Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Lan Ngọc - Trang Pháp] Cưng Chiều Tiểu Thư

#Ngôi làng Hoa Hồng

“-“: suy nghĩ *-*: hành động ======: câu nói ngoài lề, lời nói của nhân vật không có trong truyện (đại loại là suy nghĩ hoặc lời nói với mục đích vui vẻ.)
Tại thành phố Mặt Trăng.
Tiếng nhạc du dương phát ra từ cái máy phát nhạc lấn át tiếng xe cộ ngoài đường, cái máy phát nhạc này đã từng được những người giàu có đấu giá tranh giành để có được.
Cùng với hai con người đang khiêu vũ trên sàn nhà với những động tác uyển chuyển và sự hoàn hảo của đường cong cơ thể, họ đã nhanh chóng thu hút được rất nhiều ánh nhìn.
Không sai, nơi này đang tổ chức một bữa tiệc.
Bởi vì chỉ còn ngày mai nữa thôi, Ninh Dương Lan Ngọc - người có hôn ước với một tiểu thư đỏng đảnh, ác độc và già nua xấu xí trong ngôi làng Hoa Hồng sẽ rời khỏi đây để đi đến ngôi làng đó.
Do rằng trước đây, cả hai nhà đã giao ước với nhau sẽ gả người con được sinh ra ở đời thứ ba, cùng lúc cả hai người đều được sinh ra vào đời thứ ba nên bắt buộc phải thực hiện lời giao ước này.
Bất kể trai gái, miễn hai người ở hai nhà được sinh ra vào đời thứ ba thì sau này sẽ cưới nhau.
Đồng thời, Ninh Dương Lan Ngọc là một ảnh hậu độc nhất vô nhị ở đất nước Việt Nam này. Sở hữu khối tài sản khổng lồ, dù vậy cô được biết đến với người rất lạnh nhạt, đôi lần còn rất đáng sợ đối với những người làm trong nhà.
Hiện tại cô không còn theo con đường diễn xuất nữa, thay vào đó là chuyển sang thành lập một công ty với chức vị chủ tịch đầy nghiêm khắc đó.
???: Đáng tiếc, người con gái tài giỏi, thông minh và xinh đẹp lại quá đỗi lạnh lùng.
Vài người bàn tán Lan Ngọc ngay khi thấy vẻ ngoài không mấy biểu hiện cảm xúc của cô. Đích thực có thể gọi cô là tảng băng di động, chỉ biết làm việc và làm việc.
Nhưng cô là một người rất trọng tình cảm, đặc biệt là với gia đình, đối với người mẹ đã sức yếu tay mềm.
Phải cho rằng, cô ghét nhất chính là thị phi, nhưng một khi đã đụng vào mẹ cô, thì người đó chính là không biết mặt trời ở đâu.
Muốn thực hiện lời đã hứa với mẹ rằng sẽ tìm được tình yêu đích thực của đời mình, song với đó là thực hiện hôn ước đã định, cô cùng mẹ của mình rời xa thành phố Mặt Trăng để đến làng Hoa Hồng, nơi có tiểu thư đỏng đảnh đó, bên cạnh đó là dành nhiều thời gian để mẹ cô hít thở không khí trong lành vì có nhiều cây cối ở đó.
Bữa tiệc cũng nhanh chóng kết thúc, ánh sáng tinh mơ đang tìm đến, một buổi sáng với không khí trong lành.
Ninh Dương Lan Ngọc
Ninh Dương Lan Ngọc
Chấn Phong, tại sao phải đi bằng xe ngựa vậy?
Ngọc nói khi ngồi bên trong xe ngựa, cứ gập ghềnh khó chịu vô cùng.
Chấn Phong
Chấn Phong
Vì con đường này phải đi bằng xe ngựa mới thông qua được ạ, dùng xe hơi sẽ gặp khó khăn ở vài chỗ
Ninh Dương Lan Ngọc
Ninh Dương Lan Ngọc
Mẹ có thấy mệt trong người không? *hỏi han*
Thanh Hà
Thanh Hà
Mẹ không sao, chừng nào mới đến nơi vậy?
