Blank:Điền Vào Chỗ Trống,Câu Từ Yêu Thương
Mở đầu
"Chỉ còn 1 tiếng nữa là tới lễ cưới của chúng ta ; em không thể làm thế được, Khun Nueng".
Ngay cả người chồng mà tôi sắp cưới cũng gọi tôi "Khun" một cách đầy kính trọng . Và tôi tự hỏi đây có phải là người mà sẽ ngủ cùng tôi, làm chủ gia đình này và cùng tôi đi đến hết cuộc đời này không.Tôi chỉ nhìn chầm chầm anh ta và mĩm cười nhẹ hỏi lại anh ta.....
Cuộc sống của người bình thường sẽ giống như một biểu đồ với các đỉnh ,cạnh và đáy.Họ sẽ được trải nghiệm qua những niềm vui nổi buồn,chẳng hạn như cảm giác hồi hộp khi một đứa trẻ mới chào đời, nỗi thất bọn nặng nề trước sự ra đi của ai đó, niềm vui tột độ khi được cùng người mình yêu đáp lại với những nỗi đau tột độ khi bị phản bội do ngoại tình. nhưng đó là cuộc sống của những người bình thường.....
"Không phải tôi. Tôi chưa bao giờ thất vọng về cuộc đời này"
Đúng là như vậy.Tôi chưa bao giờ chán nản hay thất vọng với bất cứ điều gì trên thế giới này.Bởi vì tôi sinh ra trong một gia đình khá giả, có địa vị.Hơn thế nữa , tôi có một tước hiệu cao quý là"Mom Luang"(M.L).Mặc dù, những tước hiệu này không có ý nghĩa đặc biệt trong thời đại ngày nay Nhưng khi nghe chúng, mọi người đều hiểu rằng tôi là người có uy quyền, tiếng tăm và phải kiêng nể.
Đúng....Vì mọi người nghĩ về tôi như thế, tôi cũng nên tỏ ra xứng đáng với tước hiệu của mình.
Tôi xin ra trong một gia đình danh giá nên tôi phải sống có nề nếp hơn những người khác.Mọi thứ phải hoàn hảo.Từ lúc tôi còn nhận thức, tôi đã được nuôi dạy để tin rằng không có giới hạn nào cho những gì tôi có thể đạt dược.Dường như kiếp trước tôi đã làm rất nhiều điều tốt đẹp nên kiếp này tôi sinh ra với ngoại hình và bộ não coi như là hoàn hảo.Kết quả là tôi chưa bao giờ cảm thấy thất vọng về những điều mà mình đã làm và đạt được.
Có lẻ là do bà Nội đã nuôi dạy tôi trở thành một người cầu toàn từ khi tôi mới được sinh ra.Giống như bộ não của tôi được lập trình để luôn tự nhủ là:
Vì thế cho nên tôi luôn nghĩ chẳng có ai xứng đáng với mình cả.Rồi một ngày nọ , bà đã ép tôi kết hôn, tôi muốn chống đối bà.Thế là tôi đồng ý rồi bỏ chạy ngay giữa buổi lễ, xé nát nhân phẩm của bà thành từng mảnh.Và đúng vậy... ngoài bà tôi ra, người cũng bị tổn thương sâu sắc trước hành động của tôi chính là người chồng mà tôi sắp cưới, đó là con trai thủ tướng mà bà tôi đã cẩn thận"chọn lựa"cho tôi.
Câu nói : " ANH CÓ XỨNG ĐÁNG KHÔNG..."
Đó là câu hỏi mà từ trước đến nay không ai có thể trả lời được. bất kể là đàn ông hay phụ nữ, tất cả những người đã thổ lộ tình cảm của họ với tôi đều lùi bước trước sự hổ thẹn khi tôi hỏi câu này.
Tôi luôn tự nghĩ trên đời này không có ai xứng đáng với tôi. Và tôi cũng không có ý định quan hệ với bất cứ ai.
