Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Kiều Nam

Chương 1

Giản Húc giải ngũ, từ thành phố về quê sống một cuộc sống yên bình nơi đây.

Năm nay hắn đã 28, hiện chưa vợ chưa con cũng chưa có bạn gái. Vào thời nay, 28 tuổi đã tính là "trai già" rồi. Bởi nơi đây, trai trẻ lấy vợ lập gia đình muộn nhất là 20, 22 tuổi. Còn hắn đã 28 lại chưa có một mối tình vắt vai nào.

Nhưng cũng không thể trách hắn, bởi hắn nhập ngũ từ năm 22 tuổi, bây giờ xuất ngũ liền sang tuổi 28. Thời gian ở quân đội nhiều mà không có người yêu như vậy cũng không trách hắn được.

Nói thì nói vậy thôi, nhưng từ khi hắn về thôn, có người quen có người không quen đều rất nhiệt tình chào hỏi hắn. Nhất là các thiếu nữ mới đến tuổi xuân xanh tươi trẻ.

Thiếu nữ chưa chồng, ai gặp qua Giản Húc đều đem lòng ái mộ mà chào hỏi hắn, một chút cũng không để ý đến tuổi tác đã lớn kia.

Vì sao lại thế? Bởi vì Giản Húc mới xuất ngũ, bộ dạng lại cường tráng đẹp trai, hormone nam tính mang đầy khí vị đàn ông mạnh mẽ hấp dẫn bọn họ.

Nếu là người khác, có lẽ các thiếu nữ sẽ không thầm thương trộm nhớ đến đâu.

Những năm 90, người người đều coi trọng đàn ông trẻ tuổi xuất thân là bộ đội.

Những thiếu nữ đều mang tấm lòng son thuần khiết, ái mộ người ta lại không mấy ai dám bày tỏ hoặc tìm đến nhà người ta.

Lại nếu, người nữ nào một mình tìm đến nhà người đàn ông trẻ tuổi độc thân sẽ bị coi là hư hỏng, không phù hợp với đức tính tốt đẹp vốn có của người phụ nữ. Nếu không may, họ sẽ bị mọi người gièm phe, mỉa mai thành con gái hư đốn.

Giản Húc về quê đến nay đã được 1 tháng, hắn một thân một mình sống trong căn nhà đơn sơ khá hẻo lánh ở cuối thôn. Đi thêm 4 km ở mẻ sau nhà hắn là ngọn núi.

Hắn thân cao chân dài, vừa có sức vừa có võ, đi lên núi một mình cũng không sợ. Lại nói, ở dưới sườn núi có rất nhiều ruộng đất đã khai thác, toàn bộ đều là ruộng lúa.

Vào ban trưa trời nắng vừa đẹp, Giản Húc đeo giày quân đội cầm theo cây gậy đã gọt nhọn cùng cái bao bố nhỏ đi đến bờ sông bên kia.

"Anh Giản Húc."

Lúc này một giọng nói dễ nghe ngọt ngào của thiếu nữ vang lên.

Giản Húc quay đầu nhìn, thấy phía sau có một thiếu nữ mảnh mai xinh đẹp mặc váy áo màu xám, tóc thắt bím, đội mũ rơm rộng vành cầm theo giỏ vẫy vẫy tay cười tươi ngọt ngào với hắn.

"Cẩm Kiều." Giản Húc hơi nhướng mày rậm, hơi ngoài ý muốn vì cô nàng đến bờ sông lại mặc váy.

Cẩm Kiều cầm giỏ trúc, bước đi yêu kiều đến gần, "Anh định đi đâu vậy?"

"Đến bờ sông bắt cá." Giản Húc rất có chừng mực đáp.

Cẩm Kiều chu đôi môi được tô son đỏ hồng, "Vậy à."

"Em đến đây làm gì?"

Cẩm Kiều vuốt tóc, cười nói:" Em định hái chút rau củ ở sau bờ sông." Cô cắn môi nhìn nhìn Giản Húc, ngại ngùng nói:"Em có thể nhìn anh bắt cá được không?"

Giản Húc hơi suy tư rồi gật đầu đồng ý, "Đi thôi."

