Trong một thế giới nơi những dấu vết của nền văn minh đã dần biến mất, sự yên bình của một buổi sáng bình thường chỉ là một ký ức xa xôi.
Những tòa nhà đổ nát, đường phố phủ đầy cỏ dại, và không khí đặc quánh bởi mùi của sự tuyệt vọng.
Đó là thế giới hậu tận thế, nơi mà sự sống sót không còn là một lựa chọn mà là một cuộc chiến.
***
Bình minh chưa kịp lên cao, bầu trời vẫn còn mờ mịt bởi đám mây xám xịt.
Trong một căn nhà hoang tàn ở rìa thành phố, Minh thức dậy sau một giấc ngủ chập chờn.
Anh không nhớ lần cuối cùng mình có một đêm ngon giấc là khi nào.
Tiếng gió rít qua những khe hở của cửa sổ vỡ vụn, tạo nên những âm thanh rợn người.
Minh ngồi dậy, lấy từ trong ba lô ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong là vài mẩu bánh mì khô cứng và một chai nước đã cạn hơn nửa.
Anh biết, bữa sáng này có thể là tất cả những gì anh có cho cả ngày hôm nay.
Nhưng Minh không có lựa chọn.
Anh phải tiếp tục đi, phải tìm kiếm thức ăn và nước uống trước khi trời tối.
Khi chuẩn bị rời khỏi căn nhà, Minh nhìn thấy một vật lấp lánh trên mặt đất.
Anh cúi xuống, nhặt lên và nhận ra đó là một mảnh gương vỡ.
Trong khoảnh khắc, Minh nhìn thấy khuôn mặt mình phản chiếu trong mảnh gương – một khuôn mặt gầy guộc, mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn đầy quyết tâm.
"Bây giờ hoặc không bao giờ,"
Minh tự nhủ. Anh biết rằng mình không thể dừng lại.
Thế giới này có thể đã thay đổi, nhưng lòng kiên định của anh thì không.
Minh bước ra ngoài, hòa mình vào thế giới hoang tàn.
Anh bước đi trên con đường cũ, dẫn về phía khu rừng nơi anh nghe nói có một nguồn nước ngọt hiếm hoi.
Trên đường đi, Minh cẩn thận tránh những khu vực nguy hiểm, nơi mà những băng nhóm cướp bóc và những sinh vật biến dị thường xuyên lui tới.
Sau vài giờ đi bộ, khi mặt trời đã lên cao, Minh cảm thấy có điều gì đó khác lạ.
Cảm giác như có ai đó hoặc thứ gì đó đang theo dõi anh.
Anh dừng lại, nín thở, lắng nghe.
Tiếng động nhẹ nhàng, gần như không thể nghe thấy, nhưng đủ để khiến anh căng thẳng.
"Ra đây đi!"
Minh gọi lớn, hy vọng rằng nếu có ai đó theo dõi, họ sẽ xuất hiện.
Bất ngờ, một bóng người nhảy ra từ sau tán cây.
Đó là một cô gái, tóc đen dài, đôi mắt sáng nhưng đầy cảnh giác.
Cô nhìn Minh một cách thận trọng.
"Anh là ai?" Cô hỏi, giọng khàn khàn.
"Minh. Tôi chỉ là người đi tìm nước uống và thức ăn. Còn cô?"
"Lan. Tôi cũng như anh thôi. Nhưng anh phải cẩn thận, khu vực này không an toàn."
Minh nhìn Lan, nhận thấy sự thật trong lời nói của cô.
"Chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau," anh đề nghị.
Lan gật đầu, đồng ý.
"Được, nhưng chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây.
Tôi biết một nơi an toàn hơn."
Cả hai bắt đầu di chuyển nhanh hơn, cùng nhau hướng về phía khu rừng.
Minh cảm thấy rằng cuộc gặp gỡ này có thể thay đổi số phận của anh.
