Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Cựu Lớp Trưởng, Chúng Ta Yêu Nhau Chưa?

Chương 1

Đỗ Anh Thư mở cửa lớp, ngạc nhiên là cửa lại không có khóa. Giờ vẫn còn sớm láng xe lại không có bóng dáng xe của đứa nào cũng chỉ có mình xe cô.

Đỗ Anh Thư bước vào thật nhẹ, cửa sổ được mở rèm cửa hai bên được thả, gió hè vừa nóng rực bầu không khí vô cùng oi bức, rèm phảng phất bay bay trong cái nắng nóng như muốn thêu đốt của buổi chiều lúc 1 rưỡi.

Ánh nắng len lỏi vào trong lớp, có chút chói mắt, quạt trần được bật mức cao nhất nhưng vẫn cảm thấy rất bức bối, nóng nực.

Nguyễn Yến Linh nằm gục mặt xuống bàn ngủ, thường nàng sẽ đi với thằng Tùng nhưng nay xe thằng Tùng không có ngoài lán. Linh cũng không có thói quen đi sớm khiến cô có chút nghi ngờ.

Mở miệng trêu đùa:"Cựu lớp trưởng nay đi sớm vậy." 

Không có ai đáp lại, yên tĩnh. Chỉ có tiếng kim đồng hồ kêu "tạch, tạch". Đỗ Anh Thư đưa mắt nhìn mái tóc đen dài xõa xượi che đi nửa khuôn mặt nàng.

Cất cặp, bỏ mũ xuống, gió thổi gợn vài sợi tóc con của nàng. Cô nụ cười trên môi cất đi, thử lại lần nữa:"Cựu lớp trưởng, ngủ thật à?".

Như cũ, chỉ có tiếng kim đồng hồ là đáp lại cô, cô cẩn thận lại nhẹ nhàng đưa tay đẩy mái tóc của nàng sang một bên. Khuôn mặt trắng trẻo, làn da căng mọn, hai má ửng hồng, hàng mi dài khẽ run run làm cô đứng tim một hồi.

Nhìn gương mặt người con gái trước mắt làm cô chua xót trong lòng. Khóe miệng câu lên đau đớn, quả là đúng như miệng lưỡi người đời nuôi vợ thằng khác càng nuôi càng cay.

Đỗ Anh Thư hai bàn tay nắm chặt, cô biết trong lòng mình nghĩ gì. Cô âm thầm tiến sát lại mặt nàng, không ai biết bí mặt của cô. Cô muốn chôn vùi cảm xúc, tình cảm của mình đến đây sẽ tuyệt. Trả cho mày đấy, đừng ỉ ôi làm tim tao nhức nhối nữa.

Thích con gái thẳng biết nó có người yêu rồi vẫn dính vào người ta gọi là gì? Ngu xuẩn.

Đỗ Anh Thư trở lại chỗ ngồi của mình cách xa nàng, cũng nằm xuống bàn quay lưng về phía nàng, học thêm buổi chiều là hôm cuối.

Giáo viên bộ môn đứng trên bục giảng, gửi lời chúc đến toàn bộ tập thể lớp sẽ có buổi thi tốt thi, đạt được trường đại học mà mình mong muốn và luôn thành công rực rỡ trong cuộc sống.

Cả lớp òa lên vỗ tay ầm ầm, Đỗ Anh Thư trong góc khẽ mỉm cười.

Từ sân trường ra lán xe, cô lướt qua nàng như người lạ trên mặt cũng không có biểu cảm gì, nhưng tay lại siết chặt chìa khóa xe điện đến đau đớn từ lòng bàn tay truyền đến tim.

"Anh Thư." Giọng nói nàng vang vọng trong đầu cô, làm cô hoài nghi như nàng gọi cô. Sau đó lại cảm thấy nực cười.

"Anh Thư." Nguyễn Yến Linh chạy đến cạnh cô làm Đỗ Anh Thư giật mình.

"Chảnh à? Gọi mà không nghe. Định làm Thư don' t care, Thư không nghe à."

"Không. Không nghe thấy thật."

"Có kẹo không?"

Đỗ Anh Thư nụ cười trên môi dập tắt ánh mắt va chạm với ánh mắt mong chờ của nàng. Cô thở dài lần cuối đi.

"Trong cốp, ra xe tao lấy cho."

"Đấy, có mà không cho tao cứ giấu." 

