Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[SGP] [Bâng X Jiro] Bóng Tối Tình Yêu?

5 năm?

hii mấy bà đây là lần đầu tiên tui viết truyện có gì mấy bà bỏ qua cho tui nhaa
tui sẽ viết theo kiểu truyện ngắn í tại tui hay bị bí idea nên hong viết duoc truyện dài ạaa
có gì góp í thì mọi người cứ nói thui sẽ sửa ạaa
thuii vô truyện nè
_______________________
em: Ngọc Quý anh: Lai Bâng một số nhân vật khác: Tấn Khoa, Rin, Hữu Đạt, Cáa
anh và em đã bên nhau được 5 năm rồi, tuy 5 năm nhưng lúc nào cũng ngọt ngào như lúc mới yêu
nhưng mấy tuần nay rồi em thấy anh lạ lắm cứ lạnh nhạt với cậu chẳng quan tâm cậu như lúc trước đôi khi còn lớn tiếng với cậu nữa cậu thấy vậy cũng có chút buồn trong lòng, hỏi anh lí do tại sao thì nhất định anh không nói
Hôm nay em đang ngồi chơi game trong phòng thì thấy anh mở cửa bước vào còn đi đến ôm em vào lòng tuy hơi bất ngờ nhưng em cũng vui vẻ ôm lại anh
em đang mừng thầm trong lòng vì mấy ngày nay anh lạnh nhạt với em thậm chí còn chẳng để í em làm gì mà bỗng hôm nay lại chủ động ôm em nhưng câu nói sau đó của anh lại khiến em chết lặng
Lai Bâng
Lai Bâng
em à có lẽ đây là lần cuối cùng anh ôm em rồi, sau này khi không có anh ở bên cạnh em phải sống thật tốt nhé! mình dừng lại nha em...
Ngọc Quýy
Ngọc Quýy
anh nói cái gì vậy Bâng mình đã bên nhau 5 năm rồi cơ mà//hoảng hốt hỏi lại anh//
Lai Bâng
Lai Bâng
//nhẹ nhàng nắm lấy tay em// anh xin lỗi, mình dừng lại em nhé, anh cảm thấy anh không còn tình cảm với em nữa...
Vừa nói xong chiếc điện thoại bên cạnh của anh hiện lên tin nhắn *Bâng à, em nhớ anh rồi anh đến nhà trở em đi chơi đii*
em nhìn thấy dòng tin nhắn liền chất vấn anh
Ngọc Quýy
Ngọc Quýy
Lai Bâng cái này là cái gì, đây là ai, anh với cô ta bắt đầu bao lâu rồi? //khóc//
Lai Bâng
Lai Bâng
//anh lấy tay lau nước mắt ôm nhẹ em vào lòng// anh xin lỗi, bọn anh bắt đầu được 3 năm rồi... tha thứ cho anh lần này nha em anh thực sự hết tình cảm với em rồi...
Ngọc Quýy
Ngọc Quýy
3 năm rồi sao tôi ngốc thật nhỉ tận 3 năm rồi mà tôi vẫn chẳng biết gì//đẩy anh ra//
Ngọc Quýy
Ngọc Quýy
anh đã bao giờ có tình cảm với em chưa Bâng?
Lai Bâng
Lai Bâng
...
Ngọc Quýy
Ngọc Quýy
được rồi em hiểu rồi//cười gượng//
Ngọc Quýy
Ngọc Quýy
anh muốn tôi tha lỗi cho anh sao anh làm như vậy với tôi rồi lại mong tôi tha lỗi? nực cười nhỉ điều đó sẽ không bao giờ xảy ra đâu, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, tôi hận anh Bâng à...//rơi nước mắt//
Ngọc Quýy
Ngọc Quýy
được rồi đó là quyết định của anh, chúc anh hạnh phúc sáng mai tôi sẽ về Hà Nội//đứng dậy đi ra khỏi phòng//
em không để í rằng nước mắt anh cũng rơi rồi
anh còn yêu còn yêu em lắm nhưng anh không còn cách nào khác...
