Tại một căn nhà nhỏ ở phía Nam thành phố
"Xoảng"
Tiếng thủy tinh vỡ vang lên phá hủy bầu không khí yên tĩnh.
Người vừa gây ra tiếng động vừa rồi là Triệu Mạnh Lâm. Ông ta vừa uống rượu say sỉn về nhà. Vốn ông ta không có nghề nghiệp gì, suốt ngày chỉ biết chìm đắm trong men rượu.
"Người đâu, người đâu hết rồi"
Trong căn nhà cấp 4 này, vốn đã không còn gì bên trong vì đã bị ông ta đập phá. Mỗi lần say rượu đều như thế.
Triệu Bạch Liên nghe thấy tiếng động liền chạy ra ngoài. Thấy bố của mình đang say rượu làm loạn thì vội can ngăn
Kí hiệu tay
"Bố về rồi ạ? Bố vào nghỉ đi. Bây giờ cũng gần 11h đêm rồi, làm phiền hàng xóm không hay lắm đâu ạ"
Triệu Bạch Liên năm nay 18 tuổi. Cô có tính cách hiền lành và thân thiện nên được mọi người rất yêu quý. Cô vốn dĩ sinh ra là cô gái bình thường như bao người khác. Nhưng từ khi lớn lên đã trải qua biến cố nên dần dần đã không nói được.
Cô là một cô gái rất xinh đẹp với đôi mắt to tròn, sóng mũi cao, làn da trắng mịn màng với mái tóc dài qua vai một chút.
Triệu Mạnh Lâm nghe thấy con gái nói thế thì tức giận
"Mày nói vậy là có ý gì? Ý nói tao quậy chứ gì?"
"Bố ơi, con không có ý đó"
"Mày không có ý đó thì có ý gì? Đồ vô dụng, mẹ con mày là đồ vô dụng. Không thể làm được gì ra hồn"
Ông ta còn nhặt lấy ly trà ở trên bàn ném vào người Triệu Bạch Liên, cô không kịp né tránh đã bị thương chảy máu ở đầu.
Bà Lý Thuận An, mẹ của Triệu Bạch Liên vừa về tới đã nghe thấy ồn ào. Chuyện như vậy ngày nào cũng có khiến bà không biết nên làm gì. Nghe tiếng Triệu Mạnh Lâm lớn tiếng chửi rủa bà liền chạy đến chỗ Triệu Bạch Liên đang khóc nức nở
Nhìn thấy con gái bị thương bà không kìm được chế được mà chửi mắng
"Triệu Mạnh Lâm, ông tính làm loạn đến khi nào? Bình thường ông rượu chè không lo làm ăn tôi đã nhịn rồi, bây giờ còn làm Tiểu Liên bị thương như thế ông có xứng đáng làm cha không?"
"Xứng hay không tới lượt Lý Thuận An bà nói à? Tôi còn chưa nói phụ nữ như bà đi sớm về khuya như vậy. Không biết là đi kiếm tiền hay là đi đâu nữa"
Lý Thuận An nghe vậy thì tức giận càng thêm tức giận
"Ông ăn nói thế mà nghe được hả? Ông nhìn lại bản thân mình xem. Nếu ra dáng một người đàn ông,một người cha thì tôi có phải đi làm quần quật kiếm tiền như vậy không?
Còn Ái Nhã nữa, con bé vừa học vừa làm, kiếm tiền phụ giúp cái nhà này, đi sáng về khuya tới mức đổ bệnh ông có nhìn thấy không?"
"Tôi nói cho ông biết, ông không xứng đáng là nam nhân, là chồng, là cha của Tiểu Nhã, Tiểu Liên"
Triệu Mạnh Lâm nghe thấy thì bị động chạm vào lòng tự ái, ông ta tức giận hùng hổ lao xuống bếp lấy một con dao đi lên.
