Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

LUCID DREAM

CHAP 1: BUỚC NGOẶC

LƯU Ý: CHAP NÀY ĐƯỢC VIẾT THEO GÓC NHÌN CỦA NỮ 9
______________
Tên tôi là Hikaru Riku. Tôi cảm thấy mình là một người rất may mắn, ít nhất là may mắn hơn so với những đứa trẻ khác. Tôi có một gia đình trọn vẹn, tôi có bố và mẹ yêu thương.
Bắt đầu khi tôi nhớ được chuyện là năm tôi ba tuổi, tôi nhớ lần đầu tiên mình khóc đó là lần tôi ngã xe đạp.
Haruki Kojiro
Haruki Kojiro
Ôi trời, Riku con không sao chứ ?
Hikaru Renjiro
Hikaru Renjiro
Riku đừng khóc nữa, con đã tiến bộ thêm nhiều rồi đó
Haruki Kojiro
Haruki Kojiro
Xin lỗi con, đều tại bố vụng về không đỡ được con
Mẹ xin lỗi rồi tôi rồi lại quay sang trách bố
Haruki Kojiro
Haruki Kojiro
Anh thật chẳng biết thương con gì cả
Bố có vẻ không đồng tình với mẹ, liền phản bác lại
Hikaru Renjiro
Hikaru Renjiro
Có nhiều cách để thương con mà em! Sớm muộn gì con bé cũng phải học cách bảo vệ bản thân thôi!
Hikaru Renjiro
Hikaru Renjiro
Mà trên thế giới này người thương Riku nhất là anh đấy nhé
Haruki Kojiro
Haruki Kojiro
Giề? Ý anh là em chỉ đứng thứ hai thôi á? Em mới là người thương Riku nhất nhé!
Bố phì cười rồi lại nói
Hikaru Renjiro
Hikaru Renjiro
Cả hai đều là bảo bối của anh, là người anh yêu thương nhất
Haruki Kojiro
Haruki Kojiro
Kệ anh! Em mới là nguời thương Riku nhất!
Nghe bố mẹ cãi nhau xem ai thương tôi nhất, tôi cười phì lên, trong lòng cảm thấy rất vui, rất hạnh phúc.
Nhưng...
Hạnh phúc kéo dài không được bao lâu thì bố tôi ngã bệnh. Bố bệnh rất nặng dường như có thể không qua khỏi.
Đó là lần thứ hai tôi khóc.
Khi đó, sáng thì mẹ phải cật lực đi làm để trả tiền viện phí cho bố. Tối thì chăm sóc bố.
Sau ba năm, bệnh tình của bố tôi đã có chuyển biến tốt. Ba tháng sau bố khỏi bệnh hẳn. Cuối cùng mẹ cũng không còn phải cực khổ nữa
Hôm bố ra viện mẹ đã khóc rất nhiều, nhưng lúc đó tôi đã nhịn khóc để chứng tỏ ra mình đã trưởng thành.
Những điều tốt đẹp đến với gia đình tôi rất ngắn ngủi, bố lại ngã bệnh
Và lần này ông không qua khỏi...
Ngày bố mất là một ngày mưa, mưa to như trút nước. Những cơn mưa lớn như cuốn trôi hy vọng của mẹ và tôi xuống, cuốn đi cả gia đình hạnh phúc của tôi....
Hôm đấy mẹ đã khóc rất to...trông bà rất đau khổ. Hôm đấy mưa rất lớn...Tôi không thể nhận ra được thứ nước chảy dài trên má mình là nước mưa hay nước mắt....Hoặc là tôi không muốn nhận ra.....
Ngày bố mất là ngày mưa....tôi cảm thấy không thích mưa
____________
Hai năm sau khi bố mất, mẹ đã đi thêm buớc nữa
Haruki Kojiro
Haruki Kojiro
Riku đây là chú Kunio Higo, từ bây giờ chú ấy là sẽ là ba của con, con mau chào ba đi
Hikaru Riku
Hikaru Riku
Con chào chú ạ
Haruki Kojiro
Haruki Kojiro
Con gọi sai rồi! Phải gọi là ba mới đúng!
Hikaru Riku
Hikaru Riku
Nhưng..chú đó đâu phải ba...
Thấy tôi nhất quyết không gọi nguời đàn ông kia là ba, mẹ tôi đã rất tức giận đập bà đứng lên quát tôi
Haruki Kojiro
Haruki Kojiro
Mẹ bảo con gọi là ba!
Thấy mẹ đùng đùng nổi giận, người đàn ông kia cuối cùng cũng lên tiếng khuyên can.
Kunio Higo
Kunio Higo
Em bình tĩnh, có lẽ do chưa thân với anh nên không chịu gọi. Sau này ở chung một nhà, sớm muộn gì con bé cũng gọi thôi.
Nói rồi ông ta chuyển ánh mắt từ mẹ sang liếc nhìn tôi. Ánh nhìn đó khiến tôi sởn gai ốc, cũng khiến tôi thêm bất an
Hôm đấy trời cũng mưa rất to.....Tôi không thích mưa
Bắt đầu từ ngày hôm đó - ngày là người đàn ông đó trở thành bố tôi, những chuỗi ngày tháng tươi đẹp của tôi đã kết thúc, mở ra những ngày tháng u tối Thế giới của tôi như bị màn đêm kinh hoàng bao phủ, một thế giới tối tăm không một tia sáng.....
Hôm đấy trời mưa rất to....Tôi không thích mưa
_____ END CHAP_____

