Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

(Tường Lâm) Người Chồng Câm Của Nhị Gia!

Chương 1

Pháo hoa của lễ tân hôn đỏ rực cả một đoạn đường, ai ai cũng vì không khí sôi nổi đó mà kéo dồn về Nghiêm gia, nghe bảo hôm nay, Nhị thiếu của họ sẽ kết hôn với con trai nhà họ Hạ. Người con trai với bộ đồ đỏ đứng trước cửa lớn Nghiêm gia, đưa chân bước qua lửa than đỏ rực kia để tránh đen đủi đem về nhà chồng, từng bước từng bước đi vào trong.

Không khí đúng là náo nhiệt, chỉ là tâm của người trong cuộc hôn nhân này như sóng biển, có chút không an tâm, yên lòng. Cậu nhìn tân lang, tức là chồng lớn của mình, anh rất đẹp và rất hợp với màu đỏ, nhưng khuôn mặt của anh thì hoàn toàn trái ngược với không khí hiện tại. Cũng đúng, cuộc hôn nhân sắp đặt này, ai mà muốn nó sẽ diễn ra, đặc biệt là...anh.

"Nhất bái thiên địa!"_một trưởng lão với cái sườn xám dài, màu đen, nói lớn.

Cậu nhìn tân lang bên cạnh, anh xem ra không hề có ý muốn hợp tác, cho đến khi có sự tác động của bà mai, anh mới chịu bái một cái, cậu cũng ngoan ngoãn nghe theo.

"Nhị bái cao đường!"_trưởng lão hô tiếp, lần này anh hợp tác hơn, chịu cúi đầu bái người lớn trong nhà, Nghiêm lão gia hài lòng, gật đầu mĩm cười nhìn con trai, cậu ngó nhìn nhìn phụ nữ đang ngồi bên trái, bà ta trong không được vui vẻ lắm, đưa ánh mắt ghét cay, ghét đắng nhìn cả hai.

"Phu phu giao bái!"_cậu quay người sang đối diện anh, anh khá cao, khuôn mặt anh tú nhưng cũng có nét lạnh lùng, đôi mắt anh không chút nào gọi là quan tâm cậu, chỉ nghe theo mà cúi đầu, cậu nhìn anh, sau đó cũng cúi theo.

Sau khi làm lễ xong, cậu được đưa vào phòng tân hôn, anh bận tiếp khách. Cuộc hôn nhân này, chính thức được kết thành. Nghiêm gia, là một trong những thương gia làm ăn, giàu có nhất vùng, ở cái thời khó khăn này, nhà nhà đều đang cố mà tìm cái ăn, cái mặc, thì Nghiêm gia, vẫn luôn sung túc.

"Mẹ! Tên đó lấy được tên câm đó! Xem ra đã là phước đức của chúng ta!"_một người đàn ông, trẻ trung, với cái sơ mi trắng, toát lên vẻ điển trai, cười nhép mép, nói.

"Ha...mẹ con ta lần này! Chắc chắn thắng rồi! Cái thằng mắc bệnh, ở cùng một tên câm! Quá là xứng!"_người phụ nữ với bộ sườn xám màu xanh đậm kết hợp với kiểu tóc ngắn xoăn một sự pha trộn giữa phong cách phương Đông và phương Tây.

"Mẹ! Rồi cũng ta sẽ đứng đầu Nghiêm gia!"_tên đó mĩm cười, một nụ cười nham hiểm.

Phòng tân hôn

Nghiêm gia trước giờ đều theo kiểu phương tây, căn phòng mà cậu đang ở, phong cách rất hiện đại, chỉ là cách trang trí ngày hôm nay lại pha chút truyền thồng, màu đỏ, cùng với chữ hỉ được dáng ở cửa, cậu nhìn hai cái gối đều đã được thêu rồng-phượng, màu đỏ rực, đâu đâu cũng là màu đỏ. Cậu ngồi đó, suy nghĩ đến chuyện khi sáng, mẹ đã dặn dò mình.

"Tuấn Lâm! Là do mẹ vô dụng! Mẹ không thể bảo vệ con tốt! Con hãy nhớ, đến Nghiêm gia, tuyệt đối đừng gây tội với mẹ con Tôn Mẫn nha con!"_bà xúc động, ôm lấy con trai.

