Chú ý: có một vài sự kiện trong truyện như các truyền thuyết... đều là hư cấu, và cũng không mang tính chất xác thực, và cũng đều không có thật.
*Và đặc biệt truyện hoàn toàn là hư cấu do mình tự bịa ra*
' mình là tác giả mới chưa có kinh nghiệm, các tình tiết truyện chắc chắn sẽ thiếu sự logic, hoặc có thể khiến một số bạn đọc sẽ bị khó chịu vì sự xắp xếp tình huống, ngôn từ chưa hợp lý. Nên các bạn xem xét nếu hợp gu thì hãy đọc.'
" cảm ơn các bạn đọc và ủng hộ tớ! "
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
Trương Tiêu 22 tuổi là một cô gái hồn nhiên vui vẻ thích chạy nhảy ngao du thiên hạ, thích một mình đi kết bạn bốn phương, ước mơ của đời cô thì rất nhiều.
— tớ muốn làm hoạ sĩ tớ muốn làm người nổi tiếng, tớ muốn làm điệp viên mà nói chung là tớ muốn làm qua tất cả mọi công việc trên đời.
— thế thì cậu tham lam quá rồi đấy.
— ừ tớ cũng thấy mình hơi tham thì phải.
‘ha ha ha’ hai cô gái cùng cười phá lên .
— mà tớ vẫn đều rất muốn những công việc đấy.
— thế thì cậu đấy phải đợi nghiên cứu ra thuốc trường sinh đã nhé.
— không tớ thấy thế thì chắc tớ chết mất rồi, thay vì như vậy thì thà tớ tìm một anh ma cà rồng đẹp trai bảo anh ấy cắn một cái thì chẳng phải là được rồi hay sao.
— mà tớ từng tình cờ đọc được một quấn sách về ma cà rồng cậu có muốn nghe thử không?
— có chứ, cậu kể ngay đi! Kể đi!
— truyền thuyết ma cà rồng nói nếu là cô dâu của ma cà rồng một là sẽ phải bị cắn để trở nên khát máu như họ thì sẽ cùng nhau sống mãi không già không chết. hai là không chấp nhận bị cắn thì cô dâu của ma cà rồng ấy sẽ già đi rất nhanh và dần dần cơ thể sẽ bị rút cạn khô hết máu và nước trong cơ thể. Nhưng đồng nghĩa với việc ma cà rồng đó sẽ vãn kiếp không được yêu thêm bất kỳ một ai nếu không thì ma cà rồng đó sẽ phải biến thành một..... một....
— một gì?
— một con heo
' ha ha ha '
— mà tớ đùa đấy, lúc đấy đang đọc đến đoạn gay cấn tự nhiên bị bố tớ ở đâu xuất hiện đòi lại quyển sách, nên không đọc được phần tiếp!
— ui da tiếc nhỉ
— mà không sao, cho dù là thế thì tớ vẫn muốn được cắn một cái để được bất lão bất tử hi hi.
— lúc đấy cậu sẽ phải nhìn mọi người thân xung quanh cậu dần dần từng người từng người một chết đi và biến mất mãi mãi đấy!
— tớ biết chứ nhưng nếu sống mà không được vui, không được buồn không được cô đơn thì chả phải vô ích rồi hay sao?
— thế thì cậu phải mau tìm người yêu đi thôi hai mươi mấy tuổi đầu rồi mà vẫn ế.
— cậu còn nói à chả phải mỗi lần chia tay xong cậu lúc nào cũng khóc sưng cả mặt ấy à.
Vân Đình hơi trầm ngâm
— ừ mà có khi độc thân như cậu lại tốt, nhưng mà không được tớ bị nghiện tình yêu rồi, nó là một cái gì đó không thể không có.
— ừ nếu thấy mệt thì dừng lại một thời gian rồi lại tiếp tục.
Hai cô gái vừa đi trên vỉa hè vừa nói chuyện. Vừa đi vừa nói một hồi cũng đến chung cư nơi thuê trọ.
— Vân Đình tới chỗ của cậu nha.
— oke.
— gọi cả bọn Tịnh lam đến nữa. (vừa xách đồ về cô vừa nói)
— được rồi cậu về nhớ xang nhanh đấy.
Tối đến cả đám bạn ngồi quanh ghế sô pha xem phim kinh dị bỗng Trương Tiêu lên tiếng.
