Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Khải Nguyên] Bảo Bối Của Ông Trùm

Chương 1: Vương Gia

Trong khu rừng lớn của Thành Phố Kinh Bắc, trong một tòa dinh thự cao cấp mang phong cách Châu Âu thời thượng, một người đàn ông ước chừng 20 tuổi đang ngồi ở trên sofa thư thả đọc báo. Người đàn ông mắt phượng, mày kiếm, mũi cao, môi mỏng, ngũ quan tinh tế như điêu như khắc không có lời văn ý thơ nào có thể tả được vẻ đẹp kia của người đàn ông, nói đúng hơn người đàn ông kia có thể ví như một bức tượng thần tiên.

Phía sau người đàn ông là hai người mặc vest đen, nghiêm túc đứng sau lưng. Một người trong số đó hướng về người đàn ông nói.

"Thiếu Gia, chúng ta nên trở về Vương Gia rồi."

Vương Tuấn Khải đang đọc báo nghe thấy thì dừng lại, thần sắc không chút dao động chỉ liếc mắt nhìn người vừa phát ra tiếng nói.

"Ừm, Vũ Phong theo tôi đi, còn Vong Phi ở lại canh chừng Cậu Chủ đi. Nếu em ấy thức giấc hỏi tôi thì cứ nói tôi về Vương Gia rồi."

"Vâng Thiếu Gia." Vong Phi nói.

Vương Tuấn Khải rời đi, anh cùng Vũ Phong trở về Vương Gia. Vương Tuấn Khải từ sau khi gặp tai nạn đã không trở về nhà chính của Vương Gia mà dọn ra biệt thự riêng của mình ở sau hậu viện của Vương Gia ở. Từ khi gặp tai nạn đến nay Vương Tuấn Khải chưa từng đặt chân về lại nhà chính của Vương Gia.

Ở trên xe, Vũ Phong vừa lái xe vừa hỏi anh.

"Thiếu Gia, vẫn như mọi lần mà ngồi xe lăn sao?"

"Ừm."

Vương Tuấn Khải trả lời xong thì im lặng, vụ tai nạn kia 4 năm trước đã lấy đi đôi chân của anh. Lúc đó, bác sĩ ở trong nước đã nói anh vô phương cứu chữa, cả đời chỉ có thể làm người tàn tật. Vương Tuấn Khải khẽ cười sự đời, nhưng cũng bởi vì chuyện đó mà anh mới biết được một sự thật khó mà chấp nhận.

Liếc nhìn sắc mặt Thiếu Gia nhà mình lạnh nhạt như cũ, Vũ Phong cũng không nói gì thêm nữa sợ làm Vương Tuấn Khải không vui.

Về đến Vương Gia, Vũ Phong không trực tiếp lái xe đến nhà chính mà chạy thẳng đến sau hậu viện của Vương Gia vào bên trong căn biệt thự riêng biệt kia. Vũ Phong đỡ Vương Tuấn Khải ngồi qua xe lăn rồi từ từ đẩy anh đi vào nhà chính.

Ở bên trong nhà chính của Vương Gia, tất cả mọi người đều đã có mặt đông đủ chỉ chờ duy nhất Vương Tuấn Khải. Vương Tuấn Khải ngồi trên xe lăn, mắt phượng khẽ quét qua một lượt sau đó mới nhìn đến Vương Tần đang ngồi ở trung tâm lạnh nhạt mở miệng.

"Ông nội."

Vương Tần khẽ gật đầu, Vương Tuấn Khải là đứa cháu trai ông thương nhất. Nhưng từ 4 năm trước, sau khi bị tai nạn mất đi đôi chân kia Vương Tuấn Khải như trở thành một người hoàn toàn khác. Dáng vẻ kiêu ngạo không để ai vào mắt của lúc trước hoàn toàn biến mất thay vào đó là dáng vẻ bất lực buông xuôi.

"Tiểu Khải, lần này ta một hai gọi con về đây là muốn hỏi con một việc. Triệu Thanh Nhiên của Triệu Gia trước đây từng có hôn ước với Vương Gia. Lúc trước con và con bé hòa hợp vui vẻ, ta muốn hỏi ý con như thế nào?"

Vương Tuấn Khải nhìn Vương Tần, anh khẽ nói.

"Ông nội, người ta không phải chọn con thì ông hỏi ý con làm gì? Hơn nữa, một kẽ tàn phế như con làm sao so được với anh hai?"

Vương Tần nhìn Vương Tuấn Khải không nói gì, quả thật Triệu Thanh Nhiên kia vì Vương Tuấn Khải bị liệt hai chân mà muốn kết hôn với Vương Lâm.

