[ SuouNirei ] Đệ Tử Nhỏ-cậu Sẽ Mãi Là Của Tôi.
Chap 1
Một buổi sáng tại một ngôi làng nhỏ -
Cuộc sống nơi đây diễn ra thật bình yên, con người cứ vui vẻ mà nói chuyện trên những nẻo đường.
Sáng nay đông đúc quá! Họ không hẹn mà cùng một giờ ra ngoài đi chợ. Mùi thơm của đồ ăn bay ra từ các gian hàng, những chú cá tươi rói mới được bắt lên vào rạng sáng, những bó rau xanh tốt đang chờ khách tới mua... Thật là một khu chợ ồn ào đấy.
Nvp
Cái này giá bao nhiêu vậy bác?
Nv
Đây là mẻ cá ngon nhất hôm nay đấy anh.
20 xu thôi. Mua nhanh kẻo hết.
Nvp
Thách quá bác. Giảm chút đi
Nvp
Này! Ai cho cái loại người không ra người thú không ra thú như ngươi ở đây!
Xúi quẩy quá mà!! Mau biến đi chỗ khác
Nirei
Cháu..cháu xin lỗi!!
Cháu đói quá. Cho cháu mua một ít thức ăn đi mà. Cháu có tiền trả cho bác đây. Làm ơn!
Nirei Akihiko - một cậu bé mang cơ thể con người nhưng trên đầu và sau người cậu lại có tai và đuôi của một con cáo.
Việc con người và thú nhân chung sống với nhau đã là một việc không còn xa lạ. Vị vua của hai tộc cũng đã kí kết hiệp ước chung sống hoà bình. Nhưng có lẽ đối với những con người tại ngôi làng nhỏ hẻo lánh, xa xôi này, thú nhân là loài thấp kém, ghê tởm. Người dân sợ sệt, căm ghét, đánh đuổi mỗi khi nhìn thấy họ. Họ sợ nếu sống chung với thú nhân thì sớm hay muộn một ngày nào đó, chúng cũng bộc lộ bản chất hoang dã của một con thú và làm hại họ.
Cậu trai nhỏ ấy run run giơ mấy đồng xu con con trên đôi tay nhỏ gầy guộc. Cậu đói. Cậu thật sự rất khát và đói meo! Mấy ngày nay Nirei chẳng có gì bỏ bụng rồi.
Nvp
Tao đã nói là không!
Thứ dơ bẩn này mau cút ngay cho tao!
/cầm gậy/
Nirei
Aa!/hét toáng lên/
/chạy đi/
Nv
Cái gì kia? Thú nhân à!?
Mau đánh chết nó đi
Nvp
Ghê quá!!
Mau cút khỏi ngôi làng của bọn tao!
Cậu cố gắng chạy thật nhanh, luồn lách qua đám người đang xỉa xói, đâm chọc, khinh rẻ cậu.
Nirei không muốn bị họ chà đạp ở đây đâu. Cậu cứ chạy một mạch mà không biết điểm đến, cậu chỉ cần biết mình phải thoát khỏi ngôi làng ấy thôi. Dù đôi chân có rã rời với cái bụng đang réo lên cồn cào nhưng còn nghe được tiếng dân làng thì cậu sẽ không dừng lại.
Nirei
Tại sao!?
Tại sao..lại đối xử với tôi như vậy? Tôi đâu có làm gì mấy người đâu chứ. Tôi chỉ muốn chút đồ ăn cũng không được sao-!
Cậu gào lên trong vô vọng.
Cậu nhớ cha mẹ lắm-họ luôn ân cần bảo vệ cậu. Nhưng mới đây, con tàu trở cả gia đình 3 người họ đã bị bão biển cuốn xuống đại dương vô tận kia. Cha mẹ đã hi sinh để cậu được an toàn trôi dạt đến một nơi hoang vu này. Trong vô vọng, cậu chẳng thể cứu được ai- Bất lực! Sau khi thoát khỏi cơn mê man, cậu đã phải tự lực làm mọi cách để kiếm được miếng ăn. Nhưng có lẽ, nó quá khó với cậu rồi-
Nirei
/Ngồi bệt xuống, dựa lưng vào gốc cây bên cạnh/
Mình mệt-..
