Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Địa Ngục Tình Yêu

Chương 1

Nếu hôm đấy không gặp anh thì cuộc sống của tôi sẽ tốt hơn chứ

_________________

7 năm trước

Tôi là Trạch Nguyên sinh viên năm nhất trường đại học XXX. Hôm nay là ngày đầu nhập học nên tôi rất vui, vì sao hả, vì tôi đã vào được ngôi trường yêu thích chứ sao. Đứng trước cổng trường nhìn mọi người tấp nập ra vào khiến tôi không khỏi cảm thấy hạnh phúc

Tôi cực kỳ thích chụp ảnh vì vậy tôi đã lấy điện thoại và chụp một bức hình. Lúc xem lại thì thấy có một người ở đằng sau tạo dáng cùng tôi. Chưa để tôi tìm thì người đó đã đi đến và vỗ vai tôi. Khi tôi vừa ngoảnh lại thì anh ta thốt lên một câu khiến tôi khó hiểu

"Thật giống"

"Gi..."

Chưa để tôi nói xong anh ta liền ôm tôi vào lòng. Tất nhiên là tôi đẩy anh ta ra rồi

"Đồ điên"

Nói xong tôi liền chạy đi, mới ngày đầu mà đã gặp phải một tên điên rồi

Sau khi đến lễ chào đón tân sinh viên thì tôi gặp được thằng bạn thân. Nó tên Bác Văn, bọn tôi đã chơi với nhau từ hồi cởi truồng tắm mưa rồi. Sau khi tìm được chỗ ngồi thì tôi kể với nó chuyện lúc nãy

"Lúc nãy tao chụp một bức ảnh trước cổng trường á, tự nhiên có tên điên nào vào chụp chung rồi còn đi sang ôm tao nữa chứ"

"Đâu, ảnh đâu"

Tôi lấy điện thoại ra cho thằng bạn xem mặt tên kia

"Ê, đây là đàn năm 4 khoa chúng ta đó, anh ấy tên Tuấn Khải, nổi tiếng nhất trong trường luôn đấy"

"Sao mày biết"

"Thì chị tao học ở đây mà, ngày nào chả kể với tao anh ấy đẹp trai nổi tiếng như nào"

"Thế mà lại bị điên, khổ ghê"

"Xin lỗi nhưng anh không bị điên đâu"

Tôi giật mình quay người lại thì thấy anh ta đứng ở sau, mặt anh ta sát mặt tôi luôn, chỉ cần 2cm nữa thôi là chúng tôi chạm môi luôn rồi. Tôi theo phản xạ lùi ra sau va vào thằng bạn khiến hai đứa ngã xuống đất

Đã đau rồi còn nhục nữa, mọi người ai cũng nhìn bọn tôi như hai thằng hề vậy. Tôi thẹn quá hóa giận đạp anh ta một cái khiến anh ta ngã ra đất

"Em...em xin lỗi, em không cố ý đâu ạ"

Tôi vội đứng dậy rồi đưa tay ra để anh ta nắm, ngoài mặt thì tỏ ra hối lỗi chứ thực chất tôi muốn cười lắm rồi

Sau khi đứng dậy anh ta phủi quần áo rồi nói nhỏ vào tai tôi

"Em không cần nhịn cười đâu"

Bộ tôi nhịn cười dở đến vậy hả, thôi thì kệ đi. Thấy anh ta bỏ đi tôi cũng không quan tâm nữa

"Ê mày, đói quá, đi ăn không"

"Ơ bạn là ai vậy, mình không quen"

"Chỉ là hơi nhục tí thôi có cần vậy không"

"Rất cần là đằng khác, tao đang muốn đội 10 cái quần đây"

"Thôi mà, tí tao bao"

"Vậy còn được"

Bọn tôi vừa định đứng dậy đi ăn sáng thì buổi lễ bắt đầu thế là bọn tôi phải ngồi xuống

Buổi lễ diễn ra trong ba tiếng, tôi đói đến hoa cả mắt

"Ê mày, ổn không, sắp xong rồi chịu nổi không"

"Tao ổn mà"

Bụng tôi đau quặn lại. Vì hồi cấp ba tôi luôn học 24/7 nên không quan tâm ăn uống, thành ra sau ba năm thì bị viên loét dạ dày , nếu không ăn đúng bữa thì bụng sẽ quặn đau