Và từ đó tôi rời khỏi cung điện và bước ra đời để tích lũy kinh nghiệm sống.Thành thật mà nói,tôi không có tham gia j trong cuộc sống.Ngay cả công việc mình muốn làm,tôi cũng cảm thấy nó đều " không xứng đáng".Nhưng tôi có một số kĩ năng vẽ nên tôi đã thử sử dụng chúng để làm công cụ kiếm sống.Và nó làm cho công việc kiếm sống trở nên thú vị.Có ngày,tôi kiếm đủ sống, có ngày thì không.
Người từng sống trong cung điên hoành tráng giờ phải sống trong một căn phòng thuê với giá chỉ vài nghìn baht mỗi tháng. Nhưng cuộc sống không dễ dàng,tôi cũng không hề lo lắng.Tôi hoàn toàn không hiểu sao lại có nhiều người tự tử vì phá sản.Tôi ước muốn một lần trong đời cảm thấy thất vọng....nhưng lại không được.
Nếu bạn hỏi tại sao tôi lại hành hạ bản thân như thế này...tôi đoán là để trả đũa bà.Tôi muốn bà luôn phải bận tâm.Tôi muốn bà đau buồn vì không thể kiểm soát mọi thứ như trước đây.
Và một phần nguyên nhân khiến tôi tiếp tục là những gì đã xảy ra với Song.
(Khun Song: là em gái Khun Nueng, chị gái Khun Sam, do chịu áp lực quá lớn từ bà nên phải treo cổ tự tử.)
Bà nội đáng bị trừng phạt và gánh hậu quả cho những gì đã xảy ra...Liệu trên đời này có điều gì có thể khiến tôi đau buồn không? Tôi rời khỏi cung điện để hành hạ mình như thế này, Nhưng đến bây giờ tôi vẫn không biết phiền não là gì.
Không dám trải qua đau khổ thì sẽ không có được hạnh phúc...Tôi cũng muốn cảm nhận được hạnh phúc đến mức tim đập thình thịch.Liệu điều đó có bao giờ đến với tôi không?
Bỗng có một tiếng gọi tôi.
Tôi biết nhìn một cô bé mặc đồng phục học sinh, có lẽ ít hơn tôi đến chục tuổi.Cô bé chống tay lên cầm, nhìn tôi bằng đôi mắt ngọt ngào như mật.Đây có thể là lần gặp thứ một trăm hai chúng tôi gặp nhau trong vài tháng này rồi.
Kể từ sau lòng tôi vẽ chân dung cho cô ấy, đứa trẻ này cứ quanh quẩn quanh tôi và nhìn chằm chằm vào tôi bằng ánh mắt đó, bất kể tôi làm việc gì.
Điều làm cho tôi cảm thấy khó chịu ở đây là cô bé cứ liên tục nói :
Nhưng... đứa trẻ này là người đầu tiên và duy nhất thím tôi lần đầu tiên hiểu được" nỗi buồn " và cảm nhận được " tình yêu " là gì.
Đứa trẻ này có tên giống tôi... Anueng.
Cô bé vui vẻ
Bỗng có một tiếng gọi tôi trong hộp quen thuộc.
Một cô bé mặc đồng phục học sinh,đeo một chiếc kính dày. Hỏi tôi...
Anueng
Ar-Nueng đã đi đây vậy?
Tôi cau mày và nhất đồng hồ lên nhìn thời gian.
Bây giờ đã gần 9 giờ tối rồi.
Khun Nueng
Sao cháu lại ở đây?
Khun Nueng
Cháu không cần phải về nhà sao?
Anueng
Cháu đã đợi Ar-Nueng ở chợ nhưng không thấy dì.
Anueng
Hôm nay dì ăn mặc đẹp quá đi.
Anueng
Dì đã đi đâu vậy? Đi cùng ai?
Anueng
Mau nói cho cháu biết .
Anueng... Cô bé này là khách hàng nhỏ tuổi của tôi, một học sinh, người đã thuê tôi phát mãi chân dung cô ấy và tuần trước.
