Tại phố Baker.
Trong buổi chiều thu, khi gió heo may thổi từng đợt từng đợt những chiếc lá héo úa rơi xuống đường. Tôi vẫn đang hì hục nhìn vào bản vẽ đang vẽ dỡ rồi lại nhìn vào tác phẩm nổi tiếng nào đó trên chiếc máy tính xách tay đời cũ đặt ở cạnh mình.
Quả thực nghề chép tranh là thứ duy nhất cho tôi tiền và thời gian để giết trong cả năm. Dù tôi tốt nghiệp ở trường mỹ thuật danh tiếng nhưng cuộc đời tôi không hoàn toàn là viên mãn khi đã tốt nghiệp được 6 năm nhưng cho đến nay tôi không thể có cho mình một tác phẩm đầu tay nào cả. Cho nên việc duy nhất để cứu tôi khỏi chết đói chính là nghề chép tranh.
Sống trong chung cư trọn 6 năm, tôi cũng cảm nhận được già hóa của thời gian với việc ngồi trong phòng làm việc. Tóc tôi dài và bù xù như giẻ lau, quần áo luộm thuộm, đôi tay luôn chỉ dính với màu vẽ. Và phòng làm việc kiêm phòng ngủ của tôi ấy à, bẩn một cách kinh khủng. Mỗi khi có dịp ra ngoài, tôi cũng chẳng thèm đề ý đến tóc tai nữa. May mắn là người bán màu vẽ và cọ quen biết tôi từ lâu nên chỉ bất đắc dĩ thở dài:
- James ơi là James\, cậu nên thay đổi kiểu tóc đi thôi. Cậu đang dọa hết khách hàng của tôi đó.
Tôi chỉ có thể gượng cười mà không làm gì được. Nếu như nói về 6 năm trước, khi tôi đang là cậu sinh viên trẻ tuổi với nhiệt huyết sôi trào, có lẽ việc chăm chút bản thân cũng được tôi coi trọng. Nhưng trải qua thời gian, trải qua bao nhiêu thất bại với việc không thể có nổi một tác phẩm đầu tay đã khiến cho tinh thần của tôi tuột dốc đến độ không để ý gì đến bản thân nữa.
Và thế là trong mắt mọi người, tôi tự nhiên được gán với cái tên “họa sĩ bụi đời”.
Hôm nay, tiếng huyên náo ở khu nhà đối diện đã khiến tôi khó chịu. Cùng với đó chính là tiếng xe chuyển nhà kêu inh ỏi trên mặt đường. Tôi khẽ liếc mắt ra bên ngoài, ở dưới đó là một thiếu phụ xinh đẹp đi cùng với một cô nhóc chừng 5, 6 tuổi. Người phụ nữ hình như là đang dỗ con gái khi chuyển đến nơi ở mới. Cô ôm chặt cô bé và khẽ thì thầm to nhỏ. Tất nhiên, đó cũng phải là chuyện của tôi nên tôi dẹp nó sang một bên và tập trung để chép tranh cho xong.
Trời chuyển dần về tối. Bản thân tôi cũng cảm thấy đói bụng nên tôi tranh thủ chờ màu khô đi ra đầu phố mua bánh kẹp. Khi trở về đến nhà, tôi ăn ngấu nghiến chiếc bánh, uống một ngụm Coca Cola và bắt đầu đi tắm rửa.
Dù sao, đối với tôi mà nói thì bẩn thỉu quá cũng không nên.
Lúc tắm xong và đi ra khỏi nhà tắm, một mùi thơm nức mũi từ phía đối diện đã cuốn hút tôi. Tôi ngồi xuống bậu cửa sổ và nhìn xem thử mùi thơm được phát ra từ chỗ nào.
Có lẽ là bà Grace ở phía tầng trệt đang làm mỳ ống kiểu Ý cho bữa tối, hay là cậu sinh viên Hammer ở tầng một được bạn gái làm cho món mỳ Ý. Chỉ đến khi có tiếng nói vang vọng từ gian nhà đối diện nhà tôi, tôi mới thôi suy đoán.
- Carol con yêu\, đoán xem mẹ làm gì cho con này! – Người phụ nữ ra vẻ mập mờ.
- Là mỳ ống xốt phô mai ạ! – Đứa trẻ tên Carol cũng nhanh nhảu trả lời.