— trời ơi anh ma kia đẹp trai thế!
Và mang theo đó là một ánh mắt say đắm mà cảm thán.
Đến đoạn cao trào giật gân có người thì sợ quá chui thẳng vào giữa, và Trương Tiêu cũng là một trong số đó. Mồn thì lúc nào cũng nói là không tin rằng trên đời có ma, và ma là do suy nghĩ mà ra. Nhưng lại vô cùng sợ ma, đúng là suy nghĩ khác người mà!
Và rong mắt mọi người thì Trương Tiêu luôn có một nguồn năng lượng xiêu tích cực, vì ít khi có ai đó thấy cô ấy buồn, và nếu có buồn có giận thì cũng chỉ vài giây là hết. Tối đó cả đám bạn ngủ lại nhà Vân Đình. Nên sáng hôm sau dậy, mấy cô bạn ríu rít cả lên.
— chết rồi muộn rồi Trương Tiêu cậu thấy một chân giày của tớ không?
Tiểu Vỹ miệng vừa ngậm mẩu bánh mì vừa ngó nghiêng tìm chân giày còn lại.
— giày ă tớ hình như là tối qua tớ, à tớ để dưới gầm ghế hay sao.( Tương Tiêu lúng túng tìm giày cho Tiểu Vỹ)
Vừa nói Trương Tiêu vừa cúi xuống lấy giày cho Tiểu Vỹ. Lấy được giày rồi cô vội túm cái mái tóc rối bù vừa ngủ dậy chạy ra cửa đưa giày cho Tiểu Vỹ. Đặt giày xuống cô vội chạy ngược vào phòng.
— hai bà thím kia dậy nhanh đi. (cô quát) một tay cô túm lấy tóc
Rồi lại lấy điện thoại trên bàn lên ấn nút nguồn thì cô thấy 7 giờ 00
—( hét lớn) bảy giờ 20 rồi nhanh lên.
Hai cô gái nằm trên giường lần lượt là Vân Đình và Hạ tử. Cả hai vội vàng vực dậy Hạ Tử vội vã chạy vào nhà tắm 20 phút sau cô ra phòng khách thấy Trương Tiêu ngồi đó vẽ tranh. Vẻ mặt Hạ Tử ngang bướng có chút tức giận nhìn Trương Tiêu.
—( hét lớn) á tiểu quỷ kia.
Một tay Hạ Tử trống lên eo tay còn lại thì cầm điện thoại giơ thẳng ra đứng trước cửa phòng khách nhìn Trương Tiêu. Tiếng hét bất chợt khiến Trương Tiêu đang tập trung mà bất ngờ giật mình ngoảnh lại, nhìn thấy bộ dạng của Hạ Tử cô lập tức phì cười vừa khua tay nói:
— không chắc đồng hồ tớ hỏng rồi.
Cô vừa đưa tay ra nhưng phát hiện trên tay mình vốn dĩ không có đồng hồ rồi vội rụt tay lại. Nhìn thấy vậy vẻ mặt Hạ Tử ấm ức mà cũng phải phì cười, vừa cầm túi xách đi qua sopha chỗ Trương Tiêu ngồi nhìn vẻ mặt cười cười của Trương Tiêu, Hạ Tử bước
qua
— đi đây.
— không tiễn nha bai bai.
Hạ Tử quay lại bĩu môi.
— nhà của cậu đâu mà đòi tiễn tớ à.
— hình như bây giờ cậu phải vào làm rồi hay sao ấy chứ, mà điện thoại tớ bảy rưỡi rồi nhá.
Sau đó cô chợt nhớ là không thấy Vân Đình đâu nên cô rón rén bước đến cửa phòng cô khẽ gõ cửa.
— Vân Đình, cậu ở trong à?
Rồi cô khẽ đẩy cửa vào thì thấy Vân Đình đang ngồi thui thủi trong đống chăn.
— cậu sao đấy?
Vân Đình mắt rưng rưng nhìn Trương Tiêu.
— bọn tớ chia tay rồi! ' hu hu hu '
Nói xong Vân Đình òa lên khóc nức, Trương Tiêu vội chạy lên giường ôm lấy Vân Đình đang bị tổn thương vì tình yêu. Cô không nói một lời nào an ủi mà chỉ ôm chặt lấy Vân Đình ngồi im trên giường. Một lúc sau hai người dắt nhau ra quán bánh ngọt.
