Trên con đường đông đúc, một thiếu niên tên Dương Minh đang đi bộ, ánh mắt không rời khỏi chiếc điện thoại trong tay. Khuôn mặt trầm tĩnh, lạnh lùng kết hợp với vẻ ngoài tuấn tú khiến ai nhìn vào cũng không khỏi mê đắm.
Mải mê nhìn điện thoại, Dương Minh không để ý rằng đèn đỏ vẫn còn sáng. Khi cậu băng qua đường, một chiếc xe tải phân khối lớn lao tới. Tiếng phanh gấp không kịp cứu vãn, chỉ trong tích tắc, Dương Minh thoáng thấy ánh đèn của chiếc xe trước khi bị tông mạnh.
Mọi người hốt hoảng lao đến, bác tài cũng sợ hãi nhảy xuống kiểm tra. Nhưng điều kỳ lạ là không có ai nằm đó cả, không có dấu hiệu tai nạn nào xảy ra. Chỉ là một con đường trống trải như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Đám đông đứng đó ngơ ngác, tự hỏi: "Người đó đâu rồi?"
...
Dương Minh bừng tỉnh, phát hiện mình đang nằm trên một đồng cỏ xanh bát ngát. Cậu lập tức bật dậy, ngỡ ngàng tự hỏi: "Đây là đâu?"
Bất ngờ, Dương Minh thấy một người cầm kiếm phi hành lướt qua trên bầu trời, sau đó là vài người khác nữa. Cậu sững sờ, rồi nhận ra điều bất thường. Trong đầu cậu bỗng vang lên một câu: "Mình xuyên không rồi?"
Hào hứng trào dâng, Dương Minh nhớ lại những lần cậu từng mơ ước được xuyên không. Ở thế giới cũ, tuy có chút tiền tài và danh vọng, nhưng không đáng kể. Giờ đây, xuyên qua một thế giới mới, chẳng phải là cơ hội để cậu xưng bá sao?
Dương Minh nhanh chóng rời khỏi cánh đồng cỏ, tiến đến một thành phố gần đó. Hào hứng chạy vào thành, cậu đột nhiên bị một tên lính gác chặn lại.
"Xin mời xuất trình giấy tờ," tên lính nghiêm giọng nói.
Dương Minh ngơ ngác, rồi chợt hiểu ra rằng mình không thể vào thành dễ dàng như vậy. Cậu vội trả lời: "Tôi là người di dân."
Tên lính liếc nhìn từ đầu đến chân, nhận thấy Dương Minh ăn mặc tươm tất nhưng trang phục hơi kỳ quặc. Hắn hỏi: "Ngươi thực sự là di dân sao?"
Dương Minh gật đầu rồi lén lút lấy ra một chiếc nhẫn vàng từ trong túi, đưa cho tên lính. "Xin hãy cho tôi qua."
Tên lính cầm lấy chiếc nhẫn, mắt lóe lên tia hài lòng nhưng vẫn giả vờ nghiêm nghị: "Được rồi, ngươi qua đi."
"Lại thêm một tên di dân," hắn vừa nói vừa viết gì đó trên giấy.
Vượt qua cửa thành, Dương Minh tự nhủ điều tiếp theo là tìm một tông môn để gia nhập. Sau khi dò hỏi, cậu tìm đến Vân Hải Tông, một tông môn lớn trong vùng. Dù đã mệt mỏi sau quãng đường dài, Dương Minh vẫn hăm hở bước tới.
Vừa hay lúc đó, Vân Hải Tông đang tuyển đệ tử. Dương Minh lập tức đăng ký và xếp hàng chờ đến lượt mình kiểm tra thiên phú. Khi tới lượt, cậu đặt tay lên viên linh thạch khổng lồ theo yêu cầu.
"Xin hãy đặt tay lên," người khảo sát nói.
Dương Minh đặt tay lên, nhưng ánh sáng hiện ra chỉ là một tia nhỏ bé rồi nhanh chóng tắt ngấm. Không hiểu chuyện gì xảy ra, cậu bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.
Người khảo sát lạnh lùng nói: "Thiên phú nhất phẩm, phàm chất. Ngươi chỉ có thể làm đệ tử tạp vụ."
Lời nói ấy như một đòn giáng mạnh vào tâm trí Dương Minh. Dù không rõ "nhất phẩm" là cấp bậc gì, nhưng dựa vào biểu cảm thờ ơ của người khảo sát, cậu biết đó là mức thấp nhất. Buồn bã, cậu lủi thủi bước xuống, trong khi những kẻ xung quanh bật cười chế giễu.
