[ TF Gia Tộc F4 Dương Bác Văn×N/Y] Cùng Nhau Trưởng Thành
ngày đầu đi học
Dương Bác Văn ( Cậu ) Trịnh Khả Quyên ( Em) Cậu với Em Bằng tuổi nhau, hai người đúng chuẩn trúc mã trong truyện luôn, Mẹ Cậu Với Em là bạn thân từ cấp 3 đến hiện tại, hai người sinh cách nhau có 3 ngày nên họ từ nhỏ vốn dính nhau lắm, khác với mấy cặp trúc mã khác, hai người lại không cãi nhau nhiều ngược lại rất hiểu nhau rất thân là đằng khác
Dương Bác Văn
Khả Quyên! Cậu Có đi học không thì bảo! ( đứng dưới nhà)
Trịnh Khả Quyên
Đi Học Gì!? Nghỉ Lễ Mà Cậu Bị Hâm à! ( chạy ra cửa sổ+la)
Mami Em
Mày Bị Ngáo à con? ( nhìn Em)
Mami Em
Hôm nay 2/5 rồi con ạ, đi học lại rồi!
Trịnh Khả Quyên
What! ( chạy cuống cuồng ) sao không ai nhắc con hôm nay đi học vậy!
Dương Bác Văn
nhanh lên đi Tôi mệt cậu quá à, 7:30 vào học đó nhá ( đứng chống hông nhìn Em)
Trịnh Khả Quyên
trời má! sao tôi hay quên vậy trời! ( chạy vào nhà VS)
Trịnh Khả Quyên
ê! Dương Bác Văn đợi tôi nhá, cấm đi trước! ( La Vọng Ra)
Dương Bác Văn
Biết Rồi! Nhanh lên
30p sau thì em ra, hai người chạy đi học, chạy được nửa em mới nhớ bản thân quên lấy cặp, thế là cậu bạn Trúc mã lại phải đứng chờ em chạy về lấy cặp=))
Mami Em
Con Nhỏ ngáo này, đi học không mang cặp, con học bằng miền tin à! ( lấy cặp đưa ra cho em)
Trịnh Khả Quyên
hí hí Con Quên, quên xí ấy mà ( cười gãi đầu)
Trịnh Khả Quyên
A thôi con đi học đây, Bác Văn Thối còn đang chờ con, bye chị đẹp! ( vừa chạy vừa nói)
Mami Em
đi cẩn thận té! ( la vọng theo)
vừa đến cổng trường thì bác bảo vệ cũng sắp đống cửa, hai người phải xin lắm mới được vào
Dương Bác Văn
ayio bác à, tụi con mới lần đầu đi trễ thôi ạ ( chấp tay hối lỗi)
Trịnh Khả Quyên
phải phải, bác tha cho tụi con, cho tụi con vào đi ạaaa~ ( lắc lắc tay bác bảo vệ+nũng)
Dương Bác Văn
* gớm nhỏ này nay còn biết làm nũng cơ ạ*
Dương Bác Văn
( ngước lên nhìn trời)
Dương Bác Văn
*nay chắc có mưa à không bão cấp 3 luôn=))*
bác bảo vệ
ừm lần này thôi nhá, hai bây vào nhanh bác đống cửa ( cười cười)
Dương Bác Văn
áaa con cảm ơn bác ạ ( chạy vào)
Trịnh Khả Quyên
áaa con cảm ơn bác ạ ( chạy vào trường)
hai mẻ chạy muốn tuột q-à nhầm muốn tuột quyết máu, vừa chạy vào được lớp cũng vừa hay cô giáo vừa bước vào, hai người ai cũng đỗ mồ hôi ướt hết cổ áo
mấy bạn học nhìn mà cười không ngậm được mồm
Nguyệt Minh
hai cậu bị chó đuổi à hahahaha ( cười nghiên ngã)
Dương Minh
phải phải, haha nhìn hai người như mới bị ma đuổi í, cười chết bọn tớ rồi ( chỉ hai người)
Trịnh Khả Quyên
xùy, im đê hai đứa kia, tin tớ ghi tên hai mày vào sổ đầu bài hum ( lườm hai người kia)
