Ánh Nguyệt
Ngay từ nhỏ chỉ có mẹ duy nhất có mẹ mới hiểu mà giúp mình nhiều lúc mình muốn ch** đi để mẹ khỏi phải lo lắng cho mình
mẹ mình là người rất xinh đẹp mang vẻ đẹp hồn nhiên khiến ai cũng ranh tị
tính cách mẹ rất chan hòa với mọi người luôn là người mọi người yêu thích vì mẹ rất tuyệt vời cũng chỉ vì thế vẫn có nhiều người ghét, thậm trí họ bạo lực với mẹ rất nhiều nhiều lúc mẹ chịu đựng chẳng nói với ai
nhưng vào một ngày có người dang tay ra giúp đỡ anh ta rất đẹp của một thư sinh
sau đó những hành động ấm áp đó đã khiến một người đang rơi vào vực thẳm chẳng có một chút ánh sáng nào lại vớt được một sợi dây rất chắt mà kéo lên
họ đã tiến tới yêu nhau
cùng nhau trải qua một hạnh phúc khiến bao người ghen tị
tình yêu của họ đẹp như truyện cổ tích rằng hoàng tử sẽ yêu nàng công chúa và cùng nhau vượt qua mọi thử thách do thế giới này sắp đặt
như những thứ diễn vong đó đã chẳng thể diễn ra
một cô gái khác lại chen vô , khiến anh ta say đắm chẳng thể thoát được
và sau đó họ lén lút với nhau rất nhiều
khi bà ấy hay tin thì òa khóc như một đứa trẻ nỗi tuyệt vọng ôm lấy bà
sau khoảng khắc đó bà mới nhận ra sợi dây từng nắm chắt kia giờ đây nó mỏng tới nỗi có thể đứt và rơi vào vực thẳm đen tối kia
nhưng dù thế bà ta vẫn chấp nhận
2 người họ đưa nhau về và hạnh phúc trước mặt
nhưng 2 kẻ hạnh phúc lại có một người lủi thủi nhìn họ hạnh phúc
ngay từ lúc đó mọi thứ kinh khủng đã diễn ra
bà bị hành hạ đánh đập khinh bỉ nhưng thay gì từ bỏ bà lại chịu đựng nỗi hành hạ suốt mấy năm
vào một ngày vì hảm hại do các người trong nhà bỏ thuốc vào nước uống sau đó bà và người mà bà ta yêu 2 người đã chung giường gối sau khi tỉnh lại người đó lại quay ngang chán ghét và mang ánh mắt muốn giết người
bà bị bêu rếu bị hành dã man nhưng không vì vậy mà oán trách
sau 2 tháng bà nhận ra mình mang thai nhưng bà ta ik lặng và một mình giữ kính rồi lặng lẽ ra nước ngoài để nuôi dưỡng cái thai
bà ta hạnh phúc khi tôi xuất hiện
sau khi hạ sinh bà dành cho tôi 1 năm để cho tôi cảm nhận được tình yêu thương của một người mẹ
sau đó bà gửi tôi về bên người thân, trước khi ra đi bà nở 1 nụ cười lạ thường dường như nó chứa đựng nhiều điều chẳng thể nói ra
đúng thế bà ta lại quay về nơi địa ngực tối tăm đó sau rằng 2 mau rời đi
tưởng như xa cách nhiều năm bọn họ sẽ động lòng nhưng không
vẫn là vẻ mặt đó vê mặt mấy năm không thay đổi
bà ấy quay về và xin chung sống với hắn ta mọi người nhìn bà ta như một người không lí trí
sau nhiều lần xin thì người đàn đó đã được như ý muốn
một ngày kia bà ta xin đi cùng hắn ta đến một nơi mà khi xưa đã hẹn hò
ban từ hắn từ chối không chấp nhận lời đề nghị, nhưng suy đi nghĩ lại cũng nợ bà ấy , chính vì thế hắn ta chấp nhận,
sau khi đặt chân đến nơi, bà nở một nụ cười như một đứa trẻ khi được thưởng liền dẫn tay hắn ra đi nhiều nơi để ngắm nhìn mọi thứ
sau đó những ngày còn lại cũng vậy, hắn ta bắt đầu nhìn bà với một ánh mắt thương hại dù chẳng biết lý do là gì
dường như hắn rất thích nụ cười đó nhưng giấu trong lòng chỉ có khóe miệng nhích lên một tý
mấy ngày sau đó cứ lập đi lập lại mãi như thế, dù chẳng có ý nghĩa gì nhưng nó khiến người con gái từng rơi vào vựt thẳm ấy cười rất nhiều
những ngày tháng cuối cùng khi bà được bên người con ấy là 3 ngày trong 3 ngày đó bà ước có thể bên người mình yêu trước lúc bà ra đi
sau này tôi mới biết bà ấy mắc rất nhiều bệnh trong đó có cả một loại bệnh đau nhất chính là ung thư
phải điều đó chẳng bao giờ ngờ tới bà ấy mắc bệnh ung thư lại còn giai đoạn cuối, chính vì thế ánh mắt trước khi bỏ mình lại thì lại chứa nhiều nỗi khổ như thế
ngày một vì quá chán vì suốt ngày bị làm phiền nên hắn ta nặng lời với bà ấy, nhưng thay vì khóc bà lại cười rồi lặng lẽ lủi thủi một mình trong một góc
ngày hai cô gái ấy thông báo cho anh rằng cô ấy bị bệnh do không quan tâm đến sức khỏe
ngay đêm đó hắn gắp gút quay về, bỏ lại một người...
