Chiếc Maybach đen bóng lướt đi trên con đường tới trường học, ánh nắng sớm chiếu qua cửa sổ xe tạo ra những tia sáng ấm áp. Bàn tay mịn màng kéo rèm cửa che khuất ánh sáng. Người lái xe, một người đàn ông trung niên, điềm đạm, tập trung vào lái.
Ở cổng trường, chiếc Maybach dừng lại. Cửa xe mở, một cô gái trẻ trung, xinh đẹp với nét mặt kiêu sa bước ra. Bọn con trai trong trường tụ tập gần cổng, một số với chiếc quần bò rách gối, nhìn cô trầm trồ.
"Chà, hôm nay ai mà lại xuất hiện hoành tráng thế nhỉ?" - Phong ngạc nhiên.
Hoàng cười cợt: "Hey em gái, đi Maybach cơ đấy, cho anh đi nhờ một vòng được không?"
Kiên tiếp lời: "Nhìn cô ấy xem, cứ như diễn viên điện ảnh ấy!"
Cô gái bước qua, không để ý đến những lời trêu chọc. Ánh mắt cô dành cho bọn con trai là sự lạnh lùng, tỏ rõ không quan tâm. Cô bước thẳng vào trường, sau lưng là tiếng trầm trồ ngưỡng mộ của bọn con trai.
Cô bước đi giữa những ánh mắt trầm trồ và lời bàn tán, bên trong đầu đầy những suy nghĩ mâu thuẫn.
"Trời ơi, bố cứ nghĩ thế là làm mình ngầu," cô nghĩ, liếc nhìn chiếc Maybach khuất dần. "Nhìn chúng nó trêu mình xấu hổ quá."
Đang đi, cô bất chợt cảm thấy một cái vỗ nhẹ sau lưng. Giật mình quay lại, cô bắt gặp Quỳnh, bạn thân của mình, đang cười toe toét.
"Ú òa!" Quỳnh đùa. "Chào bà, Trang!"
"Chào Quỳnh!" cô chào lại, nở một nụ cười nhạt.
Nhìn kỹ cô, Quỳnh nhận thấy cô hơi buồn. "Có chuyện gì sao bà?" cô hỏi, lo lắng.
Trang thở dài, cuối cùng cũng chia sẻ: "Bố tôi cho tài xế riêng chở tôi đi học. Tôi cảm thấy xấu hổ quá..."
Quỳnh cười lớn, rồi với giọng trêu chọc, cô nói: "Ước gì tôi cũng được như bà! Ai mà chả muốn có xe đẹp đưa đón!"
Trang cố nở một nụ cười méo mó, lòng vẫn nặng trĩu những suy nghĩ mâu thuẫn. Nhưng ít ra có Quỳnh bên cạnh, cô cảm thấy nhẹ lòng hơn một chút.
Vào trong lớp, mọi người đã đến nhưng vẫn còn khá thưa. Trang và Quỳnh quyết định tới canteen mua một chút đồ ăn vặt. Trả tiền xong, họ ra chỗ chiếc ghế đá ngồi nhâm nhi.
Đang ăn, bỗng đám thằng Phong xuất hiện từ đâu, cười trêu chọc khiến không khí trở nên khó chịu. Trang chỉ coi như không nghe thấy, cố gắng mặc kệ.
Nhưng Quỳnh thì khác. Quỳnh vốn được học võ từ nhỏ, không dễ gì để ai bắt nạt bạn mình. Cô lập tức bước tới, sút mạnh vào chân một trong số bọn chúng rồi quát lớn, "Cút đi!"
Đám Phong giật mình, lùi lại, không dám cười cợt nữa. Bọn chúng nhìn nhau, rồi cuối cùng lỉnh đi, ném lại vài ánh mắt hằn học.
Trang nhìn Quỳnh, cảm thấy lo lắng nhưng cũng đầy biết ơn. "Cảm ơn bà," cô nói nhẹ nhàng.
Quỳnh cười, nhún vai. "Không có chi. Bà là bạn tôi mà."
Tiếng chuông vào lớp vang lên, mọi học sinh nhanh chóng di chuyển về chỗ lớp của mình.
Trong giờ học, Trang vô cùng hăng hái. Mỗi khi thầy cô đặt câu hỏi, cô luôn giơ tay phát biểu đầu tiên. Cô không chỉ là một học sinh giỏi, mà còn là người luôn muốn chứng minh năng lực của mình. Vị trí thủ khoa mà cô đang giữ không phải chỉ là một danh hiệu, đó là kết quả của sự nỗ lực không ngừng.
Trang hiểu rằng nhiều người nghĩ cô đạt được thành công là do bố cô có vị thế trong xã hội. Nhưng đối với cô, điều này không đúng. Cô muốn mọi người nhìn nhận cô qua thành tích thực sự mà cô đã đạt được, không phải dựa vào bất kỳ sự hỗ trợ nào từ gia đình.
Gia đình Trang là một gia đình kiểu mẫu về sự đoàn kết và yêu thương. Bố cô là ông Phạm Văn Minh, một doanh nhân thành đạt và có vị trí đáng nể. Mẹ cô là bà Nguyễn Thị Lan, là cấp dưới của ông Minh, bà là một người có tầm vóc chiến lược quan trọng.
Ông Minh được biết đến là một người lãnh đạo kiên định, có tầm nhìn và luôn lao động chăm chỉ. Nhờ công việc kinh doanh phát triển, ông Minh không chỉ mang lại thu nhập tốt cho gia đình mà còn góp phần vào sự phát triển kinh tế của địa phương. Ông Minh luôn dành thời gian để quan tâm, hướng dẫn và chia sẻ kinh nghiệm sống cũng như công việc với con gái.
Bà Lan không chỉ là một người mẹ mẫu mực mà còn là một nhà lãnh đạo tận tâm. Công việc bận rộn nhưng bà vẫn luôn cố gắng giữ cân bằng giữa công việc và gia đình. Bà Lan thường tâm sự và khuyến khích, động viên Trang trên con đường học tập và sự nghiệp.
Trang là con gái duy nhất trong gia đình, được nuôi dạy trong môi trường đầy đủ về vật chất và tình cảm. Bố mẹ cô chăm sóc, dạy dỗ cô từng chút một, nhưng cũng luôn nhắc nhở Trang về việc phải biết tự lập và trách nhiệm với cuộc sống của mình.
Dù gia đình Trang có điều kiện khá giả, nhưng họ không bao giờ để con gái mình lơ là trong học tập và sự tự phát triển.
Sau giờ học, Trang và Quỳnh tạm biệt nhau ở cổng trường. Quỳnh về trước, còn Trang đang đợi tài xế đến đón. Dù đã đợi khi mọi người ra về gần hết, Trang vẫn không thấy ai đến.
Lúc này, Hùng - lớp trưởng lớp Trang, dắt chiếc xe đạp điện ra. Thấy Trang đứng một mình, Hùng tiến lại gần và hỏi:
- "Trang, sao bà còn đứng đây? Bà chưa về à?"
- "Tôi đang đợi tài xế đến đón, nhưng mãi chưa thấy ai. Tôi không biết phải làm sao nữa," Trang trả lời.
Hùng đề nghị:
- "Hay là bà lên xe của tôi, tôi sẽ đưa bà về."
Trang hơi ái ngại nhưng rồi gật đầu:
- "Vậy thì cảm ơn ông nhé”
Cả hai trò chuyện rất vui vẻ trên đường về nhà. Khi đến nơi, Hùng ngạc nhiên thấy nhà Trang lớn ngoài tưởng tượng với kiến trúc kiểu Pháp.
- "Wow, nhà bà to và đẹp thế," Hùng thốt lên.
Con mèo của Trang chạy ra đón chủ, và Trang bế nó lên.
- "Đây là mèo của tôi, tên là Miu," Trang giới thiệu.
Hùng cười, nói:
- "Dễ thương quá, tôi cũng muốn bế."
Trang đưa con mèo cho Hùng, và anh vuốt ve nó một cách trìu mến.
Trang gợi ý:
- "Nếu ông thích, ông có thể đến chơi với nó bất cứ lúc nào. Buổi trưa, ông cũng có thể đưa tôi về và chơi với Miu."
Hùng hơi đỏ mặt nhưng vẫn gật đầu, mỉm cười:
- "Ừ, tôi sẽ nhớ. Bà nghỉ ngơi đi nhé. Tôi về đây."
Nói xong, Hùng chào tạm biệt và quay xe ra về.
Cứ thế từ hôm đó, Hùng sau mỗi buổi học đều tranh thủ đưa Trang về, hai người cứ thế mà thân thiết hơn, ai không biết khéo nghĩ họ là một cặp cũng nên.
Vào một buổi chiều tà, sau khi hoàn thành xong buổi học chiều vào đầu thứ 2, những bạn học sinh lớp 11 bước ra ngoài cổng trường kết thúc một ngày học. Trang bước đi chậm rãi, trên đường đi cô nhẹ nhàng sờ tay vào túi quần, nhưng cô vội tá hỏa, sờ đi sờ lại những vẫn không thấy chiếc điện thoại đâu. Sau khi lặng đi vài giây, cô vỗ nhẹ vào trán, nói thầm:
“Trời ơi, sao lại quên trong ngăn bàn chứ”
Cô nhìn vào chiếc đồng hồ trong tay, đồng hồ hiện lên 17h56 phút, cô thầm nghĩ:
“May quá, vẫn còn sớm, phải lên lấy nhanh trước khi bảo vệ khóa mới được”
Nghĩ xong, cô quay lại phía cổng trường, tiến về phía dãy nhà khối 11. Dãy của cô đang học là một trong những dãy nhà đầu tiên của trường, nó đã dần cũ theo năm tháng. Kì lạ thay, một nơi mà ngày nào cô cũng đến, buổi tối nó lại đáng sợ như vậy.
Cô tiến tới lớp 11B6 cũng là lớp cô đang học, cánh cửa dần được mơ ra với tốc độ tiếng kẽo kẹt của cửa gỗ, căn phòng tối om, tiếng gió len qua khe thông khiến cô cảm thấy rùng mình. Cô hít một hơi trấn tĩnh bản thân rồi tiến tới bàn của cô. Trang từ từ cúi xuống ngăn bàn, trong ngăn bàn ngoài chiếc điện thoại của cô ra thì thứ làm cô bất ngờ đó chính là một quyển sách cũ dày cộp.
Trang cảm thấy tim mình đập thình thịch khi tay cô với tới quyển sách. Làn gió lạnh quét qua khiến cơ thể cô rùng mình. Bên ngoài trời đang dần tối đi, ánh hoàng hôn mờ nhạt không đủ để soi sáng căn phòng u tối. Khi tay cô chạm vào quyển sách, một cảm giác kỳ lạ bao trùm lên cô.
"Pháp thuật nhập môn"? Trang nhủ thầm. Sao lại có quyển sách này ở đây?
Cô ngập ngừng một chút rồi bật đèn điện thoại lên để đọc rõ hơn dòng chữ trên bìa sách. Quyển sách cũ kỹ, giấy đã ngả màu vàng, bìa sách bị rách ở một vài chỗ, và có vẻ như đã qua tay nhiều chủ nhân trước đó.
Không kìm nén nổi tò mò, Trang mở quyển sách và bắt đầu lật từng trang. Những dòng chữ lạ mắt và hình vẽ kỳ bí khiến cô vừa sợ hãi vừa bị cuốn hút. Mắt cô dừng lại ở một trang với hình vẽ những dấu ấn phức tạp và những dòng chú thích ngập tràn thuật ngữ mà trước đây cô chưa từng nghe qua.
Một giọng nói lạ lùng vang lên từ phía sau:
"Con có tin vào phép thuật không?"
Trang giật mình quay lại, nhưng không ai ở đó. Trái tim đập mạnh hơn, cô tự nhủ có lẽ mình đã quá căng thẳng và mệt mỏi. Tuy nhiên, giọng nói đó dường như vẫn vang vọng trong đầu cô, thêm vào không gian tĩnh lặng u ám của lớp học.
"Chắc đây là một trò đùa của ai đó," cô thì thầm trấn an bản thân.
Tuy nhiên, lòng hiếu kỳ đã ép cô phải mang quyển sách về nhà. Đóng cửa lớp học lại, Trang nhanh chóng bước ra khỏi trường khi không khí trở nên lạnh hơn.