Hạ gia trước kia được xem là một gia đình học thức, cha cậu là một thầy giáo, được đi du học để về nước dạy học, nhưng rồi vì một sai lầm, phải rơi vào cảnh tù tội, chết oan. Hạ gia cũng vì thế mà rơi vào cảnh nợ nần, cậu sau cú sốc đó, giọng nói cũng mất đi. Sống trong im lặng suốt 3 năm nay, cậu cũng đã quá quen rồi. Chỉ mong bản thân có thể giảm bớt gánh nặng cho mẹ.

Cậu đang ngồi đó suy nghĩ, chợt cánh cửa bị mở tung ra, cậu giật mình, đưa mắt nhìn ra phía cửa, là người đã cùng cậu thành thân khi nãy, nhưng...xem ra anh đã say mất rồi. Anh đi loạn về phía cậu, cậu theo phản xạ mà đứng dậy, nhưng rồi cũng bị anh đè xuống giường.

"Cậu...nằm im đi!"_anh ôm lấy cậu vào lòng, nói nhỏ.

"......."

Cả hai im lặng một lúc lâu, anh nhìn ngó gì đó rồi mới ngồi dậy, không quên đưa tay kéo cậu ngồi dậy cùng. Cậu nhìn anh, khó hiểu.

"Từ nay cậu đã là người của tôi! Kẻ thù của tôi cũng rất nhiều! Đừng đi đâu lung tung!"_anh cởi bỏ cái áo tân lang màu đỏ kia, bên trong còn có áo sơ mi trắng.

"Cha tôi nói, cậu bị câm!"_anh quay sang nhìn cậu, cậu nghe đến cuối, liền gật gật đầu.

"Xem ra bà ta gợi ý cho tôi cưới cậu đều là có mục đích!"_anh xoa xoa cổ tay, cười nhạt.

"Được rồi! Làm quen đi, tôi là Nghiêm Hạo Tường! Còn cậu, cậu tên gì?"

Cậu muốn viết, nhưng trong phòng lúc này chả có cây viết nào, cậu đành chỉ vào tay anh, anh chưa hiểu, liền đưa tay ra cho cậu. Cậu đưa ngón tay, viết từng chữ trên lòng bàn tay anh.

"Hạ"_anh nhìn ra chữ, liền nói.

"Tuấn!"

"Lâm!"

Ba chữ trong tên cậu đều đã được anh gọi ra, cậu nghe xong, liền gật đầu, vui vẻ. Anh nhìn cậu, đôi mắt chưa hề có chút dao động. Màu đỏ của bộ đồ cậu đang mặc, hiện trong tầm mắt anh.

"Hạ Tuấn Lâm! Tôi tuyệt đối sẽ nhớ tên của cậu!"

Cậu nghe thấy nó, trái tim liền lệch đi một nhịp, từ trước đến giờ, tên cậu rất ít ai gọi, chỉ vì cậu là một tên câm, nên hầu như ai ai cũng gọi cậu là "thằng câm" hay là "tên không biết nói", vậy mà bây giờ, lại có người gọi họ lẫn tên. Cảm giác ấm áp này là sao?

Bên ngoài

"Sao rồi! Nó và thằng câm đó đã làm gì chưa !"_bà ta nhìn con trai mình, hỏi.

"Con không có nghe thấy gì hết, nhưng anh ta dù có làm gì đi nữa! Căn bệnh vô sinh đó cũng có hết được đâu mà mẹ lo!"

"Cũng đúng nhỉ!"

"Hạo Trạch! Chị Tôn Mẫn! Hai người làm gì ở đây vậy!"_người phụ nữ khác đi lại, người này trong có chút trẻ trung, mái tóc dài với bộ sườn xám hồng nhạt.

"À! Có gì đâu! Mẹ con tôi nói chút chuyện riêng đó mà! Mà em ở đây, lão gia đâu?"

"Dạ! Hôm nay lão gia vui, nên đang cùng mấy ông chủ uống chút rượu ở dưới nhà!"

"À!"

