Buổi tối ngày Thất Tịch không trăng không sao, mẹ của Nguyệt San đi làm trở về đã nhận được cái ôm ấm áp của cô con gái:
- "Mẹ, mẹ về rồi aaa! Mẹ đưa con đi chơi cùng ba đi ạ, con ở nhà với bà mãi cũng chán, mẹ với ba đưa con đi chơi cùng với."
Bà nhìn Nguyệt San rồi cười nhẹ và bảo:
- "Mẹ San San à, con cứ đưa con bé đi chơi đây đó cho nó khuây khỏa, ở nhà mãi cũng không tốt đâu con."
Ba Nguyệt San xoa đầu cô con gái rồi nói với giọng điệu nhỏ nhẹ:
- "San San nhà ta muốn đi chơi nhỉ? Thế trước tiên chúng ta phải sửa soạn thật đẹp rồi mới đi được đúng không nào bé con?"
Nguyệt San nghe vậy thì đáp lại với vẻ mặt hào hứng:
- "Yeah! Con được đi chơi rồi thích quá đi."
Mẹ Nguyệt San nhỏ giọng nói:
- "Thế để mẹ chải tóc thật đẹp cho con trước nhé!"
- "Vâng ạ, con yêu mẹ nhất quả đất." Nguyệt San đáp.
(Một lúc sau)
- "Mình à, xong chưa thế? Con nó nôn nóng đứng ngồi không yên rồi đây."
- "Để em đi lấy bình nước cho con bé rồi ra ngay."
Năm phút sau mẹ Nguyệt San ra xe và cả nhà cùng nhau xuất phát đến địa điểm phố Vương Phủ.
- "Oaaa! Ba ơi nhìn kìa, xe kẹo đằng kia trông ngon quá, mình mua một cây đi ba." Nguyệt San nói với đôi mắt long lanh.
Ba Nguyệt San cũng cạn lời với cục bông nhỏ trước mặt là Nguyệt San:
- "Thôi được rồi bé con, con ở đây cùng mẹ ba lại đấy mua cho con một cây được không nào?"
- "Ba là tuyệt nhất!!!"
Mẹ Nguyệt San bỗng nhìn cô bé với vẻ mặt có chút ghen tị:
- "Thế mẹ không tuyệt à? Lúc nãy là ai đã nói mẹ tuyệt nhất quả đất nhỉ? Giờ lại đi nói những lời vừa nói với mẹ lúc nãy với người khác rồi."
Nguyệt San nhìn sang mẹ, vẻ mặt ngại ngùng nghiêm túc nói:
- "Nào có đâu ạ, con yêu cả hai người mà mẹ không được ghen với ba vì con đâu nhé!"
- "Mẹ chỉ chọc con thôi sao con lại nghiêm túc thế bé con."
- "Mẹ cứ chọc con mãi thôi." Nguyệt San quay sang một bên nói với nét mặt giận dỗi.
- "Ơ bé con của mẹ giận rồi kìa, thế lát chúng ta có cần phải đi chơi tiếp không ta?"
- "Đi, đi ạ! Con vẫn chưa chơi đã mà mẹ."
Ba Nguyệt San chạy lại ngắt cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con:
- "Bé con à, kẹo hồ lô của con đây."
- "Aaa ngon quá đi!!!"
- "Được rồi, cả nhà ta đi lại quán đằng kia ăn tối nhé!"
Sau 9 giờ tối gia đình Nguyệt San đang trên đường về nhà, cả ba đang trò chuyện vui vẻ nên không hề để ý có một chiếc xe đang theo dõi phía sau.
Nguyệt San tuy nhỏ nhưng thông minh nên đã nhận ra qua kính chiếu hậu thấy được người mặc áo đen lái xe phía sau có vẻ đang theo dõi gia đình mình.
Nguyệt San quay sang định nói với ba nhưng chưa kịp nói thì lại thấy sắc mặt của ba tái nhợt đi, xe của ba Nguyệt San bỗng nhiên không điều khiển được. Cứ thế mà chạy thẳng tới phía trước mặc cho ba Nguyệt San có đạp phanh cỡ nào đi nữa xe vẫn không dừng lại.
