Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Ông Xã Là Bạn Thân

Chương 1: Kiều Vy đi học

(1)

Kiều Vy năm 16 tuổi bắt đầu lên cấp ba. Cô bé cắt tóc tomboy, hay mặc đồ của thằng bạn thân, hay chơi với hội con trai suốt ngày bây giờ đã lớn thật rồi. Thời gian trôi nhanh quá.

Ngôi trường mà cô học là một trường hạng 2 trong nước, hẳn thành tích học tập của cô rất tốt mà. Nhưng điều đó đồng nghĩa với việc cô phải xa tổ ấm thân yêu, một mình đến thành phố lớn để học tập, không bạn không bè.

Hôm nay là ngày cô chia tay gia đình để lên thành phố học, thật lòng cô có gì đó không nỡ xa quê hương này. Đặc biệt trong lòng cảm thấy lưu luyến ai đó...

Đang suy nghĩ miên man, thằng bạn thân của cô đập vào đầu cô một cái rõ đau:

- Mày đang nghĩ gì đó?

Trần Phong, thằng bạn thân từ nhỏ tới lớn của cô cuối cùng cũng xa cô thật rồi. Tuổi thơ của cô luôn có cậu bên cạnh, nhưng bây giờ thì đành phải mỗi người một nơi. Nhìn cậu ta hình như không buồn chút nào hết, lại còn dám cười nhạo cô. Cái thằng khỉ khô mất nết này:

- Mày làm tao đau!

Cô dữ dằn trợn mắt với thằng bạn thân, bất giác cậu ta giơ tay lên xoa xoa mái tóc tomboy của cô.

- Mày phải nuôi tóc rồi đó. Lớn rồi làm như con trai.

- Kệ tao, tóc tao tao thích làm gì thì đó là việc của tao. Xí!

Cô hất tay Trần Phong ra, vuốt vuốt lại mái tóc nhìn cho men lì. Chậc chậc, ai mà đẹp trai thế kia, không hổ là Kiều Vy tomboy mà. Cô hết lòng khen ngợi bản thân mình trong gương.

- Cái loại mày sau này có chó nó mới yêu!

Trần Phong đưa tay lên xõa tung mái tóc của cô, khiến cho nó rối như ổ gà. Xong xuôi cậu ta nhanh chóng lêu lêu rồi biến mất khỏi căn phòng, để lại cho cô một cục tức trong lòng:

- Trần Phong thối, sau này mày đừng có làm chó! Tức quá, aaaaa!

Lúc cô chuẩn bị lên đường, tất cả mọi người trong xóm đều đến chúc mừng và tặng quà cho cô. Nào là quả ổi, quả hồng, rồi trứng gà các thứ. Hễ ai đi học xa là đều được tiễn nhiệt tình như này.

Kiều Vy cố đảo mắt tìm kiếm bóng dáng Trần Phong, mà không thấy cậu ta đâu. Cô tỏ ra bực bội, thì thầm trong lòng.

- Cái thằng này đi đâu không biết...

Bác tài giục lên xe rồi, cô chỉ còn cách chào tạm biệt mọi người lần cuối để lên xe. Cuối cùng thằng bạn thân từ nhỏ tới lớn của cô không tới tiễn cô. Trong lòng cô có chút buồn man mác.

*********

Thành phố B...

Đi đường một ngày dài cuối cùng cũng tới trường rồi. Ngôi trường này vô cùng hiện đại và khang trang, tất cả các trang thiết bị đều nhằm phục vụ cho việc học tập để có kết quả tốt nhất. Ngoài ra còn có khu kí túc riêng nữa.

Kiều Vy một mình lạc lõng xách đồ lên phòng sau khi đã được phòng quản lí sắp xếp chỗ ở. Một phòng ở 3 người, cô ở phòng tầng 5, cũng khá là cao. Leo cầu thang cũng khá mệt đó.

Phòng 502...