Về đến nhà, không thể chờ đợi thêm, Trang mở sách ra đọc kỹ hơn. Mỗi trang sách đều như một mê cung kỳ bí, chứa đựng kiến thức và bí mật ẩn giấu về một thế giới mà cô chưa từng biết đến. Mắt cô càng đọc, tâm trí cô càng bị cuốn vào, và dường như mỗi câu chữ lại khiến cô như bước dần vào một cuộc hành trình đầy hứa hẹn nhưng cũng đầy nguy hiểm.
"Liệu mình có nên khám phá tiếp?", Trang tự hỏi, nhưng sâu trong thâm tâm cô biết mình đã không thể quay đầu lại nữa.
Ánh đèn học le lói, tạo nên không gian huyền bí. Trang sách tựa như dẫn dắt cô vào một thế giới khác. Cách khai mắt âm dương gợi lên tò mò và quyết tâm trong lòng cô. Chiếc bịch bột nhỏ đi kèm như lời mời gọi bí ẩn mà cô không thể cưỡng lại.
Cô cảm thấy như bị điều khiển bởi một lực lượng vô hình khi hòa bột với nước. Nỗi sợ hãi và sự tò mò đan xen, khiến cô không còn đường lui. Mỗi giọt nước nhỏ vào mắt là một cơn đau nhói, như những mũi dao cắm sâu. Thời gian dường như đứng lại, không gian trở nên u tối và lạnh lẽo. Sự đau đớn kéo dài chỉ trong chốc lát, nhưng tựa như cơn ác mộng vô tận.
Khi cơn đau kết thúc, mắt cô bây giờ không chỉ nhìn thấy thế giới bình thường mà còn cả những điều kỳ diệu của giới âm dương. Tiếp tục đọc trang sách, cô cảm nhận mỗi dòng chữ như một phần kiến thức ùa vào tâm trí. Cô hít một hơi thật sâu, lòng đầy kỳ vọng và hồi hộp.
Lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy một luồng năng lượng mạnh mẽ đang chảy qua đôi tay mình. Cô cố gắng tập trung vào cảm giác đó, hướng dẫn bởi những dòng chữ đầy huyền bí trên trang sách. Tay cô bắt đầu phát sáng, năng lượng từ đâu đó bắt đầu hiện hữu. Trong khoảnh khắc ấy, cô không còn là cô gái bình thường nữa, mà là một phù thủy với sức mạnh bí ẩn.
Cô tự hỏi không biết làm thế nào để kiểm soát luồng năng lượng này. Cô quyết định thử nghiệm bằng cách nhắm mắt lại, rồi tập trung vào một chiếc bình hoa trên bàn. Cảm giác hồi hộp lan tỏa khắp cơ thể khi cô giơ tay lên và tập trung sức mạnh vào lòng bàn tay.
Trong tích tắc, một luồng năng lượng mạnh mẽ từ tay cô bắn ra, như một tia chớp nhỏ, lao thẳng về phía chiếc bình hoa. Khi tiếng vỡ của mảnh sứ vang lên, cô mở mắt và nhìn thấy một mảnh nhỏ của bình hoa đã bị sứt ra. Cảm giác thành tựu và sự kinh ngạc dâng trào trong lòng cô.
Cô cảm thấy phấn khích, nhưng khi nhìn vào đồng hồ đã 10 giờ tối, cô cất quyển sách vào ngăn bàn rồi vào phòng tắm. Sau khi tắm xong, cô nằm xuống giường và từ từ đi vào giấc ngủ, để lại mọi lo toan và suy nghĩ phía sau. Giấc ngủ đến nhẹ nhàng, mang theo những câu chuyện mộng mơ.
Trong giấc mơ, xung quanh cô là một khung cảnh trắng xóa, giống như một vùng tuyết phủ khắp nơi, mọi thứ đều hư ảo và lấp lánh. Từ xa, cô thấy một ông lão với râu tóc bạc trắng, toát lên vẻ hiền từ và phúc hậu như một ông tiên. Ông lão chậm rãi tiến lại gần, ánh mắt hiền hậu, đôi môi nở một nụ cười ấm áp.
"Chào con," ông lão lên tiếng, giọng nói vang nhưng ấm áp, như mê hoặc lòng người.
Cô cũng lịch sự chào lại, "Chào ông. Ông là ai vậy?"
Ông lão không trực tiếp trả lời mà ngâm lên một câu thơ cổ:
"Non xanh nước biếc một nhà,
Trăng soi đáy nước chẳng xa chẳng rời."
Cô thắc mắc càng thêm sâu, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh hỏi tiếp, "Ông nói thế có nghĩa là sao ạ?"
Ông lão mỉm cười, ánh mắt chứa chan niềm vui và sự biết trước, "Con à, con là người được chúng ta chọn. Chúng ta, có một trách nhiệm lớn lao cần người gánh vác, và mọi người đã trao gửi sứ mệnh này cho con."
Cô ngạc nhiên và bắt đầu cảm thấy có chút lo lắng, "Con? Nhưng tại sao lại là con ạ? Con phải làm gì?"
Ông lão vẫn giữ nét mặt hiền từ, "Tất cả mọi điều sẽ dần dần rõ ràng. Con chỉ cần ghi nhớ rằng, con không đơn độc. Mọi ngườiluôn ở bên, dìu dắt và chỉ đường cho con."
Những lời nói của ông lão khiến cô cảm thấy vừa áp lực vừa kích thích, như một lôi kéo mầu nhiệm từ quá khứ xa xôi. Cô vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ, nhưng lòng cô cảm nhận được sự trọng đại của sứ mệnh này.
Ông lão nhìn thẳng vào mắt cô lần cuối, "Ta có món quà tặng cho con, con mau ngồi xuống, xếp bằng đi, ta sẽ dành tặng cho con một thứ”
Cô ngay lập tức ngồi yên, cố gắng tập trung điều hòa hơi thở. Cảm giác trong cơ thể bắt đầu nóng rực, từng đợt năng lượng cuồn cuộn chảy qua các kinh mạch, mở rộng và khuấy động toàn bộ khí lực trong người. Cô cảm nhận được mỗi cái chân tóc, mỗi tấc da thịt đều đang hấp thụ nguồn sức mạnh này.
Ông lão tiếp tục áp bàn tay vào lưng cô, ánh mắt nghiêm nghị mà đầy tâm huyết. Ông chăm chú vận chuyển nội lực, hướng dẫn dòng năng lượng đi theo các kinh mạch chính, giúp cô ổn định và hợp nhất sức mạnh với cơ thể. Thời gian dường như ngừng trôi, chỉ còn lại tiếng gầm nhẹ của luồng khí lưu chuyển trong tĩnh lặng.
Mồ hôi thấm đẫm áo ông lão, còn gương mặt cô biến đổi từ căng thẳng sang bình thản, hòa hợp với nội công của ông. Từng đợt từng đợt khí công truyền vào cơ thể cô, làm cô cảm thấy như đang trở thành một phần của vũ trụ bao la. Sau gần một canh giờ truyền công lực, ông lão cuối cùng cũng rời tay khỏi lưng cô, thở dài nhẹ nhõm.
Ông lão nhìn cô với ánh mắt tràn đầy sự hài lòng và niềm tin. Ông nói với giọng trầm ấm và vững vàng: “Từ hôm nay, con đã trở thành người kế thừa đạo hạnh hun đúc suốt 103 năm của ta. Hãy dùng nó để bảo vệ điều chính nghĩa, cứu giúp người yếu đuối, và đừng bao giờ lạm dụng nó để làm điều xấu.
Cô cảm thấy sức mạnh tràn đầy trong từng tấc da thịt, ánh mắt rưng rưng xúc động. Cô quỳ xuống, cúi đầu vái lạy ông lão. "Con xin hứa. Con sẽ dùng sức mạnh này để giúp đỡ và bảo vệ mọi người”
Ông lão mỉm cười mãn nguyện, đưa tay vuốt nhẹ lên đầu cô. “Con luôn là người mà ta tin tưởng. Hãy chăm chỉ rèn luyện, hiểu thêm về bản thân và sức mạnh mới này. Nhớ kỹ, nội công lớn đi kèm trách nhiệm lớn."
Trời đất như hòa quyện vào giây phút này, khắc sâu thêm lòng quyết tâm của cô, và từ đó, hành trình của cô đã bắt đầu.
Cô tỉnh dậy vỗ nhẹ vào trán để xem đây là mơ hay thật, nhưng có vẻ những gì diễn ra trong giấc mơ là sự thật, nhưng cơn buồn ngủ vẫn còn, Trang mặc kệ rồi nằm xuống mà ngủ tiếp.
Buổi sáng hôm sau, như thường lệ, cô vẫn được tài xế đưa đón đến trường. Nhưng trong lòng cô, sự lo âu vẫn đọng lại. Đám Phong chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội để trêu chọc cô lần nữa.
Khi cô bước vào sân trường, tiếng hò hét và lời châm chọc của đám Phong lại vang lên. Thằng Phong lớn giọng:
"Ồ, lại là em gái! Hôm nay em có muốn cho bọn anh đi maybach không hả”
Cô bước tới gần, ánh mắt kiên định:
"Anh Phong à, hôm nay tôi không có ý định. Anh có tránh ra không thì bảo”
Thằng Phong nhăn nhở cười:
"Anh không tránh, em nghĩ em làm được gì hả, đứa con gái yếu đuối?"
Như một ánh chớp, cô nâng chân sút thẳng vào hạ bộ của Phong. Hắn đau đớn ôm bộ phận nhạy cảm và ngã quỵ xuống đất, gầm lên:
“Đồ con đĩ! Mày chết chắc với tao!"
Hai tên còn lại, Hoàng và Kiên, nhanh chóng lao lên tấn công cô. Hoàng hét lên:
“Mày sẽ phải trả giá!"
Nhưng trước khi chúng kịp chạm vào cô, Trang đã kịp nắm lấy tay Hoàng, vặn ngược ra sau. Kiên hoảng hốt chưa kịp định thần thì cô đã sút một cú đá mạnh vào chân hắn, khiến hắn ngã xuống đất. Cô nói, giọng chắc nịch:
"Không ai được phép đến gần tôi nữa!"
Cả sân trường đều chết lặng. Những người cùng lớp mới đến trường của cô không thể tin vào mắt mình. Đám bè lũ Phong nhìn cô với ánh mắt kinh hoàng và sợ hãi. Phong đất rít lên đe dọa:
"Mày cứ đợi đấy! Tao sẽ không để yên cho mày đâu!"
Cô bình tĩnh bước đi, bỏ lại sau lưng lời đe dọa và cái nhìn hận thù. Trong lòng cô, một cảm giác tự tin và mạnh mẽ dâng trào. Cô biết rằng từ nay trở đi, cô sẽ khám phá hết những bí mật xung quanh nguồn sức mạnh đã giúp cô thay đổi cuộc đời mình.
Đúng lúc đó, Quỳnh - bạn của Trang - xuất hiện với một nụ cười hóm hỉnh trên môi. Cô giơ tay biểu hiện "like" cho thái độ quyết đoán vừa rồi của Trang.
"Không thể tin được! Nhìn bà lúc đấy ngầu vãi!" Quỳnh nói, giọng không giấu nổi sự ngạc nhiên.
Trước đây, Quỳnh luôn nghĩ Trang là một người khá nhẫn nhịn và thường giữ im lặng khi đối mặt với những tình huống khó xử. Nhưng hôm nay, cô ấy thật sự bất ngờ với sự thay đổi này của bạn mình.
Trang cười nhẹ, gật đầu đáp lại: "Ừ, tôicũng thấy lạ. Nhưng có lẽ đến lúc phải thay đổi rồi."
Sự mạnh mẽ và quyết đoán mà Trang vừa thể hiện khiến Quỳnh không khỏi thán phục. Cả hai nhìn nhau, rồi bật cười thoải mái.
"Đúng là bạn tôi đã lớn thật rồi," Quỳnh hào hứng thêm vào, ánh mắt đầy tự hào.
Khi đó, hai người nhận ra giá trị tình bạn cao đẹp của họ. Họ có thể không xuất thân chung hoàn cảnh nhưng chính sự chân thành và tình bạn đáng quý đã khiến họ như viên nam châm hút lấy nhau vậy.
Vào một buổi tối của tháng 11, ngoài trời bắt đầu se se lạnh của gió mùa đông-bắc. Trang ngồi trong phòng, ánh đèn bàn học chiếu sáng quyển “pháp thuật nhập môn” trước mặt cô. Cô chăm chú đọc từng chữ, từng dòng hướng dẫn vẽ phù và cách thức để thúc động. Tay cầm bút lông, Trang bắt đầu vẽ từng nét cẩn thận lên tờ giấy vàng mỏng. Khi hoàn thành, cô nhìn lại tác phẩm của mình, một lá phù trông thật kỳ bí với những ký tự cổ xưa.