Tay lái mất kiểm soát, xe của ba Nguyệt San đâm thẳng vào chiếc xe đang di chuyển ngược chiều nhưng may thay không sao cả.
Nguyệt San biết được cứ tình hình như thế này cả nhà sẽ gặp nguy hiểm mất. Nhưng cô bé chỉ mới tám tuổi, một cô bé tám tuổi thì có thể giúp được gì trong tình huống này chứ.
Mẹ Nguyệt San bỗng nhìn cô bé với ánh mắt đầy tình thương:
- "Con à, dù cho ba và mẹ có xảy ra bất cứ chuyện gì đi nữa thì con hãy nhớ bảo vệ mình thật tốt và ba mẹ sẽ luôn bên cạnh bảo vệ con."
Mẹ Nguyệt San vừa dứt lời, xe của gia đình đã lao thẳng tới đâm vào cột cây bên đường, chiếc xe lật ngược. Tất cả đều bất tỉnh, chỉ còn cô bé là có chút mơ màng.
Nguyệt San nhìn thấy bóng dáng của người áo đen vừa nãy chầm chậm bước tới kiểm tra gia đình mình. Sau khi xác nhận cả ba đều không còn sự sống người đó đã rời đi giống như là đã hoàn thành xong nhiệm vụ.
Sau khi thấy người đó rời đi cô mới dám thở trở lại, cô nhìn sang ba mẹ mình mà nước mắt không ngừng tuôn ra:
- "Ba... Ba... Mẹ ơi... Mẹ... Hai người tỉnh lại đi ạ... Chúng ta đã hứa với nhau là ngày mai sẽ cùng đưa con đến trường tham dự lễ khai giảng mà... Sao lại có thể nuốt lời bằng cách như thế chứ..." Nguyệt San giọng nói run run như có vật đè nặng ở cổ họng.
- "Ba mẹ đừng ngủ mãi như thế... Con sợ lắm... Nếu hai người cứ không chịu tỉnh lại con sẽ giận hai người suốt đời đấy... Làm ơn tỉnh dậy... Tỉnh dậy nói chuyện với con đi..."
Cô bé biết rằng ba mẹ của mình sẽ không bao giờ tỉnh dậy được nữa, nhưng mà làm sao... Làm sao mà một đứa bé tám tuổi lại chấp nhận được chuyện này chứ.
Cứ thế đêm Thất Tịch ấy, thần chết đã tuyệt tình mang ba mẹ cô bé đi, mãi mãi rời xa cô, để lại vết hằn sâu đầy thương đau mất mát trong lòng cô.
Cảnh sát tới hiện trường và có cả bà ngoại của cô.
Bà vừa chạy lại vừa kìm nén đau thương mà vỗ về, an ủi cô nhưng lúc này cô đã không còn khóc nữa cũng không còn sức sống nào cả chỉ còn ánh mắt tuyệt vọng và miệng không ngừng lẩm nhẩm:
- "Ba, mẹ, hai người tỉnh lại đi rồi chúng ta về nhà nhé! Con sẽ đợi hai người tỉnh lại rồi chúng ta về nhà..."
Xe cấp cứu tới, tiếng xe vang vọng từ đằng xa, cô bé dường như đã nghe thấy nhưng chẳng còn tâm trạng để tâm tới nữa.
Lúc bấy giờ, trong thâm tâm cô chỉ còn nỗi hận đối với hung thủ đã sát hại ba mẹ cô.
Mọi người xung quanh và người bà khẩn trương đưa ba, mẹ và Nguyệt San vào bệnh viện.
Bà đã cố gắng không khóc để tỉnh táo mà trấn an cô, nhưng sao có thể chịu đựng được chứ, nước mắt của bà đã lưng tròng.
- "Ba... Mẹ... Nếu hai người có linh thiêng thì hãy báo mộng cho con biết ai là người đã giết hại gia đình chúng ta, con nhất định sẽ khiến hắn ta phải trả giá gấp trăm gấp ngàn lần." Nội tâm Nguyệt San cay đắng.
....
Bà Nguyệt San đã khụy xuống ngay sau khi nhận được tin xác nhận "tử" từ bác sĩ. Giờ đây bà đã không còn cầm được nước mắt nữa rồi, bà đau đớn khóc không thành tiếng trước sự ra đi của cô con gái.