"Mặt mày trắng bệnh rồi kìa"

"Đau quá"

Một chiếc bánh hiện trước mắt tôi, tôi mặc kệ nó là của ai liền lấy ăn để lấp đầy bụng. Ăn được một chút khiến tôi thấy đỡ hơn

"Lầm sau đừng quên ăn sáng nha"

"Cảm ơn, mà khoan"

Tôi nhìn lên thì thấy anh ta, thôi thì kệ đi, dù sao thì anh ta cũng giúp tôi mà

"Trưa em rảnh không, chúng ta đi ăn"

"Cũng được"

Tôi cũng nên trả ơn anh ta mà. Sau khi kết thúc buổi lễ thì tôi đi tìm anh ta. Quả nhiên là người nổi tiếng mà, chưa gì đã bị đám nữ sinh bao vây rồi. Tôi đang định quay đi thì bị anh ta gọi với lại

"Đợi anh"

Anh ta thoát khỏi đám nữ sinh rồi chạy đến chỗ tôi. Bọn tôi cùng nhau đến căng tin trường ăn trưa

Sau khi lấy đồ ăn thì bọn tôi tìm một bàn ở trong góc khuất vì tôi không muốn làm tâm điểm của sự chú ý đâu

"Anh giới thiệu trước nha. Anh là Tuấn Khải, sinh viên năm 4 khoa xxx"

"Trạch Nguyên, năm nhất, cùng khoa. Mà sao anh cứ theo tôi hoài vậy"

"Tại anh thấy ấn tượng với em"

"Tôi có gì mà ấn với chả tượng"

"Tất cả"

"Hôm nay cũng cảm ơn anh, nhưng lần sau đừng làm phiền tôi nữa"

"Sao vậy"

Bỗng dưng anh ta nắm tay tôi rồi còn dùng cái ánh mắt cún con nữa chứ, tim tôi có chút hỗn loạn nhưng rất nhanh cũng đã bình tĩnh lại

"Chúng ta không thân thiết đến mức đấy đâu"

Tôi muốn rút tay lại nhưng anh ta nắm chặt quá

"Cho anh một cơ hội tìm hiểu em được không"

Tôi nghe xong trong đầu liền hiện ra một đống hỏi chấm

"Anh nhầm người à"

"Anh không nhầm"

"Nhìn kĩ đi, tôi là Trạch Nguyên"

Anh ta nghe xong nhìn tôi một lượt rồi mới chịu bỏ tay tôi ra. Ăn xong thì tôi xin phép đi trước

Chương 2

Cuộc sống sinh viên thật tuyệt quá đi, không bị ba mẹ quản thúc cũng có thể đi chơi đến đêm mà không lo bị chửi. Có điều là mọc thêm một cái đuôi thôi

"Cái đuôi đâu rồi"

"Anh ấy đang đi mua đồ ăn sáng"

"Anh ấy luôn cơ, thích rồi phải không"

"Làm gì có"

"Thôi, nín mỏ lại cho tao, mặt đỏ như cà chua rồi còn kêu không thích"

"Thế mày thử có một người vừa đẹp trai vừa tinh tế tán tỉnh xem có đổ không"

"Rồi rồi, giờ tao có nói gì thì cũng bằng không thôi"

Đang nói chuyện thì một hơi lạnh truyền đến má tôi khiến tôi rụt người lại

"Của em"

"C...cảm ơn anh"

Anh đưa cho tôi một cái bánh và một hộp sữa dâu. Cả tôi và thằng Bác Văn đều có chút bất ngờ

"Weo, sữa dâu luôn"

"Sữa dâu thì sao?"

Anh khó hiểu hỏi lại

"Nó ghét nhất là dâu đấy"

"Không sao đâu anh, sữa dâu cũng ngon mà"

Anh lúng túng xin lỗi tôi, tôi xua xua tay rồi uống hộp sữa đó cho anh đỡ ngại. Sữa vừa chạm vào lưỡi liền khiến tôi khó chịu, nói thật thì tôi ghét cay ghét đắng những thứ về dâu luôn. Tôi cố tỏ ra bình thường nhưng bụng không cho phép, tôi nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh nôn hết hộp sữa lúc nãy ra

"Không uống được thì đừng uống, cố làm gì"

