Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Seal Soul ( Tiểu Thuyết)

Chương 1: Ánh Trắng Phá Vỡ Quy Luật, Ánh Đen Bao Trùm Thế Gian

★Một Số Lưu ý

+ " " : Lời nói nhân vật.

+ ( ): Suy nghĩ nhân vật.

+ * *: đánh dấu địa danh, tên thứ gì đó, hay những từ quan trọng.

+ / /: Âm thanh từ ngoại cảnh, hay các đồ vật xung quanh, lẫn lời thoại giống nhau của nhiều nhân vật diễn ra cùng thời điểm.

+ ★ : Dấu mốc, dùng để đánh dấu những phần quan trọng.

+ ------------ : Chia hai khoảng thời gian hay hai phân đoạn khác nhau.

...----------------...

★Thứ 4 ,7 giờ 28 phút ngày 24 tháng 11 năm 3492, Tại Thị Trấn Preawak, Thành Phố Soter

-Trong căn phòng rộng rãi, nhưng tối tăm, có một cậu thanh thiếu niên khoác trên người bộ giáp vàng kim chói lóa, bên tay là thanh đoạn kiếm với sắc màu không kém cạnh bộ giáp là bao, song lại vô cùng giận dữ mà đỡ đòn từ một hồ ly 10 đuôi, có sắc đen tuyền như màn đêm. Ngay thời khắc này, cậu không kìm nổi sự tức giận, mà giận dữ hét lên.

-"Mày dừng lại ngay, Sox! Bộ mày muốn sự hy sinh của *họ* là vô nghĩa sao?"

-"Đây là cách duy nhất lẫn cuối cùng tôi có thể làm, vì một thế giới trong quá khứ."

-"Mày! Mày! Mày điên thật rồi Sox! Mày đã phản bội lời thề ước, nên ngay tại đây tao sẽ thực hiện trọng trách mà tao đã từng hứa."

-"Đến đi! Hãy để vận mệnh chọn lấy điều tốt nhất cho thế giới này! Đó là cách của tôi, hay cách của cậu!"

-"Như lúc cứu mày, tại đây một lần nữa tao sẽ thay đổi vận mệnh!"

-"Lên đi, Karl! Người chiến thắng tại đây sẽ là người quyết định số phận thế giới này, kẻ được vận mệnh ưu ái."

...----------------...

★Thứ 4 ,7h 28 phút ngày 24 tháng 11 năm 3476, Tại Thị Trấn Preawak , Thành Phố Soter

-Trong thành phố xa hoa, nhộn nhịp, nơi ánh sáng luôn tràn ngập mọi ngóc ngách. Tại đây một cậu học sinh, tên là Sox đang vội vã chạy đến trường trên chiếc xe đạp. Tuy ngoại hình không mấy đặc sắc, bù lại cậu có đôi mắt xanh xinh đẹp thừa hưởng từ bố, cùng mái tóc đen óng ả từ mẹ.

-"Chết tiệt! lại sắp trễ học nữa rồi, cũng tại nhỏ em phiền phức."

-Khoảng 10 phút trước. Vào thời điểm Sox đang lấy xe đạp chuẩn bị đi học, thì bất chợt em gái cậu lại vấp ngã, khiến cho nước từ chiếc thùng gần đó hất hết vào Sox.

-"Hôm nay chắc là một ngày rất đặc biệt đây! Khi mà Sox nhà ta phải tắm tận 2 lần vào đầu buổi."

-Dẫu cho người cha liên tục trêu đùa, nhưng ông ấy vẫn hết mực yêu thương cậu, bằng chứng rõ nhất là ông ấy đã nhanh chóng lấy cho Sox một chiếc khăn. Bên hướng còn lại, Sapphire cũng được người mẹ quan tâm chăm sóc tận tình. Nhờ sự hỗ trợ nhiệt tình từ cha, mà Sox không mất quá nhiều thời gian để tắm rửa lẫn thay đồ mới, xong xuôi mọi thứ cậu vội bước đến trước cửa nhà, thấy cô em gái Sapphire đã đứng đợi từ bao giờ. Với sự lễ phép xin lỗi, kèm sự hối lỗi đầy chân thành, làm cho Sox xiêu lòng mà bỏ qua. Dường như chỉ chờ có thế, Sapphire tức tốc chạy về phía người mẹ, cùng thái độ chờ mong.

-"Mẹ ơ! con xin lỗi rồi."

-"Được rồi! mẹ sẽ giữ lời."

-Dưới nụ cười hiền hậu, hài lòng người mẹ cho Sapphire thêm một ít tiền, trước sự ngạc nhiên từ Sox, trong khi đó người cha chỉ nhìn cậu và lắc đầu. Sapphire vui vẻ chạy đi, nhưng vẫn không quên quay lại làm mặt xấu để trêu chọc cậu. Bỗng lúc này, người ta mẹ nhìn về hướng Sox, vẫn nụ cười hiền hậu, nhưng trong lời nói lại kèm theo sự thách thức.

-"Tội cho Sox quá, tiếc là mẹ hết tiền mất rồi. Nhưng mẹ nhớ không nhầm, thì người bên cạnh con cũng khá dư giả."

-Nhanh chóng, Sox nhìn cha bằng ánh mắt đầy hy vọng. Trong khi đó, người cha lại cố gắng đánh trống lảng.