....
Sau đêm hôm đó, sáng hôm sau Nguyệt San đã tỉnh lại, quay sang thì thấy bà ngồi bên cạnh với vẻ mặt xanh xao, tay bà vẫn còn đang nắm tay cô bé.
- "Bà ơi khi nào ba mẹ con mới về vậy ạ, họ đã hứa hôm nay sẽ cùng con dự lễ khai giảng mà... Sao họ đến lâu thế ạ?" Nguyệt San nhỏ giọng hỏi.
- "A ba mẹ tới rồi, bà kêu hai người họ vào trong đây đi, chân con đau quá con không đi được ạ!"
Người bà nhìn ra cửa nhưng chẳng thấy ai cả, ánh mắt bà đầy sự lo lắng nhìn Nguyệt San. Con bé cứ như vậy, nửa tỉnh nửa mơ, bà cũng không biết phải làm sao để con bé quên đi quá khứ đầy thương tâm này.
Bà nhìn Nguyệt San còn nhỏ như vậy, lòng bà không nỡ để nói cho con bé biết sự thật lần nữa nên đã nói dối:
- "Bé con à, giờ chúng ta hãy nghỉ ngơi thật tốt, đợi đến khi con khỏe hẳn bà sẽ đưa con đi gặp ba mẹ nhé!"
Nguyệt San thấy mắt bà đỏ hoe như vừa mới khóc nên đã hỏi:
- "Bà khóc ạ? Sao bà lại khóc, con vẫn khỏe mạnh mà ạ."
- "Không có gì đâu bé con, chỉ là bà thấy con bị thương nên mới đau lòng mà khóc thôi."
- "Bà không được khóc đâu nhé, một lát con sẽ dẫn bà đi mua kẹo hồ lô, mặc dù chân con còn đau nhưng mà không sao đâu ạ, con vẫn còn khỏe lắm."
Người bà nhìn đứa cháu gái nhỏ nhắn nhưng lại rất hiểu chuyện trước mặt mà cảm thấy bất lực, thâm tâm bà nghĩ:
- "Tại sao ông trời lại bất công như vậy, con bé cũng như bao đứa trẻ khác nhưng giờ đây lại phải chịu cảnh mà đến người già như tôi còn chẳng thể nào chấp nhận được."
Bà càng nghĩ lại càng không biết tương lai sau này con bé phải sống như nào khi luôn trong tình trạng như vậy.
Lúc quên thì hoạt bát vui vẻ, còn lúc tỉnh thì lại ngồi co rút trong một góc sợ hãi không cho ai đến gần.
....
Bước sang tuổi 15, cứ ngỡ cuộc đời Nguyệt San sẽ có thêm bước tiến mới, tự do tự tại như bao thiếu nữ khác, nhưng ông trời cứ không thành toàn cho cô, một lần nữa cướp đi niềm hạnh phúc của cô. Nối tiếp đó là khi cô phải chịu đựng sự dèm pha của bạn bè xung quanh, bị xa lánh về việc cô là một đứa trẻ mồ côi, quá khứ của cô lại một lần nữa bị đem ra để làm bàn đạp cho người đời chế giễu.
- "Ê chúng mày, thấy con nhỏ đằng kia không, suốt ngày nó cứ điên điên loạn loạn mãi đấy, tụi bây tránh xa nó ra không lại bị lây bệnh khùng." Một nữ sinh cùng lớp lên tiếng mỉa mai.
Khương Thất là bạn thân của Nguyệt San, một cô bạn nhiệt tình cùng cô lớn lên qua bao năm tháng, không ngại những lời chỉ trích của người ngoài mà vẫn luôn bên cạnh cô, lúc này đã đứng ra bênh vực:
- "Này, bộ ba mẹ tụi mày không dạy phải tôn trọng người khác à, đạo đức chúng bây bị thiếu vitamin à?"
Tụi kia bị bật lại nên tức tối mà quát:
- "Mày nhìn cái bộ dạng của nó kìa, suốt ngày điên điên khùng khùng, bà của nó thì nhếch nhác chẳng ra làm sao, thế mà mày cũng chơi được với loại người như vậy, đúng là hạ đẳng mới chơi với nhau."
