* Tất cả nhân vật, địa điểm, bối cảnh trong truyện đều là hư cấu
* Truyện đọc giải trí, có một số tình tiết phi logic, không thực
* Đây là bộ truyện đầu tay của mình, sẽ có nhiều lỗi chính tả, mong các bạn góp ý và thông cảm
...ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ NHA ❤️...
..._ _ _...
Nóng,
Nóng quá,
Lâm Uyển vặn vẹo cơ thể, muốn xé đi quần áo để làm dịu cơn nóng, may mắn cô vẫn giữ được tỉnh táo, nhịn xuống cơn nóng dưới thân, khó khăn bước từng bước vào nhà tắm.
Cô, Lâm Uyển, đại tiểu thư Lâm gia cao quý.
Đến tận ngày hôm nay mới biết, bản thân vốn chính là nữ phụ trong một cuốn tiểu thuyết ngọt sủng.
Nữ chính Cố Đoàn Đoàn, sinh ra đã là con nhà nghèo, dựa vào sự cố gắng khắc khổ và xinh đẹp thiện lương, hấp dẫn ánh mắt của nam chính Lục Diễn.
Lâm Uyển cười lạnh.
Trùng hợp làm sao, Cố Đoàn Đoàn là bạn thân của cô.
Mà Lục Diễn, lại là vị hôn phu của cô!
Không thức tỉnh nội dung tiểu thuyết thì thôi, sau khi thức tỉnh, Lâm Uyển chỉ thấy lạnh cả người.
Thì ra, bọn họ có tư tình sau lưng cô từ lâu, nhưng cô không hề hay biết, thậm chí ngu ngốc coi bọn họ là những người thân nhất, để rồi bị hại tan cửa nát nhà.
Mà hành trình dẫn đến kết cục bi thảm đó, bắt đầu từ tối nay.
Hôm nay là sinh nhật Cố Đoàn Đoàn, cô ta tổ chức sinh nhật ở khách sạn. Đừng hỏi kinh phí Cố Đoàn Đoàn lấy từ đâu ra. Đồ cô ta mặc trên người, bao gồm đồ lót, đều là dùng thẻ của Lâm Uyển mua.
Lâm Uyển hào phóng có tiếng, quyên góp tiền, hỗ trợ trẻ em nghèo, làm từ thiện… chỗ nào cũng có phần của cô.
Càng đừng nói đến người mang danh bạn thân cô - Cố Đoàn Đoàn, cô làm sao keo kiệt với cô ta cho được?
Ai ngờ, Lâm Uyển đối xử với người ta hết lòng, người ta báo đáp cô hết hồn.
Quay trở lại chuyện chính, được nửa buổi tiệc, Cố Đoàn Đoàn đưa ra yêu cầu đổi ly, cô ta nói mình không uống được rượu mạnh, đổi ly rượu vang đỏ của cô ta cho cô, sau đó lấy đi ly rượu trái cây của cô.
Cô không hề nghi ngờ gì, nhấp một ngụm rượu vang đỏ.
Kết quả, cơ thể càng lúc càng mệt mỏi, càng lúc càng nóng.
Cố Đoàn Đoàn giả bộ quan tâm, hỏi cô có khỏe không, sau đó tìm nhân viên phục vụ đỡ cô lên phòng nghỉ.
Ai ngờ, cô “nghỉ ngơi” chưa được bao lâu, bỗng có người mở cửa đi vào.
Là một người đàn ông.
Chuyện gì đến rồi cũng phải đến, sáng hôm sau, Cố Đoàn Đoàn và Lục Diễn tới bắt gian.
Mặc cho cô biện minh, giải thích thế nào, bọn họ đều không tin.
Tin làm sao được?
Đây rõ ràng là mưu kế bọn họ dùng để hãm hại cô!
Tra nam tiện nữ!
Lâm Uyển nghiến răng ken két, nỗi tức giận cùng dòng nước mát lạnh chảy xuôi trên người khiến cô tỉnh táo hơn đôi phần.