Trang ngập ngừng một chút, lòng cô dâng lên nỗi lo lắng. Liệu mình có thể làm được không? Cô hít một hơi thật sâu, rồi đặt lá bùa trước mặt, hai tay đặt lên và bắt đầu đọc câu thần chú mà cô đã ghi nhớ.
Cô hô to, giọng run run nhưng đầy quyết tâm. "Lôi phù thuật, khai!"
Đột nhiên, một tia sét nhỏ từ ngoài trời đánh xuống, làm sáng rực căn phòng trong tích tắc. Trang thở hổn hển, đôi mắt mở to nhìn cảnh tượng kỳ diệu trước mắt.
"Thành công rồi!" Trang không thể tin vào mắt mình, cô hét lên vui sướng. "Mình thật sự đã làm được!"
Tia sét nhỏ dần biến mất, để lại một dấu vết nhẹ trên mặt đất. Trang mỉm cười, lòng tràn đầy hy vọng và quyết tâm. Cô biết rằng đây chỉ là bước khởi đầu trong hành trình dài và đầy thử thách của mình.
Trang vẫn còn tràn ngập cảm giác phấn khích sau khi thực hiện thành công phép thuật đầu tiên. Nhưng ngay lúc đó, một hiện tượng lạ xảy ra. Dù trong phòng không có gió, những trang sách trước mặt cô bỗng tự động lật, như thể có một thế lực vô hình nào đó đang điều khiển.
Cuốn sách dừng lại ở một trang mới, tiêu đề “Cách phá bỏ trấn yểm cơ bản” hiện lên rõ ràng. Trang ngạc nhiên, cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ từ bên trong. Cô liền chăm chú đọc từng chữ, cảm nhận được tầm quan trọng của những gì sắp tới.
Những dòng chữ mô tả chi tiết về các loại trấn yểm và cách phá giải chúng. Từng bước được trình bày rõ ràng, từ việc nhận biết loại trấn yểm đến các phép thuật cụ thể cần sử dụng. Trang hiểu rằng đây không phải là ngẫu nhiên, mà là một sự chỉ dẫn.
Vào một buổi tối tháng 11, không khí se lạnh bao trùm khắp khuôn viên trường học. Ngày mai là ngày 20-11, Ngày Nhà giáo Việt Nam, một dịp đặc biệt để học sinh tri ân các thầy cô. Các lớp đã chuẩn bị rất kỹ càng cho sự kiện này, không ngoại trừ lớp của Trang.
Quỳnh, cùng với Trang và lớp trưởng Hùng, đã quyết định ở lại trường để hoàn tất việc trang trí lớp học. Các bạn trong lớp đã làm việc chăm chỉ suốt cả tuần, nhưng vẫn còn một số công việc cần hoàn thiện. Trang không thực sự muốn ở lại qua đêm, nhưng cô biết đây là trách nhiệm của mình.
Ba người chia nhau công việc. Quỳnh lo phần trang trí bàn ghế, Hùng phụ trách treo các băng rôn và khẩu hiệu, còn Trang đảm nhận việc sắp xếp và bày biện quà tặng cho các thầy cô.
“Hai người cố lên, chúng ta sẽ nhanh chóng hoàn thành thôi,” Hùng nói, cố gắng động viên mọi người. “Chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa, lớp của chúng ta sẽ là đẹp nhất.”
“Dù không muốn, nhưng đêm nay chúng ta phải ở lại trường,” Trang thở dài nhưng vẫn nở nụ cười động viên. “Chúng ta sẽ biến lớp học thành một không gian thật đặc biệt.”
Khi thời gian trôi qua, công việc trang trí cũng dần hoàn tất. Cả ba ngồi lại nghỉ ngơi, nhìn ngắm thành quả của mình. Lớp học giờ đây rực rỡ và ấm cúng hơn bao giờ hết.
“Dù sao cũng là một trải nghiệm thú vị,” Quỳnh nói, đôi mắt lấp lánh niềm vui. “Chúng ta đã làm việc rất tốt.”
Trang đột nhiên cảm thấy buồn đi vệ sinh. Dãy nhà khối 11 lại không có nhà vệ sinh nên cô đành phải chạy sang khối 10 đi nhờ. Sau khi xong xuôi, cô định quay trở lại lớp thì một cơn gió lạnh bất ngờ ập vào khiến cô phải run lên cầm cập. Đêm đã khuya, không gian yên tĩnh đến rợn người.
Khi Trang bước ra khỏi nhà vệ sinh, từ góc hành lang tối, một hình bóng lớn màu đen nặng nề và u ám hiện ra trước mắt cô. Trang dừng lại, tim đập thình thịch. Bóng đen nặng nề nhưng không hề phản chiếu bất kỳ ánh sáng nào, mặt mày gượng gạo, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào cô.
Cô cảm thấy hơi thở của mình trở nên rối bời. Cảm giác sợ hãi bao trùm cơ thể cô. Nhưng trong lòng cô, có một điều gì đó khác biệt, một sức mạnh từ sâu thẳm bên trong, đẩy cô tiến lại gần hơn.
“Mày là ai?” Trang hỏi, giọng nói đầy ấp úng. “Tại sao mày lại ẩn náu ở đây?”
Con quỷ đứng im lặng, ánh mắt đen sâu nhìn cô, mặt lạnh như đá. Con quỷ cất tiếng cười lạnh lùng, âm thanh vang vọng trong không gian yên tĩnh. “Con người ngu muội. Rồi mày sẽ thấy.”
Trang không chịu thua, cô nhớ lại những pháp hộ mệnh mà cô đã học. Cô giơ lên tay, và với một giọng nói quyết định, cô hô to: “Quang chú thuật, khai!”
Một dải sáng chói lọi từ lòng bàn tay cô, làm sáng rực khuôn mặt u ám của con quỷ. Cơ thể của nó run rẩy, nhưng nó vẫn giữ vững đứng.
Con quỷ cất tiếng gầm rống, sự hung hãn toát lên từ từ, nhưng Trang đã sẵn sàng đối mặt với nó. Trong bóng tối của đêm, trận chiến giữa Trang và con quỷ bí ẩn đã chính thức bắt đầu.
Trang nhớ rằng trong túi của mình có một vài lá phù màu vàng - vũ khí mà cô đã chuẩn bị kỹ càng. Cô nhanh chóng rút ra chúng và cắn đầu ngón tay, viết từng dòng chữ một lên lá phù. Mỗi dòng chữ được viết bằng sức mạnh bí ẩn, mở ra một khía cạnh của phép thuật mà cô đã học được.
Khi viết xong, lá phù phát sáng lên, phản chiếu ánh sáng màu vàng ấm áp trong bóng tối đang bao phủ. Trang hô to: “Sát khí phù, khai!”
Lá phù bắt đầu bay lên, xoay tròn quanh con quỷ như một vòng tròn bảo vệ. Khi chạm vào con quỷ, lá phù tan biến và tạo ra một luồng khói đen mịt, lấp lánh với sức mạnh đen tối.
Con quỷ phát ra tiếng gầm rống, cố gắng thoát khỏi vòng tròn của sự kiểm soát, nhưng sức mạnh từ lá phù cản trở nó. Làn khói đen chiếm lấy con quỷ, làm cho nó trở nên yếu đuối hơn, nhưng vẫn chưa đủ để khiến nó hoàn toàn bị tổn thương.
Con quỷ lao về phía Trang với tốc độ kinh hoàng, tạo ra một lực va chạm mạnh mẽ. Trang bị đẩy bật ra xa, rơi xuống đất với một cú va đập mạnh, cảm nhận được từng thớ cơ thể đau nhức. Cô cố gắng đứng dậy, nhưng con quỷ đã tới gần hơn, sẵn sàng tấn công lần nữa.
Trang biết mình không thể lùi bước. Cô nhớ lại những gì đã học từ cuốn sách pháp thuật và từ những lần thực hành. Trong tình thế hiểm nguy, cô lấy ra lá phù cuối cùng trong túi, lá phù mạnh mẽ nhất mà cô chưa từng sử dụng trước đây.
Trang cố gắng giữ bình tĩnh, nắm chặt lá phù trong tay. Cô cắn đầu ngón tay, viết những dòng chữ lên lá phù với tất cả sức mạnh và niềm tin. Khi viết xong, lá phù phát sáng rực rỡ, phản chiếu ánh sáng chói lóa trong bóng tối.
Trang giơ lá phù lên cao, hô to: “Thiên lôi phù, thần lực khai!”
Lá phù bay lên, phát ra một luồng ánh sáng mạnh mẽ, tạo ra một cơn lốc xoáy năng lượng xung quanh con quỷ. Ánh sáng chói lọi bao trùm lấy nó, làm cho con quỷ gầm thét trong đau đớn. Những tia sét từ bầu trời như được triệu hồi, giáng xuống với sức mạnh khủng khiếp.
Con quỷ bị bao phủ trong luồng ánh sáng và năng lượng, dần dần yếu đi. Những tia sét không ngừng đánh trúng, làm cho con quỷ tan biến thành những mảnh nhỏ, biến mất trong làn khói đen.
Trang thở phào nhẹ nhõm, cảm nhận sức mạnh từ lá phù vẫn còn trong không gian. Cô biết rằng mình đã đánh bại con quỷ, ít nhất là tạm thời. Sức mạnh và lòng dũng cảm đã giúp cô vượt qua thử thách này.
Trang ngồi bệt xuống đất, cảm nhận sự mệt mỏi lan tỏa khắp cơ thể. Nhưng trong lòng cô, một cảm giác thỏa mãn và tự hào trỗi dậy.
Trong lúc đó, tại lớp học, Quỳnh và Hùng vẫn đang bận rộn với việc trang trí cho sự kiện ngày 20-11. Nhưng khi nhìn lên đồng hồ, họ nhận ra rằng Trang đã đi vệ sinh quá lâu mà chưa trở lại.
Quỳnh ngước nhìn Hùng, đôi mắt lo lắng. “Trang đi lâu quá, không biết có chuyện gì không?,” cô nói.
Hùng dừng tay, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu. “Chúng ta nên đi tìm Trang. Có thể Trang gặp chuyện gì đó.”
Quỳnh đồng ý ngay lập tức. “Ừ, tôi cũng lo lắm. Chúng ta đi thôi.”
Họ nhanh chóng rời khỏi lớp, bước ra hành lang tối om. Dưới ánh đèn mờ ảo, mọi thứ trông có vẻ đáng sợ hơn bình thường. Quỳnh và Hùng cố gắng giữ bình tĩnh, dù trong lòng họ đầy lo lắng.
“Hùng, ông nghĩ Trang có thể đi đâu?” Quỳnh hỏi, cố gắng tìm kiếm manh mối.
“Bà ấy nói đi vệ sinh, chắc là ở dãy khối 10,” Hùng đáp, ánh mắt kiên định.
“Chúng ta bắt đầu từ đó.”
Họ nhanh chóng di chuyển tới dãy khối 10. Khi đến gần, Quỳnh và Hùng cảm thấy không khí lạnh lẽo kỳ lạ. Cảm giác này khiến cả hai càng thêm lo sợ. Họ gọi tên Trang, nhưng không nhận được bất kỳ phản hồi nào.
“Hùng, ông có cảm thấy gì lạ không?” Quỳnh hỏi, giọng run run.
“Có, không khí ở đây… lạnh quá,” Hùng đáp, mắt nhìn xung quanh cẩn thận.
“Chúng ta cần phải nhanh chóng tìm thấy Trang.”
Bước chân của họ vang vọng trong không gian yên tĩnh. Khi đến gần nhà vệ sinh khối 10, Hùng bất ngờ nhìn thấy một vệt sáng nhỏ lóe lên từ góc hành lang tối. Họ bước nhanh hơn, hướng về phía ánh sáng đó.
Khi họ đến gần, họ nhìn thấy Trang đang ngồi phệt trên đất, xung quanh là những tàn tích của lá phù và dấu hiệu của trận chiến. Quỳnh thét lên trong sự hoảng sợ, chạy tới bên Trang.
“Trang! Bà không sao chứ?” Quỳnh hỏi, giọng nghẹn ngào.