Thanh Hà, bà là một người hiền từ, trái tim nhân hậu nên được mọi người yêu mến. Luôn giữ tông giọng ở mức dịu dàng, nhẹ nhàng nhất, không bao giờ lớn tiếng với bất kỳ ai.
Ninh Dương Lan Ngọc
Ninh Dương Lan Ngọc
Chừng nào? *nhìn Phong*
Chấn Phong
Chấn Phong
Dạ, tầm khoảng năm phút nữa ạ
Ninh Dương Lan Ngọc
Ninh Dương Lan Ngọc
Cũng gần tới rồi đó mẹ
Thanh Hà
Thanh Hà
Ừm, mẹ biết rồi
Thanh Hà
Thanh Hà
Ngọc, đây là cơ hội cho con tìm kiếm nửa kia của đời mình, cũng đã hai mươi bảy tuổi rồi
Thanh Hà
Thanh Hà
Cho dù cái cô gái đó có ra sao, tính tình có như thế nào thì cũng phải từ từ mà tìm hiểu
Ninh Dương Lan Ngọc
Ninh Dương Lan Ngọc
“Già nua xấu xí là điểm trừ lớn nhất, không hiểu kiểu gì mà mình lại dính vào cái hôn ước quỷ quái này!”
Thanh Hà
Thanh Hà
Không có được hở cái là đòi huỷ bỏ hôn ước, có nghe chưa?
Ngọc thầm thở dài trong lòng, cô thật sự không nghĩ tình yêu quan trọng đến thế. Đối với cô mà nói, tình yêu là sự phiền phức, nó có thể khiến cô phải suy nghĩ nhiều hơn, không có thời gian kiếm tiền, thậm chí có thể tiêu hao tiền bạc nhiều hơn.
Ninh Dương Lan Ngọc
Ninh Dương Lan Ngọc
Con biết rồi mà, mẹ cứ yên tâm đi ạ
Thanh Hà
Thanh Hà
Ừm, con ngoan *xoa đầu Ngọc*
Chiếc xe ngựa đi vào trong làng, mọi người tò mò, với tâm trạng háo hức muốn xem người này là ai, từ nơi nào đến đây.
Người dân ở đây đã tập trung không ít khi thấy chiếc xe ngựa với tạo hình quá đỗi cầu kỳ này, nhìn những đường nét được điêu khắc ở bên ngoài, có thể thấy được người này rất giàu có.
Chấn Phong
Chấn Phong
Đến nơi rồi ạ, Ninh tổng, cô có muốn đeo khẩu trang vào không ạ?
Ninh Dương Lan Ngọc
Ninh Dương Lan Ngọc
Ừ, đưa tôi và mẹ tôi khẩu trang đi
Chấn Phong
Chấn Phong
Vâng! *đưa đến*
Thanh Hà
Thanh Hà
Tại sao phải đeo khẩu trang hả con?
Ninh Dương Lan Ngọc
Ninh Dương Lan Ngọc
Mẹ cứ đeo đi ạ, không khí và môi trường ở đây không giống ở thành phố của mình
Thanh Hà
Thanh Hà
Được rồi *đeo*
Ngọc bước ra khỏi xe ngựa, ân cần đỡ mẹ của mình xuống, nhăn mày nhìn ngôi làng này.
Quá nhiều con nít.
Quá nhiều người già.
Chấn Phong
Chấn Phong
Ninh tổng, bên này ạ!
Ba người họ cùng nhau đi đến ngôi nhà đã chuẩn bị sẵn, thật may mắn khi nó được thiết kế khá hiện đại, không có như những ngôi nhà gỗ xấu xí trong mắt Ngọc kia.