-"Ước mơ sau này của con là gì thế?"

-"Nó không liên quan gì cả, cha à."

-"Mà hình như con sắp trễ học rồi đúng không."

-Lúc này, cậu chàng mới chợt nhớ, liền vội vã lên xe chạy đi.

-Trở lại với hiện tại, Sox vừa đạp xe vừa nghĩ thầm.

- (Đúng là càng nghĩ về nhỏ em, lại càng tức chết đi được. Mà nhớ lại thì, cha có hỏi ước mơ mình là gì thì phải. Nếu là bây giờ, thì chắc là tốt nghiệp trường, rồi kiếm việc làm nào đó có lương cao, và sống hạnh phúc đến già.)

-Một lúc sau, khi cậu đang vội vã chạy vô lớp. Sox lại thì thầm vừa đủ để bản thân nghe.

-"Ước gì mình có siêu năng lực thì hay biết mấy. Khỏi sợ phải đi trễ, hoặc cũng chẳng cần đi học"

-Không lâu sau, Sox cũng may mắn vào lớp đúng giờ, thậm chí còn dư một ít phút. Cậu ngồi xuống bàn mình định lấy sách vở ra, bỗng nhiên từ đâu có ba người tiến lại chỗ cậu. Sox cũng không mấy bất ngờ khi thấy họ lắm, đơn giản vì ba người này là những người bạn thân nhất mà cậu có.

- "Này Sox, sao nay đi trễ hơn mọi hôm thế, có vấn đề gì sao?"

(Chủ của câu nói đó là Karl. Một chàng trai có mái tóc hơi ngã vàng, cùng đôi mắt đỏ làm điểm nhấn, dù vóc dáng khá nhỏ con đổi lại tính cách của cậu ta khá là kỳ lạ)

-"Này! Thằng kia. Bộ sợ bà đây nên cố tình đi trễ à?"

-Vừa dứt câu, cô ta dùng tay đánh mạnh vào lưng cậu.

(Còn người này là Bella, một bà chằn hung dữ, bạo lực, nên không được lòng nhiều người cho lắm. Đổi lại bà ta khá nổi với đám con trai vì mái tóc lẫn đôi mắt đều mang sắc đỏ tuyệt đẹp)

-"Cậu có sao không Sox, này Bella sao lại đánh cậu ấy mạnh như thế? lỡ Sox bị gì thì sao"

(Người cuối cùng là Alexina. Do cô nàng là con lai, vì thế cô có một làn da trắng mịn, mái tóc vàng nhạt xinh đẹp cùng đội mắt màu xanh lá tạo thêm phần cuống hút. Đi đôi là tính cách trái ngược hoàn toàn với bà chằn kia, làm cho cô được rất nhiều người quý mến.)

-Sau lời trách móc từ Alexina, Bella đáp lại một cách vô tư

-"Không sao đâu! người như hắn sao lại dễ chết đến thế."

-"Không sao cái con khỉ! tui cũng là con người, chứ có phải siêu nhân đâu, mà không sao, hả bà chằn kia"

-"Sao? Nhà ngươi lại dám nói ta là bà chằn à."

-"Tui chỉ nói đúng sự thật thôi."

- "Được! Vậy để bà chằn này cho tên khốn như ngươi một trận."

-"Khoang đã! tớ chỉ đùa thôi"

-Sau giọng nói có phần sợ hãi, Sox vội giơ tay lên tỏ ý định đầu hàng. Gần đấy, Karl kề sát tai Alexina mà nói nhỏ.

-"Hai người họ lại cãi nhau nữa kìa, cậu không định ngăn lại à."

-"Vậy cậu bảo tớ phải làm gì để ngăn họ lại đây."

-"Cậu nên nghĩ cách ngăn họ đi, chứ họ cãi nhau suốt, làm cho giáo viên mắng họ liên tục đấy. Tớ không muốn nghe cô chủ nhiệm phàn nàng nguyên tiết nữa đâu. Chưa kể lâu lâu lại còn lây sang hai đứa mình nữa."

-"Vậy sao cậu không tự đi ngăn họ lại."

-"Tại tớ muốn nhường cho cậu cơ nói chuyện với Sox mà. Chả phải cậu đang mong muốn điều đó sao?"

-Alexina khi nghe được những lời nói nữa thật nửa đùa từ Karl, cô có phần ngượng ngùng và quay về chỗ ngồi. Nhưng vẫn chưa chịu buông tha, Karl tiếp tục cất lời với giọng điệu đầy châm chọc.

-"Keke! bộ bị nói trúng tim đen rồi à?"

-Đúng lúc, tiếng chuông báo hiệu vào giờ học đã vang lên, mọi người lập tức quay về chỗ ngồi và chuẩn bị sách vở. Bella tuy hơi nóng nảy, nhưng được cái khá chăm học, vì thế Sox may mắn được cứu một mạng. Có điều cô nàng vẫn không quên lớn giọng cảnh cáo.

-"Chừa nghe chưa thằng kia, đợt này bà tha."

-Sox với cục u trên đầu đáp lại

-"Tha kiểu gì mà vẫn đánh thế kia."

-Bella không trả lời, chỉ liếc nhìn với ánh mắt đầy sát khí.