"Anh ba, anh tại sao lại phải nhường nhịn như vậy? Lúc trước anh không phải như thế?" Đinh Trình Hâm gắt giọng lên tiếng.

Vương Tuấn Khải liếc nhìn Đinh Trình Hâm, Đinh Trình Hâm là em trai anh nhưng theo họ mẹ. Người này, thanh tú thập phần, da trắng, mắt hồ ly, mũi cao môi đỏ, quyến rũ dịu dàng chỉ tiếc không bì được với bảo bối của anh.

"Chuyện nếu không có gì nữa thì cứ quyết định như vậy đi. Sau này nếu không có chuyện gì thì đừng có đòi sống đòi chết ép con đến đây." Vương Tuấn Khải lạnh nhạt nói.

Vương Tần nhìn dáng vẻ anh buông xuôi tất cả thì đau lòng, đứa cháu này của ông lúc trước là thiên tài kinh tế, bây giờ lại như thế này ông thật không thể chấp nhận.

Vũ Phong đẩy Vương Tuấn Khải rời khỏi nhà chính về lại căn biệt thự nhỏ ở hậu viện, Đinh Trình Hâm nhìn thấy cũng vội đứng lên đuổi theo, trước khi đi còn không quên liếc người đàn ông ngồi bế bên cha và người phụ nữ kia.

Đinh Trình Hâm đuổi kịp Vương Tuấn Khải thì chầm chậm đi theo bên cạnh anh cằn nhằn.

"Anh hai, sao anh lại như vậy chứ?"

"Không phải vừa nãy còn gọi anh ba sao? Sao lại càn quấy gọi anh hai rồi?" Vương Tuấn Khải trầm tĩnh hỏi.

"Em mới không thèm gọi tên Vương Lâm đó là anh hai, dù sao cũng chẳng phải mẹ sinh ra mà." Đinh Trình Hâm lầm bầm nói.

"Được rồi, chuyện này về sau không cần nói nữa, hơn nữa anh cũng không có để ý dù sao anh và Triệu Thanh Nhiên cũng chẳng có quan hệ gì." Vương Tuấn Khải nói.

Đinh Trình Hâm đi bên cạnh nghe xong cũng vui vẻ gật đầu rồi chạy đi mất. Vương Tuấn Khải nhìn theo dáng vẻ của đứa trẻ kia cũng phải lắc đầu bất lực. Nói về Vương Gia, Vương Tuấn Khải để tâm đến cũng chỉ có Vương Tần và thằng nhóc Đinh Trình Hâm này thôi. Bởi vì hai người họ là thật lòng yêu thương anh, quan tâm anh.

Chương 2: Em Muốn Kết Hôn Với Đinh Nhi

Vương Tuấn Khải vừa quay lại biệt thự nhỏ đã nhận được điện thoại của tiểu bảo bối ở nhà. Vương Tuấn Khải nghe máy, giọng nói cũng trở nên dịu dàng.

"Thức giấc rồi sao?"

[Ưm....vừa thức. Nghe Vong Phi nói anh quay về Vương Gia rồi, thế nào có ổn hay không hả?]

"Anh không sao...em dùng bữa sáng đi, chiều sẽ về với em."

[Em biết rồi, anh cũng phải ăn sáng đi nhé đừng có bỏ bữa.]

"Được, em đi dùng bữa đi, anh tắt máy nhé."

[Vâng.]

Vương Tuấn Khải ngắt kết nối điện thoại, anh nhìn sang Vũ Phong nói.

"Bảo Dì Hạ dọn thức ăn đi, tôi phải dùng bữa sáng."

"Vâng Thiếu Gia." Vũ Phong đáp lời rồi cũng xoay người đi chuẩn bị.

Vương Tuấn Khải điều khiển xe lăn đến bàn ăn, ở trong Vương Gia này toàn bộ đều không biết chân anh đã khỏi, chỉ có Vũ Phong và Vong Phi biết thôi. Hơn nữa, Vương Tuấn Khải là đang dùng chuyện này mà ngấm ngầm xem thử động thái của những kẻ đã hại anh vào 4 năm trước.

Vương Tuấn Khải dùng bữa sáng xong thì vẫn như thường ngày mà chui đầu vào thư phòng giải quyết công việc của mình. Vì đây là Vương Gia nên mọi bề Vương Tuấn Khải đều phải cẩn thận mà không bao giờ dám để lộ ra sơ hở. Dù sao thì đám người kia cũng chưa chắc sẽ bỏ qua cho anh mà.

