tại tòa nhà của thành phố
Vĩnh Hi gào thet, căm phận nhìn vị hôn phu tay trong tay, âu yếm với người phụ nữ trước mặt cô. Còn cô thì đang bị trói với hàng loạt đầu súng chĩa thẳng vào người
- Tại sao ? Tôi yêu anh nhiều năm như vậy. Tôi cố gắng vì anh, thậm chí cãi lời cha mẹ để đến bên cạnh anh, yêu thương anh nhiều như vậy, đổi lại là sự phản bội, độc ác, ích kỉ của anh. Những việc anh làm với tôi anh nghĩ cha mẹ tôi sẽ để cho anh sống yên ổn sao ?
Tên tra nam chán ghét nhìn cô, hôn cô gái đang nằm trong lòng bên canh, cười khẩy
- Châu Vĩnh Hi, cô thật ngây thơ,người thừa kế tập đoàn Châu Thị lại ngu ngốc đến vậy. tôi lợi dụng cô để lấy tài liệu mật của tập đoàn mà đến bây giờ cô vẫn chưa biết hay sao ? Cô sắp chết rồi, tôi cũng không ngần ngại nói cho cô biết, tập đoàn Châu Thị vì tài liệu mật bị tuôn ra thị trường hiện nay đang trên bờ vực phá sản, cha mẹ của cô vì không chịu được áp lực từ các vị cổ đông, phóng viên và mọi người cộng thêm tội danh tham ô, nhận hối lộ nên đã uống thuốc độc tự tử rồi.
Vĩnh Hi trợn tròn mắt, nhìn tên hôn phu tràn ngập hận thù, cô vùng vẫy muốn thoát ra khỏi các sợi dây xích nhưng vô vọng và bất lực
- Nếu có kiếp sau, ta thề sẽ khiến ngươi sống trong địa ngục để trả thù cho gia đình ta, con gái ngu ngốc không thể bảo vệ được cha mẹ, con thành thật xin lỗi
Vừa nói vừa cười rồi bật khóc, trong thật thê lương, ấy vậy mà tên tra nam chẳng động lòng thương xót, ra lệnh cho thuộc hạ giết chết cô để trừ hậu họa về sau
Linh hồn của cô vất vưỡng trong không trung rồi đột nhiên, một tia sáng hút cô vào vòng xoáy, đầu óc cô quay điên cuồng rồi ngất xỉu.
Khi cô nặng nề mở mắt ra thì đập vào mắt là một căn phòng xa lạ, với cách bố trí hoàn toàn giống với thời cổ đại. Cô ngạc nhiên bật dậy khỏi giường, đi lại quan sát xung quanh. Kinh ngạc thâm nghĩ nơi đây là đâu? tại sao mình lại ở đây? chẳng phải đã bị bắn chết rồi sao ? Không lẽ xuyên không về thời cổ đại ? ôi mẹ ơi, chuyện hoang đường như vậy lại xảy ra cô. Đang nghĩ ngợi thì một cô gái ăn mặc như cổ đại bước vào
- Quận chúa, người tỉnh rồi, người có cảm thấy khó chịu ở đâu không, để nô tì đi goi đại phu đến khám cho người.
- Khoan đã, cô cho ta hỏi đây là ở đâu ? và tôi tên là gì, còn nữa, cô là ai? Cô chạy lại vừa cản vừa hỏi
- Quận chúa, người quên nô tì rồi sao, nô tì là Du Nguyệt, nô tì đã hầu hạ người từ nhỏ mà. Đây là phủ thừa tướng người là đích nữ của phủ thừa tướng. Du Nguyệt vừa nói vừa bật khóc
- Ta chỉ tạm thời quên thôi, cần được nghỉ ngơi nhiều hơn nữa. Vĩnh Hi vừa nói vừa dỗ dành
- Có phải chuyện của đại hoàng tử khiến người buồn phiền, thương tâm không ạ ?
- Đại hoàng tử ? Hắn là ai ? Cô tiếp tục hỏi
- Là Minh Vương của Lễ Triều chúng ta
- Vậy hắn tên gì ?
- Tên húy của vương gia, nô tì thân phận thập kém thật sự không tiện nói. Nói tới đây Du Nguyệt quỳ gối xuống
Thấy vậy, cô vội đỡ Du Nguyệt lên
- không sao, ở đây chỉ có ta với em, không có người ngoài
- Tên là ... là Lê Minh Thành ạ ! Du Nguyệt ngập ngừng nói
Lê Minh Thành, đây chẳng phải là nam chính của cuốn tiểu thuyết cô đọc hồi năm ngoái sao, còn nữa, quận chúa phủ thừa tướng là ác nữ trong truyền thuyết, chia cắt tình cảm nam nữ chính sau đó chết một cách đầy thương tâm, hại gia đình không thể trở mình được. Cô cũng thật xui xẻo mà !
