Cố Như Bảo ngửa mặt nhìn tòa nhà 30 tầng dưới nắng sớm mà có chút hồi hộp. Đưa tay lên vuốt mồ hôi, cô thở ra một hơi, tự cổ vũ chính bản thân mình rồi nhẹ nhàng bước vào cánh cửa trước tòa nhà. Cửa mở, một nhân viên tiếp tân thấy cô liền hỏi:
"Xin hỏi cô tới đây có việc gì sao??? Tôi có thể giúp gì cho cô không???"
"Hôm nay là ngày đầu tiên tôi tới làm việc."
Nhân viên tiếp tân nhìn cô một lượt rồi hỏi:
"Xin hỏi công việc của cô là…."
"Tạp vụ!"
Cố Như Bảo có hơi thấp thỏm trả lời, vì cô biết công việc này cũng không có nhiều người ưa thích gì.
Quả nhiên vừa nghe cô nói xong, nữ nhân viên liền nhăn mũi, vẻ mặt như vừa mới làm gì khó chịu lắm, giọng nói cũng có chút không kiên nhẫn:
''Ở bên kia, qua đó sẽ có người hướng dẫn. Đi mau đi mau!!''
''Cảm ơn!''
Vừa nói cô vừa cúi người cảm tạ, sau đó nhanh chóng đi theo hướng mà nữ tiếp tân vừa chỉ. Đi một đoạn thì thấy có một bà dì béo, mặc đồng phục xanh lá, trên ngực trái còn có logo của công ty, bên cạnh là bảng tên của bà dì. Cô mắt sắc, nhìn rõ liền chào:
"Dì Trương, con là Cố Như Bảo, hôm nay đến làm việc, ngày đầu tiên mong dì giúp đỡ!!"
Dì Trương đang cầm bảng danh sách nhân viên mớI, có hơi giật mình, nhìn cô gái trước mặt, nước da trắng ngần, mặt trái xoan, tóc đen suôn dài, mũi cao môi hồng, đặc biệt là cặp mắt to tròn long lanh, vừa nhìn đã khiến người ta yêu thích, có chút không nhịn được mà hỏi:
"Cô gái, có phải cháu đi nhầm chỗ rồi không?? Nơi này là khu tiếp nhận nhân viên tạp vụ mới mà??"
Cố Như Bảo nghe vậy, cười khẽ nói:
"Vâng! Chính là khu tạp vụ ạ!"
Trả lời xong, cô khe khẽ thở dài. Bản thân cô là con nhà nông, cha mẹ làm nông, ông bà nội ông bà ngoại cũng làm nông. Mấy việc tạp vụ này hoàn toàn không thành vấn đề với cô. Cô cũng chỉ học hết cấp 3 rồi đi làm kiếm tiền phụ giúp cha mẹ, dưới cô còn một em trai một em gái, cô học xong cấp 3 còn muốn học đại học để có thể tìm được một công việc tốt. Nhưng điều kiện trong nhà không cho phép cô tiếp tục học đại học, vì vậy cô liền nhường cơ hội học cho các em.
Cha mẹ cô ban đầu cũng không đồng ý, nghe cô khuyên một hồi cũng nhịn không được mà lau nước mắt nói vất vả cho cô. Cố Như Bảo lắc đầu, nghĩ mình cũng kiếm tiền phụ, cha mẹ cũng đỡ được một phần. Cô hoàn toàn không nghĩ mình vất vả hay khổ cực gì, có gia đình bên cạnh, làm gì cũng đáng.
Dì Trương nhìn danh sách, thấy có tên cô liền gật đầu dẫn cô về phòng nhân viên tạp vụ, đưa cho cô 2 bộ đồng phục cùng bảng tên, dặn dò công việc phảI làm và những quy định của công ty xong, liền giao phó:
"Con đến nhanh thêm chút nữa thì tốt rồi, dì có thể phân cho con 3 lầu dễ dọn dẹp nhất."
"Không sao đâu dì, nhà con chủ yếu là làm nông, có công việc gì mà con chưa từng làm qua đâu. Dì cứ phân cho con đi ạ!!"
Cô tràn đầy tự tin, vẻ mặt bừng sáng như thể chả có gì làm khó được cô, hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt bối rối lẫn không được tự nhiên của Dì Trương. Dì Trương nhìn nhìn cô một hồi, thở dài nói:
"Được rồi, vậy lầu 28, 29,30 con phụ trách. Phải nhớ, riêng lầu 30, con tuyệt đối phải đi nhẹ nói khẽ, nói ít làm nhiều, không nhìn ngó lung tung, làm xong là phải chạy xuống lầu 28 hoặc 29 ngay, biết chưa???"
Cố Như Bảo giật giật khóe miệng, nhìn bộ dáng khuyên bảo ‘’lấm lét’’ của dì Trương, cô cảm thấy giống như mình không phải làm tạp vụ, mà là đang xông vào nơi có yêu quái ăn thịt người vậy. Cô bật cười, gật đầu:
"Vâng con biết rồi!!"