Cả lớp nhìn Nguyệt San bằng ánh mắt kì thị, chán ghét, San San thì chỉ gục xuống bàn mà không dám phản bác lại, chỉ có cô bạn thân là bênh vực cho cô:
- "Tao chả thèm ở đây mà tranh cãi với tụi bây, cãi với tụi bây chỉ làm tao thấy tởm hơn thôi."
Cô bạn bước đến bàn Nguyệt San, thì thầm an ủi cô:
- "Không sao đâu, có tớ đây rồi, cậu đừng quan tâm mấy người đó làm gì cho mệt, tớ sẽ luôn bên cậu."
- "Ừm... Cảm ơn cậu." Nguyệt San nói với ánh mắt vô hồn nét mặt vô cảm.
Reng... Reng... Reng... Tiếng chuông vang lên, tiết học bắt đầu, cô giáo bước vào lớp:
- "Cả lớp, nghiêm!" Lớp trưởng của lớp đứng bật dậy hô to.
- "Chúng em chào cô ạ!" Cả lớp đồng thanh.
Cô giáo ngồi xuống và thông báo với cả lớp:
- "Các em đã bước vào ngôi trường mới, một môi trường hoàn tới mới, cô mong các em sẽ nỗ lực học tập chăm chỉ và đạt được thành tích tốt nhé!"
- "Được rồi, chúng ta bắt đầu tiết học."
San San chẳng thể nào tập trung nghe giảng được vì lời nói của bọn kia lúc đầu giờ.
Bỗng nhiên cô giáo gọi tên Nguyệt San lên bảng:
- "Câu hỏi này, cô sẽ mời một bạn lên bảng làm nhé! Trương Nguyệt San!!"
Khi nghe đến tên mình, Nguyệt San giật bắn người, chẳng biết làm gì cả vì nãy giờ cô chẳng nghe được cô giáo giảng bài.
Cô bước chậm rãi lên bảng, tay run run cầm viên phấn lên, đầu óc cô trống rỗng chẳng viết được chữ nào.
Cô giáo nhìn Nguyệt San run sợ như vậy, đã hiểu được phần nào nên cô bảo:
- "Thôi em về chỗ đi, cô sẽ mời bạn khác."
Nguyệt San cảm thấy xấu hổ không biết nói gì nên chỉ sầm mặt bước về chỗ ngồi.
Thời gian cứ trôi, tiếng chuông kết thúc tiết học cũng vang lên.
(Giờ giải lao)
- "Tao nói rồi mà, con điên đó thì làm được cái gì, cô giáo kêu lên bảng thì chỉ biết đứng sững ở đó thôi."
Rõ ràng những năm qua cô học cũng chẳng kém cạnh ai, nhưng vì chuyện cũ được khơi lại mà làm cô mất tập trung không làm được bài tập khiến cô giáo thất vọng.
Nguyệt San bị bạn bè xa lánh, tẩy chay suốt năm cấp 3. Nhưng cô vẫn còn tia sáng cuối cùng là bà và cô bạn thân Khương Thất chính là động lực để cô bước tiếp. San San vẫn muốn tiếp tục bước tiếp dù cho cuộc đời không thành toàn cho cô. Cô quyết tâm vượt qua số phận đã được sắp đặt từ đầu.
...6 năm nữa trôi qua...
Hiện tại, Nguyệt San đang làm việc tại một Viện công tố gần nơi cô đang ở và cô đang là một công tố viên mới vào ngành khoảng một năm nhưng đạt được nhiều thành tích tốt nên được cấp trên tin tưởng.
Reng... Reng... Tiếng chuông báo thức reo, Nguyệt San tỉnh dậy nhưng vẫn còn chút mơ màng cầm điện thoại lên:
- "Ưm... Ối, sắp trễ giờ mất rồi!!"
Cô vội bật dậy, bước xuống giường, đưa tay lựa đại một bộ quần áo trên giá đồ rồi phóng nhanh vào phòng tắm.
....
(20 phút sau)
- "Bà ơi, con đi làm trước đây, bà ăn sáng đi đừng lo nhé!"
Bà còn chưa kịp phản ứng thì cô đã chạy nhanh ra khỏi cửa.
- "Ủa? Chìa khóa đâu rồi, rõ ràng tối hôm qua mình để trong ba lô cơ mà."
