Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Tình Yêu To Lớn

Chap 1

Cao Khương Hàn mệt mỏi tỉnh dậy sau một giấc ngủ trưa, anh thật không ngờ bản thân chỉ vừa chợt mắt khoảng hơn 20 phút mà đã lại mơ thấy kí ức kiếp trước rồi, cái kí ức kiếp trước ch.ê.s.t tiệt.

Ở kiếp trước Cao Khương Hàn đúng bản chất là một vị tổng tài cao cao tại thượng nhìn đời bằng nửa con mắt. Ấy vậy mà trong một buổi đến ngôi trường mà tập đoàn Cao thị đã đầu tư để thuyết giảng anh đã gặp gỡ được cậu nhóc đó, một nhóc con xinh trai đơn thuần.

"... Điên thật." Đứng dưới dòng nước mát Cao Khương Hàn nặng nhọc nhìn bản thân trong gương, chẳng thể ngờ có một ngày anh lại từ cửa tử mà sống lại như này, nếu đem chuyện này kể ra ngoài chắc chắn mọi người sẽ phán anh như kẻ điên mất.

Khoác lên mình bộ vest xanh đen thanh lịch Cao Khương Hàn đã trở về với bản chất vị lãnh đạo cao lãnh quyền lực thường ngày.

_Cốc cốc_ Cánh cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ cửa, giọng nói lãnh đạm của anh cất lên cho phép người ngoài kia vào.

"Hàn Tổng đã đến giờ rồi." Người bước vào là nữ thư ký Tuệ Tĩnh San, trên tay là kẹp tài liệu nhã nhặn báo cáo lịch trình buổi chiều ngày hôm nay.

Tuệ Tĩnh San là nữ thư ký đã theo chân anh được gần 5 năm, cô được công ty đánh giá là nữ thư ký đúng chất 5 sao. Là một thư ký tài giỏi biết chừng mực cô không bao giờ can thiệp đến chuyện riêng tư của vị sếp này luôn toàn tâm toàn ý với công việc cũng như là gia đình của mình.

Cao Khương Hàn nghe xong lời kia của cô liền nhanh chóng quay người đi luôn, ngày hôm nay anh đã đợi rất lâu rồi.

Di chuyển bằng thang máy riêng dành cho lãnh đạo anh hoàn toàn chẳng gặp chút cản trở nào, cứ thế thẳng tắp xuống dưới đại sảnh công ty rộng lớn.

Cánh cửa thang máy mở ra Cao Khương Hàn bỏ qua mấy lời chào hỏi đầy phiền phức tập trung đi thẳng ra ngoài xe, yêu cầu tài xế lái đến địa điểm đã được chỉ định.

Tuệ Tĩnh San ngồi ở ghế lái phụ trong lòng tràn đầy dấu chấm hỏi, cô rất thắc mắc vì sao vị sếp này của mình hôm nay lại có vẻ vội vàng vậy trong khi mọi khi rõ ràng anh vẫn rất bình tĩnh cơ mà.

Càng nghĩ dấu chấm hỏi trong lòng cô càng trở nên to hơn nhưng với cương vị là thư ký nên cô sẽ không can thiệp vào chuyện riêng của nào của sếp đâu.

...----------------...

Xe dừng trước cổng trường cấp ba chuyên Cao Thành. Chiếc xe vừa đỗ rất nhanh bên ngoài liền có các vị bên hội đồng nhà trường ra đón tiếp nồng nhiệt.

Cao Khương Hàn nhẹ bước xuống xe đi song song với thầy hiệu trưởng đi lên văn phòng, phía sau là hàng ngũ giáo viên, Tuệ Tĩnh San và cả một số học sinh tò mò đi theo.

"Cảm ơn Cao tổng hôm nay đã lại bỏ ra thời gian quý báu của mình đến với ngôi trường này của chúng tôi." Vị hiệu trưởng dè dặn rót trà bắt chuyện với nam nhân cao lãnh đang làm điệu bộ khó ở này.