- Ôi bé yêu của mẹ giỏi quá\, con đoán trúng rồi! – Cô ấy phối hợp vỗ tay tán dương con gái của mình – Nhưng mẹ xin lỗi nhé\, chúng ta vừa mới chuyển đến đây và mẹ giờ mới có thời gian rảnh nấu bữa tối cho con\, con có giận mẹ không?
- Không đâu ạ\, mẹ là tuyệt nhất! – Cô bé sung sướng hô to.
- Cảm ơn con nhé! Ăn đi kẻo nguội. – Cô gái khẽ vuốt tóc con và cũng ngồi xuống để ăn phần của mình.
Lặng lẽ nghe xong cuộc đối thoại của hai mẹ con, giờ đây tôi mới có dịp để nhìn thật kỹ người mẹ đó vì bàn ăn của họ đối diện với cửa sổ và nhà của tôi.
Khác với buổi chiều khi cô buộc túm cả tóc lên, giờ tôi mới nhìn được thật kỹ khuôn mặt ấy. Khuôn mặt trái xoan cộng thêm đôi mắt xanh lam và sống mũi thẳng tắp cũng đủ để cô hút hồn bất kỳ chàng trai nào còn độc thân (bao gồm cả tôi). Mái tóc nâu hạt dẻ mềm mại rủ xuống sau vai và bộ đồ ở nhà thoải mái để lộ ra những đường cong hoàn mỹ (theo cách miêu tả lâu năm của một họa sỹ).
Cô bé ngồi đối diện cô cũng rất đáng yêu. Bé có mái tóc vàng đất, đôi mắt xanh lam to tròn và cái miệng chúm chím phớt hồng. Cô bé mặc một chiếc váy hoa, ở ngực có đính nơ rất phù hợp với bé.
Sau khi quan sát và miêu tả về đôi mẹ con trên, tôi từ từ kéo rèm cửa sổ lại và bắt đầu vẽ thêm chút nữa trước khi đi ngủ.
Ngày hôm sau, vì điện thoại của khách hàng reo liên tục nên tôi đã phải dậy sớm để hoàn thành nốt bản vẽ còn dang dở. Kéo rèm lên để đón ánh sáng, tôi vô tình nhìn thấy cô ấy cũng ngồi phía cửa sổ để chải tóc. Từng suối tóc như mây dần được cô chải thẳng, trông xinh đẹp vô cùng.
Tôi đang mải ngắm nhìn cô thì đột nhiên cô ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của tôi. Tôi chỉ có thể nhất thời tránh né ánh mắt đó để cô không thể thấy sự chột dạ của mình, nhưng tôi đâu biết ngay khoảnh khắc tôi cúi đầu, cô nở nụ cười thật tươi và hỏi lớn:
- Anh gì ơi\, tại sao anh cúi xuống vậy?
Tôi thật tình chỉ muốn chết cho rồi, tại sao con gái lại lằng nhằng phiền phức như vậy.
Sau đó tôi kéo rèm cửa lại và quay lại giá vẽ để hoàn thành cho xong. Cô ấy cũng đang phải sửa soạn cho con gái và chuẩn bị đi làm. Tôi nghe thấy tiếng cô chào hỏi những người khác và hướng về con phố đi thẳng, như thể cô chưa từng gặp tôi vậy. Và điều đó khiến tôi khó chịu.
Khi hoàn thành xong bản vẽ, liếc nhìn đồng hồ thì trời cũng đã quá trưa rồi. Tôi kéo rèm cửa lên và để tranh ở đó cho khô màu vẽ và cầm ví tiền đã sờn lên để ăn trưa.
Vì không có thói quen gặp người lạ nên tôi đến quán KFC gần nhà để mua một phần gà gia đình, bánh ham-bơ-gơ và nước Cola. Đột nhiên tôi nhìn thấy cô đang ngồi phía đối diện với mình. Cô đang đi cùng một người xa lạ khác. Cô vẫn mặc bộ đồ công sở nên tôi đoán chỗ làm của cô cũng gần đây. Và tôi thấy cô đang tỏ vẻ khổ sở:
- Alex\, mọi thứ đã kết thúc\, anh hãy để cho tôi và Carol được yên có được không?
