Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Hối Hận

Chap : 1

Bên trong căn phòng lớn rất rộng, hai thân hình con người đang hòa quyện vào nhau. Quần áo xộc xệch, quấn lấy nhau.
Vũ Bình An
Vũ Bình An
Gấp như vậy sao~
Chàng trai ấy cười đầy nũng nịu mà nhìn anh, nhưng anh vẫn không nói gì. Mà tiếp tục công việc của mình, anh sờ mó lên thân thể người kia. Anh ta rên lên vài câu tỏ rõ sung sướng.
Anh ôm chàng trai ấy quăng lên giường để tiện bề mà hành sự. Chàng trai kia khẽ nhăn mặt vì hơi đau, nhưng cũng chẳng kịp nói gì thì anh đã trực tiếp dùng môi khóa lại.
Anh không nói không rằng mà trực tiếp xé áo của chàng trai. Cậu ta thích sự mạnh bạo này của anh, liên tục hôn lấy hôn để ôm lấy anh.
Hai người không mặc gì cả, quần áo ở dưới đất. Cả hai như hòa làm một, xung quanh im lặng. Chỉ có hai người là nhộn nhịp, tiếng đâm thúc của anh rất to vang rõ cả căng phòng.
Chàng trai rất phối hợp, anh ta rên lên hưởng thụ, muốn anh mạnh hơn nữa. Mặt anh vẫn lạnh như tiền, cứ làm tốt việc của mình mà đâm thúc chàng trai ấy.
Vũ Bình An
Vũ Bình An
Mặt anh lạnh thật đó~
Chàng trai cố mà quyến rũ anh, nhưng anh cảm thấy chán ghét mà đẩy ra sau, đâm mãnh liệt hơn
Chàng trai quỳ trên giường mà rên la ầm ĩ, chợt có tiếng
AD SIDE
AD SIDE
Not support
Âm thanh của tiếng đi bộ, tiếng đi bộ ngày càng nhanh, xong lại chậm lại. Một bóng dáng của một người nam, cao và hơi gầy. Anh ấy vắt trên khuỷu tay cái áo vest.
Nghe thấy tiếng động bên trong, âm thanh đâm thúc, giọng nói rên rĩ của một người đàn ông lạ. Nghe tới đây anh không bình tĩnh được nữa mà gõ cửa.
AD SIDE
AD SIDE
Not support
Tiếng động bên trong cũng theo tiếng gõ cửa mà dừng lại. Người đàn ông rút cái thứ đang cắm bên trong chàng trai kia ra, anh bước ra mà mở cửa cho người ở bên ngoài.
AD SIDE
AD SIDE
Not support
Trần Đình Bắc
Trần Đình Bắc
Em có việc gì đây
AD SIDE
AD SIDE
Not support
*Chát* anh tát cho người đàn ông một cú tát đau điếng, hai hàng nước mắt đã rơi, lăn dài trên má. Mắt anh đỏ hoen, hai gò má đã đỏ từ lúc nào.
Anh nhìn người đàn ông trước mặt mình tràn đầy tức giận.
Anh chàng kia ở phía bên trong thấy cảnh này lại càng phấn khích. Anh nhấc mày lên tỏ vẻ khiêu khích với anh chàng bên ngoài, liếc anh một cái đầy ẩn ý. Vội nũng nịu mà nhìn người đàn ông đang bị tát kia.
Vũ Bình An
Vũ Bình An
Anh Bắc.. anh ta đáng sợ quá~
Vũ Bình An
Vũ Bình An
Chẳng phải đang sướng sao, tự dưng lại dừng lại..
Anh phụng phịu mà tiến lại người đàn ông, nắm tay của anh ta
đưa tay của tên đàn ông chạm vào bộ phận nhạy cảm của mình mà đỏ ửng mặt khiêu khích anh chàng đứng ngoài.
Lâm Hoài An
Lâm Hoài An
Vô sỉ, Đình Bắc anh là cầm thú!!!
Anh quay người lại rời đi, người đàn ông nắm tay anh lại. Muốn níu giữ anh, xô anh chàng kia sang một bên mà muốn lại gần anh. Anh ta bị xô, liền nhìn anh chàng bên ngoài đầy căm phẫn.
Lâm Hoài An
Lâm Hoài An
Tránh ra!!!
Trần Đình Bắc
Trần Đình Bắc
Có chuyện gì từ từ nói!
