Trong phòng khách sạn, sự gian gian díu díu vừa mới kết thúc, không gian vẫn ngập tràn bầu không khí mơ hồ nồng nàn.
Trong bóng tối, người đàn ông vẫn giam giữ cơ thể của Lâm Thanh.
Thuốc đã hết tác nhưng anh vẫn không đành lòng để cô đi.
"Em tên gì?" Người đàn ông nhỏ giọng tên tai cô.
Anh không phải là người dễ dãi, nhưng cũng chưa bao giờ hứng thú với phụ nữ, nếu không phải là tối đêm uống ly rượu say đó thì anh cũng không làm chuyện xấu hổ này, nhưng mùi hương trên người phụ nữ này khiên anh ta say đắm.
"Nói cho tôi biết, cô là ai, tên gì?"
Bước chân của người đàn ông dồn dập khiến Lâm Thanh như sắp ngất, nhìn người đàn ông ấy sắp bật đèn, cô lập tức nắm chặt lấy tay anh ta.
Một giây tiếp theo, Lâm Thanh xoay người dè người đàn ông ấy xuống, nhét những những viên thuốc giấu dưới gối vào miệng anh ta, cắn thành từng mảnh, sau đó cuối đầu hôn nhẹ vào đôi môi hồng hào của anh ta, trong khi môi và răng của họ đan vào nhau, anh ta liền chuyển viên thuốc vào miệng cô.
"Tôi tên Lâm...."
Lâm Thanh không tiếp tục.
Đêm nay chỉ có là một giao dịch, về sau không có bất kì sự liên quan nào khách.
Người đàn ông muốn hỏi tên cô là Lâm...? Nhưng ý thức của anh ta rơi vào trạng thái hôn mê.
".....Cô không được phép....đi...."
Trông bóng tối, bàn tay ấp áp của anh nắm chặt lấy cổ tay cô từ từ thả lỏng, Lâm Thanh biết anh ta thật sự đã ngủ say.
Chịu đựng thân thể đau nhức, Lâm Thanh nhanh chóng xuống giường, tìm quần áo của mình mặc vào, đưa tay bật đèn, muốn nhìn xem người đàn ông này trông như thế nào, nhưng bàn tay anh ta cứ đặt trên công tắc nên không thể bật lên được.
"Thôi quên đi, không cần đâu."
Sau đêm nay cô sẽ bắt đầu cuộc sống mới, tạm biệt mọi thứ nơi này và những quá khứ đó.
Lâm Thanh đứng dậy rời đi.
Tuy nhiên, khi bước đến cửa, cô ta bất ngờ quay lại hai tay mò mẫn quanh cổ người đàn ông này, rồi nhanh tay tháo chiếc vòng cổ mà người đàn ông đang đeo một cách gọn gàng, rồi nhét vào túi, rồi rời đi mà không ngoảnh lại.
Sau khi ròi khỏi khách sạn, lâm Thanh lên một chiếc công vụ đã đợi sẵn ở cổng.
Trên xe, ngoài một người phụ nữ mặc bộ đồ ngủ bằng lụa màu đỏ, còn một cậu bé đang ho ngồi ở ghế phụ.
"Chị?" Nhìn thấy Lâm Thanh, khuôn mặt ưu tú của cậu bé ấy ấy sự lo lắng.
"Chị không sao." Lâm Thanh mỉm cười, sau đó quay đầu nhìn người phụ nữ ở ghế sau, chán ghét chả muốn nhìn cô, "Thứ tôi cần đâu?"
Người phụ nữ ném túi hồ sơ đã chuẩn bị sẵn cho cô, rồi cười nhạt: " Một người bệnh tật không biết có gì đáng bảo vệ."
"Câm miệng." Lâm Thanh lạnh lùng gằn giọng, sau đó nhanh chóng mở hồ sơ ra, phát hiện ngoài giấy tờ tùy thân còn có giấy báo nhập học và sổ hồ khẩu.
"Vì ngươi không muốn ở lại Lâm, ta đưa sổ hồ khẩu cho ngươi, từ nay về sau sống chết của ngươi không liên quan gì đến Lâm Gia chúng tôi."
Một cô gái mười chín tuổi và một cậu bé mười lăm tuổi sẽ sống sót như thế nào ở đất khách quê người nếu không được sự hổ trợ từ gia đình.
"Điều tôi mong ước"
Lâm Thanh biết được con đừng phía trước rất khó khăn, nhưng chỉ cần ở bên em trai mình, không có gì phải sợ hãi.