Đói quá. Sắp thăng thiên tới nơi rồi..
Cơn đói khiến cậu chẳng còn chút sức lực nào mà bước tiếp. Cậu đang dần lả đi...
Nv
Oi oi!
Sao lại nằm đây thế?
/vỗ mặt cậu/
Dưới bóng cây râm mát toả xuống nơi cậu nằm, có một bóng hình cao lớn đang từng bước đến chỗ cậu. Cậu lờ mờ không nhìn rõ người đó là ai.
Nirei
"Khuyên tai dài?
Bịt mắt đen?
Y phục phương Đông hay phương Tây vậy..? "
Nv
Ăn cái bánh này đi.
Tôi chỉ mang từng này thôi
Người kia từ từ đưa chiếc bánh lại gần cho cậu. Mùi bánh thơm phức khiến cậu bừng tỉnh mà nhận lấy ăn ngấu nghiến. Cậu đói đến mức ăn phát nghẹn khiến người kia phải cười trừ rồi đưa nước cho cậu uống.
Nirei
A...
"Hình như mình ăn hơi lố- Hết sạch của người ta mất rồi"
Đánh chén no nê xong, cậu mới chợt nhận ra mình đang ăn đồ của người khác. Cậu ăn không biết trời cao đất dày mà cứ cắm mặt vào nhai.
Xấu hổ quá Nirei ơi! Trước mặt người khác mà cậu bày ra bộ dạng chết đói đấy. Chắc người ta sợ hãi lắm.
Cậu đành ngại ngùng nhìn sang ân nhân vừa cứu mạng mình.
Nirei
/rụt rè quay qua/
A... C-cảm ơn vì bữa ăn.
Xin lỗi nhiều! Tôi lỡ ăn hết rồi
Nv
A.. Không sao.
Nhưng mà cậu..
Giờ cậu mới nhớ ra! Đuôi và tai cậu vẫn chưa được che lại. Nó lộ liễu hết ra ngoài rồi! Cậu sẽ bị đánh mất.
Nirei
/lấy tay che tai lại/
Không phải như cậu nghĩ đâu! Tôi không có làm hại ai cả!!
Cậu hoảng loạn mà co rúm người lại.
Nv
Đừng sợ. Tôi không làm gì cậu đâu
Nv
Đứng dậy đi.
Ngồi dưới đó bẩn đấy.
Cậu tên gì?
Nirei
Tôi là Nirei.
Nirei Akihiko...
Suou
Đưa tay cho tôi Nirei-kun
Nirei
!? Ừmm
/bất giác nắm lấy tay anh/
Suou
Leonardo DiCaprio đấy!
Suou
Không. Tôi là người Nhật đó
Suou
Là vậy đó. Cơ mà..
Chuyện của tôi đến đây thôi. Cậu đi về đi, ở đây lâu sẽ nguy hiểm lắm
Nirei
Tôi không có nhà để về nữa rồi.
Nói đến đây, nước mắt cậu tuôn ra như suối. Những hạt pha lê lấp lánh lăn dài trên hai bên má đang ửng hồng.
Người kia thấy vậy thì hơi hoảng mà vội trấn tĩnh cậu.
Suou
A! Tôi xin lỗi.
Tôi không biết điều đó
Đừng khóc nữa
/lấy khăn lau nước mắt cho cậu/
Nirei
Hức hức!
Thú nhân như tôi không xứng để được con người thương cảm đâu
Suou
Cậu đương nhiên sẽ nhận được điều đó bởi những người thích hợp hơn. /ôn nhu/
Nirei
Vậy tôi phải tìm họ ở đâu kia chứ!?
-Trong lúc hai người đang nói chuyện thì một tên thợ săn đã cầm gậy mà chạy tới chỗ cả hai đang đứng.-
Nvp
Con cáo kia! Tao sẽ bắt mày về bán! Mau đứng im đấy đi!!
Lời tên thợ săn kia vừa dứt, anh đã đá bay hắn đập mạnh vào gốc cây bên kia.
Cú đá đó khiến hắn chỉ kịp kêu lên mấy tiếng đau điếng rồi bất tỉnh tại chỗ.