Triệu Bạch Liên thấy vậy liền kéo Lý Thuận An chạy ra ngoài nhưng bà không đi. Mặc cho cô có khóc lóc, có kéo bà thế nào bà cũng nhất quyết không đi dù chỉ là nửa bước
"Triệu Mạnh Lâm, ông dám sao? Nhưng tôi nói vậy không có gì là sai. Ông tự nhìn lại xem, thấy hổ thẹn rồi đúng không?"
"Bà im ngay cho tôi"
Triệu Mạnh Lâm lao tới chỗ hai mẹ con, trong lúc giằng co, ông ta dùng dao đâm trúng chân Triệu Bạch Liên làm cô bị thương. Chưa dừng lại ở đó, ông ta còn đẩy ngã Triệu Bạch Liên đập đầu vào bàn bất tỉnh. Bà Lý Thuận An thấy vậy định chạy lại chỗ cô thì bất ngờ
"Bụp..."
Triệu Mạnh Lâm dùng con dao trên tay đâm vào ngực của Lý Thuận An. Máu từ miệng bà chảy ra, hai mắt mở to. Triệu Mạnh Lâm thấy vậy thì hốt hoảng, ông ta sợ hãi rút con dao trên tay ra, hậu quả Lý Thuận An mất máu quá nhiều ch** ngay tại chỗ.
Triệu Mạnh Lâm tâm trí hoảng loạn. Ông ta ngồi thụp xuống đất, hai tay ôm lấy đầu. Nhìn thấy bàn tay mình đã đẫm máu, biết chắc không thể quay đầu lại được nên ông ta đã lấy bình dầu hoả ở dưới nhà đổ đầu phòng khách sau đó châm lửa.
Ngọn lửa nhanh chóng cháy lan đi. Cùng lúc đó Triệu Ái Nhã vừa đi làm thêm về nhìn thấy căn nhà đang bốc cháy, cô hoảng sợ la hét gọi mọi người xung quanh.
Lúc này Triệu Mạnh Lâm vì hít quá nhiều khói nên đã bất tỉnh. Còn Triệu Bạch Liên vừa tỉnh dậy. Nhìn thấy xung quanh mình toàn là lửa làm cô rất hoảng sợ, nhìn sang Lý Thuận An thì thấy bà đã ch**, cả người toàn là máu.
Triệu Ái Nhã ở bên ngoài không chút do dự mà chạy vào bên trong. Nhìn thấy Triệu Bạch Liên đang khóc nức nở và đang cố gắng bò ra ngoài. Cô chạy nhanh tới đỡ lấy Triệu Bạch Liên ra ngoài. Nhưng đi được vài bước, Triệu Ái Nhã nhìn lên trần nhà đã nhìn thấy một cây xà sắp rơi xuống.
Cô không nghĩ nhiều liền đẩy Triệu Bạch Liên ra ngoài. Triệu Bạch Liên hoàn hồn xoay người lại đã nhìn thấy Triệu Ái Nhã bị đè dưới cây xà đang bốc cháy. Nước mắt cô rơi vì thật sự rất đau và vì...cô biết mình không thể sống
Triệu Bạch Liên thấy như vậy thì rơi nước mắt, cô định chạy lại cứu Triệu Ái Nhã, mặc cho chân đang bị thương, máu chảy ra rất nhiều.
Nhưng lúc đó thì có người hàng xóm ngăn cô lại. Vì ông ta nhìn thấy căn nhà này sẽ sập trong ít phút nữa.
Trong thời khắc cuối cùng, Triệu Ái Nhã đã mỉm cười nhìn Triệu Bạch Liên và nói
"Tiểu Liên, là chị có lỗi với em. Em hãy tha thứ cho lỗi lầm của chị. Em hãy sống thật tốt nhé! Có biết không"
Lời vừa nói xong, Triệu Ái Nhã cũng qua đời, căn nhà bốc cháy dữ dội. Xe cứu hỏa đến nhưng đã quá muộn.
Trong màn đêm u tối đó, chỉ còn lại đống tro tàn từ vụ cháy và một cô gái đứng rơi lệ trước căn nhà. Lần hiếm hoi trong cuộc đời, Triệu Bạch Liên ước mình có lại được giọng nói. Cảm giác đau đớn đến xé lòng khi nhìn người thân của mình mất đi nhưng không thể gào khóc được. Chỉ có thể lặng lẽ rơi nước mắt.