Trang mở mắt, mệt mỏi nhưng vẫn mỉm cười yếu ớt. “Tôi không sao, chỉ là gặp ảo giác nên hơi sợ thôi.”
Hùng nhíu mày, ánh mắt nghi hoặc nhưng không nói gì.“Bà không sao chứ,” anh nói, đưa tay ra.
Trang gật đầu, để Quỳnh và Hùng giúp mình đứng lên. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, che giấu những gì vừa xảy ra. Cô biết rằng không dễ dàng để giải thích mọi chuyện, và cũng không muốn làm bạn bè lo lắng thêm.
Họ cùng nhau bước đi, trong lòng Trang vẫn còn dư âm của cuộc chiến vừa rồi.
Quỳnh và Hùng dìu Trang về lớp học, không khí trong lớp dần ấm áp hơn so với hành lang lạnh lẽo bên ngoài. Ánh đèn vàng dịu dàng tỏa sáng, tạo ra một cảm giác an toàn và thân thuộc.
“Trang, bà ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi,” Quỳnh nói, giọng đầy quan tâm. “Bà vừa gặp ảo giác, chắc hẳn đã rất mệt.”
Trang gật đầu, ngồi xuống ghế và cố gắng điều chỉnh nhịp thở. Hùng đi lấy một cốc nước, đưa cho cô. “Uống đi, bà cần phải bình tĩnh lại.”
Trang nhận lấy cốc nước, uống một ngụm nhỏ. Cảm giác mát lạnh của nước làm dịu đi phần nào sự mệt mỏi và lo lắng trong lòng cô. Cô biết rằng mình phải giữ kín chuyện về con quỷ và trận chiến vừa rồi. Ít nhất là cho đến khi cô hiểu rõ hơn về tình hình.
“Mai là ngày trọng đại, chúng ta cần phải chuẩn bị kỹ càng,” Hùng nói, cố gắng chuyển hướng cuộc trò chuyện. “Bà nghỉ ngơi chút rồi chúng ta cùng hoàn thành nốt việc trang trí nhé.”
Trang mỉm cười, cảm nhận được sự quan tâm và ấm áp từ bạn bè. “Ừ, tôi không sao đâu. Chúng ta cùng làm cho xong việc thôi.”
Quỳnh và Hùng gật đầu, tiếp tục công việc trang trí lớp học. Trang cũng dần hòa mình vào không khí vui vẻ, giúp đỡ họ với những công việc nhẹ nhàng. Những bông hoa, băng rôn và những món quà nhỏ dần dần được sắp xếp đẹp mắt, tạo nên một không gian tươi vui và ấm áp cho ngày lễ 20-11.
Trong lúc làm việc, Trang thỉnh thoảng liếc nhìn ra cửa sổ, nơi bóng tối bao phủ bên ngoài. Cô biết rằng con quỷ có thể trở lại bất cứ lúc nào, nhưng cô cũng tin tưởng vào sức mạnh và lòng kiên cường của mình. Với sự hỗ trợ của Quỳnh và Hùng, Trang biết rằng cô sẽ không bao giờ cô đơn trong cuộc chiến này.
Đêm hôm đó, họ hoàn thành việc trang trí lớp học và cảm thấy hài lòng với kết quả.
Họ cùng nhau ra về, lòng tràn đầy niềm tin và hy vọng cho ngày mai. Ngày lễ 20-11 sắp đến sẽ là một ngày đáng nhớ, không chỉ vì những hoạt động vui vẻ mà còn vì những kỷ niệm đáng quý mà họ đã cùng nhau tạo ra.
Hùng dùng xe đạp điện đưa Trang về. Đêm Hà Nội yên tĩnh, ánh đèn đường vàng vọt chiếu rọi từng con phố vắng vẻ. Gió đêm lành lạnh thổi qua, mang theo chút hơi sương.
Trang ngồi sau xe, im lặng một lúc, đầu óc vẫn còn lảng vảng những hình ảnh về con quỷ và cuộc chiến vừa rồi. Cuối cùng, cô quyết định phá vỡ sự im lặng.
“Hùng, ông có tin vào tâm linh không?” Trang hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy sự tò mò.
Hùng im lặng một chút, suy nghĩ trước khi trả lời. “Thực ra, tôi chưa từng nghĩ nhiều về chuyện đó. Tôi không phải người tin vào những thứ không thể nhìn thấy hoặc giải thích bằng khoa học. Nhưng đôi khi, có những điều xảy ra mà mình không thể giải thích được.”
Trang cảm nhận sự chân thành trong giọng nói của Hùng. “Thế nếu có điều gì đó kỳ lạ xảy ra với ông, ông sẽ làm gì?”
Hùng cười nhẹ, mắt vẫn chăm chú nhìn đường. “Tôi nghĩ mình sẽ cố gắng tìm hiểu và giải thích nó bằng cách hợp lý nhất có thể. Nếu không thể giải thích được, thì tôi sẽ cố gắng đối mặt với nó. Nhưng tại sao bà lại hỏi chuyện này?”
Trang ngập ngừng, không biết nên nói thế nào. “Tôi chỉ… tự dưng nghĩ về chuyện đó thôi. Gần đây tôi gặp một số điều lạ lùng, và cảm thấy hơi bất an.”
Hùng liếc nhìn Trang qua gương chiếu hậu, ánh mắt lo lắng. “Nếu cậu cảm thấy bất an, đừng giữ trong lòng. Mọi người uôn ở đây để giúpbà.”
Trang mỉm cười, cảm thấy lòng ấm áp hơn. “Cảm ơn ông, Hùng. Tôi sẽ nhớ điều đó.”
Họ tiếp tục cuộc hành trình trong im lặng, nhưng sự im lặng đó không còn nặng nề như trước. Trang cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi biết rằng cô có những người bạn đáng tin cậy bên cạnh.
Khi đến nhà, Hùng dừng xe trước cổng và quay lại nhìn Trang. “Trang, cậu vào nhà nghỉ ngơi đi. Ngày mai chúng ta sẽ có một ngày vui vẻ.”
Trang bước xuống xe, mỉm cười nhìn Hùng. “Cảm ơn ông đã đưa tôi về. Ông cũng về nhà cẩn thận nhé.”
Hùng gật đầu, nở một nụ cười ấm áp. “Ừ, chúc bà ngủ ngon, Trang.”
Trang đứng nhìn theo bóng Hùng rời đi trong màn đêm, lòng tràn đầy sự biết ơn và an tâm. Cô biết rằng dù cuộc chiến với con quỷ còn nhiều thử thách, nhưng với sự hỗ trợ của Hùng và Quỳnh, cô sẽ không bao giờ phải đối mặt một mình.
Sáng hôm sau, ánh nắng ban mai chiếu rọi khắp khuôn viên trường, mang lại cảm giác ấm áp và tươi mới. Ngày lễ 20-11 đã đến, và toàn bộ học sinh cùng giáo viên đều hào hứng chờ đón những tiết mục đặc sắc chuẩn bị cho sự kiện này.
Trang bước vào lớp, cảm thấy không khí nhộn nhịp và vui tươi. Các bạn học sinh đang tất bật chuẩn bị cho những tiết mục biểu diễn, trang trí lớp học, và bày biện những món quà dành tặng thầy cô. Nụ cười rạng rỡ hiện lên trên khuôn mặt mọi người, tạo nên một không gian đầy ắp niềm vui và sự phấn khởi.
Quỳnh và Hùng đã có mặt từ sớm, giúp đỡ các bạn trang trí sân khấu và sắp xếp chỗ ngồi. Quỳnh thấy Trang bước vào liền chạy tới, ôm lấy cô một cách vui vẻ. “Trang, bà tới rồi! Hôm nay trông bà tươi tắn quá!”
Trang mỉm cười đáp lại, cảm nhận được sự ấm áp từ bạn thân. “Ừ, hôm qua ngủ được một giấc ngon nên hôm nay tôi thấy khỏe hơn nhiều.”
Hùng cũng đến bên, vỗ vai Trang. “Tốt quá! Chúng ta cùng làm cho ngày hôm nay thật đặc biệt nhé.”
Những tiết mục biểu diễn lần lượt diễn ra trên sân khấu. Các lớp trình diễn những bài hát, điệu múa và kịch ngắn đầy màu sắc và ý nghĩa. Tiếng cười và tiếng vỗ tay vang lên không ngớt, tạo nên một không khí náo nhiệt và sôi động.
Trang tham gia vào tiết mục múa của lớp, với những động tác uyển chuyển và duyên dáng. Cô cảm nhận được niềm vui và sự hứng khởi lan tỏa trong từng nhịp điệu, từng giai điệu của bài hát. Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt thầy cô và các bạn, Trang cảm thấy mọi mệt mỏi và lo âu như tan biến.
Sau phần biểu diễn, Trang cùng các bạn ngồi lại, thưởng thức những tiết mục tiếp theo. Cô cảm nhận được sự đoàn kết và tình bạn gắn bó trong mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười của mọi người xung quanh.
Khi buổi lễ gần kết thúc, thầy hiệu trưởng bước lên sân khấu, phát biểu cảm ơn và chúc mừng toàn thể học sinh và giáo viên. Những lời động viên và chia sẻ của thầy khiến mọi người càng thêm phấn khởi và quyết tâm học tập, rèn luyện tốt hơn.
Trở về lớp, mọi người đặc biệt là Trang đều cảm thấy hôm nay thật là một ngày tuyệt vời, trong khi đó, Hùng bí mật bàn bạc cùng với thằng Tâm bạn thân của cậu. Hùng tiến lại gần Trang, lấy hết can đảm nói:
“Trang, tôi muốn nói với bà điều này từ lâu rồi,” Hùng nói lớn, giọng đầy quyết tâm.
Trang quay lại nhìn Hùng, mắt mở to ngạc nhiên. Cả lớp im lặng, chờ đợi điều gì sẽ xảy ra. Hùng hít một hơi sâu, bước về phía Trang với bó hoa hồng tươi thắm trên tay.
“Trang, tôi thích bà. Tôi muốn được ở bên cạnh bà, chăm sóc và bảo vệ bà,” Hùng nói, giọng tràn đầy chân thành.
Trang cảm thấy tim mình đập mạnh, mặt đỏ bừng vì bối rối và hạnh phúc. Cô nhìn quanh, thấy bạn bè đang chăm chú theo dõi. Cả lớp ồ lên, tiếng vỗ tay và cổ vũ vang lên, khiến không khí càng thêm náo nhiệt.
Quỳnh, ngồi bên cạnh, không bỏ lỡ cơ hội để trêu ghẹo. “Ôi trời, nó suốt ngày than ế mà bây giờ có người tỏ tình rồi kìa!” Cả lớp cười lớn, khiến Trang càng ngượng ngùng hơn.
Trang cố gắng nở một nụ cười, cảm giác vui vẻ và hạnh phúc lan tỏa. Cô gật đầu ấp úng, nói nhỏ nhưng đủ để Hùng nghe thấy. “Tôiii…đồng ý.”
Tiếng vỗ tay và reo hò vang lên khắp lớp, mọi người đều mừng cho cặp đôi mới. Quỳnh không ngừng trêu, “Trang ơi, cuối cùng cũng hết ế rồi!”
Khi những cao trào kết thúc, Hùng và Trang bước ra cổng, sẵn sàng trở về nhà. Khi họ định đi thì một ông lão với thân hình luộm thuộm gọi Trang lại.
“Xin lỗi, cô gái, có thể lại đây một chút không?” Ông lão nói với giọng điệu trầm ấm.
Trang nhìn Hùng rồi quay lại nhìn ông lão, thắc mắc nhưng cũng tò mò. “Hùng, ông đợi tôi một chút nhé,” cô nói.
Hùng gật đầu, đứng đợi bên ngoài cổng trong khi Trang tiến về phía ông lão. Ông lão chào đón cô với nụ cười hiền hậu.
“Cô có tư chất rất tốt, sau này chắc chắn sẽ trở thành người tài của đất Việt,” ông lão khen ngợi, ánh mắt ông lấp lánh sự tôn trọng.
Trang hơi ngại ngùng, nhưng cũng cảm thấy ấm áp trước lời khen của ông. “Cảm ơn ông, cháu rất trân trọng lời khen của ông.”
Ông lão từ từ rút ra hai quyển sách từ trong tay nải, trao cho Trang. “Đây là hai quyển sách quý, cô hãy giữ lấy và phát triển khả năng của mình. Chúng sẽ giúp cô rất nhiều trên con đường phía trước.”