— không yêu nên không buồn.
— cậu không yêu sao mà hiểu được chứ!
Trương Tiêu đang cùng Vân Đình ngồi trong tiệm bánh ngọt. Đây là phương pháp chữa lành cho cô bạn thất tình của cô.
— thay vì ở đó đau buồn sao cậu không thử ăn một miếng bánh đi, cái hương vị này còn ngọt ngào hơn cả tình yêu ấy.
Lúc này vẻ hồn nhiên vui vẻ của Trương Tiêu đối lập với vẻ mặt bí xị của một kẻ thất tình như Vân Đình.
Cái cảm giác ấy mất đi một người mà mình thật lòng yêu thật sự để mà nói thì nó vô cùng đau khổ, nhưng cũng may vào những lúc như vậy bên cạnh Vân Đình luôn có một khối sạc dự phòng là Trương Tiêu.
Vân Đình bí xị cũng ngước lên nhìn Trương Tiêu và nở một nụ cười, thấy Trương Tiêu ăn bánh ngon lành tuy tâm trạng Vân Đình lúc này thật sự là cho dù chỉ một miếng bánh cũng không thể nuốt nổi, nhưng cô ấy cũng ăn một thìa bánh kem thật lớn, như muốn nuốt trôi thứ gì đó...
Chủ tiệm bánh ngọt là một anh chàng đẹp trai, cao chừng mét tám thân hình cân đối . Khi nghe Trương Tiêu bình phẩm về những chiếc bánh rằng " chúng còn ngọt hơn tình yêu" vậy nên anh cũng không khỏi thấy cô thú vị và tò mò về cô gái này, nghe Trương Tiêu nói vậy anh ấy cũng khẽ nhếch mép lên cười và cũng cảm thấy cô rất thú vị, nhưng điều thu hút anh là sự ngây thơ chân thành trong lời nói của cô.
Và thứ thu hút một con người đó chính là những thứ mà họ thiếu nhất.
Đến món bánh tiếp theo thì anh ấy trực tiếp đem bán ra bàn của Trương Tiêu. Cô vừa ăn bánh ngọt vừa cầm cuốn sổ tay phác lại cảnh Vân Đình vừa đau lòng vừa ăn bánh ngọt mà lén cười.
Trương Tiêu dường như không hề cảm nhận được nỗi đau ấy, như một đứa trẻ không biết phân biệt vui buồn. Nhưng vui buồn là tại chính mình, thật ra Trương Tiêu không phải là không cảm nhận được nỗi đau của Vân Đình mà chỉ là cô không muốn coi nó là một chuyện buồn, vì Trương Tiêu từng nói:
" nếu có chuyện buồn thì tớ cũng sẽ chỉ buồn vài giây thôi, bởi vì xung quanh tớ nhiều chuyện buồn lắm nếu cứ buồn mãi thế thì chắc cuộc sống tớ không có ngày nào được vui luôn ấy"
Cho dù chưa trải qua một mối tình nào, nhưng không phải là Trương Tiêu chưa từng thích ai. Cô đã từng thích từng rất thích, nhưng đều không dám lại gần chỉ vì cô sợ nếu yêu rồi thì sẽ lại phải chia tay, mà cô cũng lại sợ sẽ phải ở bên một người đến cuối đời.
Tuy là để cho Trương Tiêu thích một người rất nhanh, nhưng để hết thích người ấy cũng tất nhanh có thể điều đó chỉ diễn ra trong vòng chưa tới một tuồn. Và đó cũng là lý do chính mà Trương Tiêu không yêu ai, vì cô không biết đó liệu có phải là tình yêu?
— cái bánh này cứ để anh tự đem ra cho khách được rồi.
— vâng .
Vẻ mặt của nhân viên quán ngơ ngác nhìn anh chủ.
— Trương Tiêu cậu còn dám vẽ tớ thế à, (vẻ mặt giận dỗi Vân Đình nhìn Trương Tiêu)
— a.
— bánh của quý khách đây ạ.
Vừa lúc Trương Tiêu đang ăn một miếng bánh to. Nghe thấy anh nói theo phản xạ tự nhiên cô ngước lên nhìn anh, một vẻ mặt đẹp trai vô cùng trong bộ đồ làm bánh.