Nirei
Cảm ơn!
Cậu có sao không!?
Cậu ngầu quá!!
Nirei
Cậu mạnh thật đấy!!!
Sao cậu làm được như thế vậy!? Xoay một vòng rồi đá bay tên kia bẹp dí ấy!! Chỉ tôi với!
Suou
Cái đó.. Là thầy tôi dạy đấy
Nirei
Vậy cậu dạy cho tôi được không?? /hớn hở/
Suou
/có chút chần chừ nhìn cậu/
Suou
Nhưng tôi không có nhiều thời gian.
Tôi cần đi mở rộng thế giới quan của mình
Nirei
Hể!? Vậy cho tôi đi theo cậu đi! Tôi hứa là chỉ nhìn rồi tự học theo thôi. Không có làm phiền cậu đâu!!
Nirei
Đi đi đi!!!
Tôi cần trở lên mạnh mẽ hơn! Sư phụ! Tôi à không con xin bái thầy làm sư phụ đấy!!
/cúi người rối rít/
Suou
... Haizz-
Tôi không quan tâm cậu nữa.
Suou
Tôi không có ý định nhận đệ tử
Nirei
Chờ đã!! Cho tôi theo với mà
/đuổi theo/
Anh đi đằng trước. Cậu thì như chiếc đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sau.
Anh cũng chẳng mấy quan tâm vì nghĩ thàn nào cậu ta cũng sẽ chán ngấy cái trò này rồi bỏ đi thôi.
Nhưng chắc anh đã đánh giá thấp mức độ quyết tâm dai như đỉa đói của Nirei rồi-
Ngày qua ngày, anh ở đâu thì cậu ở đó. Cậu còn đặc biệt chuẩn bị hẳn một cuốn sổ nhỏ để ghi chép lại các hoạt động, cách chiến đấu của anh chàng kia.
Mới đầu anh cũng chẳng bận tâm lắm. Nhưng gần nửa tháng thế này thì hơi có vấn đề rồi. Anh không thích người khác theo dõi anh chút nào.
Suou
"Mệt mỏi với thằng nhóc đấy rồi.
Biết vậy khỏi cứu chi cho rước hoạ vào thân"
__1 ngày nọ__
Anh chàng chắc không chịu nổi cảnh luôn có cặp mặt đang rình mò anh mọi lúc mọi nơi.
Suou
/Đứng lại/
Oi cậu kia-! Ra đây
Nirei
!!! /giật mình chạy ra/
Có chuyện gì sao?
Suou
Haizz
Làm ơn đừng đi theo tôi nữa được không?
Suou
Tại vì tôi ghét điều đó
Nirei
A..hiểu rồi
"Mình làm phiền cậu ấy nhiều quá rồi nhỉ?"
Nirei
"Nhưng sau này mình sẽ đi đâu đây?
Chẳng có định hướng gì cả.."
/cúi mặt xuống /
Anh chỉ nhìn cậu trong chốc lát rồi lại bỏ đi.
Cũng không muốn nói nặng như vậy nhưng anh chẳng còn cách nào. Chắc cũng coi như thoải mái hơn chút rồi-
Suou
"Thằng nhóc đó không đi theo thật nhỉ?"
/nhìn lại/
Suou
Haizz
Quan tâm làm gì. Thật mệt mỏi
Suou
Mà cậu ta đi 1 mình không sao chứ?
Suou
Cậu ta yếu như sên vậy...
Suou
Đi ngủ thôi-
Nghĩ nhiều quá rồi.
Chap 2
Nirei-Cậu đang ở đâu vậy?
Trước mặt Nirei là một con mãnh hổ to lớn. Nó nhìn cậu với ánh mắt thèm khát như muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy. Một mình ở cái rừng già hoang vắng này, cậu gặp không ít xui xẻo. Nhưng chắc đây là điềm xui lớn nhất trong cuộc đời cậu-
Nirei
/Chắp hai tay cầu xin/
Nirei
Anh hổ đẹp trai ơi! Em thật sự xin lỗi mà!! Em không có ý định đánh thức anh đâuuu
-Té ra là sau khi bị chàng trai kia đuổi đi, cậu đã lang thang trong khu rừng. Cậu hiếu kì với nơi lạ lẫm này, Nirei trèo leo, tìm hiểu mọi sinh vật, ngóc ngách của khu rừng.