- Anh nguyện bù đắp lại sai lầm cho em và con mà\, xin đừng rời xa anh\, Flora! – Người đàn ông đối diện với cô cũng đang rất bất lực khi khẩn khoản cầu xin cô.
- Không\, Alex\, đừng ép tôi phải lựa chọn\, anh không có tư cách đó đâu.
- Anh xin lỗi em\, Flora. – Người đàn ông cố năm chặt tay cô nhưng cô lại vội vàng rụt tay trở lại.
- Xin lỗi\, Alex\, tôi khuyên anh đừng làm phiền tôi lúc này.
Nói rồi cô đứng dậy và đi thẳng, không thèm nhìn lấy anh ta dù chỉ một lần. Tôi cố rụt đầu lại để cô ấy không thấy mình đang nghe lén.
Thì ra tên cô là Flora, một cái tên thật đẹp.
Tôi ăn xong bữa trưa, thanh toán và đi ra khỏi quán. Nhưng khi bước về chung cư, tôi lại thấy cô đứng khóc một mình ở trước cửa tòa chung cư. Thấy vậy tôi cùng chìa tay ra để đưa cô khăn giấy mà tôi lấy ở quán ăn. Khi thấy một bàn tay đang đưa khăn cho mình, cô chỉ lặng lẽ cảm ơn và lau đi nước mắt.
Tôi cũng không để tâm đến cô nữa, bỏ lên nhà để đánh một giấc.
Khi tôi tỉnh lại thì cũng đã xế chiều, tôi định cất bản vẽ đi thì thấy có một cặp mắt đang nhìn nó chằm chằm. Đó là cô ấy. Và tôi nghe cô gọi to:
- Anh gì ơi\, anh vẽ đẹp quá!
Nụ cười tươi rói của cô làm rạng cả căn phòng, và cũng làm cho tâm hồn tôi thêm tươi sáng. Nhưng do tôi là người không giỏi nói chuyện nên tôi chỉ cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn cô mặc dù trong lòng mình thì đang rạo rực vô cùng. Cô vẫn đứng đó, suối tóc cô được nắng chiều tô vẽ lên thật đẹp, lung linh như một bức tranh. Càng nhìn cô ấy, linh cảm của tôi càng dạt dào, tựa như cô chính là nàng thơ của tôi.
Ánh chiều tà hôm đó, đã gây cho tôi một ấn tượng về một cô gái khiến cho trái tim tôi đập loạn nhịp…
Buổi tối hôm đó, khách hàng hẹn tôi đến một phòng triển lãm để đưa tranh. Tôi nhanh chóng đi đến đó và thấy một người đàn ông trung niên. Thấy tôi, ông có vẻ sửng sốt nhưng sau đó ông đã kịp khôi phục lại vẻ mặt của mình, giơ tay ra chào hỏi:
- Anh là James Glenn?
- Đúng vậy\, còn ông là? – Tôi lịch sự đưa tay bắt lại.
- Tôi là Jordan Hamilton\, là khách hàng của anh\, chúng ta vào vấn đề luôn nhé\, hãy để tôi thưởng thức một chút tác phẩm của anh.
- Tôi e là nó chỉ đơn giản là một sản phẩm chép lại thôi. – Tôi thích thái độ thẳng thắn của Hamilton\, trực tiếp đưa tranh của mình ra đặt trên bàn.
- Tôi xem nó một chút nhé! – Ông hơi chần chừ.
- Được thôi\, ông cứ tự nhiên. – Tôi hơi buồn cười.
Hamilton xem xét tranh một cách cẩn thận, thậm chí còn khẽ lẩm bẩm điều gì đó, nhưng rõ ràng là sắc mặt của ông hài hòa hơn nhiều, đôi lông mày nhíu chặt cũng đã dần dãn ra. Cuối cùng, ông lại đặt tranh xuống và nhận xét:
- Tranh của anh thật sự rất tốt dù chỉ là tranh chép. Anh tài năng như vậy tại sao lại không có tác phẩm nào vậy? – Ông thắc mắc.
- Có thể là tôi không hề có linh cảm\, đầu óc tôi thật sự trống rỗng.
Nói rồi tôi lại đưa mắt nhìn về màn đêm tĩnh mịch ở ngoài cửa sổ, trong đầu bỗng hiện ra hình ảnh của cô gái ấy, cô đang nở nụ cười tươi. Khóe miệng tôi bất chợt cong lên và tôi đã kịp thời thu hồi lại dáng vẻ đó khi Hamilton nhìn tôi đầy chăm chú.