Quên chưa nói, Cẩm Kiều là bạn gái Giản Húc. Bọn họ mới xác định quan hệ người yêu không lâu.

Cẩm Kiều ở đầu thôn, cách chỗ Giản Húc hơi xa. Mà cô là cô gái xinh đẹp nhất thôn, bao năm qua có rất nhiều đàn ông trai trẻ trong thôn theo đuổi, nhưng Cẩm Kiều kén chọn, đều từ chối bọn họ. Nhưng khi Giản Húc về thôn, cô liền nhất nhất yêu thích hắn, vì chuyện này có khá nhiều nam thanh niên trẻ vừa thất vọng vừa ghen tị với Giản Húc.

Nay dẫu biết cô đã là bạn gái của Giản Húc, nhưng vẫn còn nhiều người không chịu từ bỏ, thỉnh thoảng đưa đồ tặng quà cho cô, một lòng muốn theo đuổi tới cùng.

Chuyện này đúng là ồn ào, vì đó mà có rất nhiều thiếu nữ phụ nữ xì xầm mỉa mai bàn tán.

.

Trời nắng đẹp, gió thổi nhè nhẹ, cây cối khe khẽ đung đưa.

Cẩm Kiều ngồi dưới gốc cây anh đào nhìn Giản Húc dưới sông. Trong mắt cô đầy sự ưa thích và tự hào.

Nhớ lại lúc cô nghe thấy những thiếu nữ trẻ tuổi xúm lại một chỗ vừa hâm mộ vừa ghen tị nhắc đến cô thành công thu phục được Giản Húc, lòng hư vinh trong cô lại hào hứng trỗi dậy.

Giản Húc khôi ngô tuấn tú, độc thân, một mình một chỗ lại vừa có nhà có đất, là đàn ông cường tráng đẹp trai, xuất ngũ không lâu còn có tiền trong tay nữa. Về sau nếu gả cho hắn, không mong được yêu chiều thương xót, nhưng chắc chắn có thể ấm no đủ bữa.

Chỉ nghĩ đến thế thôi đã khiến bao thiếu nữ rung động rồi. Vậy mà, chuyện tốt như vậy đều rơi xuống đầu Cẩm Kiều.

Chương 2

Cẩm Tiêu nhìn đồng hồ treo tường, thấy đã điểm 11 giờ trưa, cậu liền thông báo tan học.

Đám trẻ con nghe được đã tan học thì như cái chợ vỡ, vui vẻ xô nhau đi về.

Cậu nhìn đám nhỏ ồn ào nắm tay nhau ra về thì lắc đầu cười, dọn dẹp sách vở trên bàn rồi cũng về theo.

Vừa về đến nhà đã nghe thấy tiếng ồn ào, Cẩm Tiêu sắc mặt không đổi đi vào.

"Ối dào, xem xem lại con rể nhà bà đi, vừa lùn vừa kém cỏi, chẳng bằng con rể tương lai nhà tôi, là bộ đội đã xuất ngũ vừa có nhà vừa có ruộng đất, còn nhà bà á hả... Xì, thấp kém."

"Này, vợ ông Cẩm, người ta chỉ mới là bạn trai con gái bà, chứ chưa là gì của nhà bà hết nhá? Ở đó mà chế giễu chê bai nhà người khác. Tưởng con gái nhà bà có quan hệ yêu đương với Giản Húc liền khoe khoang không biết xấu hổ thế hả? Miệng mồm ít chút đi, không chừng sẽ bị người ta ghét bỏ đấy."

Mẹ Cẩm chua ngoa, chống nạnh cãi:"Bà nói thế là ý gì hả? Đang rủa con gái nhà tôi không lấy được chồng hả? Hừ! Đúng là goá phụ độc ác. "

"Ăn nói cho cẩn thận, ai rủa ai?" Bà goá phụ tức sôi máu.

Cẩm Tiêu đi qua, thở dài khuyên nhủ:"Mẹ, thím Lưu, đừng cãi nhau nữa."

Mẹ Cẩm hừ lạnh, dí ngón tay lên trán Cẩm Tiêu:"Mày là hậu bối, ở đó mà xen vào chuyện của bọn tao. Đến trưa rồi còn không biết đường mà về sớm làm cơm."