Đỗ Anh Thư miệng lẩm bẩm:"Tao không muốn nuôi vợ thằng khác béo." 

Nguyễn Yến Linh nghiêng đầu nhìn cô hỏi:"Mày vừa nói gì?"

"Có nói gì đâu."

Đưa nàng hết số kẹo mình có, nhìn nàng cười híp mắt sung sướng lòng cô lại thỏa mãn được nỗi lòng muốn chiều chuộng nàng. Điên rồi. Điên thật rồi.

___________________________

Trần Ngọc Anh trưa rủ cô ra ngoài cà phê, làm Đỗ Anh Thư cảm thấy có chuyện xảy ra.

"Nói, rủ tao đi cà phê xong cuối cùng bắt tao đón. Mày phê xong rồi mới bắt tao đi cà đúng không?". 

Trần Ngọc Anh biểu cảm ủ rũ, buồn rầu:"Mấy nay ông Hùng bận rộn không đưa tao đi chơi được nên tao rủ mày đi!"

"Mẹ, chó má. Là do người yêu đéo thể đi cùng mày nên mày mới tìm tới tao để đi chơi cùng mày?."

Đỗ Anh Thư là loại người dễ cọc, cô nhếch mép nói tiếp:"Mày đùa tao à? Lúc bình thường gọi đéo thấy đâu xong cái lúc người yêu bận là mới nhớ tới tao. Bạn bè đéo gì như cục vàng trôi nổi ấy vậy."

Trần Ngọc Anh biết mình có lỗi với cô, đúng là từ khi có người yêu nàng gần như quên mất rằng cuộc sống nàng còn có Đỗ Anh Thư.

Đỗ Anh Thư nhấp ngụm cà phê đắng nhìn nàng khuôn mặt ủ rũ, gượng gạo cười:"Đúng là không sai, bạn đời thế chỗ bạn thân." 

Trần Ngọc Anh ngồi sát gần cô:"Bạn ơi đừng nói như vậy oan cho mình quá, mình có bỏ bạn đâu. Chẳng qua mấy nay bận rộn quá."

"Cút, nghe đã thấy điêu. Mày có rảnh không? Hôm nào qua phân tích nói chuyện với bố mẹ tao cái, thề chứ tao lớn rồi mà cứ càu nhàu tóc tao. Tao cắt tomboy thì nó cũng chỉ là một kiểu tóc chứ có đi ăn trộm, ăn cắp hay giết người diệt khẩu đâu mà cứ bảo tao này kia. Mồm thì cứ bảo là mặc kệ người ta ngoài nói gì trong thì nghe người ta rồi về chửi bới tao."

"Nghe hơi lộn ruột nhỉ?".

"Chả thế."

Trần Ngọc Anh thở dài, thương cho đứa bạn mình. Từ nhỏ tới lớn luôn bị quản, dần dà nó bắt đầu làm lơ điếc lớn bố mẹ nó cũng chẳng thèm đánh hay mắng chửi liền mặc kệ nhưng lâu lâu vẫn quát nó.

Cảm xúc của cô bị giam hãm thể hiện rõ cũng chỉ với mình nàng.

"Tối đi xem phim với tao đi."

"Phim gì?". 

  Đỗ Anh Thư thẳng thừng từ chối:"Đéo." 

"Why? Tại sao, tại sao lại không đi?".

Chương 2

"Tối tao mà mơ thấy mày với ông Hùng máu me đầy người hay là đâm xe, zombie gì đấy thì đừng trách tao nhé." Đỗ Anh Thư lên giọng đe dọa, bởi cô vốn sợ mấy loại phim kinh dị, tỏ ra hơi ái ngại mỗi khi được rủ đi xem.

Trần Ngọc Anh mặt mày tái mét:"Thôi bạn ơi, đừng mà. Ghê quá, bạn làm thế Hùng sẽ nghĩ thế nào về bạn đây?"

Đỗ Anh Thư mặt lạnh:"Nghĩ thế nào mặc kệ, chẳng liên quan tới tao. Xem phim thì xem phim gì nó hài hài ấy hay là xem siêu nhân cũng được."

"Conan".

"Đéo, trẻ trâu."

Trần Ngọc Anh tức giận:"Ố, siêu nhân với anime nghe là đã biết cái nào trẻ trâu rồi."

"Hoặc xem shin bút chì cũng được hoặc doraemon tập dài ấy."

"Bạn."

"Gì bạn?".

