Boss À , Tha Cho Em !!!
tôi là bác sĩ
tiếp tân
chào buổi sáng 👋 Bác sĩ Lâm
Lâm Nguyệt Y
Chào mọi người👋
Lưu Vy
ấy cha cha , Nguyệt Y, hôm qua vừa thất tình, ở nhà lôi tớ ra tâm sự, khóc lóc thảm thiết lắm mà, sao sáng nay tươi tỉnh dữ vậy
Lâm Nguyệt Y vội nắm tay áo Lưu Vy đi ra chỗ khác
Lâm Nguyệt Y
nè, đừng nói chuyện đó ở đây chứ, mất hình tượng tớ hết
Lâm Nguyệt Y và Lưu Vy làm việc ở bệnh viên Hope được 3 năm. Lâm Nguyệt Y làm bên khoa ngoại, còn Lưu Ly làm y tá. Từ nhỏ họ đã chơi thân với nhau, Lâm Nguyệt Y có mặt ở đâu là Lưu Vy có mặt ở đấy.
Ở sảnh trước bệnh viện, giờ giải lao.
Tổ trưởng Tổ y tế
nè, y tá Lưu Vy, cô có nghe tin gì chưa?
Lưu Vy
Chuyện gì là chuyện gì !?
Tổ trưởng Tổ y tế
trời, tin động trời vậy mà không biết. Để kể cho nghe. Hai hôm trước, viện trưởng bán bệnh viện này rồi ".
Lưu Vy đang uống nước liền phun hết ra ngoài
Lưu Vy
cái cái gì, bán bệnh viện này, mà.... mà bán cho ai, chẳng phải viện trưởng đang rất bình thường sao, sao lại bán?
Tổ trưởng Tổ y tế
ai biết đâu, tôi nghe được là, viện trưởng thiếu nợ một con số rất lớn, nên bán bệnh viện rồi, bán cho chủ nợ. Mà chủ nợ không phải là bác sĩ, không biết chút gì về ngành y hết. Nghe nói người thu mua là chủ tịch tập đoàn Cố Thị
Lưu Vy
chủ tịch tập đoàn Cố Thị?
Lưu Vy không biết người này nên hỏi
Tổ trưởng Tổ y tế
đừng nói là y tá Lưu Vy không biết nha. Chủ tịch tập đoàn Cố Thị là một người đàn ông khoảng hai mấy gần ba chục tuổi gì đó, nghe nói lạnh lùng kiêu ngạo lắm, nhưng bù lại, hắn rất tài năng, còn đẹp trai nữa. Ở độ tuổi đó mà đã nắm trong tay số tiền không hề nhỏ, còn những tập đoàn khác nữa
Lưu Vy nghe đến đẹp trai là hai mắt sáng rực lên. Cô để ly nước xuống rồi chạy vào phòng làm việc của Lâm Nguyệt Y.
Phòng làm việc của Lâm Nguyệt Y.
Cạch, cửa phòng mở ra. Lưu Vy hối hãi chạy vào.
Lưu Vy
Nguyệt Y, có thông tin hot, muốn nghe không
Lâm Nguyệt Y vẻ mặt khó hiểu nhìn Lưu Vy.
Lâm Nguyệt Y
thì nói đi, tớ nghe
Lưu Vy đem mọi chuyện kể lại hết, nhưng vẻ mặt của Lâm Nguyệt Y vẫn bình thường, nàng không quan tâm, nàng quay sang hỏi một câu bằng giọng nói lạnh lùng
Lưu Vy nghe xong hai chữ " thì sao ", thì vẻ mặt cũng chùng xuống. Cô quên là Lâm Nguyệt Y không có hứng thú với trai đẹp, đặc biệt là người kiêu ngạo, cộng thêm Lâm Nghuyệt Y với chia tay bạn trai. Nêm dù thông tin có hot đến đâu, nàng cũng không quan tâm.