Nhưng đen đủi thế nào, cậu lại chạy vào một cái hang lớn, lúc đó cậu đã nghĩ sẽ tìm thấy kho báu ở đây. Trong lúc cậu nhóc đang trầm trồ vì vẻ hùng vĩ của cái hang thì bỗng chân cậu đạp phải thứ gì đó- là đuôi của một con mãnh thú!
Nó gào lên với cậu mà đuổi cậu chạy thục mạng
-Giờ nó đang rất giận dữ mà tiến gần tới cậu-
Nirei
Chết mất!! Cứu cứu tôi với!!!!
Nirei
Chết chưa!! Mình chết chưa vậy?? Sao không thấy đau tí nào thế
Nv
Oi! Bị con mèo lớn đấy dạo đến khờ luôn à?
Nirei
Giọng ai nghe quen vậy?
-Vào lúc tối đó-
Anh đang cố chìm vào giấc ngủ. Nhưng đầu óc anh cứ nghĩ tới cậu nhóc kia. Chẳng biết cậu đi một mình có sao không? Cậu có xui xẻo mà bị ai đó nhìn thấy không?
Bực mình chết đi được! Anh bức bối mà bật dậy mà đi tìm cậu. Không biết tại sao nhưng cậu lại khiến anh vô cùng lo lắng -
Trong lúc chạy đi tìm cậu, anh đã nghe thấy tiếng gầm rất to của một con mãnh thú nào đó. Cảm giác có chuyện chẳng lành, anh liền chạy đến đó và nhìn thấy cảnh tượng cậu đang sắp bị con hổ lớn kia xâu xé.
Anh không chần chừ mà xông đến cứu Nirei khỏi nanh vuốt sắc nhọn kia-
Nirei
A! Anh Leonardo DiCaprio!
Suou
. . . Ừ. Cũng nhớ cái tên đấy à?
Nirei
Tôi không có nơi nào để về
Nirei
Tôi cũng không có tiền
Suou
Tôi cho cậu chút tiền rồi cậu đi tìm chỗ dừng chân được không?
Gần đây có một ngôi làng đấy
Nirei
Không!!!
Tôi không muốn bị bắt, không muốn bị đánh đâu!
Suou
Vậy cậu tính làm gì tiếp theo?
Nirei
"Đi theo cậu đấy"
/lí nhí/
Suou
Tại sao lại muốn đi theo tôi?
Nirei
Vì tôi muốn làm đệ tử của cậu!
Ở gần cậu tôi thấy rất an toàn!!
Suou
/Chẳng nói gì mà rời đi/
Nirei
"Anh ta từ chối lần nữa rồi?"
Suou
Còn ngồi đó?
Sư phụ cậu không rảnh mà vác cái thân cậu đi đâu.
Nirei
Thế là cậu chấp nhận tôi làm đệ tử thật á!!!
Suou
Nhanh chân.
Tôi không muốn nói nhiều.
Nirei
Dạ vâng!!!
/nhanh chóng đứng dậy chạy theo anh/
Nirei
Sư phụ Leonardo DiCaprio!
Chúng ta sẽ đi đâu vậy ạ?
Suou
-Gọi là Suou(Hayato) được rồi-
-Đi khám phá
Nirei
Mà sư phụ bao nhiêu tuổi rồi ạ?
Võ công của người đỉnh quá!
Nirei
20-!? Lớn hơn đệ tử 3 tuổi luôn á!
Trông người trẻ trẻ cứ như trai 17-18 ấy!
Suou
"Cậu ta 17? Nhìn bé tí thế này"
Anh nhìn cậu đầy khó hiểu.
Cậu thấp hơn anh hơn 1 cái đầu. Dáng cậu cứ lùn lùn, thấp thấp lại còn gầy nhom khiến anh còn tưởng cậu là một đứa trẻ con chứ.
Suou
Đã đêm rồi.
Mau ngủ sớm mai còn lên đường
Nirei
Chúng ta ngủ ở đâu ạ?