Sau một loạt thao tác thay đồ, đeo bảng tên, Cố Như Bảo tự sốc lại tinh thần, sau đó cầm theo dụng cụ đi ra thang máy, bấm số lầu 28. Đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra, Cố Như Bảo mang theo dụng cụ định bước ra ngoài, vừa lúc thấy phía ngoài có người muốn vào thang máy, cô lách người đi ra, khẽ cúi người coi như chào hỏi. Dư quang cô liếc tới người vừa mới đi vào, sau đó…ngây người…
Má ơi, người vừa rồi sao đẹp trai dữ vậy!!! Bộ người thành phố ai cũng đẹp vậy à??
Cố Như Bảo còn đang ngây ngốc, chợt phía sau có người lên tiếng khó chịu nói:
"Này, còn không mau đi đi, đứng ở đây chắn đường quá đấy!!"
Cố Như Bảo giật mình, mặt hơi đỏ lên, xấu hỏ quá đi mất, sao cô lại đứng đây ngây ngốc nhìn người ta như vậy nha. Không biết nãy có bị người đó chú ý tới không, chứ nếu người đó mà biết cô nhìn chằm chằm người ta như vậy thì...
Chậc, muốn chết quá!!!!!
Cô vội vàng cầm lấy dụng cụ của mình, bắt đầu công việc. Dù sao hôm nay cũng là ngày đầu tiên làm việc, không thể để họ cho là mình lười.
Làm việc không ngơi tay, cuối cùng cũng đến giờ tan làm. Cố Như Bảo dọn dẹp một chút, cầm dụng cụ đi ra thang máy. Nhưng ra đến nơi thấy có rất đông người đanng đứng đợi tan làm, cô lùi bước, chờ một chút cũng không sao, dù sao cô cũng không vội.
Đến lúc này cô mới có cơ hội ngắm xung quanh một chút. Cô đang ở lầu 29, sàn thì bóng, đèn trên trần nhiều vô số kể, chiếu sáng mọi ngóc ngách trong không gian rộng lớn. Lúc này đang là giờ tan tầm, mặt trời sắp lặn, ánh hoàng hôn yếu ớt chiếu lên tấm kính chắn một màu vàng cam dịu nhẹ, làm không gian thêm phần yên ả. Nhưng mà…âm thanh thì có hơi…lộn xộn chút….
Liếc mắt nhìn đám đông đang cuống quýt chen vào thang máy để đi xuống, Cố Như Bảo bó tay, không thể từng người đi vào được à?? Trật tự đi theo hàng lối không được à??
"Theo hàng lối, từng người đi vào, không chen lấn!!!"
Đột nhiên một giọng nói trầm thấp mà từ tính vang lên, đánh tan không khí vội vã của đám người. Có người còn giật mình, đánh rơi cái cặp trong tay xuống. Cả đám soạt cái quay người lại, xịt keo cứng ngắc, có người mấp máy môi, nặn ra một nụ cười, nói:
"Chủ..chủ tịch, ngài tan tầm sao??"
Nói xong nhận được ánh mắt bất đắc dĩ của mọi người.
Vô nghĩa, không tan tầm thì ngài ấy ở đây làm gì??? Ngắm cảnh sao???
Cố Như Bảo nhìn về nơi vừa phát ra tiếng nói, lại ngây người…
Phía phòng họp đứng một người, thân thẳng như tùng, mắt phượng, mũi thẳng, khuôn mặt góc cạnh, toàn thân tỏa ra khí chất tinh anh. Đây chính là chủ tịch của công ty Thiên Phát, Bách Lý Diệp An!!
Bách Lý Diệp An thấy mọi người nghe lời, không còn lộn xộn nữa, đang định xoay người rời đi, chợt cảm thấy một tầm mắt chiếu thẳng vào người mình. Hắn quay mặt về phía tầm mắt kia, liền thấy một cô gái tuổi hơn 20, cầm dụng cụ tạp vụ đứng đó, miệng hơi há, mắt nhìn chằm chằm về phía mình. Hắn cũng không để ý, quay đi, dù sao vẻ mặt đó hắn thấy nhiều rồi. Chỉ là.. trong đôi mắt đó chỉ có ngạc nhiên, hoàn toàn không thấy có ý gì khác.
Chờ người đi rồi, Cố Như Bảo mới giật mình hoàn hồn, mặt đỏ au, trời ạ, mình lại nhìn người ta chăm chú như vậy, nhất định là bị anh ta biết rồi!!!
Quay ra lại thấy cả đám người vậy mà đều đã đi gần hết rồi, cô vội vàng xách đồ lên, đi vào thang máy, làm lơ mấy ánh nhìn ái ngại của mấy nhân viên vừa đi vào, bấm thang máy.