Có lẽ, trong thế giới đầy rẫy nguy hiểm và tuyệt vọng này, vẫn còn hy vọng cho một tương lai tốt đẹp hơn.
Và có lẽ, dị năng mà anh chưa biết đến sẽ sớm được thức tỉnh, để giúp anh vượt qua tất cả.
Khu rừng trước mặt họ dày đặc cây cối, ánh nắng lọt qua những tán lá tạo thành những đốm sáng lung linh trên mặt đất.
Minh và Lan bước đi trong im lặng, mỗi người đều đắm chìm trong suy nghĩ riêng.
Mặc dù không nói ra, nhưng cả hai đều cảm nhận được một sự liên kết mơ hồ giữa họ, như thể định mệnh đã đưa đẩy họ gặp nhau giữa thế giới hỗn loạn này.
"Chúng ta sẽ đi đâu?"
Minh hỏi, phá vỡ sự im lặng.
"Ở sâu trong rừng, có một khu vực mà tôi đã phát hiện ra vài tuần trước,"
Lan trả lời.
"Nơi đó có nước ngọt và dường như ít người biết đến. Chúng ta có thể nghỉ ngơi và lên kế hoạch tiếp theo ở đó."
Minh gật đầu, theo bước Lan mà không hề do dự.
Điểm dừng chân mới nghe có vẻ hứa hẹn và quan trọng hơn, anh tin vào trực giác của mình rằng Lan không phải kẻ thù.
Họ đi xuyên qua khu rừng, cẩn thận tránh những con đường mòn đã bị che phủ bởi lá cây và dây leo.
Một giờ trôi qua, rồi hai giờ.
Cuối cùng, họ đến một khu vực trống trải, với một dòng suối nhỏ chảy róc rách giữa những tảng đá phủ rêu.
"Đây rồi,"
Lan nói, giọng đầy vẻ hài lòng.
"Chúng ta có thể ở đây một thời gian ngắn, miễn là cẩn thận."
Minh cúi xuống uống nước từ suối, cảm giác mát lạnh làm dịu đi cơn khát và mệt mỏi.
Anh nhìn quanh, nhận thấy nơi này thực sự là một ốc đảo nhỏ giữa khu rừng rậm rạp.
Dưới ánh nắng vàng nhạt, nơi đây trông như một nơi trú ẩn an toàn, ít nhất là tạm thời.
"Chúng ta nên tìm thêm thức ăn,"
Minh đề nghị,
"và có lẽ sẽ cần dựng một nơi trú ẩn tạm thời."
Lan đồng ý.
"Tôi sẽ đi tìm củi và thức ăn. Anh ở lại đây chuẩn bị chỗ trú ẩn."
Minh bắt đầu tìm kiếm những cành cây và lá lớn để dựng một túp lều đơn giản.
Trong lúc làm việc, anh không thể ngừng nghĩ về Lan.
Cô gái này có điều gì đó rất đặc biệt, không chỉ ở sự dũng cảm mà còn ở ánh mắt sáng ngời dù giữa hoàn cảnh tăm tối.
Sau một thời gian ngắn, Lan trở lại với một số củi và vài loại quả rừng.
Cả hai nhanh chóng nhóm lửa và chia sẻ bữa ăn đơn giản nhưng ấm cúng.
"Anh từ đâu đến?"
Lan hỏi, phá vỡ sự im lặng giữa hai người.
"Tôi từng sống ở một thành phố gần đây,"
Minh trả lời. "Nhưng từ khi ngày tận thế bắt đầu, tôi đã phải di chuyển không ngừng. Còn cô?"
"Tôi cũng vậy,"
Lan đáp. "Nhưng tôi có một nhiệm vụ. Tôi đang tìm kiếm những người có dị năng, như anh."
Minh sững sờ. "Sao cô biết tôi có dị năng?"
