Cô tên là Sở Y Y, năm nay 21 tuổi vừa tốt nghiệp đại học liền được nhận vào một tập đoàn lớn là Từ thị! Không biết là do may mắn hay thật sự là do quý công ty nhìn ra năng lực của cô.
Nhưng dẫu sao làm việc gì cũng cần có tâm nên cô vẫn luôn tự nhủ bản thân phải cố gắng nỗ lực trong công việc hơn.
Nếu ai hỏi cuộc đời cô ước mơ lớn nhất là gì cô chắc chắn sẽ trả lời dõng dạc rằng là được ăn ngon, mặc ấm và ngày ngày được ngắm soái ca!
"Y Y, tạm biệt nhé!"
Sở Y Y cười tươi rói vẩy tay với cô đồng nghiệp, đáp:
"Mai gặp lại nhé, mai tôi mua bánh bao đến cho mọi người!"
Hôm nay như thường lệ tan tầm về nhà, bước ra khỏi toà nhà cao chót vót kia cô sẽ đi bộ về.
Bởi vì công ty cách nhà cô chỉ có 15 phút đi bộ nên đối với cô không hề hấn gì, tính ra mỗi tháng còn có thể tiết kiệm được một chút tiền.
5 giờ chiều là giờ cao điểm xe cộ đông nghịt như nêm, Sở Y Y nhìn dòng xe kẹt cứng kia mà không khỏi cảm thán.
Vẫn là cô tự đi bộ về nhà là tiện lợi nhất!
Xiết chặt dây túi sách cô sải chân bước đi còn khó chịu mà chun chun mũi vì mùi khói xe và mùi xăng dầu thoang thoảng trong không khí.
"Ôi trời nhìn kìa! Bên kia có tai nạn giao thông đấy!"
"Hèn gì kẹt xe dài như thế! Có ai bị thương không?"
Trong tiếng bàn tán xôn xao, Sở Y Y nghe có người trả lời:
"Là tai nạn ôtô! Bị thương là cái chắc, nhìn kìa người được đưa lên cán cứu thương rồi!"
Nương theo tiếng xì xầm Sở Y Y từ trong đám đông cũng ngước mắt lên nhìn qua, ở ngã tư lớn có một chiếc xe ôtô màu đen và một chiếc xe tải đậu ở đó chỉ là đầu xe của cả hai đều va chạm với nhau tới bẹp dí!
Đúng lúc nhân viên y tế khiên người bị thương từ trong chiếc ôtô kia ra, Sở Y Y thấy được chỉ có máu và máu!
Người đàn ông bận vest đen bên trong là một chiếc áo sơ mi trắng, giờ đây máu đỏ nhuộm đầy thân người anh ta cả gương mặt cũng đều là máu!
Không biết trong đám người ai thản thốt một câu:
"Chảy máu nhiều như thế, chết là cái chắc rồi!"
Sở Y Y chợt rùng mình, thú thật cô rất sợ máu nhìn một màn kia cô liền thấy choáng váng rồi.
Cô không dám nhìn tiếp vội xoay người bước nhanh qua đám đông, nhưng đám người chen chúc chặt chẽ không một kẽ hở Sở Y Y lại đi ngược hướng của dòng người.
Xô qua đẩy lại một hồi, chân cô trẹo một cái ngã sấp xuống đất khuỷu tay bị va đập trầy một mảng tới rướm máu.
Sở Y Y hít hà một hơi không có một ai tốt bụng đỡ lấy cô, cô lòm còm bò dậy khó khăn chen ra khỏi đám người.
"Xúi quẩy thế không biết!"
Cô vừa đi vừa bỉu môi xoa xoa khuỷu tay rát buốt của mình.
Mà lúc này cô không hề hay biết có một ánh mắt đờ đẫn luôn dõi theo cô, sau đó theo bước chân cô rời đi mà mờ mịt đi theo.