-(Nếu giờ mà còn mở miệng nữa, chắc mình không sống nổi qua hôm nay mất)

Cùng một thời điểm, tại vị trí không xác định. Một người đàn ông kì lạ, với dáng người có vẻ cùng tuổi Sox, ông ta đứng trước 1 bệ đá và lẫn bẩm những điều kì lạ, như đáp trả lại người đàn ông, hòn đá hình cầu đặt trên bệ toả ra thứ ánh sáng trắng bao phủ cả trái đất, rồi nhanh chóng biến mất sau đó.

-Người đàn ông bí ẩn lúc này mới nở một nụ cười nham hiểm và lẩm bẩm

-"tới lúc các ngươi nên thức giấc, thuộc hạ trung thành của ta"

Trở lại với trường học.

Sau khi ánh sáng trắng vụt qua, Sox đột nhiên cảm thấy đau toàn thân, nhưng đôi mắt lại đau đớn vượt trội, tới mức cậu không chịu nổi mà gục mặt xuống bàn. Cùng lúc đó bức tường đằng sau bị phá hủy, theo sau là sự kinh ngạc của mọi người. Phía sau đống khói bụi, hiện lên bóng dáng của thứ gì đó khổng lồ. Khi khói, bụi dần vơi đi, để lộ những lớp vảy nhìn khá giống vảy rồng. Thứ đó gầm lên, lao tới chỗ cánh cửa, nơi mọi người đang cố chạy thoát. Nhưng rồi thứ đó dừng lại, hướng sự chú ý vào một người khác, và người xui xẻo đó là Sox.

-Từ phía sau, Sox mệt mỏi nằm trên bàn đầy đau đớn. Con quái vật nhanh chóng lao về hướng cậu với tốc độ chóng mặt, nó hất văng cậu vào tường rồi tiến lại gần. Đứng trước cửa tử, kèm với cơn đau dai dẳng từ trước, nhưng quyết tâm được sống của cậu vẫn mãnh liệt, khổ sở đứng dậy, khi cơn đau từ trước bắt đầu tăng dần, cảm giác lúc này như cơ thể bị xé toạc. Nhưng trong chốc lát, cơ thể Sox biến dạng một cách kì lạ, trên người mọc ra tai cáo, đuôi cáo, răng nanh kèm móng vuốt, đôi mắt cũng chuyển màu nâu đậm, còn mái tóc thì mang sắc vàng cam. Nhưng vẫn không giúp được gì nhiều, khi mà Sox chưa 1 lần nào chiến đấu, kinh nghiệm dường như bằng không.

-Cậu chỉ biết lao thẳng vào, khiến cho cơ thể nhận thêm nhiều đòn tấn công của kẻ địch. Làm cho Sox nằm gục dưới đất, tâm chí cậu tuy đã buôn xuôi, nhưng lạ thay cơ thể cậu bắt đầu tự cử động. Thứ gì đó trong cơ thể liên tục thoi thúc cậu, lúc này Sox đã không còn kiểm soát được bản thân, hiện trạng hiện tại này, chả khác nào những con động vật bị dồn vào chân tường, sẵn sàng làm tất cả để sống.

-Bấy giờ những người còn ở lại, cũng bắt đầu chú ý tới.

-"Đợi đã đó là Sox mà chúng ta từng biết không?"

-"Tớ không rõ nữa nhưng khuôn mặt và giọng nói khá giống cậu ta."

-"Cậu nhìn kĩ đi, dù có khuôn mặt và giọng nói giống Sox nhưng hắn còn có cả tai, móng vuốt, đuôi của loài cáo và đôi mắt màu vàng nâu, quá khá biệt và kì lạ."

-Trong khi mọi người còn đang bận bàn tán, thì Sox dùng hết sức bình sinh nhảy lên thân hình khổng lồ, nhờ móng vuốt bám lấy, rồi leo lên trên cổ kẻ thù, sau cùng là điều khiển đuôi đâm xuyên qua khe hở giữa những lớp vảy. Làm con quái vật gào thét trong đau đớn, cố lắc cơ thể, nhưng rồi nó đã ngã xuống chết tại chỗ.

-Mọi người trong lớp vô cùng ngạc nhiên kèm theo phần sợ hãi khi thấy cậu giết con quái vật đó quái dễ dàng. Còn Sox đã lấy lại quyền kiểm soát được cơ thể, cậu vừa đi vừa nhìn về hướng họ.

-Trong đám đông hỗn loạn, bỗng có người hét lớn với giọng điệu sợ hãi:

-"Tránh xa bọn ta! Tên quái vật"

-Trong thời điểm sự sợ hãi lu mờ đi lý trí, cộng hưởng với câu nói trên tạo ra hiệu ứng cho mọi người hùa theo. Đơn giản vì ai chả muốn mình được an toàn.

 -"Tránh xa bọn ta ra! tên quái vật!"

-Họ vừa nói vừa bắt lấy và ném những đồ xung quanh về phía cậu, việc trên làm Sox sững người, cúi đầu xuống và dừng bước. Nhưng bên cạnh cậu vẫn còn những người bạn thân thiết, Alexina lấy hết can đảm từ từ bước khỏi đám đông và hét lớn đầy giận dữ.

-"Đủ rồi đấy! Sox là người đã cứu chúng ta khỏi cái chết, nếu mọi người không khen cậu ấy được, thì cũng đừng nên nói những lời thậm tệ như thế."