Tắm rửa xong, cô cầm điện thoại, gọi cho vệ sĩ của mình.
Được Lâm Uyển dặn dò, vệ sĩ nhanh chóng hành động, âm thầm đưa cô đi.
Sau đó nghe theo phân phó của cô, tìm một tay vịn thế vào căn phòng kia.
Ở dưới sảnh tiệc, Cố Đoàn Đoàn thấp thỏm lo âu, liếc mắt ra hiệu cho tên phục vụ gần đó.
Tên phục vụ kia khẽ gật đầu, nụ cười dâm đãng thả xuống công việc trên tay, nói với quản lý một câu rồi rời đi.
Lại qua nửa tiếng, Cố Đoàn Đoàn cảm thấy ngực nóng ran, giống như có thứ gì đang vượt khỏi tầm kiểm soát.
Cô ta lo lắng đi lại dưới đại sảnh, cuối cùng quyết định đi lên nhìn xem.
Lúc áp tai vào cửa nghe tiếng rên rỉ phát ra từ trong phòng, trái tim Cố Đoàn Đoàn mới thả xuống. Lại gọi ba, bốn nhân viên phục vụ canh giữ, sau đó tiêu sái rời đi.
Chỉ là Cố Đoàn Đoàn không biết.
Trong một đêm, tất cả các thẻ tín dụng Lâm Uyển từng đưa cho cô ta, đều bị khóa.
Lâm Uyển còn rao bán giá rẻ căn biệt thự Cố Đoàn Đoàn đang ở, đúng rồi, căn biệt thự đó cũng là của cô.
Sau đó hẹn nhân viên đến dọn nhà, dọn thì không cần thiết, cứ ném tất cả đồ đạc ra bên ngoài là được.
Làm xong tất cả, Lâm Uyển lên giường đi ngủ, một đêm không mộng.
Sáng hôm sau, là chuông điện thoại đánh thức cô.
Lâm Uyển nhìn số gọi đến, mấy chữ châm chọc - “Bạn thân nhất quả đất” đập vào mắt, như đang cười trên sự ngu ngốc của cô vậy.
Lâm Uyển nghiến răng, dứt khoát chặn số.
Mà lúc này, Cố Đoàn Đoàn gấp đến xoay vòng.
Lục Diễn chau mày hỏi Cố Đoàn Đoàn: “Tiểu Đoàn, không phải em nói Lâm Uyển ở đây sao?”
“Em… em…” Cố Đoàn Đoàn trừng lớn mắt nhìn đôi nam nữ trên giường, nam thì không sai, nhưng nữ rõ ràng không phải diễn viên cô ta đã chọn!
Sao có thể?
Cố Đoàn Đoàn gấp rồi, cô ta liên tục gọi cho Lâm Uyển, đến khi điện thoại báo cô ta đã bị chặn, cả người Cố Đoàn Đoàn như rơi vào trong hầm băng.
Sắc mặt Lục Diễn cũng không tốt.
Lâm gia và Lục gia đều là thế gia quyền quý, liên hôn giữa hai nhà không phải nói bỏ là bỏ được.
Hắn dựng lên chuyện hôm nay, một là để mai sau dễ dàng lui hôn với Lâm Uyển, vịn vào lý do này, không ai dám nói hắn bội tình bạc nghĩa, hai là để dẫm nhà họ Lâm một cái.
Chỉ cần danh tiếng của Lâm Uyển thối nát, sẽ không có gia tộc lớn nào nguyện ý để con trai mình kết hôn với cô ta.
Mà dưới gối cha mẹ Lâm chỉ có mình Lâm Uyển, tương đương với việc, nhà họ Lâm không thể liên hôn với gia tộc nào khác.
Từ đó, nhà họ Lục muốn lật đổ nhà họ Lâm sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Ánh mắt Lục Diễn tối xuống.
Đều nói một núi không thể chứa hai hổ, ở thành phố A này, chỉ có hai nhà có thể đi ngang, một là nhà họ Lục, hai là nhà họ Lâm.