CHAP 2 : TRƯỜNG MỚI

Cũng đã một năm trôi qua kể từ ngày hôm đó. Vì Kojiro chuyển công tác nên cả gia đình phải chuyển nhà
Haruki Kojiro
Haruki Kojiro
Mẹ xin lỗi con về sự bất tiện này
Haruki Kojiro
Haruki Kojiro
Thời gian đầu có thể con sẽ hơi buồn vì phải chia tay bạn bè
Haruki Kojiro
Haruki Kojiro
Nhưng rồi con sẽ gặp những người bạn mới mà
Kunio Higo
Kunio Higo
Mẹ con nói đúng đấy, dù sao cũng chỉ là bạn bè thôi mà, ở đâu chẳng có,con đừng buồn nữa
Kunio Higo
Kunio Higo
Dù sao Riku nhà chúng ta cũng rất dễ thương, dượng tin là con sẽ sớm kết bạn được thôi
" Chỉ là bạn bè thôi mà " dù mẹ và dượng nói rất nhiều, nhưng chỉ có câu nói đấy lọt vào tai cô.
Bỏ bát đũa xuống bàn, cô xách balo lên vai chuẩn bị đi học
Hikaru Riku
Hikaru Riku
Con no rồi, chào mẹ và dượng con đi học
Haruki Kojiro
Haruki Kojiro
Còn sớm mà con, đợi dượng ăn xong rồi chở con đi cho an toàn
Nghe câu nói của mẹ, cô khẽ nhíu mày " an toàn " đi với ông ta mà an toàn á? Nếu vậy cô thà lên xe người lạ còn hơn. Dù sao ông ta cũng có khác gì người lạ đâu
Hikaru Riku
Hikaru Riku
Con đi xe bus cũng được, con lớn rồi mà
____________________
Chỉ mới 6 giờ sáng nhưng trạm xe lại đông nghẹt người. " Hôm nay là ngày đặc biệt gì à? " Suy nghĩ vội thoáng qua đầu cô, nhưng nhanh chóng bị không khí mát lạnh trong xe thổi bay đi kèm theo cơn mệt mỏi.
Chiếc xe bắt đầu khởi hành cũng là lúc em vừa ổn định vị trí ngồi.Em khẽ giương đôi mắt về phía ô cửa sổ, ngồi tựa đầu vào cửa kính, nhìn ngắm đường phố nhộn nhịp buổi sáng sớm qua ô cửa.
Ting Tiếng chuông tin nhắn từ điện thoại vang lên phá vỡ mạch suy nghĩ trong đầu Riku. Cô vội vàng đút tay vào túi lấy chiếc điện thoại ra
Hikaru Riku
Hikaru Riku
" Ai nhắn tin thế ? "
Riku lấy vội chiếc điện thoại trong túi áo ra, trên màn hình điện thoại những dòng tin nhắn liên tục hiện ra.
Hikaru Riku
Hikaru Riku
" Cậu ấy nhắn gì mà nhiều thế này ? "