-"Mày im dùng cái đi, ai biết được hắn ta nghĩ gì chứ. Có khi hắn ta chỉ đang giả vờ thân thiện rồi đợi ta sơ hở để cắn trộm cũng nên"

-Những lời buộc tội vô căn cứ kèm thái độ quả quyết, dẫn đến Alexina trở nên bế tắc, không biết giải thích gì cho hợp lý. Thì Karl đáp trả một cách nhanh chóng.

-"Bạn suy luận hay thật, y như thám tử vậy. Nhưng cậu có nghĩ nếu cậu ta mà muốn giết chúng ta, thì với sức mạnh như vậy cần gì phải lên kế hoạch tiếp cận chi cho phí sức."

-"Lỡ hắn bị mất kiểm soát rồi giết chúng ta thì sao."

-Bella không chần chừ đáp lại.

-"Bà đây lấy danh dự của mình ra đảm bảo. Nếu hắn ta dám làm gì bậy bạ thì ta Bella sẽ tự tay đấm hắn 1 trận cho ra trò."

-"Cô có thấy thứ sức mạnh khủng kiếp hắn ta vừa rồi không? cô nghĩ mình thắng được à?"

-Cuộc tranh luận dần kéo dài, dẫn đến Karl không còn thái độ vui vẻ trước kia, thay vào đó gương mặt cậu ta hiện lên đôi phần bực bội.

-"Nếu các người sợ hãi thì cứ đi chỗ khác, bọn tôi sẽ ở lại đây cùng với Sox. Để coi ai sống lâu hơn."

-"Này Sox vui vẻ lên. Lại đây! chúng ta sẽ giúp nhau mà sống."

-Dù cho Alexina cố toả ra mạnh mẽ, nhưng khuôn mặt cô vẫn hiện rõ sự sợ hãi. Sox thì không hề hay biết, cậu chỉ nghe theo lời Alexina mà ngẩn đầu, nhưng cảnh tượng đập vào mắt cậu là những khuôn mặt đang sợ hãi.

-(Nếu bây giờ mình mà tiến lên và sống chung cùng với mọi người thì liệu mọi thứ sẽ tốt hơn? hay chỉ khiến những người đó mãi sống trong nổi lo sợ cùng sự hoài nghi. Có lẽ mình chỉ có 1 lựa chọn duy nhất)

-Kết thúc dòng suy nghĩ Sox bất giác lùi lại, thấy có vấn đề Alexina nhanh chóng tiến tới, nhưng đã quá muộn Sox liền phóng ra khỏi cửa số và chạy đi mất.

-"Khoang đã Sox! đừng đi! dừng lại đi! xin cậu đấy!"

-Alexina hét lớn, sau đó chạy đuổi theo. Karl và Bella cũng không chần chừ mà theo sau. Hiện tại, từ tận đáy lòng Sox đang rất buồn, phải mất rất lâu để cậu có phần bình tĩnh lại, gạt bỏ phần cảm xúc còn lại, bắt đầu suy nghĩ về mọi truyện diễn ra vừa rồi.

-(Khi ánh sáng đó xuất hiện thì mình bắt đầu cảm thấy đau toàn thân, tiếp đó đuôi và móng bắt đầu xuất hiện. Quá trình đó nó rất đau , cực kỳ đau. Mà nếu đau thì khác giống lột xác hay tiến hoá. Tiếp đến là cơ thể mình tự cử động và chiến đấu, 1 cảm giác kì lạ, chưa hiểu tại sao. Hiện tại thì cơ thể có cảm giác rất nhẹ nhàng, các giác quan đều có cảm giác vượt trội hơn lúc trước khi biến đổi này. Mà khoang cha mẹ và em mình giờ ra sao rồi.)

- Sox vừa nghĩ tới, một cảm giác không tốt chạy ngay qua người cậu, dẫn tới việc Sox vội vã chạy về nhà.

Chương 2: Rơi Vào Vực Thẳm Bi Kịch

-Từ khi rời khỏi trường, Sox đã dùng hết sức để hướng về nhà nhanh nhất có thể. Với mong muốn.

- (Mong là cha mẹ và em gái không bị sau)

-Nhưng trớ trêu thay, khi Sox về đến nhà thì một cảnh tưởng kinh khủng đập vào mắt cậu. Một con quái vật có lớp vảy dày, toàn thân màu xanh dương nhạt. Còn cha mẹ cậu, người mà Sox quan tâm nhất hiện tại, đang nằm dưới đất với cơ thể đầy máu, bên cạnh là xác 1 con quái khác đã bị xé toạc. Không giữ nổi bình tĩnh, Sox hét lên mà không suy nghĩ.

-"Dừng lại tên quái vật kia"

-Bất ngờ thay, một giọng nói phát ra từ bên trong con quái vật đáp lại cậu. Một giọng nói quá đổi quen thuộc.

-"Giọng nói này! là anh phải không , anh ơi cứu em với."

-Sự ngạc nhiên, lo lắng, tức giận, vui mừng pha lẫn với nhau. Sox hỏi lại.

-"Phải là anh đây Sapphire , em đang ở đâu thế, nói cho anh biết đi anh sẽ đến cứu em."

-"Cứu em với anh ơi, trong này tối lắm em không nhìn thấy gì cả."

-"Đừng lo, anh sẽ tìm thấy em. Đợi anh ở đó."