—------------
Về đến phòng trọ là trời đã tối hẳn, Cố Như Bảo vội vã nấu cơm tối, ăn xong cũng đã hơn 8h. Nhìn nhìn một chút, cô quyết định gọi cho cha mẹ một chuyến. Chỉ là vừa lấy máy điện thoại ra đã nghe tiếng chuông cửa vang lên. Cô chạy ra mở cửa, hóa ra là dì Chu, chủ trọ của cô, đang đứng trước cửa, mỉm cười nhìn cô:
"Bảo, cháu về rồi a? Ăn cơm chưa?"
"Dì Chu, cháu ăn rồi, dì đã ăn chưa?"
Dì Chu đưa ra một rổ cam, nhét vào tay cô, nói:
"Dì ăn rồi. Đây này, cam từ quê dì mới mang lên đấy, cho cháu mấy quả, ngọt lắm!!"
"Cháu cảm ơn, dì vào chơi lúc…"
Còn chưa nói xong, dì Chu đã xua tay nói:
"Thôi dì phải về ngay, lão Chu nhà dì đi uống rượu với bạn từ chiều tới giờ chưa thấy về, dì phải đi tìm lão ý đây!!"
Nói rồi dì Chu quay người đi, còn vừa đi vừa lầm bầm nói:
" Lão già chết tiệt đó, đi không biết đường về, đừng để tôi tìm được lão, không thì lão không xong với tôi đâu…"
Cố Như Bảo nhận rổ cam, cười lắc đầu, tình cảm của 2 chú dì thật tốt!!
Mang cam cất vào tủ, cô liền cắm nước để đi tắm. Cả ngày làm mồ hôi túa ra như mưa, người cô ngứa ngáy quá trời. Tắm xong cô ngã vật ra giường, tuy đầu óc cô tỉnh táo nhưng cả người cứ rã rời ra, dụi dụi cái gối, cô thầm nghĩ - Thì ra thành phố toàn là trai xinh gái đẹp cả, cứ nhìn trong công ty cô toàn người xinh đẹp, địa vị lại cao, không giống như cô, gái quê ra phố a…mà hình như…cô quên cái gì rồi thì phải…
Cố Như Bảo không nghĩ được thêm nữa, hai mắt díu vào với nhau, đầu óc cũng đình trệ. Khẽ nhắm mắt lại, không hiểu sao khuôn mặt của chủ tịch Bách Lý đột nhiên hiện ra, Cố Như Bảo ngẩn ra, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, vì bây giờ hai mí mắt đang đánh nhau rồi. Cô hoàn toàn không hề hay biết, ngày hôm sau đi làm sẽ xảy ra chuyện gì, càng không biết vì chuyện đó mà cuộc sống của cô như bước sang một trang mới.
Reeennngggg……
Tiếng chuông báo thức vừa vang lên, Cố Như Bảo đã đưa tay tắt đi, dụi dụi 2 cái vào gối rồi cô mới đứng dậy vệ sinh cá nhân. Xong xuôi mọi thứ thì đã gần 7h. Cô vội vàng đeo túi lên vai, khóa cửa rồi đi ra trạm xe bus. Nhìn dòng xe ngược xuôi nhộn nhịp, cô tự hứa với bản thân nhất định cô cũng phải mua được một chiếc xe cho bản thân, nhưng trước đó thì…phải cố gắng làm việc nha!!!
Xe bus rất nhanh đã tới, cô lên xe. Chợt thấy có dưới ghế lái xe là hàng ghế dành cho người già người khuyết tật lại ngồi chềnh ềnh một thanh niên đầu đinh, ngồi vắt chân nghịch điện thoại, đứng bên cạnh là một bà lão tóc trắng xóa, lưng hơi còng, tay cầm gậy chống, đứng nghiêng ngả theo mỗi lần xe bus rẽ. Xung quanh người nhiều, ai cũng nhìn thấy nhưng có lẽ do không muốn gặp rắc rối, vậy nên người nào người nấy tận lực không nhìn sang. Chỉ có Cố Như Bảo là nhìn chăm chú, khẽ nhíu mày.
Thanh niên đầu đinh dường như cũng cảm nhận được ánh nhìn của cô, gã ngẩng đầu lên, quát vào mặt cô:
"Nhìn cái rắm à mà nhìn!!!"
Cố Như Bảo cũng không chần chừ, đáp ngay:
"Đúng là đang nhìn cái rắm đó!!"
Xung quanh có không ít người không phòng bị, đều bật cười thành tiếng. Lại nghe đến một giọng nói non nớt, âm điệu trẻ con đều đều vang lên:
"Cha, sao chị kia lại nói chuyện với rắm ạ?? Không phải chị ấy đang nói chuyện với anh đầu đinh kia sao ạ???"
Người xung quanh nghe xong cười càng lớn. Thanh niên đầu đinh kia thấy vậy, mặt trướng đỏ lên, chửi bậy:
"Con mẹ nó đứa nào còn dám cười???"
Xung quanh mọi người an tình lại, nhưng vẫn có thể thấy khóe miệng mọi người vẫn nhếch lên. Thanh niên đầu đinh quay sang trừng mắt với Cố Như Bảo:
"Cô muốn chết a?? Dám ăn nói với tôi như vậy???"