"Phàm chất mà cũng dám kiểm tra, không thấy nhục à?"
"Thiên phú thấp nhất mà cũng muốn vào tông môn lớn này!"
Dương Minh không còn cách nào ngoài việc lắng nghe lời mỉa mai, trong lòng ngập tràn thất vọng.
...
Ba năm sau, Dương Minh đã trở thành đệ tử tạp vụ, suốt ngày quét rác trong tông môn mà chưa một lần gặp được cơ duyên hay bàn tay vàng. Cậu bắt đầu cảm thấy chán nản, cầm cây chổi, quét từng đám lá khô trên sân.
Bỗng, ba tên đệ tử ngoại môn là Bạng Xuyên, Nhân Chung, và Mộc Văn Lang tiến tới. Mộc Văn Lang có thiên phú tam phẩm, mạnh nhất trong số họ.
"Ồ, chẳng phải là tên phế vật nhất phẩm đây sao? Sao vẫn còn ở đây quét rác sau ba năm thế?" Mộc Văn Lang cười chế giễu.
"Hắn kiên trì thật, ta thì đã bỏ lâu rồi," Bạng Xuyên tiếp lời.
"Có nói cũng vô ích, hắn chỉ là phế vật," Nhân Chung khinh bỉ.
Những lời nói đó như từng nhát dao cắt vào lòng Dương Minh, khiến cậu tức giận nhưng không thể phản kháng. Bọn họ đá Dương Minh ngã xuống, cười ha hả rồi bỏ đi.
Dương Minh nằm đó, lòng đầy uất hận, đập mạnh tay xuống đất và hét lên: "Chết tiệt!"
"Chẳng lẽ đời mình sau khi xuyên không lại chỉ như thế này sao? Xuyên không như thế này thì có ý nghĩa gì cơ chứ?"
Đúng lúc tuyệt vọng nhất, trong đầu Dương Minh vang lên một âm thanh kỳ lạ.
【 Ting! Đã kết nối thành công. Chúc mừng ký chủ đã kết nối với hệ thống Vô Địch Chí Tôn.】
Dương Minh bàng hoàng nhưng nhanh chóng tỉnh táo. Cậu biết rằng, cuối cùng, cơ duyên mà mình chờ đợi đã đến. Đây chính là bàn tay vàng của cậu. Cũng chính từ lúc này, cậu sẽ bước trên con đường trở thành kẻ mạnh nhất!
Trong căn phòng tạp vụ, Dương Minh bắt đầu kiểm tra hệ thống vừa xuất hiện. Tuy nhiên, hắn không tìm thấy bất kỳ thông tin nào rõ ràng: không điểm số, không bảng danh sách nhiệm vụ, chẳng có gì xuất hiện. Mặc dù vậy, hắn tin rằng với cái tên "hệ thống vô địch," chắc chắn nó không phải chỉ là danh hão.
Sau một hồi suy nghĩ, Dương Minh cất tiếng hỏi: "Hệ thống, ngươi có tác dụng gì?"
Hệ thống trả lời một cách máy móc: 【Hệ thống sẽ cung cấp cho chủ nhân những nhiệm vụ cần hoàn thành. Khi hoàn thành, chủ nhân sẽ nhận được phần thưởng tương ứng.】
"Vậy bây giờ ta có gì không?" Dương Minh hỏi tiếp.
【Hiện tại chủ nhân có một hộp quà tân thủ. Xin hỏi có muốn mở hay không?】
"Mở," hắn đáp không do dự.
【Ting, hộp quà tân thủ đã mở. Chủ nhân nhận được: một kiện bảo khí, một môn thiên pháp, và một viên đan dược cải tạo thiên phú lên ngũ phẩm.】
Dương Minh không khỏi mừng rỡ khi nhận được ba món đồ từ một hộp quà. Hắn suy nghĩ một lát, rồi quyết định: "Sử dụng viên đan dược cải tạo thiên phú."
【Ting, quá trình sử dụng bắt đầu. Việc này sẽ gây ra một chút đau đớn, mong chủ nhân kiên nhẫn.】
Nghe vậy, Dương Minh cười khẩy, cho rằng mình đã chịu đựng ba năm mang danh "phế vật," chút đau đớn này có là gì. Nhưng ngay sau đó, hắn nhận ra mình đã lầm. Nỗi đau xé toạc cơ thể, như thể từng tế bào bị thiêu đốt. Dương Minh ngã xuống đất, mồ hôi tuôn ra, cơ thể co giật trong cơn đau kinh hoàng.