Đầu giờ chiều, Vương Tuấn Khải giải quyết xong công việc thì cũng ra ngoài. Vừa ra đến cửa thì Vũ Phong đã giúp anh đẩy xe lăn đi, còn thuận miệng nói.

"Thiếu Gia, Vong Phi vừa mới báo cáo rằng Cậu Chủ đã ra ngoài rồi hiện tại đang ở Trung Tâm Thương Mại của Tống Thị."

"Không sao, để em ấy ra ngoài thư giản một chút cũng tốt, nếu không em ấy lại nói tôi cứ nhốt em ấy ở trong nhà mà sinh ra sợ tôi." Vương Tuấn Khải nói.

"Nhưng rõ ràng Cậu Chủ vẫn rất sợ ngài mà." Vũ Phong lầm bầm nói.

Vương Tuấn Khải nghe Vũ Phong nói cũng không phản bác, dù sao thì chuyện tiểu bảo bối sợ anh là thật. Chỉ có điều không phải là sợ hãi anh mà là sợ anh giận và sợ anh phạt cậu thôi, bởi vì anh luôn có những biện pháp phạt cậu đến khóc lóc xin tha mạng.

Vương Tuấn Khải được Vũ Phong đưa xuống lầu, bên ngoài Đinh Trình Hâm đã cùng một người đàn ông khác vào cửa. Người đàn ông này dáng người cao ráo, mày rậm môi mỏng, mũi cao, ngũ quan tinh sảo trông rất đẹp mắt, chỉ là kém hơn Vương Tuấn Khải một chút.

Đinh Trình Hâm kéo người đàn ông kia đến chỗ của Vương Tuấn Khải cười cười nói.

"Anh hai giới thiệu với anh một chút đây là Mã Gia Kỳ bạn trai em á."

Vương Tuấn Khải gật đầu, anh đưa mắt nhìn về Mã Gia Kỳ, tầm mắt hai người vừa chạm đến nhau Vương Tuấn Khải liền nhíu mày một cái.

"Mã Tổng xin chào."

"Anh Tuấn Khải, anh là anh hai của Đinh Nhi thì không cần gọi nhau xa lạ như vậy đâu." Mã Gia Kỳ nói.

"Hả, hai anh quen nhau sao?" Đinh Trình Hâm khó hiểu chen vào.

Mã Gia Kỳ nhìn Đinh Trình Hâm rồi khẽ kéo người ôm vào lòng xoa đầu cậu nói.

"Bọn anh quen nhau, hơn nữa đã quen từ lâu rồi."

"Được rồi, hai đứa đến đây làm gì?" Vương Tuấn Khải lạnh nhạt hỏi.

"Gia Kỳ nói muốn xem thử anh hai là người như thế nào mà lại thần bí như vậy. Cho nên em mới đưa anh ấy đến đây dù sao thì anh hai cũng không phải là không cho phép em mà. Chỉ là em không ngờ đến anh hai và Gia Kỳ quen nhau." Đinh Trình Hâm từ trong lòng ngực của Mã Gia Kỳ ngẫn mặt ra nhìn Vương Tuấn Khải nói.

"Gặp được anh rồi đó, hai đứa nếu không có việc gì thì về đi." Vương Tuấn Khải nói.

"Anh Tuấn Khải, em không chỉ muốn gặp anh không đâu. Em và Đinh Nhi đã ở bên nhau 2 năm rồi, lần này đến là muốn hỏi ý anh một chuyện. Em muốn cùng Đinh Nhi kết hôn." Mã Gia Kỳ nhìn Vương Tuấn Khải nghiêm túc nói.

Vương Tuấn Khải nhìn Mã Gia Kỳ, anh hiểu Mã Gia Kỳ là người như thế nào, giao Đinh Trình Hâm có Mã Gia Kỳ anh căn bản không lo gì cả. Nhưng vấn đề ở đây là Đinh Trình Hâm chỉ mới 19 tuổi, bây giờ nói kết hôn có phải còn quá sớm không?

"Chuyện này em nên đến nhà chính để nói, Gia Kỳ em biết mà anh không có quyền lên tiếng đâu. Hơn nữa, ông nội sẽ không đồng ý đâu." Vương Tuấn Khải nhìn Mã Gia Kỳ nói.

"Anh Tuấn Khải đừng nói như thế, ở Vương Gia này tiếng nói của anh có trọng lượng nhất định. Mặc dù anh ở riêng không quan tâm đến Vương Gia hay là Vương Thị nhưng nếu anh lên tiếng đồng ý thì ai dám phản đối?" Mã Gia Kỳ nhìn Vương Tuấn Khải khẽ cười nói.