Cố Như Bảo càng nhíu chặt mày, phản bác :
"Tôi thấy anh mới là muốn chết đó. Anh có biết anh đang ngồi lên ghế ưu tiên cho người già hay không?? Anh có nhìn thấy bà lão đứng bên đó lảo đảo sắp ngã không?? Anh là người lớn mà sao cư xử như trẻ con vậy hả??Nếu người đứng đây là bố anh, mẹ anh thì anh có nhường ghế hay không?? Anh không có lòng trắc ẩn hay gì?? Người thì to mà sao cái ý thức nó nhỏ vậy hả?? Còn không mau đứng dậy!!!"
Câu cuối Cố Như Bảo gần như là hét lên, tông giọng thiếu chút nữa lên quãng 8. Mọi người xung quanh im phăng phắc, thở cũng không dám thở mạnh, ngay cả cậu bé khi nãy đặt câu hỏi cũng im lặng nép vào người cha cậu, thầm nghĩ chị ấy thật hung dữ!!
Thanh niên đầu đinh nhìn nhìn cô rồi im lặng đứng dậy, đứng gọn sang một bên, liếc một cái còn thấy trên trán gã chảy mồ hôi lạnh, có lẽ là chưa từng gặp người con gái nào hung dữ như vậy đi.
Cố Như Bảo thấy gã chịu đứng lên, liền gật đầu một cái ý bảo tốt lắm, rồi quay sang bà lão, mỉm cười nhẹ nhàng nói:
"Nào, bà ngồi vào đi ạ!"
Bà lão nhìn cô, lại nhìn thanh niên đầu đinh, rồi cũng ngồi xuống.
"Cảm ơn cháu gái!!"
Cố Như Bảo mỉm cười.
Đến công ty, cô vội thay đồng phục rồi lấy dụng cụ, chạy nhanh tới trước thang máy, chờ một hồi rồi cũng lên đến lầu 29. Trước đó Dì Trương đã nói với cô hôm nay boss sẽ họp sớm vào lúc 9h30 ở phòng họp lầu 29. Hiện tại đã là 8h, cô chỉ có 1 tiếng rưỡi để làm, phải nhanh tay nhanh chân, cô cũng không muốn bị đuổi việc vào ngày đi làm thứ 2 đâu.
Vừa dọn dẹp xong phòng họp rộng thênh thang, cô đứng trước cửa phòng họp mà lau mồ hôi, nhịn không được mà cảm thán phòng lớn thật đó, bằng 5 lần căn nhà của cha mẹ cô luôn.
"Là cháu gái trên xe bus sao??"
Một giọng nói khá là quen thuộc cất lên, chính là của bà lão trên xe bus khi nãy. Cố Như Bảo kinh ngạc:
"Sao bà lại ở chỗ này a???"
" Vậy còn cháu?? Sao cháu ở chỗ này??"
Cố Như Bảo gãi gãi tai, có chút ngượng ngùng:
"Cháu làm công việc tạp vụ ở đây ạ."
Bà lão gật gật đầu, có chút ngoài ý muốn mà nhìn cô gái cao còn chưa 1m6 trước mặt này, khuôn mặt nhìn rất là hiền dịu ngoan ngoãn, vậy mà lúc ở trên xe bus lại có thể mạnh mẽ như vậy.
Thấy bà lão có vẻ dễ gần, lại thấy bà giống như đang đợi ai đó, cô bắt chuyện hỏi:
"Bà đang đợi ai sao??"
Bà lão cười hiền từ:
"Đúng vậy, cháu của bà cũng làm ở công ty này!!"
"Là như vậy a."
Nói xong Cố Như Bảo cũng không tiếp tục nói nữa, trên đầu cô còn có camera đây, ngộ nhỡ bị bắt gặp lúc đứng nói chuyện với bà lão, cô không chỉ bị mất việc mà còn làm liên lụy đến bà nữa. Vì vậy cô nói:
"Vậy cháu xin phép, cháu còn công việc chưa làm xong."
Bà lão phẩy phẩy tay:
"Không cần để ý đến bà, làm việc của cháu đi!"
Cô lễ phép cúi chào rồi nâng đồ lên, tiếp tục công việc của mình. Vừa quay người c một cái đã thấy chủ tịch Bách Lý dẫn đầu đoàn người đang đi tới, có lẽ là chuẩn bị họp rồi. Cô hơi cúi đầu, đứng nép vào một bên. Chờ đoàn người đi qua thì tiếp tục công việc.
—---------
Đến giờ cơm trưa, cô theo thông lệ đến cantin công ty nhận phần cơm của mình. Cô đi một mình có hơi buồn chán, lại chưa thân quen với ai, đành lủi thủi bước đi đến cantin. Đến nơi lại ngoài ý muốn thấy bà lão lúc sáng đang ngồi ăn cơm một mình, cô nhanh nhẹn cầm suất cơm của mình chạy đến, niềm nở:
"Bà cũng đang ăn cơm sao?? Cháu ngồi cùng được chứ??"