quay lại 2 tuần trước mẹ anh đã gọi cho anh bắt anh cưới một cô gái mà anh không yêu thậm chí là chưa gặp mặt bao giờ chỉ bởi nhà cô ta rất giàu... mẹ anh thì chưa bao giờ chấp nhận truyện anh và em yêu nhau nên lấy cái cớ này để bắt em và anh chia tay. Anh không đồng với í kiến đó nhưng mẹ anh lại mang em ra đe dọa anh mẹ anh dọa sẽ giết em, sẽ cho em sống không bằng chết. Anh không muốn em bị tổn thuơng nên mới chọn cách này
còn cái tin nhắn kia là anh nhờ một người bạn giả vờ nhắn tin cho anh cố tình để em nhìn thấy tin nhắn đó
mấy tuần nay anh lạnh nhạt với em vì muốn em vơi dần tình cảm với anh để khi anh nói lời chia tay em sẽ dễ dàng chấp nhận nó hơn
còn em sau khi đii ra khỏi phòng thì em vội lấy chiếc áo khoác mặc lên rồi đi đến bãi biển gần nhà - cái nơi mà anh đã ngỏ lời yêu với em...
lúc này em mới bật khóc trong đầu em chỉ toàn những suy nghĩ tiêu cực
Ngọc Quýy
Ngọc Quýy
*5 năm sao nực cười thật đó thực sự anh đã bao giờ yêu em chưa vậy*
Ngọc Quýy
Ngọc Quýy
*5 năm cứ ngỡ là sẽ kết thúc bằng một đám cưới thật đẹp nhưng không em mơ tưởng quá rồi*
Ngọc Quýy
Ngọc Quýy
*không trách anh được do em đã đặt hết niềm tin vào anh mà do em tự mơ tưởng, hy vọng nhiều rồi lại nhận lại thất vọng*
Ngọc Quýy
Ngọc Quýy
*yêu anh đến vậy cuối cùng lại phải nhìn anh bên người khác*
Ngọc Quýy
Ngọc Quýy
*anh ác thật đó làm vậy với em mà anh không sợ em buồn sao*
Ngọc Quýy
Ngọc Quýy
*à em quên mất anh có bao giờ yêu em đâu mà sợ em phải buồn nhỉ*
Ngọc Quýy
Ngọc Quýy
*em ghét anh ghét anh lắm*
Ngọc Quýy
Ngọc Quýy
*em yêu anh nhưng em sẽ không tha lỗi cho anh đâu nhưng nếu anh quay về coi như em chưa nói gì nhé*
tại sao em lại nghĩ vậy nhỉ chắc do em quá yêu anh rồi bị đối xử đến đau lòng như vậy nhưng khi anh quay về vẫn chọn cách tha thứ cho anh...
Ngọc Quýy
Ngọc Quýy
*hì hì anh à nếu anh không quay về thì em cũng không trách anh đâu*
Ngọc Quýy
Ngọc Quýy
*em cũng sẽ không buồn, không khóc đâu em chắc chắn đó*
nói vậy nhưng em vẫn em khóc, khóc rất nhiều. 5 năm chứ có phải 5 ngày hay 5 tháng đâu mà nói không buồn là không buồn duoc chứ...
2 tiếng-3 tiếng em khóc đến kiệt sức rồi dần thiếp đi trên bãi biển...
_____________________
thuii vậy đủ rùii maii tuii ra tiếp nhaaa
nhớ ủng hộ tuii nhaaa
có gì sai sót mọi người cứ nóiii ạaa tớ xin tiếp thu
baii baii mấy bàaa <3

# sóng biển?

hii mọi ngườiii chúc mọi người đọc truyện vui vẻee nhaaa
vô truyện nèee
___________________________
Lúc này đã là 00:41 anh ở nhà đợi mãi mà không thấy em về liền chạy đi tìm em
anh biết em đang ở đâu, anh biết em đang ở cái nơi chứa biết bao nhiêu kỉ niệm của cả hai...
chạy đến bãi biển anh thấy em đang nằm gục trên bãi biển, anh sợ em lạnh liền vội vã bế em lên đưa em về nhà...
Ngọc Quýy
Ngọc Quýy
anh ơi anh định bỏ em thật à...em ghét anh ghét anh lắm...//ngủ mớ//
Lai Bâng
Lai Bâng
anh xin lỗi...