Nhưng dù sao mà nói, căn nhà này vừa hiện đại, cũng vừa cổ tích thế nào.
Chấn Phong
Chấn Phong
Ngôi nhà này có ba căn phòng, một phòng dưới lầu và hai căn phòng trên lầu *giới thiệu*
Ninh Dương Lan Ngọc
Ninh Dương Lan Ngọc
Mẹ ở tầng trệt nha? Đỡ phải đi lên đi xuống
Thanh Hà
Thanh Hà
*gật đầu*
Ninh Dương Lan Ngọc
Ninh Dương Lan Ngọc
Mau dọn hành lý của mẹ tôi vào phòng đi, chí ít thì gọi người đến dọn dẹp thêm một lần nữa
Ninh Dương Lan Ngọc
Ninh Dương Lan Ngọc
Bụi bặm quá nhiều! *lạnh*
Chấn Phong
Chấn Phong
Vâng ạ! *chạy đi*
Thanh Hà
Thanh Hà
Nào, không có được đối xử như vậy với người ta
Thanh Hà
Thanh Hà
Đã vậy cậu ấy còn là trợ lý đắc lực của con, theo con đã ngần ấy năm
Ninh Dương Lan Ngọc
Ninh Dương Lan Ngọc
Con biết rồi, mẹ ạ
Sau khi dọn dẹp lại căn nhà một lần nữa, hành lý và đồ dùng cá nhân đều được hộ tống vào đúng nơi đúng chỗ. Bên cạnh đó, căn phòng của Ngọc chọn ở là một căn phòng có nắng ấm chiếu vào, còn có một ban công trông rất rộng rãi.
Lúc nãy, cô mở cửa ban công ra, phát hiện ban công của căn nhà đối diện mình có khoảng cách rất gần với ban công nhà mình.
Ninh Dương Lan Ngọc
Ninh Dương Lan Ngọc
Cái quái gì vậy trời?
Ninh Dương Lan Ngọc
Ninh Dương Lan Ngọc
Lỡ đâu bên kia toàn là những người trộm cắp đồ này kia thì sao?
Ninh Dương Lan Ngọc
Ninh Dương Lan Ngọc
Mình muốn phá căn nhà đó!
Ninh Dương Lan Ngọc
Ninh Dương Lan Ngọc
Chấn Phong!
Chấn Phong
Chấn Phong
Dạ, có tôi!
Ninh Dương Lan Ngọc
Ninh Dương Lan Ngọc
Tôi ra lệnh cho cậu, mau kêu người tới phá cái ban công đối diện đi! *lạnh*
Chấn Phong
Chấn Phong
*khó hiểu*
Chấn Phong
Chấn Phong
Dạ, tôi gọi điện liền đây ạ!
Ninh Dương Lan Ngọc
Ninh Dương Lan Ngọc
Khẩn trương đi
Ngọc cau mày, ngó nhìn ngôi nhà đối diện, rốt cuộc có ai sinh sống hay không mà tại sao lại khoá cửa, đóng cửa kín mít thế kia?
Ninh Dương Lan Ngọc
Ninh Dương Lan Ngọc
Quái dị!
______________
end chap 1
like, comment please 🥺
lại là fic mới đâyyy, mong mọi người ủng hộ 🥳

#Ba tháng

Xuân Hằng
Xuân Hằng
Nó phải kết hôn, anh biết rõ cái người nó kết hôn là ai mà?
Xuân Hằng
Xuân Hằng
Là Ninh tổng, tuổi trẻ tài cao, nhan sắc tuyệt đẹp, giàu có, một thời còn là ảnh hậu độc nhất vô nhị
Xuân Hằng
Xuân Hằng
Nếu kết hôn với nó, không phải chúng ta giàu có sẽ càng giàu có thêm sao?
Nguyễn Tuấn Anh
Nguyễn Tuấn Anh
Được rồi, em đừng nói nữa
Nguyễn Tuấn Anh
Nguyễn Tuấn Anh
Con bé còn chưa thoát khỏi được nỗi đau mất mẹ, em nghĩ có thể dễ dàng kết hôn sao?
