.
Hàn Hạc Hiên
Được rồi, buổi trưa tớ và cậu sẽ ăn cùng nhau.
Tử Đằng quàn tay qua cổ của Hạc Hiên.
Tử Đằng
Bài hồi nãy cậu hát hay lắm đó.
Hàn Hạc Hiên
Cậu nghe sao?
Tử Đằng
Thì có nghe thoáng qua đoạn cuối cái gì mà... nhói đau... nhói đau gì đó...
Hàn Hạc Hiên
Thôi đi. Đi học thôi... Không lại trễ đó.
Tử Đằng
Ừm đi thôi. * cười *
===========================
Thời gian trôi qua nhanh, cuối cùng giờ ra về cũng đã đến.
Hàn Hạc Hiên
Hửm, có gì không?
Tử Đằng
Cậu đi sang quán làm luôn chứ?
Hàn Hạc Hiên
Ừm. Đi luôn... hôm nay tớ không về nhà.
Tử Đằng
Nè, hay cậu đến nhà tớ đợi tớ được không?
Hàn Hạc Hiên
Cậu lấy gì à?
Tử Đằng
Ừm, tớ về lấy ích đồ, rồi sau đó chúng ta đi làm bằng xe đạp. Khi về tớ sẽ đưa cậu về nhà.
Hàn Hạc Hiên
Ừm vậy cũng được đi thôi.
Cuộc sống là vậy, Hạc Hiên ngày đi học, cậu tranh thủ làm bài tập ở lớp để buổi tối đi làm ở quán bar cùng người Bạn của mình.
Nơi mà hai cậu làm việc là Quán Bar Thiên Tú.
Nơi đây chỉ toàn là khách hàng quan trọng, những người có địa vị cao trong xã hội, giàu có, mới được vào đây.
Tại một bàn vip nào đó. Một người nam nhân tầm 24 tuổi, mặt đồ vets sang trọng, ngồi trên ghế, tay cầm ly rượu kế bên là hai người phụ nữ đang ôm lấy cánh tay hắn. Cà vạt hơi nới lỏng nút áo tháo ra chỉ còn lại vài cái.
Hắn ta uống rượu như uống nước lộc, đã uống liền mấy ly mà không hề say.
Một cô gái thấy vậy bè cầm ly lên...
👰: Aiza... Hạ Tổng, sao anh lại uống nhiều vậy chứ?
Hạ Hiểu Phàm
Hừm... * lạnh *
Hạ Hiểu Phàm
Thế người đẹp đây, có muốn uống không?
Hắn ta nhìn cô gái đó, đưa ly rượu ra trước mắt cô ta. Cô ta mỉn cười, rồi rót rượu vào ly và uống với hắn. Hắn nhẹ cười lạnh lùng rồi quay đi.
Huỳnh Nhật Lâm
Chà... Hạ Thiếu đây rồi. Anh chơi không đẹp tí nào cả. * Ngồi xuống ghế *
Huỳnh Nhật Vân
Hẹn bọn tôi đi bar, vậy mà cậu đi trước bọn tôi. Đúng là...
Hạ Hiểu Phàm
Xin lỗi, Nhị vị thiếu gia. * Lạnh *
Hắn ta nhìn Tiêu Hiển khẽ cười nhạt rồi nói.
Hạ Hiểu Phàm
Sao vậy? Tiêu Hạo đâu?
Tiêu Hiển
Đừng nhắt đến cậu ta. * Khó chịu *
Hạ Hiểu Phàm
Phải ha, mày đâu ưa gì Tiêu Hạo. * Lạnh *
Huỳnh Nhật Lâm
Biết sao được. Anh em không yêu thương lẫn nhau
Tiêu Hiển
Thằng đó không phải em tao.
Huỳnh Nhật Vân
Thôi... Hôm nay, cậu hẹ bọn tôi ra đây có gì không?
Hạ Hiểu Phàm
Chỉ là đi chơi thôi mà...
Tiêu Hiển
Mày bị con nhỏ đó lừa chứ gì?
Huỳnh Nhật Lâm
Haizz, phụ nữa trên đời này không ai chân thành cả. Chi bằng yêu con trai cho xong.
Hạ Hiểu Phàm
* Liếc Huỳnh Nhật Lâm *
Huỳnh Nhật Lâm
Nói không đúng hả?
Tiêu Hiển
Mày im lặng không ai nói mày câm đâu.
Huỳnh Nhật Lâm
Im thì im làm gì căng...
Ở Quầy Rượu. Quản Lý Quán Bar, đưa cho Hạc Hiên hai chai rượu và 3 cái ly. Khẽ chỉ tay về phía Bàn Vip nơi hắn ngồi.
👨🏼💼: Tiểu Hiên em đem hai chai rượu này đến bàn vip đằng kia đi.