Lâm Hoài An
Lâm Hoài An
Anh bị điên sao, có ai nhìn thấy chồng mình lăn giường với thằng khác mà bình tĩnh được không!
Nói rồi anh chạy lao đi khỏi người đàn ông, vừa chạy vừa khóc.
Người đàn ông cũng ngán ngẩm, sợ cậu có chuyện, anh liền quay lại căn phòng mặc quần áo sau đó đuổi theo cậu ấy.
Mặc kệ anh chàng kia đang ngồi trên đất mà cầu xin anh ở lại với anh ta.
Vũ Bình An
Vũ Bình An
Đình Bắc anh đi đâu vậy, anh....định bỏ em sao Đình Bắc....
Trần Đình Bắc
Trần Đình Bắc
Cút!
Tên đàn ông gằn giọng đầy giận dữ với anh ta, hắn sợ mà tối sầm mặt lại không giám nói nữa. Tên đàn ông nhanh chóng đuổi theo cậu nhóc nhỏ nhà mình.
Giữa màn đêm náo nhiệt của Sài Gòn, hai chiếc siêu xe chạy náo loạn trên đường phố, chạy lên cao tốc.
AD SIDE
AD SIDE
Not support
Tốc độ nhanh đến nỗi mọi người xung quanh tưởng rằng có một cuộc đua xe nào đó đang diễn ra.
Cậu nhóc nhỏ lái con Lamborghini Veneno chạy như một con rắn, lượn qua các con đường tấp nập xe. Tay nghề của cậu nhóc nhỏ rất cao, anh đạp chân ga không hề do dự mà lao đi thần tốc.
Phía sau cũng không hề thua kém, lại còn trên cơ là đằng khác. Tên đàn ông lái con Lamborghini Reventón đuổi theo phía sau, luôn giữ một khoảng cách nhất định. Sợ cậu nhóc nhỏ tức giận mà lao đi nhanh hơn. Tên đàn ông cứ như con hổ đói săn mồi, cứ chạy đuổi phía sau nhưng không vồ lên ngay lập tức. Hắn đang chờ đợi thời cơ.
Hai xe lúc này đã áp sát nhau, kính xe cũng đã mở ra hết. Anh nói lớn về phía cậu nhóc nhỏ.
Trần Đình Bắc
Trần Đình Bắc
Em điên rồi sao!
Trần Đình Bắc
Trần Đình Bắc
Dừng lại! có gì từ từ nói, làm gì lại phát điên như vậy chứ!
Anh quay đầu sang bên mà mắng tên đàn ông.
Lâm Hoài An
Lâm Hoài An
Tôi bảo anh cút anh không nghe sao!
Trần Đình Bắc
Trần Đình Bắc
Cẩn thận!!!
Phía trước hai người là một cái rào chắn, anh quát lên khiến cậu nhóc nhỏ sợ mà chưa kịp đánh tay lái.
AD SIDE
AD SIDE
Not support
Ngàn cân treo sợi tóc, anh liền đạp ga mà lao tới chắn cho em. Rất may, xe của nhóc nhỏ đâm vào xe anh. Cả hai đều an toàn.
AD SIDE
AD SIDE
Not support
Anh bước xuống xe, đầy bực bội. Cậu nhóc nhỏ cũng không hề thua kém.
Trần Đình Bắc
Trần Đình Bắc
Hoài An em có biết chút nữa sẽ ra sao nếu tôi không kịp lao lên không!!!
Lâm Hoài An
Lâm Hoài An
Thì tôi chết chứ sao?
Anh dùng giọng giễu cợt nói với tên đàn ông. Mặt tên đàn ông tức muốn bốc hỏa, hắn cố kìm lại cơn giận để khuyên em.
Trần Đình Bắc
Trần Đình Bắc
Em - theo tôi về có gì ngồi lại nói chuyện.
Lâm Hoài An
Lâm Hoài An
Đồ điên!
Lâm Hoài An
Lâm Hoài An
Tôi sẽ không theo anh về, bị điên sao kêu tôi về xem anh ân ái sao!?
Trần Đình Bắc
Trần Đình Bắc
Em... Muốn chọc điên tôi sao!
Lâm Hoài An
Lâm Hoài An
Anh mới là người khơi mào đó Bắc!
Anh nhìn người đàn ông trước mặt tức giận tột độ, nhưng cũng vì thế mà nước mắt không kìm được. Anh không khống chế được cảm xúc của mình mà nấc lên, giọng khẽ run. Anh ôm mặt mình mà khuỵu xuống.
