Mọi người ơi, chap 1 là sau chap 12 nha, tại vì tui lỡ xóa chap 1 rồi ạ, mong mọi người thông cảm, tui cảm ơn ạ
___
Bên phía cô và các anh
Tả Nhi Mẫn
Sao anh ấy đi lâu vậy ta
Tả Nhi Mẫn
Hay có khi nào anh ấy bị bắt cóc không { Sợ hãi }
Đặng Giai Hâm
Cậu ta không bị đâu, chẳng lẻ đi mua kem mà bị bắt cóc
Trương Tuấn Hào
Cậu ta không biết tự vệ sao
Tô Tân Hạo
Em đừng lo, cậu ta là con trai thì sao bị bóc có chứ
Dưới sự an ủi của các, cô cũng lấy lại tâm trạng mà vui vẻ nói chuyện
Sau 1 tiếng đồ hồ, cậu vẫn chưa về, cô và các anh có chút lo lắng
Trần Thiên Nhuận
Hay cậu ta về trước rồi không
Đông Vũ Khôn
Cũng có thể đấy, êm đợi nữa không, nếu không chúng ta về trước ha
Tả Nhi Mẫn
Vâng ạ
Rồi cô và các anh đi về
Tả Nhi Mẫn
Mẹ ơi, anh hai có về chưa ạ ( Mở cửa xong liền chạy vào lòng mẹ cậu )
Mẹ cậu
Hửm, thằng vô dụng đó chưa về, chẳng phải con và nó đi chơi với mấy anh sao
Tả Nhi Mẫn
Ủa, con tưởng anh hai không ăn được kem nên giận rồi bỏ về mà
Mẹ cậu
Rồi nó đâu
Tả Nhi Mẫn
Con không biết
Cha cậu
Mấy đứa trong em kiểu gì vậy
Cha cậu
Lỡ nó bị bắt cóc ta không có tiền đền đâu
Lúc này, điện thoại của mẹ cậu reo lên
...
Bác sĩ: Alo, có phải người nhà của cậu Tả Hàng không ạ
Mẹ cậu
Phải, có chuyện gì
...
Bác sĩ: Hiện giờ cậu ấy đang được cấp cứu mong người nhà có thể chạy xuống bệnh viện xxx để tôi tiện trao đổi về tình hình bệnh của bệnh nhân
Mẹ cậu
Tôi không rảnh, các người cứu nó thì cứu cho trót đi đừng có mà kêu tôi
...
Bác sĩ: Nhưng... ( Bị tắt máy )
Mẹ cậu
( Cúp máy ) Thằng phiền phức đó bị tai nạn, giờ ai rảnh thì đi đi tôi không có thời gian
Cha cậu
Bà nghĩ làm như tôi rảnh lắm vậy đó
Tả Nhi Mẫn
Các anh, em còn phải học bài em không đi được các anh đi dùm em với
Mục Chỉ Thừa
Cậu ta mạng lớn, không chết đâu em đừng có lo
Mẹ cậu
Con gái, con ăn gì để mẹ nấu cho
Họ bắt đầu vui vẻ trở lại, bỏ em ở chốn bệnh viện không ai nương tựa
...
Bác sĩ: Tôi sẽ là người chi trả viện phí, mau cứu đứa bé đó đi
Em đang tranh giành mạng sống với tử thần, hơi thở mong manh nhịp tim yếu ớt. Nhưng gia đình em thì sao, chẳng ai quan tâm chẳng ai để ý có phải em rất dư thừa không
Rồi 2 tiếng, 3 tiếng, 8 tiếng trôi qua. Em đã phải ở giữa ranh giới cái chết và sự sống nhưng với sự mong đợi và tài năng của các vị bác sĩ em đã thắng giành lại được sự sống cho mình dưới lưỡi liềm của tử thần
Em được đưa ra khỏi phòng cấp cứu, sau đó tới phòng hồi sức. Xung quanh em dây điện chằng chịt cùng những máy móc đang hoạt động, nhưng em vẫn nằm và bên cạnh em không có một ai
Sáng hôm sau, em tĩnh rồi em chỉ ngồi đó và nhìn ra ngoài cửa sổ
...
Bác sĩ: Này cháu, cháu tĩnh rồi à ( Mở cửa bước vào )
Tả Hàng
( Giật mình quay đầu lại ) Bác là ai thế ạ, sao cháu lại ở đây ạ ( Cười )
...
Bác sĩ: ( Kéo ghế ra rồi ngồi xuống ) Hôm qua cháu bị tai nạn, giờ cháu không nhớ gì sao
Tả Hàng
Cháu chỉ nhớ cháu đang đi mua kem xong rồi bị xe nào đâm vào á, hình như cháu còn chơi với một ông lão nào nữa đấy ạ ( Nói đến rồi tự cười )
...