Trang ngập ngừng nhưng trước sự nhiệt tình của ông lão, cô không thể từ chối. “Cháu cảm ơn ông rất nhiều. Cháu sẽ cố gắng học hỏi từ chúng.”
Ông lão gật đầu, nụ cười ấm áp trên môi. “Chúc cô may mắn, cô gái trẻ. Hãy luôn tin vào bản thân và những gì mình có thể làm được.”
Sau khi nhận sách từ ông lão, Trang và Hùng cùng rời khỏi trường. Hùng lấy chiếc xe đạp điện của mình, sẵn sàng đưa Trang về nhà. Khi Hùng ngồi lên xe và khởi động, Trang ngồi sau, tay vẫn nắm chặt hai quyển sách quý giá.
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, đi qua những con phố yên bình của Hà Nội. Gió thổi nhẹ nhàng, mang theo cảm giác mát mẻ của buổi chiều muộn. Trang ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, cảm lam nhận sự bình yên và hạnh phúc trong lòng.
Bất ngờ, Trang vòng tay ôm lấy Hùng từ phía sau. Cô cảm nhận được sự ấm áp từ người bạn thân của mình, và điều đó khiến cô cảm thấy an toàn và tràn đầy niềm tin. Cô thì thầm vào tai Hùng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chứa đựng nhiều cảm xúc. “Hùng, thật ra tôi thích ông từ lâu lắm rồi”
Hùng hơi gượng, mặt đỏ lên vì ngượng ngùng, nhưng anh vẫn giữ tập trung lái xe. “Thì.. tôi cũng vậy mà…”
Trang cười khẽ, cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Hùng. Chiếc xe đạp điện lướt qua những con đường, ánh đèn đường bắt đầu sáng lên khi trời tối dần. Cả hai cảm thấy sự gắn kết mạnh mẽ hơn bao giờ hết, cùng chia sẻ những ước mơ và hy vọng về tương lai.
HẾT
Hà Nội, vào một buổi chiều tháng 5, khi những tia nắng cuối ngày bắt đầu tan dần, Trang - cô gái 17 tuổi xinh đẹp và thông minh - đang ngồi trong phòng riêng của mình. Là con gái của một đại gia nổi tiếng, cuộc sống của Trang dường như được trải thảm đỏ từ lúc cô sinh ra. Nhưng thay vì chìm đắm trong những thú vui xa hoa, Trang lại say mê khám phá thế giới phép thuật từ hai quyển sách cổ mà cô nhận được từ một ông lão bí ẩn.
Những ngày qua, cuộc sống của Trang khá bình lặng. Ban ngày, cô đến trường, tham gia các hoạt động học tập và xã hội. Ban đêm, khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ, Trang lặng lẽ ngồi dưới ánh đèn, miệt mài đọc và thực hành pháp thuật. Cô cố gắng giữ bí mật này cho riêng mình, lo sợ rằng nếu ai biết, họ sẽ không tin cô hoặc thậm chí cho rằng cô đang đùa cợt.
Nhưng áp lực từ việc giữ bí mật này ngày càng lớn. Trang bắt đầu cảm thấy khó khăn khi phải giấu diếm mọi người, đặc biệt là Quỳnh, người bạn thân nhất của cô. Quỳnh luôn là người đầu tiên cô nghĩ đến khi có chuyện vui buồn, và việc giữ bí mật với Quỳnh khiến cô cảm thấy tội lỗi.
Một buổi chiều nọ, trong giờ ra chơi, Trang và Quỳnh cùng ngồi dưới gốc cây sân trường, nơi họ thường trò chuyện. Nhìn gương mặt thân thiện và ánh mắt đầy quan tâm của Quỳnh, Trang không thể giữ im lặng thêm nữa. Cô hít một hơi thật sâu, quyết định thổ lộ bí mật của mình.
“Quỳnh, tôi có chuyện này phải nói với bà,” Trang bắt đầu, giọng run run.
“Chuyện gì vậy Trang? Bà làm tôi lo đấy,” Quỳnh đáp, đôi mắt mở to lo lắng.
Trang nhìn quanh, chắc chắn rằng không có ai nghe lén, rồi kể lại toàn bộ câu chuyện về quyển sách "pháp thuật nhập môn”, về ông tiên trong giấc mơ và những phép thuật mà cô đã học được cùng với những gì đến với cô vào ngày 20-11. Quỳnh chăm chú lắng nghe, không nói một lời. Khi Trang kể xong, Quỳnh nhìn cô với ánh mắt đầy ngạc nhiên nhưng cũng không kém phần thông cảm.
“Trang, tôi biết bà không phải là người hay bịa chuyện. Nếu bà nói đây là sự thật, tôi sẽ tin bà,” Quỳnh nói, giọng chắc nịch.
Trang cảm thấy như trút được gánh nặng lớn. Cô mỉm cười nhẹ nhõm, biết rằng mình đã chọn đúng người để chia sẻ.
“Bà có định nói cho Hùng biết không?” Quỳnh hỏi, ánh mắt đầy tò mò.
Trang chỉ lắc đầu, đáp lại bằng một giọng nhỏ nhẹ nhưng chắc chắn, “Không, tôi chưa sẵn sàng. Tôi biết đây chưa phải lúc thích hợp.”
Quỳnh gật đầu, tôn trọng quyết định của Trang. Cả hai ngồi lặng yên dưới gốc cây, ánh hoàng hôn dần buông xuống tạo nên một khung cảnh yên bình. Trang cảm thấy nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng có thể chia sẻ bí mật này với Quỳnh, nhưng trong lòng vẫn còn những lo lắng về tương lai và những gì đang chờ đợi cô.
Tối hôm đó, sau khi trở về nhà, Trang tiếp tục nghiên cứu các quyển sách phép thuật. Cô biết rằng mình cần phải nắm vững những kiến thức này, không chỉ để bảo vệ bản thân mà còn để chuẩn bị cho những thử thách không lường trước được.
Đột nhiên, khi Trang đang tập trung vào một câu thần chú phức tạp, một luồng sáng mạnh mẽ bùng lên từ trang sách. Trước khi kịp phản ứng, cô bị cuốn vào một cơn lốc xoáy thời gian. Mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo, và Trang cảm nhận được mình đang bị cuốn đi với tốc độ chóng mặt.
Khi mở mắt ra, Trang nhận ra mình đang nằm trên một cánh đồng lúa xanh mướt, xung quanh là những ngôi nhà tranh và người dân mặc trang phục thời xưa. Cô ngơ ngác nhìn quanh, cố gắng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trang đứng dậy, bụi đất phủ lên bộ đồng phục học sinh của cô. Chiếc balo chứa đựng hai quyển sách của ông lão cùng với những lá phù cũng đi theo cô tới đây. Xung quanh là những thứ đều rất xa lạ, nhưng cũng mang một vẻ đẹp cổ kính. Cô tiến về phía một ngôi làng, cố gắng tìm hiểu xem mình đang ở đâu.
Một người nông dân lớn tuổi, nhìn thấy Trang, vội vã chạy đến hỏi han:
“Cháu gái, cháu có sao không? Trông cháu ăn mặc lạ quá, cháu đến từ đâu vậy?”
Trang bối rối, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh:
“Cháu… cháu đến từ Hà Nội.”
Người nông dân nhìn Trang với ánh mắt ngơ ngác:
“Hà Nội? Ta chưa nghe đến nơi đó. Nó ở đâu vậy?”
Trang ngạc nhiên, nhưng cô cố gắng giải thích:
“Hà Nội là thủ đô của Việt Nam,cái này ai cũng biết mà.”
Người nông dân lắc đầu, vẫn không hiểu:
“Thủ đô? Việt Nam? Ta không biết những nơi đó.”
Trang càng thêm bối rối. Cô biết rằng mình đã bị xuyên không về một thời kỳ khác, nhưng không ngờ lại đến mức này. Cô hỏi lại, giọng đầy lo lắng:
“Vậy… đây là đâu? Và bây giờ là năm nào?”
Người nông dân trả lời:
“Đây là làng Phú Thọ, và năm nay là năm Thiên Chương Hữu Đạo 1225, cháu đang ở nước Đại Việt”
“Đại Việt ư” Trang sửng sốt khi nghe điều đó. Cô nhận ra mình đã bị đưa về thời kỳ cuối của nhà Lý, một thời điểm đầy biến động trong lịch sử Việt Nam. Trong đầu cô nhanh chóng xuất hiện nhiều câu hỏi, nhưng trước mắt, cô cần phải thích nghi và tìm hiểu về thế giới mới này.
“Cảm ơn bác đã giúp đỡ. Cháu rất biết ơn. Bây giờ cháu cần phải nghỉ ngơi một chút để suy nghĩ, bác có thể cho cháu ở nhờ được không ạ,” Trang nói, cố gắng giữ bình tĩnh.
Người nông dân gật đầu, dẫn cô về nhà mình. Trang bước theo, trong lòng đầy lo âu nhưng cũng quyết tâm tìm ra lý do tại sao mình lại bị đưa về đây và làm cách nào để trở về nhà. Trước mắt, cô cần phải thích nghi và tìm hiểu về thời đại này, đồng thời nỗ lực học hỏi mọi thứ có thể để đối phó với những thử thách sắp tới.
Người nông dân đưa Trang về nhà, một căn nhà lá lụp xụp nhưng ấm cúng, phản ánh sự chân thành và hiếu khách của ông ta. Trang cảm thấy biết ơn và tôn trọng sự giúp đỡ của người đàn ông lạ mặt này.
“Mời cháu vào trong, nhà ta hơi nhỏ mong cháu thông cảm”
Bước vào bên trong, Trang thấy căn nhà chia thành hai gian chính. Gian ngoài là phòng khách kiêm phòng ăn, với một bộ bàn ghế gỗ đơn sơ nhưng chắc chắn. Trên bàn có một ấm trà và vài chiếc chén nhỏ, phản ánh sự hiếu khách của chủ nhà.
Gian trong là 2 phòng ngủ, được ngăn cách bởi bức tường làm từ đất. Trong phòng ngủ, có một chiếc giường tre đơn giản nhưng gọn gàng, bên cạnh là một tủ gỗ nhỏ dùng để đựng quần áo và đồ dùng cá nhân. Trên tường treo vài bức tranh vẽ tay, có lẽ là của các thành viên trong gia đình, cùng với một chiếc đèn dầu nhỏ đặt trên kệ, ánh sáng yếu ớt từ đèn dầu làm không gian thêm phần ấm cúng.
Người nông dân cười hiền hậu, nói:
“Quên chưa nói tên, ta là Tuấn, cháu cứ coi đây như là nhà mình ha”
Trang cảm động trước lòng tốt của ông Tuấn. Ông bước vào phòng, lấy một thứ gì đó. Bước ra khỏi phòng ông đưa cho cô môt bộ đồ nói:
“Đây cháu mặc vào đi, chông cách cháu ăn mặc như vậy mọi người không quen đâu”
Trang nhìn vào bộ đồ mới, đơn giản nhưng sạch sẽ, được gấp gọn gàng. Trang hơi thắc mắc hỏi:
“Thưa bác, không có gì nhưng cháu hơi thắc mắc, đây là đồ của ai vậy ạ?”
Ông Tuấn cười hiền hậu, đáp:
“À đây là đồ của con gái ta, nó cũng đang đi làm đồng về thôi à”
Sau khi thay đồ, Trang chở lại gian chính.
Ông Tuấn nói:
“Cháu ngồi xuống đi, bác đi đun ấm nước rồi pha trà ha”
“Dạ thôi bác, cháu không biết uống trà nên ông không cần pha đâu ạ”
“Ủa không biết uống trà hả, vậy cháu ngồi đi”
Trang nghe theo ông lão, cô ngồi xuống cái ghế gỗ phù đầy màu thời gian.
Ông Tuấn nhìn Trang, ông hỏi:
“Ủa cháu tên gì? Cháu ở đâu? Con cái nhà ai?”
Trang từ tốn nói:
“Dạ cháu tên Trang, cháu từ phía nam lên, cha mẹ cháu giờ đang ở nhà buôn bán ạ”
Ông Tuấn có chút hoài nghi, giữa lúc hai người đang nói chuyện với nhau thì từ bên ngoài cửa có tiếng động.
“Thưa cha, con mới về”
Một cô gái bước vào, cô gái ấy thoáng nhìn qua Trang, rồi lại nhìn sang ông Tuấn, cô gái ấy hỏi:
“Ủa cha, chị gái ấy là ai vậy?”