Bây giờ cô ấy hỏi tôi điều này điều nọ như thể tôi là vật sở hữu của cô ấy.
Tôi cảm thấy hơi nhức đầu rồi
Khun Nueng
Trời ạ...cô bé này. ( suy nghĩ )
Khun Nueng
Ngay cả bà nội cũng không dám can thiệp vào đời tư của tôi. (nghĩ)
...đương nhiên là không thể rồi vì tôi đã bỏ đi.
Khun Nueng
Tôi không nói đấy. Đó đâu phải việc của cháu.
Khun Nueng
Và đừng gọi tôi là dì Nueng (Ar-Nueng) nữa.
Khun Nueng
Chúng ta trở nên thân thiết như thế từ khi nào vậy.
Anueng
Kể từ khi Ar-Nueng phát hoạ chân dung cho cháu.
Cô bé nở nụ cười hồn nhiên với tôi. Tôi không chắc liệu cô ấy có mong đợi nhận được hảo cảm từ tôi hay không, nhưng tôi vẫn giữ thái độ trung lập. Tôi không thích điều đó và không cảm thấy bị thuyết phục bởi nụ cười đó chút nào.
Khun Nueng
Nói vậy chẳng lẽ tôi phải hơn hiếu với tất cả khách hàng mà mình đã vẽ chân dung sau.
Tôi chọn xưng hô với cô bé là"tôi"vì tôi không biết phải dùng từ gì. Tự gọi mình là "Dì" sẽ khiến cô ấy nghĩ rằng chúng tôi thân thiết hơn với nhau.
Khun Nueng
Mau về nhà đi, đã muộn rồi, bên ngoài nguy hiểm.
Anueng
Vậy nói cho cháu biết Ar-Nueng đã đi đâu .
Anueng
Cháu sẽ về nhà ngay khi biết.
Tôi bắt đầu mất kiên nhẫn và lớn tiếng với đứa trẻ cứ luôn hỏi về việc riêng của tôi.
Nhưng rồi tôi cảm thấy mệt mỏi khi thấy đứa trẻ vẫn cười tươi với tôi.
Tôi nhau mày khó chịu tôi giao mài khó chịu.
Anueng
Ar-Nueng khó chịu rồi đúng không?
Cô bé với vóc người nhỏ nhắn đã ở cạnh tôi và cố tỏ ra dễ thương.
Anueng
Bình thường Ar-Nueng đều toả ra hờ hững.
Anueng
Cháu thik nhìn Ar-Nueng như thế này hơn.
Khun Nueng
Cháu có thể ngừng làm phiền tôi được không?
Tôi hỏi trực tiếp. Tuy nhiên, người đứng trước mặt tôi lại trực tiếp hơn. Vô bé lắc đầu thật mạnh như một câu trả lời.
Anueng
Không,sao mà được chứ
Anueng
Ar-Nueng kà hạnh phúc của đời cháu mà.
Anueng
Ar-Nueng sinh ra là dành riêng cho cháu.
Anueng nháy mắt với tôi và chỉ tay vào tư thế rất ngầu.
Anueng
Cháu cảm thấy bản thân mình mạnh mẽ hơn khi ở bên Ar-Nueng .
Nói xong cô bé lao tới ôm tôi thật chặt. Cô ấy làm điều đó mà không hề thấy xấu hổ, trong khi tôi cố gắng đẩy cô bé ra. Nhưng có vẻ như tôi càng cố gắng tách ra thì cái ôm của cô bé càng siết chặt hơn.
Anueng
Có phải Ar-Nueng đã uống rượu không?
Anueng
Cháu có thể ngửi thấy mùi quả hồng xiêm trên người Ar-Nueng. Đã ăn mừng điều gì sao?
Khun Nueng
Tôi không ăn mừng gì cả. có người mời tôi dùng bữa... Cháu có thể buông tôi ra được không?
Khun Nueng
Khó chịu quá đi .
Anueng
Ar-Nueng đang cáu kỉnh. điều này thật đáng yêu... Cháu đã chọc tức Ar-Nueng rồi phải không?