"Mẹ, con bận lên lớp mà." Cẩm Tiêu nhíu mày.

"Suốt ngày lên lớp, còn không bằng ở nhà xuống ruộng lên nương làm rẫy phụ cha mày. Cái gọi là tri thức của mày có kiếm được bao nhiêu cơm ăn chứ?" Mẹ Cẩm khinh thường chua ngoa nói.

Đáy mắt Cẩm Tiêu tối sầm xuống, lồng ngực phập phồng nghẹn khuất.

Thím Lưu lại không cho là đúng, nhíu mày mắng mẹ Cẩm:"Đàn bà chanh chua một mình mù chữ thì thôi, còn muốn đám con cháu nhà người ta cũng mù chữ như bà hả?"

Mẹ Cẩm nghe vậy lại tức điên lên, cách một hàng rào chỉ trỏ mắng thím Lưu.

Cẩm Tiêu chẳng muốn nghe nữa, lạnh nhạt đi vào trong nhà. Đem cặp sách đặt lên bàn, thay một bộ quần áo khác rồi xuống bếp nấu cơm.

Nhà người ta là nam nhi tránh xa phòng bếp, còn nhà họ Cẩm, mọi trách nhiệm, đốn củi nấu cơm tưới rau gì đó đều rơi vào tay Cẩm Tiêu.

Nhà bọn họ có năn người, cha mẹ, chị Cẩm Kiều, cậu và em trai út Cẩm Manh.

.

Cẩm Tiêu đứng trước bếp, thân hình thon gầy mảnh khảnh, tóc mái vì hơi nóng trong bếp mà hun cho ướt nhẹp, cánh tay gầy nhỏ trắng trẻo dưới áo thun màu đen khẽ cong, cậu múc một ít nước dùng nếm thử mùi vị của món ăn.

Thấy còn nhạt, cậu liền bỏ thêm chút muối.

Lúc món ăn đã được nấu xong, cha Cẩm vác cuốc trở về. Theo sau là người chị gái xinh đẹp yêu kiều cầm giỏ trúc chứa đầy rau củ và một con cá chép to.

"Cẩm Tiêu đã làm xong cơm trưa rồi sao?" Cẩm Kiều bỏ giỏ trúc lên kệ bếp, "Từ trường về đã mệt, còn nấu cơm làm gì? Sao không chờ chị để chị nấu cho? Haiz." Cẩm Kiều than thở giọng điệu đầy quan tâm và áy náy.

Cẩm Tiêu lẳng lặng nhìn ánh mắt hiện lên vẻ khoái chí cùng một chút hờ hững lạnh nhạt của Cẩm Kiều. Cậu rũ mắt, dọn đồ ăn lên bàn, nhàn nhạt đáp rằng:"Không cần vậy đâu, chị thân kiều thể nhược, chớ nên để bàn tay xinh đẹp chạm đến nồi niêu xoong chảo ở nhà bếp làm gì."

Đôi môi đỏ mọng đang cong của Cẩm Kiều cứng lại, đôi mắt hiện lên tia chán ghét, nhưng rất nhanh liền mất,"Ôi, em đang trách chị à? Chị hứa lần sau chị sẽ nấu cơm, em luôn bận rộn trên trường thì cứ bận, việc nhà cứ để chị lo là được."

Giọng Cẩm Kiều dịu dàng đầy bất đắc dĩ.

Mẹ Cẩm đi vào đúng lúc nghe được câu này, không hỏi đầu đuôi đã nhíu mày cất cao giọng, mắng:"Cẩm Tiêu! Mày lại bắt nạt chị mày rồi phải không? Mày là con trai, vì chút chuyện nấu cơm mà oán chị mày đó à? Cẩm Kiều xinh đẹp yếu ớt như vậy, đi xuống bếp nếu có làm mình bị thương thì sao? Người ta chê bai con bé luôn thì mày có chịu trách nhiệm được không? Hả?!"

Con gái bà xinh đẹp nhất thôn, da dẻ trắng nõn dị thường, một vẻ ngoài ưa nhìn tốt đẹp khiến bao đàn ông mê mệt, nếu để cô bị thương hoặc để lại vết sẹo xấu xí trên mình, thì làm sao còn đàn ông thích nữa chứ? Mà bọn họ không thích, thì nhà bọn họ sao có thể còn có đồ ăn miễn phí nữa đây?

