Tại sân bay Thượng Hải người tấp nập qua lại, Tống Từ Niên mặc chiếc váy hồng xinh đẹp, tươi tắn kéo vali đi tìm người thân trong đám người, hôm nay là ngày cô vừa đi du học về nước, đã 2 năm không về nên cô rất mong chờ gặp lại người thân, đặc biệt là người trúc mã của cô.
Khi vừa kéo vali ra ngoài để gặp được một bóng dáng quen thuộc, cô đang muốn vẫy tay gọi anh thì bên cạnh anh ta lại xuất hiện một cô gái xinh đẹp làm động tác chào của cô cứng lại nụ cười cũng tắt dần.
- Niên Niên, em về rồi. - Lý Hàn vui vẻ kéo cô gái bên cạnh đến đón cô.
Vâng, đây chính là người thanh mai trúc mã của cô, 2 năm không gặp trông anh ta vẫn đẹp trai và tỏa sáng như trước đây chỉ có điều khác biệt là hiện giờ bên cạnh anh ta đã xuất hiện thêm một bóng hình xinh đẹp, cô chỉ có thể gượng cười cố gắng tỏ ra vui vẻ đến chào anh ta.
- Anh Lý Hàn, đã lâu Không gặp!
- Niên Niên, 2 năm không gặp trông bây giờ em đã trưởng thành và xinh đẹp hơn nhiều rồi.
- Thật ra cũng không quá thay đổi đâu, ngược lại là anh, cô gái này là ai vậy? - cô hơi liếc nhìn cô gái bên cạnh anh thôi.
- À, quên giới thiệu với em, đây là Vân Sương, là bạn gái của anh. - khi nói ra câu này vẻ mặt anh ta trông rất hạnh phúc và tự hào.
Nhưng vẻ mặt hạnh phúc này lại như cứa vào tim cô, mặc dù hai người là thanh mai trúc mã nhưng từ nhỏ đã có hôn ước giữa hai nhà Lý và Tống gia, anh ta cũng đã hứa đợi hai người trưởng thành sẽ kết hôn nhưng giờ anh ta lại phá vỡ lời hứa và có bạn gái, còn lấy vẻ mặt hạnh phúc đó để khoe với cô.
- Chào em, chị là Phó Vân Sương, Vân có nghĩa là nhẹ nhàng như đám mây, Sương trong thuần khiết và trong trẻo, chị là bạn gái của Lý Hàn, chị đã nghe A Hàn nói nhiều về em, cô em gái thanh mai của anh ấy. - Phó Vân Sương , vui vẻ kéo lấy tay Lý Hàn như muốn đánh dấu chủ quyền trước mặt cô.
- À, chào chị Vân Sương, em là Tống Từ Niên vừa mới đi du học 2 năm về, nhưng mà phải công nhận tình cảm của hai người khăng khít thật đó, ở nơi đông người vẫn thể hiện tình cảm được. - cô chỉ cười nhẹ đáp cho có lệ.
Hình như hai người đó nhận ra người xung quanh đang nhìn mình nên cũng buông ra.
- Cô chú Tống rất nhớ em đó, bây giờ họ đang ở nhà chuẩn bị bữa tiệc chào đón em về nhà, chúng ta về thôi. - anh ta tiến lên giúp cô xách vali, còn Phó Vân Sương vẫn luôn kè kè bên cạnh anh ta, giống như sợ tách ra thì anh ta chạy mất vậy.
Cô ngồi lên xe anh ta, ngồi trên ghế sau nhìn Phó Vân Sương ngồi ở ghế phụ vẫn luôn ríu rít nói chuyện vui vẻ, cô mới nhận ra trước đây Lý Hàn vẫn luôn nói rất thích những cô gái vui tươi năng động như vậy, cũng vì vậy anh ta đã nói cô luôn luôn hoạt bát vui vẻ nên anh ta mới thích cô nhưng bây giờ cô mới nhận ra không phải chỉ có mình mới có thể mang lại cảm giác vui tươi hoạt bát đó, mà Phó Vân Sương cũng có thể.