Anueng
Nhìn kìa, khuôn mặt của Ar-Nueng đã biểu hiện tất cả rồi.
Khun Nueng
Sao cháu cứ làm phiền tôi mãi thế ?
Anueng
Bởi vì cháu yêu Ar-Nueng
Đây có lẽ là lần thứ 100 cô bé này tỏ tình với tôi. Tôi hỏi giày mệt mỏi, đứng yên để Ar-Nueng ôm tôi mà không hề phản kháng.
Khun Nueng
Cháu còn nhỏ thì không nên dễ dãi như vậy.
Khun Nueng
Làm sao có thể dễ dàng thích một người như vậy?
Khun Nueng
Nói như vậy mà không thấy xấu hổ chút nào hay sao?
Anueng
Vận may luôn hướng về những người táo bạo.
Anueng
Ar-Nueng là người duy nhất mà cháu không ngại ngùng khi ở bên cạnh.
Anueng
Cháu muốn thổ lộ tình cảm của mình với Ar-Nueng.
Anueng
Việc giữ tình cảm của mình cho riêng mình thật là ngột ngạt.
Tôi xoay người có ý định rời đi.
Khun Nueng
Vậy bây giờ cháu đang thổ lộ cảm xúc của mình với tôi ư.
Anueng
Đúng vậy. Vì thế hãy xem cháu là nơi giải thoát cảm xúc của Ar-Nueng.
Anueng
Khi Ar-Nueng bực bội có thể đả kích cháu. Khi tức giận có thể hét vào mặt cháu
Anueng
Cảm xúc được giải tỏa ra như thế không phải là rất tuyệt sao.
Tôi ném cho cô bé một vẻ mặt chán nản. Tôi không thể hiểu nổi đứa trẻ này chút nào. Làm thế nào có một người như thế tồn tại? Cô ấy thích tôi bực bội, ủ rủ và khó chịu với cô ấy?
Khun Nueng
Từ giờ trở đi tôi sẽ không bực bội hay ủ rượu với cháu nữa.
Khun Nueng
Hãy nhớ điều đó.
Anueng
Thật tuyệt.Thế thì Ar-Nueng chỉ có thể mỉm cười với cháu thôi.
Khun Nueng
Lại gì nữa đây?
Khun Nueng
Vậy ra bất cứ điều gì tôi làm điều tốt cho cháu.
Anueng
Đúng vậy...Cháu yêu mọi thứ về Ar-Nueng.
Đứa trẻ nhỏ nhắn nhìn vào mắt tôi và mỉm cười. Cô ấy đặt cằm lên ngực tôi và nhìn thẳng vào mặt tôi. Cuối cùng, tôi là người nhìn đi chỗ khác trước.
sao tôi lại cảm thấy trong người nóng thế này....
Khun Nueng
Mau về nhà đi. tôi thấy nóng nực, muốn đi tắm rồi đi ngủ.
Anueng
Hãy cho cháu biết Ar-Nueng đã đi đâu trước đã.
Khun Nueng
Tôi sẽ không nói cho cháu biết.
Anueng
Ar-Nueng đi hẹn hò với ai?
Cô bé nhỏ nhắn tránh xa tôi và nhăn mặt.
Anueng
Nhưng không sao. Chỉ là một buổi hẹn hò thôi mà.
Khun Nueng
Tôi không cần phải xin phép cháu.
Khun Nueng
Cháu có quyền gì mà cho phép tôi đi hẹn hò hay không?
Ep2
Khun Nueng
Tôi không cần phải xin phép cháu.
Khun Nueng
Cháu có quyền gì mà cho phép tôi hẹn hò hay không.
Anueng
Quyền của người yêu tương lai của Ar-Nueng.
Tôi cười dịu cờ và vẫy tay xua đuổi cô ấy đi.
Anueng
Được rồi. Cháu đã có câu trả lời, mặc dù đó không phải là câu cháu muốn nghe.