Cô và em trai vốn dĩ là con ngoài giá thú của gia đình nhà họ Lâm, nếu mẹ họ không nhất quyết yêu cầu họ trở về nhà họ Lâm trước khi bà qua đời thì họ đã chết đói và và bị bỏ rơi dưới mái nhà của người khác.
"Tiểu Trạch, đi thôi." Lâm Thanh mở cửa xe, xuống xe, nắm lấy tay em trai và bước đi không một chút do dự.
Thấy Lâm Thanh bước đi, người phụ nữ nhấc điện thoại lên và gọi.
"Cô chủ?"
"Tôi muốn chị em nó phải chết."
"Đúng."
Sau khi tắt điện thoại, cô lập tức thay quần áo, xác định xung quanh không có rồi bước vào khách sạn với vòng eo thon gọn.
Người đàn ông cô yêu lúc này đang nằm trên giường đợi cô, nếu không phải cô mất đi sự trong trắng lúc say, liệu chuyện tốt như vậy có xảy ra với Lâm Thanh không?
Ngày hôm sau, ánh nắng chiếu vào phòng khách sạn qua khe hở trên rèm, đông thời phản chiếu lên khuôn mặt góc cạnh của người đàn ông ấy.
Như cảm nhận được xung quanh có một cổ khí tức kỳ lạ, người đàn ông đột nhiên mở, quay đầu nhìn vào chiếc gối, nhìn thật chăm chú vào khuôn mặt của người phụ nữ bên cạnh, thân hình mãnh khảnh của anh ta đột nhiên ngồi dậy.
"Sao lại là cô."
Lâm Mộng giống như vừa mới tỉnh dậy từ trong mộng, giả vờ trang điểm lên khuôn mặt thanh tú ấy: "Anh Thần, anh tỉnh rồi à."
"Tối hôm qua...."
Vẻ đẹp của đêm qua chính thức bị sụp đổ trước mặt Lăng Thần, "làm sao có thể là cô?"
"Đêm qua..." Lâm Mộng có vẻ ngượng ngùng. "Anh Thần, cuối cùng em cũng trở thành người phụ nữ của anh."
Có thật là cô ta không?
Nhìn người phụ nữ bên ngã lên người mình, Lăng Thần vô thức né tránh, nhanh chóng xuống giường, mặc quần áo nhanh nhất có thể. Khi quay người lại, anh thấy trên ga giường một vết đỏ tươi đang điểm tô lên chiếc ga giường trắng tinh ấy, người đàn ông đó cảm xúc lẫn lộn bao trùm.
Dường như những gì anh nói đêm qua về vẻ đẹp và mùi vị ấy chỉ là ảo ảnh dưới tác dụng của thuốc.
"Anh Thần" Lâm Mộng bước xuống, lao tới, ôm chặt anh từ phía sau, " Anh Thần, em biết anh không thích em, em không sao đâu, em có thể đợi anh được." Không cần anh chịu trách nhiệm, chỉ cần anh cho phép, em sẽ ở bên cạnh em."
"Buông ra" Giọng anh lạnh lùng đầy chán ghét.
Anh ấy ghét người khác giới chạm vào.
"Em yêu anh, Thần ca, em thật sự rất yêu anh." Lâm Mộng bật khóc.
"Được rồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm." Nói xong Lăng Thần gở tay Lâm Mộng ra, rồi sải bước rời đi.
Anh cần một khoảng thời gian bình tâm.
Người phụ nữ đêm qua mà anh vướng vào thật trong sáng ngọt ngào như loài hoa Dành, sao có thể là Lâm Mộng? Sao có thể là người phụ nữ mà anh luôn ghét bỏ?
Ngoài phòng, trợ lý đang cung kính đứng, nhìn thấy Lăng Thần đi ra, lập tức đi theo anh ta.
"Ông chủ."
"Đi tìm xem đêm qua ai đã đánh thuốc mê tôi." Giọng nói trầm lạnh như núi tuyết.
"Vâng."
"Thu hồi toàn bộ hệ thống giám sát của khách sạn tối qua." Tôi muốn xem người vào phòng tôi đêm có phải là Lâm Mộng hay không.
Rõ ràng là cảm giác khác....
"Thưa ông chủ, tối qua toàn bộ hệ thống giám sát của khách sạn được nâng cấp nên tất cả hệ thống giám sát đã bị tắt."
Lăng Thần tức giận chửi rủa, vô thức sờ lên cổ, phát hiện chiếc vòng cổ của mình đã bị mất.