Về đến nhà cô tắm rửa trước rồi tự xử lý vết thương cho mình, đêm tối dần buông Sở Y Y nấu đại bát mì bê đến phòng khách vừa ăn vừa xem tivi.
Căn nhà không quá lớn nhưng vì ở một mình nên đôi khi tự Sở Y Y cũng cảm thấy vắng vẻ và yên tĩnh đến doạ người, cũng còn may là có tivi cô cứ thế bật lên cho nó tự phát inh ỏi.
Húp nốt muỗng nước canh cuối cùng Sở Y Y thoả mãn liếm khoé môi.
"Chiều nay tại ngã tư XX xảy ra một vụ va chạm giao thông nghiêm trọng khiến cho hai người tử vong tại chỗ và một người nguy kịch, danh tính của các nạn nhân được xác định là..."
Trên tivi là bản thời sự 24 giờ của thành phố, Sở Y Y chỉ nghe nửa vế trước còn nửa vế sau tivi đã bị cô ấn tắt ngúm.
Ăn no nê rồi thì đi chạy deadline thôi, muốn có tiền tiêu thì phải nỗ lực cống hiến cho nền tư bản!
9 giờ tối Sở Y Y bắt đầu công việc đến gần nửa đêm cô mới đi đánh răng skincare rồi lên giường đi ngủ.
Ngáp một cái dài cô kéo chăn trùm đến tận cổ, trước khi ngủ thiếp đi còn không quên lẩm bẩm:
"Ngày mai đi mua bánh bao mình phải ăn ba cái."
Trong góc phòng một bóng dáng mờ ảo lướt qua chậm rãi đi đến gần cạnh mép giường, bóng dáng ấy đứng im ở đó không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm Sở Y Y.
Đêm đó Sở Y Y ngủ không được ngon giấc vì cô nằm mơ thấy ác mộng, cô thấy dưới chân mình có rất nhiều máu dù cô có chạy đến đâu thì máu vẫn lênh láng tràn đến đấy.
Bỗng trước mặt cô xuất hiện một nữ quỷ! Mặt mày cô ta trắng bách, ánh mắt thì dại ra, há một cái miệng toàn máu hướng về phía Sở Y Y.
"Á!"
Sở Y Y giật mình tỉnh giấc cô cảm thấy toàn thân lạnh toát tới mức hàm răng cô phải va vào nhau lập cập, cô theo tâm lý sợ hãi mà nhìn quanh căn phòng mới lọt được vài tia nắng mai.
Nhìn lại mới phát hiện, ôi đệch cô mở điều hòa hơi cao rồi!
Sáng hôm đó Sở Y Y lê lết thân tàn đến công ty trên tay còn không quên mua bánh bao mang đến.
"Hơ! Buồn ngủ quá!"
Vừa ngồi vào bàn làm việc của mình Sở Y Y đã nhịn không được nằm nhoài lên bàn chả buồn động đậy.
Cô đồng nghiệp hoạt bát Huỳnh Ánh Linh tí tửng đi tới mở túi bánh bao ra bóc lấy một cái ngoặm một ngụm.
"Đêm qua cậu thức đêm ngắm trai đẹp nào mà giờ trông mất tinh thần thế?"
"Có trai đẹp ngắm thì tớ cũng mừng! Chạy deadline muốn lòi hai mắt đây này!"
Sở Y Y hé mắt liếc cô ấy một cái, cô bò dậy vươn tay lấy một cái bánh bao khác cũng bắt chước Huỳnh Ánh Linh nhét vào mồm, nhưng ngặt cái cô đang khát nước khô cổ nuốt không trôi miếng bánh xuýt thì nghẹn trợn trắng mắt.
Huỳnh Ánh Linh chậc chậc hai tiếng không chút lưu tình vỗ vào lưng cô cái bốp sau đó tri kỷ đưa sang một chai nước khoáng.
"Khụ khụ!"
Sở Y Y ho ra nước mắt cũng không thèm thuồng cái bánh bao như đêm qua nữa, cô ném nó qua một bên ngửa đầu uống một hơi gần nửa chai nước.
