Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Chuyến Tàu Đêm.

Mối Tình Đầu.

- Hành khách tham gia chuyến tàu A501XX nhanh chóng ổn định chỗ ngồi\, tàu chúng tôi chuẩn bị rời bến… - Tiếng nhân viên soát vé không ngừng lập đi lập lại thúc giục mọi người lên tàu để chuyến đi được khởi hành thuận lợi.

My My ngoảnh đầu nhìn mẹ mình lần nữa rồi ôm ba lô hoà vào dòng người lên xe. Giây phút cô quay lưng đi có giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt người mẹ trẻ. Bà năm nay ba tư tuổi là mẹ của hai đứa con, một trai, một gái cả hai trong mắt bà đều rất hiếu thảo, hiểu chuyện. Là niềm tự hào, là động lực sống của bà suốt mấy năm qua.

Lần này, tiễn đứa con gái lớn mười tám tuổi của mình vào thành phố lập nghiệp với khao khát đổi đời, không phải sống lam lũ vất vả như bà. Dù không muốn xa con nhưng bà cũng không thể ngăn bước tiến của con. Trước nay, bà luôn ủng hộ các con vô điều kiện.

Lập gia đình năm mười sáu tuổi, chồng không may qua đời trong một vụ tai nạn giao thông, một mình bà Thảo gánh gồng nuôi con chịu bao đắng cay tủi nhục, miệng đời dèm pha đủ điều cay nghiệt. Bỏ ngoài tai tất cả những lời thị phi, bà lầm lũi nuôi con khôn lớn, ăn học đủ đầy, chỉ mong con mình thành tài nên người có ích cho xã hội.

Bà chưa từng nghĩ một ngày phải rời xa con mình. Nhưng rồi ngày này cũng đến, đứa con gái lớn của bà thi xong mười hai lại không tiếp tục học lên đại học hay cao đẳng mà quyết tâm đi làm, vào thành phố lập nghiệp.

Ban đầu bà có trăn trở ngăn cản không muốn cô đi nhưng với sự cương quyết của cô bà đành chấp thuận. Ngày cô đi, bà đã nén nước mắt vào lòng, dúi vào trong túi cô mấy trăm nghìn mong con ở phương xa hãy giữ gìn sức khoẻ. Ngoài kia có khó khăn quá thì về đây với mẹ, nơi này có mẹ chở mẹ che.

My My bước đi mà lòng nặng trĩu. Nước mắt không ngừng rơi xuống, chiếc xe lăn bánh cũng là lúc cô cảm thấy hối hận.

“Bác tài đừng lại được không? Cho tôi xuống! Tôi không muốn đi nữa!” - Huhu… trong lòng My My kêu gào, nước mắt giàn dụa, cô gục đầu xuống ba lô, ghì chặt nó vào lòng để cho không ai thấy cô đang khóc nhưng tiếng thúc thích vẫn vang lên.

My My nói với mẹ mình là cô muốn thử sức ở một nơi xa, ở trên thành phố đó nó có bạn dìu dắt tìm cho công việc nhẹ lương cao, ăn ở có chỗ có nơi sẵn rồi. Thực tế, cô chỉ nói dối cho bà yên tâm. Từ nhỏ cô đã sống khép kín, bạn thân không có mấy người sau khi tốt nghiệp mười hai cũng không còn liên lạc với ai nữa.

My My muốn lên thành phố để đổi đời không sai! Nhưng chính xác là cô đi để quên đi mối tình đầu bi hài của mình.

Ngay từ những ngày còn ngồi trên ghế nhà trường, bà Thảo lúc nào cũng nhắc nhở cô: “Con phải lo học hành không nên yêu đương sớm dang dở việc học rồi khổ thân nha con.”

Miệng thì vâng vâng dạ dạ, My My vẫn lén lút yêu đương với một chàng trai hơn cô hai tuổi. Cậu trai này bỏ học nửa chừng, sớm đã trải đời, có việc làm nhưng tính tình ham chơi thường xuyên bỏ việc ngang.

Khi quen My My, cậu ấy tỏ ra rất tốt, chăm chỉ làm ăn, hứa hẹn với cô gái nhỏ biết bao nhiêu điều tốt đẹp về cuộc sống màu hồng.

“Em cứ yên tâm học hành, anh sẽ nuôi em. Sau này em ra trường, công việc làm ổn định anh sẽ đưa em về ra mắt gia đình, chúng ta sẽ kết hôn và có những đứa trẻ của riêng mình. Con trai đặt tên là Kiệt, con gái đặt là Nghi có được không?”