Hắn ta đầy lo lắng, muốn tới dỗ em nhưng em không cho hắn lại. Đẩy hắn ra, hắn chỉ biết đứng nhìn em đang mất bình tĩnh.
Trần Đình Bắc
Trần Đình Bắc
Tôi lấy khăn giấy cho em

Chap : 2

Cậu nhóc nhỏ nhận lấy khăn giấy của anh mà lau nước mắt.
Tên đàn ông không cười, cũng không tức giận. Hắn ta lặng lẽ nhìn em đầy ôn nhu, nhưng trong mắt em đấy lại là sự coi thường. Bỗng chốc em lại nhìn hắn đầy tức giận.
Em lấy thuốc lá trong áo khoác ra, cầm quẹt chuẩn bị châm. Thì hắn dựt lại.
Lâm Hoài An
Lâm Hoài An
Này
Trần Đình Bắc
Trần Đình Bắc
Em bắt đầu hút thuốc từ khi nào?
Mặt hắn không vui, chân mày cau lại.
Lâm Hoài An
Lâm Hoài An
Anh lấy tư cách gì quản tôi?
Hắn hơi sốc, từ khi nào em lại trở nên như thế này. Trong lòng có chút tức giận mất kiểm soát.
Trần Đình Bắc
Trần Đình Bắc
Hoài An em nghe đây, tôi là chồng em. Là chồng hợp pháp của em.
Lâm Hoài An
Lâm Hoài An
Ha..ha- chồng hợp pháp... Nói nghe buồn cười quá đi..
Lâm Hoài An
Lâm Hoài An
Chồng tôi dẫn thằng đàn ông khác về nhà rồi làm tình... Anh còn xứng đáng làm chồng tôi không!?
Hắn không cãi lại, cầm điếu thuốc đã châm lên mà hút. Hắn thở ra một làn khói trắng, rồi đưa tay vuốt tóc ngược lên.
Dưới ánh trăng tròn. Hình ảnh hai người đàn ông hiện ra trông cực kì tình ái, nhưng chỉ khác là câu chuyện của họ không phải "Lời tỏ tình dưới ánh trăng"
Trần Đình Bắc
Trần Đình Bắc
Đừng cố tỏ ra em là Trung Nghi
Anh chàng nghe hắn nói liền bật cười một cách chua chát, giọng đầy thê lương.
Lâm Hoài An
Lâm Hoài An
Trung Nghi? tôi sống dưới cái bóng của anh ta bao lâu rồi hả!!!
Lâm Hoài An
Lâm Hoài An
mười lăm năm rồi! Tôi nghe cái tên này đến muốn phát điên lên rồi!
Anh chàng gào lên với hắn ta. Người trước mặt anh, hắn vẫn lạnh lùng chẳng đáp lại gì. Chỉ đứng đó mà hút tiếp điếu thuốc dỡ dang.
Trần Đình Bắc
Trần Đình Bắc
Mau về thôi trời khuya rồi, em sẽ bị cảm mất
Lâm Hoài An
Lâm Hoài An
Đứng lại, hôm nay nói chuyện cho xong đi!
Anh ném tờ giấy trong túi áo ra vào mặt hắn. Đó là phiếu siêu âm, anh định về nhà sẽ cho hắn xem. Nhưng không ngờ anh lại nhìn thấy cảnh tượng đặc sắc như vậy. anh ôm bụng mình cười cợt nhã.
Lâm Hoài An
Lâm Hoài An
Tôi định thông báo tin cho anh, nhưng đâu biết anh không cần.
Lâm Hoài An
Lâm Hoài An
Cậu ta giống thật đấy, bản sao của Trung Nghi nhỉ?
Lâm Hoài An
Lâm Hoài An
Haizzz.... Nếu biết cậu ta sớm hơn chắc anh chẳng để ý tôi đâu ha..
Hắn cầm tờ giấy lên xem, mắt trợn tròn. Nắm lấy vai em mà hỏi
Trần Đình Bắc
Trần Đình Bắc
Tờ giấy này có phải là thật không!?
Lâm Hoài An
Lâm Hoài An
Đúng...là thật
Hắn vò tờ giấy, ném sang một bên. Giọng hắn hơi run lên, như sợ cái gì đó
Trần Đình Bắc
Trần Đình Bắc
Em..thật sự mang thai?