"Thế thì ở mẹ nhà xem cho sướng chứ việc đéo gì phải ra rạp cho tốn tiền." 

"Ừ bạn, thì ý mình là thế mà."

"...". Hùng ơi, cứu em.

Quả cuối chốt được quả phim " Shin cậu bé bút chì tập dài" chiếu rạp, Đỗ Anh Thư đúng 6 giờ có mặt đón Trần Ngọc Anh, như mọi ngày đường vẫn chật kín trên cái đất bận rộn, nhộn nhịp. Khói xe cùng bụi làm đường tắc thêm ngột ngạt.

Phim xem đã xong đúng 8 giờ tối, cả hai mang chiếc bụng đói mốc meo đi tìm quán ăn, Đỗ Anh Thư căng hai con mắt ra tìm quán vắng vẻ một chút, đôi đồng tử cô thoáng phóng to khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của tháng năm nào không thay đổi. 

Trần Ngọc Anh vẫn đang lựa quán thì cô đã dừng xe bên đường còn chưa kịp hỏi cô đã hô lớn kèm vẫy tay, âm thanh của cô mang phần run rẩy, hô hấp vội:"Linh, đằng này."

Cô không dám chắc nàng sẽ quay lại nhưng đó là dự liệu, nàng đã ngoái đầu lại. Vài giây đó Đỗ Anh Thư đứng hình cô nhận ra rằng con tim mình lại rung đập mạnh thêm lần nữa, rốt cuộc cô lại làm gì thế này.

Mấy năm không gặp lại cũng chẳng thân thiết, nàng còn nhận ra cô không? Trái tim Đỗ Anh Thư hụt hẫng vài giây, cô đã cố tình để quá khứ xao nhãng con tim của mình. Cứ tưởng việc quên nàng đã hoàn thành một cách hoàn hảo nhưng tất cả chỉ là giả dối khi đối diện sự thật, trong đám đông cô lại có thể thấy nàng mà gọi lớn.

Điều đáng ngạc nhiên chính là nàng, đã nhận ra cô. Đỗ Anh Thư miệng há hốc, Trần Ngọc Anh hoài nghi, nàng đôi mắt giương về phía trước có người ngoái đầu lại.

Là người con gái ngang tầm tuổi các nàng, mặc bộ váy đen bó sát kiểu quyến rũ, thu hút mọi ánh nhìn. Khuôn mặt thon gọn, đôi mắt mở to lấp lánh, làn da trắng trông qua không quá trang điểm nhiều, tô son cho màu môi đậm, sóng mũi lại cao. Tóc xõa ngang vai, thân hình thon gọn, chân mang cao gót.

Chính ra nàng phải thốt lên một tiếng là rất xinh, kiểu phụ nữ trưởng thành và hơi ăn chơi.

Đối phương bị một nam thanh niên khác túm chặt ngay tại ngoài quán bar khi làn đường chật kín xe máy và lề đường ô tô đậu kín.

Trần Ngọc Anh chau mày, từ bao giờ cô lại quen biết kiểu người này, nàng hỏi:"Ai vậy?"

Đỗ Anh Thư:"Bạn cấp 3."

Nàng kinh ngạc, bạn cấp 3. Đã là bao nhiêu mà có thể nhớ dai như vậy? Sau nàng nghĩ lại, có một loại xinh đẹp khiến người khác nhìn một lần nhớ mãi, âm ỉ cả đời có thể ví người kia đi.

Đỗ Anh Thư cũng chẳng muốn nói nhiều, trông qua nàng đang rất cần trợ giúp. Cô quyết định để Trần Ngọc Anh ngồi trên xe mà vội tiến lại.

"..."

"Buông ra, bạn tôi tới rồi."  Nguyễn Yến Linh giãy dụa, cổ tay nàng đau nhức khi bị túm chặt.

Tên thanh niên không chịu buông, vẫn luôn túm chặt lấy nàng, hắn có ý đồ xấu với nàng. Từ lúc nàng đi vào hắn đã luôn để ý, giờ là cơ hội của hắn.

"Em say rồi, để anh đưa về. Một mình đi về muộn là nguy hiểm lắm đấy."

"Còn chưa 9 giờ muộn cái mẹ mày ấy, tao còn chưa uống giọt nào bảo tao say."

"Em gái đừng cố chấp nữa."