Tối qua có rơi ở phòng không?
Nhưng nghĩ đến Lâm Mộng đang ở trong phòng, Lăng Thần cau mày.
"Trở về công ty trước."
"Vâng."
Còn chiếc vòng cổ, thì để bảo người khác tìm.
Sân bay.
Khi chuyến bay chuẩn bị cất cánh, hai bóng người ngượng bước vào cửa máy bay, lập lức bước vào khoang máy bay, khoang cửa sắp đóng lại.
Sau khi ngồi vào chỗ, cho đến khi máy bay cất cánh, hai người mới thở phào nhẹ nhõm.
Cởi chiếc mũ ra, khuôn mặt vốn dĩ xinh đẹp và thanh tú của Lâm giờ đầy vết bẩn và vết thương sưng đỏ. Bộ quần áo mỏng che đi những vết sẹo trên cơ thể.
"Chị..." Bên cạnh em trai Lâm không có vết thương gì ngoại trừ một số ít bộ đồ bẩn.
Chứng tỏ Lâm Thanh đã bảo vệ em trai rất tốt.
Nhưng bản thân cô...
"Không sao đâu mọi chuyện rồi sẽ qua." Lâm Thanh mĩm cười với em trai mình, "Nhìn xem chúng ta sắp có một cuộc sống mới rồi."
Lâm Mộng sẽ không để cho họ đi dễ dàng như vậy. Đây là điều Lâm Thanh đã chuẩn bị từ lâu.
"Nhưng tất cả thẻ ngân hàng của họ đã bị đóng !" Lâm Trạch đã kiểm tra hết tất cả thẻ của họ, không rút ra được một, trong người họ hiện tại không có nỗi một trăn tệ.
Ở nước ngoài không một xu dính túi, một cô gái mỏng manh với một đứa em trai yết đuối bệnh tật, bạn không cần nghĩ con đường phía trước của họ sẽ khó khăn như nào, thẩm chí họ còn không thể sống sót.
"Không thành vấn đề, Lâm Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn xuống dưới thành phố nhó bé kia, trên khuôn mặt đầy sẹo với nụ cười tự, "chỉ cần có chị ở em không cần làm gì, không cần sợ bất cứ điều gì."
Chỉ cần cô còn sống sốt thì mọi chuyện đều có thể xảy ra. Khi cô đã trưởng thành, cô sẽ không bao giờ buông tha cho những người đã làm tổn thương cô và em trai.
Nam Thành sáu năm sau.
Hai tin tức gây chấn động cả thành phố:
"Họa sĩ nỗi tiếng Lâm Tắc đã biến mất một cách bí ẩn một ngày trước cuộc triển lãm và có thể đối mặt với khoản bồi thường khổng lồ."
"Nữ đạo diện tài năng Eva đã đến Nam để tìm kiếm nữ diễn viên chính cho bộ phim mới của mình."
So với việc một họa sĩ vắng không rõ nguyên nhân trong một cuộc triển lãm nghệ thuật thương mại, thì việc casting diễn viên chính cho bộ phim của nữ đạo diễn Eva chắc chắn sẽ thu hút nhiều sự quan tâm hơn của công chúng đặc tiệc người hâm mộ của các nghễ sĩ nỗi tiếng thuộc mọi tầng lớp, có những người nôn nóng đã gửi trực tiếp hồ sơ của mình đến cho đạo diễn luôn.
Tuy nhiên, người đạo diễn tài năng này rất kín đáo không bao giở để bản thân lộ. Ngay cả khi đến nhận giải "Oscar Đạo diễn suất nhất" thì cô ta vẫn trang điểm mắt rất đạm và đeo khẩu trang đen to.
Có người nói cô xấu, có người nói cô có khuôn mặt biến dạng, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, với tư cách một đạo diễn trẻ thì tài năng của cô là điều không thể nghi ngờ. Năm ngoái, cô đã càn quết hết tất cả các giải thưởng lớn của quốc tế với một bộ phim truyền hình gây cấn.
Với hào quang và sự nỗi tiếng như vậy đến với Nam Thành để tìm kiếm nữ chính, không có một nữ diễn viên nào là kháng cự lại sự hấp dẫn này.
Nhưng chỗ ở của cô ấy vẫn còn là một điều bí ẩn.
Ở sân bây, hành khách đến và đi trong phong thái rất vội vã.