Đau đớn kéo dài suốt cả đêm, mỗi giây phút như kéo dài vô tận. Những tạp chất đen sì bắt đầu tiết ra khỏi cơ thể hắn, làm bẩn sàn nhà. Cuối cùng, khi trời sáng, cơn đau dịu lại. Dương Minh nằm bất động trên mặt đất, kiệt sức, nhưng đồng thời cũng cảm nhận cơ thể nhẹ nhàng hơn trước.
"Đây là... luyện thể bồi nguyên?" Hắn ngạc nhiên thốt lên.
Dương Minh đã bước vào Luyện Thể cảnh, cảnh giới khởi đầu của việc tu luyện. Theo những gì hắn biết, với thiên phú nhất phẩm, việc đột phá lên Luyện Thể cảnh ít nhất cũng phải mất năm năm khổ luyện, chưa kể cần sự hỗ trợ từ đan dược. Nhưng giờ đây, hắn đã đạt được điều đó chỉ sau một đêm.
Dương Minh vừa nhận thức được những thay đổi bên trong cơ thể, nhưng vẫn muốn xác nhận kỹ hơn, hắn lên tiếng hỏi:
"Hệ thống, hiện giờ ta là thiên phú bậc nào?"
【Người là thiên phú ngũ phẩm, cũng chính là thiên chất.】
Nghe được câu trả lời, hắn thoáng gật đầu. "Ra là vậy," hắn nói cho có lệ. Dù sao thì viên đan dược mà hắn vừa sử dụng đã được gọi là cải tạo thiên phú ngũ phẩm, nhưng việc xác nhận từ hệ thống khiến hắn yên tâm hơn.
Ngay sau đó, hắn không thể kìm nén sự háo hức, lập tức lấy ra thiên pháp và bảo khí mà hệ thống đã ban tặng. Trong những năm qua, dù chỉ là đệ tử tạp vụ, nhưng Dương Minh cũng đã âm thầm tìm hiểu không ít về các cấp bậc công pháp và pháp khí. Theo những gì hắn biết, công pháp được chia thành ba cấp bậc: Phổ thông công pháp, Thiên pháp, và Đại thiên pháp, trong đó, Thiên pháp là loại công pháp cực kỳ mạnh mẽ, chỉ có các tông môn lớn hoặc các cao nhân tuyệt thế mới có khả năng sở hữu. Về phần pháp khí, nó được phân thành Phổ thông pháp khí, Nguyên khí, Bảo khí và Khí giới. Bảo khí là một loại pháp khí hùng mạnh, vô cùng quý hiếm, trên toàn đại lục cũng chỉ có khoảng hơn ngàn món. Dương Minh chưa từng nghĩ mình có thể sở hữu thứ gì đó ở cấp bậc này.
Hắn mở ra cuốn thiên pháp hệ thống vừa ban tặng, tiêu đề rõ ràng: "Vạn Trảm Quyết". Ngay lập tức, hắn liên tưởng đến một môn công pháp chuyên về kiếm thuật, với uy lực có thể vô tận như những đường kiếm trảm phá hư không. Những dòng chữ và hình ảnh minh họa trong cuốn thiên pháp dần hiện rõ trong tâm trí hắn, từng đoạn từng đoạn khắc sâu vào não hải, tựa như hắn đã nghiên cứu nó từ rất lâu. Dù chỉ mới đọc qua một lần, hắn đã hình dung được cấu trúc cơ bản của bộ công pháp này.
Không thể chờ đợi thêm, Dương Minh hào hứng rời khỏi phòng tạp vụ, cầm theo thanh kiếm ghẻ tốt nhất mà hắn có, rồi tiến ra sân tập luyện. Hắn không dám dùng đến bảo kiếm do hệ thống đưa cho, vì biết rằng một món bảo khí hiếm có như vậy sẽ gây chú ý không cần thiết. Nếu bị phát hiện, hắn chắc chắn sẽ rơi vào nguy hiểm, bởi không thiếu kẻ tham lam sẵn sàng tranh đoạt bảo vật này từ tay hắn.