"Tất nhiên rồi, cháu ngồi đi!! Ăn cơm một mình thật không chút thú vị gì, ăn cũng chẳng thấy ngon."
Bà nói xong còn ra chiều bĩu môi.
Cố Như Bảo thấy bà lão này có chút đáng yêu, còn có chút trẻ con, na ná với bà ngoại của cô, thiện cảm của cô với bà cũng tăng thêm một chút, chủ động gắp thức ăn cho bà. Bà lão cảm động nói:
"Ai ôi, nếu thằng nhóc cháu ngoại ta cũng đáng yêu hiểu chuyện như cháu thì tốt rồi!!"
"Cháu ngoại của bà cũng làm ở công ty này sao ạ?? Anh ta làm lâu chưa ạ?? Cháu mới vào công ty được 2 ngày thôi á bà, cháu còn đang thử việc nữa."
Bà lão gắp một miếng thịt cho vào miệng, lại uống một ngụm nước rồi mới nói:
"Nó làm ở đây lâu lắm rồi, nhưng mà so cháu lại chọn làm tạp vụ?? Mấy cô gái trẻ như cháu không phải là thích làm công việc bàn giấy hơn sao??"
"Dạ, nhưng cháu chỉ có bằng cấp 3 thôi nên không làm được mấy việc đó. Hơn nữa nhà cháu làm nông, công việc nặng nhọc cháu đều làm qua rồi, cháu không ngại. Miễn có việc kiếm tiền gửi cho cha mẹ cháu là được rồi."
Bà lão nghe xong càng cảm động, cảm thấy thật là một cô gái có hiếu!!
"Bằng không để cho cháu ta giúp đi. Cháu có muốn chuyển công việc không??"
Cố Như Bảo có hơi do dự, dù sao công việc này dễ bị người ta khinh thường. Nhưng sau đó cô gắp một miếng rau bỏ vào miệng rồi kiên quyết lắc đầu:
"Thôi ạ, cháu làm được. Không cần để cháu ngoại bà gặp phải phiền phức không cần thiết..."
Cố Như Bảo còn chưa dứt lời, chợt thấy đối diện có người đặt một suất ăn xuống, cô còn đang nghi hoặc có phải cháu ngoại của bà tới rồi không thì đột nhiên nghe tiếng:
"Không phải ngoại nói đợi con rồi cùng ăn sao?? Ăn trước rồi??"
Vừa nói vừa liếc đến chỗ Cố Như Bảo.
Cố Như Bảo:...
Khụ khụ….Nghẹn…Rau rồi….
Người vừa ngồi xuống nói chuyện không phải ai xa lạ, chính là Bách Lý Diệp An, chủ tịch công ty.
Bà lão nghe xong, trừng lại:
"Còn dám trách ta?? Ai là người kêu ta xuống cantin ăn trước hả?? Ai là người kêu bận không có thời gian ăn nhờ ta mang cơm lên cho hả??"
Bách Lý Diệp An bị trừng, có chút hoang mang.
Ngoại nói không mang cơm, kêu con tự xuống ăn còn gì??
Nhưng hắn cũng không nói gì thêm, khẽ đánh ánh mắt về phía cô gái ngồi cạnh ngoại mình, nghi hoặc.
Hình như là cô gái hôm qua nhìn hắn chằm chằm đây phải không?? Giờ cũng vẫn đang nhìn chằm chằm đây.
Bà lão thấy anh nhìn cô, liền kéo cô lại giới thiệu:
"Đây là cô nhóc mà ta đã kể cho cháu đó. Cô nhóc này tên…"
Dừng lại một chút, bà lão hơi lúng túng, hỏi nhỏ:
"Cháu gái, cháu tên gì??"
"Cố Như Bảo." Đây là cô trả lời theo bản năng. Vì từ nãy là não cô đã ngừng hoạt động rồi. Giống như không thế tin được giữa cuộc đối thoại của bà và chủ tịch…chẳng lẽ…cháu ngoại của bà lão này chính là…
Bà lão lại chỉ chỉ Bách Lý Diệp An, nói:
"Cháu ngoại ta!!"
Cố Như Bảo muốn khóc rồi.
Sao lại thế này?? Một nhân viên tạp vụ lại ngồi ăn ngang bàn với chủ tịch công ty….
Khẽ liếc mắt nhìn xung quanh, cô cảm nhận được rất nhiều ánh mắt tò mò cùng nghi hoặc lẫn ghen tỵ . Cố Như Bảo lại càng muốn khóc.
Xong rồi xong rồi, lúc nãy cô lại lỡ nhìn chằm chằm chủ tịch, giờ thì cô cảm thấy mấy ánh mắt hình viên đạn của mấy nữ nhân viên bắn tới chỗ cô rồi…
Bách Lý Diệp An nghe có hơi ngờ vực, cô gái nhỏ nhắn chưa tới 1m6 này mà có thể khiến cho một thanh niên to cao sợ ra một thân mồ hôi lạnh ư??