Ông Tuấn mỉm cười, giới thiệu:
“À, cô ấy tên là Trang, cô ấy từ phía nam mới lên, không may trên đường mệt quá ngất ở cánh đồng, cha thấy thế mời cô ấy về nhà mình ở ít bữa”
Cô gái tiến lại gần Trang, ánh mắt tò mò nhưng không kém phần thân thiện:
“Chào chị, em là Lan”
Trang đáp, giọng đầy vui vẻ:
“Chào em, chúng ta làm quen dần ha”
Lan nhìn Trang từ đầu đến chân, rồi cười thân thiện:
“Chị chắc hẳn đã mệt lắm. Nhà chúng em tuy đơn sơ nhưng rất vui lòng được giúp đỡ chị. Nếu chị cần gì cứ nói với em. Còn giờ để em xuống bếp nấu cơm ha”
“Lan, để chị giúp em nấu cơm nhé.”
Lan mỉm cười, lắc đầu từ chối:
“Chị Trang, không cần đâu. Chị cứ nghỉ ngơi đi. Em làm quen rồi, sẽ nhanh thôi.”
Dù hơi ngại ngùng, Trang đành ngồi xuống, quan sát Lan chuẩn bị bữa ăn. Lan làm việc nhanh nhẹn và thành thạo, từ việc vo gạo, nhóm lửa, đến việc thái rau và chế biến món ăn. Chỉ trong một thời gian ngắn, mâm cơm đơn sơ nhưng ấm cúng đã được bày ra trước mặt Trang.
Trên mâm cơm, có một nồi cơm trắng nóng hổi, một đĩa rau muống luộc xanh mướt, một tô canh cá lóc đơn giản nhưng thơm lừng, và một đĩa cá kho mặn mà. Mùi thơm từ các món ăn lan tỏa khắp căn nhà, khiến Trang cảm thấy đói bụng.
Ông Tuấn cũng ngồi xuống, nhìn mâm cơm với vẻ hài lòng:
“Lan nhà ta nấu ăn rất giỏi, cháu cứ tự nhiên nhé.”
Trang gật đầu, cảm ơn Lan và ông Tuấn rồi cùng họ thưởng thức bữa ăn. Dù chỉ là những món ăn đơn giản, nhưng với Trang, chúng thực sự ngon miệng và ấm áp, bởi được nấu từ tình thương và lòng hiếu khách của gia đình ông Tuấn.
Trong bữa ăn, họ cùng nhau trò chuyện về cuộc sống hàng ngày, về những kỷ niệm vui buồn và cả những ước mơ, hy vọng. Trang cảm nhận được sự gắn kết và tình cảm chân thành từ họ, điều mà cô ít khi có dịp trải nghiệm trong cuộc sống hiện đại.
Khi bữa ăn kết thúc, Trang cảm thấy trong lòng mình nhẹ nhõm và an toàn hơn. Dù vẫn còn nhiều điều cần phải tìm hiểu và nhiều thử thách phía trước, nhưng cô biết rằng, ít nhất ở đây, cô không hề cô đơn. Với sự giúp đỡ của ông Tuấn và Lan, Trang tin rằng mình sẽ tìm được cách trở về nhà, và quan trọng hơn, cô sẽ học được nhiều điều quý giá từ cuộc sống và con người nơi đây.
Buổi tối hôm đó, bầu trời đầy sao lấp lánh, ánh sáng nhàn nhạt từ những ngôi sao chiếu xuống tạo nên một khung cảnh yên bình và thơ mộng. Trang và Lan ngồi cùng nhau trên chiếc chõng ngoài sân trước, gió nhẹ thổi qua khiến không khí thêm phần dễ chịu.
Họ cùng ngắm nhìn bầu trời, cảm nhận sự tĩnh lặng và yên bình của đêm làng quê. Trang khẽ hỏi, giọng đầy tò mò nhưng cũng không kém phần ngại ngùng:
“Lan này, mẹ em đâu? Sao chị không thấy bà ấy?”
Nghe câu hỏi của Trang, Lan hơi buồn, ánh mắt trở nên xa xăm. Cô hít một hơi sâu, rồi chậm rãi trả lời:
“Mẹ em mất rồi, chị Trang à. Bà ấy mất từ năm ngoái, vì phải vào nhà tên bá hộ làm việc để gán nợ cho gia đình. Công việc quá sức, mẹ em đã mất ngay ngoài đồng.”
Trang cảm thấy đau lòng khi nghe câu chuyện của Lan. Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay Lan, cảm thông và chia sẻ:
“Chị xin lỗi, Lan. Chị không biết chuyện buồn như vậy. Chị thực sự rất tiếc.”
Lan gượng cười, nhưng trong ánh mắt vẫn hiện rõ nỗi buồn:
“Không sao đâu chị. Em cũng đã quen rồi. Từ ngày mẹ mất, em và cha cố gắng làm lụng để trả nợ và sống qua ngày. Chỉ cần còn có cha và em bên nhau, em thấy đủ rồi.”
Cuộc trò chuyện kéo dài trong sự ấm áp và thân tình. Dù hai người đến từ hai thế giới khác nhau, nhưng tình bạn của họ dần trở nên sâu đậm và gắn kết hơn qua những câu chuyện chia sẻ trong đêm sao sáng.
Trước khi đi ngủ, Trang nói với Lan:
“Trời khuya rồi, em ngủ ngon nha”
Lan mỉm cười, nhẹ nhàng đáp lại:
“Vâng, chị cũng vậy, tối nay chị ngủ với em nhá”
Trang gật đầu, hai người bước vô phòng.
Đêm đó, Trang trằn trọc mãi không ngủ được. Cô quyết định ra bờ ao sau nhà ngồi hóng mát, hy vọng gió đêm và không khí trong lành sẽ giúp cô thoải mái hơn. Ánh trăng lấp lánh trên mặt nước, tạo nên một khung cảnh huyền ảo và tĩnh lặng.
Trang ngồi xuống một tảng đá gần bờ ao, lặng ngắm ánh trăng phản chiếu trên mặt nước, cảm nhận sự yên bình của đêm làng quê. Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng lụp bụp dưới nước. Trang nhìn xuống, thấy mặt nước gợn sóng nhẹ, như thể có thứ gì đó đang bơi dưới đáy ao.
Cô nhếch mép, khẽ cười thầm. Trang đã nghe kể về ma da từ khi còn nhỏ - những hồn ma ám vùng nước sâu, thường kéo người xuống đáy ao để thế mạng. Nhưng với những gì cô đã trải qua và những kỹ năng phép thuật mà cô đã học, Trang chẳng còn sợ những thứ như thế nữa.
“Ma da à? Thì ra là mày,” Trang thầm nghĩ, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống mặt nước.
Đột nhiên, con ma da kia thoáng xuất hiện gần Trang. Bằng cách không thể diễn tả, nó dùng cánh tay nhão nhoét, ướt át của mình kéo Trang xuống dưới đáy ao. Trang giật mình, nhưng kịp thời phản ứng.
Cô nhanh chóng nhìn xuống lòng bàn tay của mình, bắt ấn, đọc trú:
“Thiên địa vô cực, càn khôn tá pháp, thần minh giải trừ, bách tà tiêu tan!”
Cùng với âm thanh của lời trú, một luồng năng lượng mạnh mẽ phát ra từ lòng bàn tay của Trang, hướng vào con ma da. Nó kêu rên và nhẹ nhàng giải phóng Trang, rồi biến mất vào bóng tối của đáy ao. Trang cảm thấy mình hơi mệt mỏi, nhưng đồng thời cũng tự hào về khả năng tự bảo vệ bản thân.
Với một hơi thở dài, Trang đứng dậy và nhìn xuống đáy ao. Cô không thể thấy gì ngoài bóng tối, nhưng trong lòng, cô biết rằng mình đã chiến thắng. Trang không còn tâm hứng nào để hóng mát, cô trở về phòng, cố gắng nhắm mắt ngủ qua giấc.
Hết part 1
Sáng hôm sau, khi Trang tỉnh dậy, từ xa cô thấy một đám người ăn mặc bặm trợn cùng với một cậu trai trẻ ăn mặc lộng lẫy tiến về nhà ông Tuấn. Trang cảm thấy tò mò và hơi lo lắng về sự xuất hiện bất ngờ của họ.
Cô không biết họ là ai và cũng không biết họ đến nhà ông Tuấn với mục đích gì. Tuy nhiên, cô không thể không chú ý đến cậu trai trẻ ăn mặc lộng lẫy. Ánh mắt sáng rực của cậu ta và sự tự tin trong bước đi khiến Trang liên tục nhìn theo.
Tên ăn mặc lộng lẫy tiến đến, đạp cái cổng tre yếu ớt, khiến nó gãy rời nhau, nằm la liệt dưới đất. Âm thanh vang vọng trong không gian yên bình của làng quê, thu hút sự chú ý của mọi người.
“Ê ông già, ông có định trả nợ cho cha tôi không? Hay để tôi đốt luôn cái nhà này”
giọng nói hỗn láo và tự tin, không hề để ý đến những tàn tích do hành động của mình gây ra.
Trang đang đứng nép với Lan bên cạnh cửa sổ ngó ra ngoài, Trang định ra ngoài ăn thua đủ với đám đó thì bị Lan kéo lại ra chỉ thị hãy đứng im. Ông Tuấn hơi run run bước ra ngoài, ông ấy nói:
“Thưa cậu Hoàng, cậu về kêu ông bá thư thư cho tôi ít bữa, tôi bán thóc rồi trả nợ cho cha cậu sau”
Tên ăn mặc sang trọng đó là Hoàng, con trai cả của ông bá hộ, nay nó dẫn đàn em sang đòi nợ. Tên Hoàng cười phá lên, hắn ra cái giọng hách dịch nói.
“Không trả cũng được, nhưng hôm nay tôi sẽ bắt con gái ông, chúng mày vào bắt cái Lan ra đây”
Tên côn đồ đứng cạnh tên Hoàng nhanh nhảu, nó bước vào trong, không để ý đến Trang mà nhấc bổng Lan lên, vác trên vai, Lan hét thật to, cô dùng tay đập liên tiếp vào tên côn đồ với hy vọng hắn sẽ thả cô ra. Trang núp một góc không thể chịu đựng được nữa, cô bước ra ngoài với bộ dạng quyết đoán. Ánh mắt của cô tỏa ra sự kiên quyết và dũng cảm. Cô đứng trước tên Thư, quyết đoán nói:
“Này tên kia, thả cô ấy ra, tôi sẽ trả nợ cho cô ấy”
Tên Hoàng nhếch mép cười, hắn huênh hoang nói tiếp:
“Cái con nghèo hèn kia, mày nhắm có trả được nợ cho cha con nó không?”
Cô gật đầu quyết đoán, đáp lời tên Hoàng:
“Tôi trả được, anh hãy mau ra giá đi”
Tên Hoàng nghe có vẻ con bé này không phải là người thiếu thốn như hai cha con kia, hắn ra một mức giá trên trời.
“Cả gốc lẫn lãi là 200 quan tiền”
“Cái gì! 200 quan tiền, thôi được rồi, hãy đợi tôi nhưng trước hết thả cô ấy xuống”
Trang hơi bất ngờ nhưng cô vẫn kịp tỉnh táo để ra điều kiện với tên Hoàng. Lan được tên côn đồ thả xuống, cô chạy về phía cha nép vào lòng cha như để tìm sự an toàn.
Trang bước vào trong gian phòng ngủ của Lan, cô mở chiếc balo được xuyên không chung với cô, cô lấy một lá phù màu vàng. Trong đầu cô niệm trú gì đó rồi cô nói để mình cô đủ nghe:
“Thời này dùng đồng Thuận thiên đại bảo, thôi được rồi, haizz”
Cô tiếp tục hô:
“Thuận thiên đại bảo, chuyển hóa ngân lượng, 200 quan tiền, hiện!”
Trong chớp nhoáng, một túi tiền bằng đồng nặng trĩu bọc trong một túi vải màu đỏ có họa tiết cánh hoa mai màu vàng hiện ra, Trang lắc đầu suy nghĩ:
“Không biết mình ở tương lai sẽ mất bao nhiêu tiền chứ?”
Thật ra câu chú Trang vừa hô không phải là thuật biến ra tiền mà là thuật dùng để lấy tiền từ tương lai dùng cho hiện tại, phép này tuy có thể lấy tiền tức thì nhưng nếu lấy quá nhiều, tương lai người dùng pháp sẽ mất hết và không thể lấy lại được.