Cẩm Tiêu chết lặng với cái nhà này, cậu gật đầu đáp ứng qua loa, "Vâng vâng, là con sai."

"Mày chỉ được cái nói mồm thôi. Lần sau còn nghe mày trách móc chị mày thì coi chừng tao đấy."

"Ôi mẹ ơi, Cẩm Tiêu ở trên trường đã vất vả, về nhà còn phải làm cơm, mẹ đừng trách em ấy." Cẩm Kiều đau lòng nói tiếp, "Con là con gái, đáng lẽ con nên mới là người phải nấu cơm cho nhà mình."

Mẹ Cẩm nhíu mày không đồng ý, "Con còn bênh nó? Việc làm cơm là trách nhiệm của nó, con đừng xía vào làm gì. Đi, đi rửa tay rồi ăn cơm."

Chương 3

Ăn xong bữa trưa, Cẩm Tiêu dọn dẹp chén bát đem đi rửa.

Đến chiều, cậu ngồi khuất dưới gốc cây cam đọc sách.

"Cẩm Kiều, Cẩm Kiều ơi."

Tiếng gọi trước cổng nghe vào tai rất yểu điệu, Cẩm Tiêu liếc nhìn, thấy Phương Mỹ Mỹ ăn mặc gọn gàng, trang điểm xinh đẹp đội mũ màu trắng đứng trước cổng.

Cẩm Tiêu thu lại tầm mắt, ngón tay khe khẽ ve vuốt góc sách. Phương Mỹ Mỹ lại đi tìm Cẩm Kiều, chắc hẳn lại có việc rồi. Mỗi lần Phương Mỹ Mỹ đến, Cẩm Kiều lại ra khỏi nhà đến rạng sáng mới về lại thôn.

Có lẽ bọn họ lại lên trấn.

Cẩm Kiều vội chạy ra, hỏi:"Lại có việc à?"

Phương Mỹ Mỹ liếc nhìn xung quanh thấy không có ai, liền thấp giọng bảo:"Ừ, cậu lên trấn không? Nghe chị Tư bảo có cực phẩm đến." Cô nàng thấp giọng, "Là từ thành phố, có tiền."

Cẩm Kiều mắt sáng lên, "Có chắc không?"

"Chắc chắn, tớ không lừa cậu đâu. Đi đi, vuột mất lần này là không còn nữa đâu." Phương Mỹ Mỹ gật đầu chắc nịch.

Cẩm Kiều động lòng, nhưng nghĩ đến một chuyện liền nhíu mày do dự:"Nhưng tớ nói với Giản Húc tối nay sẽ sang nhà ảnh chơi rồi."

Phương Mỹ Mỹ xoay xoay tầm mắt, rồi phất tay nói:"Có gì đâu chứ, sự hấp dẫn trấn trên còn không bằng một Giản Húc à? Mà nhá, nếu cậu bỏ qua lần này, lần sau không có nữa đâu. Với lại, Giản Húc kia có chạy được đi đâu đâu mà lo."

Thấy Phương Mỹ Mỹ nói có lý, Cẩm Kiều động lòng. Mặc dù cô thích Giản Húc thật đấy, nhưng Giản Húc thật sự không bằng niềm vui ở trấn trên, với lại đúng như Phương Mỹ Mỹ nói, hôm nay cô không đến trấn chắc chắn không kiếm được chỗ lợi, còn ở bên Giản Húc... Thì hôm sau bù đắp cũng được, dù sao hắn cũng đâu có chạy mất.

Vậy nên, lúc chiều tối Cẩm Kiều và Phương Mỹ Mỹ lén lút đi đường tắt ra khỏi thôn.

Cẩm Tiêu soạn xong bài học vào ngày mai xong, thì đem quần áo bẩn và dầu gội đến bên kia sông tắm rửa.

Muốn đến con sông sau thôn chắc chắn phải đi ngang qua nhà Giản Húc.

Nhà Giản Húc không lớn không nhỏ, hàng rào là từ cây trúc mà cắm nên, trước cổng nhà có hai cây cảnh mới trồng, trước sân vang vọng tiếng chẻ củi.