Hắn không muốn tin điều này, hỏi em một cách phủ nhận. Em nghe hắn nói vậy liền chỉ biết cười gượng. Em đẩy hắn ra, em gật đầu nhận tất cả.
Hắn nắm tay lại thành một nắm đấm. Quay người về sau phát tiết với chiếc xe, hắn đấm vào đó mấy cái. Em ở bên này nhìn thấy thì lòng như vỡ tan.
Lâm Hoài An
Lâm Hoài An
"Từ đầu đến cuối đều là giả vờ sao"
Lòng em vỡ vụn, ôm lấy bụng mình mà lùi về sau. Sau khi hắn quay lại thấy em đứng đã sát gần vách núi.
Trần Đình Bắc
Trần Đình Bắc
!!!
mặt em đầy sợ hãi, cứ vô thức lại tiếp tục lùi về sau. Hắn bây giờ thực sự rất sợ, cố trấn an em. Nhưng thần sắc em như kẻ điên, hắn nói gì em cũng không nghe.
Trần Đình Bắc
Trần Đình Bắc
Dừng lại đi, đứng yên ở đó...Đừng lùi nữa Hoài An.
Lâm Hoài An
Lâm Hoài An
Anh...Anh...đừng qua đây..
Trần Đình Bắc
Trần Đình Bắc
Anh không qua nữa, em dừng lại đi
Hắn lùi về sau, đứng khoảng cách nhất định. Cho em cảm giác an toàn, sau khi hắn lùi được một khoảng, thì em cũng dừng lại không lùi về sau nữa. Mặt biển cách chân em cũng không còn dài nữa, chỉ một cái ngã.
Hắn sợ mà tối sầm mặt lại, cố trấn an em.
Trần Đình Bắc
Trần Đình Bắc
Hoài An, nghe anh. Chúng ta đi về
Lâm Hoài An
Lâm Hoài An
Tôi...Tôi...Tôi...
Em cứ run lên theo giọng nói của hắn.
Lâm Hoài An
Lâm Hoài An
Không muốn..Nếu về..Nếu về..anh sẽ bắt tôi phá thai...
Anh khựng lại, không biết nói gì. Nhưng thật sự là như vậy. Anh muốn em về cũng chỉ là để phá bỏ đứa bé trong bụng mà thôi.
Quả thật nó trúng ý anh, nhất thời anh cũng chưa biết làm gì. Anh thở dài, đành dỗ em trước. Mọi chuyện để sau, tâm trạng em bây giờ rất hỗn loạn.
Trần Đình Bắc
Trần Đình Bắc
Ngoan, nếu em bước qua đây tôi sẽ không bắt em phá nữa.
Em như có tia hi vọng, nhìn hắn đầy mong chờ. Đôi mắt như có chút tia sáng.
Lâm Hoài An
Lâm Hoài An
Thật...sao!?
Trần Đình Bắc
Trần Đình Bắc
Đúng vậy.
Em mừng lắm, vội định chạy về phía hắn. Đang chạy thì "Đoàng"
AD SIDE
AD SIDE
Not support
Tiếng súng từ đâu bắn vào chân em, làm em mất thăng bằng mà ngã.
Em rơi tự do từ trên cao xuống biển. Bên dưới là những cơn sóng giận dữ đang chờ em, nhưng bãi đá ngầm nhọn hoắt. Em sợ hãi mà kêu tên hắn.
Lâm Hoài An
Lâm Hoài An
Đình Bắc!!!
Hắn không chần chừ gì mà lao xuống ôm lấy em. Cả hai rơi tự do từ trên cao xuống.
AD SIDE
AD SIDE
Not support
May mắn hắn kịp thời lật em lại. Thế chỗ cho em, lưng hắn đập vào bãi đá ngầm.
Lưng hắn rách một mảnh lớn, máu chảy ra hòa vào làn nước biển lạnh buốt. Em hốt hoảng vội kéo hắn lên, nhưng không có nơi nào có thể bơi vào, bốn bề đều là nước. Hắn mất máu mà dần mất đi ý thức, đôi mắt khẽ nhắm lại. Hắn cố đẩy em lên
Em chộp lấy tay hắn, truyền hơi thở của em vào người hắn. Cả hai hôn nhau ngay dưới mặt biển. Bên trên có kẻ đang nhìn xuống, nó đợi có người ngoi lên sẽ cho một viên nữa.