Vương Tuấn Khải nhìn Mã Gia Kỳ nhếch môi, thằng nhóc này đến cả chuyện này cũng biết rồi. Vương Tuấn Khải nhìn sang Đinh Trình Hâm, anh nghiêm túc hỏi.

"Tiểu Đinh ý của em thế nào? Có muốn cùng Gia Kỳ kết hôn hay không?"

"Em muốn, dù sao thì người tốt với em như Gia Kỳ nếu bỏ lỡ em sẽ không thể tìm được." Đinh Trình Hâm nhìn Mã Gia Kỳ dịu dàng nói.

Mã Gia Kỳ nghe Đinh Trình Hâm nói cũng chỉ biết cười dịu dàng xoa đầu Đinh Trình Hâm. Vương Tuấn Khải nhìn hai người họ cũng chẳng nói gì thêm, thôi thì tác thành cho hai đứa nhỏ vậy.

"Được rồi anh sẽ nói với ông chuyện này, nếu không còn chuyện gì nữa thì hai đứa về đi." Vương Tuấn Khải nói.

Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm đạt được mục đích rồi thì cũng nói cảm ơn với Vương Tuấn Khải rồi cũng rời đi.

Chương 3: Ở Trung Tâm Thương Mại Bị Thương

Ở Trung Tâm Thương Mại của Tống Thị, Vong Phi chạy ngược chạy xuôi theo đuôi một thiếu niên, vóc người nhỏ nhắn mảnh mai, mắt to tròn, môi đỏ mũi cao, da trắng tựa tuyết, dung mạo tuyệt mỹ giống như thiên thần, một thiên thần đáng yêu.

"Cậu Chủ cậu đi chậm thôi nếu cậu bị thương hay gì đó Thiếu Gia sẽ trách phạt bọn tôi cũng như trách phạt cậu đó, Cậu Chủ." Vong Phi nhẹ giọng nhắc nhở cậu thiếu niên kia.

"Tôi biết rồi mà, sẽ không để mình bị thương đâu." Vương Nguyên nói.

Vương Nguyên đi khắp Trung Tâm Thương Mại rốt cuộc cũng không có gì ưng ý. Những thứ như quần áo, trang sức, vòng tay, đồng hồ gì gì đó đều là Vương Tuấn Khải cho người thiết kế riêng cậu căn bản không thiếu. Chỉ là hôm nay ra ngoài muốn đi dạo mua thứ gì đó nhưng lại không có gì ưng ý. Thiết kế ở đây đều là những mẫu mã bình thường, so với đống đồ ở nhà cậu thì không thể so được.

Vương Nguyên đi dạo cả một buổi liền đói meo, cậu quay sang Vong Phi nói.

"Tôi muốn ăn chút gì đó, anh cùng tôi đến lầu 4 đi trên đó có thức ăn."

Vong Phi gật đầu cung kính nói.

"Vâng Cậu Chủ."

Vương Nguyên cùng Vong Phi lên lầu 4, Vương Nguyên muốn ăn đồ ăn của Hàn Quốc liền chạy đến một quầy ăn bán đồ ăn của Hàn Quốc ngồi xuống, Vong Phi ở phía sau cũng nhanh chạy đến ngồi với cậu.

Cô phục vụ thấy có khách đến thì đem menu ra, cậu đưa cho Vương Nguyên niềm nở nói.

"Quý khách đây là menu của chúng tôi mời ngài xem qua."

Vương Nguyên gật đầu, cậu xem qua hết menu rồi gọi món.

"Chị lấy cho tôi 1 phần mì tương đen, 1 canh kim chi, 1 cơm trộn, 1 gà cay."

Vương Nguyên gọi món xong thì đưa menu sang cho Vong Phi nói.

"Anh ăn gì thì gọi nhé, hơn nữa anh không được nói với Khải là tôi ăn đồ ăn ngoài nếu không tôi không thèm nói chuyện với anh nữa."

Vong Phi nhìn Vương Nguyên một cái rồi cũng gật đầu đáp ứng mà nhận lấy menu trên tay Vương Nguyên gọi vài món. Những chuyện như ăn uống gì gì đó thường Vương Tuấn Khải quản cậu rất nghiêm vì lần trước kiểm tra sức khỏe định kì cho cậu thì phát hiện cậu bị bệnh thiếu máu và cần phải ăn thức ăn bổ cho máu.

Vong Phi nhìn Vương Nguyên vui vẻ cũng không nở làm cậu mất hứng, dù sao thì Cậu Chủ này của hắn đáng yêu vậy cơ mà, hơn nữa Thiếu Gia của hắn dù cho có biết chuyện thì cũng không có giận đâu, giỏi lắm chỉ răng đe mấy câu thôi.