Trong lúc cô đang loay hoay tìm chiếc chìa khóa, bà bước tới gõ nhẹ vào đầu cô.
- "Con bé ngốc này, tính con hay quên mà cứ vứt đồ lung tung mãi, bà thấy vậy nên mới cất giùm con rồi."
- "Đây, chìa khóa đây này và cả hộp cơm trưa bà đã chuẩn bị sẵn, nhớ phải ăn nhé, dạo này thời tiết trở lạnh nên con hãy uống nhiều nước ấm vào, không khéo lại bị cảm."
- "Vâng ạ, con biết rồi! Bà vào trong đi, ngoài đây lạnh lắm ạ."
- "Được rồi, được rồi! Con nhớ phải lái xe cẩn thận đấy..."
Bà vừa dứt lời, cô đã phóng nhanh chiếc xe mô tô mà hằng ngày cô hay đi.
- "Cái con bé này, chẳng chịu nghe nói hết gì cả."
....
Chiếc xe mô tô đen dừng phanh trước cửa Viện công tố kèm theo tiếng "cạch" của chống xe. Cô cởi mũ bảo hiểm ra, một làn gió thoảng qua làm tóc cô bay phất phơ mềm mại tựa như bồ công anh trong gió. Do đây là nơi công cộng nên có kha khá tốp người xung quanh, khi nghe được tiếng động phát ra thì họ đều tò mò nhìn về phía cô theo sự hiếu kì. Nhưng cũng không giữ lại ánh mắt một chỗ quá lâu vì cô là người hằng ngày họ thường thấy ở đây. Thế rồi họ dời mắt sang những hoạt động, công việc hiện tại của mình mà cũng chẳng để tâm đến cô làm chi.
Vì không bị trễ giờ làm nên cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn và lỡ thốt ra suy nghĩ của mình.
- "May quá, vừa kịp lúc, không là tháng này không có lương mất."
Khương Thất từ đằng xa với vẻ mặt tươi cười vẫy tay với cô:
- "San San à! Cậu mau lại đây!"
- "Này, có việc gì mà cậu vui thế? Kể mình nghe với." Nguyệt San chạy lại hỏi.
Khương Thất kể với vẻ mặt hào hứng:
- "Cậu không biết đâu, lúc nãy bên bộ phận làm việc của chúng ta có drama."
- "Nghe nói... Chị Nhiên mới vào làm đang tranh giành đòi điều tra vụ án bên khu C với anh Tống đấy."
- "Cái vụ mà lúc sáng đăng bài trên weibo ấy... Đại minh tinh Krishna bị giết hại trong khu chung cư ấy... Cậu biết không?"
- "À tớ biết, lúc sáng tớ có lướt weibo thử nên có thấy qua, cộng đồng mạng tranh luận xôn xao lắm."
- "Tớ tưởng cậu không để tâm chứ."
- "Mà nè! Cái quan trọng bây giờ là do lúc nãy hai người đấy cãi nhau lớn tiếng quá, cấp trên nghe được nên đã khiển trách hai người họ và nói sẽ đưa vụ án đó cho cậu điều tra, nên là bây giờ cậu mau đi gặp cấp trên liền đi."
- "Ok tớ đi đây... Mà này, tớ đi rồi cậu sẽ nhớ mình đấy."
- "Con nhỏ này, mới sáng sớm thích nhây hả?"
- "Haha tớ đùa thôi mà! Tớ làm xong việc sẽ dẫn cậu đi ăn lẩu. Nhớ chờ tớ đấy!"
- "Biết rồi biết rồi cậu đi nhanh đi."
....
Nguyệt San đến trước phòng làm việc của cấp trên, cô đưa tay gõ cửa:
- "Phó tổng trưởng, tôi là Nguyệt San làm việc ở bộ phận điều tra vụ án..."
- "Vào đi."
Nguyệt San đẩy cửa bước vào, trước mặt là một người tuổi đã ngoài 50, khuôn mặt đã hằn những vết nhăn của dấu hiệu lão hóa, đảm nhiệm chức Phó tổng trưởng.
- "Cô ngồi đi."
Phó tổng trưởng đẩy tập tài liệu của vụ án về phía cô.