Tôi nhận giấy và nước từ thằng Bác Văn rồi nhanh chóng súc miệng. Anh chỉ đứng ở ngoài không nói gì

"Tao không sao"

"Đĩ tình yêu ghê thật"

Tôi chống tay vào bồn rửa mặt điều chỉnh lại tâm trạng. Nhìn vào trong gương thấy anh ngập ngừng không dám vào nên tôi nhanh chóng rửa mặt rồi đi ra chỗ anh

"Em không sao đâu, ăn sáng vào là được thôi"

"Anh xin lỗi"

"Không sao mà. Thôi sắp vào lớp rồi em đi trước nha"

Tôi nhanh chóng đi đến lớp vì sắp vào học rồi. Sáng chưa ăn gì lại còn nôn hết ra khiến bụng tôi bắt đầu đau

"Ăn đi"

Thằng Bác Văn đưa cho tôi cái bánh, tôi nhanh chóng cúi xuống gầm bàn ăn thật nhanh, thế mà vẫn bị giảng viên phát hiện

"Cậu trai ngồi bàn 5 mặc áo trắng đứng lên cho tôi"

Tôi giật mình bật dậy khiến đầu bị đập vào bàn, lại còn là cạnh bàn nữa mới đau

"Sao em dám ăn trong lớp hả"

"Em xin lỗi cô tại em bị bệnh dạ dày nếu không ăn thì sẽ bị đau bụng ạ"

"Thế sao sáng em không ăn"

"Em...."

Chẳng lẽ nói nôn hết ra rồi hả bà cô khó tính

"Trạch Nguyên, máu"

Tôi khó hiểu nhìn thằng bạn, nó chỉ lên đầu tôi nên tôi đưa tay lên sờ thử, lúc nhìn thì chỉ thấy tay được nhuộm đỏ bởi máu

"Nhanh, đến phòng y tế đi"

Tôi đưa tay lên để cầm máu rồi thong thả đi đến phòng y tế, ít nhất thì không bị tra hỏi vụ ăn sáng nữa

Vì tôi mặc áo trắng nên đằng sau nhìn rõ vết máu luôn, lúc đầu tôi cũng không biết đâu, nghe thằng bạn nói mới biết đấy chứ

Khi tôi vừa băng xong thì anh chạy đến, vừa nhìn thấy tôi anh liền chạy đến ôm tôi vào lòng

"Anh đây, không sao rồi"

Ừ thì không sao mà, nhưng thôi cứ giả vờ đau chút vậy

"Anh ơi đau quá"

Anh vỗ vỗ lưng tôi ý nói không sao, ui tôi đổ anh mất rồi, người gì mà vừa đẹp trai vừa tử tế thế không biết

Một lúc sau anh hỏi chuyện nên tôi kể hết ra, nghe xong anh liền thở dài

"Ngốc thật, có vậy cũng làm mình bị thương nữa"

"Bất đắc dĩ thôi mà"

"Hay anh chở em về nha, chứ anh không yên tâm khi em học tiếp trong tình trạng này"

"Cũng được ạ"

Anh cởi áo của mình khoác cho tôi để che đi vết máu sau lưng. Khi đứng dậy tôi có chút hơi choáng, chắc do mất hơi nhiều máu, thấy vậy anh liền bế tôi lên, nhấn mạnh là bế nha

"Anh làm gì vậy"

"Đưa em về"

"Thả em xuống đi"

Tôi vùng vẫy đòi xuống nhưng anh nhất quyết không cho nên tôi chị biết che mặt lại cho bớt ngại. Sau khi về tôi liền chạy nhanh lên phòng mà không chào anh một câu

Tim bình tĩnh tim ơi, chẳng lẽ vì vậy mà mày yêu anh ấy hả, mạnh mẽ lên chứ

Chương 3

Thời gian trôi nhanh thật, chưa gì đã qua nửa kì rồi. Chuyện của tôi với anh thì cả trường ai cũng biết hết rồi, họ nói tôi may mắn khi yêu được anh nhưng họ đâu biết bọn tôi vẫn chỉ đang mập mờ chứ chưa phải người yêu

Hàng ngày anh vẫn đưa đón tôi đi học, mua đồ ăn sáng cho tôi, thi thoảng bọn tôi cũng đi hẹn hò nhưng tuyệt nhiên vẫn không có một lời tỏ tình nào