Nhưng cũng không quên gật đầu một cái, nói cảm tạ cô đã giúp ngoại của mình.
Cố Như Bảo nghe xong giãy nảy, liên tục lắc đầu, nói năng lộn xộn.
Đùa, một nhân viên tạp vụ nhỏ bé như cô mà nhận lời cảm tạ nặng tựa ngàn cân của nguời đứng đầu công ty, chắc chắn là nhận không nổi đâu.
Cuối cùng cả bữa ăn Cố Như Bảo không dám ngẩng đầu lên, sợ ngẩng lên rồi lại nhìn chằm chằm người ta thì quá là bất lịch sự, toàn bộ thời gian đều cắm cúi ăn, khiến bà lão tưởng cô đói quá, còn tốt bụng lấy cho cô thêm một suất nữa làm cô chỉ muốn độn thổ.
Bữa trưa trôi qua, cô nghỉ ngơi một hồi thì đến giờ làm việc. Theo thói quen vừa bước đến cửa thang máy, chuẩn bị bước vào thì nghe có người gọi:
"Cố Như Bảo, cô đến phòng nhân sự đi. Bên đó đang tìm cô đó."
Cố Như Bảo khó hiểu, không biết có chuyện gì. Nhưng cô không để ý nhiều, cất bước tiến về phòng nhân sự.
"Cái gì??? Tôi được chuyển sang làm nhân viên kỹ thuật sao???"
Cố Như Bảo giật mình gần như là hét lên, có chút hoang mang.
Đây là tình huống gì a?? Đùng một cái từ nhân viên tạp vụ thành nhân viên kỹ thuật, địa vị không phải là cao hơn có 1,2 bậc thôi đâu, ít nhất trong mắt cô là như vậy. Còn về phía người khác, cô không quan tâm được nhiều như thế, cô còn đang suy nghĩ, sang bên kỹ thuật rồi cô sẽ làm gì chứ?? Trước đây đúng là có nửa năm cô từng làm ở công trường, nhưng ở đó cũng chỉ có ốc vít và búa xẻng các thứ đồ thôi, còn giờ ở trong công ty đó, sửa cái gì nha?? Máy tính sao?? Cô không quen chúng nó
"Đây là văn bản chuyển đổi công việc, cô mang qua bên kỹ thuật cho trưởng phòng kỹ thuật ký đi!!"
Cố Như Bảo vẫn còn lâng lâng, cầm tờ văn bản chuyển đổi công việc mà cảm giác nó nặng ngàn cân, càng nghĩ lại càng thấy lấn cấn.
Chắc không phải là bà ngoại chủ tịch giúp cô đấy chứ?? Cô giúp bà thì giờ bà giúp lại cô, nhưng mà cái giúp này cũng lớn quá rồi, cô nhận nổi không đây??
Mang theo tâm trạng hoang mang đi đến phòng kỹ thuật, hỏi một chút người xung quanh văn phòng của trưởng phòng kỹ thuật ở chỗ nào, đến nơi lại không thấy có ai, cô đành ngồi một bên chờ. Một lúc sau thì có một bác trai trung niên độ khoảng 45-46 tuổi đi đến, dáng người hơi mập, để chòm râu cá trê gấp gáp chạy tới, một tay chống tường một tay vẫy vẫy với cô, nói đứt quãng:
"Xin…xin chào..cô Cố…tôi..là…Trung…Thiên…trưởng phòng…kỹ…thuật…hộc..hộc…"
Thấy ông chú có vẻ thở muốn đứt hơi, Cố Như Bảo khẽ xoa xoa lưng cho ông chú, nói:
"Trưởng phòng Trung, ngài cứ từ từ, hít thở chậm thôi, bình tĩnh lại, tôi không vội."
Trung Thiên phẩy tay, cố gắng hòa hoãn lại hơi thở, ông không vội sao được chứ. Khi nãy đột nhiên Giám Đốc Lưu gọi ông tới, nói rằng chủ tịch Bách Lý vừa gửi một người sang bên kỹ thuật. Ông lắm miệng hỏi một câu là ai lại khiến cho ngài chủ tịch đích thân gửi sang. Giám đốc Lưu chỉ nhìn một cái rồi lắc đầu, chắp tay sau đít nói khó lường. Trưởng phòng Trung thấy vậy, cho là người được gửi tới có lai lịch bất phàm, liền ứng một tiếng rồi chạy vội về phòng kỹ thuật. Đúng lúc thấy Cố Như Bảo đứng đợi trước cửa, ông chạy nhanh tới, trước tiên là giới thiệu một cái, sau đó mới mời người vào văn phòng nói chuyện.
Một hồi sau cũng kí xong văn bản chuyển công việc, trưởng phòng Trung liền dẫn cô đi tham quan một vòng trong khu kỹ thuật. Nói là vậy nhưng thật ra cũng chẳng có gì lạ mắt cả, khu kỹ thuật cũng chỉ tập trung vào mảng kỹ thuật, khắp xung quanh đều là máy móc hoặc cần sửa chữa hoặc dụng cụ kỹ thuật, còn có một ít đồ bảo hộ như găng tay, mũ, áo linh tinh. Khu kỹ thuật cũng không tính là rộng, liếc mắt một cái là bao quát hết cả khu rồi.