Đỗ Anh Thư gọi cho Trần Ngọc Anh taxi đưa nàng về, trước cái ánh mắt kinh ngạc, bất ngờ và đầy ngỡ ngàng, cô cúi đầu coi như không thấy. Chắc chắn tao sẽ qua nhà mày hối lỗi sau.

Dù sao hiện tại đang có chuyện quan trọng cần cô giải quyết, thực chất đấy không phải chuyện của cô. Hay rồi, còn sót lại một chút duyên. Cô đi qua. Nguyễn Yến Linh tức giận, tên này nói không nghe, mấy hôm nay đã bám theo nàng, đã vậy ngay càng quá đáng khi trong quán bar ban nãy còn đụng chạm nàng, thật dơ bẩn khiến nàng cảm thấy buồn nôn vô cùng.

Nàng cứ nghĩ hôm nay không về được nhưng chuyện bất ngờ là cô đã xuất hiện, cứ nghĩ sẽ không gặp lại sau lần họp lớp đó, mới đầu nàng còn cho rằng bản thân mình uống quá chén.

"Tôi là bạn Linh, tự đưa Linh về, không cần phiền anh." Đỗ Anh Thư cởi áo sơ mi khoác ngoài của mình choàng lên người nàng, thân mình chắn cho nàng.

Phan Trung Thanh tức tối:"Chê anh đây con trai đưa về nguy hiểm vậy mà thằng này đưa về thì lại an toàn à hả?".

Đỗ Anh Thư ngơ ngác, quay qua nhìn nàng đang nhịn cười:"Đâu, tôi là gái mà." Dứt lời cô ngửa cô lên cho tên kia xem, cổ cô thẳng tắp trắng nõn chẳng có yết hầu nổi lên như con trai, Phan Trung Thành câm nín.

Chương 3

Không cần nói cũng biết, sắc mặt tên Phan Trung Thanh hắn kém đi, hắn đã theo dõi, để ý, vừa mắt người phụ nữ này. Hôm nay chắn chắn sẽ tóm được ở đây, vậy mà lại bị một đứa ất ơ nào đó tới làm phiền. Dù vậy hắn cũng không muốn kinh động xung quanh làm phiền những người khác sẽ để ý đến càng thêm khó xử.

Mới nãy Nguyễn Yến Linh hối hận nhưng bây giờ thì lại khác, có một niềm vui lạ thường, kỳ lạ xuất hiện trong con người nàng. Đỗ Anh Thư trông tên to con trước mắt mà lo sợ nhưng thế cũng không bằng việc lo cho nàng sẽ bị tên kia đụng chạm mặc dù hiện tại cô cảm nhận được nhịp tim nhanh hơn bình thường.

Nàng chủ động ôm lấy cánh tay cô, Đỗ Anh Thư liến cảm thấy cả người nóng rực, một cỗ ngại ngùng nổi lên. Cô cảm nhận được độ mềm mại, ấm nóng ép tới từ vòng một của nàng truyền tới.

Hôm nau nàng mặc váy trắng liền thân, chân váy kéo dài đến đầu gối, hở vai và phần ngực có hơi hở nếu từ trên nhìn xuống nhưng nếu là nhìn ngang sẽ không thấy gì.

Tuy nàng mang giày cao gót 5cm nhưng vẫn thấp hơn cô nửa đầu, mùi rượu cùng mùi hoa hồng hòa quyện lẫn nhau khiến cho Đỗ Anh Thư vài phần mê mang, kèm chút  khó chịu. Cô không quá thích mùi này. Hai mày của cô nhẽ chau lại rồi dãn ra, cố tỏ ra bình tĩnh nói:"Tuy không biết anh là gì của Linh nhưng mà Linh hiện tại đang say và tôi sẽ đưa Linh về. Không phiền anh, cảm ơn anh đã lo cho bạn tôi."

Phan Trung Thanh phẫn nộ trong lòng, bập bùng ngọn lửa cháy hắn siết chặt lòng bàn tay, hai hàm răng đay nghiến vào nhau nói:"Không khiến."

Đỗ Anh Thư không nói gì thêm, Nguyễn Yến Linh im lặng, nàng giả vờ say theo lời cô theo lời cô nói rồi bám chặt lấy cô. Nàng được cô dìu ra xe nhưng vì mặc váy nên có đôi phần bất tiện.

Cô để Nguyễn Yến Linh ngồi ngang nhẹ giọng hỏi:"Có tỉnh táo không?".