Hihi… “Em mới học mười hai anh nói những chuyện này có phải quá sớm không? Từ giờ đến khi em học xong ít nhất phải ba bốn năm nữa. Với lại ra trường rồi em cũng không muốn lập gia đình sớm. Còn muốn hưởng thụ cuộc sống độc thân được anh nuông chiều thêm vài năm.” - Hihi…

“Không sớm, chẳng phải em đã là người phụ nữ của anh rồi sao? Anh phải có trách nhiệm với em chứ. Em yên tâm làm vợ anh rồi anh vẫn sẽ chiều chuộng và yêu thương em.”

Anh hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô gái, nụ hôn kéo xuống chóp mũi, không bỏ qua đôi môi hồng nhuận, căng bóng của cô gái mới tuổi mười tám, anh tham lam chiếm lấy khuôn miệng trái tim xinh xắn. Hai chiếc lưỡi bắt đầu quấn lấy nhau, dây dưa trao nhau những gì ngọt ngào, thiêng liêng nhất trong tình yêu…

Bạn Thân.

“Cả thèm chóng chán, đến vội thì đi nhanh.” Có lẽ đây chính là quy luật của một tình yêu. My Và Kiên quen nhau qua một app hẹn hò, đến với nhau chỉ qua vài lần gặp mặt. Vốn thiếu hụt yêu thương từ nhỏ nên chẳng mấy chốc mà My My sa vào lưới tình không thể rút ra. Yêu Kiên bằng cả trái tim, trao cho anh hết tất cả từ linh hồn cho đến thể xác.

Để rồi một ngày cô nhận ra những lời ngọt ngào của anh chỉ là giả dối…

Lần đó, sau khi hai người mây mưa xong, anh đi vào phòng tắm, My My ngoài này sấy tóc vô tình nhìn thấy điện thoại anh sáng lên. Dù không cố tình nhưng dòng tin nhắn đó lại đập vào mắt cô.

“Anh đang làm gì đó? Có nhớ em không?” - Người gửi có tên là Daisy.

Như bao người con gái khác trong tình yêu, My My cũng nóng nảy và ghen tuông, anh vừa bước ra, cô liền chất vấn: “Người này là ai? Có phải anh có người khác rồi không?” - Hai mắt My My đỏ hoe ầng ậc nước trực trào rơi xuống.

Lướt qua điện thoại, thay vì giải thích với cô thì Kiên tỏ ra khó chịu: “Em đụng vào điện thoại của anh làm gì?”

“Anh tưởng em muốn sao? Em chỉ là vô tình nhìn thấy…”

Còn chưa nói hết, cô đã bị anh cướp lời: “Thôi em đừng nói nữa. Yêu nhau mà không tin tưởng nhau anh nghĩ chúng ta tốt nhất nên dừng lại.” - Nói đoạn anh ngồi phịch xuống giường khuôn mặt phụng phịu ra vẻ rất tức giận.

My My ngồi xuống theo anh, bàn tay búp măng nắm lấy bàn tay to lớn của anh, giọng nghẹn ngào, nước mắt không tự chủ mà rơi xuống: “Anh nói gì vậy hả? Em làm sao có thể sống thiếu anh được.” - Huhu…

Vòng tay ôm lấy cô gái nhỏ vào lòng, anh nhẹ nhàng dỗ dành: “Được rồi đừng khóc. Anh không cố ý to tiếng với em.” - Đưa tay lau nước mắt thay cô, anh lại nói: “Lần sau không được phép tự ý đụng vào điện thoại của anh nữa được không?”

Gật gật đầu. Cô như con mèo nhỏ trong tay anh để mặc cho anh chơi đùa: “Em không cố ý. Chỉ là có tin nhắn nên em theo phản xạ nhìn qua rồi thấy thôi. Người đó là ai? Sao lại nói chuyện với anh có vẻ thân thiết như vậy?”

Mỉm cười, anh giải thích: “Chỉ là một cô em kết nghĩa của anh thôi. Tính em ấy hơi nhây em đừng để tâm, anh chỉ có mình em thôi. Anh thề đấy.” - Anh đưa tay lên, làm bộ thề thốt, vẻ mặt rất thành khẩn.

My My tin tưởng anh tuyệt đối, chẳng nghi ngờ gì, vội kéo tay anh xuống, nói: “Không cần thề. Em tin anh là được rồi.”

Miệng thì nói tin tưởng anh nhưng thực tế My My bị một cái dằm trong tim khiến cô vô cùng khó chịu, không thể nói, không biết chia sẻ với ai. Mỗi lần anh hẹn đến trễ hoặc là nhắn tin, gọi điện, Kiên trả lời chậm thường làm cô rất bực bội và không khỏi suy nghĩ: “Hay là anh bận đi cùng người con gái khác.”