Lâm Uyển chặn số của Cố Đoàn Đoàn, chứng tỏ cô ta đã đánh hơi được chuyện bọn họ làm, thậm chí đang tìm thám tử điều tra!
Lục Diễn hiếm khi cảm thấy Cố Đoàn Đoàn phế vật, thậm chí là ngu ngốc.
“Anh Diễn…” Cố Đoàn Đoàn nhạy cảm nhận thấy ánh mắt chán ghét của Lục Diễn, “đáng thương vô tội” nắm vạt áo hắn.
Ai ngờ lại bị hắn hất ra.
“Cô còn đứng đây làm gì? Mau đi tìm Lâm Uyển, nói chuyện tối qua chỉ là hiểu lầm!”
“Cô còn đứng đây làm gì? Mau đi tìm Lâm Uyển, nói chuyện tối qua chỉ là hiểu lầm!”
Lục Diễn rít từng tiếng qua kẽ răng, khó khăn lắm mới kiềm xuống cơn giận.
Không vì gì khác, chỉ vì chủ ý ngu ngốc này là do Cố Đoàn Đoàn bày ra.
Hắn cảm thấy cũng được, nên đồng ý.
Ai ngờ trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Giờ thì hay rồi.
Lâm Uyển đánh hơi được nguy hiểm, xa lánh hắn và Cố Đoàn Đoàn.
Thậm chí cha mẹ Lâm rất có khả năng đã biết chuyện này.
Cha Lâm mẹ Lâm là ai?
Nếu hình dung Lục Diễn là nhân tài hiếm có chốn thương trường, thì cha Lâm mẹ Lâm là lão cáo già, lăn lộn trên thương trường nhiều năm, tùy tiện cũng có thể làm thịt hắn.
Mà bọn họ cũng không phải Lâm Uyển.
Lâm Uyển biết chuyện này, cùng lắm chỉ đề phòng, tức giận.
Mà cha Lâm mẹ Lâm biết chuyện này, không những sẽ trả thù, còn là trốn trong bóng tối âm thầm trả thù, đánh ngươi không kịp trở tay!
Cố Đoàn Đoàn nhìn thấy sắc mặt ngày càng kém đi của Lục Diễn, không dám chậm trễ, vội chạy đến Lâm gia.
Nhìn theo bóng lưng Cố Đoàn Đoàn rời đi, Lục Diễn siết chặt nắm tay.
Nhỏ giọng chửi một tiếng, “Phế vật!”
Một tia hối hận xẹt qua đáy mắt hắn, hắn tự hỏi, liệu hắn lấy Cố Đoàn Đoàn làm vợ, có thật sẽ như hổ thêm cánh không?
Hay là vạn kiếp bất phục, hối hận cả đời?
Cán cân trong lòng Lục Diễn, không tiếng động di chuyển.
Bên kia, đứng trước cửa Lâm gia, ngực Cố Đoàn Đoàn lại đau xót.
Cô ta mơ hồ cảm thấy hoảng hốt, nhưng giọng nói của Lâm quản gia đã kéo cô ta lại.
“Cố tiểu thư? Cô đến tìm tiểu thư sao?”
Cố Đoàn Đoàn mừng rỡ, may mắn Lâm Uyển không kêu quản gia chặn cô ta lại.
Nhưng lời tiếp theo của quản gia khiến Cố Đoàn Đoàn sững sờ.
“Tiếc quá, tiểu thư đã cùng tiên sinh và phu nhân đến Lục gia rồi.”
Cố Đoàn Đoàn niệm một câu trong lòng: Xong!
Chẳng lẽ Lâm Uyển điều tra ra cái gì?
Cô ta vội hỏi: “Chú có biết bọn họ đến đó làm gì không?”
Lâm quản gia hơi nhíu mày, cảm thấy Cố Đoàn Đoàn là người ngoài, hỏi chuyện riêng tư của gia đình người ta có chút vô lễ.