Trả lời ngắn ngọn, cậu quay đi. Anh Quản Lý chợt nhớ ra gì đó bèn lên tiếng.
👨🏼💼: Tiểu Hiên, chờ tí đã... còn cái này nữa.
Hàn Hạc Hiên
Dạ. Còn gì nữa không ạ? * quay lại *
👨🏼💼: Bốn người ngồi bàn đó, là Người quan trong và quyền thế nhất đó. Đặt biệt là Hạ Thiếu, em đừng làm ngài ấy giận.
Hàn Hạc Hiên
Dạ. Em biết rồi.
👨🏼💼: Nhớ lời anh đó, bằng không, quán của chúng ta tan tành mây khói luôn đó.
Hạc Hiên vừa đi, vừa ghi nhớ lời anh quản lý đã nói. Cầm cái khay bạc có hai chai rượu và ba cái ly. Hướng bàn vip đó mà đi đến.
#3: Gặp Gỡ Tại Quán Bar ( 2 )
Vừa đi vừa nhớ đến lời quản lý nói. Chẳng mấy chốc bàn Vip đó đã hiện ra trước mắt cậu.
Hạc Hiên hít một hơi sâu lấy tinh thần rồi bước từng bật cầu thang đi lên. Cậu đặt nhẹ hai chai rượu và Ba cái ly xuống bàn.
Hàn Hạc Hiên
Rượu của quý khách. Chúc quý khách ngon miệng.
Từ lúc cậu đến hắn đã chú ý đến cậu. Khuông mặt thanh tú xinh đẹp, vóc dáng cân đối, số đo hai vòng cực chuẩn, đập vào mắt hắn. Khoảng khắc cậu cuối đầu định quay đi thì vô tình thấy hắn. Cả hai người bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt của hắn nhìn cậu là kinh bỉ là coi thường. Còn cậu, cậu nhìn hắn với ánh mắt có phần hâm mộ và vui mừng.
Hàn Hạc Hiên
Là anh ấy sao? Nhưng anh ấy có nhận ra mình không?
Câu hỏi đặt lên trong đầu cậu. Thấy phảm ứng đó của cậu. Hạ Hiểu Phàm khẽ quay đi cầm ly rượu rồi cười khinh bỉ.
Hạ Hiểu Phàm
Hừm! Cậu là nhân viên phục vụ hay là...
Nhận ra câu nói mà Hạ Hiểu Phàm sắp nói ra. Cậu vội cuối đầu trước hắn ta.
Hàn Hạc Hiên
Xin lỗi... Xin lỗi quý khách. Tôi sẽ đi ngay.
Cậu khẽ quay đi, trong lòng chút nhói đau vì câu nói sắp nói ra vừa rồi của hắn ta.
Huỳnh Nhật Lâm
Nè, đi đâu mà vội vậy?
Huỳnh Nhật Lâm từ chổ ngồi đứng lên nắm lấy tay cậu kéo lại ngồi xuống trên người mình.
Hàn Hạc Hiên
Ơ... Quý khách...
Quá bất ngờ, Hàn Hạc Hiên nhất thời không kịp phản ứng. Cả người cậu đều ngồi gọn trong lòng của Huỳnh Nhật Lâm.
Hạ Hiểu Phàm vẫn kiểu cách đó, nụ cười kinh bỉ xuất hiện trên môi lần nữa. Hàn Hạc Hiên thấy vậy, cõi lòng vô cùng đau đớn.
Hàn Hạc Hiên
Hiểu Phàm... Anh ấy... * Nghĩ *
Trong lúc cậu đang suy nghĩ, Huỳnh Nhật Lâm rót rượu vào ly đưa ra trước mắt cậu. Anh ta nghé vào tai cậu thì thào.
Huỳnh Nhật Lâm
Nào, uống với tôi một ly đi.
Từng câu, từng chữ, lọt vào tai cậu. Cậu nghe rất rõ lời của Huỳnh Nhật Lâm nói.
Hàn Hạc Hiên
Ơ... Tôi... Tôi không biết uống...
Hạ Hiểu Phàm
Hứm!! Thật buồn cười, một nhân viên phục vụ kiêm cả chức MB mà không biết uống rượu sao?
Hạ Hiểu Phàm
Đã nói dối không giỏi thì đừng nói.
Hàn Hạc Hiên
Tôi thật sự... Không biết uống.
Ánh mắt dần dần hiện rõ sự ưu buồn, cậu nhìn vào my rượu trước mắt. Với lời nói vừa rồi, trái tim như muốn vỡ tan.
Hàn Hạc Hiên
Là anh ấy, Hạ Hiểu Phàm đây sao? Không thể như vậy được... * Nói trong suy nghĩ *
Huỳnh Nhật Lâm
Bây giờ cậu uống không?