Nhưng đã một lúc trôi qua, chẳng có gì ngoi lên cả. Bên dưới là những bãi đá ngầm, hắn càng chắc rằng sẽ không có ai sống sót được. Nó cười đầy ác ý, mặt trăng chiếu xuống, soi rọi thân hình nó giữa đêm.
Là một người nam cao ráo, điển trai và một tâm hồn ác độc
Vũ Bình An
Vũ Bình An
Chết rồi sao... Chán thật đấy~
Vũ Bình An
Vũ Bình An
Cái đó của anh ta sướng vậy mà~
Hắn vứt luôn cả cây súng xuống biển, sau đó bỏ đi. Chàng trai nổ xe mô tô rời đi, lúc này người kia và em mới có thể ngoi lên.
Lâm Hoài An
Lâm Hoài An
Đình Bắc vết thương anh sâu quá!!!
Trần Đình Bắc
Trần Đình Bắc
Em nhanh chóng bơi vào bờ đi, ngoan nghe lời anh đi.
Hắn choáng váng mà không giữ cơ thể trồi lên được nữa. Hắn rơi vào biển cả, chấp nhận cái chết đến với mình.
Trần Đình Bắc
Trần Đình Bắc
"Có chút thất vọng nhỉ"
Ngay cái khoảnh khắc hắn muốn buông xuôi, thì em người đã cho hắn thêm chút hi vọng.
Em cô lấy hơi mà hôn hắn, cho hắn chút hơi thở. Em cố vác hắn lên nhưng hắn nặng quá. Phía xa kia, lũ cá đói đã đánh hơi được mùi máu của hắn. Chúng bơi lại theo đàn, tiến về phía em và hắn.
Em đang thấm mệt, không trụ được nữa mà cũng ngạt theo. Cả hai rơi vào trong lòng biển cả sâu thẳm.
Em tựa vào đầu hắn, khóc lần cuối.
Lâm Hoài An
Lâm Hoài An
"Đình Bắc em xin lỗi, em xin lỗi"
Hắn ôm lấy em, dùng môi hắn chạm lên môi em. Như chào nhau lần cuối, hắn ôm em vào lòng.
Trần Đình Bắc
Trần Đình Bắc
"Lâm...Hoài.....An"
Rồi hắn cũng ngất đi, cả hai chìm sâu vào biển cả. Giữa đêm khuya thanh vắng, chẳng ai hay việc gì đang xảy ra. Mọi thứ cứ lẳng lặng như thế.
Đó đã là kết thúc hay chưa?

Chap 3 : Sống lại

Người đàn ông nằm trên giường mặt mày nhăn lại, anh khẽ rung làn mi dài, chầm chậm mở mắt. Tay anh nắm chặt lại, rồi giật mình mà bật dậy, mắt anh mở to ra đồng tử co giãn lại. Sợ sệt đến tim không đập bình thường được.
Trần Đình Bắc
Trần Đình Bắc
Hoài An!!!
Anh gào lên giữa màn đêm yên tĩnh một cái tên. Trán anh đổ đầy những giọt mồ hôi nặng hạt, cơ thể cũng run lên từng cơn. Sắc mặt nhợt nhạt như vừa mới chết đi. Tim anh đau quặng lên, khiến anh không tài nào thở được.
Anh thở hồng hộc, một cách đầy khó khăn, như có gì đó nghẹn ở cổ họng, buột anh phải thở như vậy. Anh ôm lấy ngực mình mà gục xuống giường thở gấp gáp.
AD SIDE
AD SIDE
Not support
Được một lúc trôi qua, khi trái tim không còn đập một cách vật vã, đã trở lại trạng thái Bình thường, trán anh cũng bớt lạnh đi từng cơn. Sắc mặt cũng đã dần hồng hào trở lại. Chàng trai đã có thể thở một cách bình thường.
Anh ngước mặt lên nhìn mọi thứ xung quanh.
Trợn trừng kinh hãi
Trần Đình Bắc
Trần Đình Bắc
"Mình không phải chết rồi sao!!!"
Anh đưa tay sờ vào lưng mình, vết thương ở lưng đã biến đâu mất. Không có bất kì vết gì ngoài vết sẹo ở lưng ra.
Anh liền cảnh giác mà nhìn xung quanh đầy căng thẳng. Sự căng thẳng lên tới đỉnh điểm khi có tiếng gõ cửa vọng vào.