- Anh bạn trẻ\, anh đang nhớ ai phải không?
- Không hẳn là nhớ\, chỉ là trong đầu tôi tự dưng xuất hiện hình ảnh của cô ấy.
Hamilton lắc đầu cười trộm. Sau khi đã thỏa thuận xong tiền mặt tôi liền trở về nhà. Ban đêm, gió thu thổi tới khiến cho người ta cảm giác lạnh lẽo kinh người. Trên phố chỉ còn lác đác vài quán rượu, cửa hàng quần áo và cửa hàng tiện lợi vẫn luôn mở để chào đón khách hàng. Tôi cài cúc áo măng tô, kéo cổ áo lên để cảm giác lạnh ấy không bám lấy mình. Và cứ thế, tôi lặng lẽ bước đi trên đường phố đang dần thấm ướt sương đêm.
Về tới nhà, cởi áo măng tô ra, tôi bật lò sưởi điện đặt trên bàn làm việc để hơ đôi bàn tay đang cứng lại vì lạnh. Tôi thấy Flora đứng bên cạnh cửa sổ. Cô mặc bộ đồ ngủ hoạt hình, tóc buộc thành đuôi ngựa thật gọn và cô đang chăm chú nhìn trong màn hình máy tính. Bên cạnh cô đang có một cốc cà phê đang bốc hơi nghi ngút và hình ảnh ảm đạm đó khiến cho linh cảm của tôi lại trở nên rạo rực.
Tôi tìm quyển vở phác lâu ngày không dùng để phác ra những đường nét đầu tiên. Vừa vẽ, tôi vừa nhìn cô, cô vẫn chăm chú nhìn vào màn hình, tay cầm cốc cà phê nhâm nhi. Khoảnh khắc khi được ngắm nhìn cô ở khoảng cách ấy quả thực lãng mạn vô cùng, chỉ tiếc là cô không hề hay biết.
Từng đường nét của cô hiện ra dần trong sổ vẽ, tay tôi vẫn không ngừng nghỉ cho đến khi cô đặt cốc cà phê xuống và kéo rèm cửa lại. Tôi chột dạ giấu cuốn sổ ra phía sau, chỉ thấy cô đang mỉm cười rồi căn phòng bên kia cũng đã tắt đèn. Cả khu nhà bên kia chìm vào bóng tối.
Tôi nhìn lại bản vẽ một lần nữa rồi bất đắc dĩ thở dài. Tôi đã vẽ được cả dáng hình của cô nhưng lại thể nào vẽ nổi khuôn mặt của cô ấy.
Khuôn mặt chính là điều khó nhất để tạo nên một bức tranh có hồn. Nhưng tôi lại không thể nào vẽ được cái hồn của nó. Tôi ngắm kĩ lại bản phác một lần nữa rồi đi ngủ.
Vì đã chép xong tranh nên tôi ngủ một mạch cho tới khi tự tỉnh lại. Lúc đó thì trời cũng đã quá trưa nên tôi chỉ cần đánh răng rửa mặt rồi xuống quán mua chiếc bánh kẹp rồi trở về nhà.
Nhưng thật lạ là hôm nay tôi thấy cô đang ngồi ở một cái bàn cạnh cửa sổ tràn ngập ánh nắng. Cô buộc tóc gọn lại thành một vòng tròn, cổ quấn một chiếc khăn lụa màu tím chấm bi, mặc chiếc váy trắng nhẹ nhàng ngồi ăn ở đó. Cốc cà phê bên cạnh cô đang bốc khói và đối diện cô là con gái của mình.
Tôi cố cúi đầu xuống để tránh nhìn cô nhưng khi cô thấy tiếng chuông cửa, cô ngước mặt lên và trông thấy tôi. Lúc đó, cô chỉ mỉm cười và lặng lẽ nhìn tôi đang đi đến quầy thức ăn.
- Cho tôi bánh kẹp phô mai với một cốc Coca Cola.
- Có ngay đây. – Phục vụ nhanh chóng đưa cho tôi một cốc Coca Cola và tôi khẽ liếc về cô ấy.
