Triều đại nhà họ Trương cai trị mang tên "Đại Minh" mẫu thân ta là Hoàng Hậu được cả dân chúng kính trọng.Khi bà ta lên làm Hoàng Hậu đã mang thai ta mà không ai hay biết, ngay cả cha ta là Hoàng Đế tôn kính.
Lên ngôi Hoàng Hậu không lâu , bà đã hạ sinh tôi mà chi 1 cung nữ biết.Nhưng khi thấy tôi là nữ nhi, bà đã vô tình vứt bỏ tôi sang cung rách nát và cũ kĩ bên cạnh chỗ ở của tỳ nữ và để 1 cung nữ đỡ đẻ bà, chăm sóc cho tôi.
Dần dần tôi lớn lên và có ý thức thì tôi biết rằng bản thân vốn là công chúa nhưng lại không được thừa nhận.Nên tôi cũng an phận thủ thường ở trong cung nô. Tiện một chút thì ngay bên cạnh đó có 1 con đường bí mật dẫn ra rừng rậm ở đó.Từ đó tôi có khả năng giao tiếp và điều khiển động vật ( thật ra sức mạnh này là sức mạnh được tiến hoá từ sức mạnh của Hoàng Đế).
Tôi sống cũng chẳng vui vẻ gì, từ năm tôi 2 tuổi đã phải tự ăn, nhưng còn nhân từ cho tôi 3 bữa cháo trắng, tôi lên 4 thì chỉ còn 2 bữa: sáng thì ăn màn thầu , trưa thì 1 bát cháo còn tối thì tôi nhịn không được ăn thêm gì khác nữa.
Lợi dụng năng lực giao tiếp với động vật, nửa đêm tôi trốn ra ngoài và được 1 bé hổ thường xuyên cho tôi thịt.Ban đầu tôi không biết làm sao để ăn, dần dần tôi đi vụng trộm ở nhà bếp thì cũng biết được cách nhóm lửa.
Dù cuộc sống như vậy tôi vẫn muốn làm cho nó xanh thêm.Tôi đã kiếm thật nhiều giống hoa đem trồng trước cửa, và cô tỳ nữ đó cũng không để tôi rảnh rỗi.Lúc thì bắt tôi dọn dẹp, lúc thì cho tôi cây chổi để quét sân, không vừa lòng ả thì lại quay ra đánh đập tôi.
Cứ liên tục khi 1 ngày nọ nghe nói có vị khách quý ghé tới hoàng cung này.
Các cung nữ thì thầm:
" ta nghe nói trận chiến vừa rồi, Võ tướng quân đi nhầm 1 bước nên cả đội quân thua trước quân Giang Quốc."
"làm gì nhầm 1 bước, dù có không nhầm cũng không thể thắng nổi "
" đúng rồi đó,nghe bảo họ mạnh lắm, lần này qua chỗ chúng ta là cho thái tử học hỏi tầm 1 năm ý "
"1 năm sao?"
tôi chỉ lén nghe được nhiêu đó và đã chạy về gấp bởi ả tỳ nữ đã trở về, thấy tôi hớt hải chạy về, ả tức giận ra tay đánh tôi tiếp.Tôi chịu vậy cũng đã dần quen.
Tôi đã nghe lén vậy và chạy về gấp bởi ả tỳ nữ sắp quay trở lại.Thấy tôi hớt hải chạy về, ả ta đã ra tay đánh tôi.Cuộc sống như vậy tôi đã quen rồi
"Cái thứ con rơi nhà ngươi, suốt ngày chạy ra ngoài mà không có sự cho phép của ta.Biết nghe lời xíu đi, ngoan ngoãn ở đây nghe lời có gì thì nói với ta!"
Tôi nghe xong nói:" vậy.....vậy....con có thể học chữ đọc sách được không?"
Ả ta lườm liếc tôi 1 cách lạnh lùng và nói:
"KHÔNG THỂ! Thứ con rơi con rớt nhà ngươi xứng học chữ sao!"
Đôi mắt tôi cụp xuống :"...vâng"
Ả ta còn căn dặn:" mấy nay có khách quý, tuyệt đối đừng chạy ra ngoài, mất mặt lắm "
ngày hôm sau, tôi không được ra ngoài.Vì quá nhàm chán nên tôi đã tự làm 1 cái xích đu cho bản thân.Tôi cũng là lần đầu trèo cây có vẻ sợ sệt, một hồi sau vừa cột chắc chắn vào cành cây, định trèo xuống nhưng chân tôi đã bước hụt,té xuống.Chân tôi đã bị xước 1 mảng khá lớn, nhưng thôi cũng kệ vì vui mừng đã làm được cái xích đu cho bản thân.
Đêm hôm đó,hoàng cung rất náo nhiệt, đặc biệt rất ồn khiến tôi không thể vào giấc ngủ nên tôi chạy ra bìa rừng nơi có những người bạn của tôi.Tôi đã ngủ quên từ khi nào không hay, khi tỉnh lại tôi đã ở trong căn phòng của mình.Tôi cũng không thắc mắc nhiều làm gì.