- "Đây, cái này giao cho cô, vụ án lần này là vụ án lớn vì nạn nhân là một người có sức ảnh hưởng đến xã hội, nên cô hãy điều tra kĩ vào!"
- "Vâng, tôi hiểu rồi."
Nói xong cô liền chào Phó tổng trưởng rồi đi đến hiện trường đã xảy ra vụ án.
....
Đi cùng với cô tới hiện trường vụ án là trợ lý Duyệt Noãn, cô gái này nhỏ hơn cô một tuổi và cũng khá thân thiết với cô.
Nguyệt San mở cửa căn hộ 109 ra, đập vào mắt cô là những vệt máu dài từ cửa đến phòng tắm và phòng bếp.
Cô bảo trợ lý:
- "Đưa dụng cụ khám nghiệm cho chị!"
- "Em qua bên kia kiểm tra xem có vật gì lạ dính vết máu không rồi báo lại cho chị."
- "Vâng!"
Nguyệt San kiểm tra từng móng tay của nạn nhân vì thấy có vết máu, cô nghi là do trong lúc hung thủ gây án nạn nhân đã cố hết sức chống trả nên đã cào vào hung thủ. Cô trích vết máu trên móng tay nạn nhân và lấy một mẫu máu nhỏ từ người nạn nhân rồi bảo trợ lý:
- "Duyệt Noãn, một lát em đem cái này cho bên pháp y xét nghiệm ADN giúp chị xem có khớp không rồi báo lại chị biết nhé!"
- "Vâng!!!"
Nói xong Nguyệt San lại tiếp tục điều tra.
- "Có vết bầm? Dường như có sự va đập mạnh nhiều lần... Vết thương này... Có đường kính khoảng 15,2 mm. Chẳng lẽ..." Đầu cô chợt hiện lên suy nghĩ nhất thời.
Nguyệt San dường như đã nhận ra được điều gì đó, chạy đi kiểm tra từng ngóc ngách của căn hộ. Bỗng cô chợt thấy một cây gậy đánh Golf được giấu khuất đằng sau tấm rèm cửa.
- "Ra là vậy."
Nghĩ xong cô bèn đưa cả cây đánh golf cho Duyệt Noãn đem đi cho bên pháp y phân tích dấu vân tay.
....
Sau khi trải qua một ngày điều tra, cô quay về Viện công tố và báo cáo những gì cô điều tra được cho Phó tổng trưởng.
Báo cáo xong cô vội chạy đi tìm Khương Thất để đi ăn tối.
- "Thất Thất! Tan ca thôi, tớ chở cậu đi, tớ mới biết quán này ngon lắm."
- "Ok baby! Để tớ cất tài liệu đã."
....
Thời gian không dài cũng không ngắn, chỉ vỏn vẹn 15 phút hai người đã có mặt ở quán ăn mà Nguyệt San nhắc tới trước đó. Cô bạn Khương Thất đặt chân bước xuống xe, cởi bỏ mũ bảo hiểm đang mang trên đầu, ánh mắt mừng rỡ như gặp được mồi ngon nhìn về phía quán:
- "Phù... Cuối cùng cũng tới, tớ sắp thành ma đói rồi đây." Khương Thất than thở.
- "Vào trong thôi." Nguyệt San nói rồi đẩy Khương Thất vào trong quán.
- "Ông chủ, cho một phần lẩu hải sản với bia."
- "Có ngay có ngay, quý khách đợi chút nhé!"
Ông chủ nói xong liền quay vào phòng bếp chính. Lúc này Khương Thất nhìn sang phía Nguyệt San, thấy ánh mắt của cô bạn mình không đúng lắm. Cậu ấy như đang trầm ngâm suy nghĩ về một điều gì đó một cách nghiêm túc, đến cả hàng chân mày cũng chau lại luôn rồi. Trước giờ cô chưa từng thấy cô bạn lo lắng đến vậy bao giờ. Cô muốn chia sẻ chút phiền muộn nên lên tiếng hỏi han:
- "Cậu điều tra vụ đó sao rồi? Nãy giờ cứ mặt bí xị thế kia, trông đáng sợ lắm biết không hả?" Khương Thất đưa tay chọt vào má Nguyệt San.