-Con quái vật đầy hung hăng, liên tục tấn công Sox. Cậu may mắn né đòn kẻ địch, đáng tiết thay may mắn không kéo dài mãi. Trong chớp mắt, cậu đã bị con quái vật dùng tay đâm xuyên qua người. Tâm trí dần dần chìm vào mơ hồ. Thể xác Sox lúc này, đột nhiên cử động. Sox bắt đầu gào hét một cách điên cuồng. Dù cho Sox vẫn có thể thấy được những thứ đang diễn ra, nhưng cơ thể thì không. Cánh tay của kẻ địch bổng nhiên ta bị cắt nát. Sox bước đi chậm rãi mái tóc, mắt, lông đuôi, tai đã chuyển sang màu đỏ đậm. Sau lưng hiện tại không phải 1 mà là 9 chiếc đuôi.

-"Ăn chúng!"

-Giọng nói phát ra đầy sự điên loạn, một giọng nói đầy khác lạ. Tới mức Sapphire thắc mắc và hỏi trong sự ngạc nhiên.

-"Anh Sox, bộ có người khác ở đây nữa Sao".

-Không một sự quan tâm, không một chút để ý. Sox hiện tại điều kiểm 9 chiếc đuôi đâm thẳng về phía kẻ thù. Lớp vảy trên cơ thể quái vật bị phá hủy trong giây lát. Để lộ ra Sapphire bên trong. Dưới sự ngỡ ngàng, kèm vui sướng, làm cho những giọt lệ tuôn rơi trên khuôn mặt. Đáng tiếc, có vẻ cơ thể Sox vẫn không chịu dừng lại, mà đâm xuyên Sapphire trong sự bàng hoàng của cậu. Chưa dừng lại ở đó, những chiếc đuôi đã xé nát mọi thi thể xung quanh và *ăn* chúng trước sự bất lực trong tâm trí Sox.

-"Dừng lại! Làm ơn dừng lại đi! Đừng mà! Tao xin mày đấy! Dừng lại..hức...hức...làm....ơn!

-Trong tâm chí, cậu gào hét đầy tuyệt vọng, giọng cậu cứ nhỏ dần nhỏ dần cho tới khi chỉ còn nghe thấy tiếng khóc chứa đầy sự bất lực. Những giọt nước mắt của hạnh phúc đã không còn, thay vào đó là giọt lệ của sự bất lực, đau khổ tột cùng và ngất đi không lâu sau đó.

Một khoảng thời gian sau, Sox tỉnh dậy tại một nơi xa lạ và trở về dàng vẻ bình thường. Nhớ về chuyện đã xảy ra trước đó, Sox đau khổ gục xuống, khóc ào lên như một đứa trẻ. Cậu như sụp đổ, cậu vừa khóc, vừa tự hành hạ bản thân. Dù cho những lần đấm, hay đập đầu mang lại rất nhiều đau đớn về mặt thể xác, chỉ là vẫn không thể khiến Sox quên đi được những gì khủng kiếp mà bản thân đã trải qua.

Ở trên tầng thượng 1 toà nhà gần ngôi nhà của Sox, có 1 cô gái với mái tóc và đôi mắt xanh dương nhạt ,dài. Đang trò chuyện với một người khoác áo choàng đen đầy bí ẩn.

-"Ngươi thấy chưa nếu thứ đó là ngươi thì cô đã chết rồi đấy"

-"Chắc có khúc mắc gì đó, anh tôi không phải người tan độc như thế".

-"Chấp nhận đi, chính hắn là kẻ đã giết cô. Dù cho cô đã làm mọi cách để bảo vệ gia đình."

-"Im đi! Ông không biết gì về anh ấy cả"

-"Không hiểu? Haha ngược lại ta hiểu rõ là đằng khác. Dù gì kẻ đã giết ta là hắn kia mà."

-"Giết? ý ông là gì?"

-"Cô vẫn chưa cần biết điều đó. Bây giờ thứ cô cần biết là bản thân đã hứa gì. Đi thôi!"

-Sapphire thở dài nhìn xuống ngôi nhà 1 hồi lâu. Cùng cảm xúc buồn bã, đau đớn, Sapphire thì thầm cho đủ cô nghe.

-"Tạm biệt! Anh"

-"Đi thôi, ta không có nhiều thời gian rảnh đâu cô nhóc"

-Một năm sau tại 1 vùng quê nghèo không có sóng điện thoại hay điện. Tạo nên sự yên bình thoải mái, một ông lão bước vào cất giọng phá tang không khí bình yên.

- "Này cậu nhóc đến lúc ra đồng rồi"

-Sox nằm trên giường, lơ mơ đáp.

- "Đi sớm dữ vậy mới có 8h mà"

- "Mẹ thiên nhiên không chờ đợi ai đâu cháu."

-Một giọng nói đầy hiền từ, phát ra từ trong bếp. Giọng nói đó là từ bà lão. Sox đáp lại một cách đầy chán nản.

-"Vâng ạ"

-Một năm trước, sau khi Sox tỉnh dậy, cậu đã nằm 1 chỗ khóc trong suốt 4 ngày liên tục. Cậu không hề ăn hay uống gì, Sox tự bỏ đói chính mình, tới mức đầu óc cậu dần mơ hồ. Thứ cảm giác giống lần đó, lại một lần nữa dần dần xuất hiện. Sox lúc này đã chấp nhận buôn xuôi. Từ đâu, một ông lão bước tới. Lấy từ trong túi ra 1 phần cơm, rồi đưa cho cậu. Trong cơn mơ hồ, cơ thể cậu theo bản năng mà bậc dậy ăn ngấu nghiến. Ông lão vui vẻ đứng nhìn một lúc lâu. Sau khi Sox đã có phần tỉnh táo hơn. Lúc đó ông lão mới bắt đầu lên tiếng.