"Này, hôm qua gần công ty xảy ra tai nạn giao thông cậu đi về ngay đường đó có thấy không?"
Huỳnh Ánh Linh hóng hớt muốn tám chuyện, Sở Y Y còn chưa trả lời cô ấy thì cách họ hai chỗ ngồi cũng có hai đồng nghiệp đang bàn luận về vụ tai nạn hôm qua.
"Chiều xe đông quá trời họ chạy nhanh như thế làm gì không biết, chạy nhanh siêu sinh sớm à!"
Cô A bất bình nói, cô B liền tiếp lời.
"Cô đừng nói thế chứ, không biết lỗi do ai dù sao tài xế hai bên đều chết tại chỗ cả, chỉ còn mỗi một người trong xe ôtô là đang nguy kịch thôi!"
Sở Y Y bất chợt nhớ tới người đàn ông máu me be bét hôm qua, cô rùng mình bịt tai lại không muốn nghe tiếp.
Huỳnh Ánh Linh đang gặm bánh bao hóng chuyện say sưa, thấy Sở Y Y phản ứng bất thường liền hỏi:
"Cậu sao thế? Sợ hả?"
Sở Y Y nhíu nhẹ mi, cô chớp mắt đáp:
"Một chút."
Huỳnh Ánh Linh vẻ mặt hết nói nổi nhấc chân đá đá mũi giày cô một cái.
"Bà cô ơi! Tớ biết cậu nhát gan nhưng cũng không cần cái gan bé tẹo như thỏ thế chứ!"
Sở Y Y bĩu môi không vui đạp đạp lại mũi giày Huỳnh Ánh Linh.
"Cậu không hiểu đâu, so với lời kể thì hiện trường càng thảm thiết và xót xa hơn nhiều!"
Huỳnh Ánh Linh ăn xong bánh bao dùng khăn giấy lau sạch tay, hỏi:
"Hôm qua cậu cũng có mặt lúc xảy ra tai nạn sao?"
Sở Y Y gật đầu rồi lại lắc đầu, đáp:
"Tớ chỉ vừa vặn nhìn qua khi người trong xe được khiên lên cán cứu thương, nhưng mới thế mà đêm qua tớ đã gặp ác mộng ngủ không được rồi đây này!"
Sở Y Y còn rất uy tín chỉ vào hai cái bọng mắt xanh đen của mình, Huỳnh Ánh Linh chẹp miệng đưa tay vỗ vỗ đầu cô.
"Số cậu cũng xúi quẩy thật, đã sợ máu mà gặp ngay cảnh đó không ngất tại chỗ là mừng rồi. Thôi mau mau xốc lại tinh thần đi, thời buổi bây giờ ma cũng không đáng sợ bằng chạy deadline không kịp bị sếp mắng đâu."
"Biết rồi, an ủi người ta mà chả nói ra lời nào ngọt ngào cả!"
Sở Y Y bĩu môi ngồi ngay ngắn lại bắt đầu một ngày làm việc bận rộn tiếp theo.
Mặt trời rất nhanh đã treo lên cao, 11 giờ 30 cả công ty nghỉ trưa đi ăn cơm Sở Y Y cùng Huỳnh Ánh Linh vào phòng vệ sinh trước rồi mới đi ăn sau.
"Y Y cậu nói xem Lục Kiêu có đẹp trai không?"
Huỳnh Ánh Linh vừa chỉnh lại tóc vừa bâng quơ hỏi Sở Y Y bên cạnh, Sở Y Y nghe thế thì không thèm suy nghĩ mà trả lời luôn.
"Không đẹp bằng anh Trình Ý của tớ!"
Huỳnh Ánh Linh khinh thường liếc cô một cái qua gương.
"Cậu thôi đi, Trình Ý là chồng quốc dân của biết bao người sao có thể đem Lục Kiêu so với anh ấy!"