Ngọc Quýy
Ngọc Quýy
anh đừng bỏ em được không... em sợ em sợ mất anh lắm anh ơi...//khóc//
Lai Bâng
Lai Bâng
ngoan về nhà ngủ nhé ngày mai rồi sẽ lại đến, rồi sẽ có người khác thay anh chăm sóc cho em...//hôn lên trán em//
Lai Bâng
Lai Bâng
quên anh đi và sống thật tốt nhé...//bế em về nhà//
đây là nơi chan chứa biết bao kỉ niệm hạnh phúc của hai ta nhưng sao cũng là bãi biển đó nhưng hôm nay lại ảm đạm u buồn đến lạ...
không khí đó, cảm giác đó thay đổi thật nhiều...phải chăng là do lòng người đang đổi thay chăng...
anh đưa em về phòng đặt em nằm trên chiếc giường quen thuộc rồi nằm xuống bên cạnh em, có lẽ đây là đêm cuối cùng anh được ngủ cùng em rồi. Anh trân trọng từng giây phút bên em, không dám ngủ mà chỉ ngồi ngắm nhìn em...
Lai Bâng
Lai Bâng
em à có lẽ chỉ sang ngày mai thôi anh sẽ không được nhìn thấy bóng dáng của em nữa...
Lai Bâng
Lai Bâng
chẳng còn nhìn thấy nụ cười như đóa hoa hướng dương của em, nụ cười như ánh nắng soi sáng cuộc đời tăm tối của anh nhưng có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ được ngắm nhìn nó một lần nào nữa rồi...
Lai Bâng
Lai Bâng
tạm biệt em nhé, chúc em gặp được một người tốt hơn anh...//rơi nước mắt//
lấy tay gạt nhẹ đi giọt nước mắt đang lăn trên gò má anh ôm em rồi chìm vào giấc ngủ
sáng hôm sau khi anh thức giấc đã không còn thấy bóng dáng của em, quần áo đồ đạc của em cũng chẳng còn lại trong phòng. Anh muốn tạm biệt em lần cuối nhưng chắc là không được rồi. Anh đi xuống dưới nhà thì thấy mọi người đang ngồi ở đó
Lai Bâng
Lai Bâng
chào mọi người, Quý đâu rồi ạ?
Hữu Đạt
Hữu Đạt
anh Quý về Hà Nội rồi ạ
Cáa
Cáa
m với thằng Quý lại xảy ra chuyện gì đúng không?
Lai Bâng
Lai Bâng
dạ...
Rinn
Rinn
có gì nói anh nghe coi
Tấn Khoa
Tấn Khoa
đúng rồi đó có gì thì anh phải nói cho mọi người nếu giúp được mọi người sẽ giúp
Lai Bâng
Lai Bâng
chuyện này mọi người không giúp được em đâu //bật khóc//
Cáa
Cáa
không giúp được nhưng chia sẻ với mọi người chẳng phải tốt hơn sao nếu m còn coi đây là gia đình thì kể cho mọi người nghe đi ?
Hữu Đạt
Hữu Đạt
//gật đầu//
Rinn
Rinn
//gật đầu//
Tấn Khoa
Tấn Khoa
anh cá nói đúng đó...
Lai Bâng
Lai Bâng
chuyện là... //nức nở//
anh liền kể hết đầu đuôi câu truyện
Cáa
Cáa
m định giấu nó đến bao giờ?
Lai Bâng
Lai Bâng
chắc là mãi mãi... //khóc//
Tấn Khoa
Tấn Khoa
anh nghĩ đó là sự lựa chọn tốt nhất sao?
Tấn Khoa
Tấn Khoa
anh có nghĩ đến cảm xúc của anh quý không?
Tấn Khoa
Tấn Khoa
anh đã bao giờ yêu anh quý chưa vậy?
Tấn Khoa
Tấn Khoa
muốn tốt cho anh ấy mà làm vậy? Đó là đang giết chết trái tim của anh ấy đó //hét lớn//
Tấn Khoa
Tấn Khoa
anh có biết sáng nay trông anh Quý như nào không?