"Tỉnh, uống có tí không say được." Nàng đáp lại, Đỗ Anh Thư yên tâm gật đầu, thở phàm nhẹ nhõm.

Cô lái xe rời đi, trên đường Nguyễn Yến Linh nghiêng đầu nàng ngó nhìn cô, mũ bảo hiểm che hơn phân nửa, nàng chỉ còn thấy được một góc mặt của cô, ánh đèn đường sáng chói chiếu lên làn da hơi ngăm của cô, nàng ngẩn ngơ thật lâu không có để ý đến cô đang lén lút ngắm nhìn trong đôi mắt cháy rực, ngầm nhung nhớ lâu nay.

Cuối cùng, nàng không chịu được cái bầu không khí yên lặng, bí bách này, nàng mở miệng phá tan thứ đang dần bóp nghẹt nàng:"Cảm ơn nhiều nhá, bay nãy mày đã cứu tao suýt chết."

Cô như có như không hơi dịch đầu về sau, thanh âm nhẹ nhàng, điềm đạm:"Không có gì, tiện đường ứng cứu thôi. Mà, ... lúc đầu gọi cứ sợ mày không nhận ra tao."

"Sao lại không được, bạn tốt không quên được."

Cô khẽ phì cười:"Chỉ được cái mồm."

Sau ngập ngừng liếc mắt qua gương chiếu hậu liền thu hồi về:"Người yêu đâu? ....Sao lại để mày một mình đi bar thế không sợ nguy hiểm à?".

"Có đâu, tao độc thân mà".

"... Cái gì cơ?". Cô ngạc nhiên, hai mắt thầm kinh ngạc cất giấu dưới đáy mắt, cô nghi ngờ mình nghe nhầm hỏi lại.

"Tao không có người yêu." Nàng thản nhiên trả lời câu hỏi của cô.

Đỗ Anh Thư siết chặt tay ga:"Chia tay rồi à?".

"Ừ." 

Rất nhiều thứ muốn hỏi nhưng cô nhận ra bản than mình chẳng là gì của nàng, ý định muốn hỏi liền được cô nuốt xuống bụng, cô không biết nàng sau lưng khe khẽ lén bồi thêm:"Lâu rồi."

Đỗ Anh Thư sửng sốt, nàng chia tay rồi!? Cô bàng hoàng vui mừng trong giây lát cũng lại trấn an bản thân, vậy cũng không đến lượt cô mừng. Cô nhớ tới chị em cây khế nhà nàng, đi đâu cũng có nhau thế mà giờ lại chỉ thấy nàng.

"Cái Trinh, cái Thúy đâu? Không rủ đi cùng mà lại đi một mình vậy, không chán à?".

"Chúng nó bận hết rồi."

Nguyễn Yến Linh nói thêm:"Với cả bình thường tao đi cùng chúng nó, tao không đi một mình. Chẳng qua hôm nay tao có chuyện cần giải sầu nên mới đi một mình."

 

"Có chuyện gì mà khiến girl phố buồn vậy,  thất tình à hay là do công việc".

"Điên, tao không bao giờ buồn vì tình chỉ có tình buồn vì tao. Và cũng chỉ có tiền mới có khả năng làm tao sầu não."

"Ghê, girl phố triết lý. Vậy buồn do công việc nhỉ".

"Tao bị trừ 1 triệu tiền lương. Cay vãi." Nguyễn Yến Linh than thở kêu lên.

  "???" Đỗ Anh Thư được một phen hoảng hồn, cô cùng lắm bị trừ 100k do đi muộn mà thôi. Rốt cuộc nàng làm cái gì mà bị trừ tận đến một triệu. Nguyễn Yến Linh biết cô sẽ thắc mắc, nàng nói:" Mấy hôm bị thằng ban nãy quấy rầy, chặn ở ngoài công ty thành ra đi trễ. Vài lần mắc lỗi trên công ty nữa."

"Mày trước không phải bảo đi làm điều dưỡng à? Sao lại làm công ty rồi, thế hiện giờ đang làm gì".

"Đấy là trước, xong chán quá bỏ. Tao chuyển sang học ngành kinh tế, giờ làm nhân viên cho bất động sản gần đây này."

"Oách vậy, girl phố làm bất động sản là giàu lắm nha".

"Tậm tịt lắm, lúc chậm lương chán bỏ xừ."

"Vậy là được rồi. Mà thằng kia là ai lại quấy rầy mày." 

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play