Chính vì điều này mà hai người cãi nhau ngày một nhiều hơn. Chuyện gì đến cũng đến. Đình Kiên không chịu nổi tính khí thất thường của My My nữa bèn nói lời chia tay: “Anh nghĩ chúng ta nên dừng lại ở đây. Anh thấy em dạo này thay đổi nhiều quá chúng ta không còn hợp nhau, chia tay là giải pháp tốt nhất cho cả hai.”

Đọc hết tin nhắn, cũng là lúc nước mắt cô chảy dài trên khuôn mặt My My: “Có phải anh có người khác, từ lâu đã chán em rồi không?”

Không giống như những lần khác lần này anh không giải thích mà chỉ nhắn lại vài từ: “Tuỳ em nghĩ.”

“Được vậy em thành toàn cho hai người, chúc hai người hạnh phúc.” - Miệng nói cứng nhưng cõi lòng tan nát. My My không ngờ mình lại chia tay như vậy. Người thứ ba xuất hiện cướp mất người cô yêu thương nhất.

My My suy sụp không còn thiết tha gì nữa, học hành thì trì trệ, đến bữa cũng không muốn ăn. Gần như cô bỏ ăn hoặc ăn rất ít. Ai hỏi cô làm sao thì trả lời đơn giản là cảm thấy trong người không được khoẻ.

Tình yêu của My My vốn được giấu kín nên khi thấy con gái có những biểu hiện lạ, bà Thảo chỉ nghĩ đơn giản là do cô học hành căng thẳng quá. Cũng chẳng biết làm gì cho cô ngoài việc mua thuốc bổ cùng vitamin cho con gái.

Riêng một người hiểu rõ tình trạng của My My là do đâu, cảm thấy bất bình lên tiếng: “Mày làm vậy vì một thằng con trai có đáng không? Bộ trên đời này không còn người nào đáng để cho mày lưu tâm nữa sao?” - Người nói là Hồng Lài bạn thân của cô. Hai người từ nhỏ lớn lên cùng nhau nên có gì cũng chia sẻ với nhau.

“Mày cứ mặc kệ tao đi. Cho tao thời gian từ từ tao sẽ quên anh ấy thôi. Tình yêu không phải trò đùa nói quên là có thể quên ngay được.”

“Vậy tuỳ mày. Nhưng tao hy vọng mày không vì chuyện này mà ảnh hưởng đến thành tích học hành, mày biết kì thi sắp tới quan trọng như thế nào với tụi mình phải không?”

“Ừm tao biết. Cảm ơn mày.”

Ôm lấy cô bạn thân, Hồng Lài mỉm cười: “Ơn nghĩa gì chứ mày là bạn thân của tao mà.”

Tự Sát.

Mặc dù biết người kia đã phản bội mình từ lâu. Cũng nhiều lần nhìn thấy anh đi cùng người con gái khác. Lý trí bảo phải quên đi anh, mạnh mẽ sống cuộc đời của mình khiến anh phải hối hận khi bỏ rơi mình. Nhưng con tim yếu mềm lại xuôi đôi chân đi tìm anh.

Đến những nơi hai người từng gặp gỡ, bật khóc khi những kỉ niệm tràn về rồi lại gọi cho anh: “Anh đến đây với em được không? Em rất nhớ anh.”

“Em say rồi sao? Chúng ta đã chia tay lâu rồi, em đừng gọi cho anh nữa. Anh không muốn người ấy hiểu lầm.”

My My như phát điên khi nghe những lời này, cô hét lên trong điện thoại: “Cô ấy có gì hơn em? Tại sao anh lại vì người ta bỏ em?”

“Đủ rồi. Anh quá mệt mỏi với tính khí thất thường của em. Anh nhắc lại lần nữa em đừng phiền anh nữa, anh đã có người mới rồi. Cô ấy xinh đẹp hơn em, giỏi giang hơn em. Hơn nữa cô ấy có toàn thời gian cho anh, không phải như em lúc nào cũng bận học. Mỗi lần gặp nhau là phải trốn chui trốn nhủi làm anh cảm giác như bản thân là tội phạm truy nã vậy. Chưa hết, em nhìn lại mình đi, có cái gì để anh yêu chứ? Nhan sắc em không có, ăn mặc cũng quê mùa, quen em làm anh cảm thấy rất xấu hổ…”

My My không thể nghe tiếp nổi nữa, cô buông thõng điện thoại trên tay. Thì ra, trong lòng anh cô là người như vậy. Cái “ngàn vàng” đời con gái cô cho anh chẳng nghĩa lý gì so với những thế vẻ đẹp bên ngoài.

Cô thua rồi thua người con gái kia về mọi mặt. Quá đau lòng My My không còn thiết sống nữa. Trong căn nhà hoang mà hai người lần đầu ân ái đó, My My cắt cổ tay tự vẫn. Hy vọng cô chết đi rồi nỗi đau này sẽ không còn đày đọa cô nữa.