Nghiêm gia, người đứng đầu là Nghiêm lão gia, ông có ba người vợ và 5 đứa con, bà cả, Cát Hi, bà có hai người con, đứa con gái lớn, Nghiêm Cát Ý (28 tuổi) đã lấy chồng năm 18 tuổi, đứa con trai thứ hai là anh, Nghiêm Hạo Tường (26 tuổi), nhưng trong một lần đi chùa, bà đã bị "lũ quỷ" giết chết, lúc đó, đứa con trai thứ hai của bà, tức là anh đã đi học nước ngoài, năm đó anh chỉ mới 16 tuổi, một năm sau thì về nước. Nhị phu nhân, vợ thứ của Nghiêm lão gia là Tôn Mẫn, bà ta là con gái của một tướng quân, tướng quân họ Tôn ngoài mặt thì rất được, yêu dân nhưng thật ra, chính lão đang thông đồng với bọn "tiểu quỷ" bóc lột nhân dân là kẻ vì vinh hoa mà bán nước, Tôn Mẫn có một đứa con trai, Hạo Trạch, Hạo Trạch nhỏ hơn anh 1 tuổi, cuối cùng là vợ ba, bà là Ngọc Nghi, người được Nghiêm lão gia sủng hạnh nhất, cũng là người mà anh kính trọng nhất, vì bà là người mà Cát Hi phu nhân tin tưởng nhất, cũng là người chăm sóc anh suốt khoảng thời gian đi học ở bên nước ngoài, bà có hai người con, là một cặp song thai, đều đã được 4 tuổi.

Trong cái thời chiến đầy nguy hiểm này, làm gì có tình người, tiền tài là quan trọng nhất, chỉ mong, cả hai người, cậu và anh đều qua được cái kiếp nạn khó khăn này.

 

Đây là thể loại dân quốc, sinh tử văn, sự kiện trong fic hoàn toàn không có thật, đây là lần đầu thử sức đến nội dung dân quốc, mong mọi người sẽ vui vẻ đón nhận❤

Chương 2

Sau buổi lễ thành hôn, anh và cậu hầu như không ai ra khỏi phòng. Nghiêm lão gia xem ra cũng rất vui vẻ khi anh lấy cậu. Ông ngồi ở trong phòng, xem số sổ sách, bên cạnh còn có Ngọc Nghi, tam phu nhân.

"Lão gia! Đã khuya rồi, lão gia cũng nên nghỉ ngơi sớm! Sáng mai, rồi hẳn làm!"_bà bóp vai cho ông.

"Ngọc Nghi, Hạo Tường cũng đã lập gia đình! Tôi vui đến mức không ngủ được!"_ông cười, đưa tay lên nắm lấy tay trái bà.

"Lão gia! Lão gia vui là được rồi ạ!"_bà cười hiền.

"Tôi vẫn còn nhiều chuyện! Mong bệnh của Hạo Tường sẽ khỏi! Lúc đó, tôi mới yên lòng được! Cưới một người bệnh câm về cho nó, che giấu được bao ngày!"_ông lắc đầu, đúng là rất đau đầu.

"Lão gia đừng quá lo! Bác sĩ rồi sẽ có cách! Hơn hết, bác sĩ cũng đã từng đi học ở nước ngoài! Mấy loại bệnh khó nói này! Rồi sẽ chữa được thôi!"_bà an ủi ông.

Ông đưa mắt nhìn khung ảnh gia đình, khung ảnh trắng đen, đầy đủ mặt của tất cả thành viên của Nghiêm gia. Ông còn nhớ, cách đây 2 tháng, anh bị chuẩn đoán là mắc bệnh vô sinh, chuyện đó làm ông lo lắng không thôi, Tôn Mẫn đã đưa ra một đề nghị, thà lấy một tên câm để che giấu đi sự nhục nhã kia, đường đường là người sẽ quản lý hết mọi công việc trong, ngoài của Nghiêm gia, lại bị vô sinh.

Trong phòng cả hai lúc này, anh với bộ đồ ngủ, ngồi trên ghế sofa, nhìn cậu đang loay hoay sắp xếp đồ tủ.

"Tuấn Lâm! Sáng mai thức sớm một chút, tôi và cậu đi đưa trà cho cha!"_theo phong tục, khi về nhà chồng, ngày thứ nhất, sau đêm tân hôn, phải đến tận phòng cha, mẹ để đưa trà.

Cậu quay sang nhìn anh, chóp chóp mắt hồi lâu, anh hiểu ý cậu, cậu là đang muốn nói gì đó, anh đứng dậy, đi lại chỗ cậu, đưa tay ra cho cậu.