Giống như tối qua nhưng thay vào đó là bầu không khí nghiêm túc và bận rộn.
Ả tỳ nữ biết trẻ con không quản được nhiều kiểu gì cũng chạy lung tung nên đã khoá tôi lại trong phòng kho kế bên.
Tôi đã cầu xin ả:"tỷ tỷ....tỷ tỷ thả ta ra đi..đừng nhốt ta,ta không chạy lung tung đâu."
"Ai mà biết ngươi nói thật hay không, ở yên đấy đi"
Ả dùng tôi mắt sắc lạnh lườm liếc tôi rồi bỏ đi.
Tôi bất lực,vừa khóc vừa đập tay vào cửa hy vọng sẽ có...dù chỉ một người đi ngang qua sẽ cứu mình.
Nhưng đâu thể ngờ tôi đã lủi thủi kêu ngào cả ngày trời nhưng chẳng ai thèm đoái hoài.
Tối đến ả ra ăn chơi cùng các cung nữ, chơi đến....quên cả tôi.
Đến tận sáng hôm sau ả ta nhớ ra tôi để mở cửa .Tôi bị bỏ đói cả ngày trời thật sự là không còn sức nên cho tôi 1 cái màn thầu với 1 tô cháo cũng không đủ no. Nhưng ít ra ả còn có chút tình người cho tôi bữa sáng nhiều hơn thường ngày.
khi đc ăn xong, tôi đã được giao phó làm việc ngay sau đó.Ả đưa cho tôi 1 cây chổi quét dãy đường đi từ cung hoàng hậu.
Không một ai biết thái tử nước láng giếng cũng tới cung hoàng hậu.
Vừa lúc tôi đi đến đoàn sứ thần và thái tử cũng vừa tới.Tôi sợ hãi quỳ xuống,hành lễ như một nô tỳ.
Tôi không nói một lời, không ngó lên nhìn sắc mặt thái tử nhưng cũng đủ biết là khinh bỉ và chán ghét.
Đối với hoàng tộc ai chả vậy với người dưới trướng chứ.
Tôi quét đến tận mặt trời lên tới đỉnh đầu mới xong.Thật mệt mỏi! Tôi chạy vào phòng vì cơ thể trẻ con này đói quá rồi.
Ăn dù ít nhưng vẫn đỡ hơn rằng không có ăn.
Bỗng nhiên tôi nghe thấy tiếng bước chân.Tôi nghĩ chắc lại lôi ra mấy lỗi để ả tỳ nữ thoả mãn cơn tức giận.
Tôi nhắm mắt lại ,quỳ xuống, chắc lần này đánh khá đau bởi người tôi đang rất mệt mỏi.
Một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy vai tôi.
"Muội đứng dậy trước đi."
Tôi sửng sốt,giọng nói này không phải của ả ta.Tôi bất giác mở mắt.
Thật bất ngờ:"Th...Thái tử....sau người lại ở đây."
Tôi sợ hãi lùi lại phía sau.
Biểu cảm có chút mất mát của ngài ấy khiến tôi tới bất ngờ này lại có bất ngờ khác.
"Muội là người hành lễ với ta ở trước cửa cung hoàng hậu sao?"
Tôi run rẩy:"đúng vậy.... không biết ta làm gì khiến ngài không hài lòng sao?"
Ngài ấy lắc đầu, đỡ tôi ngồi lên ghế và ngồi cùng với tôi.
"sao trong cung lại có cung nữ nhỏ tuổi quá vậy."
Tôi bối rối, quên mất cả kính ngữ với hoàng tộc:"không biết!đừng quan tâm."
"phải chăng...muội đang gặp rắc rối với người của hoàng tộc."
Tôi gật đầu.
"Thế ta có thể làm bạn với muội được không?quên đi thân phận của ta?"
Tôi sửng sốt lắc đầu:"đừng làm thế....sợ..."
"không sao đâu, ta tên Thiên Kỳ họ Giang,....hmm...chúng ta cũng mới gặp hay muội gọi ta là nhị điện hạ trước đi."
Tôi tò mò:"việc biết tên thái tử có chết không...?."
Thái tử bật cười:"không đâu, nhưng mà muội cho ta biết tên được không?"
Tôi do dự nhưng vẫn trả lời (sợ chết đó).
"Nguyệt Di ....."
".... không họ"
Thái tử không khỏi bất ngờ.
"cha mẹ muội là ai?"
"..."
Tôi im lặng một hồi lâu, sau đó vẫn trả lời.
"không cha.... không...mẹ!"
Tôi ngoảnh mặt đi có chút mất mát.Thái tử nhìn tôi không nói một lời.
Chúng tôi ngồi im lặng một lúc lâu thì tùy tùng đi theo Thái tử vội vàng dẫn người trở về.
Ngài ấy vừa bước ra khỏi cửa tôi đã vội vã đóng cửa lại.