Dương Bác Văn
( lấy tập ra cho em )
Dương Minh
ấy đại tỷ đừng giận, bọn tớ giỡn ( tắt nắng)
Dương Bác Văn
được rồi được rồi, mau về chỗ cô la bây giờ ( kéo em ngồi xuống)
Băng Hà
nào được rồi cả lớp, chúng ta bắt đầu học nha, không nói chuyện nữa nè ( cười nhìn cả lớp) học xong sẽ có trò chơi cho mấy đứa nhé
Giận Cậu
tua đến lúc ra về đi ha=) trẫm làm biếng viết quá
người qua đường
( đi ngang qua+cười)
Trịnh Khả Quyên
" á ditme Mỹ nữ kìaaa"
Trịnh Khả Quyên
( vừa đi vừa nhìn lại phía sau)
Dương Bác Văn
ê nhỏ kia, đi không nhìn đường, nhìn gì vậy? ( tát đầu Em)
Trịnh Khả Quyên
oa! má đau nha, đánh nhẹ nhẹ thôi, tôi mà bị ngốc cậu nuôi tôi cả đời nhá ( vừa xoa chỗ bị đánh vừa lườm Cậu)
Dương Bác Văn
xuỳ, ăn như heo, nuôi cậu cả nhà tôi chắc phá sản ( cười khẩy nhìn em)
Trịnh Khả Quyên
á à thì ra cậu thèm đònಠಿ_ಠ ( đá đít cậu)
Dương Bác Văn
( bị em đá đít+ cấm đầu)
Dương Bác Văn
mị cha nhà cậu! dám đá bổn thiếu gia! tôi về méc mẹ cậu ( lườm em)
Trịnh Khả Quyên
ê đm chơi méc mẹ! chơi mất dạy ( rượt cậu)
Dương Bác Văn
haha đố cậu chạy lại tôi, chân có một khúc mà hay ra vẻ quá! ( vừa cười vừa chạy)
Trịnh Khả Quyên
móa chơi công kích cá nhân! ( tức điên)
Trịnh Khả Quyên
nói cậu nghe! bà đây cũng 1m66 đó nhá, tưởng cậu cao lắm à, cao là ngon à? ( chạy theo cậu)
Dương Bác Văn
ừm đỡ hơn đồ lùnnn! ( nhảy qua bờ tường)
Dương Bác Văn
ngon trèo lên qua đây đánh tôi nè (ʘᴗʘ✿) ( khoan tay trước ngực)
Trịnh Khả Quyên
aaaa cậu... cậu chơi mất dạy, tôi về méc hai mẹ cậu ăn hiếp tôiii! ( bỏ chạy về)
Dương Bác Văn
ê..ê nhỏ kia! chơi mà chạy về méc mẹ! ê đừng máಥ_ಥ ( nhìn em chạy đi mà bắt lực)
Trịnh Khả Quyên
( vừa đi vừa đá viên gạch)
Trịnh Khả Quyên
hừ Dương Bác Văn Thối! dám chê tôi ( phồng má)
Trịnh Khả Quyên
ta đây dỗi cậu luôn, đồ đáng ghét
nhỏ vừa đi vừa chửi, mà đi lạc bà nó luôn=)
em đi vào con hẻm nhỏ, không biết ở đâu, mà không có nhà hay Người nào ở xunh quanh hết, em đi được khúc lại sợ rồi, đường vắng quá, chả có ai
T/g " dịu dàng " đây=)
tới đây hoi^=^ bye nhé mấy em yêu của trẫm🤞
Cứu Tôi Bác Văn
đột nhiên có mấy Thanh niên tầm 16-17 tuổi đi lại sau lưng em, nhìn dáng vẻ của mấy người đó chắc chả phải vạn tốt lành gì rồi
Côn đồ
ey em gái xinh đẹp ( khêu vai em)
Trịnh Khả Quyên
( giật mình quay đầu lại)
Trịnh Khả Quyên
dạ? anh kêu em ạ, có gì sao? ( lùi về sau vài bước)
em có chút đề phòng với mấy người này, nhìn dáng vẻ là biết không tốt đẹp gì, em có chút sợ hãi nhưng vẫn trả lời
một trong số hai tên đó lên tiếng, nói với em
Bảo Khang
em gái đi lạc à?