Hai bạn trong phòng cô chắc cũng đến từ sớm rồi, vừa thấy cô mở cửa phòng, hai bạn liền chạy đến hộ cô xách đồ.

- Để mình xách hộ!

- Cảm ơn hai cậu nha.

Xong xuôi mọi thứ, Kiều Vy mang quả với trứng ra mời hai bạn ăn. Sau đó cùng nhau giới thiệu bản thân. Cả 3 làm thân nhau rất nhanh:

- Mình tên Kiều Vy, đến từ tỉnh F.

- Mình là Phương Hạ.

- Còn mình Trần Ly.

- Sau này chúng ta sẽ là một tập thể đoàn kết nhé. Yeah!

Cuộc sống cấp 3 của Kiều Vy trôi đi một cách bình yên, khi cô có 2 người bạn thân như Phương Hạ và Trần Ly. Dần dần cô theo thói quen của hai người bạn này, không cắt tóc nữa, và cũng bắt đầu biết làm đẹp. Khi được một anh lớp trên liếc mắt tới, cô cảm thấy vô cùng vui sướng. Có lẽ Kiều Vy tomboy thật sự đã biến mất rồi.

Cho tới tận nửa học kì của năm lớp 11, cô cũng không nhận được tin tức nào từ Trần Phong cả, chẳng nhẽ cậu ta không quan tâm cô nữa sao? Không thể thế được, hay là cậu ta có người khác rồi.

- Ê Kiều Vy, Vy ới!

Trần Ly vội vội vàng vàng chạy tới chỗ cô, thở hổn hiển. Cô nhăn mặt nhìn cô bạn thân:

- Sao thế?

- Lớp mình có học sinh mới chuyển đến, đẹp trai cực...

Trần Ly mắt sáng long lanh khi nhắc tới trai đẹp, Phương Hạ nằm bên cạnh cũng bật dậy theo:

- Thật sao, đẹp trai lắm không?

- Có, có!

Kiều Vy ngán ngửa hai cô bạn thân này, định ăn thịt con nhà người ta hay gì:

- Eo ôi! Không biết giữ ý chút nào cả.

- Hí hí, là con gái phải có máu mê trai.

- Mà nè Vy, đừng bảo là cậu không thích con trai đó nha. Hahaha!

Phương Hạ trêu Kiều Vy, rồi cùng Trần Ly cười phá lên. Bỗng nghe thấy Kiều Vy thì thầm gì đó không rõ:

- Ai bảo không thích. Đã từng rung động với một người...

Chương 2: Lớp trưởng Doãn Kiệt

(2)

- Cô giới thiệu với các em, đây là bạn Doãn Kiệt.

Cô giáo bước vào cùng với bạn học sinh mới, mới nhìn thấy bạn nam thôi các bạn nữ trong lớp đã ngã ngửa rồi.

Doãn Kiệt hơi cười nhẹ, nhìn mọi người rồi nói:

- Mong mọi người giúp đỡ tớ nhiều hơn.

- Được bạn ơii.

- Giúp gì cũng được nha.

- Đẹp trai quá đi mất.

Các bạn nữ reo hò tung hoa các kiểu, lớp trở nên ầm ĩ hơn. Vì mới thi học kì 1 xong, cũng không có gì để học. Cô giáo nhắc mọi người trật tự chút để cô chấm bài thi.

- Doãn Kiệt, em tự chọn chỗ ngồi đi nha.

- Dạ!

Một lần nữa các bạn nữ lại reo hò, ai cũng muốn Doãn Kiệt ngồi cùng mình, hoặc gần thôi cũng được. Kiều Vy đột nhiên giơ tay lên nói to:

- Chỗ này không ai ngồi.

Đó là bàn trống ngay sau lưng cô, mấy bạn nữ ồn quá à, không cho cô ngủ. Tống tên Doãn Kiệt này vào góc cuối cho khỏi ngắm. Hehe.