Tấn Khoa
Tấn Khoa
anh ấy tiều tụy lắm Bâng à anh có thấy được hình ảnh đấy không? //kích động//
Rinn
Rinn
thôi Khoa//kéo khoa ngồi xuống //
Lai Bâng
Lai Bâng
anh xin lỗi, là do anh do anh tệ//lấy tay tự đánh chính mình//
Hữu Đạt
Hữu Đạt
này Bâng anh làm gì vậy//kéo tay anh//
Cáa
Cáa
ĐỦ CHƯA //hét lên//
Cáa
Cáa
đó là quyết định của Bâng và Quý chúng ta nên tôn trọng 2 đứa nó
Cáa
Cáa
Khoa à thằng Bâng nó yêu thằng Quý như nào ai cũng thấy mà, nó đang bảo vệ Quý m hiểu không chỉ là nó đang bảo vệ theo cách riêng của nó thôi...
Tấn Khoa
Tấn Khoa
Nhưng mà nếu anh ấy thực sự yêu anh Quý thì đã cùng anh ấy vượt qua khó khăn này chứ không phải làm như vậy
Tấn Khoa
Tấn Khoa
còn tin nhắn kia chắc gì đã là nhờ bạn chứ có khi đó là sự thật cũng nên
Hữu Đạt
Hữu Đạt
K-Khoa sai rồi...khoa đừng nói nữa...//kéo áo Khoa//
Rinn
Rinn
Đủ rồi đó Khoa
Tấn Khoa
Tấn Khoa
em nói đúng mà?
Lai Bâng
Lai Bâng
thôi mọi người đừng cãi nhau nữa, là do em em xin lỗi vì khiến mọi người cãi nhau//bỏ vào phòng//
anh thực sự đã quá mệt mỏi rồi
Cáa
Cáa
đó mày thấy chưa Khoa...
Cáa
Cáa
t không nói thằng Bâng làm đúng nhưng nó cũng vì muốn tốt cho Quý mà?
Hữu Đạt
Hữu Đạt
Khoa à chuyện này Khoa sai thật rồi đó... nãy khoa hơi quá lời rồi...
Rinn
Rinn
...
Tấn Khoa
Tấn Khoa
em...em xin lỗi nãy em kích động quá
Tấn Khoa
Tấn Khoa
anh cá em xin lỗi tha lỗi cho em nha mình làm hòa nha anh cá...
Rinn
Rinn
bây ở đây mà xin lỗi nhau, lên an ủi thằng Bâng đi kìa//đứng dậy lên phòng Bâng//
Hữu Đạt
Hữu Đạt
//đi theo//
Cáa
Cáa
//đi sau Đạt//
Tấn Khoa
Tấn Khoa
//đi sau cá//
Rinn
Rinn
Bâng ơi m đâu rồi ra đây coi//mở cửa //
Tấn Khoa
Tấn Khoa
anh Bâng ơi em xin lỗi nãy em hơi quá lời//bước vào phòng//
mọi người bước vào thì thấy anh đang ngồi trong góc phòng cầm tấm ảnh của em, người anh run lên vì khóc...
Hữu Đạt
Hữu Đạt
thôi anh đừng buồn nữa... //đi đến cạnh anh//
Cáa
Cáa
lau nước mắt xuống ăn sáng coi, định nhịn luôn hay gì
Lai Bâng
Lai Bâng
anh... anh lo cho quý//ngước mặt lên//
Hữu Đạt
Hữu Đạt
nín đi anh, anh Quý rồi sẽ ổn thôi mà...
Rinn
Rinn
đúng rồi, nín rồi xuống ăn sáng đi //gật đầu tán thành với í kiến của đạt//
Lai Bâng
Lai Bâng
em không đói ạ, mọi người cứ ăn đi ạ
Tấn Khoa
Tấn Khoa
không đói gì chứ, đi rửa mặt rồi xuống ăn nha mọi người đợi dưới nhà//kéo tay mọi người ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại//
anh không từ chối được đành đứng lên rửa mặt rồi đi xuống ăn với mọi người
trên bàn ăn mọi người cố tình chọc cho anh cười, anh cười rồi nhưng đó lại là nụ cười giả tạo, anh cố tình cười vì không muốn phá bỏ bầu không khí vui vẻ của mọi người
tuy lòng anh còn rất đau nhưng được mọi người an ủi lòng anh cũng nhẹ nhõm đi phần nào
______________________
có bao giờ thôi sóng vỗ không anh?
khi ngoài khơi biển mịt mù thăm thẳm
cả ngày đêm dỗ dành biển cát trắng
lời thì thầm âu yếm mãi không người
có không anh biển tắt lịm nụ cười?
câu nức nở nghẹn ngào đầy chua xót
như buổi sáng chim trên cành ngừng hót
như cuộc tình trắc trở của hai ta...