Cô đang cười, nụ cười đó đẹp đến mức khiến cho cả thế giới của tôi bừng sáng hẳn lên, như có một ngọn gió ấm áp thổi vào tâm hồn lạnh ngắt của tôi. Cô giúp con gái lau đi nước sốt trên khuôn mặt non nớt kia. Thế rồi cô bất chợt nhìn tôi khiến tôi chột dạ, quay lại nhìn về phía nhân viên bán hàng.
Bánh đã được làm xong, tôi bỏ tiền lên bàn và ngay khi định quay về nhà, tôi bỗng nghe một giọng nói gọi tôi.
- Anh gì ơi\, có muốn ngồi cùng chúng tôi ăn trưa không?
Tôi ngoảnh mặt lại nhìn xem ai vừa gọi mình vì tôi là người duy nhất ra khỏi quán vào lúc đó. Vẫn là cô ấy, cô cười tươi hơn và vẫy tay với tôi, cô bé con cũng ngoảnh mặt nhìn khiến tôi phải ngồi vào cùng một chỗ với họ. Tôi đặt bánh kẹp xuống bàn và hỏi:
- Cô cần hỏi gì sao?
Cô ra hiệu khoát tay và chống cằm nhìn tôi:
- Không\, không\, tôi thấy anh đi một mình nên muốn cùng anh trò chuyện một chút thôi\, anh ở đối diện nhà tôi phải không nhỉ?
Tôi kinh ngạc nhìn cô. Cô có vẻ như đã đoán trúng nên vẻ mặt cô có chút đắc ý. Tôi im lặng gật đầu. Flora cắn một miếng bánh kẹp và bảo tôi:
- Anh cũng nên ăn đi chứ\, trông anh rất gầy gò đó.
Tôi gật đầu và cầm bánh lên ăn, động tác có hơi phần gượng gạo. Cô không nhìn về phía tôi nữa và đang thúc giục con gái mình ăn. Tôi nhìn cô bé ngồi cạnh mình. Cô bé ngoan ngoãn ăn phần của mình, rồi tôi lại quay sang nhìn cô. Thấy không khí có phần im lặng, tôi đánh bạo hỏi một câu:
- Cô lúc nào cũng ăn ở đây sao?
Cô hơi ngạc nhiên khi tôi hỏi như vậy, chủ yếu là tôi chủ động hỏi cô. Rồi cô lại lấy được vẻ mặt bình thường mà thản nhiên trả lời tôi:
- Đúng vậy đấy\, đồ ăn ở đây ngon tuyệt\, với lại cũng gần nhà nữa.
- Cô không đi làm sao? – Tôi cắn một miếng bánh rồi giữ bánh lại trên tay mình.
- Chiều nay tôi xin nghỉ làm\, Carol có một buổi biểu diễn văn nghệ do trường nó tổ chức vào chiều hôm nay và tôi không thể bỏ mặc con bé một mình được. Nó cần được động viên.
- Carol? – Tôi hỏi cô.
- Ồ vâng\, là tên của con gái tôi\, Carol Gartner\, còn tôi là Flora Gartner. Còn anh\, anh tên gì?
- James\, James Glenn.
- Rất vui được biết anh. – Cô cười và giơ tay ra bắt\, tôi phối hợp bắt tay cô. Xong rồi tôi lại tiếp tục ăn bánh. Dường như cô đã ăn xong nên khẽ chào tôi.
- Anh Glenn này\, bây giờ tôi phải đi trước đây\, tạm biệt anh nhé\, hẹn gặp lại.
Tôi khẽ mỉm cười lịch sự tỏ ý chào tạm biệt cô. Đối với Carol, tôi vẫy tay chào cô bé.
- Bé con diễn thật tốt nhé!
- Cháu cảm ơn chú ạ! – Nói rồi cô bé cũng theo Flora ra khỏi quán.
Về đến nhà, tôi lại bắt đầu nghĩ về Flora, cô gái như vậy mà phải một mình nuôi con thật không dễ dàng chút nào. Nghĩ về người cha đã bỏ mặc hai mẹ con họ, tôi chợt nhớ đến người đàn ông đã tranh cãi với cô hôm nọ. Chắc hẳn đó chính là cha của đứa trẻ.
Tôi cầm cây cọ lên, cố nhớ về khuôn mặt của cô ấy và vẽ nó nhưng tôi lại không thể diễn tả được vẻ đẹp của cô ấy.