CHAP 3 : TRƯỜNG MỚI

Nhìn những thông báo tin nhắn đến từ người bạn thân liên tục hiện ra trên màn hình điện thoại, Riku chậm rãi lướt xem những dòng tin ấy, thi thoảng cô lại cười khúc khích với những tin nhắn ấy.
[__] : Tin nhắn
Minamoto Sakura
Minamoto Sakura
✉ Nè Riku bồ đến trường chưa?? Tui nghe nói mọi người ở đó thân thiện lắm á, bồ thấy đúng không? Có bạn mới đừng quên tui nha😭😭 Cũng phải cẩn thận đừng để bản thân bị bắt nạt nha Ai bắt nạt bồ cứ nói với tui, tui nhất định không để bồ chịu thiệt đâu 😤😤😤😤😤
Riku khẽ mỉm cười, trong lòng cảm thấy vô cùng cảm động. Em và Sakura là đôi bạn thân đã chơi cùng nhau từ lúc tấm bé, cả hai cùng nhau lớn lên, gắn bó như hình với bóng trước giờ chưa từng tách rời. Sau khi Riku chuyển đi, đây là lần đầu tiên cả hai không đến trường cùng nhau
Hikaru Riku
Hikaru Riku
✉ Tui còn chưa đến trường nữa nè, bồ lo xa quá. Yên tâm đi tui hong phải con nít , tui cũng không quên bồ đâu 😤😤
Cô phì cười, Sakura lúc nào cũng vậy, như một người chị lớn luôn lo lắng cho em mình, còn Riku là đứa em gái bé bỏng của cô ấy. Dù cả hai chỉ cách nhau hai tháng tuổi
Minamoto Sakura
Minamoto Sakura
✉ Suỵt! Tui lớn hơn bồ, bồ phải nghe tui Hic! Rõ ràng là bồ mới là người sắp đến trường mới, sao tui lại là người lo quà nè chời 😓😓
Hikaru Riku
Hikaru Riku
✉ Kk Chắc nhờ có bồ lo giùm mà tui thấy tâm trạng tốt quá nè
Hikaru Riku
Hikaru Riku
✉ Xe đến nơi rồi. Bye bồ nhaa Đi học vui vẻ
Minamoto Sakura
Minamoto Sakura
✉ Nếu không vui bồ chịu gì?
Ghệ iu Sa đã xem Ghệ iu Sa đang offline
__________________________________
NovelToon
Rảo bước trên dãy hành lang dài, em đưa mắt liếc nhìn xung quanh tìm kiếm căn phòng mang tấm biển " Phòng giáo viên " Cố bước đi thật chậm để có thể tận hưởng luồng gió trời mát rượi thổi vào.
Làn gió mát thổi nhẹ nhàng nhưng đủ để người ta cảm thấy mát mẻ, cũng đủ để những tán cây ngoài sân đung đưa tạo nên những âm thanh cọt kẹt vui tai. "Làn gió êm dịu này thật khiến người ta sảng khoái, cảnh vật nơi này cũng thật biết cách khiến người ta lưu lại nơi này lâu hơn " Riku thầm nhận xét trong lòng
Hikaru Riku
Hikaru Riku
" Gió thổi nhẹ nhẹ qua mặt...làm mình buồn ngủ quá "
???
???
Này! Em học sinh kia

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play