Trên sân tập, ánh sáng nhẹ nhàng của buổi sớm chiếu rọi khắp nơi, tạo nên bầu không khí yên tĩnh, thích hợp để tu luyện. Dương Minh bắt đầu vung kiếm, theo đúng những gì "Vạn Trảm Quyết" hướng dẫn. Những đường kiếm ban đầu còn vụng về, không được linh hoạt, nhưng lại không hề sai lệch. Tay hắn di chuyển chậm rãi, tạo ra từng đường kiếm dứt khoát, hình thành những động tác uyển chuyển, mặc dù thiếu đi sự thuần thục.
Kiếm pháp không phải thứ dễ dàng có thể lĩnh hội trong một sớm một chiều, nhưng nhờ vào thiên phú ngũ phẩm mà hắn vừa cải tạo, Dương Minh cảm nhận rõ ràng quá trình luyện tập trở nên nhẹ nhàng hơn. Hắn càng luyện, tay kiếm càng linh hoạt và mạnh mẽ hơn, những động tác dần trở nên uyển chuyển, đường nét sắc bén rõ ràng. Sự tập trung của hắn đạt đến mức tối đa, từng đường kiếm uyển chuyển trong không trung tạo ra những tiếng xé gió khe khẽ. Lưỡi kiếm di chuyển theo ý chí của hắn, từng đợt khí lực cũng bắt đầu phát ra nhẹ nhàng từ thanh kiếm.
Không khí yên tĩnh của sân tập khiến Dương Minh hoàn toàn chìm đắm trong việc tu luyện. Hắn không hề nhận ra rằng ở một góc khuất, có ánh mắt tò mò đang dõi theo từng bước đi của hắn. Người này vẫn âm thầm quan sát từ xa, nhưng ánh mắt của kẻ đó dần lộ ra một tia kinh ngạc. Một đệ tử tạp vụ, với danh tiếng thấp kém như Dương Minh, lại có thể thực hiện một bộ kiếm pháp trôi chảy đến vậy sao? Hắn không chỉ hoàn toàn hòa mình vào kiếm pháp mà còn đang dần nắm bắt được tinh túy bên trong từng động tác.
Dương Minh càng luyện, càng say mê, từng bước tiến bộ rõ rệt. Tuy vậy, hắn vẫn không hề hay biết có kẻ đang quan sát hắn từ xa, ánh mắt của người này dần trở nên sắc bén hơn, dường như chuẩn bị làm điều gì đó không rõ ràng.
Ngày hôm sau, Dương Minh vẫn như thường lệ luyện kiếm vào buổi sáng. Thanh kiếm trong tay hắn vung lên đầy mạnh mẽ, mang theo sự tự tin cùng với sự kiểm soát hoàn hảo. Mỗi đường kiếm đều tinh xảo và mượt mà, khiến người nhìn cảm nhận được sự thoải mái nhưng không kém phần sắc bén. Hắn nhận thấy mình đã thực hiện những chiêu thức này một cách dễ dàng hơn rất nhiều so với trước.
Khi kết thúc buổi luyện tập, Dương Minh cảm nhận một sự thay đổi khác thường trong cơ thể. Làn da hắn trở nên rắn chắc và cường tráng hơn, tựa như đã trải qua một quá trình cải tạo. Hắn ngạc nhiên tự hỏi:
"Đây là... Luyện Bì cảnh giới rồi sao?"
Dương Minh đứng yên, hồi tưởng lại các bước tu luyện. Để đạt đến cảnh giới Luyện Bì, thông thường người ta phải dùng các loại dược liệu, hoặc ngâm mình trong dược dịch đặc chế. Những phương pháp này đòi hỏi thời gian và tài nguyên lớn, nhưng hắn thì chưa hề làm điều đó. Sau một hồi suy nghĩ không ra lời giải, hắn chỉ có thể tự đoán rằng điều này có liên quan đến thiên phú ngũ phẩm – thiên tài hiếm có mà hắn sở hữu. Một khả năng trời phú không cần tu luyện quá nhiều vẫn đạt đến những cảnh giới cao.
Hắn lắc đầu, không suy nghĩ thêm nữa, ánh mắt hướng lên bầu trời đang sáng dần, báo hiệu một ngày mới đã bắt đầu. Với tư cách là đệ tử tạp dịch, Dương Minh bước vào công việc quét dọn như thường lệ. Thế nhưng hôm nay, cảm giác của hắn có phần khác biệt. Mọi thứ trở nên nhẹ nhàng, nhanh chóng hơn. Cơ thể dường như vận hành với sức mạnh mới mẻ mà hắn chưa từng có trước đây.