Trở lại câu chuyện, Trang cầm túi tiền ra khỏi phòng, cô tiến về phía tên Hoàng, ném túi tiền vào tay tên đó khiến vài đồng rơi ra liểng xiểng với một vài tiếng “leng keng” rơi của đồng xu. Tên Hoàng nhếch mép nói:
“Được, tôi không đếm nhưng tôi tin cô không lừa tôi, có vẻ cô cũng khá giàu, sao không đi ra nơi khác lại ở cái nơi xập xệ này chứ hả? Hay là cô về làm vợ lẽ tôi đi? Nhìn cô xinh đẹp như vậy sao lại phải ở nơi như vậy, thật là hoang phí”
Lời nói bỉ ổi của hắn khiến Trang khó chịu, một cử chỉ nhanh chóng, Trang sút thẳng vào dương vật tên Hoàng khiến hắn nằm xuống, kêu oai oái vì đau. Trang nói:
“Anh nghĩ là tôi hiền hả, đừng nghĩ có thể làm gì cũng được”
Nhưng bất ngờ, đám côn đồ của lao lên muốn trả thù, năm sáu tên lao lên nhưng cũng chỉ xuất được vài chiêu thù bị Trang đánh gục nằm la liệt dưới đất.
Lan và ông Tuấn nhìn thấy vậy thì mắt chữ a mà chứ o thầm tán thưởng cô.
Đám côn đồ cùng với tên Hoàng đau đớn lăn lộn trên mặt đất. Sau một lúc, chúng quyết định rút lui. Hắn nắm chặt bụng, lê bước với sự hỗ trợ của đám thuộc hạ.
“Nhớ mặt tao đấy, mày sẽ phải trả giá cho chuyện này!” tên Hoàng hét lên, giọng hắn vẫn đầy tức tối và cay cú.
“Chúng mày rồi sẽ phải hối hận!” một tên côn đồ khác nói với giọng gằn gọc, trước khi cùng đồng bọn lết ra khỏi cổng.
Trang nhìn theo đám người ấy rời đi, cảm thấy sự căng thẳng dần tan biến. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh sau trận đối đầu đầy kịch tính. Lúc này, ông Tuấn và Lan cũng bước ra, ánh mắt đầy lo lắng.
“Trang, cháu có sao không?” ông Tuấn hỏi, giọng đầy lo âu.
“cháu không sao đâu ạ,” Trang trả lời, cố nở một nụ cười để trấn an mọi người.
Lan bước tới, ánh mắt cảm kích nhìn Trang. “Cảm ơn chị, nếu không có chị, em không biết chuyện gì sẽ xảy ra.”
Trang khẽ gật đầu. “Không sao đâu, Lan. Chúng ta phải cùng nhau đối mặt với những thử thách này. Nhưng mà, từ giờ, chúng ta cần phải cẩn thận hơn.”
Lan nhìn cô hơi thắc mắc, con bé hỏi:
“Chị Trang, số tiền đó… chị lấy ở đâu ra vậy ạ?” Lan hỏi, giọng cô pha lẫn sự ngạc nhiên và biết ơn.
Trang mỉm cười nhẹ, cố giữ giọng điệu bình thường. “Đó là tiền tiết kiệm của chị thôi, Lan. Chị đã dành dụm từ lâu rồi.”
Lan gật đầu, nhưng vẻ tò mò vẫn chưa giảm. “Còn chuyện chị đánh bại đám côn đồ kia… làm sao chị làm được? Họ rất mạnh mà.”
Trang thở nhẹ, cố gắng giữ bí mật về thân phận pháp sư của mình. “Chị được học võ từ nhỏ, Lan à. Cha mẹ chị muốn chị có thể tự bảo vệ mình, nên họ cho chị học võ từ khi còn bé.”
Lan nhìn Trang với ánh mắt ngưỡng mộ và biết ơn. “Chị thật giỏi quá. Em không biết phải làm sao nếu không có chị.”
Trang mỉm cười, đặt tay lên vai Lan để trấn an. “Không sao đâu, Lan. Từ nay em sẽ không bị đám đó uy hiếp nữa”
Buổi tối hôm đó, sau khi mọi chuyện đã tạm lắng xuống, Trang ngồi một mình ngoài chiếc chõng nhìn lên bầu trời đêm đầy sao. Cô thở dài, lòng đầy suy nghĩ về những gì đã xảy ra và những gì còn đang chờ đợi mình.
Ông Tuấn bước ra sân, ánh mắt lo lắng nhưng cũng đầy biết ơn. “Trang, con đã giúp chúng ta rất nhiều. Ta không biết làm sao để cảm ơn con.”
Trang quay sang, mỉm cười nhẹ. “Bác đừng lo lắng. Cháu chỉ làm những gì cần làm thôi. Cháu cảm thấy ở đây có một điều gì đó rất đặc biệt.”
Ông Tuấn gật đầu. “Con đúng là một người đặc biệt, Trang à. Nhưng con phải cẩn thận. Những kẻ như cậu Hoàng không dễ bỏ qua chuyện này đâu.”
Trang hiểu rõ điều đó. “Cháu biết, bác Tuấn. Cháu sẽ cẩn thận.”
Sáng hôm sau, khi mọi người bắt đầu ngày mới, Trang lại nghĩ đến những gì đã xảy ra đêm qua. Cô quyết định sẽ đi tìm thêm thông tin về nơi này và lý do vì sao cô lại bị xuyên không đến đây.
Cô bước ra ngoài, nhìn thấy Lan đang chuẩn bị bữa sáng. “Lan, hôm nay chị có thể đi thăm quan làng một chút không?”
Lan ngẩng lên, mỉm cười. “Dĩ nhiên rồi, chị Trang. Em sẽ dẫn chị đi.”
Trang cùng Lan đi qua những con đường nhỏ trong làng. Lan giới thiệu về từng nơi, từng ngôi nhà và những người dân sống ở đó. Trang cảm nhận được sự bình yên và thân thiện của nơi này, nhưng cũng có một điều gì đó rất kỳ lạ mà cô không thể giải thích được.
Hai người họ quyết định ra chợ để thăm thú tình hình. Không khí nhộn nhịp và tấp nập của khu chợ khiến Trang cảm thấy phấn khích. Hai người đi qua những sạp hàng đầy màu sắc, với đủ loại hàng hóa từ nông sản, vải vóc đến đồ thủ công mỹ nghệ.
Trong lúc dạo quanh, hai người bắt gặp một bản dán trên tường với những dòng chữ Hán. Lan nhìn bản dán, lắc đầu tỏ vẻ không hiểu. “Chị Trang, chị có biết cái này nói gì không?”
Trang cũng bối rối, nhưng cô chợt nhớ ra mình có một thứ gọi là dịch thuật trong túi. Cô lấy lá bùa ra và nghĩ trong đầu, “Dịch thuật tâm khai.” Ngay lập tức, các chữ Hán trên bản dán biến thành chữ quốc ngữ, nhưng chỉ có Trang mới có thể nhìn thấy.
Cô mỉm cười và dịch lại cho Lan nghe. “Đại khái thì tối nay sẽ có một đoàn kịch về làng biểu diễn ở sân đình”. Mọi người nghe thấy thì vui lắm.
Lan nghe xong, mắt sáng lên. “Thật tuyệt vời! Đã lâu rồi làng em không có đoàn kịch nào tới biểu diễn. Mọi người chắc chắn sẽ rất háo hức.”
Một số người dân gần đó nghe được lời của Trang, liền quay lại hỏi thêm chi tiết. Trang kiên nhẫn giải thích, và tin tức về buổi diễn tối nay lan nhanh chóng trong chợ. Không khí hân hoan và náo nhiệt tràn ngập, ai cũng háo hức chờ đợi buổi biểu diễn.
Lan nhìn Trang với ánh mắt cảm kích. “Chị giỏi quá, Trang. Nhờ chị mà chúng ta biết được thông tin này. Tối nay chắc chắn sẽ rất vui.”
Lan nhìn Trang với ánh mắt tò mò và ngưỡng mộ. “Chị Trang, sao cái gì chị cũng biết thế? Em thấy chị thật giỏi.”
Trang mỉm cười, cố gắng giải thích một cách đơn giản nhất. “Cha mẹ chị là thương nhân buôn bán vải nên từ nhỏ chị đã được học chữ để giúp đỡ công việc của gia đình.”
Lan tròn mắt ngưỡng mộ. “Em ước gì mình cũng được như chị. Chị thật may mắn khi có thể học nhiều điều như vậy.”
Trang nhẹ nhàng đặt tay lên vai Lan, cố gắng an ủi cô bạn. “Lan à, mỗi người đều có con đường của riêng mình. Em cũng có những điều đặc biệt mà chị không có. Quan trọng là chúng ta luôn cố gắng học hỏi và trưởng thành từ những gì mình trải qua.”
Lan khẽ gật đầu, cảm thấy trong lòng ấm áp hơn. “Em hiểu rồi, chị Trang. Em sẽ cố gắng học hỏi từ chị.”
Trang đã dần hòa nhập vào cuộc sống tại ngôi làng yên bình này. Hằng ngày, cô cùng ông Tuấn làm việc trên đồng, chăm sóc ruộng nương và giúp đỡ những người dân làng. Mặc dù đến từ tương lai, Trang đã nhanh chóng thích nghi với lối sống giản dị và mộc mạc của thời kỳ này. Mỗi buổi chiều, cô và Lan thường ngồi trước sân nhà, nhâm nhi tách trà nóng và ngắm nhìn cánh đồng lúa chín vàng dưới ánh hoàng hôn rực rỡ.
Lan, vốn là người con gái của thời kỳ này, đã trở thành người bạn thân thiết và đáng tin cậy nhất của Trang. Dù đôi khi không hiểu hết những điều kỳ lạ mà Trang nói về thế giới tương lai, Lan luôn ở bên cạnh, lắng nghe và giúp đỡ cô. Cả hai đã tạo nên một mối liên kết mạnh mẽ, dựa trên sự tin tưởng và tình bạn chân thành.
Tối hôm đó, khi Trang và Lan chuẩn bị đi xem buổi kịch ở sân đình, Trang nhận thấy Lan có vẻ bối rối và lo lắng về việc không có gì đẹp để mặc. Trang nhớ ra mình còn hai bộ áo dài hồi văn nghệ chưa trả và một bộ đồ trang điểm trong chiếc ba lô. Cô lưỡng lự một lúc, nhưng cuối cùng quyết định lấy hộp trang điểm ra.
“Lan, để chị giúp em trang điểm một chút nhé,” Trang nói, cố gắng làm cho lời nói của mình tự nhiên nhất có thể.
“Trang điểm?” Lan thắc mắc, đôi mắt ngạc nhiên mở to nhìn Trang.
“Ừ, chị có vài thứ có thể làm em trông xinh đẹp hơn. Đừng lo, chị sẽ làm nhẹ nhàng thôi,” Trang cười, trấn an bạn.
Lan ngại ngùng gật đầu, ngồi yên để Trang bắt đầu công việc của mình. Trang lấy ra những dụng cụ trang điểm từ chiếc ba lô, thầm cảm ơn vì đã mang theo chúng. Cô nhẹ nhàng thoa một lớp phấn mỏng lên mặt Lan, rồi tiếp tục kẻ lông mày, tô son và thêm chút má hồng. Mỗi bước đi, Lan nhìn mình trong chiếc gương nhỏ mà Trang mang theo, không giấu nổi sự ngạc nhiên và thích thú.
“Kỳ diệu quá, chị Trang ơi! Em chưa bao giờ thấy mình đẹp như vậy,” Lan thốt lên, đôi mắt ánh lên sự hạnh phúc.
“Em lúc nào cũng đẹp mà, chỉ là bây giờ thêm chút điểm nhấn thôi,” Trang cười đáp, cảm thấy hài lòng với công việc của mình.
Sau khi hoàn thành việc trang điểm, Trang lấy ra hai bộ áo dài. Mặc dù thời kỳ này chưa có áo dài, nhưng Trang nghĩ rằng chúng có thể giúp họ nổi bật trong buổi kịch. Cả hai mặc vào và nhanh chóng nhận ra rằng mình trông rất đẹp. Trang thì không phải nói, nhưng Lan thì giống như một cô nàng quý phái.
Khi đến sân đình, mọi người nhìn thấy Trang và Lan có vẻ lạ không giống người nơi đây. Sự xuất hiện của họ thu hút không ít ánh mắt tò mò và ngạc nhiên từ dân làng.