Xuân Hằng
Xuân Hằng
Nhưng mà cứ để như thế này sẽ mất cơ hội, anh à
Xuân Hằng
Xuân Hằng
Nào, anh thương em mà phải không?
Xuân Hằng
Xuân Hằng
Anh nghe em một lần đi, cho nó kết hôn, lỡ đâu tìm được tình yêu đích thực, không phải sẽ giúp nó tìm niềm vui sao?
Nguyễn Tuấn Anh
Nguyễn Tuấn Anh
*suy nghĩ*
Người đàn ông với mái tóc vàng này chính là ba ruột của tiểu thư được đồn đoán, đồn thổi là xấu xí, ác độc, già nua ở thành phố Mặt Trăng. Không biết là ai đồn đoán, nhưng nhìn nhan sắc của người ba đã có tuổi này thì đứa con sẽ không phải dạng vừa.
Nguyễn Tuấn Anh
Nguyễn Tuấn Anh
Được rồi, anh biết phải làm thế nào rồi
Xuân Hằng
Xuân Hằng
“Phải như vậy chứ, tống cổ con nhỏ đó càng nhanh càng tốt, hà cớ gì phải giữ con khốn đó ở trong căn biệt thự này chứ?”
Tuấn Anh rời khỏi căn phòng của mình, đích thân tới căn phòng của người con gái duy nhất, tìm kiếm bóng dáng.
Nguyễn Tuấn Anh
Nguyễn Tuấn Anh
Thuỳ Trang, con có ở đây không?
Nguyễn Tuấn Anh
Nguyễn Tuấn Anh
Trang?
Ông mở cửa, nhìn thấy bóng dáng của con gái mình vẫn đang say sưa đọc sách bên cạnh cửa sổ, khẽ mỉm cười rồi đóng cửa.
Nguyễn Thuỳ Trang
Nguyễn Thuỳ Trang
Ba?
Nguyễn Thuỳ Trang
Nguyễn Thuỳ Trang
Có chuyện gì hả ba? *đứng dậy*
Đây có thật sự là tiểu thư già nua xấu xí như những người trên thành phố đồn đoán không? Cái vẻ đẹp thơ mộng đó, từng đường nét trên khuôn mặt không thể chê vào đâu được, làm thế nào lại bị đồn đoán là già nua xấu xí?
Nguyễn Tuấn Anh
Nguyễn Tuấn Anh
Ta đến đây là muốn nói chuyện với con
Nguyễn Thuỳ Trang
Nguyễn Thuỳ Trang
Về hôn ước, có đúng không ba?
Nguyễn Tuấn Anh
Nguyễn Tuấn Anh
Haha, con giống như đi guốc trong bụng ta rồi đấy
Nguyễn Tuấn Anh
Nguyễn Tuấn Anh
Ta suy nghĩ cũng nhiều về việc này rồi
Nguyễn Tuấn Anh
Nguyễn Tuấn Anh
Ta sẽ cho con ba tháng để sinh sống bên ngoài, sẽ cho con thời gian để suy nghĩ, để tìm hiểu được thế giới xung quanh đây
Nguyễn Thuỳ Trang
Nguyễn Thuỳ Trang
Thật hả ba?
Nguyễn Thuỳ Trang
Nguyễn Thuỳ Trang
Con sẽ được rời khỏi biệt thự sao?
Nguyễn Tuấn Anh
Nguyễn Tuấn Anh
Đúng!
Nguyễn Thuỳ Trang
Nguyễn Thuỳ Trang
Con được sống một mình không ba?