➡️➡️➡️👍👍👍♥️♥️♥️
Trong tình huống hỗn loạn đó, có một số chiếc xe đen phóng như bay đến. Mọi người ở đó nhìn thấy huy hiệu trên xe liền đứng dạt ra hai bên. Những người mặc đồ đen nhanh chóng bước ra khỏi xe, xếp thành hai hàng dọc tạo thành một lối đi.
Một người đàn ông trẻ khoảng 32 tuổi bước ra khỏi xe. Dáng người anh ta cao lớn, vạm vỡ. Làn da rám nắng, đôi mắt sắc bén như chim ưng, sóng mũi cao, đôi môi mỏng. Khí chất từ người anh ta toát ra khiến người khác không rét mà run.
Không ai khác, anh ta chính là Âu Hoàng Minh Viễn, người đứng đầu Âu gia, một trong 3 gia tộc đứng đầu giới Mafia của thế giới này.
Trong thế giới của Mafia vốn không xem trọng luật pháp. Mà đất nước này lại là nơi sản sinh ra Mafia với số lượng nhiều vô kể, nó dường như đã trở thành điều bình thường ở đất nước này. Trong hàng hà xa số đó lại có 3 gia tộc lớn thống lĩnh đất nước là Âu gia, Cố gia và Hàn gia.
Lúc này gương mặt anh ta không còn giữ được bình tĩnh như bình thường nữa. Anh ta lao vút lại thi thể đã bị cháy đen vừa được đưa ra ngoài.
Anh ta nhìn thấy liền đứng lặng người, một giọt, hai giọt... nước mắt anh ta rơi xuống khiến người người không khỏi hốt hoảng.
Rốt cuộc người đó là ai mà khiến cho Âu Hoàng Minh Viễn đau lòng đến thế? Là ai khiến cho anh không giữ nổi được bình tĩnh? Là ai khiến anh từ bỏ thể diện mà ôm vào lòng?...
Âu Hoàng Minh Viễn thẫn thờ nhìn người trong lòng đã không thể nhìn rõ dung nhan thì thầm
"Ái Nhã, cách đây vài tiếng em còn nhắn tin cho anh nói anh nhớ về nhà sớm nghỉ ngơi mà. Sao bây giờ em..."
"Em..."
Anh hét lớn trong đêm tĩnh mịch. Tại sao chuyện này lại có thể xảy ra với anh, người con gái anh yêu, người con gái anh yêu tại sao lại có kết cục bi thảm như vậy?
Bất chợt, anh đặt thi thể của Triệu Ái Nhã nằm xuống, ra lệnh cho thuộc hạ mang cô và mẹ đi hỏa táng, còn Triệu Mạnh Lâm thì mang đến nhà xác. Để ông ta nằm ở đó...
Âu Hoàng Minh Viễn đứng dậy, dùng khăn tay lau sạch, sau đó lau đi những giọt nước mắt vừa rồi. Bây giờ trùm Mafia khét tiếng mới chính thức xuất hiện.
Ánh mắt sắc lạnh không một chút hơi ấm, ra lệnh cho thuộc hạ thuật lại câu chuyện. Sau khi nghe rõ đầu đuôi, anh liền đảo mắt nhìn một lượt thì thấy một cô gái mặt mày lem luốt, trên người có rất nhiều vết thương đang ngồi thất thần ở một góc
"Đem cô ta đi"
"Dạ"
Âu Hoàng Minh Viễn bước đi thẳng ra xe không hề quay đầu lại. Triệu Bạch Liên do mất máu quá nhiều nên vừa ngất đi. Cô nào biết được, cô đã rơi vào tầm ngắm của đại ác ma gi** người không gớm tay.