Nhưng nhớ đến tình bạn của Cố Đoàn Đoàn và Lâm Uyển, quản gia vẫn cho cô ta mặt mũi.
“Tôi không biết, nhưng tiên sinh và phu nhân có vẻ rất tức giận, nói cái gì mà Lục gia đáng chết...”
Trái tim Cố Đoàn Đoàn trầm hẳn xuống.
Cô ta không nói không rằng, quay xe đi về phía Lục gia.
Lâm quản gia nghiêng đầu nhìn theo, cảm thấy hôm nay ai cũng kì lạ.
Lục gia cách Lâm gia không xa, rất nhanh, xe của Cố Đoàn Đoàn dừng lại trước cổng Lục gia.
Khác với Lâm quản gia, Lục quản gia không hề khách khí với cô ta.
Ông hỏi thẳng: “Thư mời của tiểu thư đâu? Không có thư mời không thể tiến vào.”
“Tôi… tôi là bạn của Lâm Uyển, tôi đến đây tìm cậu ấy, tôi…”
Cố Đoàn Đoàn lắp ba lắp bắp, giọng nói lo lắng nhìn với vào bên trong.
Lục quản gia lễ phép mỉm cười.
“Không có thư mời, vậy thì tiểu thư quay về trước đi, tôi sẽ truyền lời cho Lâm tiểu thư sau.”
Nhưng Cố Đoàn Đoàn không chịu, nhất quyết muốn gặp Lâm Uyển.
Dây dưa nửa tiếng, đột nhiên thân ảnh của Lâm Uyển xuất hiện, dọa cô ta nhảy dựng lên.
Lâm Uyển nhìn thoáng qua Cố Đoàn Đoàn, trong lòng cười lạnh, ngoài mặt lại làm ra vẻ do dự.
Thấy dáng vẻ đó của Lâm Uyển, Cố Đoàn Đoàn dấy lên hi vọng.
“Uyển Nhi, chuyện tối qua chỉ là hiểu lầm, tớ có thể giải thích với cậu!”
“Cậu…” Lâm Uyển mấp máy môi, cuối cùng rũ mắt xuống, che đi khinh bỉ trong mắt.
“Uyển Nhi, tớ không biết nhân viên phục vụ kia to gan như thế! Dám lẻn vào phòng nghỉ của cậu! Nếu biết, tớ…”
Chưa để cô ta kịp nói xong, mẹ Lâm tiến lên ngắt lời cô ta, “Xì! Cô tưởng người trên thế giới này đều ngu, mình cô thông minh à?”
“Rượu bị bỏ thuốc, nhân viên phục vụ lại đi nhầm phòng. Trên đời này, có chuyện trùng hợp như vậy?”
Cố Đoàn Đoàn siết chặt nắm tay, cố gắng giấu đi vẻ chột dạ, “Cái đó… cái đó… cháu không biết vì sao rượu bị hạ thuốc, chắc chắn là do có người giở trò, muốn hại cháu, ai ngờ… là cháu làm liên lụy Uyển Nhi!”
“Cố Đoàn Đoàn, lúc trước tôi thấy cô lanh lợi, người cũng coi như hiểu chuyện mới đồng ý để cô qua lại gần với Uyển Nhi.”
“Nhưng tôi không ngờ, cô lại là người ác độc như vậy. Năm nay cô mới bao nhiêu tuổi? Vừa tròn hai mươi! Thế mà, đến bạn thân mình cũng tính toán. Loại người như cô, ai dám đi gần?”
Từng lời của mẹ Lâm như con dao cắt mở phần thối nát nhất trong trái tim Cố Đoàn Đoàn, mặt cô ta thoáng vặn vẹo, nhưng rất nhanh làm như không có chuyện gì xảy ra.
Nhìn lại, vẫn là khuôn mặt thanh thuần yểu điệu, đáng thương vô tội kia.