Sở Y Y cũng buộc lại tóc bĩu môi đáp:
"Cậu biết vậy mắc gì còn hỏi tớ!"
Huỳnh Ánh Linh hết nói nổi với cái đứa đầu gỗ này.
"Lát anh ấy mời chúng ta ăn cơm đấy, cậu thấy người ta đẹp trai không?"
Sở Y Y hất tóc, hai mắt sáng rỡ đáp:
"Đẹp!"
Nhưng cô hất hơi mạnh khiến dây buộc tóc trên tay rơi xuống đất, Sở Y Y cúi người muốn nhặt lại vô tình quơ trúng thỏi son trên bồn rửa mặt.
"Không có tiền đồ!"
Huỳnh Ánh Linh mắng xong tiếp tục thoa thêm tí son lên môi mình, cô ấy vừa vặn nhìn vào gương thấy thỏi son Dior của Sở Y Y lung lay sắp rơi xuống đất.
Huỳnh Ánh Linh há miệng định la lên nhắc nhở Sở Y Y, nhưng cô ấy phải lập tức mở to mắt không thể tin nhìn thỏi son lắc lư mấy cái lại vững vàng không rơi xuống đất.
Sở Y Y nhặt dây buộc tóc lên thì thấy vẻ mặt há hốc miệng của Huỳnh Ánh Linh, cô không khỏi khó hiểu hỏi:
"Cậu làm sao vậy?"
Huỳnh Ánh Linh chậm chạp khép miệng lại, khoé môi giật giật đáp:
"Không có gì."
Chắc do cô hoa mắt rồi chăng? Thỏi son lắc lư nghiêng ngã như thế lại không rơi xuống!
Hai người lững thững xuống cửa lớn của công ty, xa xa đã nhìn thấy một dáng người cao lớn đứng chờ.
Sở Y Y đi tới trước tiên là lên tiếng chào hỏi người sắp khao mình ăn trưa.
"Chào phó giám đốc Lục."
Mỗi lần Hai người lững thững xuống cửa lớn của công ty, xa xa đã nhìn thấy một dáng người cao lớn đứng chờ.
Sở Y Y đi tới trước tiên là lên tiếng chào hỏi người sắp khao mình ăn trưa.
"Chào phó giám đốc Lục."
Sở Y Y cười híp cả hai mắt thành vầng trăng non, có lẽ ngay cả cô cũng không nhận ra thói quen này của bản thân nhưng người để ý cô thì lại khác.
Lục Kiêu mặt mày khôi ngô anh tuấn, anh nhìn Sở Y Y chăm chú nhẹ mỉm cười lại với cô.
"Giờ cơm trưa rồi, em gọi như thế anh thấy áp lực quá! Gọi anh Lục Kiêu là được rồi."
Sở Y Y híp mắt cười khẽ ồ một tiếng không có ý định tiếp chuyện gì thêm, Lục Kiêu nhìn đồng hồ trên tay hỏi hai người.
"Các em muốn ăn trưa ở đâu?"
Huỳnh Ánh Linh nhún vai nói:
"Em sao cũng được."
Dù gì cô cũng chỉ đi hưởng ké phúc lợi của đứa ngốc kế bên.
Lục Kiêu mỉm cười nhìn sang Sở Y Y, mắt thấy hai người tự dưng nhường quyền quyết định cho mình. Sở Y Y chớp chớp mắt suy nghĩ một lúc, cô mang theo tâm lý ăn ké không dám đòi hỏi nhiều đáp:
"Vậy sang tiệm đối diện đường đi, vừa gần công ty vừa ngon vừa tiện lợi."
Lục Kiêu bật cười: "Được, theo ý em."
Ba người trước sau vào tiệm cơm Lục Kiêu ngồi đối diện hai cô gái còn rất lịch sự đưa menu qua cho hai cô chọn trước.
Huỳnh Ánh Linh và Sở Y Y không khách sáo, một người gọi canh chua cá hồi một người gọi đùi gà chiên nước mắm sau đó trả menu lại cho Lục Kiêu.