ngày 3 ngày cuối cùng bà được ngắm bầu trời ngày mà bả được cười lần cuối mọi thứ dần trôi nhanh đi như mong chờ cái chết của bà ấy
bác sĩ chuẩn đoán trong đêm nay (12g) bà phải ra đi mãi mãi
dường như bà ấy chẳng thể chết trong vòng tay của người con trai ấy
1 tiếng rồi 2 tiếng.. nhiều tiếng trôi đi
đêm hôm đó lúc 8g ánh trăng sôi gọi mọi thứ, bà khoác lên mình bộ đồ thời học sinh vẻ mặt và nhan sắc đó đã quay về thời lúc mà bà ấy gặp hắn
thêm 2 tiếng trôi đi
trong màn đêm tiếng bước chân đang tiến lại gần
bà ngồi trên chiếc xích đu đung đưa theo lời ca bà hát
(lời bài hát)
"một tình yêu và một người có thể đi cùng ta trên mọi chuyến đường một hạnh phúc chẳng có thứ gì ngăn được chúng ta hãy cứ như này hãy yêu nhau và trao nhau những hạnh phúc.. "
những khúc nhạc như nói lên trăm ngàn đều
sau khi hắn phát hiện căn bệnh của bà và biết được hôm nay là ngày cuối
hắn liền ném đi nước mắt bên trong để kéo tay bà ấy đi chữa
nhưng đáp lại lời nói ấy bà khẽ lắc đầu chỉ nói một câu rằng
: bên em đêm nay nha em muốn được nằm trong vòng tay của anh muốn được anh yêu em lần cuối.
đáp lại câu nói chia lìa ấy hắn ta tức lên vì chẳng thể làm được gì trong lúc này, đành lặng lẽ ôm người con gái ấy, trao cái ôm ấm áp đến lạ thường, tiếng hát ngăn nga mang đến hàng 100 nỗi buồn, sự đau khổ, chẳng biết phải tả ra sau, chứng kiến nỗi đau người mình yêu lại chẳng thể đi tiếp với mình
những lời cuối cùng của bà cũng tòan là lời chúc anh hạnh phúc bên họ
nhẹ nhàng kê lên vai anh và trao anh món quà cuối
sau đó bà đề nghị chơi với bà một trò chơi xong sẽ chạy chữa căn bệnh này
hắn ta đồng ý, cùng chơi
bọn họ chơi lại trò năm ấy, ta trốn chàng tìm
những con số bắt đầu đếm : 5 10 vang lên... đến số 100 hắn chạy tìm quanh đó chẳng thấy lát sau quay lại chỗ cũ để ngồi liền thấy
bóng dáng của một cô gái xinh đẹp đang nằm trên chiếc áo khoác của anh rồi ngủ thiếp đi
hắn chạy lại cho dù gọi nhiêu tiếng cũng chẳng hồi đáp
quỳ xuống ôm lấy thân người con gái ấy khóc lên
nhưng chỉ còn nụ cười trên mặt chẳng còn gì hơn
/tiếng mưa rơi mãi không ngớt như những dòng nước mắt anh rơi/
ôm thi thể về đến nhà anh lặng lẽ khóc như một đứa trẻ
không còn nỗi đau nào đau như nỗi đau này
mở hộp quà khi ấy bà tặng trong đó toàn là những lá thư mong anh có thể hạnh phúc mong anh không được u buồn... rất nhiều tờ giấy cầu mong cho anh, và chiếc nhẫn khắc tên 2 đứa
cho đến cuối cùng mọi thứ với anh không còn ý nghĩa
(5 tháng sau đó, người con gái khi ấy anh chọn đã mở lời chia tay)
vì cô yêu anh chỉ vì tiền nuôi gia đình
lúc ấy anh chẳng khóc chẳng níu kéo, chỉ lặng lẽ ra sau mộ của người con gái đã bỏ anh giờ đây âm dương cách biệt như muốn xé tạt trái tim anh..
dần dần mọi thứ xung quanh anh sụp đổ không còn ai dang tay cứu lấy anh