Sau khi chạy một đoạn đường dài cuối cùng cũng đến nhà của cô, cô vui vẻ chạy vào nhà ôm lấy mẹ.
- Cha, mẹ con về rồi!
- Tiểu Niên. - mẹ cô bất ngờ quay sang ôm lấy cô mừng rỡ.
- Niên Niên, con chỉ nhớ mẹ thôi sao? - cha cô ở một bên bỏ tờ báo xuống nhìn về phía cô trách yêu.
- Sao có thể được? Con nhớ cả hai người mà. - nói xong cô chạy về phía cha mình ôm ông một cái.
- Cái con bé này đã lớn rồi mà cứ như con nít vậy. - mẹ cô miệng trách yêu nhưng trên mặt không giấu nổi vẻ mừng rỡ.
- Ở trước mặt hai người thì con mãi mãi là một đứa con nít.
- Hôm nay mẹ nấu nhiều món ngon, con mau tắm rửa rồi xuống đây ăn.
- Vâng mẹ. - cô vui vẻ kéo vali lên phòng mình, mở ra căn phòng đã 2 năm không ở, nó vẫn sạch tươm tất, chỗ nào ra chỗ đó không có gì thay đổi, có vẻ mẹ đã chuẩn bị rất kỹ trước khi cô về.
Cô vui vẻ lấy đồ trong vali cất vào tủ và đi tắm, sau khi xong cô đi xuống nhà thì đã thấy mẹ dọn hết đồ ăn ra bàn chỉ chờ cô xuống.
- Chúng ta ăn thôi. - cô vui vẻ ngồi đối diện cha mẹ.
- Hôm nay mẹ toàn làm những món con thích ăn nhiều vào. - bà vừa nói vừa gắp thức ăn cho cô.
- Cảm ơn mẹ.
Cả gia đình vừa ăn vừa cười nói, sau khi dùng bữa, vẻ mặt vui vẻ của mẹ cô cũng tắt dần, nhìn cô ấp úng nói.
- Hôm nay Lý Hàn đi rước con, có lẽ con cũng biết rồi, cô gái bên cạnh thằng bé, tên là gì ấy nhỉ?
- Phó Vân Sương ạ.
- À phải, chính là cô gái đó, không biết hai đứa nó quen biết như thế nào bây giờ thằng bé lại nói mình có bạn gái, mặc kệ hôn ước giữa hai nhà, cha mẹ thằng bé cũng không đồng ý với chuyện này, con cảm thấy sao? - mẹ cô thăm dò nhìn cô.
- Hôn ước này dù do hai nhà lập nên nhưng quyết định là ở con và Lý Hàn xem có hợp nhau không, nếu anh ấy đã có bạn gái thì cũng không cần gượng ép, con sẽ nói chuyện này với chú và dì, mẹ đừng bận tâm quá nhiều.
- Nhưng con thật sự buông bỏ được sao? Không phải từ nhỏ con rất thích thằng bé sao? Mẹ chỉ là lo lắng cho con mất ăn mất ngủ vì chuyện này.
- Vậy thì mẹ xem thường con gái mẹ rồi, con không tệ đến vậy đâu. - cô mỉm cười cho mẹ mình an tâm, nhưng bàn tay dấu dưới bàn run rẩy siết chặt.
- Vậy thì mẹ yên tâm rồi, phải rồi con có muốn ăn điểm tâm không để mẹ đi làm.
- Không ạ, con muốn lên phòng nghỉ ngơi, cha mẹ cứ ăn đi. - cô im lặng bỏ lên phòng mình.