Lan mỉm cười nhẹ. "Tôi có thể cảm nhận được. Dị năng của tôi là khả năng tìm ra và nhận biết những người khác có dị năng."
Minh cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn.
"Tôi chỉ vừa mới bắt đầu nhận ra điều đó,"
anh thừa nhận. "Tôi không biết làm thế nào để kiểm soát hoặc sử dụng nó."
"Không sao,"
Lan nói, giọng đầy sự an ủi. "Chúng ta sẽ tìm cách. Và anh không đơn độc."
Cả hai ngồi cạnh đống lửa, ánh sáng từ ngọn lửa nhảy múa trên khuôn mặt họ.
Trong khoảnh khắc ấy, Minh cảm thấy một tia hy vọng mới.
Giữa thế giới đổ nát này, anh không chỉ tìm thấy một người bạn đồng hành mà còn là một đồng minh quan trọng trong cuộc chiến sinh tồn.
Và anh biết rằng, với sự giúp đỡ của Lan, anh có thể khám phá và sử dụng sức mạnh tiềm ẩn của mình để bảo vệ những gì còn lại của nhân loại.
Ngày hôm sau, khi ánh bình minh vừa ló dạng, Minh và Lan bắt đầu cuộc hành trình mới.
Họ không biết điều gì đang chờ đợi phía trước, nhưng họ đã sẵn sàng đối mặt với bất kỳ thử thách nào, với hy vọng và quyết tâm không bao giờ tắt.
Minh và Lan tiếp tục cuộc hành trình qua khu rừng rậm rạp, hướng về phía những tin đồn về một nhóm người sống sót đang tổ chức kháng chiến chống lại những thế lực hắc ám.
Trên đường đi, Minh dần khám phá ra sức mạnh của mình, bắt đầu bằng những điều nhỏ nhặt như tăng cường sức mạnh thể chất và cảm nhận được những vật thể xung quanh.
Một ngày nọ, khi họ đang đi dọc theo con đường mòn, họ nghe thấy tiếng la hét vọng lại từ phía trước.
Minh và Lan nhìn nhau, trong ánh mắt cả hai đều nhận ra sự cảnh giác và quyết tâm.
Họ nhanh chóng tiến về phía tiếng la hét, sẵn sàng đối mặt với bất cứ điều gì đang xảy ra.
Khi đến gần, họ thấy một nhóm người đang bị tấn công bởi những sinh vật biến dị.
Những sinh vật này, từng là con người, giờ đây đã trở nên quái dị và hung dữ.
Chúng có làn da xám xịt, đôi mắt đỏ ngầu và móng vuốt sắc nhọn.
"Chúng ta phải giúp họ!"
Minh hét lên, không do dự.
Lan gật đầu. "Cẩn thận, chúng rất nguy hiểm."
Minh lao vào, sử dụng sức mạnh tăng cường của mình để đánh bật những sinh vật ra xa.
Anh cảm nhận được sự mạnh mẽ đang chảy trong cơ thể, mỗi cú đấm và cú đá đều có sức mạnh khủng khiếp.
Lan ở phía sau, sử dụng kỹ năng của mình để hỗ trợ và bảo vệ những người dân đang hoảng loạn.
Sau một trận chiến ác liệt, Minh và Lan cuối cùng cũng đánh bại được đám sinh vật.
Những người sống sót nhìn họ với ánh mắt biết ơn.
"Cảm ơn các bạn,"
một người đàn ông trung niên nói, tay vẫn còn run rẩy.
"Nếu không có các bạn, chúng tôi chắc đã không qua khỏi."
"Không có gì,"
Minh nói, thở dốc. "Chúng tôi chỉ làm những gì cần làm."
Lan tiến đến, kiểm tra tình trạng của những người dân.
"Các anh có biết gì về nhóm kháng chiến không?" cô hỏi.
Người đàn ông gật đầu.
"Có, chúng tôi đang trên đường tới đó khi bị tấn công. Trại của họ cách đây không xa. Các bạn có thể đi cùng chúng tôi."