Lưu Vy
ờ, cũng không có gì, chỉ muốn kể cho nghe thôi, tại nghe nói tổng giám đốc Cố Thị đẹp trai, và hơn nữa, bây giờ bệnh viện này, hắn đã thu mua lại rồi, tất là mình là nhân viên dưới cấp của hắn
Lâm Nguyệt Y nhìn sang Lưu Vy rồi quăng ra câu nói hờ hững
Lâm Nguyệt Y
bệnh viện ai thu mua tớ không quan tâm, tớ chỉ biết nhiệm vụ của tớ là vào đây làm việc và chữa trị cho bệnh nhân cần đến tớ, tới tháng tớ lãnh lương, vậy thôi. Còn chuyện còn lại, tớ không quan tâm
Năm xưa Lâm Nguyệt Y vốn không muốn làm bác sĩ, chỉ vì ba mẹ nàng quá khắc khe.
Từ lúc vào làm trong bệnh viện Hope, nàng chỉ hoàn thành tốt công việc của mình, chỉ đơn giản đây không phải là ước mơ của nàng, bây giờ đi làm, cũng chỉ vì muốn kiếm tiền sống qua ngày. Năm xưa trước đi ba mẹ nàng qua Pari, nàng đã tự học cách kiếm tiền và không dùng đến tiền của ba mẹ. Nàng và Lưu Vy góp tiền lại mua căn nhà nhỏ ở gần bệnh viện. Dần dần thời gian trôi qua, nàng cảm thấy như vậy cũng tốt, ban ngày đi là cùng cô bạn thân của mình, tan làm thì cùng nó đi la cà đâu đó, tối về thì ngủ. Mọi chuyện cứ như thế lập đi lập lại 3 năm và nàng đã trưởng thành.
Phỉ Ngạn gõ cửa bước vào phòng , nói :
Phỉ Ngạn
Boss, hai ngày nữa, tất là vào ngày 25/8 chúng ta sẽ có một cuộc họp ở Pari. Là cuộc họp về đối tác đầu tư trung tâm thương mại
Một giọng nói lạnh băng thốt lên
người lạ
bắt nó lại, lần này phải đem đầu nó về cho đại ca
Một tên mặt vest đen lớn tiếng thét lên, một đám người tầm cỡ 8,9 người đuổi bắt Cố Thiên Vũ.
Cố Thiên Vũ lần này qua Pari họp, bàn về vấn đề mở trung tâm thương mại, nhưng khi trên đường về khách sạn, một đám người đuổi giết anh, do lần này vệ sĩ theo ít, với lại Phỉ Hạo không đi cùng anh, nên 36 kế, chạy là thượng sách.
Hôm nay, Lâm Nguyệt Y cũng đến Pari thăm ba mẹ, nhưng nàng không ngủ lại ở nhà ba mẹ mà về khách sạn.
h tối, ở Pari khung cảnh đẹp hữu tình dưới những ánh đèn led, nhìn trông xa xa là tháp Eiffel cao sừng sững hiêng ngang. Không khí ở Pari vào mùa thu thật mát mẻ, với những cây phong đậm màu sắc. Bỗng trời đổ cơn mưa rào, từ từ trở thành cơn mưa lớn
Lâm Nguyệt Y đang đi trong con hẻm số 17 của Pari, thì vội chạy vì cơn mưa. Nhưng, nàng vấp ngã vì có một vật cảng ngang đường. Nhìn kỹ lại, là một cái chân, là máu.
Một người đàn ông đang bị thương ở vai, ngồi dựa vào bước tường, do trời tối nên Lâm Nguyệt Y không nhìn rõ là người pháp hay là người nước khác. Là một bác sĩ, nàng không nghĩ nhiều nhe vậy, việc trước mắt phải làm là cứu người đàn ông này.
Lâm Nguyệt Y dìu người đàn ông này vào trú hiên trước nhà gần đó.