Nhìn một màn đối đáp không có sự đáp trả này Tuệ Tĩnh San chỉ biết thở dài, có lẽ hôm nay vị sếp này của cô sẽ lại như những lần trước, sẽ chạy đi tìm cậu nhóc tên Đường Nhã Ân gì kia.

"Hiệu trưởng Bân, hiện giờ Cao thị cũng đã nắm hơn 60% cổ phần ở ngôi trường này, vậy không biết số tiền chúng tôi đầu tư trang thiết bị hiện đã như nào?" Tuệ Tĩnh San mở lời hỏi nhẹ, thật ra cô vốn biết rõ với số tiền đầu tư khổng lồ thì chắc chắn mấy lão già này sẽ phải ăn đi một chút, mục đích cô hỏi lời này chính là tạo điều kiện cho vị sếp đến gặp người cần tìm a.

Lão hiệu trưởng cùng một số vị trong ban lãnh đạo trường nghe xong câu hỏi liền có chút chột dạ, sau bọn họ ai nấy đều cứng ngắc người e dè cầm bản báo cáo danh sách vận dụng trang thiết bị đã mua báo cáo lại cho vị thư ký Tuệ này.

"Tăng lương." Cao Khương Hàn nhẹ nhàng đóng cửa căn phòng lại, không nhanh không chậm rút điện thoại ra nhắn tin cho bên nhân sự tiền lương của công ty một đoạn tin, sau mới tiếp tục đi tìm cậu nhóc xinh trai kia.

Bước đi trên hành lang dài, Cao Khương Hàn bỗng nhớ lại ký ức kiếp trước, cả kiếp trước lẫn kiếp này vẫn là anh chủ động đi tìm người ta, nhưng chỉ khác là ở kiếp trước anh chỉ đứng nhìn đối phương từ xa, còn kiếp này anh đã có thể đường đường chính chính làm quen bắt chuyện với người này rồi a.

Cao Khương Hàn không nhịn nổi mà nhanh chóng nở nụ cười khi nghĩ về người ấy. Hiện giờ đang là giải lao anh dám cá chắc chắn rằng người này hiện đang ở sân sau chơi với mấy chú mèo hoang a. Ôi, thử nghĩ một cậu nhóc xinh trai, dễ thương, tuyệt đẹp ngồi cười nói với những chú mèo ở nơi bóng râm với ánh nắng mặt trời dịu mát sẽ đẹp biết bao!!Mới nghĩ đến đấy thôi trong lòng anh đã trở nên rạo rực lắm rồi, chỉ mong nhanh chóng xuống đến nơi với người ấy thôi.

"Thấy rồi."

Chap 2

Hệt như những gì đã nghĩ, vừa đến nơi Cao Khương Hàn đã nhìn thấy cậu trai đó đang ngồi cưng nựng chơi với những chú mèo hoang kia.

"Bé Ân." Cao Khương Hàn nhẹ cất giọng lên gọi đối phương. Điệu bộ giọng nói cũng như cử chỉ của anh hiện giờ rất khác với khi nãy, tất cả đều mang theo sự nhẹ nhàng cưng chiều người trước mắt đây.

Đang mải mê chơi với mấy chú mèo nên khi nghe thấy có người gọi mình, Đường Nhã Ân cũng không khỏi giật mình nhưng sau lại chuyển sang ngạc nhiên. Nhìn thấy người trước mắt là anh, cậu liền ngoan ngoãn dạ thưa một lời với người ta "Hàn ca."

Giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo của đối phương dù chỉ cất lên hai tiếng gọi cũng đã đủ khiến trái tim Cao Khương Hàn mềm nhũn ra rồi.

"Bé Ân hôm nay lại trốn ra đây chơi mèo rồi sao?" Cao Khương Hàn cất lời hỏi câu như có như không, anh quá rõ cậu trai này rồi đi, cái người này cứ hễ giải lao hay có thời gian rảnh ở trường học thì chỉ đóng đô ở hai chỗ, một là ở sân sau, hai là thư viện của trường a.