Sau khi hoàn tất công việc, Dương Minh hít một hơi thật sâu, ngắm nhìn khung cảnh tông môn rộng lớn trải dài trước mắt. Ánh nắng chiếu xuống rực rỡ, hắn mỉm cười và tiếp tục bước đi.
Bất chợt, một giọng nói châm biếm vang lên:
"Yo, lại gặp một tên rác rưởi ở đây."
Dương Minh quay lại, bắt gặp Mộc Văn Lang – một kẻ mà hắn không muốn giao thiệp. Dương Minh chỉ liếc qua với vẻ mặt khinh thường rồi quay đi, không muốn phí lời với kẻ này.
Nhận thấy sự khinh thường rõ rệt của Dương Minh, Mộc Văn Lang tức giận, gằn giọng: "Ngươi làm cái vẻ mặt đó là cho ai xem? Ngươi chỉ là một kẻ phế vật, vô giá trị ở tông môn này!"
Dương Minh hờ hững đáp lại, giọng lạnh lùng: "Nói đủ chưa? Nếu đủ rồi thì cút."
Lời nói đầy khinh miệt của Dương Minh như châm dầu vào lửa. Mộc Văn Lang nổi giận, rút kiếm và gào lên: "Ngươi muốn chết!"
Nhưng Dương Minh nhận ra mọi thứ xung quanh dường như chậm lại, như thể thời gian đang dừng. Không, là hắn mới thực sự nhanh hơn. Chỉ với một bước nhẹ nhàng, Dương Minh đã né tránh hoàn toàn đòn tấn công của Mộc Văn Lang, khiến hắn lảo đảo và ngã xuống đất một cách bẽ bàng.
Nhục nhã, Mộc Văn Lang tức giận đứng dậy, tiếp tục vung kiếm xông đến. Nhưng Dương Minh vẫn dễ dàng né tránh, như đang chơi đùa với kẻ địch. Sau đó, hắn rút kiếm của mình, lạnh lùng đánh bay thanh kiếm của Mộc Văn Lang. Mộc Văn Lang chưa kịp phản ứng, thì đã thấy mũi kiếm của Dương Minh chỉ cách mặt mình vài phân.
Trong khoảnh khắc đó, nỗi sợ hãi tột độ xâm chiếm lấy Mộc Văn Lang. Hắn ta run rẩy, cả người mồ hôi túa ra, quần áo ướt đẫm. Dương Minh nhìn hắn, không chút thương hại, giọng lạnh như băng:
"Ngươi thật hèn mạt."
Nói xong, hắn thu kiếm lại, quay lưng bỏ đi, để lại Mộc Văn Lang ngồi bệt trên mặt đất với cơn tức giận không thể bộc phát.
Trong lòng Mộc Văn Lang, nỗi bối rối tràn ngập, "Tại sao... Tại sao Dương Minh bây giờ lại mạnh đến vậy?"
【Ting! Chúc mừng ký chủ đã đánh bại Mộc Văn Lang. Hoàn thành nhiệm vụ, nhận thưởng 3000 linh thạch.】
"Hử? Cái gì? Ta có nhiệm vụ từ khi nào sao không biết?"
【Đây là nhiệm vụ ẩn. Đối với ký chủ, những nhiệm vụ này sẽ mang lại lợi ích mà không có bất kỳ tác hại nào.】
"Nhiệm vụ ẩn sao? Vậy nhiệm vụ ẩn là gì?"
【Nhiệm vụ ẩn là những nhiệm vụ không được hệ thống công khai, chỉ xuất hiện dựa vào hành động của ký chủ. Khi ký chủ thực hiện những hành động nhất định, hệ thống sẽ tự động đánh giá và đưa ra phần thưởng tương ứng.】
"Hóa ra là như vậy. Vậy còn nhiệm vụ công khai thì sao?"
【Nhiệm vụ công khai sẽ hiện ra để ký chủ lựa chọn. Hệ thống sẽ cung cấp các tùy chọn nhiệm vụ, và dựa vào lựa chọn của ký chủ, phần thưởng sẽ được điều chỉnh theo mức độ khó khăn hoặc thành tựu đạt được.】
"Thế nhiệm vụ công khai có còn chia ra nhiều loại khác nhau không?"