-"Cháu là con của ai thế?"

- Nghe câu hỏi đầu tiên, nó khiến cậu nhớ lại những điều kinh hoàng đã diễn ra. Nét mặt Sox chứa đầy sự đau khổ. Nhìn thấy điều đó, ông lão nhanh chóng nói.

-"Nếu câu nào không tiện thì không trả lời cũng được. Vậy Cháu là ai? Tại sao lại nằm một đống ở đây?"

-Phải mất một lúc lâu, Sox mới ổn định lại cảm xúc, và trả lời vài câu hỏi của ông lão.

-"Thưa ông, cháu tên là Sox, 16 tuổi. Lý do cháu nằm ở đây là vì.."

-Nhận thấy điều lạ, ông lão nhẹ nhàng xoa đầu Sox, an ủi cậu.

-"Không nói cũng được, ta không ép. Vậy giờ cháu ở đâu."

-"Cháu không có ạ, tại sao lại xuất hiện ở đây cũng không rõ."

-"Vậy thì lại nhà ông ở đi, nhà ta ở hướng kia. Hiện tại ta đang sống với vợ tại làng Aniwark. Tuy không có điện, nhưng làng Aniwark ta đang ở rất bình yên."

-Sox ngập ngừng một lúc lâu, mới nói lên được câu trả lời.

-"Dạ!"

Chương 3: Là Sự Chúc Phúc Từ Thánh Thần, Hay Sự Trừng Phạt Từ Thánh Thần

Đã hơn một năm, kể từ ngày Sox đến ở cùng nhà ông bà lão. Hiện tại dù cho còn nhớ những thứ đã xảy ra, nhưng cậu cũng đã dần chấp nhận điều đó. Một phần cũng nhờ sự chăm sóc, quan tâm tận tình từ hai ông bà. Làm cho Sox có cảm giác một gia đình, một mái ấm thứ hai, khiến cho cậu cũng bớt đau khổ hơn rất nhiều. Để trả ơn, Sox hiện tại đang giúp ông bà lão chuyện đồng án. Nhưng có vẻ, cậu không được chăm chỉ cho lắm thì phải, khi mà Sox đang trốn việc mà nằm ở một bóng cây. Cũng như thường lệ, ông lão dễ dàng tìm được cậu nhóc.

-"Hôm nay trốn ở đây à, lần này sẽ là lý do gì đây"

-"Ông à! quả thật dù cháu đã sống ở đây hơn một năm rồi. Nhưng công việc này thật sự quá cực nhọc với cháu ông ơi. Tay chân cháu sắp rụng rời cả rồi."

-Với gương mặt hiền dịu, cùng ánh mắt hiền hậu. Ông lão cười và nói.

-"Ta biết, nên lão đây mới đem cơm đến cho nhóc này."

-"Tuyệt vời!Cháu cảm ơn ông."

-"Hô hô, không có chi. Ăn xong thì ra đồng tiếp. Không gieo xong lúa trong hôm nay thì sẽ tệ lắm đấy."

-Dù mới khi nãy Sox còn cười rất tươi, nhưng giờ gương mặt ấy lại mang đầy sự u ám và chán nản.

-"Dạ vâng"

-Xử lí xong phần ăn của bản thân, Sox chán nản cầm cuốc lên. Mệt mỏi di chuyển, bước tới nơi cũng là lúc một tiếng động lớn phát ra từ hướng nhà ông lão. Sox, cùng ông ấy vội vã quay về. Tiếc là đã quá trễ, khi mà vợ ông lão đang bị một con quái vật có hai đầu dài như rắn ăn thịt. Chứng kiến cảnh tượng đó, chiếc cuốc trên tay ông cùng với những giọt nước mắt của ông đã rơi xuống. Trong sự đau khổ, kèm giận dữ một lần nữa, ông cầm cây cuốc lên. Bất chấp lao lên, dù lòng dũng cảm cùng quyết tâm báo thù có cao đến mấy, thì cũng không giúp được gì cả. Khi mà chỉ một cái vẫy đuôi đã khiến ông lão ra đi trong sự đau khổ và giận dữ.

-Sox thì vẫn bất động, một phần trong cậu muốn trả thù cho hai ông bà lão, một phần thì lại sợ hãi thứ sức mạnh chính mình đang sở hữu. Chính sự mâu thuẫn trên, khiến cho Sox cứ mãi do dự. Còn kẻ thù lại khác, nó không một chút chần chừ, mà lao thẳng đến Sox. Hàm răng đầy sắc bén lộ ra, thứ đáng lẽ không tồn tại với loài rắn. Nhưng thứ mà Sox quan tâm hơn tất thảy, là bàn tay của bà lão còn sót lại trên răng con quái vật. Nó gợi cho Sox nhớ về những ngày ở với hai ông bà lão, những ngày tháng khó quên. Chính nhờ điều đó, đã thật sự làm cho Sox giận dữ. Tiếng gào hét điên cuồng, cùng hình dạng đáng ghê tởm ấy một lần nữa xuất hiện.