Lâm Nguyệt Y
Excuse me, is there anyone at home, someone was injured ". ( xin hỏi, có ai ở nhà không, có người bị thương)
Trong nhà bước đi một đôi vợ chồng trung niên, họ thấy có người bị thương nêm để Lâm Nguyệt Y và người đàn ông đó vào nhà.
Lâm Nguyệt Y
Please ask, is there a hospital recently? ". ( xin hỏi, gần đây có bệnh viện không?)
người lạ
recently no ". ( gần đây không có)
Lâm Nguyệt Y
I"ll be back, please watch over him". ( tôi sẽ trở lại, xin hãy trông chừng anh ấy).
Nói xong Lâm Nguyệt Y mượn cây dù của vợ chồng trẻ rồi chạy một mạch ra trạm y tế, cũng may trên đường trở về khách sạn, nàng tình cờ thấy, nếu không chắc không biết cứu người đàn ông kia như thế nào.
Khi trở lại, Lâm Nguyệt Y đã mua, nhíp, dao, cồn, băng gạt, bông gòn
Người đàn ông ấy trúng đạn ở vai, cũng không sâu lắm, nhưng do dầm mưa lâu nên ngất, cũng nhờ đó mà thuận lợi để Lâm Nguyệt Y phẩu thuật lấy viên đạn ra.
Sáng hôm sau, trời đã tạnh. Lâm Nguyệt Y dìu người đàn ông đó lên taxi rồi chở đến bệnh viện.
Khi người đàn ông đó tỉnh lại. Lâm Nguyệt Y mới thấy đỡ lo hơn. Nàng cũng đã biết người đàn ông này là người trung quốc, khi lấy giấy căn cước của anh ta làm thủ tục nhập viện.
Dưới ánh đèn của bệnh viện, khuôn mặt người đàn ông hiện lên một cách hoàn mỹ, đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng, sóng mũi cao vút, đôi chân mày rậm, tất cả như một kiệt tác thần linh ban xuống, vẻ đẹp lạnh lùng.
Lâm Nguyệt Y
chào anh, anh tỉnh rồi. Anh còn nhớ anh là ai, vì sao bị thương hay không?
Cảm giác đau từ bả bạ xuống cánh tay, lộ ra trên mặt người đàn ông này.
Cố Thiên Vũ
tôi tên Cố Thiên Vũ
Chỉ giới thiệu tên, không nói gì thêm, mãi đến một hồi, anh mới hỏi
Cố Thiên Vũ
Cô đã cứu tôi ?
Lâm Nguyệt Y
ừ, tối qua anh ngất ở con hẻm số 17
Cố Thiên Vũ
cô đưa tôi vào bệnh viện?
Một sự ngạt nhiên hiện lên gương mặt Cố Vũ Thiên.
Lâm Nguyệt Y
tôi đâu nào mạnh như vậy. Hôm qua tôi dìu anh vào nhà gần đó, họ cho tôi và anh ở nhờ. Tôi đi mua dụng cụ y tế, rồi lấy đạn ra cho anh, sáng hôm nay mới đưa anh vào bệnh viện
Lâm Nguyệt Y
ừ, tôi là bác sĩ, xem như anh may mắn gặp tôi đấy
Nụ cười nhẹ nhàng mà làm cho tâm tình của Cố Thiên Vũ có xíu xao động. Cô gái này đã cứu anh một mạng. Còn tốt bụng đưa anh vào bệnh viện.
Trước giờ Cố Thiên Vũ cho rằng phụ nữ là sự phiền phức, cho nên anh chẳng bao giờ phải lòng một người phụ nữ nào cả, nhưng,,,, nhưng hôm nay, người con gái này đã cứu anh cho dù chưa biết gì về anh cả. Một người con gái vừa đẹp vừa tốt bụng. Có lẽ đây là duyên phận của Lâm Nguyệt Y và Cố Thiên Vũ
người cũ
Không gian nhường như ngừng lại, ánh mắt Lâm Nguyệt Y và Cố Thiên Vũ nhìn nhau, giống như cả hai đều có câu hỏi nhưng không hỏi được.