Lúc này, đã xảy ra vụ tráo đổi tân nương chấn động Lễ Triều chưa nhỉ ? Vĩnh Hi quận chúa này trong truyện nàng cũng có một chút ấn tượng, vì yêu nên mới hắc hóa trở thành ác nữ không từ thủ đoạn chia rẽ nam nữ chính, ngẫm lại cũng có chút đáng thương. Vụ tráo dâu cũng là vì ngũ hoàng tử Lê Minh Hiền yêu sâu đậm nương tử hụt của vị đại hoàng tử nên mới làm ra chuyện liều lĩnh như vậy, qua mặt cả thánh thượng và hoàng hậu. Cũng may là có đại hoàng tử bao che nên mới thoát khỏi tội trạng. Trước khi gặp nữ chính Triệu Ngọc Dao thì đại hoàng tử lãnh khốc vô tình cho rằng thành thân với ai cũng được, phụ nữ chỉ là vật trang trí nhà cửa. Sau khi gặp nữ chính thì si tình, một lòng một dạ. Chẳng hiểu kiểu gì cô quận chúa này cứ đâm đầu vào mối tình đơn phương không kết quả này. Đang miên man suy nghĩ cốt truyện thì tiếng của Du Nguyệt làm Vĩnh Hi bừng tĩnh
- Quận chúa à, người không khỏe ở đâu sao ? Sao lại thất thần như vậy ?
- Du Nguyệt, tại sao ta lại bất tỉnh, bị thương vậy ?
Du Nguyệt buồn bã, hồi tưởng lại trả lời :
- Quận chúa, người thật sự không nhớ sao? Khi nghe tin đại hoàng tử nhận thánh chỉ thành thân với người khác mà không phải là người đã khiến cho người tức giận, muốn đến hôn lễ làm loạn, bị binh lính ngăn cản. Sau đó bất cẩn va vào tường dẫn đến ngất xỉu.
Hừm ! Hoàng hậu sở dĩ không muốn cho Vĩnh Hi quận chúa thành thân với đại hoàng tử là vì ngôi vị thái tử cho con trai của bà ta. Trong triều hiện giờ đã hình thành nên hai phe cánh là đại hoàng tử là trưởng tử và nhị hoàng tử là đích tử, mấy năm nay phủ thừa tướng luôn ở phía trung lập không chia bè kết phái khiến cho bọn họ sốt ruột cả lên. Hoàng hậu đã xin hoàng thượng ban hôn nam chính cho cháu gái của mình để dễ dàng kiểm soát nam chính. tuy nhiên, hoàng hậu lại không ngờ răng giữa đường lại có một ngũ hoàng tử xen vào, phá hỏng hết kế hoạch của bà ta. Chậc ! Thâm cung nội chiến, tranh giành ngai vàng thật sự quá đáng sợ ! Tốt nhất là nên an phận mà sống, không khéo còn liên lụy cả gia đình.
- Quận chúa, lúc người hôn mê, đã xảy ra vụ tráo tân nương ở phủ đại hoàng tử và phủ ngũ hoàng tử làm hoàng thượng tức giận vô cùng. Tuy nhiên, cũng không thể đem người đổi lại được nên đành để vậy. Bây giờ, đây là chủ đề mà cả kinh thành bàn tán xôn xao.
Vĩnh Hi nhàn nhạt trả lời, vẻ mặt bình tĩnh không có một ngạc nhiên và đau lòng :
- ừm, cũng thật thú vị. Ta muốn đến chỗ mẫu thân và phụ thân, em mau tới giúp ta sửa soạn
- Quận chúa, người chẳng lẽ đã buông bỏ Minh Vương đại hoàng tử rồi ạ ? Còn nữa, người đang bị bệnh, nghỉ ngơi thêm chốc lát. Lão gia và phu nhân sẽ tới thăm người sớm thôi. Du Nguyệt vừa nói vừa ngăn cản Vĩnh Hi xuống giường.
- Không cần, ta khỏe rồi, ngoại trừ vết thương nhỏ trên trán thì không có gì đáng ngại, ta muốn gặp phụ mẫu ta, em đừng cản ta ....
Vĩnh Hi đang nói giữa chừng thì có tiếng người ở ngoài vọng vào, ngắt lời cô
- ha, con đó, vẫn bướng bỉnh như thường, tại sao không nghỉ ngơi cho khỏe đã đòi xuống giường rồi ?
Một người phụ nữ đã tứ tuần bước vào, kèm thêm giọng điệu trách mắng nhưng chứa đầy sự nuông chiều thì cô đoán có lẽ đây là mẹ của nguyên chủ. Ngắm kĩ thì bà ấy thật là đẹp, là vẻ đẹp hiền hậu, da mặt được chăm sóc, bảo dưỡng kĩ càng nên không nhiều nếp nhăn xuống hiện.