-"Phàm Thực!"

-Nghe hiệu lên, 9 chiếc đuôi liền dài ra, phần đầu mỗi chiếc tách thành hai phần tựa như hình những đầu cáo nhỏ, nhưng lại chứa đầy sự điên cuồng bên trong. Chúng dài ra, cứ dài ra, rồi cắn xé, nuốt chửng tất cả sinh vật trong phạm vi, không có ngoại lệ. Trong khi lí trí Sox đang gào thét trong sự bất lực. Chỉ khi trong phạm vi, không còn bất cứ sự tồn tại sinh vật nào. Sox mới có thể kiểm soát cơ thể, nhưng Sox không hề di chuyển, những giọt lệ cứ thế tuôn rơi. Bấy giờ, cơn mưa trĩu hạt đổ xuống không ngừng, như thể muốn nói lên cảm xúc đau buồn, tuyệt vọng Sox hiện tại. Trong sự đau buồn, Sox cất lên giọng nói đầy bi thương, đau khổ.

-"Mọi người lại một lần nữa, một lần nữa bỏ tôi đi. Tại Sao? Tôi đã làm gì sai? Tôi đáng ghét lắm sao? Nếu không sao ai cũng lần lượt rời bỏ tôi hết vậy."

-Sox dần dần đứng dậy, không còn giọng nói đầy bi thương, thay vào đó là sự phẫn nộ tột cùng.

-"Tại sao? Tại sao hả ông trời? Tao đã làm gì sai? Sao mày lại trừng phạt tao như thế? Tao đã gây ra chuyện gì hả?"

-Không một tiếng hồi đáp, không một âm thanh. Đáp trả lại cậu bé chỉ có tiếng mưa rơi. Một sự cô độc đến khó tả, một cảm giác đau đớn đến tột cùng. Một bi kịch đầy đau thương. Cứ thế, cậu ấy đứng dưới mưa cho tới khi cơn mưa dai dẳng dần vơi đi. Sox từng bước nặng nề bước về phía trước, để lại phía sau một nơi hoang tàn, đổ nát. Cậu tiếp tục bước đi trong vô định, không có điểm đến cụ thể, nhưng cậu vẫn cứ bước đi.

-10 năm sau, tại một khu rừng sâu. Xuất hiện một nhóm người kì lạ, trong bộ quần áo quân đội đang thực hiện nhiệm vụ.

-"Báo cáo! Chúng tôi đang tiến vào sâu trong khu rừng"

-Người lên tiếng là một cô gái với mái tóc vàng ngắn, đôi mắt màu tựa đại dương, trên tay là 1 cây súng trường tầm gần. Bỗng chốc tiếng từ một người trong đội vang lên

-"Tiền Bối!, phía bên khu hậu cần vừa thông báo về là bên hướng họ xuất hiện 1 Hoàn Thú, ước tính cấp B"

-"Toàn đội nghe rõ, lập tức quay lại khu hậu cần và chuẩn bị tinh thần chiến đấu."

-(Chết tiệt rõ ràng chỉ là chiến dịch đầu tiên dành cho tân binh thôi mà, sao lại có Hoàn Thú cấp độ B được chứ. Nhưng Mình là tiền bối, phải giữ bình tĩnh, không được để lộ dáng bẻ bối rối.)

- Như thể vô cùng tin tưởng người đội trưởng, toàn quân đồng thanh trả lời.

-"Đã rõ!"

-Một lúc sau, khi đã tới nơi cả đội ngay lập tức dàn trận chuẩn bị tấn công, nhưng do thiếu kinh nghiệm thực chiến, cùng với trên lệch thực lực nên cả đội dễ dàng bị đánh bại.

-(Chết tiệt! Bản thân không phải thuộc dạng cận chiến, bây giờ cũng không có hỗ trợ. Chậc! Tới nước này rồi thì mình đành phải giải phóng nó.)

-Thì từ đâu, một bóng dáng quen thuộc. Sox từ đâu xuất hiện. Chỉ bằng một chiếc đuôi, Sox dễ dàng hạ gục con hoàn thú trong nháy mắt. Thậm chí sau đó chiếc đuôi lại ăn ngấu nghiến con quái vật một cách đầy kinh dị.

- (Oẹ , mặc dù là đã ăn rất nhiều rồi mà vẫn thấy vị nó kinh khủng vô cùng)

-Trong sự ngạc nhiên, kèm sợ hãi của cả đội. Cô nàng đội trưởng phải hốt lên.

-"Hạ Hoàn Thú cấp B trong 1 chiêu, thứ mà chỉ có từ phó đội trưởng trực thuộc DCPV trở lên làm được. Người này là ai vậy?"

-Định rời đi, nhưng khi nghe những từ ngữ lạ, tính tò mò vốn có lại nổi lên. Khiến cho Sox phải quay lại hỏi.

-"Này, DCPV cùng Hoàn Thú là gì?"

-(Đùa à, anh ta không biết mấy thứ cơ bản này sao. Bộ cậu ta là người rừng chắc. Nhưng lỡ thật thì sao nhỉ, với sức mạnh của người này. Nếu mình chiêu mộ được anh ta về, chắc chắn sẽ là một chiến tích tốt. Không chừng còn được tăng lương.)

-"Này cô gì ơi, DCPV cùng Hoàn Thú là gì thế?"