“Bác, cháu biết bác giận cháu, nhưng chuyện này không phải do cháu làm! Cháu coi Lâm Uyển như chị em cùng một mẹ sinh ra, sao có thể làm hại cậu ấy?”
“Vậy cô giải thích chuyện phóng viên đứng đợi ở cửa khách sạn và Lục Diễn tự nhiên có mặt như thế nào?”
Bấy giờ, cha Lâm mới lên tiếng tìm cảm giác tồn tại.
Khác với mẹ Lâm, ông không đánh vào tâm lý, mà đánh vào sự thật không thể chối cái.
Cố Đoàn Đoàn quả nhiên không thể phản bác, miệng hết đóng lại mở, hết mở lại đóng.
Cô ta chợt hiểu ra lý do cha mẹ Lâm đến nhà họ Lục hôm nay.
“Hừ, tra nam xứng với tiện nữ, không phải cô và Lục Diễn hợp mưu với nhau, muốn con gái tôi lui hôn sao? Như hai người mong muốn, hôn ước của Uyển Nhi và Lục Diễn đã được hủy.”
Cố Đoàn Đoàn trơ mắt nhìn một nhà ba người họ Lâm lên xe rời đi, run rẩy lấy máy gọi cho Lục Diễn.
Ai ngờ máy báo bận liên tiếp, Cố Đoàn Đoàn có ngu cũng biết Lục Diễn chặn mình rồi.
Trên xe, cha mẹ Lâm cứ lải nhải mãi, rằng bọn họ sớm biết Cố Đoàn Đoàn không phải người tốt lành gì, rằng bọn họ nhìn nhầm Lục Diễn, suýt chút nữa đẩy cô vào hố lửa.
Lâm Uyển từ chối cho ý kiến, chuyện này hôm nay so với rất nhiều chuyện Cố Đoàn Đoàn và Lục Diễn làm sau này, nói thật chẳng tính là cái đinh gì.
May mắn cô thức tỉnh sớm, nếu không hậu họa khôn lường.
"Uyển Nhi, con đang làm gì vậy?" Mẹ Lâm để ý thấy Lâm Uyển thay sim điện thoại, sau đó tạo tài khoản nhắn tin mới, trong lòng cảm thấy kì quái.
"Có vài chuyện muốn làm ạ." Lâm Uyển lập lờ nước đôi, cô không thể nói mình tính toán hố Cố Đoàn Đoàn một vố được, đúng không?
Một lát sau, tài khoản mới của cô thành công kết bạn với Cố Đoàn Đoàn.
Tin nhắn của Cố Đoàn Đoàn ngay lập tức nhảy ra.
"Uyển Nhi, sao cậu lại chặn số của tớ? Người môi giới đến bán biệt thự là thế nào? Còn cả thẻ tín dụng nữa, tớ không dùng được!"
Nhìn tin nhắn trên màn hình điện thoại, mặc dù không còn hi vọng gì đối với Cố Đoàn Đoàn, nhưng Lâm Uyển vẫn cảm thấy thất vọng.
Sau khi hại cô và biện bạch không thành, thứ đầu tiên cô ta nghĩ tới vẫn là những vật ngoài thân kia.
Cô giả đò đáng thương đáp lại: "Tiểu Đoàn, tớ làm sao có thể đối xử với cậu như vậy? Tất cả là do cha mẹ tớ làm, bọn họ giận lắm, cấm túc tớ không được gặp cậu, chứ tớ vẫn luôn đối xử tốt với cậu mà!"
Đầu bên kia, Cố Đoàn Đoàn nhận ra mình giận quá mất khôn, hoảng hốt đổi giọng.
"Đúng vậy, Uyển Nhi đối xử với tớ tốt nhất. Nhưng biệt thự và thẻ tín dụng cậu có thể tìm cách để cha mẹ cậu nhả ra không? Cậu cũng biết tớ ở thành phố này không có người thân, người thân duy nhất chính là cậu!"
Lâm Uyển trợn trắng mắt, tôi và cô trở thành người thân từ bao giờ? Sao tôi không biết?