__________________
anh đã bao giờ sợ mất em chưa?
em hỏi anh trên dòng người thưa vắng
sóng ngàn năm vẫn ru bờ thầm lặng
nhưng muôn đời có yên ắng bên nhau?
anh và em cùng chung bước trên đường
nhưng sao thấy lòng mình cô đơn quá
phải chăng ta là hai người xa lạ
tưởng thuộc về nhưng vẫn mãi còn xa...
___________________________
thuii hết ròiii
bai baii mọi người nhaaaa<3

nhớ?

thui kh nói nhìuu vô truyện thuii
____________________
Quý sau khi về Hà Nội thì đã thuê một căn chung cư nhỏ và sống ở đó. Em muốn quên đi anh theo cách này bởi vì dường như mỗi khi ánh mắt của anh và em chạm nhau trái tim em lại rung động... em sợ em sẽ không buông bỏ được tình cảm với anh, sợ mình mềm lòng rồi lại tha thứ cho anh...
Ngọc Quýy
Ngọc Quýy
*có lẽ đây là cách tốt nhất để em quên được anh*
em dọn đồ đạc lên phòng, lúc này đã là chiều tối rồi vì quá mệt mỏi nên em chẳng muốn làm gì hết liền lên giường chìm vào giấc ngủ
trong mơ em thấy anh, em thấy hai ta đang vui đùa bên nhau, trông hạnh phúc lắm. Sau đó cảnh lại chuyển đến một đám cưới, em cố gắng nhìn thì phát hiện ra đó là anh cùng một người phụ nữ, họ đang nắm tay nhau bước trên lễ đường...
Ngọc Quýy
Ngọc Quýy
đừng... đừng bỏ em mà//nói mớ//
anh thẫn thờ ngồi bật dậy
Ngọc Quýy
Ngọc Quýy
em...em lại nhớ anh rồi...//khóc//
Ngọc Quýy
Ngọc Quýy
hức...hức...
em khóc đến sưng cả mắt vẫn không chịu đi ngủ đến khi kiệt sức rồi mới dần thiếp đi...
_______________________
bên phía anh cũng không khác em là mấy anh đang ngồi suy nghĩ về những lời nói sáng nay của Khoa
*anh có thực sự yêu anh Quý không vậy?anh đang giết chết trái tim của anh ấy đó*
*nếu anh yêu anh quý thì anh đã cùng anh quý vượt qua chứ không phải cách này*
anh đã nghi ngờ quyết định của mình rồi, liệu đó có phải là quyết định đúng hay không?
Lai Bâng
Lai Bâng
*đúng như khoa nói nhỉ anh hành động mà chẳng suy nghĩ đến cảm xúc của em gì cả*
Lai Bâng
Lai Bâng
*anh thấy quyết định này của anh sai rồi thực sự sai rồi*
Lai Bâng
Lai Bâng
*liệu bây giờ anh xin lỗi thì em có tha thứ và về với anh không? *
những suy nghĩ cứ dồn dập kéo đến trong tâm trí anh, anh nhớ em, anh nhớ hình bóng nụ cười của em... anh thực sự hối hận về quyết định của mình rồi nhưng bây giờ nhận ra thì cũng đã quá muộn...
anh nhớ em đến phát điên rồi, anh muốn gặp em...
anh lấy lưỡi dao trên bàn rồi rạch nhẹ một đường lên cổ tay, hỏi anh có đau không hả? anh có đau chứ nhưng sao đau bằng nỗi đau mất em...
máu cứ thế chảy ra, ý thức của anh cũng dần trở nên mơ hồ, khi đó anh đã thực sự thấy em...