Nhìn thấy khuôn mặt với hai má phồng như hai chiếc bánh bao khi đang ăn bánh của cô anh cũng thích thú mỉm cười, rồi đôi mắt cô đang nhìn anh bỗng ngừng lại, nhưng không thể dấu được cái tính mê trai lập tức đỡ lấy chiếc bánh. Rồi bối rối ăn nuốt hết bánh đang ăn.
— cảm ơn anh.
Nhìn thấy anh đẹp trai, Vân Đình ngồi một bên mà cũng phải liếc nhìn anh, chưa kịp nói câu gì anh đã mở lời trước.
— trông cô ăn có vẻ rất ngon nhỉ.
Lúc này cô chỉ biết ngại ngùng miễn cưỡng cười.
— ừm thì tại vì là bánh ngon mà hi hi. ( vẻ cười sượng chân với hai má bánh bao)
— nếu cô không ngại thế thì tôi mời hai cô cái bánh này nha, được không?
— anh nói thật à?( Mắt cô sáng lên)
Chàng trai gật đầu nhẹ.
— nhưng đổi lại chúng ta kết bạn Facebook nha.
— ừ cũng được dù sao thì anh cũng rất đẹp trai! Hì.
Nghe cô nói thế, đến cả Vân Đình ngồi đó và cả chàng trai cũng phải bật cười. Chắc Vân Đình cũng không ngờ mình lại có một cô bạn không biết xấu hổ đến như thế này. Sau khi ra về Vân Đình nói:
— cậu đấy tớ thấy sắp thoát ế rồi.
— cậu đừng có linh tinh.
Vài ngày sau cô lại gặp chàng trai, nhưng lần này cô gặp anh là trong một bộ đồ chơi gôn, trên sân gôn.
ngoài trời, nhìn thoáng qua thì thấy bên cạnh anh có một dáng người hơi quen nhưng cô cũng không để ý nhiều mà tiếp tục vẽ.
Vẽ được một chút thì cô lại thấy hơi chán nên đã nằm ra bãi cỏ tận hưởng làn gió mát cùng không gian yên tĩnh không một tiếng động.
Nhưng không lâu sau đó cô lại vục dậy ngồi đăm chiêu một hồi lười biếng không muốn nhấc nổi cây bút lên. Rồi lại liếc nhìn sang phía hai người đàn ông ấy đang chơi golf, lúc này anh cũng nhìn thấy cô, một mình ngồi dưới tán cây đang chăm chăm nhìn mình.
— Triết kiệt tôi thấy một người bạn ở gần đây tôi qua đó chút nhé.
— haiiiii được cậu cứ thoải mái, tôi cũng tò mò không biết là người bạn nào mà khiến cậu lại bỏ rơi cả tôi thế.
— là gái đấy. ( anh lém lỉnh nói vs Triết Kiệt)
Nói rồi anh cười lên 'ha ha ha', anh gật đầu nhẹ với Triết Kiệt rồi chạy tới chỗ cô. Triết Kiệt nhìn Lâm Thạch chạy đi mà không khỏi nhếch mép “ cuối cùng vẫn là cái thói đào hoa không bỏ được” .
Nhưng anh cũng rất tò mò vì không biết rốt cuộc cô gái ấy là ai mà lại có thể khiến Lâm Thạch trước nay luôn luôn không bao giờ vì bất kì một cô gái nào mà lại bỏ lại người bạn thân như anh ở lại như vậy.
Bỗng nhiên thấy anh ta dường như đang đi đến chỗ mình, Trương Tiêu vội quay lại giả vờ vẽ tiếp.
Anh ấy tên là Lâm Thạch, và có một người bạn thân là Triết Kiệt. Mọi người chỉ biết là hai người rất thân và đều có khối tài sản rất lớn. Năng lực cũng rất mạnh. Nhưng không có một ai biết về thân thế của hai người cả.
Sau khi lại gần Lâm Thạch thì thấy Trương Tiêu đang ngồi đó vẽ vời lung tung một cái gì đó trông rất khó hiểu. Như cảm nhận được có người ở gần Trương Tiêu quay mặt lại thì đã thấy Lâm Thạch ở đây, hơi có chút căng thẳng cô hỏi:
— anh.. sao anh lại chạy ra đây thế?
— cô thấy tôi rồi à?
— ừ. (gật đầu)
— thì là sợ cô ngắm từ xa nhìn không rõ nên....
Trương Tiêu ngại ngùng như muốn đội quần ngay lúc này, cô xấu hổ không nói nên lời.