"Được, nhưng cậu phải giúp tớ đã, giờ cha mẹ cấm túc tớ, tớ muốn giúp cậu cũng lực bất tòng tâm."
"Giúp thế nào?"
"Tớ cần tiền, rất nhiều tiền, tớ muốn mua chuộc người giúp việc trong nhà giúp tớ thoát khỏi đây. Hoặc để bọn họ giúp tớ kích thích cha mẹ, tớ sẽ vờ như muốn tự tử, ép bọn họ phải nhả ra."
Đúng là kế hay!
Trong đầu Cố Đoàn Đoàn xẹt qua suy nghĩ này, cô ta vội vàng đồng ý, "Vừa hay trong tay tớ còn ít tiền, để tớ chuyển cho cậu."
Chưa đầy mấy phút sau, tài khoản của Lâm Uyển thông báo thêm vào mấy chục triệu.
Cô ghét bỏ nhìn con số kia, tiền Cố Đoàn Đoàn tiêu của cô vượt xa con số này rất nhiều!
"Không đủ, người giúp việc Lâm gia một tháng kiếm được mấy chục triệu, lại thêm mẹ tớ hay thưởng cho người giúp việc, số tiền này chẳng mua chuộc nổi họ."
"Tiểu Đoàn, tớ nhớ cậu có rất nhiều trang sức, đồ hiệu đắt tiền đúng không? Hay là bán hết chúng đi, chuyển tiền cho tớ? Lấy lại biệt thự và thẻ tín dụng mới là quan trọng nhất, trong thẻ có vài tỉ đâu, biệt thự cũng đáng giá mấy chục tỉ!"
Cố Đoàn Đoàn có hơi do dự.
Số trang sức và đồ hiệu đó, là vốn liếng để cô ta khoe khoang!
Bán đi, cô ta dùng cái gì?
Nhưng khi biết trong thẻ còn vài tỉ và giá của căn biệt thự, cô ta cắn răng, nhắn lại: "Được, tớ bán, đợi bán xong sẽ chuyển tiền cho cậu, cậu cố lên đấy."
Điều may nhất Cố Đoàn Đoàn cảm thấy, là Lâm Uyển vẫn ngu ngốc tin tưởng cô ta!
Chỉ cần có thế, cô ta muốn moi bao nhiêu tiền của nhà họ Lâm chẳng được?
Nghĩ thông, Cố Đoàn Đoàn mang hết trang sức, đồ hiệu và vật đắt tiền cô ta có, đem bán đi.
Gần tối, Lâm Uyển mới nhận được hơn một tỉ Cố Đoàn Đoàn gửi đến.
Cô trừng lớn mắt nhìn con số kia, trong lòng nhỏ máu.
Đây đều là tiền đấy!
Những năm này, Cố Đoàn Đoàn rốt cuộc tiêu của cô bao nhiêu?
Số tiền cô ta thoải mái tiêu sài kia, đủ để một người bình thường không cần đi làm mà vẫn chết no khi về già!
Đáng chết Cố Đoàn Đoàn!
Lâm Uyển hít sâu một hơi, vặn não nghĩ xem Cố Đoàn Đoàn còn lại cái gì.
À, chiếc xe hơi phiên bản giới hạn hôm nay cô ta lái đến nhà họ Lục.
Đó là quà sinh nhật cha Lâm tặng cô năm 18 tuổi, bị Cố Đoàn Đoàn vòi vĩnh lấy đi.
May mắn chủ xe trên giấy tờ vẫn là cô.
Cô rút sim điện thoại ra, vứt vào thùng rác.
Sau đó gọi cho cảnh sát, thông báo có người ăn cắp xe của mình.
Trong bóng tối, Lâm Uyển nỉ non: "Tiểu Đoàn ơi Tiểu Đoàn à, giờ cậu mới giống sinh viên nghèo, không có một xu dính túi này!"
Download MangaToon APP on App Store and Google Play