Kiều Vy cười thầm, mình quá thông minh mà. Doãn Kiệt không nói gì, cũng bước xuống ngồi bàn cuối trước ánh mắt nuối tiếc của mấy bạn nữ.

Cuộc sống bình yên năm cấp 3 lại bắt đầu từ đây, nó bình yên tới mức chẳng có gì nổi bật trong suốt 3 năm cấp 3 luôn. À, đến năm cuối cấp thì nó quả thật có gì đó nổi bật thật.

Năm nay là năm cuối cấp rồi, không hiểu sao năm nay cô giáo xếp cho cô ngồi cạnh Doãn Kiệt, hơn nữa Doãn Kiệt là lớp trưởng, cô là phó học tập. Vì thành tích học tập của hai người luôn nhất nhì khối mà.

Đặc biệt, cô hay bị mọi người trong lớp gán ghép đôi với Doãn Kiệt lắm nha, tức mà không làm được gì luôn ý.

Cuối giờ tự học buổi tối, đến bàn cô trực lớp. Cả hai phải ở lại. Không ai nói gì với ai cả. Vì hôm nay mọi người về muộn, nên cô cũng bị liên lụy theo, phải trực lớp muộn.

Ngoài trời mưa to khủng khiếp, lại sấm đoàng đoàng nữa. Doãn Kiệt quét lớp xong thì bất ngờ thấy Kiều Vy ngồi nép ở một góc lớp. Không ai biết à? Ngoài Trần Phong ra thì không ai biết cô sợ sấm.

Doãn Kiệt nhíu mày, bước lại gần Kiều Vy:

- Sao thế?

- Tớ sợ sấm.

Đoàng!

- Á!

Kiều Vy nhào vào lòng Doãn Kiệt, cả người cô run run vì sợ hãi. Mưa càng ngày càng to, trời này lại là mùa đông nữa, rất lạnh. Doãn Kiệt, thật ấm áp.

Doãn Kiệt không nói gì, chậm rãi ôm cô vào lòng. Cả hai cứ vậy, sấm cũng bớt dần rồi. Kiều Vy cũng hơi ngại, ôm người ta nãy giờ.

Cô vội rời khỏi vòng tay Doãn Kiệt thì màn đêm lại bao phủ cả lớp học. Mất điện? Sao lại xui thế này chứ.

- Cảm ơn!

Không ai thấy hai má cô hơi ửng đỏ, do lớp học quá tối. Doãn Kiệt không nói gì, cầm điện thoại lên chiếu sáng.

Mẹ kiếp, hết pin!

- Giờ sau đây?

- Còn sao nữa, chờ có điện rồi tính. Mà cậu mang theo ô không?

Doãn Kiệt lo ngại cơn mưa này sẽ không tạnh ngay, mà bản thân hắn cũng không đem theo ô đi. Kiều Vy ngơ ngác rồi lắc đầu:

- Không có!

Đúng là ông trời muốn hai người phải ngủ trong lớp mà. Mọi thứ thật quá trùng hợp. Hôm nay là ngày xui nhất của cô hic.

- Lạnh không?

Doãn Kiệt quay sang nhìn cô. Đúng là lạnh thật, càng về đêm càng lạnh mà. Kiều Vy lắc lắc đầu, trong khi môi cô bắt đầu tái nhợt.

Doãn Kiệt đặt tay lên má cô, có vẻ không ổn chút nào. Hắn ta liền cởi áo khoác của mình đắp lên người cô, còn mình thì chỉ mặc áo len.

- Không cần đâu.

- Im lặng, ngủ đi.

Doãn Kiệt nhắm mắt, không quan tâm tới lời nói của cô. Cuộc đời hắn chưa bao giờ phải khổ sở như này, nhưng khổ vì phụ nữ thì có sao? Cô gái này, thật sự có ma lực kì diệu nha.