Nghe anh nói vậy cậu không nói gì chỉ im lặng chơi với mấy chú mèo hoang kia. Nhìn dáng vẻ này của cậu, anh cũng không thèm nói thêm nữa, cứ thế đi đến ngồi xuống bên cạnh đối phương.

"Thơm.." Cao Khương Hàn đưa mắt nhìn sang bên cậu nam, khẽ ngửi lấy mùi hương bạc hà dịu nhẹ trên cơ thể cậu nam bên cạnh.

Khẽ quan sát đối phương, anh nhìn ra được tâm trạng của cậu hôm nay có vẻ khá hơn mọi ngày, đôi mắt đã có thêm chút sức sống, không còn là cái kiểu vô hồn đầy u buồn như trước, nhưng chỉ là không biết liệu sang ngày mai đôi mắt ấy còn giữ lại sức sống ấy không hay lại tiếp tục là sự u buồn.

Ánh mặt trời dịu nhẹ, gió nhẹ thổi qua khiến một vài cành lá đung đưa tạo lên âm thanh xào xạc, dưới gốc cây, mấy chú mèo hoang cứ hết chơi với cậu trai này lại chạy sang chơi với nam nhân kia. Cao Khương Hàn thường ngày lãnh đạm bao nhiêu giờ lại trông vui vẻ ấm áp bấy nhiêu. Trên gương mặt của Đường Nhã Ân giờ cũng đã hiện ý cười, nụ cười thật lòng đẹp đẽ hoàn toàn khác xa với nụ cười gượng ép thường ngày.

Một khung cảnh tuyệt đẹp

...----------------...

Với sự tác động từ Tuệ Tĩnh San thì nhà trường đã buộc phải lùi thời gian giải lao của học sinh lên thành 30 phút, sau khi tiếng chuông vào lớp vang lên Đường Nhã Ân liền đứng dậy chào mấy chú mèo hoang và vị nam nhân này để đi về lớp.

"Tại sao..." Bước đi trên hành lang lớn cùng với mấy ánh nhìn tò mò của các bạn học ở mấy lớp xung quanh Đường Nhã Ân cứ liên tục lặp đi lặp lại hai tiếng "tại sao".

Trái ngược với dáng vẻ dè dặn, lo sợ của cậu, Cao Khương Hàn lại rất vui vẻ, niềm vui của anh còn được thể hiện rõ ràng ra mặt kia kìa. "Bé Ân đừng sợ mà, với cương vị là bạn trai, anh tất nhiên phải đưa bé về lớp rồi. Với cả anh là nhà đầu tư chính của trường cũng coi như là đi khảo sát chất lượng cơ sở trường học a."

"... ><."

Cái việc nam nhân này là nhà đầu tư chính của trường thì cậu không nói làm gì, nhưng cái vấn đề ở đây là hai cái từ "bạn trai" kia kìa!! Rõ ràng cả hai gặp mặt mới có hơn 5 lần mà người này lại cứ toàn buông lời thả thính rồi nói thích cậu mãi thôi. Mà Đường Nhã Ân vốn là một người nhút nhát tự ti nên khi nghe anh nói thích mình cậu liền nghĩ rất nhiều, thậm chí có lần còn bảo đối phương nói lời này nhầm người rồi, người nên được nghe đáng lẽ phải là cô chị gái Đường Tư Hân xinh đẹp tài giỏi của cậu cơ.

Khi nghe cậu nói vậy cảm xúc của Cao Khương Hàn chính là vừa buồn vừa tức giận, buồn ở đây là do anh cảm thấy thương cho cậu, một đứa trẻ hiểu chuyện đến đáng thương. Còn giận ở đây là giận nhà họ Đường, anh thật không ngờ chỉ vì tính cách khác nhau mà họ có thể lãng quên người con của mình, đến khi người con này không may mà ch.ê.s.t họ mới nhận ra sự tồn tại của cậu, nếu mà không có sự giúp đỡ của những người làm thì chắc chắn rằng hiện giờ cậu đã sớm bị vứt ở một góc nhỏ nào đó chịu đói chịu nóng rồi.