Rồi tôi lại nhớ tới hình ảnh cô dắt tay con gái ra khỏi quán. Thật bình yên và ấm áp.
Tôi bỏ bản vẽ dang dở kia qua một bên rồi lại tiếp tục diễn tả lại khung cảnh ấy. Tôi vẽ cô hơi nghiêng đầu, như nửa có nửa không vừa nhìn con gái mình vừa nhìn về một khoảng trời nào đó xa xăm.
Nhưng thật quái lạ thay!
Tôi vẫn không thể vẽ nổi khuôn mặt của cô ấy.
Thất vọng, tôi đặt cọ xuống và ngồi lên nghỉ ngơi một chút. Dạo này đang là mùa ít khách nên có lẽ tôi sẽ rảnh rỗi một thời gian.
Đối với người thường, có lẽ họ sẽ làm rất nhiều việc trong những ngày tầm thường nhàn rỗi này. Nhưng tôi thì ngược lại. Tôi không hề có sở thích nào đặc biệt ngoại trừ chép tranh. Thỉnh thoảng tôi sẽ dạo phố để ngắm khung cảnh thành phố London, và chỉ khi trời có nắng đẹp chứ khi mà bạn ra ngoài vào những lúc se lạnh thế này thì bạn chắc sẽ hối hận khi đã rời khỏi cái lò sưởi nhà mình. Và tất nhiên ai cũng có sở thích dạo phố khác nhau.
Khi mắt đã được thư giãn đủ, tôi vươn người dậy và tự pha cho mình một cốc cà phê thì bỗng có tiếng đập cửa. Tôi mở cửa ra và thấy bà chủ phòng trọ đến.
Theo cách miêu tả thông thường thì bà Claire có một thân hình… hơi thừa cân một chút, tóc bà lúc nào cũng được quấn bởi những cái lô uốn tóc. Nhưng trái lại với vẻ ngoài đó, bà là một người lịch sự và đáng mến nhất dãy nhà trọ này. Và hiển nhiên ai cũng yêu quý bà ấy.
Tôi lịch sự mở cửa mời bà vào và tự tay pha cho bà thêm tách trà. Bà lịch sự cám ơn và nói:
- Anh Glenn này\, đã đến lúc anh phải trả tiền thuê nhà rồi đấy.
Tôi ậm ừ ra vẻ đã biết và đi đến một góc tủ, từ trong ngăn kéo lấy ra 300 bảng Anh để đưa cho bà. Bà lịch sự cám ơn và rời khỏi nhà tôi.
Thế đấy, tuy bà lịch sự nhưng bà cũng có những tật xấu, ví dụ như luôn khó tính trong việc lấy tiền thuê nhà và bạn sẽ không khước từ được bà ấy đâu. Bởi vì nếu bạn không trả tiền thuê đúng hạn thì ngày sau đó bạn sẽ thấy vali quần áo và hành lí của mình đã được xếp ngay ngắn ngay tại cửa ra vào.
Tôi ngồi lại ghế sô pha và uống cà phê. Sau đó tôi lên mạng để kiểm tra hộp thư và những thứ linh tinh khác. Bất chợt dòng thông báo góc dưới bên phải màn hình nháy lên hiển thị thông báo mới.
Tôi nhấp chuột và thật ngạc nhiên khi người bạn thân nhất của tôi – Elisa gửi thư cho tôi:
‘Chào James,
Dạo này cậu có khỏe không? Mọi người ở quê mong cậu nhiều lắm đấy. Họ mong cậu có thể trở về vào dịp cuối tuần này để tham gia vào Lễ Tạ ơn. Nếu cậu có thời gian rảnh thì trả lời tớ nhé?
Elisa.’
Elisa là bạn thời thơ ấu của tôi và cô ấy đã cùng tôi lớn lên tại một thị trấn nhỏ ở hạt Yorkshire.
Khi lớn lên, vì có niềm đam mê với hội họa nên tôi đã rời xa vùng đất nơi tôi lớn lên để tìm kiếm cơ hội tại London. Cũng đã rất lâu rồi kể từ khi tôi tốt nghiệp tôi mới về thăm nhà một lần. Và sau đó vì cơ hội thành danh chưa có nên tôi cũng chưa thể nào về nhà.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play