Bác sĩ: " Không đúng, bị tai nạn thì sao lại bị như vậy được " Người đâu, kêu bác sĩ tâm lý tới đây
Tả Hàng
Bác ơi cháu đói, bác cho cháu ăn gì đi ạ ( Nắm tay bác sĩ )
...
Bác sĩ: Cháu chờ bác, tí bác sẽ đem đồ ăn lại, nếu có người nào vào cháu đừng sợ nha ( Xoa đầu cậu )
Tả Hàng
Vâng ạ
Tầm 15 phút sau, có nhiều người tới bước vào phòng em, em có chút hoảng sợ nhưng vị bác sĩ kia đã cho em chơi một thứ gì đó nên nó đã giúp em vui vẻ lên
Sau một hồi khám và chẩn đoán, vị bác sĩ tâm lý ấy kết luận do em bị đầu đập xuống đất nên em trở thành một đứa ngốc có trí thức ở lúc 3 tuổi
...
Bác sĩ: " Đứa trẻ thật tội nghiệp, mạng sống được xem như cỏ rác không ai tới thăm " ( Nhìn cậu đang chơi đồ chơi mà bác sĩ tâm lí đưa )
Tả Hàng
Bác cháu đói, bác cho cháu ăn gì đi ạ ( Nhìn bác sĩ với ánh mắt long lanh )
...
Nác sĩ: Được, cháu chờ ta một chút ( Ra ngoài lấy đồ ăn cho em )
- Hết -
Tác giả vô tri
Bộ này mình viết cho những bạn đã yêu cậu mình viết all Hàng nha
Tác giả vô tri
Tác giả vô tri
Tác giả vô tri
Byebye mọi người❤❤❤
Chương 3
Bác sĩ đem đồ ăn tới, em ngồi ngoan ngoãn ăn hết phần ăn của mình rồi đi ngủ
Ngủ dậy, em lại đi loang quanh trong bệnh viện, nhìn mấy đứa trẻ khác có gia đình người thân bên cạnh em cũng rất tủi thân
Tả Hàng
Hức..hức..( Khóc )
Em cũng muốn có ba mẹ mà, sao không ai tới thăm em vậy, chắc bây giờ mọi người đang quan tâm cô em song sinh của em rồi quá
Y tá
Này cậu bé, em bị sao mà ngồi khóc ở đây vậy ( Ngồi xuống xoa đầu cậu )
Tả Hàng
Chị ơi..hức..sao ba mẹ.Hàng nhi.không tới ( Khóc tới đáng thương )
Y tá
Chắc ba mẹ em đang bận, có khi chiều mới tới được hay em vào phòng nghỉ ngơi trước được không ( Ôm cậu dỗ ngọt )
Tả Hàng
Dạ... ( Đi theo cô y tá )
Y tá
Em có mệt không, hay để chị cõng em nha
Tả Hàng
Hàng nhi sẽ làm bẩn đồ chị mất, ba mẹ nói Hàng nhi rất bẩn không nên đụng vào đồ của người khác nếu mà đụng vào sẽ đánh Hàng nhi một trận rất đau ( Kịch liệt lắc đầu )
Y tá
À..ừm
Sau một lúc đi em và y tá cũng tới phòng bệnh của em
Tả Hàng
Chị ơi, chị chơi với em đi ( Tới trước cửa phòng bệnh của em )
Y tá
Chị xin lỗi em, nhưng giờ chị không có thời gian để tới chiều chị lên chơi với em nha
Tả Hàng
Chị không muốn chơi với Hàng nhi sao
Y tá
Không không có, nhưng giờ chị rất bận, em vô trong phòng ngủ tới chiều chị sẽ chơi với em nha
Y tá
Hàng nhi rất ngoan phải không vậy nghe lời chị nha
Tả Hàng
Vậy Hàng nhi ngủ đây, chị nhớ lên chơi với Hàng nhi nha ( Mở cửa bước vào phòng, vẫy tay tạm biệt y tá )
Y tá
Ừm chị hứa ( Đóng cửa lại )
Y tá
( Chuẩn bị đi thì gặp bác sĩ khám cho cậu ) A anh có phải là người khám cho cậu bé tên Hàng nhi không
Bác sĩ
Phải, có chuyện gì sao
Y tá
Lúc nãy cậu bé hỏi sao ba mẹ không tới... hình như cậu bé ấy có chút gì đó không ổn
Bác sĩ
Ừm, cậu bé đó là là thiếu gia nhà họ Tả - Tả Hàng, nhưng bị tai nạn nên trở thành đứa bé ngốc, ba mẹ hình như rất ghét cậu bé
Y tá
Vâng ạ
Hai người đứng trao đổi một hồi rồi cũng đi, trả lại căn phòng yên tĩnh như ban đầu
Em trong phòng cũng đã ngủ đâu, em chùm chăn lại khóc đến khi nước mắt cạn rồi mới đi ngủ
Bên phía nhà em
Họ đang ngồi xem ti vi, nói với nhau những lời ngọt ngào nên đâu có nhớ gì tới em
Đông Vũ Khôn
Này, em sao càng ngày càng gầy vậy, nhìn em như vậy bọn anh rất xót đó