Nguyễn Thuỳ Trang
Nguyễn Thuỳ Trang
Ôi trời ơi, con vui quá
Nguyễn Tuấn Anh
Nguyễn Tuấn Anh
Dĩ nhiên là được, trong ba tháng này, con sẽ làm những thứ mà con thích
Nguyễn Tuấn Anh
Nguyễn Tuấn Anh
Mỗi tuần ta sẽ đều gửi tiền đến cho con, nếu muốn dùng nhiều hơn thì cứ gửi thư cho ta
Nguyễn Thuỳ Trang
Nguyễn Thuỳ Trang
Con cảm ơn ba! *ôm*
Nguyễn Tuấn Anh
Nguyễn Tuấn Anh
Vậy là không cần phải lẻn trốn ra ngoài nữa rồi, có đúng không?
Nguyễn Thuỳ Trang
Nguyễn Thuỳ Trang
Dạ!
Nguyễn Thuỳ Trang, chị là một tiểu thư bị gò bó trong chính cái gia đình của mình. Ba chị vì không muốn chị rời khỏi biệt thự để đi ra ngoài nên đã có lệnh cấm không bao giờ được rời khỏi biệt thự.
Thế nên, trong biệt thự vì quá chán nản, đôi lần chị mới lẻn trốn ra ngoài.
Nguyễn Tuấn Anh
Nguyễn Tuấn Anh
Con soạn đồ đi, những vật dụng cần thiết, ta sẽ gọi người đến phụ giúp con
Nguyễn Thuỳ Trang
Nguyễn Thuỳ Trang
Dạ vâng!
Nguyễn Tuấn Anh
Nguyễn Tuấn Anh
Nhưng nghe này, ta sẽ cho con làm điều này với điều kiện!
Nguyễn Thuỳ Trang
Nguyễn Thuỳ Trang
Điều kiện gì vậy ạ?
Nguyễn Tuấn Anh
Nguyễn Tuấn Anh
Hết ba tháng, con bắt buộc phải cưới người có hôn ước với con
Nguyễn Tuấn Anh
Nguyễn Tuấn Anh
Được chứ?
Nguyễn Thuỳ Trang
Nguyễn Thuỳ Trang
*hụt hẫng*
Nguyễn Thuỳ Trang
Nguyễn Thuỳ Trang
D-dạ vâng *buồn*
~~~~~~~~~~~~
Ninh Dương Lan Ngọc
Ninh Dương Lan Ngọc
Cái gì? Sau ba tháng?
Ninh Dương Lan Ngọc
Ninh Dương Lan Ngọc
Mấy người đó giỡn mặt với tôi à?
Ninh Dương Lan Ngọc
Ninh Dương Lan Ngọc
Tưởng tôi là con rối của họ chắc, hở cái là chuyển ngày chuyển giờ?
Ninh Dương Lan Ngọc
Ninh Dương Lan Ngọc
Khốn khiếp!
Ninh Dương Lan Ngọc
Ninh Dương Lan Ngọc
Mấy tên cặn bã *quát*
Chấn Phong
Chấn Phong
Ninh tổng bớt giận ạ
Chấn Phong
Chấn Phong
Không cần phải gặp mặt rồi cưới hỏi liền
Chấn Phong
Chấn Phong
Dời thời gian sau ba tháng vậy cũng có lợi cho Ninh tổng đấy ạ
Chấn Phong
Chấn Phong
Trong ba tháng này đều có thể làm những gì Ninh tổng thích
Ninh Dương Lan Ngọc
Ninh Dương Lan Ngọc
*suy nghĩ*
Ninh Dương Lan Ngọc
Ninh Dương Lan Ngọc
Ừ nhỉ, được rồi, lần trước không phải cậu nói dự án ở tập đoàn nước ngoài vẫn chưa xong đúng không?
Ninh Dương Lan Ngọc
Ninh Dương Lan Ngọc
Sắp xếp người đến đón tôi về đi
Chấn Phong
Chấn Phong
Vâng ạ!
Ngọc chạy xuống dưới nhà, tìm kiếm mẹ của mình.