- "Dọa cậu sợ rồi nhỉ haha." Nguyệt San giọng cười mà mặt không chút biến sắc.
- "Nghiêm túc coi!" Khương Thất nhăn mày tức giận.
- "Ờ, vụ đó tớ đã tra xong rồi. Chỉ là lòng tớ cứ cảm giác không đúng, tên hung thủ dường như không đơn giản như tớ nghĩ."
- "Chứ cậu nghĩ sao?"
Trước câu hỏi của Khương Thất, Nguyệt San ngập ngừng một lúc rồi mở miệng trả lời.
- "Hắn ta sẽ không..."
Thế nhưng vào lúc quan trọng vẫn là cứ bị một thứ gì đó ngăn cản, thứ đó không ai khác mà là chủ quán. Ông ấy bưng một nồi lẩu nhanh nhanh bước tới đặt lên chiếc bếp ga rồi nói:
- "Lẩu tới rồi đây, chúc quý khách ngon miệng!"
Đồ ăn có đủ, Nguyệt San nghĩ lúc này cũng không nhất thiết phải nói cho cậu ấy biết được, mọi chuyện chỉ là phỏng đoán của cô thôi. Cô cười nhạt rồi gấp một miếng bạch tuột vừa nhúng chín xong để qua chén Khương Thất.
- "Không phải cậu đói lắm rồi sao, nè cậu ăn trước đi. "
- "Nhưng mà cậu vẫn chưa nói cho tớ biết..."
Chưa để Khương Thất nói thêm câu nào thì Nguyệt San đã nhét miếng bạch tuột nhằm chặn miệng cậu ấy lại. Cô nhướng mày nói với giọng dạy bảo như bà mẹ trẻ chỉ dạy đứa con:
- "Trễ rồi, không ăn là sẽ bị đau bao tử. Mai rồi tớ nói cho."
Khương Thất định phản kháng thêm lần nữa nhưng hương vị đồ ngon thâm nhập vào vị giác. Sự quyến rũ của mùi vị này khiến cô quên luôn cả việc chống đối lại cô bạn của mình:
- "Ưm... Ngon quá đi! Đúng là quán cậu chọn vẫn luôn ngon mà."
Quên chuyện gì chứ không thể quên chuyện nhắc nhỏ bạn uống ít. Ánh mắt cô nhìn Nguyệt San y như người bà yêu thương đứa cháu của mình mà càm ràm bên tai:
- "Mà này, cậu có uống thì uống ít thôi đấy, không bà cậu lại lo. Lần trước cậu cũng như vậy, bà cậu với tớ phải chăm cả một đêm."
- "Tớ biết rồi mà! Cậu cứ yên tâm, một lát tớ vẫn chở cậu về được."
....
Còn chưa đầy một tiếng thì Nguyệt San đã say khước, ôm chặt lấy Khương Thất lẩm nhẩm nói:
- "Bảo bảo à, đừng bỏ tớ một mình được không? Tớ sợ lắm... Muốn được ôm ôm cơ."
- "Rồi rồi, không bỏ cậu được chưa? Đã nói rồi, uống ít thôi, giờ lại phải đưa cậu về nhà... Thật hết nói nổi cậu mà."
- "Oaa, cậu là mặt trời hả? Cậu sáng quá, hì hì."
- "Thôi thôi, đi về! Cũng trễ rồi, bà cậu ở nhà chắc đang trông lắm đấy."
- "Ông chủ, tính tiền!!"
Tính tiền xong Khương Thất đưa Nguyệt San về, vì cũng muộn rồi nên Khương Thất lái xe rất nhanh, Nguyệt San không chịu được mà nôn ra hết.
- "Bà ơi, con đưa San San về rồi ạ!"
- "À... Cái đó... San San nôn ra nên làm bẩn hết quần áo rồi, phiền bà thay giúp cậu ấy ạ!"
Bà vừa nói vừa đánh nhẹ vào người Nguyệt San:
- "Cái con bé này, đi vào trong với bà."
- "Thất Thất, con cứ về trước đi, để bà lo cho con bé là được rồi."
- "Vâng ạ!"
Bà đưa Nguyệt San vào nhà, nấu canh giải rượu cho cô uống xong bà mới yên tâm đi ngủ.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play