"Hai em không gọi thêm gì sao? Y Y này, em ăn mỗi đùi gà có được không? Gọi thêm món rau xào nhé?"
Sở Y Y cười hì hì đáp:
"Tùy anh ạ, em ăn ké nên gọi một món thôi à."
Lục Kiêu lật menu gọi thêm vài món, vờ nhíu mày nhìn cô.
"Xem em nói kìa, anh đây mời được hai người đẹp đi ăn cơm anh mừng còn không kịp, nào để em chỉ gọi mỗi một món."
"À haha."
Sở Y Y cười gượng một tiếng, cô cố lắm rồi nhưng vẫn không lơ được ánh mắt như dao phóng của người ngồi bàn cách họ không xa.
"Hai người đẹp vẫn là người, ba người đẹp vẫn là người. Hôm khác anh mời luôn cả ba thì chắc em còn có thể thản nhiên gọi thêm vài món ạ."
"Khụ khụ!"
Huỳnh Ánh Linh sặc một ngụm nước mắc ở cổ họng, khẽ huých tay Sở Y Y nghiến răng nói:
"Con bé này, cậu nói gì vậy hả?"
Sở Y Y vô tội nhìn cô ấy, cô hất cằm một cái nói:
"Cậu nhìn đi."
Lục Kiêu và cả Huỳnh Ánh Linh nhìn theo cái hất cằm của Sở Y Y, chỉ thấy một cô gái đang trừng mắt nhìn bọn họ như thể chỉ hận không cắn bọn họ hai ngụm cho hả dạ.
Sở Y Y lầm bầm một câu:
"Nhìn như thế còn nuốt nổi cơm chắc!"
Lục Kiêu cười khan hai tiếng nói với hai người.
"Lưu Văn Văn cô ấy... Thôi chúng ta cứ ăn cơm đi đừng để ý."
Vừa vặn thức ăn được mang lên nên cũng không ai muốn để ý cái người tên Lưu Văn Văn kia nữa.
Mà Sở Y Y là đói thật nên cũng lười quản hai con mắt trên đầu người ta.
"Y Y, em ăn cái này đi."
Lục Kiêu rất tự nhiên gắp cho Sở Y Y một miếng trứng xào cà chua, Sở Y Y gật đầu cảm ơn rồi cúi đầu tự ăn phần của mình.
Huỳnh Ánh Linh nhìn mà lắc đầu ngao ngán tự thầm cầu phúc cho Lục Kiêu cưa đổ được đầu gỗ.
Bữa ăn kết thúc Lục Kiêu tính tiền rồi ba người đứng lên ra về, nhưng lúc vào tới tận công ty rồi mà Lục Kiêu vẫn cứ thấy ớn lạnh khó hiểu.
Anh ta thoáng nhìn qua Sở Y Y cũng đang xoa xoa cánh tay thì vội đưa áo khoác qua cho cô.
"Em lạnh thì mặc vào đi."
Sở Y Y bị muỗi đốt ngứa gần chết đang gãi đã ghiền thì tự dưng được đưa cho cái áo khoác, cô lắc đầu từ chối.
"Em đâu có lạnh đâu ạ, thôi tới giờ làm rồi em về trước đây."
Cô vẩy tay vội đuổi theo Huỳnh Ánh Linh ở phía trước, Lục Kiêu đứng ở đó thoáng rụt tay về rồi đem áo khoác mặc lên người.
"Quái lạ, chỉ có mỗi mình cảm thấy lạnh thôi ư? Hay là do mình bị cảm nắng?"
Anh ta tự nói tự trả lời sau đó lắc lắc đầu bước về phòng làm việc của mình mà không hay biết vẫn luôn có một đôi mắt nhìn chằm chằm vào gáy anh ta.
Bóng dáng kia dừng lại hai giây sau đó loé lên rồi biến mất không thấy tăm hơi.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play