- Mẫu thân à, con gái người khỏe rồi mà nằm cả ngày thì sắp mọc rễ trên giường luôn rồi nè, người cho con ra ngoài hít thở không khí đi mà, phụ thân con đâu, sao không tới thăm con vậy
Nghe vậy, sắc mặt mẫu thân nàng chuyển dần sang nghiêm khắc :
- Phụ thân con bận việc triều chính rồi, còn nữa, con còn tính tới phủ Minh Vương quậy nữa sao, phụ thân con dọn đống tàn dư mà con gây ra mệt lắm đó, đừng khiến ông ấy phiền lòng nữa. Minh Vương không hè yêu con, nó chưa hề để con vào mắt, nghe lời mẫu thân, đừng bám theo Minh Vương nữa.
- Mẫu thân, hài nhi biết rồi mà, người không cần lo lắng con tìm Minh Vương gây chuyện nữa đâu. Cô nhõng nhẽo trả lời
Vĩnh Hi nói vậy cũng khiến sắc mặt mẫu thân nàng là Tần Thị cũng hoà hoãn hơn.
- Con không lúc nào không khiến ta lo lắng, bây giờ cứ nghỉ ngơi cho khoẻ đã, đợi con khoẻ rồi ta liền cho con đi thăm ngoại tổ phụ của con.
Vừa nói, bà vừa kéo cô nằm xuống đắp chăn lại rồi đi ra ngoài như thể sợ cô lại năn nỉ xin xỏ ra ngoài chơi.
Mẫu thân của nguyên chủ là sợ nàng chạy đi tìm Lê Minh Thành nên mới cấm túc không cho ra ngoài. Tạm thời chỉ có thể ở trong phòng dưỡng thương. Tuy nhiên, trong lòng nàng cũng muốn ra ngoài tìm hiểu cuộc sống thời xưa, kiếp trước cuộc sống cô chỉ xoay quanh với việc học và làm một người thừa kế tập đoàn nên buồn tẻ vô cùng, chẳng có chơi như bạn bè đồng trang lứa. Chợt cô lóe lên suy nghĩ muốn trèo tường trốn ra ngoài chơi như trong mấy bộ phim cổ trang, cha mẹ càng cấm con cái càng làm.
- Đợi đến tối\, lão nương sẽ trèo tường đi tìm kiếm niềm vui.
Đến tối, Vĩnh Hi cải trang thành nam nhân để thuận tiện đi dạo phố, cô ngắm nhìn gương mặt mình trong gương, trong lòng không khỏi cảm thán về khuôn mặt của nguyên chủ. Mặt trái xoan nhỏ nhắn, làn da mềm mại trắng hồng hào, lông mi dài cong vút, sóng mũi cao và môi đỏ mọng. Đúng là một mỹ nhân hiếm có khó tìm. Mặc dù nguyên chủ chỉ mới 13 tuổi, vẫn chưa đến tuổi cập kê nhưng thân hình đã nảy nở, đường nét cơ thể hoàn hảo không góc chết. Vậy tại sao nam chính lại không để mắt đến nguyên chủ nhỉ ? nàng cũng là nữ nhi mà nhìn còn mê nữa. Cô cải trang thành nam nhân rất thuận lợi. Tuy nhiên, điều cô không ngờ là tường thành thời xưa khá cao, viện cô ở cũng có gia đinh canh gác.
"giờ phải đánh lạc hướng gia đinh, cũng may gần viện mình cũng có một cái cây lớn có thể trèo được. " Cô thầm nghĩ
Vất vả một lúc thì cũng trèo ra được khỏi phủ thừa tướng, cô đi dạo phố xung quanh như một tên nhà quê mới lên thành phố chơi. Gặp gì cô cũng tò mò, thích thú, đi lượn khắp mọi nẻo đường. Kinh thành thật tấp nập người qua lại, hoàng thượng ở trong nguyên tác mô tả là một người anh minh, sáng suốt, lo nghĩ cho dân cho nước, người đã mở ra thời kì thịnh thế cho vương triều Lê. Hiện giờ trong triều, các vị hoàng tử đang không ngừng tranh đấu với nhau để giành lấy ngai vàng. Vị hoàng đế cũng là lưỡng lự trong việc chọn hoàng tử nên sau này mới xảy ra việc cửu tử đoạt đích mà điển hình là đại hoàng tử Minh Vương và nhị hoàng tử Ngọc Vương. Cô đang trầm ngâm suy nghĩ thì phát hiện trước mặt mình là một ông lão đang bị đám đông vây quanh, với bản tính tò mò, hóng chuyện thì cô cũng chạy vào xem tình hình như thế nào. Quả nhiên là có chuyện bất bình, một ông lão già yếu đang bị một cô nương trong có vẻ là quý tộc quát tháo. Gương mặt cô gái đó đúng kiểu xinh đẹp năng động mà tính nết thì như đồ bỏ. Cơ mà tại sao không có ai ra ngăn cản cô nương đó nhỉ ?