Tô Tân Hạo
Nó nói đúng, bọn anh nhớ chăm em rất đầy đủ nhưng sao lạ vậy
Tả Nhi Mẫn
Sao em biết được, nhưng lỡ em mà béo lên mấy anh lại chê em xấu cho mà xem
Mẹ cậu
Con rất đẹp, không thể nào xấu được, nên con cứ ăn đi làm gì mà phải dữ vóc với dáng
Dư Vũ Hàm
Phải đó, dì nói rất đúng em cứ anh đi, em có béo lên có khi còn đẹp hơn đấy
Tả Nhi Mẫn
Anh kì quá à
Phải họ vui vẻ nhưng đâu có nhớ tới em, người đang nằm trong bệnh viện chật vật với cơn đâu không ngớt
- Hết -
Tả Hàng
Mọi người có thấy Hàng nhi dễ thương không mà sao ai cũng nói Hàng nhi dễ thương hết á
Tả Hàng
Nếu có thì Hàng nhi hông có dễ thương đâu Hàng nhi là hảo soái nhé
---
Tác giả vô tri
Byebye mọi người ❤❤❤
Chương 4
Tầm 1 tuần sau, mọi người mới bắt đầu lên chăm em vì vị bác sĩ kia không có nhiều thời gian để chơi với em nên mới thúc giục gia đình em lên
Nhưng mà sao nó lạ lắm, em là người bệnh nhưng phải phục vụ cô em gái sinh đôi của mình, nào là gọt trái cây, lấy nước, mua đồ ăn nói chung việc gì có thể làm là cô em gái sinh đôi của em đều kêu em làm
Hôm nay cũng là ngày cô lên chơi với em
Khung cảnh cũng rất lạ nha, cô thì nằm trên giường bệnh của em bấm điện thoại, còn em thì ngồi dưới sàn chơi đồ chơi của vị bác sĩ tặng em
Không khéo người ta còn tưởng cô là người bệnh chứ không phải em.
Tả Hàng
Oa, em xem nè Hàng nhi giải được đồ chơi của bác sĩ cho nè ( Đưa tới trước mặt cô )
Tả Nhi Mẫn
Anh phiền quá à, đồ chơi đó con nít ba tuổi cũng giải được, ngu mà cứ tưởng mình thông minh ( Đẩy mạnh em ra làm cho em té )
Tả Hàng
Ưm...em không khen Hàng nhi thì thôi, sao còn đẩy Hàng nhi ( Lủi thủi đứng dậy )
Tả Hàng
( Ra chỗ khác ngồi chơi )
Được một lúc cửa phòng bệnh của em mở ra, là các anh bước vào. Em đang ngồi chơi cũng đứng dậy vui vẻ chạy lại định ôm các anh
Thấy các anh vào cô liền bỏ điện thoại xuống, ngồi chơi với em
Tả Hàng
Aa, các anh tới thăm Hàng nhi sao ạ ( Chạy lại ôm các anh )
Chu Chí Hâm
Cậu bị gì vậy, ai tới thăm cái đồ ngu như cậu tôi tới để thăm bảo bối của bọn tôi ( Xô cậu ra )
Tả Hàng
Aa ( Lưng đập vào sàn nhà một cái thật mạnh )
Mục Chỉ Thừa
Mẫn nhi, chúng ta về thôi ở đây với cậu ta chắc em cũng ngốc theo luôn quá
Tả Nhi Mẫn
Không sao, chơi với anh ấy cũng rất vui ạ
Tả Hàng
Em có chơi với Hàng nhi đâu.. a ( Nói nhỏ )
Tả Nhi Mẫn
( Lấy tay nhéo mạnh tay em ) Chúng ta về thôi, ngày mai ai là người trông Hàng ca vậy ạ ( Đứng dậy )
Tả Hàng
Em..nhẹ tay..Hàng nhi đau ( Nói nhỏ. Cố gắng gỡ tay cô ra )
Trương Tuấn Hào
Mai cậu ta xuất viện rồi, không cần trông nữa
Tả Nhi Mẫn
Vậy ạ, sắp có người chơi với em nữa rồi ( Bỏ tay mình ra )
Trương Cực
Mua có cây kem mà làm phiền người khác quá trời, sao không chết quách luôn đi cho xong
Tả Hàng
" Hàng nhi đâu có muốn đâu, đang qua đường tự nhiên cái xe tông Hàng nhi mà " Hàng nhi xin lỗi ( Cúi mặt xuống đất )
Trần Thiên Nhuận
Biết lỗi rồi thì về phải hầu hạ bọn tôi đấy ( Đánh mạnh vào vai cậu )
Tả Hàng
Dạ...( Cắn chặt răng ) " Đau quá "
Đông Vũ Khôn
Được rồi, về thôi, Mẫn nhi muốn ăn gì nào
Tả Nhi Mẫn
Em muốn ăn lẩu, đang trời lạnh ăn lẩu là tuyệt nhất luôn
Đặng Giai Hâm
Được, đi thôi chúng ta ăn lẩu Trùng Khánh ha ( Kéo tay cô đi )
Tả Nhi Mẫn
Vâng ạ
Các anh
- Đặng: ( Đi theo sau )
Tả Hàng
( Nhìn bọn họ ) Hàng nhi cũng muốn ăn lẩu..