Tại biệt phủ của Âu Hoàng Minh Viễn
Triệu Bạch Liên được đưa về đây chữa trị băng bó vết thương. Cô còn được tắm rửa sạch sẽ và thay một bộ đồ mới. Sau đó cô bị đưa vào một căn phòng trong tầng gác mái. Cô vẫn chưa tỉnh lại sau sự việc đêm qua.
Còn Âu Hoàng Minh Viễn, anh tạm gác lại mọi công việc mà tổ chức tang lễ cho người con gái anh yêu, Triệu Ái Nhã.
Tang lễ được tổ chức trong vòng một ngày và di ảnh của cô được đặt trong một căn phòng trong toà biệt phủ này.
Triệu Bạch Liên tỉnh dậy thì rất hốt hoảng, cô không biết nơi này là đâu, tại sao cô lại ở đây? Nhìn xuống cô thấy hai chân mình đang bị xích trói dưới sàn nhà không thể di chuyển được.
Cô thất thần nhớ tới đêm hôm qua không kìm được lòng mà ôm mặt khóc nức nở. Là tại cô, là tại cô nên mới xảy ra cớ sự này. Là tại cô....
Cộc cộc cộc
Bất ngờ có tiếng bước chân đến gần, ngày càng lớn hơn. Triệu Bạch Liên hoảng sợ lùi người ra phía sau, đến khi không còn lùi được nữa cô mới ngừng lại
"Cạch"
Tiếng ổ khóa được mở ra, một người đàn ông trung niên xuất hiện trước mặt cô. Ông ta không nói gì, chỉ tiến tới chỗ cô tháo xích trên chân cô rồi nói
"Âu thiếu muốn gặp cô"
Triệu Bạch Liên ngồi thẩn thờ nhìn người đàn ông phía trước, người đàn ông đó... Ông nhanh chóng bước ra khỏi phòng thì có hai người nam nhân trẻ tuổi bước vào lôi cô xuống phòng khách
Triệu Bạch Liên đau đớn rơi nước mắt vì vết thương ở chân lại chảy máu. Cô không có sức vùng vẫy nên để mặc họ lôi cô đi
Vừa đến nơi, bọn họ cũng chẳng nể nang cô là nữ giới hay người đang bị thương mà ném cô thật mạnh xuống đất.
Triệu Bạch Liên đau đớn ráng đỡ thân người ngồi dậy. Cô vừa ngẩn đầu đã nhìn thấy một nam nhân xa lạ đang nhìn cô bằng ánh mắt đầy sát khí.
Anh ta mặc một bộ tay trang đen tuyền, bên ngực trái áo có thêu một mình hoa sen trắng bị một thanh kiếm đâm xuyên qua. Anh ta ngồi bắt chéo chân nhìn cô như một con chuột nhỏ, chỉ cần một ánh mắt của anh ta cô liền có thể mất mạng.
Nhìn thấy biểu tượng đó làm cô cảm thấy có chút quen mắt. Suy nghĩ lại một chút liền nhận ra cô đang ở Âu gia, người trước mắt cô có thể là người đứng đầu, Âu Hoàng Minh Viễn.
Trên khắp đất nước này, ai cũng đều nhớ tên và biết mặt ba người đứng đầu giới Mafia. Triệu Bạch Liên thật sự không biết vì cô nghĩ cả đời mình cũng sẽ không làm gì mà có dính líu đến bọn họ.
Nhìn thấy Âu Hoàng Minh Viễn đang nhìn mình chằm chằm, Triệu Bạch Liên liền cố gắng đứng dậy, dùng ký hiệu tay hỏi anh
"Tôi có đắt tội gì với Âu gia?"
➡️➡️➡️👍👍👍♥️♥️♥️
Âu Hoàng Minh Viễn nhìn thấy cô làm ký hiệu tay thì không nói gì. Vì anh nhớ rất rõ, khoảng thời gian ở cạnh anh, Triệu Ái Nhã đã rất nhiều lần nhắc đến cô với ánh.