Thức ăn được mang lên, Vương Nguyên cũng vui vẻ mà dùng bữa. Dù sao thì cậu rất ít khi có cơ hội được ăn mấy món ăn này, lúc trước thì không sao nhưng từ 1 tháng trước khi bác sĩ nói với anh gần đây cậu xuất hiện triệu chứng của bệnh thiếu máu nên từ đó đến giờ đã bị anh quản rất nghiêm khắc đó.

Vương Nguyên đang dùng bữa cùng Vong Phi thì một phục vụ bê theo một nồi lẩu đang sôi đi qua, khi đến gần cậu thì bất cẩn ngã xuống nước sôi bắn lên tay cậu sưng đỏ cả một mảng.

"Aaaaaa." Vương Nguyên vì đau quá mà hét lên.

Vong Phi ngồi đối diện thấy cậu bị thương liền sợ đến hoảng loạn, cậu bị thương rồi chắc chắn hắn sẽ bị Vương Tuấn Khải phạt. Vong Phi vội chạy sang chỗ Vương Nguyên lo lắng hỏi.

"Cậu Chủ, cậu có ổn không tôi đưa cậu đến bệnh viện."

Vương Nguyên nhăn mặt, cậu khẽ gật đầu.

Nhân viên phục vụ kia thấy Vương Nguyên bị thương liền sợ hãi mà vội cuối đầu xin lỗi.

"Thiếu Gia xin lỗi, tôi không phải cố ý làm cậu bị thương đâu, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi."

Vong Phi nhìn nhân viên phục vụ kia một cái rồi cũng đỡ lấy Vương Nguyên nhanh chóng xuống hầm xe đưa cậu đến bệnh viện. Những chuyện còn lại phải đợi sau khi xử lý xong vết thương của Vương Nguyên rồi xử lý sau cũng không muộn.

Vong Phi đưa Vương Nguyên đến Bệnh Viên Tư Nhân của Lý Gia, sau đó nhanh chóng báo cáo lại tình hình cho Vương Tuấn Khải.

"Thiếu Gia, Cậu Chủ bị thương rồi đang ở Bệnh Viện Tư Nhân của Lý Gia."

[Khốn kiếp, cậu bảo vệ em ấy kiểu gì vậy hả? Cậu tốt nhất là cầu mong em ấy không có chuyện gì đi nếu không cậu cứ đợi đó cho tôi.] Giọng nói của Vương Tuấn Khải trong điện thoại có chút nóng nảy phát ra.

"Thiếu Gia tha tội."

[Canh chừng em ấy tôi cùng Vũ Phong lập tức đến đó.]

"Vâng."

Điện thoại bị ngắt kết nối, Vong Phi mới ầm thầm thở ra một hơi. Lần này Thiếu Gia e là nỗi giận không ít, tên nhân viên phục vụ đáng chết kia, đều tại tên đó, hại Cậu Chủ bị thương, còn hại luôn hắn bị Thiếu Gia mắng.

Sau 15 phút xử lý vết thương Vương Nguyên cũng được đưa về phòng bệnh. Vong Phi cũng vội chạy đến hỏi thăm tình hình của cậu từ bác sĩ.

"Lý Thiếu, vết thương của cậu ấy có vấn đề gì không?"

"Không có vấn đề gì lớn, bôi thuốc và uống thuốc theo toa tôi kê là được. Đặc biệt là đừng để vết thương bị nặng thêm nhé, nếu không tay cậu ấy sẽ bị hoại tử đấy." Lý Thiên Trạch nói.

"Được tôi sẽ chú ý."

"Tốt đấy người anh em, bên cạnh có một người như thế này quả thật là tuyệt mỹ." Lý Thiên Trạch vỗ vỗ vai Vong Phi nói.

Như hiểu ý của Lý Thiên Trạch, Vong Phi cười khổ nói.

"Lý Thiếu đừng trêu tôi, tôi và cậu ấy không phải như cậu nghĩ đâu, với cả tôi cũng không xứng với cậu ấy đâu."

Lý Thiên Trạch không nói thêm về vấn đề này, vẫy tay tạm biệt Vong Phi rồi nhanh chóng rời đi. Vong Phi nhìn Lý Thiên Trạch đi thì thở dài nhìn sang Vương Nguyên đang nằm trên giường bệnh. Người này hắn làm sao dám mơ tưởng, người ta là người của Thiếu Gia đấy, chỉ tại Thiếu Gia hiện tại chưa có công khai ra bên ngoài nên hắn mới phải dính đạn thôi.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play