Cố Thiên Vũ ngồi dậy cạnh giường, ánh nắng buổi sáng xuyên qua mái tóc được cắt gọn gàng của anh. Đột nhiên anh mở miệng, một giọng nói thăng trầm vang lên.
Cố Thiên Vũ không nhìn Lâm Nguyệt Y nữa, mà nhìn chỗ cạnh giường, ý như là sự ngại ngùng.
Cố Thiên Vũ từ trước tới giờ vẫn không nhờ vào sự giúp đỡ của ai, oanh oanh liệt liệt làm tất cả mọi chuyện theo ý mình, nhưng ngày hôm nay lại thảm bại ngồi trên giường bệnh.
Lâm Nguyệt Y
không cầm cảm ơn. Tiền viện phí của anh tôi đã thanh toán, à quên nữa
Lâm Nguyệt Y lấy ra từ trong túi chiếc điện thoại rồi nói tiếp
Lâm Nguyệt Y
điện thoại của anh đây, nhìn quần áo anh ăn mặc, với điện thoại anh dùng, chắc anh cũng là công tử gì đó, gọi điện cho người nhà anh đón đi, tôi có việc đi trước
Nói xong , Lâm Nguyệt Y quay lưng đi , đúng lúc Cố Thiên Vũ lên tiếng
Lâm Nguyệt Y quay lưng lại.
Lâm Nguyệt Y
có chuyện gì?
Cố Thiên Vũ ấp a ấp úng muốn nói gì đó, cuối cùng cũng nói được.
Cố Thiên Vũ
cô...... cô tên là gì, cô làm bác sĩ bệnh viện nào?
Lâm Nguyệt Y nhìn bộ dạng ấp úng của anh mà bật cười
Lâm Nguyệt Y
Lâm Nguyệt Y, làm việc ở bệnh viện Hope Bắc Kinh
Bệnh viện Hope Bắc Kinh, vừa nghe Cố Thiên Vũ đã cười phì, thì ra là bác sĩ của bệnh viện anh
Lâm Nguyệt Y nhìn nụ cười của Cố Thiên Vũ mà khó hiểu, anh ta cười cái gì?
Lâm Nguyệt Y
anh cười cái gì?
Giọng nói nàng có phần hơi trang nghiêm hỏi
Cố Thiên Vũ
à, không có gì, tôi cũng làm ở bệnh viện đó
Hết cớ biện hộ rồi, chẳng lẽ nói với nàng anh là chủ tịch bệnh viện đó sao, nhỡ khi nói xong nàng có hoảng hốt mà thét lên không?
Lâm Nguyệt Y
anh làm ở bệnh viện Hope à, làm bác sĩ bên khoa nào, sao tôi chưa từng gặp anh?
Lâm Nguyệt Y nhìn Cố Thiên Vũ với anh mắt nghi ngờ. Anh làm ở bệnh viện Hope sao, sao nàng chưa từng gặp, mà tại sao hắn lại bị truy sát và bị thương chứ? Có cả hàng trăm câu hỏi trong đầu nàng lúc này
Cố Thiên Vũ
bộ làm trong bệnh viện, thì phải làm bác sĩ à
Cố Thiên Vũ nói với ý muốn cười.
Lâm Nguyệt Y
vậy chứ anh làm chức vụ gì?
Cố Thiên Vũ
nếu tôi nói, tôi làm thư kí của chủ tịch, cô tin không?
Mấy ngày nay trong bệnh viện có tin đồn là chủ tịch mới đẹp trai lắm, đặc biệt không gần nữ sắc, song tin đó cũng có thêm tin là, chủ tịch mới bị gays, bởi xung quanh của chủ tịch mới chỉ toàn là nam, kể cả thư kí. Trời ơi, trăm nghe không bằng mắt thấy, đúng là như tin đồn.