Cẩm Tiêu đi ngang liền thấy Giản Húc mặc áo ba lỗ màu đen cùng chiếc quần dài quân đội, lưng eo cường trán, mạnh mẽ bổ xuống từng khúc củi. Làn da ngăm đen nổi lên từng thớ cơ săn chắc, chiếc mũi cao thẳng ánh lên giọt mồ hôi.

Xuất chúng, mạnh mẽ, hấp dẫn mang đậm khí vị gợi cảm của giống đực chính là Giản Húc.

Và Giản Húc, là bạn trai chị gái Cẩm Kiều cậu.

Cẩm Tiêu ôm quần áo rời đi, nhân lúc trời chưa tối hẳn cậu phải tắm rửa cho xong mới được.

Nói cũng hơi ngại, cậu là đàn ông con trai nhưng mà lại sợ tối, nhất là ở nơi hoang vắng ở bờ sông.

Bởi bờ sông này cách thôn khá xa, nên ít người lui tới. Chỉ có người làm ruộng rau gần bờ sông này là rất hay qua đây để tưới rau củ hoa quả hoặc đến hái chút rau, nhưng cứ đến chiều tối là sẽ không còn ai đến nửa.

Bờ sông rộng rãi trong vắt, Cẩm Tiêu giặt sạch quần áo bẩn trước rồi mới cởi đồ xuống sông tắm.

Giản Húc chẻ củi xong liền cởi áo ba lỗ đi thẳng đến bờ sông. Thấy người ở đầu sông bên kia đang tắm, hắn cũng không ngại cởi sạch quần áo rồi đi xuống luôn.

Có lẽ động tĩnh hắn lớn, làm doạ đến cậu trai bên kia giật mình, thân mình khẽ run quay đầu nhìn hắn.

Gương mặt trắng nõn xinh đẹp quen thuộc hiện lên trước mắt, Giản Húc hơi sững sờ, suýt nữa thì nhầm người đó thành Cẩm Kiều.

Gương mặt, bộ dạng giống nhau như đúc. Nếu nói khác thì có khác ở giới tính hai người.

Nghĩ đến người ta là em trai song sinh của Cẩm Kiều, Giản Húc chớp mắt một cái rồi mở miệng chào hỏi, "Cẩm Tiêu cũng thích tắm sông à?"

Cẩm Tiêu nhíu mày, giọng lành lạnh đáp:"Ừm." Nghe có vẻ không thích nói chuyện cho lắm.

Giản Húc lại ồ một tiếng rồi không nói gì nữa. Dẫu sao thì hẳn cũng không phải một kẻ giỏi giao tiếp và giỏi ăn nói. Thấy cuộc trò chuyện lâm vào bế tắc hắn cũng không để tâm, liền theo đó mà im lặng thôi.

Hai người ai tắm thì tắm, trầm mặc cho đến khi trời gần chuyển tối thì mới đứng lên chuẩn bị về.

Giản Húc mặc chiếc quần cốc màu đen thô sơ, lúc vắt áo chuẩn bị về thì phát hiện Cẩm Tiêu vẫn ở dưới sông, thân thể căng cứng, một bên sườn mặt thanh tú cũng cứng lại, đôi môi mím chặt, nếu chú ý kĩ sẽ thấy người cậu hơi run rẩy.

Giác quan nhạy bén và sự quan sát tinh tường của một bộ đội đặc chủng cho hắn biết, Cẩm Tiêu gặp rắc rối gì đó rồi.

"Sao vậy?"

Hắn hơi nhíu mày, đôi mắt đen láy sắc bén không tự chủ được lại quan sát phản ứng của Cẩm Tiêu.

Cẩm Tiêu im lặng một hồi lâu, rồi cắn răng nói rằng.

"Hình... Hình như có đỉa bám lên chân rồi..."

Giọng điệu bấy lâu nay Giản Húc thường nghe là sự lạnh nhạt, nay đổi thành tiếng nói run rẩy, mềm mại yếu ớt như có như không.

Giản Húc hơi bất ngờ, rồi lại không nhịn được bật cười thành tiếng.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play