Minh và Lan đồng ý, cùng nhóm người dân tiếp tục cuộc hành trình.
Khi mặt trời bắt đầu lặn, họ nhìn thấy ánh sáng từ những ngọn lửa trại phía xa.
Đó là một trại lớn, với những tấm bạt và lều bạt dựng lên khắp nơi, và những người lính canh gác xung quanh.
Họ được dẫn vào trại và gặp người lãnh đạo, một người phụ nữ mạnh mẽ tên là Hoa.
Bà lắng nghe câu chuyện của Minh và Lan, đồng thời nhìn vào Minh với sự quan tâm đặc biệt.
"Chúng tôi cần những người như cậu,"
Hoa nói.
"Những người có dị năng đặc biệt.
Chúng tôi đang tập hợp lực lượng để chống lại những kẻ đứng sau tất cả những chuyện này.
Cậu sẽ là một sự bổ sung quý giá cho đội ngũ của chúng tôi."
Minh cảm thấy một sự kêu gọi mạnh mẽ.
"Tôi sẽ làm bất cứ điều gì để giúp đỡ," anh nói, lòng đầy quyết tâm.
Lan cũng gật đầu. "Chúng tôi sẽ chiến đấu cùng các bạn."
Hoa mỉm cười.
"Tốt. Chúng ta có nhiều việc phải làm và thời gian thì không nhiều. Các bạn hãy nghỉ ngơi tối nay, ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu luyện tập."
Minh và Lan cảm thấy mình đã tìm thấy một nơi mà họ thuộc về, một nơi mà họ có thể đóng góp và chiến đấu cho một tương lai tốt đẹp hơn.
Họ biết rằng cuộc chiến còn dài và gian khổ, nhưng với sức mạnh và sự quyết tâm, họ tin rằng mình có thể thay đổi vận mệnh của thế giới này.
Ngày hôm sau, dưới ánh bình minh, Minh và Lan bắt đầu khóa huấn luyện khắc nghiệt.
Minh học cách kiểm soát và sử dụng dị năng của mình một cách hiệu quả hơn, trong khi Lan giúp anh hiểu rõ hơn về những khả năng của bản thân.
Họ cùng nhau đối mặt với những thử thách mới, kết bạn với những chiến binh khác trong trại, và từng bước chuẩn bị cho cuộc chiến chống lại bóng tối.
Trong những ngày tiếp theo, Minh dần trở thành một chiến binh mạnh mẽ, không chỉ nhờ vào dị năng của mình mà còn nhờ vào sự kiên trì và quyết tâm.
Lan luôn ở bên cạnh anh, hỗ trợ và khích lệ, cùng nhau họ trở thành một đội không thể tách rời.
Khi bóng đêm buông xuống và các vì sao bắt đầu xuất hiện trên bầu trời, Minh ngồi bên ngọn lửa, nhìn về phía xa xăm.
Anh biết rằng con đường phía trước còn nhiều chông gai, nhưng anh không còn sợ hãi.
Bởi vì giờ đây, anh không còn đơn độc, và anh tin rằng với sức mạnh và tình bạn, họ có thể vượt qua mọi thử thách và đem lại ánh sáng cho thế giới này.
Trong ánh lửa của ngọn đuốc, Minh nhìn thấy cảnh vật xung quanh:
những người lính canh gác trại đang trò chuyện và cười đùa với nhau, những lửa trại khác đang tỏa sáng trên đất đỏ, tạo nên bức tranh hòa quyện giữa ánh lửa và bầu trời đêm.
Nhưng dưới vẻ bề ngoài yên bình, sự căng thẳng và lo lắng vẫn đong đầy trong lòng Minh.
Anh biết rằng cuộc chiến sắp tới sẽ không dễ dàng, và mỗi ngày sống sót trong thế giới tận thế đều là một thách thức mới.