Buổi kịch diễn ra trong không khí sôi động và vui vẻ. Những màn biểu diễn truyền thống đầy màu sắc và âm nhạc rộn ràng khiến ai nấy đều hào hứng. Trang và Lan cùng hòa mình vào niềm vui chung của cả làng, cười đùa và tận hưởng từng khoảnh khắc.
Tuy nhiên, Trang không thể hoàn toàn thoải mái. Những sự việc kỳ lạ và nguy hiểm vẫn luôn hiện diện trong tâm trí cô. Nhưng nhìn vào nụ cười tươi tắn của Lan và những người xung quanh, Trang tự nhủ rằng mình sẽ làm mọi cách để bảo vệ cuộc sống bình yên này.
Buổi kịch kết thúc, mọi người dần tản ra về. Đám trai làng, vốn đã chú ý đến sự xuất hiện khác thường của Trang và Lan từ đầu, bắt đầu tụ tập xung quanh họ. Những tiếng huýt sáo và lời trêu trọc vang lên, khiến Lan có vẻ hơi sợ hãi. Cô nắm chặt tay Trang, ánh mắt lo lắng nhìn quanh.
Trang, với sự từng trải của mình, thầm nghĩ: “Bọn này chẳng khác gì bọn trẻ trâu thời hiện đại cả.”
Một trong những chàng trai tiến lên, cười cợt: “Hai cô gái xinh đẹp từ đâu đến thế này? Có muốn chúng tôi đưa về không?”
Lan cúi đầu, cố gắng tránh ánh mắt của họ, nhưng Trang thì khác. Cô giữ bình tĩnh, bước lên một bước để đứng chắn trước Lan, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào đám trai làng.
“Chúng tôi tự đi về được, cảm ơn các anh,” Trang nói, giọng dứt khoát nhưng không kém phần lạnh lùng.
Một chàng trai khác cười lớn, giọng chế giễu: “Ôi, mạnh mẽ quá nhỉ! Nhưng đêm nay đường vắng, hai cô không sợ sao?”
Trang nhếch mép cười, cảm thấy sự quen thuộc trong cách hành xử của họ. “Cảm ơn sự quan tâm của các anh. Nhưng chúng tôi không cần sự giúp đỡ của ai cả.”
Cả đám trai làng cười cợt, nhưng khi thấy ánh mắt cương quyết và không chút sợ hãi của Trang, họ bắt đầu mất kiên nhẫn. Một người trong số họ tiến lên, định chạm vào tay Trang. Nhưng cô nhanh như chớp, giữ lấy tay hắn và siết chặt.
“Đừng làm chuyện gì khiến các anh phải hối hận,” Trang nói nhỏ, nhưng giọng đầy uy lực.
Gã trai giật mình, cố gắng rút tay lại nhưng không được. Đám bạn hắn bắt đầu cảm thấy không thoải mái và dần lùi lại. Hắn bực tức nhưng không dám làm gì hơn, cuối cùng cũng phải bỏ đi theo bạn.
Lan thở phào nhẹ nhõm, nhìn Trang với ánh mắt đầy cảm phục và biết ơn.
Hai người quay trở về nhà ông Tuấn, tận hưởng cảm giác an toàn khi ở bên nhau. Dù biết rằng cuộc sống không hề dễ dàng, nhưng với sự đoàn kết và quyết tâm, họ tin rằng có thể vượt qua mọi thử thách phía trước.
Đêm hôm đó, sau khi trở về từ buổi kịch và trải qua sự việc căng thẳng với đám trai làng, Trang chìm vào giấc ngủ sâu trong căn nhà lá của ông Tuấn. Nhưng giấc ngủ của cô không yên bình.
Trang thấy mình đang đứng giữa một nơi tối tăm, âm u. Không gian xung quanh tràn ngập những tiếng rên rỉ, những âm thanh đau đớn và tiếng khóc than. Những bóng người mờ ảo lướt qua, không rõ hình dáng nhưng đầy nỗi kinh hoàng. Trong cảnh tượng đó, cô thấy những câu thơ cổ hiện lên trong không khí, từng chữ một lấp lánh như ánh sáng lạnh lẽo:
“Ngàn năm oan khuất
Bóng tối lẩn khuất
Máu nhuộm đỏ đất
Nỗi đau chẳng dứt.”
Những câu thơ vang vọng, như âm thanh của những linh hồn đau khổ không thể siêu thoát. Cô cố gắng di chuyển, nhưng dường như có một lực vô hình giữ chặt lấy cô, kéo cô về phía một nơi bí ẩn. Trước mắt cô hiện lên hình ảnh của một ngôi đền cổ xưa, nơi những người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng và tàn nhẫn đang phanh thây người dân vô tội. Tiếng hét đau đớn và tuyệt vọng của họ xé tan không gian, làm trái tim cô thắt lại.
Trang giật mình tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa trên trán. Tim cô đập thình thịch, hơi thở gấp gáp. Cô cố gắng trấn tĩnh, nhìn xung quanh căn phòng tối om. Những hình ảnh kinh hoàng của giấc mơ vẫn còn in đậm trong tâm trí cô, khiến cô không thể dễ dàng quay lại giấc ngủ.
Trang ngồi dậy, ôm chặt đôi vai mình, cảm nhận sự lạnh lẽo và u ám vẫn còn bao phủ. Cô biết rằng giấc mơ này không phải là ngẫu nhiên. Nó như một lời cảnh báo, một thông điệp từ quá khứ hay tương lai, về một điều gì đó khủng khiếp đang chờ đợi cô.
Cô tự nhủ, “Mình phải tìm ra sự thật. Những câu thơ, ngôi đền, và những người phanh thây… Chúng có ý nghĩa gì? Tại sao mình lại mơ thấy chúng?”
Quyết tâm sáng rõ trong tâm trí, Trang biết rằng nhiệm vụ của mình không chỉ là sống sót trong thời kỳ này mà còn phải tìm hiểu và giải quyết những bí ẩn đen tối đang bao quanh cô. Cô cảm thấy rằng những sự kiện này đều có liên quan đến việc cô bị xuyên không về quá khứ. Và cô cần tìm ra lý do và cách để trở về thời đại của mình.
Trang hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. Cô nằm lại giường, nhưng mắt vẫn mở to nhìn trần nhà. Đêm nay, giấc ngủ đã rời bỏ cô, nhưng cô biết rằng đây chỉ là khởi đầu cho những thử thách và bí ẩn mà cô phải đối mặt.
Trang không thể ngủ được, cô rời khỏi giường và đi ra ngoài hiên nhà. Ánh trăng lờ mờ chiếu xuống, không khí đêm lạnh lẽo khiến cô rùng mình. Khi đến bờ ao sau nhà, tiếng lõm bõm của con ma da từ đêm trước lại vang lên. Cơn tức giận từ giấc mơ kỳ lạ khiến cô cảm thấy bực bội hơn.
Không còn kiên nhẫn, Trang đứng thẳng, hai tay chắp lại trước ngực. Cô nhắm mắt, tập trung tinh thần và niệm chú:
“Tru tà diệt ma, quỷ quái tà khí, tức khắc tiêu tan. Thần linh bảo hộ, bốn phương bình an.”
Giọng cô dõng dạc và mạnh mẽ. Ngay lập tức, từ bàn tay cô phát ra một luồng ánh sáng rực rỡ, bao phủ toàn bộ khu vực ao. Ánh sáng này lan tỏa, xua tan bóng tối và ma quái. Tiếng lõm bõm ngừng lại, con ma da lẩn khuất dưới nước hét lên một tiếng đau đớn rồi tan biến.
Cảm thấy mình đã thanh tẩy được khu vực, Trang thở phào nhẹ nhõm. Cô biết rằng sự yên bình tạm thời này chỉ là bước đầu. Những thử thách phía trước vẫn còn nhiều, và cô phải luôn sẵn sàng đối mặt. Nhưng ít nhất, đêm nay, cô đã xua tan được một phần bóng tối.
Khi mặt trời vừa ló dạng, Trang tỉnh dậy và vẫn không thể ngừng nghĩ về giấc mơ kỳ lạ đêm qua. Cô bước ra khỏi nhà, cảm nhận ánh nắng ấm áp nhưng tâm trí vẫn đầy những câu hỏi chưa được giải đáp. Cô quyết định trò chuyện với Lan về những gì mình đã trải qua.
“Lan này, trong làng mình có ngôi đền cổ nào không?” Trang hỏi.
Lan ngạc nhiên nhìn Trang. “Có chứ, nhưng ngôi đền đó rất ít người lui tới. Họ nói rằng nó âm u và có nhiều chuyện kỳ bí lắm.”
Nghe vậy, Trang càng tò mò hơn. “Em có thể dẫn chị đến đó không? Chị muốn xem thử.”
Lan hơi do dự nhưng rồi cũng đồng ý. “Được, nhưng chị đợi em một tý, em đi lấy cái đèn dầu đã. Em nghe nói ngôi đền đó có những linh hồn không yên.”
Hai người bắt đầu hành trình đến ngôi đền cổ. Con đường dẫn vào đền nhỏ hẹp và đầy cỏ dại, hầu như không có dấu vết của con người lui tới. Trang và Lan phải bước thật cẩn thận để tránh ngã.
Sau khi Lan chỉ cho Trang đường đến ngôi đền cổ, họ dừng lại trước một cánh cổng lớn đã mục nát, rêu phong bám đầy. Ngôi đền trông âm u, bí ẩn, toát lên vẻ lạnh lẽo.
“Chị Trang, em không chắc liệu chúng ta có nên vào đó không,” Lan nói, giọng lo lắng. “Nơi này trông đáng sợ quá.”
Trang nhìn vào cánh cổng, ánh mắt kiên định. “Không sao đâu, Lan. Chị sẽ vào trong kiểm tra. Em có thể đợi chị ở ngoài, hoặc nếu sợ thì em về trước cũng được.”
Lan ngập ngừng, rồi quyết định. “Em nghĩ em sẽ về nhà chờ chị. Nếu có gì không ổn, chị hãy chạy ra ngay nhé.”
Trang mỉm cười trấn an. “Chị sẽ cẩn thận. Đừng lo lắng.”
Lan gật đầu rồi quay bước về làng, còn Trang thì tiến vào ngôi đền. Cô bước qua cánh cổng, không gian bên trong đền càng thêm tối tăm và lạnh lẽo. Ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn dầu của cô chỉ đủ soi rõ vài bước chân trước mặt.
Tiến sâu vào trong, Trang phát hiện ra nhiều bức tượng cổ kính cùng những hình vẽ và ký tự lạ trên tường. Cô rút ra một cuốn sách cổ mà cô mang theo từ thời hiện đại, bắt đầu so sánh các ký tự trên tường với những gì trong sách.
“Chắc hẳn đây là ngôi đền thờ vị nào đó. Nhưng tại sao mình lại bị đưa đến đây?” Trang tự nhủ.
Bỗng nhiên, từ một góc tối của ngôi đền, cô nghe thấy tiếng động lạ. Trang giật mình quay lại, tay nắm chặt lấy lá bùa trong túi áo. Cô bước chậm rãi đến gần nguồn âm thanh, trái tim đập nhanh hơn.
Khi tới gần, cô thấy một bệ đá lớn, trên đó có một quyển sách cổ và một bức tượng. Trang tiến lại gần, cẩn thận quan sát. Những ký tự trên bệ đá và sách cổ khớp với những gì cô đã đọc về nghi lễ triệu hồi.
“Đây rồi,” Trang thì thầm. “Đây chính là manh mối để mình trở về.”
Cô bắt đầu đọc những dòng chữ cổ trên sách, cố gắng hiểu rõ từng từ. Đột nhiên, ngôi đền rung chuyển nhẹ, ánh sáng yếu ớt từ đèn dầu chập chờn.
Trang biết rằng thời gian không còn nhiều. Cô cần phải hoàn thành nghi lễ này một cách nhanh chóng và chính xác. Với quyết tâm và lòng dũng cảm, cô tiếp tục nghiên cứu và chuẩn bị cho nghi lễ triệu hồi cổ xưa.
“Thiên sư hộ thân, thần binh thần tướng, đến bảo vệ thân ta, tà ma tan biến, bình an ở lại.” Trang thầm đọc chú.
Với sự quyết tâm ấy, Trang biết rằng cô sẽ tìm ra câu trả lời và có thể trở về nhà, bất chấp những thử thách và nguy hiểm đang chờ đợi phía trước.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play