Triệu Bạch Liên nhìn thấy Âu Hoàng Minh Viễn không nói gì, chỉ giữ một biểu cảm đáng sợ nhìn cô nên trong phòng cô thật sự rất sợ. Vừa làm ký hiệu tay xong thì cô mới nhớ ra là không ai hiểu ý mình nên đành hạ tay xuống
Lúc này, máu trên đùi cô chảy ra ngày càng nhiều hơn do lúc nãy cô bị lôi mạnh bạo xuống đây. Cô không chịu đựng ngã khuỵu xuống đất.
Bất chợt, Âu Hoàng Minh Viễn lên tiếng
"Người yêu của tôi đã mất mạng vì cô, vậy còn chưa đủ sao?"
'Người yêu?!'
Triệu Bạch Liên nghe thấy thì thất kinh, Âu Hoàng Minh Viễn lại là bạn trai của chị gái cô sao?! Làm sao họ có thể quen nhau được?
Cách đây 3 tháng, Triệu Ái Nhã có từng chia sẻ với cô và chị vừa mới quen một người nhưng không nói tên. Thì ra lại là anh! Nhưng điều cô bất ngờ hơn là Âu Hoàng Minh Viễn hiểu được ý cô
"Anh hiểu được ý của tôi sao?"
Âu Hoàng Minh Viễn không trả lời cô. Càng nói tới Triệu Ái Nhã làm sắc mặt anh càng căm phẫn. Vì sao ư? Vì những lúc Triệu Ái Nhã ở cạnh anh đa phần đều vui vẻ mà kể về Triệu Bạch Liên, còn dạy cả ký hiệu tay cho anh
Vậy mà không ngờ được rằng, người con gái xinh đẹp, dịu dàng, tử tế, tốt bụng ấy lại ra đi một cách thê thảm như vậy. Âu Hoàng Minh Viễn không cam lòng
Anh không trả lời cô mà trực tiếp đứng dậy, đi từng bước từng bước tiến chỗ của cô. Còn dùng tay ấn thật mạnh vào vết thương ở chân làm Triệu Bạch Liên rất đau đớn. Cô không biết làm gì chỉ có thể dùng hết sức đẩy tay anh ra, thấy không hiệu quả cô bèn dùng tay đẩy người anh ra
Đám thuộc hạ nhìn thấy thì sợ chết khiếp vì Âu Hoàng Minh Viễn rất ghét nếu ai đó làm bẩn âu phục của hắn, đặc biệt là bằng máu.
Triệu Bạch Liên khóc lên nức nở vì quá đau, máu chảy lênh láng khắp sàn nhà. Nhìn thấy mặt cô tái xanh, Âu Hoàng Minh Viễn mới buông tay đứng dậy.
Anh dùng khăn lau sạch tay mình. Gương mặt không khác gì một tên đồ tể đùa giỡn với con mồi trong tay mình. Xong xuôi, anh ném chiếc khăn tay xuống đất, giọng nói đều đều
"Cô hại chị cô chết thảm như vậy...
Triệu Bạch Liên, tôi sẽ khiến cho cô sống không bằng chết"
Triệu Bạch Liên nghe thấy thì nước mắt lưng tròng ngước mặt lên nhìn người đàn ông cao cao tại thượng trước mắt. Chính cô cũng hiểu được rằng, người đàn ông này sẽ không bao giờ có thể buông bỏ được mọi thứ vì chị gái của cô.
Cô chỉ là hạt cát nhỏ bé trên sa mạc, làm sao có thể trốn thoát khỏi người như Âu Hoàng Minh Viễn. Cô thật sự đã buông xuôi rồi.
Nghĩ rồi cô ngất lịm đi vì mất máu quá nhiều. Âu Hoàng Minh Viễn không nhìn cô, chỉ ra lệnh cho thuộc hạ gọi bác sĩ chữa trị cho cô rồi nhốt cô lại căn phòng gác mái.
"Trong chừng cô ta, không được để cô ta chết"
"Dạ rõ"
Âu Hoàng Minh Viễn sau khi xong việc ở đây thì bước ra ngoài, vì anh thật sự không có nhiều thời gian để phí phạm ở chỗ của một người như cô
Rất nhanh, bác sĩ cũng đã đến chữa trị cho cô. Cô lại tiếp tục bị nhốt và tỉnh dậy vào sáng hôm sau.