Ninh Dương Lan Ngọc
Ninh Dương Lan Ngọc
Mẹ ơi
Thanh Hà
Thanh Hà
Sao vậy con?
Ninh Dương Lan Ngọc
Ninh Dương Lan Ngọc
Hôm nay con có việc bận với đối tác làm ăn nước ngoài nên phải về thành phố một vài hôm, có thể là một tuần gì đó
Ninh Dương Lan Ngọc
Ninh Dương Lan Ngọc
Mẹ có muốn về cùng con không ạ?
Thanh Hà
Thanh Hà
Cái gì?
Thanh Hà
Thanh Hà
Vậy còn hôn ước thì sao hả con?
Thanh Hà
Thanh Hà
Mẹ đã dặn con rồi mà *lắc đầu*
Ninh Dương Lan Ngọc
Ninh Dương Lan Ngọc
Bên kia nói là sẽ dời sau ba tháng mới cho ra mắt gia đình ạ, con cũng không biết rõ lý do là như thế nào, nhưng mà đây cũng là cơ hội để con hợp tác làm ăn với đối tác nước ngoài ạ
Thanh Hà
Thanh Hà
Có ổn không đó con?
Ninh Dương Lan Ngọc
Ninh Dương Lan Ngọc
Dạ ổn ạ
Ninh Dương Lan Ngọc
Ninh Dương Lan Ngọc
Mẹ có muốn về thành phố cùng với con không?
Thanh Hà
Thanh Hà
Thôi, hay để mẹ ở đây có được không?
Thanh Hà
Thanh Hà
Mẹ thích sự yên bình ở đây, không thích tiếng ồn xe cộ ở thành phố, con ạ
Ninh Dương Lan Ngọc
Ninh Dương Lan Ngọc
Vậy con nhờ Chấn Phong ở lại với mẹ nha? Có gì chăm sóc mẹ vào những lúc không có con
Thanh Hà
Thanh Hà
Thôi, Chấn Phong là trợ lý của con, cũng nên đi theo con để giúp đỡ đồ này kia
Thanh Hà
Thanh Hà
Cứ để mẹ ở lại đây, mẹ thích sống như vậy, nha con?
Ninh Dương Lan Ngọc
Ninh Dương Lan Ngọc
*suy nghĩ*
Ninh Dương Lan Ngọc
Ninh Dương Lan Ngọc
Vậy, điện thoại con đã tặng mẹ, có chuyện gì thì mẹ phải gọi con liền nha
Thanh Hà
Thanh Hà
Ừm, mẹ biết rồi mà
Ninh Dương Lan Ngọc
Ninh Dương Lan Ngọc
Con đã trang bị những đồ dùng cần thiết để phòng trộm, mẹ nhớ khoá cửa cẩn thận nha
Ninh Dương Lan Ngọc
Ninh Dương Lan Ngọc
Ngôi nhà này cũng khá kiên cố, cửa sổ đều không thể dùng đá mà quăng đến vỡ được, vậy nên mẹ cứ yên tâm
Thanh Hà
Thanh Hà
Ừm, mẹ biết rồi
Thanh Hà
Thanh Hà
Con bận gì thì cứ đi đi
Ninh Dương Lan Ngọc
Ninh Dương Lan Ngọc
Vậy, con đi nha mẹ!
Thanh Hà
Thanh Hà
Ừm, con đi cẩn thận
Thanh Hà
Thanh Hà
Nhớ quay lại sớm đấy
Ninh Dương Lan Ngọc
Ninh Dương Lan Ngọc
Dạ mẹ *rời đi*
_______________
end chap 2
like, comment please 🥺

#Giải vây

Dì Yên
Dì Yên
Trang? Quay lại rồi hả con?