Lâm Nguyệt Y bất giác thốt lên
Lâm Nguyệt Y
ôi trời, không thể nào
Bây giờ trong đầu nàng hiện lên những hình ảnh đam mỹ khi Cố Vũ Thiên bảo anh ta làm thư kí cho chủ tịch mới.
Cố Thiên Vũ nhìn nàng chằm chằm, nàng đang nghĩ gì vậy, không lẽ.
Cố Thiên Vũ
này, cô đang nghĩ gì vậy, không, không như cô nghĩ đâu
Cố Thiên Vũ càng biện hộ, nàng càng có suy nghĩ ấy hơn.
Lâm Nguyệt Y
ầy không sao đâu, xã hội phát triển rồi, không ai kì thị chuyện đó đâu, anh yên tâm, tôi sẽ kính miệng không nói đâu. Bây giờ tôi có việc bận rồi, tôi đi trước. Ok
Nói xong Lâm Nguyệt Y chạy vọt đi, bỏ lại Cố Vũ Thiên ở bệnh viện chưa một lời giải thích. Bất giác, Cố Vũ Thiên cười nhẹ
Cố Thiên Vũ
cô gái này thật thú vị
Lâm Nguyệt Y
alo, mẹ à, con đang trên đường đến, 5 phút nữa con tới
Sau khi rời bệnh viện, Lâm Nguyệt Y chạy thẳng đến nhà hàng, nơi hẹn bữa cơm gia đình cùng ba mẹ nàng.
mẹ (Lâm Nguyệt Y)
con gái bên này
Mẹ của Lâm Nguyệt Y phất ra dấu hiệu mình đang ở đây.
Trên bàn ăn đầy đủ những món sơn hào hải vị, nhưng chỉ có điều.
mẹ (Lâm Nguyệt Y)
không hợp khẩu vị con sao?
Lâm Nguyệt Y
không phải ạ, chỉ là cảm thấy, những món này có đắt thế nào, cũng không bằng món mì gà của mẹ
Lâm Nguyệt Y nhìn mẹ nàng bằng ấy mắt sắp ứa lệ. Đã hơn 5 năm rồi, ba mẹ không sống cùng nàng, kể cả bữa cơm gia đình, một năm cũng chỉ ăn được vài ba lần, mỗi lần ăn chỉ toàn ra nhà hàng, vì mẹ nàng không có thời gian để nấu
mẹ (Lâm Nguyệt Y)
mẹ xin lỗi, chỉ vì mẹ bận.....
Lâm Nguyệt Y
không sao ạ, con hiểu
Mẹ nàng chưa nói hết câu, nàng đã xen câu nói của mình vào. Vì nàng biết mẹ nàng rất bận, và nàng thông cảm cho mẹ.
Bữa cơm ngon lành đã được ăn hết, và món tráng miệng được đưa lên.
ba (Lâm Nguyệt Y)
Nguyệt Y, con cũng đã hai mươi mấy tuổi rồi, hay là lập gia đình đi, để cho ba mẹ an lòng
Lâm Nguyệt Y
thưa ba, con chưa muốn lập gia đình, con muốn lập nghiệp trước. Con không muốn sau này người ta bảo con vì tiền mà ở cạnh ai đó và cũng vì tiền mà rời ra ai đó
Nàng nhìn ba mình rồi mỉm cười gượng
ba (Lâm Nguyệt Y)
ba mẹ không thúc ép con, nhưng về chuyện của Giang Phong.....
Lâm Nguyệt Y xen lời của mình vào
Lâm Nguyệt Y
ba à, chuyện của con và anh ấy đã là quá khứ, bây giờ con chỉ muốn sống cho hiện tại, ba đừng nhắc chuyện xưa nữa
mẹ (Lâm Nguyệt Y)
nhưng dù sao, Giang Phong và con là thanh mai trúc mã, còn là người bạn thân trong suốt thời đi học của con, hay là...