Một vạn câu hỏi tại sao chạy quanh đầu tôi
*tại sao lại tới đây?tại sao một người cao quý như vậy lại nói chuyện với một kẻ thấp hèn như mình?tại sao?tại sao?*
Tim tôi sắp rớt ra ngoài rồi!tôi còn muốn sống nên đừng gặp tôi nữa, đừng cho tôi vướng vào bất kì hoàng tộc nào, hãy để tôi sống như một con chuột ...
Thân thể trẻ con này cũng quá yếu, mới đó mà tôi ngủ lúc nào không hay.
Đến chiều ả tỳ nữ đạp cửa khiến người tôi theo quán tính của cánh cửa, đầu tôi đập vào ghế.
Vì quá đau tôi đã bật khóc,sợ ả ta ra tay đánh nên không dám phát ra tiếng.
" Ban ngày ban mặt ngươi đóng cửa làm cái gì?"
"..."
"Bộ ngươi bị điếc hay sao mà không trả lời ta vậy?"
"Tỷ tỷ....cho ta xin một ít đồ sơ cứu được không......máu...chảy rồi!"
"Nhiêu đó mà cũng đòi hỏi "
Mặt ả nhăn lại, lấy một tấm vải từ trong người ra đưa cho tôi.
" nè quấn lại rồi đi làm việc đi, trễ lắm rồi đó"
Ả quay đi một mình lầm bầm:"bực mình, suốt ngày phải gọi con chuột đấy, mất bao thời gian "
Tôi cầm cái mảnh vải chạy ra thùng nước rửa rồi quấn lại.Tuy quấn hơi xấu nhưng miễn là nó không chảy máu tiếp là được rồi.
Xong tôi lại chạy đi làm việc hằng ngày.Lại phải lau chùi,lại phải quét dọn.
Xong việc thì cũng đã chiều muộn, tôi lê lết cơ thể mệt mỏi quay trở lại nơi ở của mình.
Bỗng tôi thấy một hình bóng hơi quen mắt như đã thấy ở đâu đó rồi.
Tôi không suy nghĩ nhiều:"Thái tử?"
Người ấy quay lại.Đúng như dự đoán, là Thái tử điện hạ.
Tôi vội vàng hành lễ nhưng lại bị Thái tử chạy lại đỡ tôi không cho tôi hành lễ.
"không cần hành lễ đâu, đây cũng không có người khác."
"Vậy sao người tới đây."
"Ta....ta chỉ nghĩ thôi.Không biết muội biết chữ chưa? Nếu chưa thì ta có một ít sách sẽ giúp ích cho muội "
"Muội cầm lấy trước đi, mai ta quay lại dạy muội."
"đầu của muội? Sao quấn lại vậy?"
"thần không cận thận vấp té thôi, người đừng quan tâm quá!. "
Thái tử vội vàng đưa cho ta 'mấy cuốn sách ' mà ngài ấy nói rồi bỏ đi.
Thật sự không phải chỉ là mấy cuốn mà ngài ấy nói đâu mà là cả 2 tay nải rất to đấy.
Nhưng không hiểu sao tôi vui đến vậy.Vì sắp được học chữ hay vì có người biết được mong muốn của mình.
Tôi dùng hết sức bình sinh lôi 2 tay nải đấy vào phòng.
Tôi háo hức lật ra coi nhưng vấn đề đây là...tôi không biết một chữ nào hết.
Thôi đành đi ngủ, mai không biết Thái tử còn nhớ lời vừa nói không nữa.
Người thì cao quý,kẻ thì thấp hèn.Liệu có đáng để ngài đoái hoài.
Tắt đèn đi ngủ.Cảm giác cứ thiếu thiếu cái gì mà nghĩ hoài không ra.(thật ra là tối nào Nguyệt Di cũng chạy ra bìa rừng để chơi với vua rừng xanh và các động vật khác.)
Sáng hôm sau, tôi hi vọng ngài ấy sẽ đến.Tôi vừa làm vừa đợi, đợi mãi ....vẫn không thấy.*chắc chỉ trêu đùa mình thôi*vừa xong, quay ra thấy Thái tử chạy hớt hải về phía tôi.
"...hh...Muội đợi ta lâu không?"
"Thưa điện hạ, thần đợi không lâu"
"à...vậy ta bắt đầu học được chưa?"
"Tránh để người khác thấy điện hạ ở đây.Liệu rằng điện hạ có thể vào trong...được không?"
"ừm."
Vào phòng thái tử đưa tôi một bình nhỏ.
"ta khó khăn mới đưa về cho muội đó,sử dụng cho bản thân muội đi!"
Tôi khựng lại:"sao người lại đưa thần thứ quý giá như vậy?"
"quý gì, khó lấy thôi chứ không quý lắm đâu "
"bắt đầu học thôi."
Tôi cũng không hỏi gì thêm
Từ lúc đó, nguyên thời gian ngài ấy bên cạnh tôi thì tôi đã biết không ít chữ mặc dù chỉ tới 1 ngày.
Được vài ngày, một hôm nọ ả tỳ nữ phát hiện ra đống sách mà Thái tử cho tôi đọc.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play