Anueng sẵn sàng buông tay và vui vẻ sắp chiếc cặp đi học vẫn lì của mình đi.
Nhưng trước khi bước đi, cô ấy quay lại gọi tôi.
Khi tôi chuẩn bị bước vào phòng, tôi quay lại nhìn cô ấy với vẻ chán nản.
Nhưng tôi không thể không mỉm cười trước câu hỏi của cô ấy.
Anueng
...Người mà Ar-Nueng hẹn hò cùng có đủ xứng đáng không...?
Khun Nueng
... có một chút...
Anueng
Người đí như thế nào ?
Khun Nueng
Người đó là ứng cử viên sáng. Đó là một bác sĩ.
Anueng
Người đó là bác sĩ nhưng chỉ xứng đáng một chút.
Anueng
Nói thế tức là người đó không đủ xứng đáng rồi.
Anueng
Người xứng đáng đang ở trước mặt Ar-Nueng này.
Và cuối cùng thì Anueng cũng đã chịu ra về. Tôi nhìn theo bóng lưng cô bé xa dần, Nhưng vì có chút lo lắng nên đã đổi ý, thay về quay lại phòng, tôi đã lén theo sau cô ấy để đảm bảo rằng cô ấy về nhà an toàn.
Đây không phải là lần đầu tiên...
Ngay từ ngày đầu gặp nhau, Anueng đã tỏ tình với tôi.
Cô bé sẽ chạy đến gặp tôi ngay sau khi tan trường và về nhà lúc 6:00 chiều.
Có ngày, cô ấy sẽ lẻn theo tôi khi tôi về nhà vì cô ấy muốn xem tôi sống ở đâu và làm gì.
Nó đã như thế này trong nhiều tuần rồi...Tôi không thích bày tỏ suy nghĩ hay cảm xúc của mình.
Đứa trẻ này là người duy nhất thường xuyên khiến tôi mất bình tĩnh vì khó chịu.
Thậm chí còn hét to vào mặt cô ấy, mặc dù tôi chưa bao giờ làm điều đó với bất kỳ ai...À... Ngoại trừ bà tôi.
Tuy nhiên... Anueng trong không hề buồn chút nào.
Cô ấy thậm chí còn lè lưỡi trợn mắt, giải đầu nhận lỗi.
Anueng
"... Cháu xin lỗi.Nhưng khi Ar-Nueng tức giận,trông thật đáng yêu".
Nếu là người khác, họ sẽ tránh xa tôi.
Tôi chắc chắn rằng khi tôi đe dọa thì người khác sẽ sợ tôi.
Nhưng đứa trẻ này cứ để nó trôi qua.
Cô ấy không cảm thấy gì cả. Cô ấy tỏ ra rất thấu hiểu, cứ như thể cô ấy là bông có thể thấm rất nhiều chất lỏng.
Hiện tại tôi đang đáp ở một góc trước ngôi nhà rộng lớn của Anueng... tôi lên xe bus để tìm cô bé lúc nào cũng vui vẻ, hồn nhiên này.
Nhà cô ấy có vẻ lưỡng lự trước khi bước vào nhà.
Một lúc sau, Anueng hít một hơi thật sao rồi mở cửa. Như thể có một con quỷ ở trong nhà vậy.
Tôi nghĩ ở trong đó có gì đáng sợ thế sao...
Đó không phải việc của tôi.
Can thiệp vào việc của người khác làm lãng phí không gian trong não tôi.
Với tôi lúc này điều quan trọng nhất là "TIỀN".
Đã gần đến lúc phải trả tiền thuê nhà và tôi vẫn chưa có đủ tiền để trả.
Thời nay, mọi người có thể chụp ảnh selfie bằng điện thoại hoặc chỉnh sửa mà không cần phải dựa vào bất kì kỷ năng vẽ nào nên thu nhập của tôi không đủ trang trại cuộc sống.
Vì vậy... phương án cuối cùng của tôi chỉ có thể là...
Download MangaToon APP on App Store and Google Play