Lâm Nguyệt Y
nếu anh ấy xem con là bạn bè của anh ấy vậy năm xưa tại sao anh ấy lại bỏ qua Mĩ. Nhưng anh ấy chọn sự nghiệp không chọn tình bạn, bây giờ ba muốn con quay lại với anh ấy,, nói chuyện với anh ấy như chưa có chuyện gì xảy ra, đó là chuyện không thể
Tâm trạng của Lâm Nguyệt Y thay đổi nhanh chóng khi nhắc đến Giang Phong, anh chàng từng là một ám ảnh thanh xuân của nàng.
Lâm Nguyệt Y thật sự không hiểu nổi, tại sao ba mình có thể biện hộ cho Giang Phong được chứ, chính Giang Phong là người bỏ mặc con gái của ông mà. Dù là chuyện của 5 năm trước, nhưng cho dù đã trôi quay lâu lắm rồi nhưng vẫn còn chút dư âm vấn vương lại.
Giọng nói thanh lịch, ảm đạm lại vang lên.
ba (Lâm Nguyệt Y)
ba không có ý gì, chỉ là ba nghĩ có khuất mắc trong chuyện tình của con và Giang Phong. 2 tháng nữa, Giang Phong về nước, nó bảo, nó muốn gặp con
Lâm Nguyệt Y bỏ ngoài tai những điều ba mình nói, đứng dậy chào ba mẹ rồi rời khỏi nhà hàng.
tôi tìm được em rồi
Từ ngày hôm đó, Cố Thiên Vũ trở về Bắc Kinh, anh cho người đi điều tra Lâm Nguyệt Y nhưng vẫn chưa có manh mối. Đúng là xa tận chân trời, gần ngay trước mắt. Ngày hôm nọ, bệnh viện mở cuộc họp, Cố Thiên Vũ là chủ tịch, tất nhiên phải đi.
Từ trông xa, một chiếc Ferrari màu trắng dừng tại cổng chính bệnh viện. Phỉ Ngạn mở cửa xe. Đôi giày hiệu láng bóng nối tiếp với đôi chân dài chạm đất. Cố Thiên Vũ mặc bộ đồ vest đen, tóc được cắt gọn gàng.
Thế giới đúng thật là rất nhỏ, chỉ cần bước vài bước, xoay vài vòng là có thể gặp lại nhau.
Từ cửa chính bước vào, chạm mặt đầu tiên là Lâm Nguyệt Y, nàng đang rất vội vã vì có một bệnh nhân được chuyển vào bệnh viện do tai nạn giao thông. Từ xa nàng chạy ra cửa, do vội vàng quá nàng cũng chẳng nhìn Cố Thiên Vũ vì cho dù có nhìn cũng chưa chắc nhận ra. Nàng lướt qua mặt Cố Thiên Vũ như cơn gió.
Cố Thiên Vũ từ giây đầu tiên gặp nàng tim đã đập lỡ một nhịp rồi. Hắn đứng lại để nhìn nàng từ xa. Dáng người nhỏ nhắn cao tầm 1m65 được khoác lên bộ đồ xanh bác sĩ cùng với chiếc áo blouse trắng, gương mặt trái xoan được trang điểm nhẹ nhàng cùng với màu son cam đất.
Lâm Nguyệt Y
xin lỗi, tránh đường
Đây là câu nói đầu tiên mà Lâm Nguyệt Y nói với Cố Thiên Vũ tại bệnh viện, nàng chẳng nhớ ra hắn, nàng chỉ biết bệnh nhân đang chảy máu rất nhiều, cần cầm máu, nàng và một số tá đẩy xe bệnh vào trong phòng sơ cứu vết thương.