AD SIDE
AD SIDE
Not support
Anh nhìn cánh cửa chằm chặp, tập trung cao độ. Tay bất giác đã nắm lại thành quyền, sẵn sàng cho bất cứ tên xâm phạm nào một đấm.
Âm thanh bên ngoài vọng vào khiến anh đứng hình mà sốc, một giọng nói quen thuộc mà đã lâu anh chưa nghe lại. Giọng nói anh đã mong nhớ từng đêm, giọng nói đã mười năm rồi. Anh nhớ nó.
Khương Trung Nghi
Khương Trung Nghi
Này cậu có làm sao không!
Khương Trung Nghi
Khương Trung Nghi
Nữa đêm la hét, sao thế cậu bị sao à?
Trần Đình Bắc
Trần Đình Bắc
!!!
Anh vội lao ra mở cửa, đập vào mắt anh bên ngoài là một cậu trai chừng hai mươi tuổi. Cao ráo điển trai và hơi gầy, anh ta mặc bộ đồ ngủ dài hình gấu. Và phía sau cậu ta còn có mấy người nữa.
Nhưng anh không quan tâm, người anh để tâm nhất lúc này là cậu chàng trước mặt.
Khương Trung Nghi
Khương Trung Nghi
Cậu sao thế?
Trần Đình Bắc
Trần Đình Bắc
Trung Nghi!!!
Anh vội lao tới ôm lấy cậu trai vào lòng, nước mắt rơi xuống. Giọt nước mắt không kìm được nữa mà như vỡ òa, anh ghì chặt tới nỗi cậu trai cảm thấy có chút khó thở.
Khương Trung Nghi
Khương Trung Nghi
Này..khụ khụ...Bỏ tớ ra khó thở quá!
Anh mặc kệ cậu trai đang đấm vào ngực mình, cố đẩy anh ra. Anh chỉ muốn ôm cậu ấy thật chặt, anh nhớ cậu ấy lắm. Nhớ đến nỗi đã đi kiếm bản sao của cậu ở khắp mỗi nơi.
Luôn muốn điêu khắc lấy cậu cho riêng mình, nỗi nhớ da diết tới nỗi, đã hủy hoại cuộc đời của một chàng trai khác.
Cậu trai nhỏ đạp anh ra, sau đó ôm lấy cổ mà thở hổn hển.
Khương Trung Nghi
Khương Trung Nghi
Tớ đã bảo là khó chịu rồi mà?
Anh dơ tay ra định nắm lấy cậu, nhưng thấy cậu run lên như vậy anh chỉ đành rụt lại.
Trần Đình Bắc
Trần Đình Bắc
Tớ chết rồi sao.
Trần Đình Bắc
Trần Đình Bắc
Chết rồi mới có thể gặp cậu mà nhỉ!
Chàng trai vừa nói vừa câu lên môi nụ cười thê lương. Nhưng cậu trai kia thì không hiểu
Khương Trung Nghi
Khương Trung Nghi
Gì??
Anh đưa tay lên sờ vào đầu chàng trai trước mặt mình, cảm thấy trán anh ta không có nóng. Chỉ là mồ hôi đổ nhiều đến nỗi thấm ướt hết áo, lộ ra những cơ bụng nóng bỏng.
Khương Trung Nghi
Khương Trung Nghi
Cậu đâu có bệnh đâu, ăn nói linh tinh gì vậy?
Trần Đình Bắc
Trần Đình Bắc
Cậu vẫn giống lúc đấy nhỉ, đẹp và thuần khiết như vậy
Anh chàng vẫn nói huyên thuyên, mặc kệ cậu trai đang đầu đầy hỏi chấm. Anh đưa tay lên sờ mặt cậu trai nhỏ, khẽ vuốt ve. Anh nhớ khuôn mặt này đến phát điên rồi, Chợt
AD SIDE
AD SIDE
Not support
Mặt anh đỏ ửng lên, in năm dấu tay đỏ chót. Mặt anh nghiên sang một bên, cảm nhận cơn đau. Lúc này anh có chút bất ổn, Không phải anh chết rồi sao, sao cơn đau lại đau đến vậy.
Khương Trung Nghi
Khương Trung Nghi
Tỉnh chưa!?