Ba mẹ cô thấy vậy chỉ có thể thở dài, bọn họ là cha mẹ cô sao có thể không hiểu được tính cách con gái mình, miệng cô nói không sao nhưng sao có thể không sao được, cô thích Lý Hàn từ nhỏ lúc nào cũng đi theo hắn như một cái đuôi bây giờ vừa đi du học trở về lại phát hiện hắn có bạn gái sao có thể không buồn.
Cô đi lên phòng đóng cửa lại lấy những tấm ảnh cô và anh ta từng chụp chung và những món đồ anh ta tặng cô đều cất hết vào một chiếc hộp bỏ qua một bên, có lẽ bây giờ cô nên tỏ ra luỵ tình một chút vì dù sao thanh mai trúc mã mà cô thích từ nhỏ đã có tình yêu mới nhưng không hiểu sao cô chỉ có chút thất vọng và mất mát, giống như mất đi mất đi món đồ mà mình rất yêu thích vậy, nếu Lý Hàn thật sự thích cô gái kia thì cô sẽ chúc phúc cho bọn họ dù cô cũng không thích cô gái kia lắm.
Cô nằm lên chiếc giường quen thuộc của mình nhắm mắt lại ngủ một giấc thật ngon, trong giấc mơ thời gian như quay ngược trở lại vào thời điểm cô 6 tuổi còn Lý Hàn 7 thì tuổi, là thời điểm cô và các bạn chơi trốn tìm lúc đó cô đã trốn vào phòng thể dục nấp ở một góc nên không ai tìm thấy cô, trong lúc vô tình bác bảo vệ đã đi ngang qua và khoá cửa phòng học lại, lúc đó cô vẫn còn đang trốn mà không hay biết gì.
Vì thấy lâu rồi các bạn vẫn chưa tìm mình nên cô đã đi ra ngoài xem và thấy cửa phòng đã bị khóa, với tâm lý của một đứa con nít 6 tuổi tất nhiên sẽ sợ hãi la hét, nhưng tiếng la của cô không làm người khác nghe được, cô lúc đó đã sợ hãi ngồi co ro một góc chờ người đến mở cửa, chỉ vài phút sau cánh cửa đã được mở ra, người đầu tiên cô nhìn thấy lúc đó là Lý Hàn năm 7 tuổi, anh đã tiến lại gần ôm cô lúc đó đang sợ hãi dỗ dành.
- Tiểu Niên, đừng sợ anh tới rồi!
Chỉ một câu nói lúc đó của hắn đã trở thành động lực, ánh sáng của cô cho đến hiện tại, người duy nhất để ý đến sự biến mất của cô vào thời điểm đó nhưng bây giờ cô không còn là duy nhất của anh nữa rồi.
Trên hàng mi của cô vô thức có một giọt nước mắt rơi xuống, cô mở mắt ra đưa tay lên chùi đi giọt nước mắt nhìn ra cửa sổ thì thấy trời đã sáng rồi, cô thở dài thu lại dáng vẻ buồn rầu, đi rửa mặt, đánh răng rồi xuống dưới nhà thì đã thấy mẹ cô đang chuẩn bị bữa sáng.
- Sao mẹ không gọi con dậy để giúp? - cô đi nhà bếp giúp bà bưng thức ăn ra bàn.
- Con vừa mới về nước, nên nghỉ ngơi cho khỏe đã, mấy việc này mẹ làm được.
Sau khi dọn thức ăn ra bàn, một nhà ba người cùng ngồi ăn, mẹ cô mới nhìn cô hỏi.
- Hôm qua con mới về nước đã liên lạc với đám Thiên Tỷ chưa?
- Dạ? À chưa.
Âu Dương Thiên Tỷ, Trương Tử Kỳ và Kỷ Bác Văn là bạn thân của Lý Hàn, cả ba người họ và Lý Hàn đều cùng cô lớn lên từ nhỏ quan hệ cũng thân thiết, chuyện cô về nước chắc Lý Hàn đã nói với bọn họ rồi.
- Mấy đứa nó cũng rất nhớ con, nếu có dịp thì mấy đứa hẹn gặp nhau đi, còn có Hân Nghiên con bé cũng rất nhớ con.