- Vị đại thẩm có thể cho ta biết tại sao nhiều người như vậy mà không có ai ra ngăn cản cô nương đó không vậy ?
Vị đại thẩm đứng bên cạnh cô thở dài nói :
- Công tử à\, cậu không biết đâu\, đó là đích nữ\, tiểu thư của nhà Uy Viễn tướng quân danh tiếng lẫy lừng trên chiến trường. Có lẽ từ nhỏ được phụ mẫu nuông chiều nên không xem ai ra gì\, dân thường như chúng ta đều không muốn đắc tội với những cậu ấm cô chiêu như vậy đâu.
Lại là chuyện thiên kim tiểu thư bắt nạt người nghèo, ở kiếp trước cô ghét nhất những người như vậy. Đích nữ của Uy Viễn tướng quân chẳng phải là Lý Lan Anh sao ? Cô nàng này trong truyện cũng là người ái mô đại hoàng tử Lê Minh Thành, cô ta chỉ độc ác chứ chẳng hề có cái đầu, bị thứ nữ trong nhà gài bẫy chết thảm. Thấy tình hình không ổn, cô không nghĩ ngợi nhiều vội xông ra đẩy ngã cô thiên kim tiểu thư đó. Dù sao thì cô cũng là quận chúa, là đích nữ nhà thừa tướng, có ca ca là Khánh Ninh tướng quân Châu Vĩnh Thụy trấn giữ một vùng mà, thân phận của cô chỉ kém công chúa có một chút, việc gì phải sợ chứ.
- Ngươi là ai ? Sao dám đẩy ngã bổn tiểu thư\, ngươi có biết ta là ai ? Đắc tội với ta cô đừng hòng yên thân. Lý Lan Anh sau khi được nô tì bên cạnh đỡ dậy thì gào lên với cô.
- Tôi biết cô là đích nữ nhà tướng quân\, không ngờ Uy Viễn tướng quân dạy con khéo thật ! Ra đường như mấy mụ ngoài chợ\, chửi bới người khác\, không có gia giáo. Vĩnh Hi khinh thường nói
- Ngươi... ngươi là nam nhi mà đẩy ngã ta như vậy\, người tưởng tốt đẹp lắm à ! Ngay từ đầu cũng là ông già này đụng trúng bổn tiểu thư trước\, làm bẩn y phục đắt tiền của ta\, ta chửi mấy câu thì đã sao ?
- Ta không đẩy cô để cô động thủ với người già sao\, người ta cũng đâu có cố ý\, cô cũng là làm lớn chuyện trước\, thông cảm đi không đươc à ? Còn nữa\, phủ tướng quân nghèo khó lắm sao mà ngay cả bộ y phục nhìn như cái giẻ chùi chân này mà cô cũng tiếc\, tôi thấy chỉ cần về giặt sạch sẽ là được.
Nói tới đây, Lý Lan Anh liền á khẩu, cô quá mất mặt trước nhiều người rồi.
- Ngươi ... cũng biết phụ thân ta là Uy Viễn tướng quân vậy mà còn dám đắc tội với ta\, để ta xem ở kinh thành này làm sao người có thể sống tốt.
- Cô nương à\, núi cao còn có núi cao hơn\, ta đây là quý nhân của phủ thừa tướng\, ngươi động đến ta thì Khánh Ninh tướng quân sẽ tìm gặp Uy Viễn tướng quân nói chuyện đấy.
Nghe đến phủ thừa tướng và Khánh Ninh tướng quân thì Lý Lan Anh thật sự xanh mặt, Khánh Ninh tướng quân là đại tướng quân, quan nhất phẩm, còn cha cô chỉ là quan nhị phẩm không thể đắc tội được huống hồ thừa tướng đương triều địa vị rất cao, là tri kỉ của hoàng thượng, không phải là dễ chọc, nếu như người này thật sự có quan hệ với phủ thừa tướng thì cô chết chắc Ngẫm nghĩ lại thì cô chỉ để lại cho Vĩnh Hi một ánh mắt đầy căm thù rồi phất áo bỏ đi. Vĩnh Hi cũng chẳng buồn quan tâm đến cô tiểu thư chảnh chọe đó mà tới đỡ ông lão lên, nhờ người mang đến y quán gần đây để kiểm tra và biếu ông một ít bạc. Thấy chuyện xong xuôi mọi người cũng giải tán
Download MangaToon APP on App Store and Google Play