Suou
Trong rừng.
Chỗ kia kìa
/chỉ cậu chỗ lúc nãy anh đã dừng chân/
Nirei
Sư phụ không sợ côn trùng cắn sao?
Để đệ tử trông cho sư phụ ngủ
Suou
Khỏi-
Cứ ngủ đi. Không bị cắn đâu
"Chúng còn phải sợ ta nữa là"
Nirei
Vậy chúng ta đi ngủ thôi ạ
Nằm xuống bên gốc cây, cảm nhận cái hơi ấm mà ngọn lửa vừa nhóm mang lại, Nirei do đang mệt lả người mà nhanh chóng ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Cậu co người lại, cuộn tròn chiếc đuôi bao quanh người, tai cụp xuống- biểu hiện cho sự an tâm và thoải mái!Cậu chẳng có tí cảnh giác nào mà lăn ra ngủ ngon lành.
Suou
. . .
Không đề phòng tí nào à?
Suou
Cậu nhóc này cần phải dạy dỗ nhiều rồi đây. Haizz-
-Anh nhảy lên cây nằm nghỉ để cảm nhận chút không khí thoáng mát. Anh cần đi ngủ thôi.
Có vẻ sau này anh sẽ phải bận rộn để mắt tới một chú cáo vàng nhỏ rồi. Cái chú cáo vô tư, chẳng mảy may đến những nguy hiểm cận kề có thể kéo đến bất cứ lúc nào kia kìa-
Anh có vẻ sẽ vất vả lắm đây
Chap 3
Suou
/Vỗ mặt cậu/
Dậy! Đồ cáo ham ngủ này
Nirei
Ưm..
Buồn ngủ lắm...
Suou
Ngủ quá giờ trưa rồi-
Tôi bỏ nhóc lại ở đây cho con mèo lớn hôm qua ăn thịt đấy
Nirei
!!/giật mình tỉnh dậy/
Đệ tử dậy liền!!
Anh nhìn cậu bằng ánh mắt chán nản rồi đứng dậy bước đi. Cậu thì vẫn còn đang ngái ngủ nhưng sợ bị bỏ lại nên cũng đành bật dậy mà chạy theo.
Sư phụ cậu dậy từ lúc sáng sớm, đã tập luyện buổi sáng, thu dọn những tàn dư ngày hôm qua để lại xong hết rồi. Thế mà Nirei vẫn ngủ ngon lành chẳng biết gì cả.
Anh cũng không tính đánh thức chú cáo đang say giấc nồng kia đâu- nhưng muộn rồi, Suou còn phải lên đường cùng nhóc đệ tử miễn cưỡng thu nhận ngày hôm qua nữa chứ. Anh đành phải giục cậu dậy thôi-
Nirei
Oáp~
Chúng ta sẽ đi đến nơi nào đây ạ?
Suou
Đi mua đồ ăn dự trữ.
Hôm qua nhóc đã ngốn hết số thức ăn ta để cho 1 tuần tới rồi đó
Nirei
Hểh!?
Đệ tử ăn nhiều thế á??
Suou
Cáo có thể tiến hoá thành heo mà. Không biết hả?
Nirei
Đệ tử không muốn biến thành heo!!
Suou
Đùa thôi.
Nhanh đi đến thị trấn bên kia khu rừng-
Nirei
Chờ một chút đã sư phụ Suou-
Đi đến đó...
Anh lập tức hiểu ý cậu mà cởi áo khoác của mình mặc cho Nirei. Cái áo của anh quá to so với cậu, nó trùng xuống, dài qua mông cậu.
Suou
Đội mũ lên rồi sẽ không ai thấy đâu.
Cố gắng đừng để lộ đuôi ra ngoài
Nv
Của anh đây ạ
/đưa cho anh túi đồ/
Nv
/chú ý/
Cậu nhóc đằng sau anh có chuyện gì sao?
Khi đặt chân vào nơi này, gặp nhiều con người đang đi qua đi lại quanh cậu, cậu bất giác run lên.
Cậu sợ con người, sợ họ sẽ phát hiện ra mình rồi chửi rủa mà đánh đập mất. Cậu nép sát vào lưng sư phụ của mình rồi đi theo mà không dám nhìn về phía trước.