Hàn Hạc Hiên
Thực xin lỗi, tôi không thể uống được. Xin Lỗi, Xin lỗi... * Cuối đầu *
Huỳnh Nhật Lâm cầm ly rượu đứng lên...
Huỳnh Nhật Lâm
Cậu không uống, tôi sẽ đổ ly rượu này vào miệng cậu.
Hàn Hạc Hiên
Xin ngài... đừng...
Cậu lùi về phía sau, cậu càng lùi anh ta càng tiếng. Thật không may lúc đó cậu lại vấp phải cái gì đó và ngã về phía sau. Có lẽ cậu sẽ ngã xuônhs cầu thang nếu không nhờ Tử Đằng kịp lao đến nắm lấy tay cậu kéo lại. Nhưng... Chân cậu thì bị trật mất rồi...
Tử Đằng
Có sao không không? * Hỏi Hạc Hiên *
Hàn Hạc Hiên
À... Tớ không sao.
Tử Đằng
Nè, sao anh lại làm cậu ấy ngã?
Huỳnh Nhật Lâm
Tôi có làm gì cậu ta đâu. Là tự cậu ta ngã mà.
Tử Đằng
Không tại anh ép cậu ấy thì cậu ấy sẽ không ngã.
Tử Đằng hướng Huỳnh Nhật Lâm mà đối kháng.
Thấy khuông mặt của Tử Đằng ai ai cũng vô cùng bất ngờ và ngạc nhiên. Nhất là Tiểu Hiển và Huỳnh Nhật Vân.
Tử Đằng, căn bản không để ý lắm. Chỉ quan tâm Hạc Hiên.
Hàn Hạc Hiên
Không.. Tớ không sao.
Tử Đằng
Nào đi, chúng ta đi.
Huỳnh Nhật Lâm
Nè. Cậu có phải là Tiêu Hạo không?
Tử Đằng
Tiêu Hạo gì chứ, tôi là Tử Đằng. Tôi không quen ai Tên Tiêu Hạo cả.
Hàn Hạc Hiên
Thôi mà. Đừng đối kháng nữa.
Tử Đằng
Nghe cậu cả. Đi thôi, tớ giúp cậu trừm đá.
Tử Đằng dìu cậu đi. Hạc Hiên khẽ liếc nhìn hắn ta. Quần áo xộc xệch. Hai bên là hai cô gái đang ôm lấy cánh tay hắn. Cậu nhắm mắt lại quay đi. Lòng đau nhói vô cùng tận.
Hắn chú ý thấy vết sẹo trên cổ tay trái của cậu. Ánh mắt tạo nên đường cong sắt lạnh và căm hận.
Hạ Hiểu Phàm
Hưm... * lạnh *
Hạ Hiểu Phàm
Cậu ta chính là người năm xưa đã đẩy mình xuống hồ.
Hạ Hiểu Phàm
Mối thù này, tôi sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời. * Nói trong suy nghĩ *
Tiêu Hiển
Sao nhìn cậu ta giống Tiêu Hạo thế nhỉ?
Hạ Hiểu Phàm
Không ngờ mày cũng có lúc nhớ tên nhóc đó.
Tiêu Hiển
Mày im đi. Tao không nhớ nó, chỉ là vừa rồi có người giống nó xuất hiện thôi.
Huỳnh Nhật Vân
Không lẽ, Tiêu Hạo có anh em sinh đôi sao?
Tiêu Hiển
Hừm * chán ghét *
Huỳnh Nhật Lâm
Thôi nào, đừng nhắt Tiêu Hạo nữa, Tiểu Hiển không thích Tiêu Hạo đâu.
Hạ Hiểu Phàm
Cũng đúng thôi. Hiện Tại Tiêu Hạo là Tổng Giám Đốc công ty và cũng là người thừa kế Tiêu Gia..
Tiêu Hiển có vẻ khó chịu trước lời nói của Hắn. Khẽ uống hết ly rượu, đứng lên quay đi..
Huỳnh Nhật Lâm
Ê!! Này, đi đâu vậy?
Huỳnh Nhật Vân
Đúng thế...
Tiêu Hiển
Tao đi về. Bọn mày ở lại đi!. * Khó chịu *
Tiểu Hiển bỏ đi ra về. Giờ bàn đó chỉ còn mỗi ba người mà thôi.
Hạ Hiểu Phàm
Thôi kệ nó đi.
Huỳnh Nhật Vân
Đành vậy thôi.
Huỳnh Nhật Lâm thấy dáng vẻ của Tử Đằng và cả tính cách của cậu, anh nhẹ cười nham hiểm.
Huỳnh Nhật Lâm
Hừm... Mèo nhỏ, em thú vị lắm. * nói trong suy nghĩ *
Download MangaToon APP on App Store and Google Play