Trong đám đông một cô bé xinh xắn, dịu dáng đang chen lấn qua lại, cô vẫn kiên quyết cố gắng bảo vệ ly cà phê trong tay cô, không cho cà phê đỗ ra ngoài.
Nhưng thân hình cô quá nhỏ bé so với đám đông kia, cô vấp phải vali của ai đó rồi loạn choạng, thân hình nhỏ bé ấy không giữ được thăng bằng và ngã về phía trước.
"Cẩn thận!"
Vào thời khác quan trọng, một bàn tay rắn đã đỡ lấy cô.
Và ly cà phê trong tay cô bé chạm vào tay của đối, làm cho một nữa cà phê bên trong ly văng ra ngoài, làm vấy bẩn cả bộ sơ mi trắng của đối phương.
"Thật xin lỗi chú, thật xin lỗi!" cô bé chừng năm tuổi nhưng rất lễ, chưng kịp đứng yên đã lập tức xin lỗi.
Sau khi đứng vững, cô bé lập tức lấy khi khăn giấy ra để lau vết cà phê trên người đối phương, " Chú cảm ơn chú đã giúp đỡ cháu, nhưng cháu rất muốn trả ơn cháu, cháu rất xin lỗi."
Đối với một đứa trẻ, sảy ra chuyện như này phản ứng đầu tiên là sẽ sợ hãi và khóc lớn, nhưng cô bé xinh xắn trước mắt lại giải quyết vấn đề như vậy khiến Lăng Thần có một chút kinh ngạc.
"Không sao."
Giọng nới bình tĩnh không có một cảm xúc nào, nhưng một đôi mắt sắc bén không ngừng nhìn vào khuôn mặt nhỏ bé ấy.
khuôn mặt trắng nõ hồng hào, trong sáng như một khối ngọc không tì vết, đôi mắt to tròn đen khiến cho Lăng từu trước đến nay rất ghét trẻ con, nhưng đối với cô bé ngoan ngoãn và hiểu chuyện này, anh không hề cảm thấy chán ghét.
Và vào lúc này....
"Đưa trẻ quê mùa này từ đâu đến? " Một giọng nói sắc bén truyền đến, kéo cô bé đi. "Ngươi không có học? Gia đình ngươi đâu? Gội bố mẹ ngươi tới ?"
Khi nhìn thấy Lâm Mộng đảy cô bé, thân hình cô bé gần như sắp ngã quỵ , nhất là khi trên khuôn mặt ngọt ngào đó lại đầy vẻ sợ hãi, trái tim của Lăng Thần bỗng trở nên nhói đau.
"Đủ rồi!"
"Anh Thần."
Lăng Thần quay đầu lại, với ánh mắt lạnh lùng, khiến cho Lâm Mộng phải lập tức im lặng.
Khi anh quay lại nhìn cô bé, vẻ mặt lạnh lùng ấy dần trở nên ấm áp hơn, anh ngoại lệ đưa tay về phái cô bé: "Chú dẫn con đi tìm bố mẹ."
"Con cảm ơn chú."
Cô bé đưa tay lắm lấy ngón tay của Lăng Thần.
Khi ngón tay của anh bị bàn tay mền mại của cô bé giữ, cảm giác ấm áp dịu khó tả chạm vào sau bên trong tâm hồn của anh, khiến Lâm Thần được thả lỏng hơn.
" Anh Thần không phải anh nói giúp em tìm người sao?"
" Tiếng nói của Lâm Mộng đã bị loa thông báo của sân bay át đi, thậm chí còn bị Lâm Thần phớt lờ.
Anh nắm lấy tay cô bé bước đi khuất vào đám đông.
Ánh nắng chiếu xuyên qua mặt gương của sân bay phản phất trên không mặt của cô bé xinh xắn ấy tựa như ánh mặt trời rực rỡ.
Lăng Thần càng nhìn càng lại thích cảm giác này mà không có lý do.
"Chú ơi, người dì vừa rồi là bạn gái chú à?"
"Ừm!"
Là người giàu nhất Châu Á và là nhân vật huyền thoại trong giới kinh doanh, không ai có thể hiểu tại sao Lăng Thần lại hời hợt tìm một người bạn gái như Lâm Mộng, mà không chia tay suốt sáu năm.
Chỉ có Lăng Thần mới biết, nếu không phải vì đêm đó trong sáu năm về trước... Nếu không phải vì trách nhiệm, thì Lăng Thần đã ném cô ta đi từ lâu rồi.
"Chú." Cô bé dừng lại ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn đen láy đầy nghiêm túc. "Có phải chú vì một lý do nào đó hay không?"