Thấy vậy cô như vậy Lâm Thạch lên tiếng:
— cô lại thích vẽ thế à? Chi bằng hãy vẽ tôi đi. Mà xem ra là đam mê không thể bỏ nhờ.
— đương nhiên, hơn nữa đây cũng là một phần công việc của tôi mà. Mà chẳng phải anh còn có bạn ở bên kia hay sao? Chạy ra đây làm gì?
Lâm Thạch gật gật đầu.
— ừm... thì không phải đã đã nói rồi hay sao chạy ra đây cho cô ngắm rõ hơn rồi mà.
Trương Tiêu xấu hổ hết sức
— thật ra tôi cũng chỉ là vô tình nhìn thấy anh thôi chứ bộ.
— vô tình mà nhìn lâu thế à?
— tôi..... tôi... thì...
Từ xa Triết Kiệt nhìn lại thì thấy dáng người đang đứng cùng Lâm Thạch cũng hơi quen thì phải. Nhưng anh vẫn chưa nhớ ra là ai. sau đó anh tặc lưỡi
— thôi kệ.
Thật ra là vào 5 năm trước kia hồi cấp ba Trương Tiêu và Triết Kiệt chính là bạn học, hồi đó Triết Kiệt là học sinh mới chuyển tới, thời gian học cùng nhau cũng không nhiều lắm, vả lại hai người cũng không chơi cùng nhau, cũng chỉ là bạn xã giao nên ấn tượng về đối phương của cả hai cũng hơi có chút mơ hồ không rõ.
— sao anh cứ ở đây thế, làm tôi mất tự nhiên nên tay không đưa được bút rồi đây này.
Cô quay sang nhìn thẳng vào mặt Lâm Thạch mà không chút ngại ngùng. Tuy nhiên Lâm Thạch có hơi chút bối rối. Tình cảnh dường như tráo đổi lại thành Lâm Thạch rơi vào thế bị động.
— há....à... hả cái gì mà nhìn tôi ghê thế.
Không thấy Trương Tiêu lên tiếng mà vẫn cứ chỉ chằm chằm nhìn mình, Lâm Thạch chỉ biết đứng im ở đó. Rồi một ý nghĩ lóe lên trong đầu Trương Tiêu
— anh...( Hai tay đang cầm cọ vẽ bỗng đặt xuống, rồi chống tay dưới nền cỏ xanh cô nhếch mép lên cười cùng ánh mắt nhìn con nhà người ta như là nhìn trúng con mồi lớn)
— cô.... ( Nhìn thấy hành động không bình thường, anh có chút hơi hồi hộp, cộng với ánh mắt trước đó của Trương Tiêu thì hình như anh đang chờ cái gì đó).
— cô nói trước đi.
— anh nói trước đi.
— cô nhìn tôi như thế là sao, nếu làm mất hứng của cô thì tôi bồi thường cho cô là được đúng không.
Một kẻ đào hoa, trước nay không biết đã trêu đùa bao nhiêu cô gái như Lâm Thạch, nhưng bây giờ trước mặt một cô họa sĩ nhỏ chỉ có chừng một mét 57 mà lần đầu tiên khiến anh cảm thấy rụt rè.
— chứ nhưng cô đừng nhìn tôi như thế.
Nghe vậy Trương Tiêu cất luôn ánh mắt ấy đi rồi lại bắt đầu nhìn từ trên xuống dưới cùng với đôi mắt đầy ý đồ xấu xa.
— anh nói là anh muốn bồi thường đúng không?
— ừ.
Cô quay ra nở nụ cười đắc trí, vừa thu dọn đồ lại để chuẩn bị ra về
— cô muốn bao nhiêu?
— một. ( cô quay ra giơ lên một ngón tay) À không từ từ.
Lâm Thạch lúc này ngồi im phắc nhìn chắc lấy cô gái trước mặt, nhìn từng hành động của cô để chuẩn bị đoán xem mức giá cô đưa ra là bao nhiêu. Mà trong khi đó Trương Tiêu của chúng ta lại đang phân vân không biết một buổi hay một ngày.
— một bao nhiêu?
— một buổi.
— há?
Nhìn lên chàng trai cô nói:
— anh cho tôi một buổi là được! ( ánh mắt kiên định nhìn chàng trai)
Thấy anh ta không có phản ứng gì cô lại nói:
Download MangaToon APP on App Store and Google Play