- Vâng, con sẽ liên lạc với bọn họ sau.
Nói đến Hân Nghiên cô mới nhớ cũng lâu rồi cô không gặp cô ấy, trong tất cả những cái tên kia có lẽ cô nhớ cô ấy nhất, Hân Nghiên tên đầy đủ là Kỷ Hân Nghiên, là em gái của Kỷ Bác Văn cùng tuổi với cô và cũng lớn lên cùng cô, cũng đều xuất thân danh giá nhưng tính cách cô ấy lại quá mạnh mẽ giống như một đứa con trai nên thường bị chê là không nữ tính, không giống một đứa con gái nhưng cô ấy bỏ ngoài tai những lời đó mà vẫn sống thật với con người mình, điều này lại làm cô rất thích tính cách thẳng thắn của cô ấy.
- Cũng được, mẹ chỉ sợ con đi 2 năm lại xa lạ với mấy đứa nó.
- Mẹ không cần lo đâu, tụi con đều lớn lên cùng nhau, 2 năm không thể làm mối quan hệ này rạn nứt. - về điều này thì cô có thể chắc chắn nhưng cô không biết chỉ sau hôm nay suy nghĩ này sẽ thay đổi.
- Được rồi không nói về chuyện này nữa con tập trung ăn đi.
Khi cả nhà ăn xong, cô ôm chén dĩa đi rửa, dù là tiểu thư nhưng trong nhà cô không có một người giúp việc nào cả vì mẹ cô cảm thấy những việc này bản thân còn làm được với lại trong nhà chỉ có ba người nên không cần thuê giúp việc, với lại lòng người khó đoán nếu thuê phải một người lòng không trung thực thì sẽ có rất nhiều rắc rối.
Cô vừa rửa chén xong thì điện thoại bên cạnh reo lên, cô lau tay rồi cầm lên xem thì thấy cái tên Lý Hàn nên nhấn nút nghe máy.
- Anh Lý Hàn, có chuyện gì sao?
- À, đám Thiên Tỷ nói muốn gặp em, em có rảnh không?
- Được, vậy gặp ở đâu?
- Quán bar nhà cậu ấy, em biết mà, 8 giờ tối anh đến rước em, còn có cả Hân Nghiên nữa lâu rồi hai người không gặp nhau mà, bọn họ muốn tổ chức bữa tiệc chào đón em về.
- Em sẽ chuẩn bị đúng giờ.
- Được, cứ như vậy đi.
- Là Lý Hàn gọi cho con sao? - mẹ cô nhìn cô hỏi.
- Vâng mẹ, anh ấy rủ con đến quán bar gặp nhóm anh Thiên Tỷ.
- Vậy con cứ đi đi nhưng nhớ phải về sớm đó.
- Con biết rồi.
Đúng 8 giờ tối, Lý Hàn đã đậu xe trước nhà cô, cô cũng đã chuẩn bị kỹ càng rồi bước ra nhưng cô phát hiện trên xe không chỉ có Lý Hàn mà còn Phó Vân Sương ngồi trên ghế phụ vẫy tay chào cô, điều này làm cô hơi nhíu mày, không phải hắn nói tụ tập mọi người sao? Sao lại còn đưa theo Phó Vân Sương? Từ khi nào mà cô ta lại thân thiết với nhóm người Thiên Tỷ chứ? Nhưng cô giấu thắc mắc trong lòng vẫn bước lên xe.
Phó Vân Sương vui vẻ nói chuyện với cô.
- Đây là lần đầu em gặp nhóm anh Thiên Tỷ sau 2 năm đúng không? Chắc em không biết họ nhớ em như thế nào đâu, nhưng không sao chị tin em cũng sẽ hòa nhập ngay thôi.