Bảo Khang
nhìn em có vẻ đang bị lạc rồi, xinh thế này hay để bọn anh đưa đi chơi nhá ( khoát vai em+cười)
tên còn lại cũng lên tiếng, giọng điệu đùa giỡn với em, nhìn từ trên xuống dưới người em
Chí Kiệt
phải phải, em gái xinh đẹp thế này, đi một mình con đường vắng thế dễ gặp huy hiểm lắm đấy ( đứng sau lưng em)
Trịnh Khả Quyên
không-k.không cần ạ, em..em tự đi được ( sợ hãi lùi xa ra )
hai tên đó nghe em nói xong, lại cười rồi nhìn nhau
Bảo Khang
thôi nào em gái, đi với bọn anh nào ( từ từ đi lại em)
Chí Kiệt
đúng đó, nghe lời đi chứ, bọn anh không làm gì em đâu ( cười đểu đi lại gần em)
em bị họ dồn vào gốc tường, nhìn hai người thanh niên trước mặt em sợ đến nỗi mắt cũng đỏ hoe rồi, nhưng không dám khóc
họ được nước lấn tới, tay chân hết sờ mặt em, lại đến vai
Trịnh Khả Quyên
BỎ RA! ( sợ hãi hét lên)
Trịnh Khả Quyên
mấy người...mấy người né xa tôi ra! ( dùng hai tay để trước ngực)
Trịnh Khả Quyên
hức..hức Né xa...híc tôi ra
họ thấy em khóc lại càng vui vẻ, tay cứ liên tục đụng chạm vào người em
những ký ức tối tâm của quá khứ vậy mà lại hiện về, làm em sợ hãi đến khóc không thành tiếng, bao nhiêu ký ức của quá khứ cứ lần lượt lần lượt xuất hiện trong đầu em
Trịnh Khả Quyên
híc... hức n-né xa tôi ra! THA CHO TÔI Đi! ( sợ hãi ngồi khuỵ xuống)
Bảo Khang
em gái này, sao lại khóc chứ, xinh đẹp như vậy đừng khóc chứ ( dùng tay sờ lên mặt em)
Trịnh Khả Quyên
BỎ TAY RA! ĐỒ BẨN Thỉu! ( hất tay hắn ra)
hắn bị em hất tay ra, tay đập trúng vào tường, tức giận nắm cổ em áp sát lại gần hắn
Bảo Khang
Con mẹ mày, nói lời ngọt ngào thì đ*o thích à ( bốp chặt cổ em)
Trịnh Khả Quyên
BỎ RA ( cố đẩy tay hắn ra)
Trịnh Khả Quyên
hức hức..hức híc b-bỏ tôi ra, xin c-các người ( rút người lại)
Chí Kiệt
nào em gái ( vuốt ve mặt em) đừng khóc giữ sức chút nữa r*n đi~
em khóc đến mức mắt nhòe đi hết, em vừa sợ vừa đau, em không chống trả lại được hai tên này, sức của họ khỏe hơn em gấp nhiều lần, em không làm được gì, chỉ biết van xin họ
còn bên cậu, về tới nhà vẫn chưa thấy em về tới, liền chạy đi tìm, cậu tìm từ chỗ gần nhà đến những nơi em thường lui tới đều không thấy, liền chạy đến mấy con hẻm ở gần trường xem xét
Dương Bác Văn
ha..ha..ha chặt ( tắt lưỡi)
Dương Bác Văn
cậu đi đâu rồi Khả Quyên, thật là chạy lung tung ( vựa vào tường)
Dương Bác Văn
từ nhỏ đến lớn vẫn vậy, cậu luôn khiến tôi lo lắng thế à? đồ ngốc này thật là ( thì thầm)
cậu đang đứng nghỉ ngơi một chút thì nghe tiếng la ở gần con hẻm cạnh chỗ cậu đứng, liền chạy vào, tìm mãi vẫn không, đến con hẻm cục có tận 3 lối nhỏ, cậu không biết nên chạy hướng nào
Dương Bác Văn
ch* chết đi hướng nào bây giờ ( đấm vào tường)
đang phân dân thì cậu nghe tiếng la lớn tên mình, liền giật mình mà chạy theo hướng đó
Trịnh Khả Quyên
DƯƠNG BÁC VĂN! ( la lớn)
Trịnh Khả Quyên
hức..hức c-cậu mau mau cứu tớ ( ôm đầu)
Chí Kiệt
nào im lặng không ai cứu em đâu ( ngồi khuỵ xuống gần em)
Bảo Khang
mày ngu quá, ở đây thì có ai mà kêu cứu ( dùng tay vén tóc em khỏi mặt)
T/g " dịu dàng " đây=)
Ừ.. ờ coi bộ truyện của trẫm không được đọc nhiều lém:(( chán
T/g " dịu dàng " đây=)
hoi trẫm đi học mai đi học đây•~• bye bye
Download MangaToon APP on App Store and Google Play