"Thôi nào thôi nào, trước sau gì họ cũng biết thôi mà." Cao Khương Hàn không màng đến hình tượng mà thẳng thắn vòng tay sang ôm eo đối phương thể hiện tình cảm. Gương mặt của anh hiện giờ chính là đang hiện sự vui vẻ, sự đắc thắng a.

"Em chưa đồng ý." Đường Nhã Ân nhỏ giọng lẩm bẩm mà không biết lời này đều lọt hoàn toàn vào tai người nam nhân bên cạnh a.

Cứ tưởng đối phương sẽ tức giận nhưng nào đâu người này lại trông rất vui a "Trông dáng vẻ rụt rè này của bé Ân dễ thương thật."

"Cứu.... đ.. đừng nhìn mà." Đường Nhã Ân với sự sợ hãi, rụt rè miễn cưỡng đi bên cạnh nam nhân với địa vị lớn mạnh này, trong lòng thì thầm mong mọi người xung quanh đừng nhìn nữa.

Chap 3

Đứng trước lớp học với bảng ghi 12A, Cao Khương Hàn vẫn chưa chịu để người ta vào lớp mà cứ giữ khư khư bên cạnh mãi thôi.

Giáo viên đứng tiết cũng như các bạn trong lớp đều đứng ngồi không yên trước hành động cử chỉ thân mật này của hai người, nhất là người chị song sinh Đường Tư Hân kia của cậu.

"Tiểu Ân, sao em lại làm phiền Cao Thiếu vậy?" Giọng nói nhẹ nhàng của người con gái tên Đường Tư Hân khẽ cất lên, cô nàng nhẹ bước đi đến trên gương mặt có phần thắc mắc khi nhìn thấy hai người đang có cử chỉ thân mật với nhau, cô chính là rất muốn biết mối quan hệ giữa hai người này là gì.

"Bạn học Đường sao lại làm phiền Cao Thiếu chứ? Em nhìn chị em xem, ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy cơ mà." Vị nữ giáo viên đứng tiết cũng đi ra xem chuyện, giọng nói của vị giáo viên này có phần chua chát, lời nói tỏ rõ sự ghét bỏ với cậu.

Đường Nhã Ân nghe hết lời của hai người này cũng chỉ biết im lặng, dẫu sao những gì họ nói đều đúng, là cậu đã làm phiền người nam nhân này, là lỗi của cậu hết.

Trái ngược với dáng vẻ im lặng rụt rè biết lỗi này của cậu, Cao Khương Hàn đã tỏ rõ thái độ tức giận, anh không nhanh không chậm buông lời phản bác lại vị nữ giáo viên này "Là tôi làm phiền em ấy. Thêm nữa tôi thấy em ấy rõ ràng là rất ngoan, rất hiểu chuyện, vậy... con mắt nào của bà lại thấy ngược lại vậy?"

Nghe lời này của anh, vị nữ giáo viên này chính là cũng biết sợ, môi bà ta khẽ lắp bắp ú ớ vài từ nhưng chẳng nói được câu nào.

Cao Khương Hàn cũng lười đấu khẩu tiếp, anh khẽ cúi xuống thơm nhẹ lên bên má nhỏ của người trước mắt sau đấy là thì thầm dặn dò vài câu, nói lời yêu xong mới chịu để người vào lớp.

Đường Nhã Ân rời khỏi vòng tay nam nhân với gương mặt ửng đỏ như quả cà chua trông rất dễ thương. Cậu nhanh chóng bước vào lớp chạy nhanh về vị trí ở góc trong cùng cuối lớp ngồi yên vị trên đấy.