Kiều Vy thấy Doãn Kiệt nhắm mắt lại, trong lòng cảm thấy có gì đó không dễ chịu chút nào. Áo khoác Doãn Kiệt khá dày và rộng, cô liền dịch gần hắn một chút, đắp nửa còn lại lên người hắn.

Bên ngoài mưa nặng hạt vẫn chưa dứt, kèm theo sấm nữa. Đến khi trời sáng mưa mới tạnh. Kiều Vy cảm thấy khó chịu vô cùng, cố mở mắt ra nhưng cả người cô mềm nhũn không có sức lực. Sức đề kháng của cô vốn rất kém.

Đột nhiên cô cảm giác như cả người mình được nhấc bổng lên, thật dễ chịu và ấm áp.

Doãn Kiệt không sao ngủ được nên hắn đã dậy từ rất sớm, nhìn thấy Kiều Vy toát mồ hôi, cả người cô lại rất nóng nữa. Hắn liền bế cô đi y tế, khi trời đã tạnh hẳn.

Khi Kiều Vy tỉnh dậy thì đã là chiều tối rồi. Trước mặt cô là hai cô bạn thân Trần Ly và Phương Hạ. Cả hai rất lo lắng khi biết Kiều Vy ốm nặng, ngồi trông cô suốt cả buổi chiều. Thấy cô mở mắt, cả hai vô cùng mừng:

- Cuối cùng cậu cũng dậy rồi!

- Cậu làm bọn tớ lo quá.

Kiều Vy muốn hỏi là ai đưa cô đến y tế, nhưng bản thân không có sức lên thôi. Trần Ly và Phương Hạ có mua cháo cho cô, xong giúp cô uống thuốc.

Mấy ngày sau Kiều Vy mới khỏi ốm, cô thì không biết lớp có biến động gì đâu ớ, cứ thấy mọi người nhắc gì là Layla gì đó. Bạn mới sao ta.

- Layla là ai vậy ?

Kiều Vy hỏi hai cô bạn thân, cả hai đều ngán ngửa bĩu môi:

- Cái con tiểu thư bánh bèo ý mà, mới từ Mỹ về. Là bạn gái của lớp trưởng...

Chương 3: Kiểm tra lời nói dối

(3)

- Là bạn gái của lớp trưởng...

Bạn gái Doãn Kiệt sao? Kiều Vy trầm ngâm không nói gì, hai đứa bạn thân của cô cứ nhắc về cái tên Layla khiến cô có chút gì đó khó chịu.

- Tớ đi hóng gió đây.

Kiều Vy nói rồi bước về hướng sân vận động. Nơi này đặc biệt yên tĩnh, lại vô cùng mát nữa. Cô cầm điện thoại lên và gọi cho mẹ.

Hai mẹ con nói chuyện 1 lúc, cô mới nhớ ra liền hỏi mẹ về tin tức của Trần Phong. 3 năm rồi mà tên đó không liên lạc với cô, đợi khi tốt nghiệp về cô sẽ hỏi tội hắn ta.

- Mẹ, Trần Phong đâu rồi?

- Trần Phong? Con không biết sao, nó chết rồi.

Cụm từ " Nó chết rồi" như sét đánh ngang tai cô. Chết rồi? Tại sao lại chết, cô vẫn không thể tin vào tai mình, cô lặp lại hỏi mẹ:

- Mẹ lừa con à?

- Vào ngày con đi học ấy, nghe nói nó bị tai nạn giao thông. Mẹ tưởng con biết rồi... Hazz, tội thằng bé.

1 giọt, 2 giọt...

Nước mắt cô rơi xuống không kiểm soát, tại sao lại như vậy chứ. Trần Phong, cái tên này sao dám bỏ lại mình cô trên cõi đời này.

- Hic hic...

Cô khóc thành tiếng, cảm thấy trái tim rất đau. Tim cô như vỡ vụn thành từng mảnh vậy. Cô nói từng rung động với một người, còn ai vào đây nữa.