"Mày thấy bọn tao giống người yêu không"

"Thiếu mỗi cái lễ đường thôi đấy"

"Ai cũng biết hết rồi mà anh ấy vẫn chưa một câu tỏ tình"

"Thì mày tỏ tình đi"

"Không"

"Muốn mà còn sĩ"

"Kệ tao"

Hôm nay có mỗi tiết sáng nên học xong thì bọn tôi đi chơi luôn

"Anh, chiều anh rảnh không"

"Anh xin lỗi, chiều anh bận rồi, có gì tối anh đưa em đi ăn nha"

"Vâng ạ"

Vậy là tôi với thằng Bác Văn đi chơi đến tối thì anh đến đưa bọn tôi đi ăn. Anh chăm sóc tôi từng chút một khiến tôi hơi ngại

Ăn xong thì thằng Bác Văn về trước còn tôi với anh thì ra công viên đi dạo. Trên đường đi cả hai im lặng không nói gì. Được một lúc thì bọn tôi dừng chân tại một chiếc ghế ven hồ rồi ngồi xuống nói chuyện. Ánh trăng phản chiếu xuống mặt hồ khiến khung cảnh càng thêm lãng mạn

"Dạo này anh có vẻ bận ha"

"Anh năm cuối rồi mà, sắp phải đi thực tập không được gặp em nhiều nữa"

"Không sao, em hiểu mà"

"Đừng có nhân lúc anh bận mà đi tán tỉnh người khác đó biết chưa"

"Tại sao chứ, chúng ta cũng chỉ là bạn bè thôi mà"

Khi vừa nói xong thì anh liền nắm lấy tay tôi. Anh im lặng mân mê tay tôi một lúc rồi mới lên tiếng

"Dù vậy nhưng em cũng đừng tìm người khác được không"

Anh nói trong khi đầu vẫn cúi xuống nên tôi không biết anh đang biểu hiện gì trên mặt nữa nhưng nghe giọng tôi nghĩ anh đang rất buồn

"Giờ mọi người đều đồn em với anh là một cặp thì ai sẽ thích em chứ"

Anh bật cười rồi dựa đầu vào vai tôi. Đáng yêu thật chứ, cứ như chú cún nhỏ đang làm nũng vậy

"Anh"

"Hả"

"Em thích anh"

Anh nghe xong thì im lặng một lúc rồi ngồi thẳng dậy nhìn vào mắt tôi, tôi cũng nhìn anh. Khi hai mắt chạm nhau tôi có thể thấy rõ bản thân mình trong mắt anh. Bỗng dưng anh tiến đến gần rồi hôn tôi. Tôi bất ngờ mở to mắt không tin nổi

"Đó là câu trả lời của anh"

Tôi bây giờ có thể nghe rõ tiếng tim đập của mình, mặt cũng cảm thấy nóng ran

"Về thôi, không phải mai em còn có tiết sao"

Tôi không nghĩ ngợi được gì chỉ biết đi theo anh rồi lên đến phòng lúc nào không hay

"Sao sao, có gì vui kể nghe với"

Tôi chẳng quan tâm lời của thằng kia mà nằm xuống giường. Giờ trong đầu tôi chỉ toàn cảnh tượng lúc nãy thôi. Vậy là anh cũng thích tôi đúng không, vậy bọn tôi giờ là người yêu đúng không. Trong đầu tôi dồn dập những câu hỏi khiến tôi mệt mỏi mà ngủ thiếp đi lúc nào không hay

Sáng hôm sau tôi dậy sớm tắm rửa sạch sẽ vì hôm qua suy nghĩ nhiều quá nên tôi quên đi tắm luôn

"Bên này"

Tôi nhanh chóng chạy đến chỗ anh, vừa nhìn thấy anh thì cảnh tượng hôm qua lại hiện lên trong đầu khiến tôi không khỏi đỏ mặt

"Em sốt hả"

"K...không có"

"Vậy thì tốt rồi"

Tôi lên xe cùng anh đến trường. Tuy có thể đi bộ nhưng anh vẫn muốn đưa tôi đi. Khi chuẩn bị xuống xe thì anh kéo tôi lại rồi hôn tôi

"Học thật tốt nha"

Anh lại hôn tôi, một lần nữa. Trời ơi đầu tôi sắp nổ tung rồi

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play