"Chúng ta..sẽ ngủ cùng...nhau sao?"_cậu ghi từng chữ vào lòng bàn tay anh, đưa mắt nhìn nét mặt của anh. Chả phải anh không muốn cuộc hôn nhân này diễn ra sao. Nếu ngủ cùng, e rằng có chút khó xử.

"Cậu cứ ngủ ở giường! Tôi đến sofa ngủ!"_anh cúi xuống nhìn cậu, nói.

"Ưm! Tôi sẽ ngủ ở sofa, không làm phiền anh!"_cậu lắc mạnh đầu, ghi nhanh vào tay anh. Cậu đã không còn sống trong nhung lụa rất lâu rồi, việc được ngủ ở trong căn phòng sang trọng này, đã là một ân phước mà ông trời ban cho, bây giờ, cho dù cậu có ngủ ở dưới sàn, cũng cảm thấy hạnh phúc.

Cậu nhanh chóng đi lại cái giường, lấy cái gối đỏ, cậu đi lại cái ghế sofa dài kia, nằm ở đó. Anh nhìn cậu, không muốn nhiều lời, nhanh chóng tắt đèn, lên giường mà ngủ. Cậu ở nơi lạ, chỗ ngủ lạ, đương nhiên là ngủ không được, cậu cứ đưa mắt nhìn trần nhà. Cậu nhớ mẹ, nhớ cha, nhớ bản thân của trước kia.

Cậu hiện tại đã 20 tuổi, ngoài việc ra ngoài, làm công ăn lương ra, thì việc nuôi người mẹ đang bị bệnh là chuyện quan trọng nhất, sau khi biết Nghiêm gia đến hỏi cưới, mẹ cậu tuyệt nhiên không đồng ý, vì ai mà chả biết, Nghiêm gia là nơi chết, nhị thiếu gia Nghiêm Hạo Tường, đứng đầu một lực lượng cách mạng đang hoạt động để chóng lại bọn "tiểu quỷ", hơn nữa, Nghiêm gia còn có một người luôn bày mưu tính kế để hại nhị gia, người sẽ thay Nghiêm lão gia lúc về già, để quản lý mọi chuyện làm ăn. Nếu cậu đặt chân, bước vào Nghiêm gia, cái chết đối với cậu, luôn lấp ló ở trước mặt. Nhưng vì số tiền hỏi cưới quá lớn, Tôn Mẫn phu nhân cũng đã hứa với cậu sẽ chăm sóc, giúp mẹ cậu được chữa bệnh nên cậu đành chấp nhận. Một kẻ vô dụng như cậu, giúp được mẹ khỏi bệnh, cái gì cậu cũng đồng ý. Cậu đưa mắt nhìn người đang nằm trên giường, nhìn một chút, rồi cũng phải nhắm mắt ngủ.

Căn cứ mật

"Nghiêm Hạo Tường đâu! Anh ta không đến à?"_một người với bộ quân phục(thời dân quốc), nhìn số người còn lại, hỏi.

"Hôm nay! Nhị thiếu gia thành hôn! Sao mà đến được!"_một người mặc áo sơ mi cùng với quần tây nâu, ngồi trên bàn nói.

"Hazzz! Bọn "tiểu quỷ" đang tập trung ở phía đông! Không biết khi nào sẽ hành động! Báo cho Hạo Tường biết!"_người kia cởi bỏ cái áo choàng quân phục ra, nói.

"Dạ!"_anh nhìn thủ lĩnh của mình đang viết gì đó vào tờ giấy đưa cho, anh kia nhanh chóng rời đi.

Đã gần nửa đêm, đang say giấc thì có người làm phiền, anh mở mắt, nhìn ra phía cửa sổ, có người. Anh nhanh chóng xuống giường, đi lại chỗ cửa sổ, mở cửa.

"Nhị gia!"_người đứng ở ngoài cửa sổ, nhìn thấy anh, liền mĩm cười.

"Sao lại đến giờ này!"_anh ngó đầu ra khỏi cửa sổ, nhìn xung quanh, để đảm bảo không có ai nhìn thấy họ.

"Đây là của Mã ca đưa cho anh! Bọn "tiểu quỷ" đã đến núi xuân! Chúng ta ngày mai phải đến đó để tập kích họ!"_người đó đưa tờ giấy vào tay anh, nói xong liền nhanh chóng rời đi.