Tả Hàng
Sao mà lưng Hàng nhi đau vậy ta, chắc nằm xíu sẽ hết phải không ( Trèo lên giường nằm )
Sau đó em đánh một giấc tới tối, đến khi bác sĩ vào gọi em thức thì em mới tĩnh giấc
Bác sĩ
Này, cậu bé dậy ăn tối nào trưa người nhà có mang đồ ăn cho cậu không ( Lây cậu dậy )
Tả Hàng
Dạ không ạ ( Mắt nhắm mắt mở trả lời )
Bác sĩ
Có đói không, dậy rồi ăn cơm này ( Đỡ cậu dậy )
Tả Hàng
Bác ơi, Hàng nhi đau bác nhẹ tay xíu được không ạ ( Nhăn mặt )
Bác sĩ
Sao lại đau, cháu đau ở đâu
Tả Hàng
Hàng nhi đau ở lưng tại bị em với mấy anh xô, Hàng nhi còn đau ngay tay với vai nữa ạ
Tả Hàng
Nhưng không sao đâu tí sẽ hết thôi đau ạ, Hàng nhi đói rồi bác cho Hàng nhi ăn nha
Bác sĩ
Được, cháu ăn đi, đưa lưng, tay với vai ra đây bác xem có bị gì không ( Đưa hộp cơm cho cậu )
Tả Hàng
Vâng ạ ( Cầm lấy hộp cơm lên ăn )
Tả Hàng
Cơm ngon quá đi
Còn bác sĩ ở đằng sau lưng vén áo em lên. Nước da trắng ngần nhưng bị một mảng vết bầm lớn đè lên. Tay em bị một mảng đỏ rất lớn, vai cũng bị bầm chút ít. Vị bác sĩ kia nhìn xong liền lấy thuốc lên thoa cho em
Bác sĩ
" Tại sao cùng là người nhà mà lại đối sử như vậy, hay là không có lương tâm "
Tả Hàng
Bác thoa cái gì lên lưng, tay với vai Hàng nhi vậy ạ, nó rát quá
Bác sĩ
Thuốc giúp cháu tí nữa sẽ đỡ đau hơn, ăn xong rồi thì nằm ngủ nhé
Tả Hàng
Hàng nhi no rồi, bác ăn không ( Chừa lại rất nhiều đồ ăn và cơm )
Bác sĩ
Bác không ăn, nếu cháu thấy ngon thì ăn đi
Tả Hàng
Hàng nhi no rồi, bác ăn giúp Hàng nhi giờ Hàng nhi đi ngủ đây ( Để hộp cơm trên bàn chùm chăn lại đi ngủ )
Bác sĩ
Vậy ngủ ngoan ( Xoa đầu em, lấy hộp cơm rồi ra ngoài và đóng cửa lại )
Không phải em no đâu, nhưng vì nghĩ mình chưa ăn nên bác sĩ cũng chưa ăn, sẽ rất đói nên mới ăn một chút chừa lại rất nhiều cơm để bác sĩ ăn, còn mình thì đói đến mấy cũng nhịn
Em là một đứa trẻ ngốc, ngốc đến đau lòng
Tả Hàng
Bác sẽ no, sẽ không bị đói giống Hàng nhi... ( từ từ chìm vào giấc ngủ )
- Hết -
Tác giả vô tri
Byebye mọi người❤❤❤
Download MangaToon APP on App Store and Google Play
novel PDF download
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play