- Này!

Doãn Kiệt nằm ở ghế đá, cuối cùng cũng dậy nhìn xem ma quỷ phương nào đang khóc, làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của hắn. Thì ra là Kiều Vy...

- Tớ khóc kệ tớ!

Kiều Vy nén nước mắt lại, quay sang chỗ khác. Tại sao Doãn Kiệt lại ở đây chứ? Lúc này cô không muốn chạm mặt ai cả, nhất là Doãn Kiệt. Sự việc tối đó khiến cô chưa đủ mất mặt hay sao chứ?

- Ồn ào cậu không biết à?

Doãn Kiệt chậm rãi bước lại ngồi cạnh Kiều Vy. Mỗi bước đi của hắn rất nặng nề, khiến cô cảm giác muốn trốn tránh vô cùng. Bất giác, cô liền quay mặt sang chỗ khác.

- Quay lại đây xem nào!

Doãn Kiệt hờ hững nói, không chờ cô tự giác hắn cũng kéo cô lại gần mình rồi. Kiều Vy muốn vùng ra nhưng sức của cô không đủ để chống đối lại Doãn Kiệt đâu. Thôi, kệ hắn ta đi.

- Muốn về nhà không?

Chắc hẳn cô rất muốn về thăm cố nhân? Nãy Doãn Kiệt không phải cố ý nghe đâu mà là điện thoại cô bật loa ngoài mà.

- Muốn.

Cô muốn chứ, nhưng xa như vậy đi lại cũng khó. Với lại không biết nhà trường có cho về quê như này không nữa. Vì thầy cô vô cùng nghiêm khắc.

- Tôi giúp cậu xin nghỉ!

****

Đứng trước phần mộ Trần Phong, Kiều Vy nghẹn ngào không biết nên nói gì hơn, để mặc cho nước mắt rơi. Tại sao lại như vậy, tên Trần Phong này sao dám bỏ cô lại trên cõi đời này. Trần Phong, mày đang đùa tao đúng không?

Đứng bên cạnh là Doãn Kiệt, hắn ta không nói gì, chỉ đứng nhìn Kiều Vy khóc. Chắc hẳn người trong mộ này rất quan trọng đối với cô chăng? Bất giác trong lòng hắn cảm thấy khó chịu:

- Đừng khóc nữa, nín đi!

Doãn Kiệt hờ hững đút tay vào túi quần, không chút an ủi nào giành cho cô. Ngược lại, giọng điệu hắn còn là kiểu ra lệnh, lệnh cho cô không được khóc nữa.

Kiều Vy ngước đôi mắt đang ngấn nước nhìn hắn ta:

- Cậu thì biết cái gì mà nói?

- Một người đã chết, cần thiết để biết điều đó sao?

Kiều Vy có lẽ giận thật rồi. Vừa ăn vừa chửi thầm ai đó trong lòng. Cái tên Doãn Kiệt này, thấy người ta khóc không những không an ủi, mà còn nói một cách hống hách như vậy. Tại sao cô lại có thể ưa hắn chứ, trước kia là cô quá ngốc nghếch mà.

- Nghĩ xấu tôi? Đừng có nghĩ thâm như vậy.

Doãn Kiệt khẽ nhếch môi, hơi cười cười một chút. Ánh mắt say sưa ngắm nhìn Kiều Vy sặc thức ăn. Câu nói của hắn khiến cô sặc thức ăn. Chí ít Doãn Kiệt đang mời cô bữa cơm này đó.

- Tôi có nghĩ gì đâu...

- Thật? Có cần tôi kiểm tra giúp không?

Doãn Kiệt đặt đũa xuống, xịch ghế lại gần Kiều Vy. Cô hốt hoảng quay mặt đi:

- Kiểm tra gì chứ?

- Quay lại đây, nhìn thẳng vào mắt tôi. Xem xem cậu có đang nói dối không ?

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play