Anh nhìn thấy người kia rời đi, cũng đóng cửa sổ lại, nhưng anh đâu biết, ở dãy bên kia phòng, đã có người để ý và nhìn thấy, anh ở trong, mở đèn ngủ lên xem nội dung bên trong tờ giấy..

"Ngày mai, hẹn ở nhà ga phía Tây, đừng rầm rộ quá! Hẹn 10 giờ! Anh em đợi cậu!_Tân hôn vui vẻ!"

Anh đọc nội dung bên trong, vô thức quay sang nhìn thân hình nhỏ nằm trên sofa, cậu khó ngủ nên cứ xoay qua xoay lại mãi, còn vì lạnh mà co ro, nép sâu vào trong ghế. Anh nhìn mà thấy thương, đi lại chỗ cậu, bế cậu lên, đưa về giường. Anh đắp chăn lại cho cậu, giữ ấm một chút.

Anh sau khi đã đảm bảo cậu có thể ngủ ngon giấc, mới bắt đầu công việc của mình, anh đi đến tủ quần áo ban nãy cậu để đồ vào, đưa tay ấn nhẹ vào góc khuất nào đó, nhanh chóng ở bên trong liền mở ra một đường hầm. Anh bước vào, đi vào nơi làm việc của mình. Anh bước vào trong, nơi mà toàn là súng và vũ khí khác. Anh chuẩn bị súng, thêm cả số chất độc mình chế được khi đi du học.

"Ngày mai! Sẽ đại thắng trở về!"_anh mĩm cười.

Phòng của Hạo Trạch

"Sao! Con thấy nó đang vẫn còn liên lạc với Mã Gia Kỳ!"_Tôn Mẫn bất ngờ nhìn con trai.

"Con chắc chắn! Ba năm trước rõ là Mã Gia Kỳ đã bị bắt, kết án tử! Nhưng...bây giờ lại có người đưa tin đến cho anh ta! Con bảo đảm với mẹ! Đó là Mã Gia Kỳ! Anh ta chưa chết, mà còn đang hoạt động ngầm ở đâu đó!"_Hạo Trạch quyết đoán, nói.

"Được lắm! Nếu nó muốn chết, thì chúng ta sẽ cho nó toại nguyện! Mau...mau báo với ông ngoại của con! Mẹ con ta, tuyệt đối phải để cho nó chết!"_bà ta với đôi mắt đỏ ngầu, đầy toan tính.

"Mẹ! Con sẽ không để anh ta sống thêm ngày nào nữa đâu! Anh ra rồi sẽ chết cùng với người đàn bà kia!"_Hạo Trạch đưa ánh mắt đắc thắng nhìn mẹ mình.

Hai mẹ con họ nhìn nhau, trong ánh mắt đó chứa đấy sự tính toán, âm mưu.

Chương 3

Đường phố sáng nay đúng là ồn ào, náo nhiệt, một đoàn xe chạy qua, đó là đoàn xe của bọn "tiểu quỷ", bọn chúng đang đi tuần tra, nơi ồn ào như vậy, chỉ có duy nhất một nơi là vẫn giữ được sự im lặng, còn rất là thoải mái nữa. Cậu nằm trên chiếc giường tân hôn màu đỏ kia, ngủ ngon lành, không chút động đậy. Anh nằm trên chiếc sofa, tay trái gác lên trán, mắt nhắm chặt, suốt đêm qua anh đâu có lên giường, ngủ ở chỗ chưa từng ngủ này đó.

Cốc cốc cốc

"Nhị thiếu gia! Cậu thức chưa ạ!"_người bên ngoài rõ cửa, gọi anh.

Anh ở bên trong, nghe thấy tiếng rõ cửa liền giật mình thức giấc, anh ngồi bật dậy, tay xoa lấy thái dương một lúc lâu mới rời khỏi ghế sofa, không quên cởi bỏ cái áo đang mặc ném xuống đất. Anh đi ra mở cửa.

"Nhị thiếu gia! Đã hơn 7 giờ rồi ạ! Đến lúc đưa trà cho lão gia ạ!"_người làm trong nhà nhìn anh, quần áo ném loạn xạ ở dưới sàn, trong đầu liền có suy nghĩ không mấy trong sạch, trong suy nghĩ của cô, tối qua chắc là kịch liệt lắm đây.