Cô nhìn cô ta ra vẻ mà gượng cười, bọn họ thân thiết đến mức cô ta có thể tùy ý gọi tên anh Thiên Tỷ sao? Xem ra trong 2 năm cô không ở đây thì có rất nhiều thứ thay đối.
Sau 15 phút cũng tới nơi cần tới, cô đi bên cạnh Lý Hàn và Phó Vân Sương bước vào, không gian ồn ào sôi động làm cô nhất thời chóng mặt nhưng Lý Hàn đằng trước chỉ lo vui vẻ nắm tay Phó Vân Sương bước vào mà không nhìn thấy sự khó chịu của cô.
Cô cũng lấy lại tinh thần đi theo hắn vào phòng VIP được sắp đặt sẵn thì gặp nhóm Thiên Tỷ lâu rồi không gặp đang ngồi uống rượu vừa nói vừa cười, vừa nhìn thấy cô thì mất cả đám sáng lên đứng dậy tay bắt mặt mừng.
- Xem ai đây, Niên Niên của chúng ta về rồi, có còn nhớ anh là ai không?
- Anh Bác Văn, sao em có thể quên anh được. - cô vui vẻ bắt tay anh ấy sau bao ngày không gặp.
- Hân Nghiên cũng nhớ em lắm đó, lúc em vừa đi du học con bé khóc banh nóc nhà luôn đó.
- Hân Nghiên mà cũng biết khóc sao? Em không nghĩ vậy đâu.
- Em nhớ cậu ấy, vậy em có nhớ anh không?
Cô nhìn về phía phát ra giọng nói thì thấy Trương Tử Kỳ khoanh tay nhìn về phía cô, cô chỉ mỉm cười đáp lại.
- Sao có thể được, anh Tử Kỳ, mà còn anh Thiên Tỷ đâu rồi? - cô nhìn ngó xung quanh tìm hình bóng Thiên Tỷ.
- À, vừa rồi không biết con bé Hân Nghiên ăn uống như thế nào nên bị nôn, có lẽ là do nóng lòng chờ gặp em nên uống có chút nhiều, Thiên Tỷ là chủ quán nên đi xem con bé như thế nào.
- Sao anh không đi? Anh không phải anh trai cậu ấy sao?
- Em cũng biết anh với nó như nước với lửa, không thể nào hòa thuận được đâu, nên chỉ có thể để chuyện này cho Thiên Tỷ lo thôi.
Vừa nói xong bên ngoài Hân Nghiên và Thiên Tỷ đã bước vào, lúc vừa nhìn thấy cô hai mắt Hân Nghiên sáng lên, phóng về phía cô ôm thật chặt, cô chưa kịp phản ứng nhưng vẫn đưa tay ra đỡ cô ấy.
- Niên Niên, là cậu thật sao? Cậu không biết trong thời gian qua tôi nhớ cậu thế nào đâu.
- Được rồi, bình tĩnh lại buông tôi ra đi với lại chúng ta vẫn liên lạc qua điện thoại mà, có ngày nào mà không gặp chứ?
- Cái đó sao có thể so sánh với gặp ở ngoài được?
Cô buông Hân Nghiên ra cũng chú ý Thiên Tỷ đứng phía sau mà chào hỏi.
- Anh Thiên Tỷ, lâu rồi không gặp.
- Đúng là cũng rất lâu rồi, nhìn em bây giờ chững chạc hơn rồi, lại còn rất xinh đẹp nữa.
Cô mỉm cười có lệ.
- Được rồi mọi người chắc không định đứng đây ôn lại chuyện cũ chứ? Vào chỗ ngồi đi. - Phó Vân Sương bên cạnh khẽ nhắc nhở.
- Được rồi, Vân Sương đã nhắc nhở thì chúng ta bắt đầu bữa tiệc thôi. - Kỷ Bác Văn kêu phục vụ mang đồ ăn thức uống lên, bắt đầu bữa tiệc..