-"À ừ thì nói cho dễ hiểu. DCPV hay lực lượng đặc chủng phòng vệ, là một tổ chức trực thuộc quyền quản lý chính phủ. Là lực lượng chịu trách nhiệm diệt trừ Hoàn Thú, cùng những thứ tương tự. Có thể coi DCPV như một dạng quân đội."

-"Vậy còn Hoàn Thú."

-"Từ từ đã nào, không có gì là miễn phí. Những thông tin này là tuyệt mật, giá trị của chúng rất cao. Thông tin trước đó là do đền ơn cứu mạng. Còn giờ nếu muốn biết thêm, thì anh phải đưa thứ gì ngang giá đi chứ."

-(Nếu anh ta thật sự không biết thật, thì sẽ dễ dàng lừa được anh ta thôi. Mong là vậy)

-"Vậy điều kiện là gì?"

-"Ờ thì, gia nhập DCPV thì sao."

-"Xin lỗi, điều này là không được."

-"Tại Sao?"

-"Lý do này tôi không nói được."

-(Phải làm sao đây, đã thất bại trong việc bảo vệ tân binh, kiểu nào cũng sẽ bị trừ lương. Chưa kể về phải báo cáo việc hạ ngục Hoàn Thú như thế nào, nếu lỡ để lộ ra việc mình bỏ lỡ anh ta thì không tốt chút nào. Nhưng ngược lại, chỉ cần chiêu mộ được anh ta thì thay vào đó, có lẽ mình sẽ được trọng thưởng. Đã quyết tâm rồi.)

-"Này anh gì ơi! Nhưng anh phải đền cái đã."

-"Đền?, đền cái gì?"

-"Tôi biết mình có phần hơi vô lý. Nhưng mà, con Hoàn Thú anh vừa giết hồi nãy, là mục tiêu của đám này, đã bị anh xử lý không còn một tý mảnh vụn nào. Ngặt cái là, nếu không đem được nó về thì có bọn tôi sẽ bị đuổi việc đấy."

-"Này! Tôi đã cứu cô đấy. Bộ cô định lấy oán báo ơn à."

-"Tôi biết có hơi vô lý, nhưng tôi cũng có thể tự giải quyết điều đó. Không tin anh có thể thử sức."

-Lời nói đấy không hề vô căn cứ, khi mà Sox hoàn toàn cảm nhận được thứ sức mạnh kì lạ đến đáng sợ, liên tục phát ra từ cây súng cô ta cầm trong tay. Không muốn thêm rắc rối, Sox đánh thoả thiệp.

-"Cần đền gì?"

-"Theo tôi về đất nước, và gia nhập DCPV."

-"Chỉ riêng điều đó thì...."

-Dù câu nói chưa được trọn vẹn, thì Sox đã phải dừng lại. Lý do là từ một cơn đau đầu dữ tợn ập đến.

-"Này anh gì ơi! anh có sao không?"

-"À ừ, tôi không sao chỉ là một chút đau đầu. Mà tôi có thể đền bù bằng gì khác được không?"

-"Không được! Chỉ có điều trên mới giúp tôi khỏi bị đuổi."

-"Nhưng mà, tôi có một vài vấn đề nên.."

-"Không cần biết, anh phải chấp nhận nó. Đây là chuyện liên quan đến sống chết của tôi đấy."

-Cô nàng không quan tâm Sox nghĩ gì. Cứ thế kéo tay Sox đi, cậu ta cũng chả mảy may phản kháng, vì cậu cũng đã quá mệt mỏi với cơn đau đầu dai dẳng rồi.

-(Chắc anh ta sẽ ghét mình mất, nhưng chỉ còn cách này. Bây giờ nếu mà bị trừ lương nữa thì sẽ không sống nổi mất)

(Cô gái này, thật sự kì cục và vô duyên quá mức. Chưa kể còn có phần không thông minh cho lắm. Mấy đời có ai chịu làm theo vì một lý do đền bù nhảm nhí đấy chứ. Nhưng cũng may cho mình khi gặp được cô ta)

-"Mà tên anh là gì thế, tên tôi là Souple."

-"Sox"

-"Vậy anh Sox, tại sao anh lại xuất hiện trong rừng."

-"Tôi mới là người hỏi cô câu đó đấy. Tôi sống ở đây từ đó giờ, cô từ đâu xuất hiện thì có."

-"Cái gì, vậy anh ở đây bao lâu rồi"

-"Khoảng 12 hay 13 năm, chắc vậy."

-"Cái gì, 13 năm vậy là bắt đầu từ thời điểm đó rồi."

-"Thời điểm đó là gì"

-"Mấy cái đó, để trên đường về nước, tôi sẽ giải thích hết cho."

-"Vậy cho tôi một chút thời gian được không."

-"Để làm gì?"

-"Việc riêng, không thể tiết lộ."

-"Vậy tôi sẽ đi theo. Phòng trường hợp anh bỏ trốn"

-"Tôi hứa sẽ không bỏ trốn, nên là..."

-Chả hiểu sao, cơn đau đầu lần nữa ập đến. Và Sox lại đột ngột đổi ý.

-"Này anh Sox, anh bị gì nữa thế."

-"Không có gì, cô đi theo cũng được. Nhưng đừng nói với bất kỳ ai về những chuyện sắp xảy ra đấy."

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play