Trưởng phòng Trung thấy cô đã tham quan xong rồi, sợ cô có chỗ nào không quen, liền hỏi:
"Cô có ý kiến gì không??"
"Tôi không có ý kiến gì, nhưng mà…" Cô nói ra lo lắng của mình: "Tôi chưa từng làm kỹ thuật, lại càng không có kinh nghiệm kỹ thuật gì, tôi…có thể làm sao???"
Trưởng phòng Trung cười ha hả, vỗ vỗ khuôn ngực không có tí cơ bắp nào, nói:
"Cái đó cô yên tâm đi. Tôi sẽ là người hướng dẫn cho cô."
Cố Như Bảo sửng sốt. Nhóm nhân viên kỹ thuật đứng gần đó cũng sửng sốt. Bọn họ là do các nhân viên lâu năm đào tạo, sau 1 năm mới có thể đứng vững. Cố Như Bảo lại được đích thân ngài trưởng phòng hướng dẫn đào tạo. Nhóm nhân viên nghi hoặc.
Cô gái này có lai lịch gì???
"Cái kia…vậy cảm ơn ngài, ngài trưởng phòng.." Cố Như Bảo ngập ngừng nói, cô cứ có cảm giác…hình như vị trưởng phòng này có hơi nhiệt tình quá mức rồi.
"Không có gì, không có gì! Cô mau đi nhận đồng phục kỹ thuật đi. Tiểu Tần, mau đưa nhân viên mới đi nhận đồng phục!!!"
Nhân viên gọi Tiểu Tần hớt hải chạy tới, đáp:
"Vâng sếp!!"
Trưởng phòng Trung hài lòng rời đi, Tiểu La bên cạnh cũng nói:
"Cô theo tôi! Tôi là Tần La, cô cứ gọi tôi anh Tần là được."
Cố Như Bảo gật đầu, theo Tần La đi đến kho lấy đồng phục, trông cũng không khác mấy so với đồng phục tạp vụ, chỉ là đồng phục tạp vụ màu xanh lá, mà đồng phục kỹ thuật màu xám viền trắng. Sau đó cô đi theo Tần La nhận biết một số loại máy móc cơ bản cũng như công cụ kỹ thuật, rồi mới theo trưởng phòng Trung học hỏi.
Trong khi đó, tại lầu 30 của công ty Thiên Phát, một người đàn ông mặc vest đen, khuôn mặt cương nghị đầy vẻ anh tuấn, đôi mắt phượng nhìn chăm chú vào tập tài liệu trước mặt, lông mày khẽ nhíu, vò nát tập tài liệu kia rồi ném nó sang một bên, chất giọng trầm thấp mà lạnh lẽo vang lên, mang đến cảm giác áp bách cho đối phương:
"Rốt cuộc là tôi nuôi mấy người làm cảnh à??? Tại sao không một phòng nào cho ra một dự án nào ra hồn như vậy?? Muốn tôi dùng biện pháp mạnh sao??"
Người đàn ông mặc vest xanh đen đứng bên cạnh khẽ run một chút, trả lời:
"Boss, bọn họ đều nói, ngài cho bọn họ chút thời gian, chậm nhất là sáng ngày kia họ sẽ mang đến một dự án tuyệt hảo. Nhất định sẽ không làm ngài thất vọng đâu!"
Người đàn ông vest đen chính là Bách Lý Diệp An, anh thở dài một tiếng, hỏi tiếp:
"Đã cho người đưa bà ngoại tôi về nhà an toàn rồi chứ???"
"Vâng boss, giờ này chắc lão phu nhân cũng sắp về đến dinh thự rồi!! Còn chuyện này nữa, boss."
Bách Lý Diệp An khẽ nhíu mày, có hơi mất kiên nhẫn nhìn về phía trợ lí của mình.
"Là thế này boss." trợ lí Hạ khẽ ho một tiếng lấy giọng: "Tôi điều tra qua về cô gái tên Cố Như Bảo kia rồi, tài liệu đều ở đây, ngài xem qua."
Bách Lý Diệp An cầm lấy tài liệu trợ lí Hạ đưa, lật 2-3 cái liền xem xong, trầm tư một hồi.
Không nghĩ tới một cô gái nhà quê lại gan lớn như vậy, cư nhiên học xong cấp 3 liền ra ngoài xã hội lăn lộn đủ thứ công việc như là bồi bàn, phụ bếp, bưng bê, khuân vác, thậm chí cả những việc nặng nhọc ở công trường cũng không bỏ qua. Chưa kể đến việc vất vả khổ cực, riêng việc thân là con gái mà đã dám xông pha như vậy, có cốt khí!!