Khi Lâm Nguyệt Y khuất dần sau phòng sơ cứu vết thương thì lúc đó Cố Thiên Vũ mới lên tầng lầu phòng họp. Vừa đi, hắn vừa suy nghĩ về Lâm Nguyệt Y, bất giác hắn lên tiếng.
Cố Thiên Vũ
thế giới này đúng là bé thật
Cố Thiên Vũ cong môi cười
Phỉ Ngạn vừa đi theo sau vừa thầm nghĩ
Phỉ Ngạn
cô gái tên Lâm Nguyệt Y này đúng là đặc biệt, có thể làm cho boss bỏ công sức ra để tìm
Cố Thiên Vũ trước giờ không gần nữ sắc, hắn cho rằng, đàn bà là phiền phức không đáng có. Nên từ lúc trưởng thành 18 tuổi đến giờ hắn không gần nữ sắc
Tại phòng sơ cứu vết thương
Lâm Nguyệt Y
mau, chuyển vào phòng phẫu thuật, bệnh nhân có biểu hiện xuất huyết não
Sau gần 2 tiếng đồng hồ cấp cứu cho bệnh nhân, thì bệnh nhân đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm.
Lưu Vy
ôi, lâu lắm rồi mới có một trường hợp đặc biệt như bệnh nhân A
Lâm Nguyệt Y lúc trong phòng phẫu thuật vừa hoàn thành công đoạn cuối của khâu vết thương thì trong đầu liền gợi lại kí ức về con hẻm 17 ở Pari, nàng thầm nghĩ
Lâm Nguyệt Y
không biết ngày hôm đó mình bỏ đi trước, cái tên Cố Thiên.... gì đó không biết có sao không
Lưu Vy thì đang nói chuyện với các y tá khác, còn Lâm Nguyệt Y thì vẫn đang thẩn thờ suy nghĩ, thì.
Cố Thiên Vũ từ sau lưng Lâm Nguyệt Y bước tới.
Cố Thiên Vũ dùng giọng nói ấm áp nhất có thể để nói.
Cố Thiên Vũ
cuối cùng cũng tìm được em rồi, Lâm Nguyệt Y
Lâm Nguyệt Y đang suy nghĩ thì bị giọng nói từ phía sau làm giật mình, nàng đứng dậy quay lưng lại.
Lúc này hai ánh mắt chạm nhau. Lâm Nguyệt Y nhìn người đàn ông trước mặt mà không nhớ nổi đã từng gặp qua ở đâu.
Vì lúc gặp Cố Thiên Vũ ở khu hẻm 17 thì hân trong rất tàn tạ, mặt không còn chút máu, với lại thời gian cũng trôi qua hơn 3 tháng.
Chỉ có Cố Thiên Vũ ngày đêm nhớ đến gương mặt nàng, khao khát được tìm gặp lại nàng. Còn nàng, nàng đã quên hắn như chưa từng gặp, có lẽ nàng nghĩ, chỉ là người qua đường. Còn Cố Thiên Vũ thì khác, vừa mới gặp nàng, mọi suy nghĩ ác cảm của hắn về đàn bà đã biến mất, nàng bỏ đi để lại sự nhớ nhung trong tâm trí hắn.
Có lẽ Cố Thiên Vũ vừa gặp đã yêu nàng.
Lâm Nguyệt Y
xin hỏi, anh tìm tôi có việc gì, anh.... biết tôi
Cố Thiên Vũ hơi bất ngờ, nàng đã quên hắn rồi sao?
Trong đầu Cố Thiên Vũ bây giờ lóe lên một kế hoạch, một kế hoạch bắt buộc Lâm Nguyệt Y phải ở bên cạnh mình. Không phải vì ích kỉ cho bản thân mình, mà vì vừa gặp nàng, hắn đã yêu nàng, hắn muốn đem lại hạnh phúc cho nàng và hắn nghĩ chỉ có hắn mới làm được điều đó.
Cố Thiên Vũ
biết chứ, bởi vì...