Con dao cắt hoa quả từ từ ấn xuống, một vệt dài đỏ chói dần xuất hiện.

Máu!

Máu chảy ra rất nhiều nhuộm đỏ một mảng ga giường.

Đau!

Từ miệng vết thương máu túa ta rất đau. Nhưng không đau bằng nỗi đau trong tim cô. Đôi mắt mệt mỏi nhắm lại, trước khi buông xuôi mọi thứ My My gửi một tin nhắn rất dài cho người cô tin tưởng nhất.

“Từ nay thay tao chăm sóc mẹ và em trai. Thay tao nói lời xin lỗi với mọi người vì đã chọn ra đi như vậy. Nhưng cuộc sống này mệt mỏi quá! Tao thật sự không thể chịu nổi nữa rồi. Con tim tao rất đau, nó không chịu nghe theo lí trí. Tao rất yêu anh ấy, nếu sống mà không có anh ấy tao thà chết đi còn hơn.”

Một tin nhắn nữa, cô gửi cho người mà cô yêu bằng cả tính mạng: “Em không hối hận vì đã yêu anh. Những ngày tháng bên anh là những ngày em hạnh phúc nhất! Cảm ơn anh đã mang đến em những phút giây ngọt ngào. Đây là tin nhắn cuối cùng em gửi đến anh, em mong anh hạnh phúc và đừng bao giờ quên em anh nhé! Hãy để em là một kỉ niệm đẹp nhất trong lòng anh có được không?”

Nhận được tin nhắn bất thường của My My, Hồng Lài cảm thấy vô cùng bất an nhanh chóng gọi lại nhưng đáp lại cô chỉ là những hồi chuông dài thật dài và không ai nghe máy. Qua nhà tìm không thấy, gọi mẹ cô cũng không biết My My đã đi đâu.

Thật may, Hồng Lài nhanh trí nghĩ ra mình có thể tìm được Kiều My thông qua định vị điện thoại. Nhờ vậy mà cô nhanh chóng tìm ra Kiều My và đưa cô ấy nhập viện kịp thời.

Một mình đứng trước cửa phòng cấp cứu, Hồng Lài rất lo lắng cho bạn nhưng cô cũng không báo chuyện này với người thân Kiều My. Bởi cô biết, Kiều My sẽ không muốn ai lo lắng cho mình.

Hồng lài cũng biết rõ, người Kiều My muốn gặp nhất lúc này chắc chắn là anh ta. Nên cô, bất đắc dĩ gọi cho Đình Kiên.

Cuộc gọi vừa được kết nối, Hồng Lài không hề dài dòng mà trực tiếp vào thẳng vấn đề: “My My nhập viện rồi anh mau vào thăm cô ấy, cô ấy hiện tại rất muốn gặp anh.”

Cho đây là trò quỷ Kiều My nghĩ ra để níu kéo mình, Đình Kiên nhàn nhạt đáp: “Chúng tôi chia tay lâu rồi chuyện của cô ấy không còn liên quan đến tôi nữa. Đừng gọi làm phiền tôi.” - Nói rồi anh chủ động cúp máy không để cho đối phương nói tiếp.

Hồng Lài tức giận đấp tay vô tường: “Trên đời lại có người đàn ông khốn nạn như vậy chứ?”

*****

Trở về từ cửa quỷ môn quan, tâm tình My My trở nên bình lặng hơn rất nhiều. Cô không nói không cười cũng không nghĩ đến cái chết nữa.

Hồng Lài bên tai cô nói rất nhiều: “Mày điên à? Lại vì con người đó nghĩ đến cái chết? Mẹ mày đặt vào mày bao nhiêu kỳ vọng mày nỡ đối xử với bà ấy như vậy sao? Còn em mày nữa, nó còn nhỏ như vậy ai sẽ chăm sóc bảo ban nó. Mẹ mày đi suốt ngày mày nỡ để nó ra sao thì ra sao?”

‘“Thằng khốn đó có gì mà khiến mày yêu như vậy?”

“Mày ra ngoài đi, tao muốn được yên tĩnh.”

“Yên tĩnh để mày làm chuyện dại dột nữa sao? Mày có biết khi tao nói mày nhập viện nó nói thế nào không? Nó kêu mày sống chết thế nào không liên quan đến nó. Một người đàn ông tuyệt tình như vậy có gì đáng để mày lưu luyến cơ chứ?”

“Tao nói mày ra ngoài mà…” - kiều My gào lên, nước mắt rơi đầy mặt. Đến giờ phút này cô vẫn đau lòng mỗi khi ai đó nhắc đến anh. Cô vẫn không thể nào chấp nhận được bản thân yêu một thằng sở khanh.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play