Cậu trai nhỏ liếc nhìn về đám anh chàng đằng sau. Họ sợ cái tát của cậu mà vội nhìn xung quanh, cố lảng tránh đi ánh nhìn đầy hỏa nộ của cậu trai.
Nguyễn Chúc Lan
Nguyễn Chúc Lan
Đừng nhìn tôi, hôm qua cậu ta uống không nhiều!
Lê Chính Phong
Lê Chính Phong
Đừng có nhìn tôi, tửu lượng của cậu ấy có khi nào thấp như vậy chứ?
Nguyền Đoàn Bá Nguyên
Nguyền Đoàn Bá Nguyên
Này, đổ dồn về tôi sao? Không được ngậm máu phun người nha, hôm qua tôi đi....đã đi chơi gái và về sớm
Nguyền Đoàn Bá Nguyên
Nguyền Đoàn Bá Nguyên
Không dính dáng gì nha.
Chàng trai làm điệu cười cợt nhã nhìn về phía Trung Nghi. Khiến cậu trai đầy khó chịu
Khương Trung Nghi
Khương Trung Nghi
Chúng ta chưa tốt nghiệp đấy Nguyên!
Khương Trung Nghi
Khương Trung Nghi
Nếu cậu không muốn làm mất mặt bố cậu thì dừng lại đi.
Nguyền Đoàn Bá Nguyên
Nguyền Đoàn Bá Nguyên
Liên quan gì cậu không? Tôi có tiền thì tôi đi chơi chứ? Hôm qua tôi có rủ cậu ta, nhưng cậu ấy không có đi.
Trung Nghi lại quay về trước nhìn chàng trai trước mặt mình, anh ngán ngẩm nhìn anh ta.
Khương Trung Nghi
Khương Trung Nghi
Chỉ giỏi chơi bời, các cậu làm cậu ấy như vậy rồi đây! Tuyệt đối không có lần sau nghe chưa!
Đám người phía sau lia lịa gật đầu rồi ai về phòng nấy. Lúc này chỉ còn có hai người là anh và cậu trai nhỏ. Cậu trai ân cần hỏi thăm anh.
Khương Trung Nghi
Khương Trung Nghi
Cậu ổn chứ, có cần tớ nấu canh giải rượu cho cậu không?
Trần Đình Bắc
Trần Đình Bắc
Tớ ổn.. Tớ không chết đúng không?
Anh đầy nghi hoặc nhìn cậu trai trước mặt, anh vẫn chưa tin lắm về điều này. Cái gật đầu của cậu làm anh sốc mà đứng có chút không vững.
Trần Đình Bắc
Trần Đình Bắc
Tớ...Tớ...muốn ở một mình!
Anh giọng anh run lên theo từng lời nói phát ra, cậu trai nhỏ có chút không yên tâm. Nhưng nghe anh nói vậy chỉ đành lùi về sau, trước khi về phòng cậu còn hỏi anh đầy lo lắng.
Khương Trung Nghi
Khương Trung Nghi
Thật sự cậu ổn không!?
Anh chỉ gật đầu, nhìn cậu từ từ đóng cánh cửa lại. Sau khi cánh cửa khép lại cũng là lúc anh chạy lao vào nhà vệ sinh.
Anh soi bản thân mình ở trong gương, nhìn người bản thân đầy căng thẳng.
Anh lắp bắp mà không nói nên lời, nói ra những từ lủng củng không có đầu đuôi.
Trần Đình Bắc
Trần Đình Bắc
"Mình...là mình...là mình mười lăm năm trước"
Anh đưa tay sờ vào mặt, chạm vào mọi nơi trên khuôn mặt này. Sống động đến mức anh cũng không thể phủ nhận được, thật sự anh đã sống lại.
Anh mở nước từ bồn rửa tay, mở đến khi nó gần tràn ra sàn thì mới để tâm đến mà tắt nó đi. Giữa cái việc đầy vô lý mà anh không thể lý giải này, anh liên tục tát nước vào mặt.
AD SIDE
AD SIDE
Not support
Tát đến khi áo anh đã ướt lại còn ướt hơn. Ướt hết cả người từ đầu đến cuối anh mới dừng lại, nhìn bản thân trong gương.
Trần Đình Bắc
Trần Đình Bắc
"Thật sự đã sống lại rồi sao!?"
Anh không muốn tin việc này, nhưng bằng chứng là cái tát vừa nãy của Trung Nghi khiến anh không thể không tin. Âm thanh chân thực, và nỗi đau âm ĩ vẫn còn đọng lại ở má.