Triệu Bạch Liên mở mắt nhìn thấy khung cảnh này thì biết là mình bị nhốt ở đây. Vì biệt phủ của Âu Hoàng Minh Viễn rất rộng nên tầng gác mái cũng rất lớn và được tận dụng để xây dựng các phòng giam giữ. Diện tích của nó cũng giống như những căn phòng bình thường ở dưới nhà.
Thật ra Triệu Bạch Liên là người đầu tiên bị nhốt ở đây. Vì đây là nhà riêng của Âu Hoàng Minh Viễn nên đừng nói tới dù chỉ là một con kiến cũng không thể chui lọt qua.
Cô nhìn sơ qua căn phòng thì thấy cuối phòng có nhà vệ sinh nhỏ, nhà tắm, cô đang nằm trên một chiếc thảm vải mỏng, có một cái tủ nhỏ ở gần đó, trên tủ có một bình nước.
Chân cô cũng không bị trói nữa. Cô dịch người vào một góc nhớ tới chuyện kinh hoàng vào đêm đó. Nếu cô có thể kéo mẹ cô là Lý Thuận An chạy đi thì bố cô cũng sẽ không làm như vậy, càng không phóng hoả, chị gái cô cũng không ...
Nhớ tới những chuyện đó làm trái tim cô rất đau, rất đau. Chỉ trong một đêm cô đã mất đi tất cả, còn không thể nào biết được tương lai mình sẽ đi về đâu.
Thuộc hạ bên ngoài nghe thấy tiếng khóc của cô liền biết cô đã tỉnh nên mở cửa đi vào. Hắn ta không nói gì chỉ ném cho cô một họp thuốc. Trong đó ghi rõ tên thuốc, cách dùng, băng gạc. Nhìn thấy đồng hồ nhỏ treo trên tường thì cô cũng biết sắp đến giờ thay thuốc nên cố gắng đứng dậy, lê từng bước chân nặng nhọc vào phòng tắm.
Một tiếng sau, cô cũng thay thuốc xong. Đi lại chỗ bình nước để uống thuốc thì mới phát hiện đây là tủ quần áo, có đồ để cho cô sử dụng.
Triệu Bạch Liên đi lại chỗ nằm của mình rồi ngủ dần vì tác dụng của thuốc, phần vì cô rất mệt vì hai ngày nay chưa ăn gì, người cô cũng mất rất nhiều máu.
Vì là ở tầng gác mái nên nhiệt độ phòng vào ban ngày vốn đã cao hơn so với nhiệt độ bên dưới nhà, trời càng tối nhiệt độ càng giảm đi. Khi trời có mưa hay sấm chớp tiếng phát ra càng lớn.
Triệu Bạch Liên ngủ li bì từ sáng đến tối. Cô mệt mỏi mở mắt dậy đã nhìn thấy một cái bóng đen trước mắt làm cô giật mình hoảng hốt.
Cô lấy tay dụi mắt mấy lần mới nhìn rõ là Âu Hoàng Minh Viễn đang ngồi bắt chéo chân trước mặt cô, trên tay còn đang đọc một quyển sách. Có vẻ anh đã ở đây khá lâu
Triệu Bạch Liên hoảng hốt ngồi bật dậy, cô ngồi co người ở một góc không dám ngẩng đầu vì cô thật sự rất sợ hãi Âu Hoàng Minh Viễn.
Không gian im lặng đến mức chỉ còn nghe tiếng thở đều đều của Âu Hoàng Minh Viễn. Còn Triệu Bạch Liên cả thở cũng không dám, hai tay ôm lấy hai chân, cả người run rẩy
Âu Hoàng Minh Viễn thấy vậy thì dừng đọc sách, dùng ánh mắt sắc như dao để nhìn cô
"Cô sợ cái gì?"
➡️➡️➡️👍👍👍♥️♥️♥️
Download MangaToon APP on App Store and Google Play