"Ừm."
"Nếu chú bị ép buộc, thì chỉ cần nhắm mắt lại."
Trông suy nghĩ của cô bé, Lăng Thần là một người đàn ông cao ráo, đẹp trai, khí chất phi thường, còn người phụ nữ kia thì sân si và thất học.
Lăng Thần còn chưa kịp nới chuyện, một người phụ nữ từ xa xa bước tới với ánh sáng chói lóa .
"Lâm Tiểu Hoa"
Người phụ nữ thanh lịch nhã nhặn ấy, không hề có một chút kiêu ngạo. Cô ấy mặc một bộ đồ thể thao thoải, tóc được buộc gọn gàng phía sau, khi cô ấy bước tới, một mùi hương nhẹ nhàng lan tỏa.
Có lẽ vì thích cô bé này nên không ghét mẹ cô bé chăng?
"Mẹ uống cà phê đi!" Tiểu Hoa hai tay cầm tắc cà phê còn nữa ly đưa cho mẹ. " Tiểu Hoa ngoan của mẹ!"
Cơn giận đột ngột kết thúc.
Lâm Thanh nhìn khuôn mặt ngọt của con gái và ly cà phê trong tay, nỗi sợ hãi không tìm thấy con gái đột nhiên biến mất.
"Đừng chạy lung tung nữa nghe con."
Lâm Thanh cầm lấy ly cà phê và ngẩng đầu nhìn Lăng Thần.
Lờ đi khuôn mặt điển trai đó, Lâm Thanh chú ý vào vết bẩn cà phê trên chiếc ao sơ mi của anh ấy.
"Thật xin lỗi con gái tôi đã gay phiền toái cho anh." Lâm Thanh đứng lên. "Cho tôi địa chỉ của anh, tôi sẽ mua một chiếc áo sơ mi mới để gửi lại cho anh."
"Không cần."
Lâm Thanh nhìn đồng hồ có vẻ đang rất vội, nên cũng không bận tâm đến vướng mắc vô ích, liền lấy từ trong túi xách ra giấy bút để viết cho anh ta số điện thoại của cô.
Cô nói: "Tôi có việc gấp, đây là số điện thoại tôi, nếu có cần bồi thường thì hãy liên hệ với tôi theo số này."
Lăng Thần chưa từng bắt tay, cho dù là đối tác làm ăn, hắn cũng chưa từng tiếp xúc cơ thể với người khác giới, chứ đừng nới đến việc lấy số điện thoại của một người phụ nữ xa lạ.
Lâm Thanh tiến lên nắm lấy cánh tay hắn, sau đó hơi thô bạo nhét tờ giấy ào tay hắn: "Cảm ơn, tạm biệt!"
Nói xong cô bế con gái nhanh chóng rời đi.
Lâm Thanh đã có hẹn tại nhà hàng trên tầng hai, Lâm Thanh đã trì hoãn một lúc vì để tìm Tiểu Hoa.
Vừa mới đến gần, một bóng người đột nhiên bước ra Lâm Thanh vô thức kéo con gái mình lại.
"Cô không có mắt à."
Giọng nói này...
Lâm Thanh ổn định cơ thể và nhận ra người phụ nữ trước mặt mình, "Lâm Mộng."
Em gái cùng cha khác mẹ của cô.
Khi đó, Lâm Mộng đã lấy đi giấy báo nhập học và hộ chiếu của, đe dọa tính mạng của em trai và yêu cầu cô qua đêm với một người đàn ông xa lạ. Sau đó cô ta còn cử người đến giết cô và thậm chí đóng băng hết tất cả thẻ ngân hàng của cô. Hông có tiền đóng học phí nên cô phải bỏ học.
Cô đưa người em trai ốm yếu của mình ra nước ngoài. Không lâu sau cô phá hiện mình có thai. Chỉ có cô mới hiểu thấu được cuộc sống cực khổ cô phải gánh chịu ở trời tây như sống ở mười tám tầng địa ngục.
Cô không biết cha đứa trẻ là, cũng không thể cho Lâm Mộng .
"Lâm Thanh?"
Lâm Mộng cũng nhận ra cô, tuy nhiên, cô ta rất sốc khi nhìn thấy bộ đồ giản dị và đứa trẻ bên cạnh Lâm Thanh, cô ta đã hiểu rằng lâm Thanh đã lấy chồng và có con ở nước ngoài và cuộc sống của cô không được như ý.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play