Dì Yên
Dì Yên
Lần này đi đâu mà lâu thế, căn nhà này nó nhớ con lắm đấy *cười*
Nguyễn Thuỳ Trang
Nguyễn Thuỳ Trang
Dạ, con bận chút công việc nên giờ mới có thể quay lại nè dì
Nguyễn Thuỳ Trang
Nguyễn Thuỳ Trang
Tiền nhà tháng này và hai tháng sau con gửi dì trước luôn ạ
Nhìn số tiền được ứng trước mắt, dì Yên không thể tin vào mắt mình.
Dì Yên
Dì Yên
Ba tháng sao mà nhiều vậy con?
Nguyễn Thuỳ Trang
Nguyễn Thuỳ Trang
Xem như là những tháng mà dì đã giữ nhà cho con ạ *cười*
Dì Yên
Dì Yên
Thôi, con giữ lại một ít để xài đi, nhiều tiền quá
Nguyễn Thuỳ Trang
Nguyễn Thuỳ Trang
Nào, dì cứ giữ đi ạ
Nguyễn Thuỳ Trang
Nguyễn Thuỳ Trang
Con lên nhà trước đây, tạm biệt dì ạ
Dì Yên
Dì Yên
Được rồi!
Dì Yên
Dì Yên
Cảm ơn con nhiều nhé, Trang ơi
Nguyễn Thuỳ Trang
Nguyễn Thuỳ Trang
Dạ!
Trang cười nói vui vẻ, sau đó mở khoá cửa nhà rồi đi vào, hành lý đồ này nọ được quản gia đi theo hộ tống phụ. Xong xuôi hết mọi việc, bọn họ cũng ra về, để lại Trang với căn nhà.
Chị khẽ vươn người, cảm thấy trong lòng rất sảng khoái, giống như là vừa được thoát khỏi nơi tù túng, gò bò bản thân bấy lâu nay.
Chạy ra ban công mà chị ưa thích nhất, mở cửa để hưởng thụ ánh nắng và không khí trong lành, ban công đối diện vẫn như vậy, không có gì thay đổi, chị nghĩ rằng ngôi nhà này vẫn chưa có ai đến ở.
Nguyễn Thuỳ Trang
Nguyễn Thuỳ Trang
Ngôi nhà này rốt cuộc tại sao không có ai thuê ở vậy nhỉ?
Nguyễn Thuỳ Trang
Nguyễn Thuỳ Trang
Có lẽ là do quá đắt?
Nguyễn Thuỳ Trang
Nguyễn Thuỳ Trang
Hmmmm
Chị ngồi suy nghĩ hồi lâu, lại từ trong phòng mà lấy ra quyển sách mình ưa thích, lấy ghế ra và ngồi xuống chăm chú đọc sách.
Lúc chị đọc sách, giống như vạn vật đều hoá thành hư vô, ánh mắt và tâm trí chỉ đặt vào những dòng chữ hay đến ngất ngây kia.
~~~~~~~~~~~~
Khi chị đọc xong được một phần dài của sách, nhận ra trời cũng đã chợp tối, mau chóng chạy đi tắm rửa rồi nấu ăn.
Ở ngôi làng này, chị chưa từng lộ diện với tư cách là tiểu thư của nhà Nguyễn, hay còn được gọi là Nguyễn Gia. Một phần là do ba cứ nhốt chị ở nhà, còn lại đều là chị che giấu thân phận của mình.
Trang không thích việc mọi người biết đến chị rồi cứ tung hô với bộ mặt giả tạo đó, lòng người giờ đây ai cũng tiền tiền tiền, thấy tiền là liền sáng mắt, không ngần ngại mà làm đủ điều.
Thật ra, chị có một cái tên nước ngoài, đó là danh xưng mà mọi người biết đến, chính là Ellis Nguyen. Người dân thường gọi chị là tiểu thư Ellis, ngoài ra, ba của chị là Kevin Nguyen.
Đang nấu ăn giữa chừng, Trang nghe được tiếng cãi nhau ầm ĩ ở bên ngoài, nghe được giọng liền đoán được người phụ nữ đó là ai. Thầm thở dài, bà ta lại đi gây chuyện với người khác.