Thấy người đã ngồi ngoan ngoãn trong lớp Cao Khương Hàn mới chịu rời đi, trước khi đi còn không quên buông lời cảnh cáo nhẹ cho vị nữ giáo viên cũng như cái người chị gái song sinh Đường Tư Hân này của cậu.

Vị nữ giáo viên nghe xong lời liền có phần sợ hãi, bà ta nhanh chóng kêu cô nàng Đường Tư Hân vào lớp học, sau bắt đầu tiết học.

Đúng như những gì Đường Nhã Ân đã đoán, cái tiết học này vẫn chẳng có gì hay ho cả. Giáo viên giảng gì thì giảng, học sinh ngồi dưới vẫn tự làm việc riêng của mình. Mà.. cậu thấy họ toàn hướng ánh mắt về hướng này thôi, cuộc nói chuyện chắc cũng là về cái hành động khi nãy của Cao Khương Hàn với cậu.

"Phiền... muốn xuống thư viện ghê." Mặc kệ những ánh mắt, những lời nói phiền nhiễu kia cậu tiếp tục chìm vào thế giới riêng của mình.

Hiện giờ mà nói chắc người đang có sự thắc mắc lớn nhất là cái người tên Đường Tư Hân kia. Mặc dù quan hệ của cả hai khá xa cách nhưng cô nàng chính là vẫn dành sự quan tâm cho cậu, chỉ là sự quan tâm này thể hiện sai cách thôi. "Rốt cuộc chuyện này là sao cơ chứ? Vì sao Tiểu Ân lại để cho Cao Thiếu làm hành động thân mật ấy? Tại sao em ấy lại vui vẻ dễ chịu khi đứng cạnh vị Cao Thiếu kia?"

Càng nghĩ cô nàng càng thêm thắc mắc, cái loại hành động thơm má rồi ôm eo khoác vai kia còn không phải là của những cặp đôi yêu nhau thường làm sao? Mà dáng vẻ vừa rồi của cậu có lẽ đã khá lâu cô đã không được nhìn thấy, à không.. phải nói là từ rất rất lâu rồi. Điều gì đã khiến một cậu thiếu niên 17 tuổi đáng lẽ ra nên cười đùa vui vẻ với gia đình, bạn bè và thầy cô giờ lại trở nên lầm lì, ít nói và nhạy cảm như vậy cơ chứ? Ha.. còn không phải do cái gia đình Đường gia kia sao?!

"Tiểu Ân... chị xin lỗi." Đường Tư Hân đã ngộ ra mọi chuyện, hiện giờ cô chỉ muốn đi xuống ôm chầm lấy người em trai kia mà nói hàng trăm, hàng vạn lời xin lỗi thôi, nhưng.... liệu có được chấp nhận không cơ chứ?

...----------------...

Chiếc xe ô tô sang trọng khẽ lăn bánh rời khỏi ngôi trường cấp ba chuyên Cao Thành với sự hài lòng của vị Cao Thiếu và sự lo sợ của ban lãnh đạo trường học.

"Sếp, giờ chúng ta còn có một buổi kí hợp đồng với Đường thị." Tuệ Tĩnh San ngồi ở ghế lái phụ lật lật bản hợp đồng mà Đường thị đã đưa trước đó âm thầm đánh giá.

Cô thật không ngờ vị sếp này của mình hết tấn công cậu con trai út bị lãng quên kia giờ lại nhòm ngó thêm cả cái tập đoàn Đường thị này. Mà cái người sếp này của cô đâu phải loại người đấy đâu, tập đoàn Cao Thị luôn làm ăn chân chính nên chắc chắn cái người này chính là có ý đồ khác a.

Cao Khương Hàn nghe lời kia của cô xong khẽ ừ lấy một tiếng, tầm mắt của anh vẫn hướng về màn hình laptop đang hiển thị hình ảnh lớp học của cậu trai kia. "Dễ thương thật."

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play