Trong mắt cô loé lên một tia không vui, lúc trước đã quen sáu người chơi với nhau đột nhiên bây giờ lại có thêm một người làm cô không thể thích nghi được, người đó lại lúc nào cũng luôn hiện diện bên cạnh Lý Hàn, và tỏ ra thân thiết với bọn họ.
- Niên Niên sao vậy? Mau lại đi ngồi đi. - Trương Tử Kỳ thấy cô còn đứng đó thì nhắc nhở.
- À, em biết rồi. - cô mỉm cười ngồi vào chỗ của mình, kế bên cạnh Hân Nghiên còn Phó Vân Sương ngồi bên ngoài cạnh Lý Hàn, trong cả quá trình cô đều nhìn bọn họ ân ái thể hiện tình cảm mà tặc lưỡi, Hân Nghiên bên cạnh thấy vậy cũng nhìn theo tầm mắt cô.
- Cậu đang để ý Lý Hàn và Phó Vân Sương sao?
Cô khẽ giật mình nhìn cô ấy, rồi lắp bắp trả lời.
- Đâu có, cậu không cần để ý tôi đâu.
- Chúng ta là bạn thân chẳng lẽ tôi không biết cậu thích Lý Hàn, nhưng không biết anh ta bị ngốc hay là giả ngốc mà không để ý, còn tìm bạn gái khoe trước mặt cậu. - nhắc đến chuyện này giọng của cô ấy lại không vui.
- Hai người họ gặp nhau như thế nào vậy?
- Tại đầu năm học thời điểm cậu mới đi du học, khoa máy tính của anh ấy có buổi giao lưu với khoa quản trị kinh doanh của chị ta nên hai người từ đó quen biết rồi yêu nhau.
Cô gật đầu tỏ vẻ đã hiểu nhưng vẻ mặt vẫn mang nét buồn bã, chắc là một câu chuyện tình yêu lãng mạn học đường, duyên trời gắn kết rồi.
- Mà có một điều làm tôi tức nữa chính là đám đàn ông đằng kia còn ủng hộ anh ta, tôi không tin bọn họ không biết cậu thích Lý Hàn, chuyện rành rành rõ ràng như vậy bọn họ một chút cũng không để ý nếu cậu biết chuyện này sẽ buồn ra sao? Bọn họ còn rất thân thiết với chị ta nữa.
Nhưng cô lại cảm thấy Hân Nghiên nói quá, chuyện cô thích Lý Hàn cô không thể hiện quá rõ có lẽ bọn họ thật sự không biết, dù sao cũng lớn lên cùng nhau cô không muốn nghi ngờ ai, nhưng nhìn bọn họ thân thiết nói chuyện với Phó Vân Sương vẫn có một chút buồn rầu.
- Có lẽ các anh ấy không biết đâu, cậu đừng trách oan bọn họ.
- Sao có thể biết được chứ?
- Được rồi, tiểu thư của tôi ơi chúng ta không phải đến đây để nói chuyện này mà, có đồ ăn thức uống lên đi.
- Vậy cậu muốn uống hay muốn ăn? - nói đến chuyện ăn uống, Hân Nghiên cũng dẹp chuyện vừa rồi sang một bên.
- Có cái gì thì cứ gọi lên đi.
- Được, hảo tỷ muội, hôm nay chúng ta không say không về.
- Nhưng chúng ta chưa đủ tuổi đâu.
Kết quả phục vụ mang lên một đống thức ăn, rượu và trà trái cây.
- Cậu gọi nhiều quá rồi. - cô nhỏ giọng ghé vào tai Hân Nghiên nói.
- Nhưng cậu bảo gọi hết lên mà?
- Ôi thần linh ơi, bạn tôi... Tôi nói gì cậu nghe đấy à?
- Hai đứa sao vậy? Đã gọi đồ ăn thức uống lên thì cứ thoải mái ăn đi. - Kỷ Bác Văn nhìn hai người đang xầm xì to nhỏ thì lên tiếng nói.