Chấn Phong
Chấn Phong
Tôi không phải là gián điệp được ai phái đến đây hết, tôi chỉ đến đây đưa đồ liền sẽ đi ngay thôi *bất lực*
Bà Diễm
Bà Diễm
Mày đừng có nói xạo, tao thấy mày đứng lấp ló lấp ló ở ngôi nhà của tao, mày còn giả vờ cái gì cơ chứ?
Chấn Phong
Chấn Phong
Không phải chứ, tôi thật sự đến đây chỉ để đưa đồ mà thôi
Trang quan sát tình hình, nhìn bộ trang phục mà thanh niên trước mắt đang khoác lên, biết rõ không phải là hạng người như thế, quần áo cũng đều là hàng hiệu, không tài nào gây ra chuyện đó được.
Thế nên, một rồi hai bước, chị tiến tới giảng hoà.
Nguyễn Thuỳ Trang
Nguyễn Thuỳ Trang
Bà Diễm, nãy giờ ở một góc quan sát tình hình, tôi thấy anh này mặc đồ hàng hiệu, chắc chắn không làm ra ba cái chuyện trộm cướp giả tạo được
Nguyễn Thuỳ Trang
Nguyễn Thuỳ Trang
Chi bằng bà để cho anh ta đưa đồ cần giao đến, tôi sẽ mời bà một bữa ăn cà ri gà thật ngon!
Bà Diễm
Bà Diễm
Hừ! *phủi người*
Bà Diễm
Bà Diễm
Hên là có Trang ở đây, nếu không, mày biết tay tao nghen mạy *đe doạ*
Chấn Phong
Chấn Phong
“Đúng là đáng sợ thật, người già ở đây đều như thế sao?” *run người*
Chấn Phong
Chấn Phong
Ban nãy, cảm ơn cô *cúi người*
Chấn Phong
Chấn Phong
Tôi nợ cô một điều, xong xuôi hết mọi việc, tôi sẽ quay lại trả nợ!
Nguyễn Thuỳ Trang
Nguyễn Thuỳ Trang
Nợ gì mà nợ chứ *cười lắc đầu*
Nguyễn Thuỳ Trang
Nguyễn Thuỳ Trang
Tôi giúp được anh may ra cũng tốt cho tôi rồi, anh có bận việc gì thì mau mau đi trước đi
Chấn Phong
Chấn Phong
Được, tôi cảm ơn cô!
Nguyễn Thuỳ Trang
Nguyễn Thuỳ Trang
*gật đầu*
Trang thở một hơi dài, nghĩ ngợi lại cuộc sống này cũng không thanh thản bao nhiêu. Những ngày tháng mà chị sống ở đây đều phải giải quyết chuyện thị phi này đến thị phi khác, cũng may là chị có cái mồm miệng biết ăn nói, chứ không cũng đã thành món ăn để họ luộc lên luộc xuống.
Nguyễn Thuỳ Trang
Nguyễn Thuỳ Trang
Cà ri gà nóng hổi vừa thổi vừa ăn, bà cứ từ từ mà thưởng thức nha *bưng ra*
Bà Diễm
Bà Diễm
Chà, đúng là Trang của chúng ta, đồ ăn lúc nào cũng thơm đến ngất ngưởng
Bà Diễm
Bà Diễm
Đáng tiếc, thật đáng tiếc!
Nguyễn Thuỳ Trang
Nguyễn Thuỳ Trang
Bà cứ ăn chậm thôi, bên trong còn nhiều lắm
Bà Diễm
Bà Diễm
Nhan sắc xinh đẹp như vậy, chỉ tiếc là thằng con trai của tôi nó bị bóng, nếu không tôi đã kêu nó rước con về nhà rồi
Bà Diễm
Bà Diễm
Đáng tiếc, thật đáng tiếc!
____________
end chap 3
like, comment please 🥺

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play