Lại nhớ đến cảnh lần đầu gặp mình, cô gái ấy đã há hốc mồm nhìn mình, giống như lần đầu tiên nhìn thấy có người đẹp trai như vậy, cùng với khi nãy ăn cơm trưa, cảnh cô gái nhỏ nhắn cứ cúi đầu ăn cơm vì sợ thất lễ, cùng với biểu cảm như muốn chạy trốn khi thấy bà ngoại mình mang thêm một suất ăn tới…
Bất tri bất giác Bách Lý Diệp An khẽ cười một tiếng nhỏ. Dù chỉ là một tiếng cười rất khẽ, rất nhỏ thôi cũng đủ để khiến cho trợ lí Hạ đứng bên cạnh tóc tai dựng đứng.
Boss đây là làm sao vậy?? Ngài có biết ngài rất lãnh khốc rất cuồng ngạo rất bá khí hay không mà đột nhiên cười khẽ như vậy?? Đây là trời giáng mưa tuyết hay cầu vồng hiện ra trong đêm a??? Mà khoan từ đã, ngài cũng biết cười á hả?? Tôi làm việc với boss sắp 10 năm rồi còn chưa có thấy ngài cười đâu nhé!! Boss đáng sợ vl!!!
Trợ lí Hạ chỉ muốn mau chóng rời khỏi cái nơi quái quỷ này, gì chứ ai thích boss chứ anh là anh không thích đâu nhé. Làm gì có ai thích làm việc với mặt than đâu chứ, buồn muốn chết.
Nghĩ vậy trợ lí Hạ nhanh chóng nói xong rồi chạy nhanh ra khỏi phòng giống như bị ma đuổi, làm Bách Lý Diệp An ở đằng sau còn tưởng hắn mắc ẻ.
Ra ngoài rồi trợ lí Hạ vẫn còn sợ hãi, vôi vàng chạy đi pha ly ca phê rồi lao tới chỗ trưởng phòng Tô bên phòng kinh doanh dặn dò rồi bắt đầu than vãn với mấy đồng nghiệp.
Vì thế cho nên, chưa đầy 1 tiếng sau khi Cố Như Bảo được chuyển đến phòng kỹ thuật, toàn bộ 30 lầu trong công ty Thiên Phát đều nghe đồn về một vị nhân viên mới bí ẩn, người khiến cho vị boss có khuôn mặt vạn năm băng sơn của họ có thể ‘’cười khẽ’’ một tiếng.
Giống như ném một viên đá vào mặt hỗ tĩnh lặng, viên đá sẽ khiến cho mặt hồ gợn sóng lăn tăn, mọi người trong công ty bây giờ đều rất tò mò về vị nhân viên mới bí ẩn này, bàn tán đến độ cực kỳ hăng say, đến mức mà trợ lí Hạ phải nhắc nhở nhẹ một câu, đừng quên dự án tuyệt hảo mà mọi người nói sẽ nộp vào ngày kia a, boss đang rất quan tâm đến công việc đó nha mọi người. Nói xong hắn nhếch mép, ngâm nga một bài hát nào đó, rời khỏi phòng kinh doanh, khiến cho máu hóng hớt chuyện của mọi người ngay lập tức xẹp xuống như quả bóng bị xì hơi, đồng loạt trừng về hướng trợ lí Hạ.
Còn không phải là do anh nói sao??
Trợ lí Hạ ngẩng dâù nhìn ra ngài, tâm tình tự nhiên tốt thật!! Hôm nay thật là đẹp trời!!!
—----------
Cố Như Bảo kết thúc công việc bằng 3 chồng tài liệu liên quan đến máy móc và những lỗi cơ bản khi vận hành máy móc. Ôm một chồng cao như vậy có vẻ hơi quá sức với cô, cho nên trưởng phòng Trung rút về 2 chồng, nói cô cứ từ từ mà làm việc, không cần vội khiến cô chả hiểu ra sao, nhưng cũng vẫn lịch sự nói tiếng cảm ơn, lòng thầm nghĩ có lẽ nên mang theo một cái balo cho thuận tiện, công việc vẫn còn rất nhiều đây.
Đến tối, Cố Như Bảo mới lê được về đến phòng trọ, tắm giặt ăn uống xong, cô mệt mỏi nằm phịch lên giường. Sau đó chợt nhớ đến hôm qua quên gọi cho cha mẹ, nên cô liền lấy điện thoại ra, gọi nói chuyện.Qua một hồi hỏi thăm nhớ nhung, cô vui vẻ thông báo mình đã lên chức. Cha mẹ cô nghe được rất mừng cho cô, nói công ty đã cho cô cơ hội tốt như vậy, dặn cô nhất định phải làm cho thật tốt công việc được giao, đừng có làm người ta thất vọng. Cô khuyên cha mẹ không cần lo cho cô, tập trung lo cho các em. Cô có thể tự chăm sóc bản thân mình.
Nói chuyện lưu luyến một hồi thì cô cũng tắt máy, nằm giang chứ đại trên giường, cô hạnh phúc nghĩ về tương lai tươi sáng sắp tới, sau đó khẽ nhắm mắt lại, chìm vào mộng đẹp.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play