Suou
Đệ tử của tôi không được khoẻ trong người.
Nv
Vậy sao /lo lắng/
Nhóc con có cần đến khám bệnh không?
Suou
Đi thôi-
/kéo Nirei đi/
Suou
Nhóc run quá-
Sẽ bị chú ý đấy
Nirei
Nhưng mà... sợ mấy người đó.
Suou
Haizz-
Nhóc con có muốn ăn bánh không?
Nirei
Cái thứ này ngon quá ạ!
Suou
Vậy sao?
Thế thì ăn nhiều một chút-
Nhóc sắp gầy trơ xương rồi
Nirei
Sư phụ ăn không??
/dơ lên/
Suou
Ăn đi
Ta không thích đồ ngọt-
Nirei
/vừa ăn vừa lấy giấy bút ra ghi/
-Sư phụ không thích đồ ngọt -
Nirei
Đệ tử sẽ đi theo người mà!
Phải biết mấy cái này chứ ạ
Suou
...
->không thích bị lộ thông tin
Suou
Nhóc không nhớ được sao?
Nirei
Dạ đệ tử có thể ghi nhớ rất lâu đó!
Suou
Vậy thì đừng ghi vào sổ nữa
Suou
Ta không thích bị lộ thông tin
Suou
Đừng có làm bộ mặt đấy với ta
Nirei
/cười cười/
Đệ tử sẽ sửa ngay!
Suou
"Loài cáo gì chứ? Cún con thì đúng hơn"
-Họ đang tính rời khỏi nơi này-
Đang đi đến cuối thị trấn, họ không may gặp mấy tên cướp. Chúng đã để ý hai người từ lúc bước đến chợ- thấy anh cũng thuộc dạng khá giả nên quyết định đi theo-
Nvp
/nhảy ra/
Muốn sống thì khôn hồn đưa hết tiền đây!
Nvp
/nhảy ra/
Một con mồi béo bở đấy
Nvp
Mày nhìn kìa! .
Thằng nhóc đằng sau có thể bán vào chỗ buôn bán trẻ con đấy. Giàu to rồi-
Suou
Không muốn chết thì tránh ra giùm-
Đang bận
Nvp
Hả!? /giận dữ/
Mày thích lên mặt với bọn tao à?
Nvp
Nói nhiều làm gì!
Chúng ta lên
-Bọn chúng xông tới chỗ anh và cậu-
Nvp
/vung gậy đến chỗ anh/
-Chẳng mất nhiều thời gian anh đã hạ được hai tên không biết lượng sức mình-
Nirei
Oa!
Sư phụ Suou đỉnh quá
Suou
Đi thôi-
Chúng ta mất nhiều thời gian rồi
-Mỗi ngày, anh lại dạy cho đệ tử nhỏ của mình những chiêu võ cơ bản để bảo vệ bản thân. Nhưng hình như cậu không thích hợp cho việc chiến đấu cho lắm..-
Suou
Nhóc con! Lại lười nhác
Nirei
Đệ tử mệt chết mất-!
Không đứng nổi nữa rồi SƯ PHỤ!!
Suou
Nói nhiều vậy là còn sức đấy
Nhanh chóng tập luyện
Nirei
Aa!! /lăn qua lăn lại/
Suou
/chán nản nhìn cậu/
Haizz
Suou
Vậy nhóc có đi tìm mấy cây thuốc không?
Nirei
Cây thuốc ạ!!
/bật dậy/
Đệ tử đi liền
-Sau vài ngày theo bước Suou, anh chợt nhận ra chú cáo Nirei này tuy không chiến đấu giỏi nhưng lại có tài về y thuật. Cậu tò mò và tìm tòi rất nhiều về những thứ thuốc trên đời này.
Quyển sổ cậu giờ chi chít là những phương thuốc, những loài cây có độc và có hại.
Điều này cũng giúp anh tiết kiệm được một khoản về thuốc thang. Coi bộ cậu nhóc này cũng có lợi ích lớn với đối với anh nên anh quyết định giữ cậu lại bên mình-
Download MangaToon APP on App Store and Google Play