- Vâng. - cô cười gượng rồi lấy một phần bánh ngọt cho mình.
- Mà trong hai năm qua em đi du học như thế nào? Có vui không? - Trương Tử Kỳ lên tiếng hỏi cô.
- Rất vui, ở bên đó em gặp thêm rất nhiều bạn dù khác ngôn ngữ nhưng lâu ngày sẽ thân.
- Nghe em nói vậy thì có lẽ rất tốt rồi nhưng ở nhà vẫn là tốt nhất.
- Lúc em không ở đây cũng có nhiều thứ thay đổi mà. - cô nhìn về hướng Phó Vân Sương ẩn ý.
- À, cũng phải, trong thời gian em không có ở đây Lý Hàn cũng đã quen Vân Sương mà.
- Em không biết thời gian đầu bọn anh còn không để ý đến cô ấy nhưng dần đà bị tính cách cô ấy thu phục, giữa một dàn tiểu thư đài các mà chúng ta gặp qua, một cô gái bình thường quật cường, nghị lực như vậy rất đáng chú ý. - Kỷ Bác Văn càng nói ý cười càng sâu.
Phó Vân Sương được khen ở một bên đỏ mặt, không biết có phải hay không nhưng cô thấy trong mắt chị ta loé lên một tia kiêu ngạo, có thể là do ánh sáng ở đây không tốt nên cô nhìn lầm.
- Được rồi, các cậu biết cô ấy hay ngại, đừng nói nữa. - Lý Hàn ở một bên nhắc nhở vừa dịu dàng lột quýt đưa cho chị ta.
- Nhưng mà không phải cậu cũng là số tốt mới gặp được một cô gái như Vân Sương sao? - Thiên Tỷ cũng giở giọng trêu ghẹo nhìn hai người.
- Hai người thôi đi, cái gì mà số tốt, người như chị ta thì thiếu sao? - Hân Nghiên vừa nói vừa gắp một miếng lê trong dĩa lên nhai, cô nhai ngấu nghiến cho bỏ tức.
- Em bớt trẻ con đi Nghiên nhi, ai dạy em cách nói chuyện với người lớn hơn mình như vậy? - Kỷ Bác Văn nhíu mày nhìn em gái mình.
- Em chỉ nói sự thật thôi.
- Hân Nghiên, chị biết em không thích chị nhưng chị tin sẽ có một ngày em chịu tiếp nhận chị. - Phó Vân Sương gượng cười nhưng giọng nói lại rất quật cường.
Nhưng Kỷ Hân Nghiên chỉ cười khinh thường mà tiếp tục ăn.
- Được rồi, nếu con bé không thích thì em không cần cố gắng thân thiết, em là bạn gái anh, em không cần phải đi chiều lòng tính tình của con bé. - Lý Hàn cũng giở giọng trách mắng nhìn Kỷ Hân Nghiên.
Nhưng cô ấy còn chẳng thèm liếc mắt, nhưng cô lại để ý từ khi nào mà bọn họ lại đứng về phía một người lạ mà quở trách người thân bên cạnh mình như vậy, nhìn biểu cảm của Hân Nghiên không phải giống như lần đầu tiên bị mắng, Mặc dù trước đây cô ấy cũng hay biết mắng vì tính cách của mình nhưng là kiểu mắng cưng chiều không phải khắc nghiệt như hiện tại, đột nhiên cô cảm thấy không gian xung quanh thật ngột ngạt.
- Niên Niên, em sao vậy? Sao không ăn đi? - Phó Vân Sương ngồi bên kia lo lắng nhìn cô.
- À. - nghe chị ta nhắc nhở cô mới dùng tiếp, nhưng từ khi nào cô với chị ta lại thân thiết đến mức gọi cái tên thân mật như vậy, chắc không phải thấy Lý Hàn gọi như vậy nên bắt chước theo đó chứ?
Download MangaToon APP on App Store and Google Play