【Đương nhiên là có. Nhiệm vụ công khai được phân loại dựa trên độ khó và yêu cầu. Tùy vào khả năng của ký chủ, nhiệm vụ có thể đơn giản như quét dọn, hoặc phức tạp như săn bắt yêu thú, thu thập tài nguyên quý giá, hay thậm chí tham gia các trận chiến quan trọng. Ngoài ra, còn có nhiệm vụ chuỗi, nơi một nhiệm vụ sẽ dẫn đến các nhiệm vụ liên tiếp, yêu cầu sự kiên trì và khéo léo để hoàn thành.】
"Ồ, hệ thống thật phức tạp và thú vị nhỉ... Thôi, ta sẽ tìm hiểu sau. Giờ ta cần đi chấm công lao đã."
Dương Minh bước về phía khu nhà chấm công, nơi mà mọi đệ tử đều phải đến sau khi hoàn thành nhiệm vụ để nhận phần thưởng. Đây là nơi duy nhất trong tông môn dùng điểm công lao để mua vật phẩm. Điểm công lao là thứ quý giá, bởi nó có thể được dùng để trao đổi mọi vật phẩm trong kho tàng của tông môn, từ vũ khí, áo giáp, đến các loại đan dược và bí kíp.
Khi Dương Minh bước vào khu chấm công, Bạch Mông Triệu – chưởng quầy phụ trách nơi này – ngồi sau quầy với vẻ mặt trầm tư. Thấy Dương Minh tiến đến, ông ngước lên và nhẹ nhàng nói:
"Đến rồi à, để ta chấm điểm cho ngươi."
Dương Minh rút từ thắt lưng ra lệnh bài thân phận đệ tử tạp dịch của mình, trao cho Bạch Mông Triệu. Ông ta lấy lệnh bài, truyền vào một dấu ấn, thêm 10 điểm vào bảng công lao của hắn.
"Ngươi có định tham gia kỳ thi thăng cấp đệ tử ngoại môn ngày mai không?" Bạch Mông Triệu hỏi, giọng điệu có vẻ quan tâm.
"Tất nhiên là đi rồi!" Dương Minh trả lời đầy tự tin, nét mặt phấn khởi.
"Ồ, ngươi có vẻ rất tự tin lần này nhỉ? Đã chuẩn bị kỹ rồi sao?" Bạch Mông Triệu hỏi với nụ cười nhẹ.
Dương Minh mỉm cười, đưa tay ra cho Bạch Mông Triệu kiểm tra. Ông ta truyền chân nguyên vào cơ thể Dương Minh và giật mình thốt lên: "Ngươi đã đạt đến Luyện Bì cảnh giới rồi sao? Vài ngày trước ta còn không cảm nhận được. Ngươi đã gặp kỳ ngộ gì à?"
"Đúng thế," Dương Minh đáp, "hôm qua khi quét dọn, ta tình cờ tìm thấy một tờ giấy kỳ lạ. Không ngờ nó lại dung nhập vào cơ thể ta. Ban đầu, ta cảm thấy đau đớn tột cùng, nhưng sau một đêm, sức mạnh của ta đã thay đổi hoàn toàn."
Bạch Mông Triệu suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Tờ giấy đó có thể cho ta xem không?"
"Không thể," Dương Minh dứt khoát trả lời, "nó đã tan biến ngay khi dung nhập vào cơ thể ta. Hơn nữa, những ký tự trên đó cũng rất kỳ lạ, ta không thể hiểu được."
Bạch Mông Triệu gật đầu, có vẻ như đã chấp nhận lời giải thích của Dương Minh. "Được rồi, vậy thì ngươi cứ về trước đi. Ngày mai ta sẽ giới thiệu một vài điều cho ngươi. Có lẽ với những thông tin đó, ngươi sẽ dễ dàng vượt qua kỳ thi hơn."
"Vậy thì cảm ơn chưởng quầy rất nhiều," Dương Minh đáp, lòng cảm kích trước sự quan tâm của ông.
"Không có gì, ta cũng thấy ngươi đã cố gắng nhiều, nên muốn giúp đỡ một phen," Bạch Mông Triệu mỉm cười, ánh mắt tràn đầy hy vọng.
Dương Minh gật đầu chào ông rồi bước ra khỏi khu chấm công. Ngay lúc ấy, chưởng quầy lại tựa lưng vào quầy, thở dài, như thể đang lo lắng cho tương lai của những đệ tử trong tông môn.
"Như vậy là tốt rồi, nhưng không biết Dương Minh sẽ đi xa tới đâu?" Một giọng nói khẽ vang lên từ bóng tối, cùng với hình dáng một nhân vật mờ nhạt bước ra từ góc khuất.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play