"Ừ! Tôi biết rồi! Pha trà trước đi!"_anh không thèm nhìn đến cô người làm.

"Dạ!"_cô người làm rời đi, anh đóng cửa lại, đi lại chỗ giường, vừa lúc cậu cũng đã thức, cậu ngồi dậy, dụi dụi mắt nhìn người đang đi lại chỗ mình. Thường ngày cậu thức sớm lắm, do hôm qua ngủ muộn, nên là...

"Cậu thức rồi thì thay quần áo! Chúng ta đi đưa trà cho cha!"_anh với phía trên cơ thể không có mảnh vải che thân, tiến càng gần chỗ cậu.

Cậu đưa mắt nhìn anh, vô thức nhìn vị trí mình đang ngồi, đây là giường mà, chả lẽ lúc ngủ bị mộng du nên leo lên giường của anh sao? Nếu như vậy, thì tối qua, chắc anh đã bị mất ngủ cả đêm rồi. Chưa kịp thấy có lỗi, cậu đã bị cơ thể của anh làm cho hoảng, cậu bò lùi ra sau, cho đến khi lưng đụng vào đầu giường.

"Sợ tôi đến vậy à?"_anh cúi đầu, áp sát mặt đối diện mặt cậu.

"Ưm!"_cậu lắc đầu, nhưng với khuôn mặt đó của cậu, anh nhìn thôi cũng biết là sợ đến sắp khóc rồi.

"Đã thành hôn với nhau! Chúng ta có tiến sâu hơn một chút, cũng có sao?"_anh bắt đầu trêu ghẹo cậu, đưa tay chạm nhẹ vào vành tai đang đỏ bừng kia.

Cậu cúi thấp mặt xuống, đôi mắt sắp trào ra dòng lệ rồi, dù sao đây cũng là lần đầu được tiếp xúc với ai đó, tối qua anh còn rất thiện lương, biết quan tâm người khác, bây giờ lại làm mấy cái hành động này, cậu tất nhiên là sợ rồi.

"Được rồi! Không chọc ghẹo cậu nữa! Nhưng cậu biết đó! Ai cũng nghĩ chúng ta đêm qua rất nồng nhiệt! Để lại chút dấu vết, để bọn họ không nghi ngờ!"_anh đưa tay nâng mặt cậu lên.

"??"_cậu nhìn anh, vẫn chưa hiểu gì. Chợt anh tiến đến, hôn lấy môi cậu. Cậu hoảng đến mức loạn xạ cả tay chân, anh đưa tay nắm chặt lấy tay cậu, kéo cậu nằm xuống giường.

"Hức...ư!!!"_cậu đưa tay đẩy anh ra, nhưng mà ở cái thế bị động này, cậu tất nhiên là không có sức. Anh múc nhẹ môi cậu, anh tiếp tục di chuyển xuống cổ, cắn mạnh một cái. Cậu vì đau mà ứa nước mắt, tay bấu chặt vào lưng anh.

Cả hai cứ vậy mà "âu yếm" nhau gần đâu 20 phút, ngoài hôn rồi để lại dấu trên cơ thể cậu, thì chả làm chuyện gì quá đáng khác. Anh đè lên người cậu, nhìn cổ đầy dấu cắn đỏ ửng, có chỗ còn có máu, môi thì sưng lên, trông cũng có lỗi lắm, nhưng biết sao được, như vậy, là đang cứu cậu.

"Xin lỗi! Tôi...!"_anh nhìn cậu khóc dưới thân mình, tự trách bản thân không tốt, làm khổ một đời người.

"Hức...!"_cậu đưa tay lên che mặt, cố lau nước mắt.

"Tuấn Lâm! Đến giờ đi đưa trà cho cha rồi?"_anh nhắc nhở cậu, cậu nghe thấy, tiếng khóc cũng dần dần lặng đi, anh xuống khỏi người cậu, cho cậu ngồi dậy, chuẩn bị trước...

Cậu mở tủ, đó là đồ mới mà mẹ ba Ngọc Nghi mua cho, cậu lấy đại một bộ, rồi đi vào nhà tắm. Anh nằm trên giường, đưa tay sờ môi mình.

"Mình đã làm cậu ấy sợ rồi!"