Cố Thiên Vũ nở nụ cười rồi nói tiếp
Cố Thiên Vũ
bởi vì tôi là chủ tịch của bệnh viện này
Mọi y tá, bác sĩ ở gần đó đều bất ngờ quay sang nhìn Cố Thiên Vũ như một vật thể lạ.
Cũng đúng, Cố Thiên Vũ chưa bao giờ lộ diện cả, nên mọi người như vậy cũng đúng.
Còn Lâm Nguyệt Y, nhìn như nàng chẳng có chút biểu cảm gì. Cũng đúng thông, mấy chuyện đó nàng không quan tâm, ai là chủ tịch cũng được, miễn nàng được lãnh lương đủ mỗi tháng là được.
Lâm Nguyệt Y
Cố Thiên Vũ dùng ánh mắt như rất thân thiết nhìn nàng, còn nàng có nhìn lơ đi đâu ấy, tránh ánh mắt của hắn.
Phỉ Ngạn
bác sĩ Lâm lên phòng chủ tịch, chủ tịch có chuyện muốn nói
Phỉ Ngạn ở sau lên tiếng thay lời muốn nói cho Cố Thiên Vũ.
Mọi bác sĩ, y tá đều bàn tán xôn xao, nhưng khi Cố Thiên Vũ nhìn sang thì họ giải tán.
Lâm Nguyệt Y
chủ tịch gọi tôi lên đây có chuyện gì?
Cố Thiên Vũ
từ hôm nay, bác sĩ Lâm sẽ được thăng chức tổ trưởng khoa ngoại
Lâm Nguyệt Y hơi bất ngờ với câu nói ấy, nàng hỏi lại
Lâm Nguyệt Y
T..tại sao ??
Cố Thiên Vũ
bởi vì bác sĩ Lâm làm ở bệnh viện 3 năm rồi, đóng góp không ít, nên bây giờ được thăng chức tổ trưởng khoa ngoại là chuyện bình thường
Có vẻ như trong lòng Lâm Nguyệt Y đang la thét lên, thăng chức, đồng nghĩa với tăng lương.
Lâm Nguyệt Y
cảm ơn, chủ tịch "
Cố Thiên Vũ vẫn nhìn nàng, nhưng với cảm xúc rất lạ, rất xa cách. Sau một hồi đấu tranh tâm lí, hắn mới quyết định hỏi nàng.
Cố Thiên Vũ
em..... quên tôi rồi sao?
Lâm Nguyệt Y ngớ người vì câu hỏi đó, nàng có quen hắn há, hay đã từng gặp hắn, sao hắn lại hỏi vậy.
Lâm Nguyệt Y
tôi và ngài, từng gặp nhau à
Cố Thiên Vũ nhìn bộ dạng của Lâm Nguyệt Y bấy giờ mà phát cười. Hắn cười đúng là nụ cười tỏ nắng trong truyền thuyết.
Lâm Nguyệt Y
ngài cười gì? Câu hỏi của tôi có vấn đề à
Cố Thiên Vũ không cười nữa mà nghiêm giọng nói
Cố Thiên Vũ
Pari, khu hẻm 17, vào buổi tối trời mưa
Lúc đấy giờ Lâm Nguyệt Y mới nhớ lại, tất cả kí ức ùa về cùng một lúc. Nàng ngây người ra đó tầm 5 giây sau mới định hình lại được.
Lâm Nguyệt Y
ngài.... ngài là thanh niên lúc đó "
Lâm Nguyệt Y như không tin vào mắt mình. Hôm đó một thanh niên với mình đầy máu ngã ngụy dưới mưa, cùng với gương mặt không chút máu là người ngồi trước mặt nàng với vai trò chủ tịch bệnh viện Hope. Một người tàn tạ dưới mưa lúc đó và một người quần áo tóc tai chỉnh tề, ngũ quan cân đối, cao, đẹp này là một sao?
Download MangaToon APP on App Store and Google Play