Anh nghiên mặt mà nhìn lại vết tích của cái tát lúc nãy. Đỏ chót vẫn chưa phai, anh cười lên mãn nguyện.
Trần Đình Bắc
Trần Đình Bắc
"Em tát tôi đau thật đấy nhóc con"
Anh cởi bỏ cái áo và quăng vào sọt đồ. Bước ra khỏi nhà vệ sinh với cái thân trần và chiếc quần baggy thun hơi ướt.
Anh trở về phòng mình mà trầm ngâm. Có chút không quen với không khí này, bởi đã lâu anh không còn cảm giác này nữa.
Trần Đình Bắc
Trần Đình Bắc
"Trở về thanh xuân sao?"
Anh nhìn chằm chằm vào trần nhà, bất giác lại nhớ tới "em" nhớ em lúc em đang điên loạn và nhớ em lúc cả hai sắp chết. Loạt ký ức hiện ra, chạy xung quanh anh.
Giọng nói của "em" khẽ vang bên tai rõ ràng và chân thực như đang nói với anh.
Lâm Hoài An
Lâm Hoài An
Đình Bắc em xin lỗi, em xin lỗi!
Anh giật mình mà nhìn quanh, tìm kiếm em ở khắp nơi nhưng không thấy. Anh vò đầu như muốn phát điên, cảm thấy bức bối anh bước ra ban công, châm cho mình điếu thuốc rồi nhìn về bầu trời về đêm.
Thở lên với trời đêm đầy sao một tràn dài, nhìn lên trời bằng đôi mắt sáng trong.
AD SIDE
AD SIDE
Not support
Hai làn mi dài và cong khiến đôi mắt phượng thêm đượm buồn. Ánh trăng sáng chiếu rọi xuống anh, hiện lên một chàng trai anh tuấn khôi ngô. Mái tóc hơi rũ xuống và ướt, tấm lưng trần nóng bỏng. Càng tô lên thêm vẻ đẹp của anh.
Trần Đình Bắc
Trần Đình Bắc
"Là mình nợ em ấy, có thời gian sẽ trả cho em. Việc mình cần làm bây giờ là bù đắp cho Trung Nghi"
Trần Đình Bắc
Trần Đình Bắc
"Mình sẽ không để lạc mất cậu ấy lần nữa"
Nói rồi anh đóng cửa ban công lại, vùi điếu thuốc vào gạt tàn. Rồi bước ra khỏi phòng tiến về phía phòng cậu trai nhỏ.
AD SIDE
AD SIDE
Not support
Trần Đình Bắc
Trần Đình Bắc
Cậu còn thức không?
Cậu trai bên trong nghe anh nói, khẽ mở mắt. Nhóc dụi mắt đầy mơ màng, còn đang ngáp ngủ. Giọng hơi yếu.
Khương Trung Nghi
Khương Trung Nghi
Tớ...tớ chưa
Trần Đình Bắc
Trần Đình Bắc
Tớ ngủ một mình không được
Trần Đình Bắc
Trần Đình Bắc
Mở cửa ra tớ sang ngủ cùng cậu được không?
Cậu nhóc mở cửa ra, thấy anh lưng trần mặc một chiếc quần đã ướt thì có chút đỏ mặt. Cậu lên giường chỉ cho chàng trai nằm kế bên.
Anh làm theo, nằm sát cậu.
Giữa đêm khuya, nhiệt độ trong phòng giảm xuống. Cả hai lại còn nằm chung cái chăn khiến anh có chút suy nghĩ không liêm chính.
Cậu lạnh mà tìm hơi ấm giữa cơn mộng, cậu rút vào người anh trong vô thức. Anh lùi về sau thì cậu lùi theo, phút chốc anh đã chạm vào vách tường.
Anh nhỏ giọng gọi cậu.
Trần Đình Bắc
Trần Đình Bắc
Trung Nghi...Trung Nghi..
Nhưng cậu không trả lời, không còn cách nào khác. Đứng dậy anh sợ cậu thức giấc, hết cách anh chỉ đành chịu đựng mà cố ngủ.
Anh chìm vào giấc ngủ, trong vô thức lại gọi một cái tên.
Trần Đình Bắc
Trần Đình Bắc
Hoài An
Rồi vươn tay ôm lấy người bên cạnh vào lòng. Cả hai ngủ cho đến sáng.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play