Một lúc sau, cậu bước ra với một bộ "Trường Bào, Mã Quái" bên trong màu trắng, bên ngoài khoác thêm áo màu xanh ngọc, anh nhìn cậu. Cậu không phải người có khuôn mặt quá nổi bậc, hay là một người có đủ ngũ quan sắc xảo nhưng sao, khi nhìn cậu, bản thân anh cũng phải thốt lên một từ "đẹp", cậu từ lâu đã không còn tiếp xúc với nhung lụa, lại càng không ăn mặc đẹp, bây giờ mặc lại, có chút không quen.

"Cậu...!"_anh định đưa tay chạm vào cậu, cậu liền né tránh, chắc là còn ám ảnh chuyện ban nãy, anh cười nhạt, rút tay lại về phía mình.

"Được rồi! Đợi tôi!"_anh đi vào nhà tắm, nối tiếp công việc chờ đợi, cậu quay sang giường, đưa tay ra xếp chăn, gối lại cho gọn. Cậu không thích nơi mình đang ở bừa bộn, lại càng không muốn nó xấu xí trước mặt người khác.

Cậu xếp xong, vừa lúc anh cũng bước ra, anh lưng trần, ở dưới chỉ có mỗi khăn tắm. Chắc là thói quen ở một mình lâu ngày nên mới quên mất sự hiện diện của cậu. Cậu nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, ngượng đến mức quay mặt đi chỗ khác.

"À! Xin lỗi cậu, là do tôi không tốt! Lần sau sẽ để ý!"_anh cười, mở tủ ra lấy quần áo, là quần tây nâu và thêm cả áo sơ mi trắng. Anh mặc xong liền đưa tay về phía cậu.

"Tuấn Lâm! Chúng ta phải tỏ vẻ thân mật một chút! Cậu làm được chứ?"_anh nhìn cậu, mong chờ câu trả lời.

Cậu gật đầu, đưa tay lên che đi dấu hôn ban nãy, anh không nói gì, nhanh chóng kéo cậu đi ra ngoài. Người làm đều đã chuẩn bị trà, Nghiêm lão gia cũng đã ở dưới sảnh chờ hai con, nhìn thấy anh và cậu đi xuống, ông liền vui vẻ. Cả hai đứng trước ông, đưa trà cho ông uống, ông nhìn cậu, chơi hiền:

"Từ nay! Con đã là người của nhà họ Nghiêm! Chuyện gì không biết, cứ hỏi mẹ Tôn Mẫn hay Ngọc Nghi! Hiểu chưa!"

Ông nói xong, cậu liền gật đầu. Nhìn dấu vết trên cổ cậu, ông cũng đủ biết đêm qua thế nào, hài lòng không thôi. Sau khi đưa trà xong, anh liền thông báo với ông.

"Cha! Con có chút chuyện! Chắc hôm nay không về nhà! Cha đừng quá lo!"_anh nói với ông.

"Mới thành hôn! Con đã có việc rồi sao?"_ Ngọc Nghi nhìn anh, hỏi.

"Mẹ ba! Người yên tâm! Không có chuyện gì đâu! Con ra ngoại thành, tìm thuốc chữa bệnh!"_anh nói xong, liền quay qua nắm tay cậu.

"Tôi về rồi! Sẽ mua bánh cho em!"

Cái cảnh thân mật đó nhanh chóng ghi điểm trong lòng các phụ huynh, chỉ riêng mẹ con Tôn Mẫn là đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn nhau.

Cậu vẫn làm tròn danh phận của mình, đi ra tới cổng tiễn anh, anh nhìn chiếc xe, quay sang nhìn cậu.

"Tôi đi rồi! Cậu muốn gì cứ nói với mẹ ba! Đừng quá lo lắng! Chả ai dám ức hiếp người của tôi đâu!"_anh an ủi cậu trước khi rời đi, có ai vừa mới về nhà chồng chưa được bao lâu, chồng đã bỏ đi, để lại một mình ở nhà.

"Bao giờ anh về!"_cậu viết lên tay anh.

"Sớm thôi! Xong việc sẽ về! Về rồi, sẽ mua thuốc với bánh cho cậu!"_anh xoa tay cậu, sau đó vào xe, láy đi.

Cậu nhìn chiếc xe dần rời đi, tâm tình có chút khó nói. Đôi mắt cứ nhìn mãi về hướng của anh, cậu...không muốn anh đi.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play