anh nhìn em rồi nở nụ cười hạnh phúc...rồi anh dần ngất đi
Hữu Đạt
Hữu Đạt
anh Bâng ơi cho em mượn dây sạc xíu được không sạc của em đâu mất tiêu rồi em tìm không có thấy//đẩy cửa bước vào phòng//
Hữu Đạt
Hữu Đạt
a-anh...B-Bâng//sững người vì cảnh tượng trước mặt//
Hữu Đạt
Hữu Đạt
MỌI NGƯỜI MAU GỌI CẤP CỨU ĐI//hét lớn//
mọi người thấy vậy liền chạy ra xem
Rinn
Rinn
khuya rồi có chuyện gì mà nói lớn vậy chứ
Cáa
Cáa
//bước ra//
Tấn Khoa
Tấn Khoa
có chuyện gì s...
khoa chưa kịp nói hết câu đã bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ. Bâng đang nằm trên vũng máu chiếc áo trắng của anh đã nhuốm màu đỏ tươi từ bao giờ....
ai cũng sững người ra đó chỉ còn cá là đủ tỉnh táo để gọi xe cấp cứu
tua
tua
trên xe cứu thương bâng liên tục nói mớ
Lai Bâng
Lai Bâng
Quý...Quý ơi...
Lai Bâng
Lai Bâng
Khoa nói đúng anh sai rồi...
Lai Bâng
Lai Bâng
a-anh xin lỗi...
lúc này ai cũng ngơ ngác
họ không nói gì chỉ nhìn nhau rồi im lặng
anh được đưa đến bệnh viện, cũng may anh được phát hiện và cấp cứu kịp thời nên không nguy hiểm đến tính mạng
Bác sĩ
Bác sĩ
Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch nhưng vì mất máu quá nhiều nên vẫn còn hôn mê sâu
Cáa
Cáa
Dạ...tôi cảm ơn Bác sĩ
Bác sĩ
Bác sĩ
Giờ các cậu có thể vào thăm bệnh nhân//rời đi//
Hữu Đạt
Hữu Đạt
Dạ...
____________
Bâng hôn mê 2 ngày cuối cùng cũng tỉnh lại
Lai Bâng
Lai Bâng
m-mọi người...e-em đang ở đâu vậy ạ?
Lai Bâng
Lai Bâng
tại sao em lại ở đây...
Rinn
Rinn
Đây là bệnh viện
Cáa
Cáa
m cắt tay rồi được thằng Đạt phát hiện nên được đưa vô đây đó//tiếp lời//
Hữu Đạt
Hữu Đạt
sao anh dại quá vậy Bâng nhỡ em không phát hiện kịp thì làm sao chứ? //nạt//
Lai Bâng
Lai Bâng
thì c.hết thôi dù gì anh cũng không muốn sống trên thế giới đau khổ này nữa...
Tấn Khoa
Tấn Khoa
a-anh Bâng, em xin lỗi vì lời nói hôm trước đã vô tình làm tổn thuơng anh
Tấn Khoa
Tấn Khoa
em chỉ tức quá nên mới vậy thôi anh đừng nghĩ nhiều...
Lai Bâng
Lai Bâng
anh không giận đâu, em nói đúng mà...thôi mình về nhà nha mọi người em nhớ nhà quá rồi
Cáa
Cáa
um để anh đi làm thủ tục xuất viện//ra khỏi phòng//
Rinn
Rinn
lần sau có chuyện gì phải nói nhớ chưa đừng làm điều dại dột như vậy
Hữu Đạt
Hữu Đạt
anh làm bọn em lo c.hết đó
Lai Bâng
Lai Bâng
vâng, em biết rồi xin lỗi vì để mọi người phải lo lắng cho em ạ
_________________
sau khi về nhà anh quyết định sẽ sống thật tốt buông bỏ quá khứ vì anh không muốn để mọi người lo lắng cho mình thêm một lần nào nữa
nhưng đôi khi anh vẫn ngoảnh lại để chờ đợi điều gì đó... điều có lẽ sẽ chẳng bao giờ xảy ra...
_______________
hết òiii
bai baii mấy bàaa

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play