Nhưng anh không hề sợ hãi.
Bởi vì giờ đây, anh không còn đơn độc, và anh đã có một mục tiêu rõ ràng:
chiến đấu cho sự tự do và hy vọng của nhân loại.
Lan đến gần, ngồi bên cạnh Minh và đặt tay lên vai anh.
"Chúng ta sẽ làm được," cô nói nhẹ nhàng.
"Cảm ơn đã luôn ở bên cạnh tôi."
Minh nhìn Lan với ánh mắt đầy ấm áp và ước ao.
"Cảm ơn cô đã tin tưởng và đồng hành cùng tôi,"
anh nói. "Chúng ta sẽ cùng nhau chiến thắng."
Họ ôm nhau trong sự ấm áp của ngọn lửa, nhớ về những khó khăn và thách thức đã trải qua, nhưng cũng đầy hy vọng và quyết tâm cho tương lai.
Trong đêm nay, dù bầu trời có u ám hay sương mù dày đặc, trái tim của Minh và Lan đều rạng rỡ với niềm tin và hy vọng.
Và khi bình minh mới vừa ló dạng, họ sẽ sẵn sàng đứng lên, sẵn sàng chiến đấu cho một thế giới mới, nơi mà tự do và hòa bình không còn là điều xa xỉ.
Khi bình minh vừa bắt đầu ló dạng, Minh và Lan đã sẵn sàng cho một ngày mới, đầy những thách thức và cơ hội.
Họ tham gia vào cuộc huấn luyện, rèn luyện sức mạnh, kỹ năng và chiến thuật chiến đấu.
Mỗi ngày là một cơ hội để họ trở nên mạnh mẽ hơn, thông thạo hơn trong việc sử dụng dị năng của mình và học hỏi từ những người bạn mới trong trại.
Trong suốt thời gian ở trong trại, Minh và Lan cũng đã xây dựng mối quan hệ chặt chẽ với những người lính khác, chia sẻ những câu chuyện, niềm vui và nỗi lo.
Họ đã học được rằng sự đoàn kết và lòng tin là chìa khóa để vượt qua mọi khó khăn.
Dần dần, tình bạn và lòng tin dần lan rộng, lan tỏa từ Minh và Lan ra tất cả mọi người trong trại.
Họ biết rằng chỉ có bằng sức mạnh của tất cả mọi người cùng nhau, họ mới có thể đánh bại được những kẻ thù đang đe dọa sự tự do và hòa bình.
Mỗi ngày trôi qua, Minh và Lan cảm thấy mình trở nên mạnh mẽ hơn, cả về thể chất và tinh thần.
Sự quyết tâm của họ không hề suy giảm, mà ngược lại, còn lớn dần lên.
Bởi vì giờ đây, họ không chỉ là những chiến binh cô đơn, mà là một phần của một đội ngũ đoàn kết, sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách và đánh bại mọi kẻ thù.
Cuối cùng, ngày được chờ đợi đã đến.
Minh và Lan cùng với các chiến binh khác trong trại, đã sẵn sàng bước ra khỏi trại và bắt đầu cuộc hành trình chống lại sự hắc ám và bóng tối.
Trong tâm trí của họ, không chỉ là sự tự do cho bản thân mình, mà còn là hy vọng và hòa bình cho tất cả những người sống trong thế giới đổ nát này.
Dưới ánh bình minh mới, Minh và Lan cùng với các đồng đội tiến về phía trước, sẵn sàng đối mặt với mọi thách thức và chiến đấu cho một tương lai tươi sáng hơn.
Và dù con đường phía trước có gian khổ và nguy hiểm, họ biết rằng họ sẽ không bao giờ đơn độc, vì sức mạnh của tình bạn và đoàn kết sẽ luôn ở bên cạnh họ, đồng hành suốt cuộc hành trình này.
Cầu like
Download MangaToon APP on App Store and Google Play